Nhưng, Hạ Nông cố ý tặng mấy thứ này vào đúng hôm sinh nhật Hạ lão tướng quân, vốn đã có chủ ý cố tình khiến ông không thể vui vẻ đón sinh nhật này rồi.
Thật ra Hạ lão tướng quân cũng biết rõ.
Nhưng chỉ là ông cảm thấy, lòng người, tình thân, thật sự khiến người ta cảm thấy rất thê lương.
Ông là anh cả Hạ gia, nhưng từ nhỏ bố mẹ đã thiên vị em trai thứ hai, sau đó ông tham gia quân đội, trong nhà một bức thư gửi đến cũng không có, tất cả mọi thứ cũng đều để lại cho em trai thứ hai, mấy em trai em gái khác cũng chẳng phân được bao nhiêu, nhưng mấy người họ đều ở cùng nhau, tình cảm với em trai thứ hai cũng tốt hơn với ông nhiều.
Sau đó ông công thành danh toại, đến thủ đô mua được nhà, bố mẹ liền đưa cả nhà đến. Kết quả nói căn nhà đó không thể ở được quá nhiều người, từng nhà từng gia đình từ từ phân ra, phân ra ở không xa, căn nhà đó của ông cũng để lại cho em trai thứ hai.
Ông không tính toán, có người đến nhà, cũng đều do em trai thứ hai tiếp đãi, cứ thế dần dà, các mối quan hệ của ông đều bị em trai ông cướp hết.
Em trai thứ hai quả là rất giỏi kinh doanh, nhờ vào mối quan hệ của ông từ từ leo lên, sau đó đến đời này của Hạ Nông, càng phát huy tinh thần hậu sinh khả úy.
“Thật ra ông vẫn luôn không muốn tính toán. Tuy ban đầu họ thật sự dựa vào ông, nhưng mấy chục năm nay cũng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, không thể nói có dựa vào sức của ông hay không.” Hạ lão tướng quân thở dài, có chút mù mờ nói: “Ông cũng đã ngần này tuổi rồi, đâu muốn tranh giành gì với họ nữa chứ, nhưng vì chuyện của Bình Ba, ông mới ra ngoài hoạt động trở lại, cũng không thể để cậu ta chết một cách vô duyên vô cớ như vậy được.”
Anh cũng biết, căn nguyên chuyện này có thể chính là vì Điền Bình Ba.
Điền Bình Ba là học trò của ông, trước khi Điền Bình Ba hi sinh đã biểu hiện vô cùng xuất sắc, hơn nữa nhiều lần lập công, là một ngôi sao sáng đang từ từ thăng tiến trong quân đội.
Nhờ Điền Bình Ba, Hạ lão tướng quân đã ít khi xuất hiện cũng một lần nữa được nhắc đến.
Sau đó Điền Bình Ba xảy ra chuyện. Ông mới ra ngoài hoạt động lại, một lòng muốn tra rõ nguyên nhân cái chết của Điền Bình Ba, cũng vì thế lại một lần nữa qua lại với các chiến hữu và bạn bè cũ trước đây.
Có thể Hạ gia cảm thấy ông đang muốn xuất hiện trở lại khuấy đảo trời đất đây.
Chuyện này sao không làm người khác đau lòng được chứ.
Vốn dĩ họ nên giúp đỡ ông mới phải.
Vệ Thường Khuynh nói: “Còn cả nguyên nhân vì chúng tôi nữa.”
Vì họ đến đây, anh và Tề Tiểu Tô, thậm chí còn có Lợi Nam và Đổng Ý Thành. Mấy người họ cùng đến đây, đối với Hạ gia mà nói có thể xem như một lời cảnh báo.
Lợi Nam và Đổng Ý Thành nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng sầm xuống.
Nếu thật sự là vậy, bọn họ đến đây không phải ngược lại còn mang đến phiền phức cho Hạ lão tướng quân sao?
Nhìn ra suy nghĩ của họ, Hạ lão tướng quân bật cười, lắc lắc đầu nói: “Không sao, không sao, không liên quan đến các cháu, các cháu không đến, ông cũng đã suy xét phải ra ngoài hoạt động lại. Chuyện của Bình Ba, chưa xong đâu.”
Ông chỉ có một cậu học trò này, một cậu học trò xuất sắc như vậy, bị bọn cặn bã trong nội bộ cấu kết nội ngoại hãm hại, chúng tưởng chuyện này ông có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Ông đã biệt vô âm tính mấy chục năm, ở ẩn mấy chục năm, cũng không phải thật sự mất đi hết khí phách và khí thế hào hùng năm xưa. Trong quân đội có bọn cặn bã như vậy, sao lòng ông có thể yên được chứ, cái gai trong lòng dù thế cũng vẫn mãi còn, không dốc sức quét sạch chúng, sao ông có thể an lòng chôn thân dưới hoàng thổ được?
Muốn biết chân tướng cái chết của Điền Bình Ba, ông nhất định phải tiếp xúc với Vệ Thường Khuynh người tham gia điều tra chuyện này, vậy, nếu Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đã là một đôi, Tề Tiểu Tô và Lợi Nam, Đổng Ý Thành lại có quan hệ như vậy, trong mắt Hạ Nông, sớm đã liệt họ vào làm một bè phái rồi.
Ông thật sự rất vui mừng, mấy đứa trẻ này ông thấy đều rất tốt!
Nửa buổi sau của bữa tiệc sinh nhật, mọi người đều ăn uống thỏa thích, rất vui vẻ. Ôn Vân đã hoàn toàn say khướt, An Tử Khê chỉ đành cõng cô, Hạ Dư Hoành cũng đã say, lúc ra ngoài còn hi hi ha ha vỗ vào đầu An Tử Khê nói: “Hôm nay hai người không cần đến chỗ tôi chen chúc nữa đâu, đến khách sạn đi!”
Mặt của An Tử Khê có hơi đỏ lên.
Anh ta và Ôn Vân vẫn chưa tiến triển đến bước này. Nhưng bây giờ họ đều uống say rồi, đến chỗ Hạ Dư Hoành cũng có chút bất tiện, Ôn Vân một khi say thật sự khiến người ta bất ngờ, ví dụ bây giờ cô cứ ôm chầm lấy cổ anh, trong miệng vẫn đang lầm bầm: “Anh Tử Khê, tối nay em muốn ngủ với anh.”
Mọi người đều nhếch miệng cười thầm.
Anh ta đã gọi xe đến, vội vã đưa Ôn Vân rời đi trước.
Hạ Dư Hoành tự mình bắt xe về.
Lợi Nam đưa ba người Tề Tiểu Tô về trước, sau đó mới tự về nhà mình.
Tề Tiểu Tô cũng đã uống hơi nhiều, lúc vào thang máy dáng người lắc lư đứng không vững, Đổng Ý Thành muốn đỡ cô, nhưng Vệ Thường Khuynh đã bế cô lên trước.
Đổng Ý Thành nhìn anh một cái, liếc anh một lúc sau đó cuối cùng mới mở miệng.
“Bây giờ tuổi tác của Tiểu Tô vẫn còn nhỏ, anh chú ý một chút, con bé bây giờ không phải độ tuổi để sinh con.” Mặt anh đanh lại, nhìn có vẻ rất trịnh trọng, rất nghiêm túc.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện hai tai của anh đang đỏ lên có chút khả nghi.
Bảo anh nói mấy chuyện này với em rể tương lai, có khi nào có vẻ rất kỳ quái không!
Nhưng bố mẹ anh đều không còn, anh cả như cha, lẽ nào anh không nên quan tâm thật tốt chuyện của em gái mình sao? Đổng Ý Thành lại cảm thấy bản thân không sai.
Trong thang máy trầm mặc một lúc lâu.
Vệ Thường Khuynh nói: “Trước khi chưa kết hôn, chúng tôi sẽ không sinh con.”
Chuyện này còn cần cậu ta phải nói sao? Tiểu Tô bây giờ mới mười tám tuổi, anh cũng không nghĩ tới việc bảo cô sinh em bé!
Nhưng bây giờ nhắc đến chuyện này, trong lòng Vệ Thường Khuynh lại cảm thấy có chút kỳ lạ, con của anh và Tiểu Tô? Hình như nghĩ đến cũng không tệ?
Nhưng, vẫn chưa đúng thời cơ.
Sức khỏe của cô cần cường hóa, tuyệt đối không thể có em bé được.
Đợi sau khi lần cường hóa thứ ba thành công, còn phải tìm lại các mảnh vỡ, đến lúc đó nếu anh đi rồi, cô vẫn chưa thể đi theo, anh cũng không muốn một mình cô nuôi con nhỏ. Thế nên chuyện sinh con này, hiện tại thật sự không tìm được thời điểm thích hợp, chỉ có thể tiếp tục chờ xem thôi.
Hai bên ai nấy tự bước vào một cánh cửa.
Suốt đêm nay, Tề Tiểu Tô ngà ngà say bị Vệ thiếu soái một lòng muốn trừng phạt cô giày vò đến mức xin tha. Hôm sau, lúc tỉnh lại toàn thân đều đã mỏi nhừ.
Vệ Thường Khuynh ngược lại tinh thần lại rất phấn chấn, sau khi chạy bộ trở về liền đến bên giường hôn cô một cái, đặt điện thoại ở đầu giường rồi bước vào phòng tắm.
Tề Tiểu Tô thức dậy thay quần áo, lúc quay lại sắp xếp chăn màn liền nghe thấy tiếng điện thoại có tin nhắn vang lên, quét mắt qua tìm, đúng lúc nhìn thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên, có người gửi tin nhắn đến.
Sớm vậy sao?
“A Khuynh, có người gửi tin nhắn cho anh.” Cô sợ sớm như vậy đã có nhiệm vụ, liền cầm điện thoại gọi vọng vào phía phòng tắm.
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh có chút mơ hồ: “Em xem đi, cho em quyền kiểm tra điện thoại.”
Tề Tiểu Tô bĩu môi: “Anh tưởng em không dám sao? Nếu em nhìn thấy sớm như vậy đã có người phụ nữ nào nhắn tin cho anh, thì anh chết chắc đấy.”
Cô vừa nói vừa nhấp mở tin nhắn. Là một dãy số chưa được lưu trong danh bạ, nhấp mở nội dung, đôi mắt của Tề Tiểu Tô liền nheo lại.
Có phải miệng cô là miệng quạ không!
Sớm như vậy, chỉ mới hơn bảy giờ, không ngờ lại có phụ nữ gửi tin nhắn đến cho anh thật!
“Giáo quan Vệ, hôm nay có lẽ bố tôi sẽ đến Bộ Tư lệnh từ sớm để chặn đường anh, ông ấy giống như một đứa trẻ lớn xác vậy, nếu có điểm nào làm anh tức giận, xin anh đừng tính toán với ông ấy! Yên Vũ.”
Thật ra Hạ lão tướng quân cũng biết rõ.
Nhưng chỉ là ông cảm thấy, lòng người, tình thân, thật sự khiến người ta cảm thấy rất thê lương.
Ông là anh cả Hạ gia, nhưng từ nhỏ bố mẹ đã thiên vị em trai thứ hai, sau đó ông tham gia quân đội, trong nhà một bức thư gửi đến cũng không có, tất cả mọi thứ cũng đều để lại cho em trai thứ hai, mấy em trai em gái khác cũng chẳng phân được bao nhiêu, nhưng mấy người họ đều ở cùng nhau, tình cảm với em trai thứ hai cũng tốt hơn với ông nhiều.
Sau đó ông công thành danh toại, đến thủ đô mua được nhà, bố mẹ liền đưa cả nhà đến. Kết quả nói căn nhà đó không thể ở được quá nhiều người, từng nhà từng gia đình từ từ phân ra, phân ra ở không xa, căn nhà đó của ông cũng để lại cho em trai thứ hai.
Ông không tính toán, có người đến nhà, cũng đều do em trai thứ hai tiếp đãi, cứ thế dần dà, các mối quan hệ của ông đều bị em trai ông cướp hết.
Em trai thứ hai quả là rất giỏi kinh doanh, nhờ vào mối quan hệ của ông từ từ leo lên, sau đó đến đời này của Hạ Nông, càng phát huy tinh thần hậu sinh khả úy.
“Thật ra ông vẫn luôn không muốn tính toán. Tuy ban đầu họ thật sự dựa vào ông, nhưng mấy chục năm nay cũng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, không thể nói có dựa vào sức của ông hay không.” Hạ lão tướng quân thở dài, có chút mù mờ nói: “Ông cũng đã ngần này tuổi rồi, đâu muốn tranh giành gì với họ nữa chứ, nhưng vì chuyện của Bình Ba, ông mới ra ngoài hoạt động trở lại, cũng không thể để cậu ta chết một cách vô duyên vô cớ như vậy được.”
Anh cũng biết, căn nguyên chuyện này có thể chính là vì Điền Bình Ba.
Điền Bình Ba là học trò của ông, trước khi Điền Bình Ba hi sinh đã biểu hiện vô cùng xuất sắc, hơn nữa nhiều lần lập công, là một ngôi sao sáng đang từ từ thăng tiến trong quân đội.
Nhờ Điền Bình Ba, Hạ lão tướng quân đã ít khi xuất hiện cũng một lần nữa được nhắc đến.
Sau đó Điền Bình Ba xảy ra chuyện. Ông mới ra ngoài hoạt động lại, một lòng muốn tra rõ nguyên nhân cái chết của Điền Bình Ba, cũng vì thế lại một lần nữa qua lại với các chiến hữu và bạn bè cũ trước đây.
Có thể Hạ gia cảm thấy ông đang muốn xuất hiện trở lại khuấy đảo trời đất đây.
Chuyện này sao không làm người khác đau lòng được chứ.
Vốn dĩ họ nên giúp đỡ ông mới phải.
Vệ Thường Khuynh nói: “Còn cả nguyên nhân vì chúng tôi nữa.”
Vì họ đến đây, anh và Tề Tiểu Tô, thậm chí còn có Lợi Nam và Đổng Ý Thành. Mấy người họ cùng đến đây, đối với Hạ gia mà nói có thể xem như một lời cảnh báo.
Lợi Nam và Đổng Ý Thành nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng sầm xuống.
Nếu thật sự là vậy, bọn họ đến đây không phải ngược lại còn mang đến phiền phức cho Hạ lão tướng quân sao?
Nhìn ra suy nghĩ của họ, Hạ lão tướng quân bật cười, lắc lắc đầu nói: “Không sao, không sao, không liên quan đến các cháu, các cháu không đến, ông cũng đã suy xét phải ra ngoài hoạt động lại. Chuyện của Bình Ba, chưa xong đâu.”
Ông chỉ có một cậu học trò này, một cậu học trò xuất sắc như vậy, bị bọn cặn bã trong nội bộ cấu kết nội ngoại hãm hại, chúng tưởng chuyện này ông có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Ông đã biệt vô âm tính mấy chục năm, ở ẩn mấy chục năm, cũng không phải thật sự mất đi hết khí phách và khí thế hào hùng năm xưa. Trong quân đội có bọn cặn bã như vậy, sao lòng ông có thể yên được chứ, cái gai trong lòng dù thế cũng vẫn mãi còn, không dốc sức quét sạch chúng, sao ông có thể an lòng chôn thân dưới hoàng thổ được?
Muốn biết chân tướng cái chết của Điền Bình Ba, ông nhất định phải tiếp xúc với Vệ Thường Khuynh người tham gia điều tra chuyện này, vậy, nếu Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đã là một đôi, Tề Tiểu Tô và Lợi Nam, Đổng Ý Thành lại có quan hệ như vậy, trong mắt Hạ Nông, sớm đã liệt họ vào làm một bè phái rồi.
Ông thật sự rất vui mừng, mấy đứa trẻ này ông thấy đều rất tốt!
Nửa buổi sau của bữa tiệc sinh nhật, mọi người đều ăn uống thỏa thích, rất vui vẻ. Ôn Vân đã hoàn toàn say khướt, An Tử Khê chỉ đành cõng cô, Hạ Dư Hoành cũng đã say, lúc ra ngoài còn hi hi ha ha vỗ vào đầu An Tử Khê nói: “Hôm nay hai người không cần đến chỗ tôi chen chúc nữa đâu, đến khách sạn đi!”
Mặt của An Tử Khê có hơi đỏ lên.
Anh ta và Ôn Vân vẫn chưa tiến triển đến bước này. Nhưng bây giờ họ đều uống say rồi, đến chỗ Hạ Dư Hoành cũng có chút bất tiện, Ôn Vân một khi say thật sự khiến người ta bất ngờ, ví dụ bây giờ cô cứ ôm chầm lấy cổ anh, trong miệng vẫn đang lầm bầm: “Anh Tử Khê, tối nay em muốn ngủ với anh.”
Mọi người đều nhếch miệng cười thầm.
Anh ta đã gọi xe đến, vội vã đưa Ôn Vân rời đi trước.
Hạ Dư Hoành tự mình bắt xe về.
Lợi Nam đưa ba người Tề Tiểu Tô về trước, sau đó mới tự về nhà mình.
Tề Tiểu Tô cũng đã uống hơi nhiều, lúc vào thang máy dáng người lắc lư đứng không vững, Đổng Ý Thành muốn đỡ cô, nhưng Vệ Thường Khuynh đã bế cô lên trước.
Đổng Ý Thành nhìn anh một cái, liếc anh một lúc sau đó cuối cùng mới mở miệng.
“Bây giờ tuổi tác của Tiểu Tô vẫn còn nhỏ, anh chú ý một chút, con bé bây giờ không phải độ tuổi để sinh con.” Mặt anh đanh lại, nhìn có vẻ rất trịnh trọng, rất nghiêm túc.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện hai tai của anh đang đỏ lên có chút khả nghi.
Bảo anh nói mấy chuyện này với em rể tương lai, có khi nào có vẻ rất kỳ quái không!
Nhưng bố mẹ anh đều không còn, anh cả như cha, lẽ nào anh không nên quan tâm thật tốt chuyện của em gái mình sao? Đổng Ý Thành lại cảm thấy bản thân không sai.
Trong thang máy trầm mặc một lúc lâu.
Vệ Thường Khuynh nói: “Trước khi chưa kết hôn, chúng tôi sẽ không sinh con.”
Chuyện này còn cần cậu ta phải nói sao? Tiểu Tô bây giờ mới mười tám tuổi, anh cũng không nghĩ tới việc bảo cô sinh em bé!
Nhưng bây giờ nhắc đến chuyện này, trong lòng Vệ Thường Khuynh lại cảm thấy có chút kỳ lạ, con của anh và Tiểu Tô? Hình như nghĩ đến cũng không tệ?
Nhưng, vẫn chưa đúng thời cơ.
Sức khỏe của cô cần cường hóa, tuyệt đối không thể có em bé được.
Đợi sau khi lần cường hóa thứ ba thành công, còn phải tìm lại các mảnh vỡ, đến lúc đó nếu anh đi rồi, cô vẫn chưa thể đi theo, anh cũng không muốn một mình cô nuôi con nhỏ. Thế nên chuyện sinh con này, hiện tại thật sự không tìm được thời điểm thích hợp, chỉ có thể tiếp tục chờ xem thôi.
Hai bên ai nấy tự bước vào một cánh cửa.
Suốt đêm nay, Tề Tiểu Tô ngà ngà say bị Vệ thiếu soái một lòng muốn trừng phạt cô giày vò đến mức xin tha. Hôm sau, lúc tỉnh lại toàn thân đều đã mỏi nhừ.
Vệ Thường Khuynh ngược lại tinh thần lại rất phấn chấn, sau khi chạy bộ trở về liền đến bên giường hôn cô một cái, đặt điện thoại ở đầu giường rồi bước vào phòng tắm.
Tề Tiểu Tô thức dậy thay quần áo, lúc quay lại sắp xếp chăn màn liền nghe thấy tiếng điện thoại có tin nhắn vang lên, quét mắt qua tìm, đúng lúc nhìn thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên, có người gửi tin nhắn đến.
Sớm vậy sao?
“A Khuynh, có người gửi tin nhắn cho anh.” Cô sợ sớm như vậy đã có nhiệm vụ, liền cầm điện thoại gọi vọng vào phía phòng tắm.
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh có chút mơ hồ: “Em xem đi, cho em quyền kiểm tra điện thoại.”
Tề Tiểu Tô bĩu môi: “Anh tưởng em không dám sao? Nếu em nhìn thấy sớm như vậy đã có người phụ nữ nào nhắn tin cho anh, thì anh chết chắc đấy.”
Cô vừa nói vừa nhấp mở tin nhắn. Là một dãy số chưa được lưu trong danh bạ, nhấp mở nội dung, đôi mắt của Tề Tiểu Tô liền nheo lại.
Có phải miệng cô là miệng quạ không!
Sớm như vậy, chỉ mới hơn bảy giờ, không ngờ lại có phụ nữ gửi tin nhắn đến cho anh thật!
“Giáo quan Vệ, hôm nay có lẽ bố tôi sẽ đến Bộ Tư lệnh từ sớm để chặn đường anh, ông ấy giống như một đứa trẻ lớn xác vậy, nếu có điểm nào làm anh tức giận, xin anh đừng tính toán với ông ấy! Yên Vũ.”
/1139
|