Đối phương cho rằng không hiện thân anh sẽ không đoán ra được sao?
Thật ra vẫn phải khen Tiểu Tô một chút, vì suy đoán đột phá đó của cô, mới đưa ra suy luận mà trước nay anh chưa từng nghĩ đến, còn có người khác cũng đến từ Liên minh các hành tinh, anh đã suy xét kỹ lại, đại khái cũng có thể thu hẹp phạm vi lại còn một đến ba người.
Tuy số người anh đắc tội ở Liên minh các hành tinh không phải ít, nhưng năng lực ngang ngang đẳng cấp này, không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay.
Tề Tiểu Tô bước về phía mấy vại gốm đó, anh kéo cô lại: “Em đi đâu thế?”
“Nói không chừng mảnh vỡ đang ở trong mấy chiếc vại này.” Tề Tiểu Tô chớp chớp mắt.
“Không có ở đó.”
Thấy anh nói khẳng định như vậy, Tề Tiểu Tô có chút lờ mờ: “Sao anh biết không ở trong đó?”
Vệ Thường Khuynh giơ tay, chỉ chỉ lên phần mái của một trong số các chái nhà trước mặt.
Tề Tiểu Tô nhìn theo hướng tay anh chỉ sang, liền thấy trên mái ngói có một vật gì đó đen óng đang kẹt giữa một bụi hoa dường như mọc dại ở đó từ rất lâu.
Cô lại một lần nữa sững người.
Sững người không phải vì trên mái nhà lại có mấy bụi hoa dại, mà là vì không biết anh đã nhìn thấy mảnh gì đó xen lẫn trong bụi họa dại kia từ lúc nào?
Vừa đến đã nhìn thấy rồi sao?
Vệ Thường Khuynh nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ này của cô, không không kìm được bật cười thành tiếng: “Về mảnh phi cơ, anh hiểu rõ hơn em.”
Trước đây anh thường một mình đích thân lau chùi khắp phi cơ, có thể nói, trước đây phi cơ chính là vợ của anh, người tình của anh, đồng đội thân thiết nhất của anh, thế nên anh mới có cảm ứng nhanh như vậy.
Vì vậy, mảnh phi cơ này cứ như được tẩm hương hoa dại mà đến, trong hoàn cảnh họ hoàn toàn không ngờ đến, không chút phòng bị được đưa đến trước mặt họ.
Tề Tiểu Tô kích động hẳn lên.
“Tìm được mảnh phi cơ này, phải cảm ơn bố mẹ em!”
Vệ Thường Khuynh gật đầu: “Ừm, cảm ơn bố mẹ vợ.”
Nói xong, anh kéo cô ra đứng phía sau mình: “Em đứng đây đi, anh lên lấy.”
Anh chạy mấy bước qua đó, đạp lên một trong số các vại gốm bên dưới mái hiên, đang nhún người nhảy lên trên. Đúng lúc này, anh bỗng giật mình, đột ngột quay đầu, liền thấy Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn về phía mình, vẻ mặt hoảng hốt.
“Mau tránh đi! A Khuynh!”
“Nằm xuống!”
Tiếng hét của hai người gần như đồng thời vang lên.
Nhưng, trong mắt Tề Tiểu Tô, một viên đạn đang bắn về phía anh, còn trong mắt Vệ Thường Khuynh, sau lưng cô lại có một người đang bóp cò.
Có lẽ yêu nhau đến cực hạn nên mới sinh ra hoảng loạn vì quan tâm tới nhau, bất luận thân thủ thế nào, bản lĩnh ra sao.
Vào thời khắc sinh tử, Vệ Thường Khuynh quên mất, nếu Tiểu Tô có nguy hiểm đến tính mạng, Hệ thống Tiểu Nhất sẽ cảnh báo trước cho cô.
Và Tề Tiểu Tô cũng không màng đến cảnh báo nguy hiểm mà mình nhận được, việc đầu tiên là muốn nhắc nhở Vệ Thường Khuynh, vì anh không có Hệ thống có thể giúp anh báo động.
Cô quên mất bản lĩnh và khả năng quan sát của anh, đều mạnh hơn cô rất nhiều.
Hai bên đều có nguy hiểm đến tính mạng.
Tay súng thiện xạ.
Cũng chính vào khoảnh khắc trong nháy mắt này, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc nhân lực, vật lực và tinh lực mà đối phương phái đến để tiêu diệt họ.
Có lẽ, ngay từ ban đầu Lũng Vân Tự chính là một cái bẫy.
Có lẽ, đối phương luôn sắp xếp người mai phục bên cạnh họ, sau đó đi trước họ một bước, vừa nghe bọn họ muốn đến Lũng Vân Tự, liền phái người đến đây bố trí sẵn.
Mãi cho đến khi bọn họ đi đến hậu viện vắng người này mới ra tay.
Nhưng, có thể mai phục bên cạnh họ, chuyện này đáng sợ đến nhường nào chứ?
Tiếng gào thét ập đến, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, ánh sáng chớp nhoáng.
Tề Tiểu Tô xông về phía Vệ Thường Khuynh, đồng thời, bất chấp tất cả, lôi chiếc áo chống đạn lần trước từ không gian ra, ném về phía anh.
Lúc trước bị người khác truy đuổi, sinh mệnh bị uy hiếp cực lớn, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ để lộ không gian, nhưng lần ấy nếu không phải Vệ Thường Khuynh đã tiêu hao hết năng lượng của anh, nguyện mất đi cả Hệ thống cũng phải bảo vệ cô, thì cô đã mất mạng rồi.
Nhưng lần này, vì anh, cô hoàn toàn không nghĩ tới để lộ không gian sẽ có kết quả như thế nào, không nghĩ tới nguy hiểm của bản thân, cô chỉ muốn dốc hết tất cả khả năng để bảo vệ anh, xông qua đó, đưa anh vào trong không gian.
Đồng tử của Vệ Thường Khuynh co lại.
Trong nháy mắt, anh đón được chiếc áo chống đạn đó, chân nhún một cái, cả người liền như đại bàng cũng xông về phía cô, vươn người ra sau che lấy lưng của cô.
Phụt.
Cùng lúc này, viên đạn đó vừa khéo bắn đến, trúng vào áo chống đạn, lực xung kích đó khiến sau lưng của Tề Tiểu Tô đau nhói.
Vệ Thường Khuynh ôm lấy cô cuộn tròn, nhanh chóng dùng vai mình đẩy mở cửa, lăn vào trong, dùng chân quét qua đóng cửa lại.
“Vào không gian!”
Tề Tiểu Tô cắn chặt răng, đưa anh vào không gian.
Lần này, bọn chúng đến không phải chỉ có một người, không chỉ là một sát thủ, không chỉ là một sát thủ bắn súng như thần. Nếu không có không gian, họ chưa chắc đã có thể thoát khỏi.
Vừa vào không gian, Vệ Thường Khuynh đã nhanh chóng cầm tay phải của cô lên.
Vừa rồi anh đã tính toán cả, anh đỡ cho cô, bản thân chắc chắn sẽ không tránh được, thế nên, anh sẽ dùng vai đỡ đạn. Nhưng, vết thương và cảm giác đau trong dự liệu lại không có, anh không cần nhìn cũng biết, là cô đã đỡ cho anh.
Quả nhiên, cầm tay cô lên, tay áo khoác đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Viên đạn đó, bắn trúng cánh tay của cô.
“Em có bị ngớ ngẩn không thế hả?” Anh cắn chặt răng trừng mắt nhìn cô.
Anh đã tính toán cả rồi, anh trúng đạn, dù sao cũng tốt hơn cô trúng đạn.
Lúc đó góc độ của hai sát thủ trong góc tối tính toán vô cùng gian xảo, gần như là góc chín mươi độ, nếu bản thân cô tránh ra, viên đạn từ sau lưng cô sẽ bắn trúng vào anh. Bản thân anh tránh khỏi cũng không phải không thể, nhưng đối phương dường như đã biết rõ tâm tư của anh, anh sẽ không thể chỉ vì quan tâm bản thân mà tránh đi, không thèm quan tâm đến cô.
Hơn nữa, anh nghi ngờ ở hướng khác còn có sát thủ mai phục sẵn đợi bước tiếp theo.
Anh muốn bảo vệ cô, cô muốn bảo vệ anh.
Nhưng, anh dùng áo chống đạn, cô lại dùng cánh tay của chính mình.
Giờ thì hay rồi, trước đây đi cứu Đổng Ý Thành vết thương trên cánh tay cũng vừa mới khỏi chẳng bao lâu, giờ lại có thêm một lỗ đạn.
Tề Tiểu Tô đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng thấy anh không sao, vẫn có thể nói đùa: “Được rồi, lần này em thật sự có kinh nghiệm rồi, kiểu đau đớn này vẫn có thể chịu được.”
Hệ thống Tiểu Nhất cũng đã nói, lần cường hóa thứ ba sẽ đau đớn đến cực điểm, bây giờ cô xem như luyện tập chịu đau vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Vệ Thường Khuynh vừa đau vừa yêu, anh nâng gương mặt cô lên hung hăng hôn cô một cái, sau đó mới vội vàng kéo rương y tế ra, nhanh chóng xử lý vết thương cho cô.
Bị Đổng Ý Thành nhìn thấy phải ứng phó thế nào, mặc kệ.
Còn bọn sát thủ bên ngoài, mặc cho chúng tìm kiếm, tạm thời cũng mặc kệ.
Không có gì quan trọng hơn việc băng bó cho cô.
“Sau này không được như thế nữa, bản Thiếu soái phải nhờ một cô gái đỡ đạn, truyền ra ngoài người khác nghe được chắc sẽ cười rụng răng! Còn nữa, anh cảnh cáo em, còn làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, anh...”
Anh vẫn chưa nói xong, môi đã bị đôi môi mềm mại ngọt ngào của Tề Tiểu Tô dán lên.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi anh?
Trong đầu bỗng cuộn trào sóng nước, tinh thần hoang mang, anh suýt chút nữa không kìm được muốn ôm chầm lấy cô để nụ hôn này càng sâu hơn. Nhưng cũng may lúc này anh vẫn còn giữ được lý trí và Tề Tiểu Tô sau khi hôn xong cũng nhanh chóng lui về sau.
“A Khuynh, em yêu anh.”
Vệ Thường Khuynh ngẩn ra.
Thật ra vẫn phải khen Tiểu Tô một chút, vì suy đoán đột phá đó của cô, mới đưa ra suy luận mà trước nay anh chưa từng nghĩ đến, còn có người khác cũng đến từ Liên minh các hành tinh, anh đã suy xét kỹ lại, đại khái cũng có thể thu hẹp phạm vi lại còn một đến ba người.
Tuy số người anh đắc tội ở Liên minh các hành tinh không phải ít, nhưng năng lực ngang ngang đẳng cấp này, không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay.
Tề Tiểu Tô bước về phía mấy vại gốm đó, anh kéo cô lại: “Em đi đâu thế?”
“Nói không chừng mảnh vỡ đang ở trong mấy chiếc vại này.” Tề Tiểu Tô chớp chớp mắt.
“Không có ở đó.”
Thấy anh nói khẳng định như vậy, Tề Tiểu Tô có chút lờ mờ: “Sao anh biết không ở trong đó?”
Vệ Thường Khuynh giơ tay, chỉ chỉ lên phần mái của một trong số các chái nhà trước mặt.
Tề Tiểu Tô nhìn theo hướng tay anh chỉ sang, liền thấy trên mái ngói có một vật gì đó đen óng đang kẹt giữa một bụi hoa dường như mọc dại ở đó từ rất lâu.
Cô lại một lần nữa sững người.
Sững người không phải vì trên mái nhà lại có mấy bụi hoa dại, mà là vì không biết anh đã nhìn thấy mảnh gì đó xen lẫn trong bụi họa dại kia từ lúc nào?
Vừa đến đã nhìn thấy rồi sao?
Vệ Thường Khuynh nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ này của cô, không không kìm được bật cười thành tiếng: “Về mảnh phi cơ, anh hiểu rõ hơn em.”
Trước đây anh thường một mình đích thân lau chùi khắp phi cơ, có thể nói, trước đây phi cơ chính là vợ của anh, người tình của anh, đồng đội thân thiết nhất của anh, thế nên anh mới có cảm ứng nhanh như vậy.
Vì vậy, mảnh phi cơ này cứ như được tẩm hương hoa dại mà đến, trong hoàn cảnh họ hoàn toàn không ngờ đến, không chút phòng bị được đưa đến trước mặt họ.
Tề Tiểu Tô kích động hẳn lên.
“Tìm được mảnh phi cơ này, phải cảm ơn bố mẹ em!”
Vệ Thường Khuynh gật đầu: “Ừm, cảm ơn bố mẹ vợ.”
Nói xong, anh kéo cô ra đứng phía sau mình: “Em đứng đây đi, anh lên lấy.”
Anh chạy mấy bước qua đó, đạp lên một trong số các vại gốm bên dưới mái hiên, đang nhún người nhảy lên trên. Đúng lúc này, anh bỗng giật mình, đột ngột quay đầu, liền thấy Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn về phía mình, vẻ mặt hoảng hốt.
“Mau tránh đi! A Khuynh!”
“Nằm xuống!”
Tiếng hét của hai người gần như đồng thời vang lên.
Nhưng, trong mắt Tề Tiểu Tô, một viên đạn đang bắn về phía anh, còn trong mắt Vệ Thường Khuynh, sau lưng cô lại có một người đang bóp cò.
Có lẽ yêu nhau đến cực hạn nên mới sinh ra hoảng loạn vì quan tâm tới nhau, bất luận thân thủ thế nào, bản lĩnh ra sao.
Vào thời khắc sinh tử, Vệ Thường Khuynh quên mất, nếu Tiểu Tô có nguy hiểm đến tính mạng, Hệ thống Tiểu Nhất sẽ cảnh báo trước cho cô.
Và Tề Tiểu Tô cũng không màng đến cảnh báo nguy hiểm mà mình nhận được, việc đầu tiên là muốn nhắc nhở Vệ Thường Khuynh, vì anh không có Hệ thống có thể giúp anh báo động.
Cô quên mất bản lĩnh và khả năng quan sát của anh, đều mạnh hơn cô rất nhiều.
Hai bên đều có nguy hiểm đến tính mạng.
Tay súng thiện xạ.
Cũng chính vào khoảnh khắc trong nháy mắt này, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc nhân lực, vật lực và tinh lực mà đối phương phái đến để tiêu diệt họ.
Có lẽ, ngay từ ban đầu Lũng Vân Tự chính là một cái bẫy.
Có lẽ, đối phương luôn sắp xếp người mai phục bên cạnh họ, sau đó đi trước họ một bước, vừa nghe bọn họ muốn đến Lũng Vân Tự, liền phái người đến đây bố trí sẵn.
Mãi cho đến khi bọn họ đi đến hậu viện vắng người này mới ra tay.
Nhưng, có thể mai phục bên cạnh họ, chuyện này đáng sợ đến nhường nào chứ?
Tiếng gào thét ập đến, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, ánh sáng chớp nhoáng.
Tề Tiểu Tô xông về phía Vệ Thường Khuynh, đồng thời, bất chấp tất cả, lôi chiếc áo chống đạn lần trước từ không gian ra, ném về phía anh.
Lúc trước bị người khác truy đuổi, sinh mệnh bị uy hiếp cực lớn, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ để lộ không gian, nhưng lần ấy nếu không phải Vệ Thường Khuynh đã tiêu hao hết năng lượng của anh, nguyện mất đi cả Hệ thống cũng phải bảo vệ cô, thì cô đã mất mạng rồi.
Nhưng lần này, vì anh, cô hoàn toàn không nghĩ tới để lộ không gian sẽ có kết quả như thế nào, không nghĩ tới nguy hiểm của bản thân, cô chỉ muốn dốc hết tất cả khả năng để bảo vệ anh, xông qua đó, đưa anh vào trong không gian.
Đồng tử của Vệ Thường Khuynh co lại.
Trong nháy mắt, anh đón được chiếc áo chống đạn đó, chân nhún một cái, cả người liền như đại bàng cũng xông về phía cô, vươn người ra sau che lấy lưng của cô.
Phụt.
Cùng lúc này, viên đạn đó vừa khéo bắn đến, trúng vào áo chống đạn, lực xung kích đó khiến sau lưng của Tề Tiểu Tô đau nhói.
Vệ Thường Khuynh ôm lấy cô cuộn tròn, nhanh chóng dùng vai mình đẩy mở cửa, lăn vào trong, dùng chân quét qua đóng cửa lại.
“Vào không gian!”
Tề Tiểu Tô cắn chặt răng, đưa anh vào không gian.
Lần này, bọn chúng đến không phải chỉ có một người, không chỉ là một sát thủ, không chỉ là một sát thủ bắn súng như thần. Nếu không có không gian, họ chưa chắc đã có thể thoát khỏi.
Vừa vào không gian, Vệ Thường Khuynh đã nhanh chóng cầm tay phải của cô lên.
Vừa rồi anh đã tính toán cả, anh đỡ cho cô, bản thân chắc chắn sẽ không tránh được, thế nên, anh sẽ dùng vai đỡ đạn. Nhưng, vết thương và cảm giác đau trong dự liệu lại không có, anh không cần nhìn cũng biết, là cô đã đỡ cho anh.
Quả nhiên, cầm tay cô lên, tay áo khoác đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Viên đạn đó, bắn trúng cánh tay của cô.
“Em có bị ngớ ngẩn không thế hả?” Anh cắn chặt răng trừng mắt nhìn cô.
Anh đã tính toán cả rồi, anh trúng đạn, dù sao cũng tốt hơn cô trúng đạn.
Lúc đó góc độ của hai sát thủ trong góc tối tính toán vô cùng gian xảo, gần như là góc chín mươi độ, nếu bản thân cô tránh ra, viên đạn từ sau lưng cô sẽ bắn trúng vào anh. Bản thân anh tránh khỏi cũng không phải không thể, nhưng đối phương dường như đã biết rõ tâm tư của anh, anh sẽ không thể chỉ vì quan tâm bản thân mà tránh đi, không thèm quan tâm đến cô.
Hơn nữa, anh nghi ngờ ở hướng khác còn có sát thủ mai phục sẵn đợi bước tiếp theo.
Anh muốn bảo vệ cô, cô muốn bảo vệ anh.
Nhưng, anh dùng áo chống đạn, cô lại dùng cánh tay của chính mình.
Giờ thì hay rồi, trước đây đi cứu Đổng Ý Thành vết thương trên cánh tay cũng vừa mới khỏi chẳng bao lâu, giờ lại có thêm một lỗ đạn.
Tề Tiểu Tô đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng thấy anh không sao, vẫn có thể nói đùa: “Được rồi, lần này em thật sự có kinh nghiệm rồi, kiểu đau đớn này vẫn có thể chịu được.”
Hệ thống Tiểu Nhất cũng đã nói, lần cường hóa thứ ba sẽ đau đớn đến cực điểm, bây giờ cô xem như luyện tập chịu đau vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Vệ Thường Khuynh vừa đau vừa yêu, anh nâng gương mặt cô lên hung hăng hôn cô một cái, sau đó mới vội vàng kéo rương y tế ra, nhanh chóng xử lý vết thương cho cô.
Bị Đổng Ý Thành nhìn thấy phải ứng phó thế nào, mặc kệ.
Còn bọn sát thủ bên ngoài, mặc cho chúng tìm kiếm, tạm thời cũng mặc kệ.
Không có gì quan trọng hơn việc băng bó cho cô.
“Sau này không được như thế nữa, bản Thiếu soái phải nhờ một cô gái đỡ đạn, truyền ra ngoài người khác nghe được chắc sẽ cười rụng răng! Còn nữa, anh cảnh cáo em, còn làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, anh...”
Anh vẫn chưa nói xong, môi đã bị đôi môi mềm mại ngọt ngào của Tề Tiểu Tô dán lên.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi anh?
Trong đầu bỗng cuộn trào sóng nước, tinh thần hoang mang, anh suýt chút nữa không kìm được muốn ôm chầm lấy cô để nụ hôn này càng sâu hơn. Nhưng cũng may lúc này anh vẫn còn giữ được lý trí và Tề Tiểu Tô sau khi hôn xong cũng nhanh chóng lui về sau.
“A Khuynh, em yêu anh.”
Vệ Thường Khuynh ngẩn ra.
/1139
|