“Lặp lại một lần nữa đi.” Anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Em yêu anh.” Tề Tiểu Tô nói rất tự nhiên.
Chính vừa rồi, cô mới phát hiển mình thật sự có thể từ bỏ sinh mạng của bản thân, không sợ bị thương, không sợ đau, chỉ vì muốn bảo vệ người đàn ông này.
Rõ ràng anh mạnh mẽ hơn cô nhiều như vậy, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ anh.
Cô yêu anh, yêu anh sâu đậm.
Và anh yêu cô, cũng sâu đậm như vậy.
Cái cảm giác yêu và được yêu này, khiến cô hoàn toàn không sợ sống chết nữa. Cô chỉ cảm thấy, nếu không nói ra, cứ nghẹn trong lòng sẽ rất khó chịu, lúc này cô cần phải bày tỏ với anh.
Cho dù hai người họ đã là vợ chồng sắp cưới của nhau cũng vậy.
Vệ Thường Khuynh cảm thấy trái tim mình như tan ra, ấm áp vô cùng. Giây phút này, anh cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể vì cô mà từ bỏ việc trở về Liên minh các hành tinh.
Nhưng anh vẫn nghiến chặt răng nhìn cô: “Ừm, nếu lần sau em còn dám giúp anh đỡ đạn, anh sẽ đánh vào mông em.”
Tề Tiểu Tô bĩu môi: “Có giỏi thì đánh luôn bây giờ đi.”
Bây giờ cô bị thương rồi, sao anh nỡ chứ, nhưng trên thực tế, vốn anh cũng không nỡ.
“Giờ chúng ta ra ngoài bắt người.”
Anh kéo cô đứng dậy, bước đến bên một cái kệ, nắm lấy tay cô, đưa cô mò tìm vị trí nào đó, ngón tay Tề Tiểu Tô chạm vào một điểm nhô lên, vừa kinh ngạc quay đầu nhìn sang anh dò hỏi, anh đã đưa ngón tay cô ấn xuống.
Chỉ nghe thấy vang lên cạch một tiếng.
Cả cái kệ trước mặt được mở ra.
Tề Tiểu Tô trố mắt đứng nhìn.
Kì quái.
Không gian ở trong tay cô đã sắp được một năm rồi, cô lại chẳng hề biết phía sau cái kệ này còn có một không gian khác.
Cả bức tường chất đầy đạn dược! Trước đây trên tivi hoặc tạp chí quân sự cũng đã nhìn thấy không ít vũ khí nhưng tạo hình của số vũ khí ở đây rất đặc biệt, đều là những kiểu dáng mà cô chưa từng nhìn thấy.
Thật không biết dùng lời nào để khen ngợi.
Trong không gian này, lại còn có một kho vũ khí kiểu nhỏ như vậy nữa!
Ngây thơ, cô thật sự quá ngây thơ rồi. Nghĩ lại cũng đúng, Vệ Thường Khuynh là Thiếu soái ở Liên minh các hành tinh, thống lĩnh một nhánh quân đội, còn phải chiến đấu bất cứ lúc nào, nếu đã có không gian, trong không gian của anh sao có thể không có vũ khí chứ?
“Đừng kinh ngạc như vậy, trước đây chẳng qua là vì sợ em cảm thấy trên người có nhiều vũ khí như vậy cảm thấy không an toàn, không thoải mái thế nên mới không nói với em thôi.”
Trên thực tế, một cô gái bình thường, trên người có cả một kho vũ khí, chắc chẳng có ai thích cả. Trừ khi đổi thành túi xách, trang sức này nọ thì được.
Hơn nữa, có một số vũ khí không thuộc về thời đại này, anh cũng sợ cô bất cẩn lấy ra dùng tự mang đến tai họa cho mình. Muốn huấn luyện cô, cũng không thể để cô nắm giữ nguồn sức mạnh và chỗ dựa như số vũ khí này được, bằng không lỡ như cô gặp phải chuyện gì liền rút súng giải quyết, việc này đối với sự tiến bộ công phu của cô mà nói vốn chẳng có lợi ích gì.
Nhưng, những kẻ đến hôm nay thật sự rất khá, lại có thể ép anh phải dùng đến kho vũ khí này.
Nếu không tóm được tất cả bọn chúng, sao xứng đáng với bản thân? Sao xứng đáng với vết thương của Tiểu Tổ chứ?
Anh chọn một khẩu súng nhỏ trong đó ra, kiểu tương đối cũ giao cho cô, đương nhiên, kiểu cũ mà anh nói, đối với thời đại này mà nói đã là mẫu mới rồi.
“Có 8 viên đạn, đạn của nó không giống với những viên đạn thông thường ở thời đại này, lực giật về sau nhỏ, nhẹ, vốn là khẩu súng anh thường mang theo khi thi hành nhiệm vụ, cũng rất thích hợp với con gái.” Anh hướng dẫn đại khái cho cô một chút, lại lấy theo một khẩu khác đặt sẵn trên kệ, “Nếu đợi lát nữa anh em cũng đến, thì đưa cái này cho cậu ta.”
Còn về việc sao họ lại có súng, cứ đợi sau này xem tâm trạng giải thích sau vậy.
Còn anh cũng tự lấy cho mình một khẩu súng to.
“Mấy kẻ bên ngoài không thể giữ lại, bằng không chúng sẽ mang về cho kẻ đứng sau những tin tức hữu dụng với hắn.” Anh đanh giọng nói.
Ví dụ, không gian.
Tuy đối phương có thể cũng có trí thông minh nhân tạo, nhưng, chế tạo ra không gian, quả thật chỉ có No1, e rằng điểm đối phương không biết chính là điểm này.
Thế nên, những kẻ vừa rồi mai phục, cũng đừng hòng thoát được.
Lúc này anh cũng sẽ không để Tề Tiểu Tô một mình ở lại đây, họ phải cùng nhau kề vai tác chiến, cô cũng cần trưởng thành.
Có thể vì kiêng dè thực lực của họ, sau khi chui vào căn phòng này, đối phương có một thời gian không có phản ứng gì, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, nhưng Vệ Thường Khuynh biết đối phương không thể cứ thế mà bỏ đi, dù sao tình thế đối với họ mà nói cũng rất có lợi, bây giờ anh và cô chỉ có hai người, không có vũ khí, một người đã bị thương, bị dồn ép vào căn phòng này.
Thế nên, đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Đây cũng là lúc để họ tranh thủ thời gian.
Đợi lúc đối phương tiến đến gần chái nhà, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng đã chuẩn bị xong.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Chắc họ đang mang một thiết bị làm nhiễu tín hiệu, đây là nhằm vào bản Hệ thống, còn nữa, trên người họ không có bất kỳ thiết bị truyền tin nào.”
Càng ngày càng rõ ràng, kẻ chủ mưu phía sau đã biết sự tồn tại của Hệ thống Tiểu Nhất, nhưng chưa xác định được nó hiện đang ở trên người Vệ Thường Khuynh, hay trên người cô.
Bọn họ thăm dò hết lần này đến lần khác, có lẽ chính vì muốn biết rốt cuộc Hệ thống Tiểu Nhất đang ở trên người ai, có còn năng lượng hay không, hay đã tổn hại, bây giờ rốt cuộc mức độ có thể sử dụng là đến đâu.
Không đến thời khắc sinh tử, sao có thể thăm dò được gì chứ.
Mà vừa rồi hành động lôi áo chống đạn ra của cô, đã tiết lộ trên người cô có điểm thần kỳ. Chuyện này không thể để đối phương biết, đây là điểm tựa duy nhất hiện nay họ mạnh hơn đối phương.
Thế nên, mấy gã sát thủ đến hôm nay: Tuyệt! Đối! Không! Thể! Giữ! Lại!
Sau khi Tề Tiểu Tô nghĩ thông, tinh thần cũng trở nên nặng nề, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Đi.”
Vệ Thường Khuynh nắm lấy khuỷu tay cô, cô lập tức đưa anh ra khỏi không gian. Vừa ra khỏi không gian, hai người liền nhanh chóng chia ra, Tề Tiểu Tô bước nhanh về phía sau một chiếc giường gỗ trong đó, đúng lúc có người đưa họng súng vào, chuẩn bị nổ súng vào bên trong. Cô ra tay nhanh như chớp, khóa chặt cổ tay của đối phương, dùng sức đập mạnh xuống bệ cửa sổ, đánh rơi súng xuống. Cô nhanh chóng cướp lấy súng bỏ vào không gian, nếu Đổng Ý Thành đến, sẽ đưa cho anh ấy khẩu này!
Đối phương hoàn toàn không ngờ sau cửa sổ lại có người.
Hắn cũng không phải tên ngốc! Lúc tiến đến rõ ràng đã áp tai vào tường thăm dò trước, hơn nữa đã dùng một cái gương nhỏ đưa vào trong soi khắp xung quanh, rõ ràng không có ai ở vị trí này!
Ai ngờ hắn vừa mới đổi súng định bắn điên cuồng vào trong, bên này lại có người xuất hiện!
Hắn ra sức rút tay lại, quả nhiên đã vùng ra được, đang vui mừng vì dường như lực tay của đối phương cũng không quá mạnh, thì nòng súng lạnh băng đã dán vào trán của hắn.
Tề Tiểu Tô giơ tay ra, khẩu súng trong tay đặt ngang thái dương của hắn, lúc nhìn thấy đối phương là một người ngoại quốc hốc mắt sâu, lửa giận lại dâng lên. Lại tìm sát thủ đến giết cô sao?
Hoặc có lẽ là, đối phương quá thận trọng, không dám dùng người trong nước?
Cô cũng không nương tay nữa trực tiếp xử lý luôn gã sát thủ này, nhảy ra ngoài.
Đồng thời vào lúc này, Vệ Thường Khuynh cũng đã giải quyết một tên sát thủ từ cửa lớn bước vào. Nhưng, anh cũng đã để lộ vị trí của mình, rơi vào tầm ngắm của một tên sát thủ khác vẫn luôn canh chừng trên mái của căn nhà đối diện.
Một viên đạn không phát ra chút âm thanh bay ra khỏi nòng.
Vốn đã ngắm chuẩn, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được Vệ Thường Khuynh lại có thể quan sát thấy, cuộn tròn trên đất, tránh được. Một phát bị hụt, đối phương liền biết vị trí của bản thân cũng đã bị lộ, lập tức trượt từ mái nhà xuống phía bên kia, co cẳng chạy ra ngoài.
Nhưng sao Vệ Thường Khuynh có thể để cho hắn chạy thoát chứ? Anh dùng tốc độ cực nhanh xông ra ngoài, bước chân như bay, nháy mắt đã leo lên mái nhà, trượt xuống phía bên kia.
Lúc này, Hồng Tinh ở rừng trúc bên cạnh đang đứng ngẩn ra không nói nên lời nhìn chàng trai đang trượt xuống từ mái nhà nhẹ nhàng như bước trên mặt phẳng.
“Em yêu anh.” Tề Tiểu Tô nói rất tự nhiên.
Chính vừa rồi, cô mới phát hiển mình thật sự có thể từ bỏ sinh mạng của bản thân, không sợ bị thương, không sợ đau, chỉ vì muốn bảo vệ người đàn ông này.
Rõ ràng anh mạnh mẽ hơn cô nhiều như vậy, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ anh.
Cô yêu anh, yêu anh sâu đậm.
Và anh yêu cô, cũng sâu đậm như vậy.
Cái cảm giác yêu và được yêu này, khiến cô hoàn toàn không sợ sống chết nữa. Cô chỉ cảm thấy, nếu không nói ra, cứ nghẹn trong lòng sẽ rất khó chịu, lúc này cô cần phải bày tỏ với anh.
Cho dù hai người họ đã là vợ chồng sắp cưới của nhau cũng vậy.
Vệ Thường Khuynh cảm thấy trái tim mình như tan ra, ấm áp vô cùng. Giây phút này, anh cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể vì cô mà từ bỏ việc trở về Liên minh các hành tinh.
Nhưng anh vẫn nghiến chặt răng nhìn cô: “Ừm, nếu lần sau em còn dám giúp anh đỡ đạn, anh sẽ đánh vào mông em.”
Tề Tiểu Tô bĩu môi: “Có giỏi thì đánh luôn bây giờ đi.”
Bây giờ cô bị thương rồi, sao anh nỡ chứ, nhưng trên thực tế, vốn anh cũng không nỡ.
“Giờ chúng ta ra ngoài bắt người.”
Anh kéo cô đứng dậy, bước đến bên một cái kệ, nắm lấy tay cô, đưa cô mò tìm vị trí nào đó, ngón tay Tề Tiểu Tô chạm vào một điểm nhô lên, vừa kinh ngạc quay đầu nhìn sang anh dò hỏi, anh đã đưa ngón tay cô ấn xuống.
Chỉ nghe thấy vang lên cạch một tiếng.
Cả cái kệ trước mặt được mở ra.
Tề Tiểu Tô trố mắt đứng nhìn.
Kì quái.
Không gian ở trong tay cô đã sắp được một năm rồi, cô lại chẳng hề biết phía sau cái kệ này còn có một không gian khác.
Cả bức tường chất đầy đạn dược! Trước đây trên tivi hoặc tạp chí quân sự cũng đã nhìn thấy không ít vũ khí nhưng tạo hình của số vũ khí ở đây rất đặc biệt, đều là những kiểu dáng mà cô chưa từng nhìn thấy.
Thật không biết dùng lời nào để khen ngợi.
Trong không gian này, lại còn có một kho vũ khí kiểu nhỏ như vậy nữa!
Ngây thơ, cô thật sự quá ngây thơ rồi. Nghĩ lại cũng đúng, Vệ Thường Khuynh là Thiếu soái ở Liên minh các hành tinh, thống lĩnh một nhánh quân đội, còn phải chiến đấu bất cứ lúc nào, nếu đã có không gian, trong không gian của anh sao có thể không có vũ khí chứ?
“Đừng kinh ngạc như vậy, trước đây chẳng qua là vì sợ em cảm thấy trên người có nhiều vũ khí như vậy cảm thấy không an toàn, không thoải mái thế nên mới không nói với em thôi.”
Trên thực tế, một cô gái bình thường, trên người có cả một kho vũ khí, chắc chẳng có ai thích cả. Trừ khi đổi thành túi xách, trang sức này nọ thì được.
Hơn nữa, có một số vũ khí không thuộc về thời đại này, anh cũng sợ cô bất cẩn lấy ra dùng tự mang đến tai họa cho mình. Muốn huấn luyện cô, cũng không thể để cô nắm giữ nguồn sức mạnh và chỗ dựa như số vũ khí này được, bằng không lỡ như cô gặp phải chuyện gì liền rút súng giải quyết, việc này đối với sự tiến bộ công phu của cô mà nói vốn chẳng có lợi ích gì.
Nhưng, những kẻ đến hôm nay thật sự rất khá, lại có thể ép anh phải dùng đến kho vũ khí này.
Nếu không tóm được tất cả bọn chúng, sao xứng đáng với bản thân? Sao xứng đáng với vết thương của Tiểu Tổ chứ?
Anh chọn một khẩu súng nhỏ trong đó ra, kiểu tương đối cũ giao cho cô, đương nhiên, kiểu cũ mà anh nói, đối với thời đại này mà nói đã là mẫu mới rồi.
“Có 8 viên đạn, đạn của nó không giống với những viên đạn thông thường ở thời đại này, lực giật về sau nhỏ, nhẹ, vốn là khẩu súng anh thường mang theo khi thi hành nhiệm vụ, cũng rất thích hợp với con gái.” Anh hướng dẫn đại khái cho cô một chút, lại lấy theo một khẩu khác đặt sẵn trên kệ, “Nếu đợi lát nữa anh em cũng đến, thì đưa cái này cho cậu ta.”
Còn về việc sao họ lại có súng, cứ đợi sau này xem tâm trạng giải thích sau vậy.
Còn anh cũng tự lấy cho mình một khẩu súng to.
“Mấy kẻ bên ngoài không thể giữ lại, bằng không chúng sẽ mang về cho kẻ đứng sau những tin tức hữu dụng với hắn.” Anh đanh giọng nói.
Ví dụ, không gian.
Tuy đối phương có thể cũng có trí thông minh nhân tạo, nhưng, chế tạo ra không gian, quả thật chỉ có No1, e rằng điểm đối phương không biết chính là điểm này.
Thế nên, những kẻ vừa rồi mai phục, cũng đừng hòng thoát được.
Lúc này anh cũng sẽ không để Tề Tiểu Tô một mình ở lại đây, họ phải cùng nhau kề vai tác chiến, cô cũng cần trưởng thành.
Có thể vì kiêng dè thực lực của họ, sau khi chui vào căn phòng này, đối phương có một thời gian không có phản ứng gì, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, nhưng Vệ Thường Khuynh biết đối phương không thể cứ thế mà bỏ đi, dù sao tình thế đối với họ mà nói cũng rất có lợi, bây giờ anh và cô chỉ có hai người, không có vũ khí, một người đã bị thương, bị dồn ép vào căn phòng này.
Thế nên, đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Đây cũng là lúc để họ tranh thủ thời gian.
Đợi lúc đối phương tiến đến gần chái nhà, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng đã chuẩn bị xong.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Chắc họ đang mang một thiết bị làm nhiễu tín hiệu, đây là nhằm vào bản Hệ thống, còn nữa, trên người họ không có bất kỳ thiết bị truyền tin nào.”
Càng ngày càng rõ ràng, kẻ chủ mưu phía sau đã biết sự tồn tại của Hệ thống Tiểu Nhất, nhưng chưa xác định được nó hiện đang ở trên người Vệ Thường Khuynh, hay trên người cô.
Bọn họ thăm dò hết lần này đến lần khác, có lẽ chính vì muốn biết rốt cuộc Hệ thống Tiểu Nhất đang ở trên người ai, có còn năng lượng hay không, hay đã tổn hại, bây giờ rốt cuộc mức độ có thể sử dụng là đến đâu.
Không đến thời khắc sinh tử, sao có thể thăm dò được gì chứ.
Mà vừa rồi hành động lôi áo chống đạn ra của cô, đã tiết lộ trên người cô có điểm thần kỳ. Chuyện này không thể để đối phương biết, đây là điểm tựa duy nhất hiện nay họ mạnh hơn đối phương.
Thế nên, mấy gã sát thủ đến hôm nay: Tuyệt! Đối! Không! Thể! Giữ! Lại!
Sau khi Tề Tiểu Tô nghĩ thông, tinh thần cũng trở nên nặng nề, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Đi.”
Vệ Thường Khuynh nắm lấy khuỷu tay cô, cô lập tức đưa anh ra khỏi không gian. Vừa ra khỏi không gian, hai người liền nhanh chóng chia ra, Tề Tiểu Tô bước nhanh về phía sau một chiếc giường gỗ trong đó, đúng lúc có người đưa họng súng vào, chuẩn bị nổ súng vào bên trong. Cô ra tay nhanh như chớp, khóa chặt cổ tay của đối phương, dùng sức đập mạnh xuống bệ cửa sổ, đánh rơi súng xuống. Cô nhanh chóng cướp lấy súng bỏ vào không gian, nếu Đổng Ý Thành đến, sẽ đưa cho anh ấy khẩu này!
Đối phương hoàn toàn không ngờ sau cửa sổ lại có người.
Hắn cũng không phải tên ngốc! Lúc tiến đến rõ ràng đã áp tai vào tường thăm dò trước, hơn nữa đã dùng một cái gương nhỏ đưa vào trong soi khắp xung quanh, rõ ràng không có ai ở vị trí này!
Ai ngờ hắn vừa mới đổi súng định bắn điên cuồng vào trong, bên này lại có người xuất hiện!
Hắn ra sức rút tay lại, quả nhiên đã vùng ra được, đang vui mừng vì dường như lực tay của đối phương cũng không quá mạnh, thì nòng súng lạnh băng đã dán vào trán của hắn.
Tề Tiểu Tô giơ tay ra, khẩu súng trong tay đặt ngang thái dương của hắn, lúc nhìn thấy đối phương là một người ngoại quốc hốc mắt sâu, lửa giận lại dâng lên. Lại tìm sát thủ đến giết cô sao?
Hoặc có lẽ là, đối phương quá thận trọng, không dám dùng người trong nước?
Cô cũng không nương tay nữa trực tiếp xử lý luôn gã sát thủ này, nhảy ra ngoài.
Đồng thời vào lúc này, Vệ Thường Khuynh cũng đã giải quyết một tên sát thủ từ cửa lớn bước vào. Nhưng, anh cũng đã để lộ vị trí của mình, rơi vào tầm ngắm của một tên sát thủ khác vẫn luôn canh chừng trên mái của căn nhà đối diện.
Một viên đạn không phát ra chút âm thanh bay ra khỏi nòng.
Vốn đã ngắm chuẩn, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được Vệ Thường Khuynh lại có thể quan sát thấy, cuộn tròn trên đất, tránh được. Một phát bị hụt, đối phương liền biết vị trí của bản thân cũng đã bị lộ, lập tức trượt từ mái nhà xuống phía bên kia, co cẳng chạy ra ngoài.
Nhưng sao Vệ Thường Khuynh có thể để cho hắn chạy thoát chứ? Anh dùng tốc độ cực nhanh xông ra ngoài, bước chân như bay, nháy mắt đã leo lên mái nhà, trượt xuống phía bên kia.
Lúc này, Hồng Tinh ở rừng trúc bên cạnh đang đứng ngẩn ra không nói nên lời nhìn chàng trai đang trượt xuống từ mái nhà nhẹ nhàng như bước trên mặt phẳng.
/1139
|