“Không cần nghi ngờ, chính là Hồng Tinh mà chúng ta biết đấy.” Nhìn vẻ mặt của cô, Đổng Ý Thành cũng hơi buồn cười.
Anh cũng cảm thấy rất bất ngờ đây.
“Sao cô ta lại biết số di động của anh?”
“Cô ta nói có người giúp cô ta tra được.” Đổng Ý Thành nói tiếp: “Lúc đầu anh cũng chẳng có hứng thú tiếp chuyện với cô ta, nhưng thấy anh muốn dập máy, cô ta lại vội vàng hỏi anh có biết một người đàn ông tên là Đường Diệc Đức không.”
Đường Diệc Đức, anh cũng không biết người này. Trước kia anh chỉ một lòng nghĩ đến việc làm nhiệm vụ và huấn luyện, nghĩ đến Tề Tiểu Tô và gia đình, nên cũng không quá chú ý đến người và những việc khác, nếu có thì cũng chỉ chú ý đến Nguyễn Dật Quân, một quân nhân ưu tú, người có thể trở thành đối thủ của anh mà thôi.
Nên khi nghe cái tên Đường Diệc Đức này, anh cảm thấy rất xa lạ.
Tề Tiểu Tô nói: “Có lẽ anh không quen Đường Diệc Đức, nhưng nếu gọi là Đường lão thì sao?”
Rất nhiều người gọi ông ta là Đường lão, nên không có mấy người biết tên họ đầy đủ của ông ta. Quả nhiên, khi nghe cô gọi là Đường lão, Đổng Ý Thành biết ngay.
“Là ông ta à?”
“Ừm.” Tề Tiểu Tô nghĩ đến vợ chồng ông bà Đường, sắc mặt cũng hơi khó chịu: “Hồng Tinh đề cập đến Đường lão với anh làm gì?” Theo lý mà nói, Hồng Tinh không thể nào biết Đường lão được, bọn họ giống như người của hai thế giới vậy, hoàn toàn không có điểm giao nhau nào.
“Cô ta nói…” Đổng Ý Thành nhớ tới lời của Hồng Tinh.
“Đường Diệc Đức rất có thể là người thân của anh đấy! Anh Đổng, em thật có lỗi với anh, em biết em không nên để người ta tra ra số điện thoại của anh, nhưng chuyện này đối với anh có lẽ là một chuyện rất quan trọng, dù có thế nào thì em cũng muốn phải nói cho anh biết trước. Anh Đổng, có khả năng một thời gian nữa họ sẽ tìm tới anh, em nghe bọn họ nói hình như là có đồ vật gia truyền gì đó, chính là cái đó, anh Đổng, chính là món đồ mà năm xưa bố anh đưa cho anh…”
Lúc ấy, Hồng Tinh nói rất vội, lời nói rất nhanh, nhưng đến đây thì lại dừng lại. Thứ đầu tiên trong đầu Đổng Ý Thành nghĩ tới là chiếc nhẫn ngọc kia, theo cái cách Hồng Tinh nói có vẻ như cô ta biết cái gì đấy, thứ năm đó bố anh đưa cho anh… Nói như vậy, chẳng lẽ còn chuyện gì khác mà anh không biết sao?
Nhưng Đổng Ý Thành không phải người bình thường, anh không đón lấy ý của cô ta mà nói ra chiếc nhẫn ngọc.
“Anh Đổng, cái đó…” Hồng Tinh muốn hỏi thêm một lần nữa, nhưng Đổng Ý Thành nói rằng mình không biết rồi cúp điện thoại.
Tề Tiểu Tô nghe anh thuật lại mà cau mày, cô nói: “Anh, ý của anh là Hồng Tinh muốn nhắc tới cái nhẫn ngọc? Nhưng tại sao cô ta lại quen biết với Đường lão chứ? Vả lại, Đường lão này…”
Nói đến đây cô bỗng mở to mắt nhìn Đổng Ý Thành.
Đường lão!
Hai vợ chồng Đường lão vẫn luôn đi tìm con trai!
Cô lập tức nói với Tiểu Nhất ở trong đầu: “Tiểu Nhất, nhanh, cậu mau điều tra xem Đường lão nhắc tới anh trai tôi làm gì, còn nữa, Hồng Tinh và Đường lão có quan hệ như thế nào.”
“Vâng.”
“Đường lão làm sao?” Đổng Ý Thành không hiểu.
“Đường lão vẫn luôn đi tìm đứa con trai mất tích đã nhiều năm, chuyện này cả thủ đô đều biết.” Tề Tiểu Tô nói: “Anh, nếu thật là Đường lão đến tìm anh…”
Ý tứ đã quá rõ ràng rồi còn gì.
Đổng Ý Thành thay đổi sắc mặt. Theo bản năng, anh bật thốt ra: “Em gái, cho dù có chuyện gì thì anh vĩnh viễn vẫn là anh trai của em, vĩnh viễn là con trai của bố mẹ!”
“Anh, đâu ai bảo là không phải đâu.” Tề Tiểu Tô nín cười. “Anh mãi mãi là anh trai của em, mặc kệ cho ai đến nhận người thân, còn phải nhìn xem em có đồng ý hay không đã.”
Đổng Ý Thành bình tĩnh lại, anh đưa tay vuốt tóc cô rồi nói: “Đi, chúng ta xuống ăn cơm trước đã.”
“Đi, ăn cơm, uống rượu.” Tề Tiểu Tô ôm lấy cánh tay anh: “Anh, lát nữa phải cho em tiền mừng tuổi đấy nhé?”
“Thấy bảo con gái đi lấy chồng rồi không cần cho lì xì nữa mà.” Đổng Ý Thành cười.
“Em cũng đã lấy chồng đâu! Mới đính hôn, không tính!”
“Được rồi, thì cho.”
Hai người ôm tay đi ra ngoài khiến người khác phải ngạc nhiên. Nhìn hành động của bọn họ là biết mối quan hệ giữa Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô rất thân mật.
Bà Nghiêm nhỏ cười duyên, nói một câu: “Thật đúng là, Tề tổng cùng anh trai ôm tay thân mật như thế, trông rất giống một đôi vợ chồng đấy.”
Vốn là hành động thân mật của anh trai em gái trong nhà, bị cô ta nói kiểu đó lại thành họ hơi có chút mập mờ, không nghiêm túc, lời nói của cô ta cũng lộ ra ý tứ ngả ngớn.
Nghiêm lão lập tức quát lên: “Lo ăn cơm của cô đi!”
Bà Nghiêm nhỏ ngậm miệng ngay lập tức, không dám nói nhiều nữa, cô ta gắp một miếng cá lên ăn để che giấu sự xấu hổ của mình. Cũng không giữ chút mặt mũi cho cô ta, dù sao cô ta cũng là vợ của ông đấy! Ai cũng nói chồng già chiều vợ trẻ, lời này chẳng đúng gì với vợ chồng cô ta cả.
Đổng Ý Thành quét mắt về phía bà Nghiêm nhỏ, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tề Tiểu Tô, ra hiệu cho cô buông tay mình ra. Nhưng Tề Tiểu Tô không thèm để ý, cô ngẩng đầu nhìn anh và nói: “Anh, anh chính là anh trai của em, anh không cần để ý tới lời nói của người không liên quan.”
“Ừ.” Đổng Ý Thành thành cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp. Anh chỉ hi vọng không có ai truyền những lời khó nghe ra bên ngoài để ảnh hưởng đến cô. Nhưng hiện giờ bọn họ đã là người một nhà cùng chung hộ khẩu, trên hộ khẩu ghi quan hệ giữa họ là anh em, thì còn sợ gì nữa.
Tề Tiểu Tô nhìn về phía Vệ Thường Khuynh, thấy anh cũng đang nhìn sang và mỉm cười với cô, ánh mắt vừa thâm tình vừa lưu luyến, không hề có chút tức giận vì ăn dấm chua nào, làm lòng cô cũng cảm thấy rất ấm áp.
Vệ Thường Khuynh ngày càng hiểu cô, tính anh hay ghen, nhưng anh biết lúc này không nên làm như thế, không nên không tin tưởng cô, anh như thế này lại khiến cô thêm thích anh hơn.
“Anh cả tới uống rượu nào.” Vệ Thường Khuynh vẫy tay với Đổng Ý Thành. Chính bởi tiếng anh cả này của anh mới càng lộ ra câu nói vừa rồi của bà Nghiêm nhỏ kệch cỡm đến thế nào.
Ông ngoại Tô cũng cười: “Nào, A Thành, cùng uống mấy chén với hai cậu của con đi.”
Tô Á Thiên mới đảo mắt một cái đã lẻn đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, cậu túm lấy cánh tay cô lắc lắc: “Chị, để anh Thành đi uống rượu, chúng ta ra đốt pháo hoa đi?”
La Hiểu kêu lên: “Tiểu Thiên, con đừng nghịch nữa, cơm còn chưa ăn mà đốt pháo hoa cái gì? Nhanh vào ăn cơm đã rồi hãy chơi!”
“Chúng ta cùng kính rượu Vệ thiếu đi!” Lương Lệ nhấc chén rượu lên, cũng muốn đi tới góp vui.
Tề Tiểu Tô trở lại chỗ ngồi, bà ngoại gắp cho cô một cái đùi gà to: “Bàn của chúng ta có con với Tiểu Thiên là bé nhất, bà để lại cho con cái đùi đấy, mau ăn đi.”
Cô đáp dạ, nhìn cái đùi gà trong bát mình lại nhớ tới mấy mùa Tết mà cô đã trải qua ở nhà Tề Tông Bình, dường như đã qua mấy đời rồi ấy, mà quả thật là cũng cách cả một kiếp người rồi.
Lúc này, trong phòng sách của nhà họ Đường lại là một bầu không khí khá căng thẳng.
Người đàn ông gọi là Khương Thất mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đang cầm chén trà bằng gốm Tử Sa lên, ngón cái của ông ta miết nhẹ lên thành chén, im lặng một lúc lâu mới ngước mắt hỏi Đưỡng lão ngồi phía đối diện: “Ngài Đường vừa mới nói cái gì cơ? Món đồ không còn nữa? Ý ngài là vậy sao?”
Đường lão cảm thấy mồ hôi rịn ra ở hai bên thái dương: “Không phải là không có, mà món đồ đó đang ở trên người con trai tôi…”
“Vậy thì mời cậu nhà lấy món đồ đấy ra đây đi.”
Đường lão nhìn ông ta.
Khương Thất nói câu này làm Đường lão phải nheo mắt lại. Ông ta đang nói thật hay giả vậy? Cả thủ đô này đều biết mấy chục năm qua họ vẫn luôn đi tìm con trai, sao ông ta không biết được? Hay là những năm này bọn họ đã sống rời xa thế tục?
“Khương Thất, ngài Long hiện đang ở thủ đô sao?” Ông thử hỏi thăm dò.
Khương Thất cầm chén trà đã lâu, giờ mới buông xuống: “Hiện tại ngài Long không có ở thủ đô. Tôi cũng chỉ có mấy ngày ở đây rồi lập tức phải trở về gặp ngài ấy, không biết cậu nhà có ở nhà không?”
Anh cũng cảm thấy rất bất ngờ đây.
“Sao cô ta lại biết số di động của anh?”
“Cô ta nói có người giúp cô ta tra được.” Đổng Ý Thành nói tiếp: “Lúc đầu anh cũng chẳng có hứng thú tiếp chuyện với cô ta, nhưng thấy anh muốn dập máy, cô ta lại vội vàng hỏi anh có biết một người đàn ông tên là Đường Diệc Đức không.”
Đường Diệc Đức, anh cũng không biết người này. Trước kia anh chỉ một lòng nghĩ đến việc làm nhiệm vụ và huấn luyện, nghĩ đến Tề Tiểu Tô và gia đình, nên cũng không quá chú ý đến người và những việc khác, nếu có thì cũng chỉ chú ý đến Nguyễn Dật Quân, một quân nhân ưu tú, người có thể trở thành đối thủ của anh mà thôi.
Nên khi nghe cái tên Đường Diệc Đức này, anh cảm thấy rất xa lạ.
Tề Tiểu Tô nói: “Có lẽ anh không quen Đường Diệc Đức, nhưng nếu gọi là Đường lão thì sao?”
Rất nhiều người gọi ông ta là Đường lão, nên không có mấy người biết tên họ đầy đủ của ông ta. Quả nhiên, khi nghe cô gọi là Đường lão, Đổng Ý Thành biết ngay.
“Là ông ta à?”
“Ừm.” Tề Tiểu Tô nghĩ đến vợ chồng ông bà Đường, sắc mặt cũng hơi khó chịu: “Hồng Tinh đề cập đến Đường lão với anh làm gì?” Theo lý mà nói, Hồng Tinh không thể nào biết Đường lão được, bọn họ giống như người của hai thế giới vậy, hoàn toàn không có điểm giao nhau nào.
“Cô ta nói…” Đổng Ý Thành nhớ tới lời của Hồng Tinh.
“Đường Diệc Đức rất có thể là người thân của anh đấy! Anh Đổng, em thật có lỗi với anh, em biết em không nên để người ta tra ra số điện thoại của anh, nhưng chuyện này đối với anh có lẽ là một chuyện rất quan trọng, dù có thế nào thì em cũng muốn phải nói cho anh biết trước. Anh Đổng, có khả năng một thời gian nữa họ sẽ tìm tới anh, em nghe bọn họ nói hình như là có đồ vật gia truyền gì đó, chính là cái đó, anh Đổng, chính là món đồ mà năm xưa bố anh đưa cho anh…”
Lúc ấy, Hồng Tinh nói rất vội, lời nói rất nhanh, nhưng đến đây thì lại dừng lại. Thứ đầu tiên trong đầu Đổng Ý Thành nghĩ tới là chiếc nhẫn ngọc kia, theo cái cách Hồng Tinh nói có vẻ như cô ta biết cái gì đấy, thứ năm đó bố anh đưa cho anh… Nói như vậy, chẳng lẽ còn chuyện gì khác mà anh không biết sao?
Nhưng Đổng Ý Thành không phải người bình thường, anh không đón lấy ý của cô ta mà nói ra chiếc nhẫn ngọc.
“Anh Đổng, cái đó…” Hồng Tinh muốn hỏi thêm một lần nữa, nhưng Đổng Ý Thành nói rằng mình không biết rồi cúp điện thoại.
Tề Tiểu Tô nghe anh thuật lại mà cau mày, cô nói: “Anh, ý của anh là Hồng Tinh muốn nhắc tới cái nhẫn ngọc? Nhưng tại sao cô ta lại quen biết với Đường lão chứ? Vả lại, Đường lão này…”
Nói đến đây cô bỗng mở to mắt nhìn Đổng Ý Thành.
Đường lão!
Hai vợ chồng Đường lão vẫn luôn đi tìm con trai!
Cô lập tức nói với Tiểu Nhất ở trong đầu: “Tiểu Nhất, nhanh, cậu mau điều tra xem Đường lão nhắc tới anh trai tôi làm gì, còn nữa, Hồng Tinh và Đường lão có quan hệ như thế nào.”
“Vâng.”
“Đường lão làm sao?” Đổng Ý Thành không hiểu.
“Đường lão vẫn luôn đi tìm đứa con trai mất tích đã nhiều năm, chuyện này cả thủ đô đều biết.” Tề Tiểu Tô nói: “Anh, nếu thật là Đường lão đến tìm anh…”
Ý tứ đã quá rõ ràng rồi còn gì.
Đổng Ý Thành thay đổi sắc mặt. Theo bản năng, anh bật thốt ra: “Em gái, cho dù có chuyện gì thì anh vĩnh viễn vẫn là anh trai của em, vĩnh viễn là con trai của bố mẹ!”
“Anh, đâu ai bảo là không phải đâu.” Tề Tiểu Tô nín cười. “Anh mãi mãi là anh trai của em, mặc kệ cho ai đến nhận người thân, còn phải nhìn xem em có đồng ý hay không đã.”
Đổng Ý Thành bình tĩnh lại, anh đưa tay vuốt tóc cô rồi nói: “Đi, chúng ta xuống ăn cơm trước đã.”
“Đi, ăn cơm, uống rượu.” Tề Tiểu Tô ôm lấy cánh tay anh: “Anh, lát nữa phải cho em tiền mừng tuổi đấy nhé?”
“Thấy bảo con gái đi lấy chồng rồi không cần cho lì xì nữa mà.” Đổng Ý Thành cười.
“Em cũng đã lấy chồng đâu! Mới đính hôn, không tính!”
“Được rồi, thì cho.”
Hai người ôm tay đi ra ngoài khiến người khác phải ngạc nhiên. Nhìn hành động của bọn họ là biết mối quan hệ giữa Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô rất thân mật.
Bà Nghiêm nhỏ cười duyên, nói một câu: “Thật đúng là, Tề tổng cùng anh trai ôm tay thân mật như thế, trông rất giống một đôi vợ chồng đấy.”
Vốn là hành động thân mật của anh trai em gái trong nhà, bị cô ta nói kiểu đó lại thành họ hơi có chút mập mờ, không nghiêm túc, lời nói của cô ta cũng lộ ra ý tứ ngả ngớn.
Nghiêm lão lập tức quát lên: “Lo ăn cơm của cô đi!”
Bà Nghiêm nhỏ ngậm miệng ngay lập tức, không dám nói nhiều nữa, cô ta gắp một miếng cá lên ăn để che giấu sự xấu hổ của mình. Cũng không giữ chút mặt mũi cho cô ta, dù sao cô ta cũng là vợ của ông đấy! Ai cũng nói chồng già chiều vợ trẻ, lời này chẳng đúng gì với vợ chồng cô ta cả.
Đổng Ý Thành quét mắt về phía bà Nghiêm nhỏ, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tề Tiểu Tô, ra hiệu cho cô buông tay mình ra. Nhưng Tề Tiểu Tô không thèm để ý, cô ngẩng đầu nhìn anh và nói: “Anh, anh chính là anh trai của em, anh không cần để ý tới lời nói của người không liên quan.”
“Ừ.” Đổng Ý Thành thành cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp. Anh chỉ hi vọng không có ai truyền những lời khó nghe ra bên ngoài để ảnh hưởng đến cô. Nhưng hiện giờ bọn họ đã là người một nhà cùng chung hộ khẩu, trên hộ khẩu ghi quan hệ giữa họ là anh em, thì còn sợ gì nữa.
Tề Tiểu Tô nhìn về phía Vệ Thường Khuynh, thấy anh cũng đang nhìn sang và mỉm cười với cô, ánh mắt vừa thâm tình vừa lưu luyến, không hề có chút tức giận vì ăn dấm chua nào, làm lòng cô cũng cảm thấy rất ấm áp.
Vệ Thường Khuynh ngày càng hiểu cô, tính anh hay ghen, nhưng anh biết lúc này không nên làm như thế, không nên không tin tưởng cô, anh như thế này lại khiến cô thêm thích anh hơn.
“Anh cả tới uống rượu nào.” Vệ Thường Khuynh vẫy tay với Đổng Ý Thành. Chính bởi tiếng anh cả này của anh mới càng lộ ra câu nói vừa rồi của bà Nghiêm nhỏ kệch cỡm đến thế nào.
Ông ngoại Tô cũng cười: “Nào, A Thành, cùng uống mấy chén với hai cậu của con đi.”
Tô Á Thiên mới đảo mắt một cái đã lẻn đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, cậu túm lấy cánh tay cô lắc lắc: “Chị, để anh Thành đi uống rượu, chúng ta ra đốt pháo hoa đi?”
La Hiểu kêu lên: “Tiểu Thiên, con đừng nghịch nữa, cơm còn chưa ăn mà đốt pháo hoa cái gì? Nhanh vào ăn cơm đã rồi hãy chơi!”
“Chúng ta cùng kính rượu Vệ thiếu đi!” Lương Lệ nhấc chén rượu lên, cũng muốn đi tới góp vui.
Tề Tiểu Tô trở lại chỗ ngồi, bà ngoại gắp cho cô một cái đùi gà to: “Bàn của chúng ta có con với Tiểu Thiên là bé nhất, bà để lại cho con cái đùi đấy, mau ăn đi.”
Cô đáp dạ, nhìn cái đùi gà trong bát mình lại nhớ tới mấy mùa Tết mà cô đã trải qua ở nhà Tề Tông Bình, dường như đã qua mấy đời rồi ấy, mà quả thật là cũng cách cả một kiếp người rồi.
Lúc này, trong phòng sách của nhà họ Đường lại là một bầu không khí khá căng thẳng.
Người đàn ông gọi là Khương Thất mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đang cầm chén trà bằng gốm Tử Sa lên, ngón cái của ông ta miết nhẹ lên thành chén, im lặng một lúc lâu mới ngước mắt hỏi Đưỡng lão ngồi phía đối diện: “Ngài Đường vừa mới nói cái gì cơ? Món đồ không còn nữa? Ý ngài là vậy sao?”
Đường lão cảm thấy mồ hôi rịn ra ở hai bên thái dương: “Không phải là không có, mà món đồ đó đang ở trên người con trai tôi…”
“Vậy thì mời cậu nhà lấy món đồ đấy ra đây đi.”
Đường lão nhìn ông ta.
Khương Thất nói câu này làm Đường lão phải nheo mắt lại. Ông ta đang nói thật hay giả vậy? Cả thủ đô này đều biết mấy chục năm qua họ vẫn luôn đi tìm con trai, sao ông ta không biết được? Hay là những năm này bọn họ đã sống rời xa thế tục?
“Khương Thất, ngài Long hiện đang ở thủ đô sao?” Ông thử hỏi thăm dò.
Khương Thất cầm chén trà đã lâu, giờ mới buông xuống: “Hiện tại ngài Long không có ở thủ đô. Tôi cũng chỉ có mấy ngày ở đây rồi lập tức phải trở về gặp ngài ấy, không biết cậu nhà có ở nhà không?”
/1139
|