Vốn đang định nói thật, nhưng khi Đường lão nghe Khương Thất nói thế, ông lại nuốt những lời muốn nói vào trong và chuyển thành: “Nếu ngài Khương Thất còn ở lại thủ đô mấy ngày, hôm nay lại là giao thừa, chi bằng để chúng tôi mời ngài thưởng thức đêm giao thừa ở thủ đô đã, một năm chỉ có một cái Tết thôi, để hai ngày nữa chúng ta lại nói về chuyện này, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài đâu, ngài thấy thế nào?”
“Chắc hiện giờ cậu nhà không tiện ra đây phải không?”
Đường lão xấu hổ cười trừ.
Nụ cười này rõ ràng là đồng ý với câu nói kia.
Khương Thất đứng lên: “Nếu đã như vậy thì cũng được. Hai ngày nữa tôi sẽ cầm tín vật đi, còn nữa, nếu Đường lão còn chưa suy nghĩ xem dùng nó để trao đổi thứ gì, thì mời ngài hai ngày này cũng nên cân nhắc cho thật kỹ.”
“Xin hỏi ngài Khương Thất, tín vật có thể đổi lấy một yêu cầu, liệu nó có còn theo thỏa thuận của năm đó không?”
“Đúng vậy. Chỉ cần không phá hoại quy tắc của thế giới này, không giết người cướp của thì trên cơ bản ngài Long đều có thể đồng ý với yêu cầu của ông.” Khương Thất nói.
Cảm giác căng thẳng trong lòng Đường lão cũng hơi buông lỏng.
Nhận được một cam đoan cực lớn như thế, nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ cảm thấy họ đang nói phét quá mức, nhưng Đường lão lại vô cùng tin tưởng lời nói này, nên thái độ của ông với Khương Thất càng thêm khiêm tốn: “Xin cảm ơn ngài Long. Vậy ngài Khương Thất, hai ngày tới ngài có muốn ở nhà tôi không, hay là để tôi chuẩn bị chỗ khác cho ngài ở?”
“Không cần làm phiền ngài đâu, Đường lão, Khương Thất đã có chỗ ở rồi, hai ngày tới tôi cũng có chút việc cần làm. Vậy đến tối mùng hai Tết tôi sẽ lại tới.”
Nói đoạn, Khương Thất đặt chén trà xuống bàn rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
Đường lão không dám thất lễ, tự mình tiễn ông ta ra ngoài.
Những người đang tham dự bữa tiệc ở trong nhà chưa bao giờ nhìn thấy Đưỡng lão có thái độ khiêm tốn như vậy, thì đều quay ra nhìn nhau, có người còn xì xào bàn luận.
“Vị này rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Có thể được Đường lão tiếp đón như vậy?” Vòng tròn thế lực ở thủ đô nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chí ít thì, người có thể để cho Đường lão tiếp đón trịnh trọng như vậy, bọn họ không thể không nhận ra được, bởi vì số người này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng vị này, hoàn toàn xa lạ với bọn họ, từ trước tới nay họ chưa từng gặp qua.
“Hình như vừa rồi tôi nghe người đó tự giới thiệu là người của ngài Long, tên là Khương Thất thì phải.”
“Ngài Long?” Có thủ hạ khí phách như Khương Thất thì chắc địa vị của ngài Long kia phải rất cao, nhưng mà bọn họ rà soát tất cả các thông tin trong đầu cũng không tìm ra được ngài Long nào có địa vị rất cao trong giới này cả.
“Hay chúng ta đi hỏi cô Hồng đi.” Không biết ai đề nghị câu này, vô số ánh mắt bắn về phía Hồng Tinh. Lúc này Hồng Tinh đang đứng chung một chỗ với Đan Ninh Ninh và Chương Vân Tễ, đột nhiên bị mọi người nhìn như vậy khiến cô ta cũng cảm thấy thẹn thùng, mặt hơi nóng lên, vô ý thức nhìn về phía Chương Vân Tễ.
Hiện tại trong lòng cô ta, Chương Vân Tễ đã là một cậu chủ rất lợi hại con nhà quyền quý, mà anh ta cũng là người tra ra được số điện thoại của Đổng Ý Thành, Hồng Tinh chỉ nói chuyện vài câu với Chương Vân Tễ, nói là khi còn ở thành phố D cô đã gặp được vài người, có một cô gái xinh đẹp và hai anh chàng cực kì xuất sắc nữa, trong đó có một người là anh trai của cô gái kia, kết quả Chương Vân Tễ gọi mấy cuộc điện thoại đã tra ra được số của Đổng Ý Thành cho cô ta.
Hiện giờ cô ta cũng đã có số của anh Đổng.
Dù trước đó Hồng Tinh cũng có thể nhìn ra được Chương Vân Tễ cùng Đan Ninh Ninh đang muốn dỗ cô ta gọi điện thoại cho Đổng Ý Thành, cô ta không rõ mục đích của hai người này, nhưng bởi vì chính cô ta cũng đang muốn gọi cho nên mới bày ra dáng vẻ bị họ dụ dỗ nên mới gọi.
Lúc nói đến Đường lão, đầu óc cô ta nóng lên muốn dẫn dắt Đổng Ý Thành nói ra cái bảo vật gia truyền kia. Cô ta cảm thấy dáng dấp của Đổng Ý Thành và chân dung thời trẻ của ông cụ Đường rất giống nhau, Đường lão cùng đã từng đến thành phố D để tìm người, cho nên cô ta mới luôn cảm thấy thật sự có khả năng rất lớn là như vậy.
Đáng tiếc cô ta dò xét nhưng Đổng Ý Thành lại không nói ra thứ gì cả.
Có khả năng anh ấy vốn chẳng có quan hệ gì với Đường gia, cho nên tất nhiên cũng không có thứ bảo vật gia truyền kia, còn khả năng thứ hai là anh ấy muốn giấu kín, không muốn để lộ ra chuyện đó.
Nhưng bất kể như thế nào, thì hiện giờ cô ta càng xem bức chân dung càng cảm thấy họ giống nhau.
Cái cảm giác này cứ luôn quẩn quanh trong lòng cô ta, khiến cô ta phải nghĩ mãi về chuyện này.
Giờ có nhiều người nhìn mình như vậy, Hồng Tinh lại một lần nữa cảm thấy nếu mình thật sự là cháu gái của nhà họ Đường thì tốt, khi bị hỏi như lúc này sẽ không xấu hổ và luống cuống như vậy.
“Cô Hồng, cô có biết người vừa rồi là ai không?”
“Có phải là họ hàng thân thích gì của Đường gia không?”
“Cô Hồng, cô ở Đường gia, chắc cũng có quan hệ rất thân thiết với Đường lão và bà Đường phải không? Cô có biết ngài Long kia là ai không?”
Hồng Tinh rất xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, nói: “Tôi cũng không biết…”
“Nghe nói cô Hồng cũng vừa mới tới Đường gia thôi, cô ấy không biết chuyện của nhà họ Đường cũng là rất bình thường mà.” Đan Ninh Ninh mỉm cười giải vây cho Hồng Tinh. Thực chất lúc này Hồng Tinh có nói mình không biết cũng là một điều rất bình thường, nhưng chính cô ta lại cảm thấy nếu mình không biết thì chứng tỏ quan hệ của mình với Đường gia khá cạn, sẽ làm cho thân phận của cô ta trở nên rất xấu hổ, đây cũng là lý do vì sao cô ta lại rụt đầu rụt cổ như vậy.
Thấy Đan Ninh Ninh giải vây giúp mình, Hồng Tinh nhìn cô ta đầy cảm kích.
Chương Vân Tễ yên lặng đứng cười ở bên cạnh, hắn giơ ngón tay cái lên với Đan Ninh Ninh.
Bà Đường cùng Đường lão tiễn Khương Thất ra cửa, khi trở lại họ không còn lòng dạ nào tiếp tục bữa tiệc được nữa, họ nói đơn giản vài câu để kết thúc, rồi mệt mỏi ngồi xuống sô pha, cùng nhau nhìn về Hồng Tinh ở phía đối diện.
“Ông Đường, bà Đường, sao vậy ạ?” Hồng Tinh bị bọn họ nhìn như vậy cũng thấy sợ hãi.
Đường lão im lặng một lúc mới nói: “Tiểu Tinh à, không có gì đâu, cháu cũng đi tắm rồi đi ngủ sớm đi.”
Theo sắp xếp lúc ban đầu, lúc này hẳn họ còn đang đưa cô ta đi giới thiệu với mọi người, mà hiện giờ chẳng còn cái gì nữa cả. Trong lòng Hồng Tinh cảm thấy rất không cam lòng, chẳng lẽ cô ta chỉ bị vấp ngã một cái mà họ cứ thế xem thường cô ta à?
“Ông Đường, cháu không mệt, cũng không buồn ngủ.” Cô ta không nghe lời đứng dậy lên phòng, mà ngồi xuống bên cạnh bà Đường, khoác tay lên khuỷu tay của bà, nhẹ lắc: “Ông bà Đường, có phải hai người có tâm sự gì không? Chi bằng cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng bàn bạc.”
Bàn bạc? Làm sao có thể bàn bạc được? Cô có thể giúp chúng tôi làm gì được chứ?
Suýt chút nữa Đường lão đã nói như vậy, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp có mấy phần tương tự vợ mình của Hồng Tinh, ông lại không đành lòng.
Ông ấy để cả Tần Yên Vũ ra về, giữ lại đứa cháu gái còn chưa được chứng thực này lại thì có thể bàn bạc ra được chuyện gì.
Nghĩ mãi, ông vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Tinh à, cháu là người của thành phố D phải không, vậy cháu có từng nghe nói đến một người thanh niên trẻ tuổi tên là Đổng Ý Thành không?”
Ông ấy biết?
Tim của Hồng Tinh giật bắn lên.
Vốn lòng dạ cô ta cũng không sâu, dù trước đó từng có ý định lừa dối Đổng Ý Thành nói ra bảo vật gia truyền của nhà anh là cái gì, nhưng giờ thình lình bị Đường lão hỏi như vậy, cô ta liền chột dạ cho rằng bọn họ đã tra ra được cái gì, cô ta không dám giấu giếm nữa mà nói ra hết: “Ông à, có phải ông đã tra ra được anh Đổng rồi không?”
Hả?
Lần này đến phiên ông bà Đường nghi hoặc nhìn cô ta.
Đặc biệt là Đường lão, ánh mắt nhìn Hồng Tinh cũng sâu hơn vài phần.
Hồng Tinh vội vàng giải thích, cuống đến mức mặt đỏ rần: “Trước đó cháu cũng không biết gì cả đâu, vừa rồi đúng lúc cháu nhìn thấy ảnh chân dung của cụ ông nên đột nhiên cảm thấy giống một người!”
“Chắc hiện giờ cậu nhà không tiện ra đây phải không?”
Đường lão xấu hổ cười trừ.
Nụ cười này rõ ràng là đồng ý với câu nói kia.
Khương Thất đứng lên: “Nếu đã như vậy thì cũng được. Hai ngày nữa tôi sẽ cầm tín vật đi, còn nữa, nếu Đường lão còn chưa suy nghĩ xem dùng nó để trao đổi thứ gì, thì mời ngài hai ngày này cũng nên cân nhắc cho thật kỹ.”
“Xin hỏi ngài Khương Thất, tín vật có thể đổi lấy một yêu cầu, liệu nó có còn theo thỏa thuận của năm đó không?”
“Đúng vậy. Chỉ cần không phá hoại quy tắc của thế giới này, không giết người cướp của thì trên cơ bản ngài Long đều có thể đồng ý với yêu cầu của ông.” Khương Thất nói.
Cảm giác căng thẳng trong lòng Đường lão cũng hơi buông lỏng.
Nhận được một cam đoan cực lớn như thế, nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ cảm thấy họ đang nói phét quá mức, nhưng Đường lão lại vô cùng tin tưởng lời nói này, nên thái độ của ông với Khương Thất càng thêm khiêm tốn: “Xin cảm ơn ngài Long. Vậy ngài Khương Thất, hai ngày tới ngài có muốn ở nhà tôi không, hay là để tôi chuẩn bị chỗ khác cho ngài ở?”
“Không cần làm phiền ngài đâu, Đường lão, Khương Thất đã có chỗ ở rồi, hai ngày tới tôi cũng có chút việc cần làm. Vậy đến tối mùng hai Tết tôi sẽ lại tới.”
Nói đoạn, Khương Thất đặt chén trà xuống bàn rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
Đường lão không dám thất lễ, tự mình tiễn ông ta ra ngoài.
Những người đang tham dự bữa tiệc ở trong nhà chưa bao giờ nhìn thấy Đưỡng lão có thái độ khiêm tốn như vậy, thì đều quay ra nhìn nhau, có người còn xì xào bàn luận.
“Vị này rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Có thể được Đường lão tiếp đón như vậy?” Vòng tròn thế lực ở thủ đô nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chí ít thì, người có thể để cho Đường lão tiếp đón trịnh trọng như vậy, bọn họ không thể không nhận ra được, bởi vì số người này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng vị này, hoàn toàn xa lạ với bọn họ, từ trước tới nay họ chưa từng gặp qua.
“Hình như vừa rồi tôi nghe người đó tự giới thiệu là người của ngài Long, tên là Khương Thất thì phải.”
“Ngài Long?” Có thủ hạ khí phách như Khương Thất thì chắc địa vị của ngài Long kia phải rất cao, nhưng mà bọn họ rà soát tất cả các thông tin trong đầu cũng không tìm ra được ngài Long nào có địa vị rất cao trong giới này cả.
“Hay chúng ta đi hỏi cô Hồng đi.” Không biết ai đề nghị câu này, vô số ánh mắt bắn về phía Hồng Tinh. Lúc này Hồng Tinh đang đứng chung một chỗ với Đan Ninh Ninh và Chương Vân Tễ, đột nhiên bị mọi người nhìn như vậy khiến cô ta cũng cảm thấy thẹn thùng, mặt hơi nóng lên, vô ý thức nhìn về phía Chương Vân Tễ.
Hiện tại trong lòng cô ta, Chương Vân Tễ đã là một cậu chủ rất lợi hại con nhà quyền quý, mà anh ta cũng là người tra ra được số điện thoại của Đổng Ý Thành, Hồng Tinh chỉ nói chuyện vài câu với Chương Vân Tễ, nói là khi còn ở thành phố D cô đã gặp được vài người, có một cô gái xinh đẹp và hai anh chàng cực kì xuất sắc nữa, trong đó có một người là anh trai của cô gái kia, kết quả Chương Vân Tễ gọi mấy cuộc điện thoại đã tra ra được số của Đổng Ý Thành cho cô ta.
Hiện giờ cô ta cũng đã có số của anh Đổng.
Dù trước đó Hồng Tinh cũng có thể nhìn ra được Chương Vân Tễ cùng Đan Ninh Ninh đang muốn dỗ cô ta gọi điện thoại cho Đổng Ý Thành, cô ta không rõ mục đích của hai người này, nhưng bởi vì chính cô ta cũng đang muốn gọi cho nên mới bày ra dáng vẻ bị họ dụ dỗ nên mới gọi.
Lúc nói đến Đường lão, đầu óc cô ta nóng lên muốn dẫn dắt Đổng Ý Thành nói ra cái bảo vật gia truyền kia. Cô ta cảm thấy dáng dấp của Đổng Ý Thành và chân dung thời trẻ của ông cụ Đường rất giống nhau, Đường lão cùng đã từng đến thành phố D để tìm người, cho nên cô ta mới luôn cảm thấy thật sự có khả năng rất lớn là như vậy.
Đáng tiếc cô ta dò xét nhưng Đổng Ý Thành lại không nói ra thứ gì cả.
Có khả năng anh ấy vốn chẳng có quan hệ gì với Đường gia, cho nên tất nhiên cũng không có thứ bảo vật gia truyền kia, còn khả năng thứ hai là anh ấy muốn giấu kín, không muốn để lộ ra chuyện đó.
Nhưng bất kể như thế nào, thì hiện giờ cô ta càng xem bức chân dung càng cảm thấy họ giống nhau.
Cái cảm giác này cứ luôn quẩn quanh trong lòng cô ta, khiến cô ta phải nghĩ mãi về chuyện này.
Giờ có nhiều người nhìn mình như vậy, Hồng Tinh lại một lần nữa cảm thấy nếu mình thật sự là cháu gái của nhà họ Đường thì tốt, khi bị hỏi như lúc này sẽ không xấu hổ và luống cuống như vậy.
“Cô Hồng, cô có biết người vừa rồi là ai không?”
“Có phải là họ hàng thân thích gì của Đường gia không?”
“Cô Hồng, cô ở Đường gia, chắc cũng có quan hệ rất thân thiết với Đường lão và bà Đường phải không? Cô có biết ngài Long kia là ai không?”
Hồng Tinh rất xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, nói: “Tôi cũng không biết…”
“Nghe nói cô Hồng cũng vừa mới tới Đường gia thôi, cô ấy không biết chuyện của nhà họ Đường cũng là rất bình thường mà.” Đan Ninh Ninh mỉm cười giải vây cho Hồng Tinh. Thực chất lúc này Hồng Tinh có nói mình không biết cũng là một điều rất bình thường, nhưng chính cô ta lại cảm thấy nếu mình không biết thì chứng tỏ quan hệ của mình với Đường gia khá cạn, sẽ làm cho thân phận của cô ta trở nên rất xấu hổ, đây cũng là lý do vì sao cô ta lại rụt đầu rụt cổ như vậy.
Thấy Đan Ninh Ninh giải vây giúp mình, Hồng Tinh nhìn cô ta đầy cảm kích.
Chương Vân Tễ yên lặng đứng cười ở bên cạnh, hắn giơ ngón tay cái lên với Đan Ninh Ninh.
Bà Đường cùng Đường lão tiễn Khương Thất ra cửa, khi trở lại họ không còn lòng dạ nào tiếp tục bữa tiệc được nữa, họ nói đơn giản vài câu để kết thúc, rồi mệt mỏi ngồi xuống sô pha, cùng nhau nhìn về Hồng Tinh ở phía đối diện.
“Ông Đường, bà Đường, sao vậy ạ?” Hồng Tinh bị bọn họ nhìn như vậy cũng thấy sợ hãi.
Đường lão im lặng một lúc mới nói: “Tiểu Tinh à, không có gì đâu, cháu cũng đi tắm rồi đi ngủ sớm đi.”
Theo sắp xếp lúc ban đầu, lúc này hẳn họ còn đang đưa cô ta đi giới thiệu với mọi người, mà hiện giờ chẳng còn cái gì nữa cả. Trong lòng Hồng Tinh cảm thấy rất không cam lòng, chẳng lẽ cô ta chỉ bị vấp ngã một cái mà họ cứ thế xem thường cô ta à?
“Ông Đường, cháu không mệt, cũng không buồn ngủ.” Cô ta không nghe lời đứng dậy lên phòng, mà ngồi xuống bên cạnh bà Đường, khoác tay lên khuỷu tay của bà, nhẹ lắc: “Ông bà Đường, có phải hai người có tâm sự gì không? Chi bằng cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng bàn bạc.”
Bàn bạc? Làm sao có thể bàn bạc được? Cô có thể giúp chúng tôi làm gì được chứ?
Suýt chút nữa Đường lão đã nói như vậy, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp có mấy phần tương tự vợ mình của Hồng Tinh, ông lại không đành lòng.
Ông ấy để cả Tần Yên Vũ ra về, giữ lại đứa cháu gái còn chưa được chứng thực này lại thì có thể bàn bạc ra được chuyện gì.
Nghĩ mãi, ông vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Tinh à, cháu là người của thành phố D phải không, vậy cháu có từng nghe nói đến một người thanh niên trẻ tuổi tên là Đổng Ý Thành không?”
Ông ấy biết?
Tim của Hồng Tinh giật bắn lên.
Vốn lòng dạ cô ta cũng không sâu, dù trước đó từng có ý định lừa dối Đổng Ý Thành nói ra bảo vật gia truyền của nhà anh là cái gì, nhưng giờ thình lình bị Đường lão hỏi như vậy, cô ta liền chột dạ cho rằng bọn họ đã tra ra được cái gì, cô ta không dám giấu giếm nữa mà nói ra hết: “Ông à, có phải ông đã tra ra được anh Đổng rồi không?”
Hả?
Lần này đến phiên ông bà Đường nghi hoặc nhìn cô ta.
Đặc biệt là Đường lão, ánh mắt nhìn Hồng Tinh cũng sâu hơn vài phần.
Hồng Tinh vội vàng giải thích, cuống đến mức mặt đỏ rần: “Trước đó cháu cũng không biết gì cả đâu, vừa rồi đúng lúc cháu nhìn thấy ảnh chân dung của cụ ông nên đột nhiên cảm thấy giống một người!”
/1139
|