“Hàn Dư, gọi cho chúng tôi hai suất cơm trưa qua đây, nhiều vào.” Sau khi thở phào một hơi, Vệ Thường Khuynh nói với Hàn Dư.
Tất cả mọi người đều nổi giận.
“Không phải chứ, Vệ Thường Khuynh, anh có ý gì hả? Lúc này rồi mà anh còn nuốt được à?” Chúc Tường Đông dập thuốc, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.
Lúc này Vệ Thường Khuynh mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh lùng.
“Trong hai ngày làm nhiệm vụ chúng tôi chưa hề ăn gì cả, ngay cả một hụm nước cũng không uống, để nhanh chóng trở về mà chống đỡ hai ngày một đêm không hề chợp mắt. Bây giờ quyết định có thể sẽ không lý trí, cho nên phải bổ sung thể lực sau đó mới suy nghĩ được.”
Không còn gì để nói.
Chúc Tường Đông trợn mắt nhìn anh hồi lâu: “Mẹ kiếp.”
Hắn còn phải nói cái gì đây? Còn có thể nói gì được nữa?
Hàn Dư nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, Vệ Thường Khuynh nhìn lướt qua cánh cửa phòng bên trong, cánh mũi đột nhiên động đậy: “Bên trong có người?”
Lúc này Đồng Xán mới nhớ tới người đàn ông bên trong đó, vẻ mặt hơi thay đổi: “Vệ thiếu, anh vào xem thử xem.” Mặc dù sau khi Vệ Thường Khuynh nghe chuyện của Tề Tiểu Tô giống như thờ ơ, nhưng đối với Đồng Xán đã rất hiểu anh lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Bộ dạng Vệ thiếu như vậy nhất định là bởi vì nắm chắc Tề Tiểu Tô tạm thời không có nguy hiểm gì, nếu không anh sẽ lo lắng bất an hơn bất cứ ai.
Cho nên anh ta quyết định để cho Vệ thiếu nhìn người đàn ông kia trước, xem phải xử lý như thế nào.
Trước đó bọn họ vốn dĩ định gọi bác sĩ, nhưng người đàn ông này tỉnh táo hơn rồi, khăng khăng cầu xin đừng gọi bác sĩ, đừng đưa anh ta đến bệnh viện, cũng chỉ uống cốc nước rồi lại mê mệt ngủ thiếp đi. Bọn họ một là cũng không có cách nào khác, hai là lo lắng cho Tề Tiểu Tô, cho nên không để ý tới anh ta nữa.
Đổng Ý Thành nhìn bọn họ, không đi theo vào, mà đi vào phòng vệ sinh
“Tiểu Viêm! Kêu các anh em tiếp tục tìm!” Chúc Tường Đông trầm mặt quát một câu, sau đó lại rút thuốc châm lửa.
“Em biết rồi.” Chúc Tường Viêm không biết làm sao nhìn hắn: “Anh hút ít thuốc đi.” Thấy anh mình như vậy, anh ta thật sự rất lo lắng, đời này, Tiểu Tô không có duyên làm chị dâu của anh ta, nhưng anh trai của anh ta lúc nào mới có thể từ bỏ đây?
Vệ Thường Khuynh vào phòng, cái mùi trước đó ngửi thấy càng đậm hơn, anh cau mày, ánh mắt đã khóa chặt vào người đàn ông trên giường.
“Vệ thiếu, chính là người đàn ông này, anh ta là người cô Tề mua ở quán bar về…”
“Tề Tiểu Tô thật là giỏi, không ngờ còn chạy đi mua đàn ông.” Vệ Thường Khuynh nghiến răng, phun ra một câu như vậy. Anh mới đi mấy ngày, cô đã chạy đi mua một gã đàn ông về rồi. Nếu như anh thật sự để cô ở lại đây, còn mình trở lại Liên minh các hành tinh thì sao?
Đâu có lý đó.
Hơn nữa, lại còn mua một người đàn ông như vậy!
Anh đè nén sự ghen tuông trong lòng xuống, kinh hãi nhìn người này.
“À thì, ban đầu chắc cô Tề cũng không biết trong tủ là một người đàn ông…” Đồng Xán muốn nói giúp Tề Tiểu Tô, nhưng Vệ Thường Khuynh đã khoát tay ngăn anh ta lại.
Người ở trong tủ, ban đầu Tề Tiểu Tô có thể sẽ không biết, nhưng chỉ cần cô có thể tiếp xúc với cái tủ, một chút thời gian thôi, anh không tin cô không biết bên trong là người.
Sau khi biết là người cô sẽ xem xem là ai, nếu nhìn thấy là một người đàn ông mà cô còn mang về, thì đúng là muốn tức chết anh rồi.
Vừa đi đến gần anh đã nhìn ra được, người đàn ông này không mặc quần áo, ít nhất là không mặc áo, bởi vì bả vai anh ta lộ ra ngoài.
Mặt Vệ Thường Khuynh lại càng đen hơn.
“Anh ta… không tiện mặc quần áo.” Đồng Xán giải thích một câu.
Một nguyên nhân khác mà bọn họ không mời bác sĩ chính là cái này, sau khi trở về, cái loại vảy màu xanh da trời trên người người đàn ông này lại mọc ra rất nhiều!
Chi chít một mảng trước ngực anh ta, trông thật sự vừa quỷ quái vừa đáng sợ!
Đồng Xán đã quan sát rồi, thứ đó thật sự là mọc từ trong da ra!
Người kỳ quái như vậy bọn họ chưa bao giờ nghe đến, nếu như thật sự gọi bác sĩ tới, không biết còn gây ra chuyện gì nữa, cho nên bọn họ nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Soạt!
Vệ Thường Khuynh vén chăn lên.
Lần này, cho dù Đồng Xán đã chuẩn bị tâm lý, cũng không nhịn được hít một hơi lạnh, trợn to hai mắt. “Sao lại…”
Vốn dĩ tưởng là chỉ mọc ra một mảng ở ngực thôi, bây giờ lại nhìn thấy toàn thân anh ta đều đã bị cái loại vảy đó bao phủ rồi! Hơn nữa lớp vảy toàn thân kia còn theo hô hấp nặng nề hơn người bình thường của anh ta mà khẽ phập phồng, lúc phập phồng vảy sẽ hơi giãn ra.
Nhìn tuyệt đối không coi là mới lạ thú vị, đây tuyệt đối là một cảnh vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, anh ta ở bên ngoài không ngửi thấy gì, vừa bước vào căn phòng này liền ngửi thấy một loại mùi rất lạ, giống như mùi tanh hôi.
“Trước đó anh ta không có nhiều vảy như vậy!” Đồng Xán không tự chủ được lui lại một bước. Chuyện này đã vượt quá nhận thức của anh ta, trừ trong truyện thần thoại cổ tích ra, anh ta chưa từng nhìn thấy và nghe thấy trên đời lại có kiểu người như vậy: “Chẳng lẽ anh ta không phải là người sao?”
“Không phải là người thì là cái gì?” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Kém hiểu biết.”
Cái gì? Chuyện này có thể coi là anh ta kém hiểu biết à? Đồng Xán nhất thời không nói nổi.
Vệ Thường Khuynh đắp chăn lại cho anh ta, cau mày nhìn mặt người đàn ông kia, nhất thời không nói được gì. Đồng Xán nhìn anh, chỉ cảm thấy lúc này hình như anh đang lo lắng gì đó, khí tức toàn thân rét lạnh, nghiêm túc khiến cho người ta không tự chủ được mà khống chế cả hơi thở, không dám làm phiền đến anh.
Chẳng lẽ nói Vệ thiếu đã từng nhìn thấy người như vậy rồi sao?
Vệ Thường Khuynh thực sự cảm thấy chuyện đã vượt ra khỏi phạm vi dự đoán của anh rồi.
Vốn dĩ có người đến từ Liên minh các hành tinh giống anh, mang theo trí tuệ nhân tạo giống anh, chuyện này đã khiến cho anh cảm thấy rất khó giải quyết rồi, nhưng bây giờ, loại người này sao cũng đến đây rồi?
Năm đó chẳng lẽ Liên minh các hành tinh còn xảy ra chuyện gì sao?
“Không cần gọi bác sĩ, để hai người ở lại đây canh chừng, cho anh ta uống nhiều nước. Còn nữa, chú ý đừng tiếp xúc với máu của anh ta. Tốt nhất là đừng để cho anh ta bị ngoại thương.” Anh nói với Đồng Xán.
“Rõ.” Đồng Xán đáp một tiếng, lại hỏi: “Vệ thiếu, chỗ cô Tề thì sao?”
“Tôi dẫn người đi cứu.”
Vệ Thường Khuynh nói rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc này, Hàn Dư đã kêu người đẩy xe thức ăn lên rồi, một xe đầy đồ ăn, mọi người ngửi thấy mùi thơm mới nhớ bọn họ cũng vẫn chưa ăn sáng, bữa trưa cũng chưa ăn luôn.
Vệ Thường Khuynh gọi Đổng Ý Thành ngồi xuống ăn cơm, quét qua bọn họ: “Mười phút, đi ăn cả đi.”
“Đi đi đi.” Hàn Dư vội vàng nói: “Tôi xuống tầng đã gọi đồ ăn cho mọi người cả rồi, mau đi thôi.”
Không ăn no làm sao mà làm được?
“Anh?” Chúc Tường Viêm đi mấy bước, quay đầu chỉ thấy Chúc Tường Đông đang đi tới phía mấy người Vệ Thường Khuynh, bê một cái đĩa trong đó lên, cầm một cái thìa lên ăn.
Vừa ăn còn vừa khiêu khích liếc Vệ Thường Khuynh.
Chúc Tường Viêm thật sự bó tay, có cần ấu trĩ như vậy không hả?
Vệ Thường Khuynh quét mắt qua, Chúc Tường Viêm nhìn ra đây là ý bảo bọn họ mau đi ăn đi, cho nên cũng không để ý đến anh trai mình nữa, theo bọn Hàn Dư vội vàng ra ngoài.
“Anh biết Tiểu Tô đang ở đâu đúng không?” Chúc Tường Đông vừa ăn vừa nghiêm mặt hỏi.
Vì Tiểu Tô, thật ra hắn không ngại nhún nhường trước mặt người đàn ông họ Vệ này.
Tất cả mọi người đều nổi giận.
“Không phải chứ, Vệ Thường Khuynh, anh có ý gì hả? Lúc này rồi mà anh còn nuốt được à?” Chúc Tường Đông dập thuốc, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.
Lúc này Vệ Thường Khuynh mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh lùng.
“Trong hai ngày làm nhiệm vụ chúng tôi chưa hề ăn gì cả, ngay cả một hụm nước cũng không uống, để nhanh chóng trở về mà chống đỡ hai ngày một đêm không hề chợp mắt. Bây giờ quyết định có thể sẽ không lý trí, cho nên phải bổ sung thể lực sau đó mới suy nghĩ được.”
Không còn gì để nói.
Chúc Tường Đông trợn mắt nhìn anh hồi lâu: “Mẹ kiếp.”
Hắn còn phải nói cái gì đây? Còn có thể nói gì được nữa?
Hàn Dư nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, Vệ Thường Khuynh nhìn lướt qua cánh cửa phòng bên trong, cánh mũi đột nhiên động đậy: “Bên trong có người?”
Lúc này Đồng Xán mới nhớ tới người đàn ông bên trong đó, vẻ mặt hơi thay đổi: “Vệ thiếu, anh vào xem thử xem.” Mặc dù sau khi Vệ Thường Khuynh nghe chuyện của Tề Tiểu Tô giống như thờ ơ, nhưng đối với Đồng Xán đã rất hiểu anh lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Bộ dạng Vệ thiếu như vậy nhất định là bởi vì nắm chắc Tề Tiểu Tô tạm thời không có nguy hiểm gì, nếu không anh sẽ lo lắng bất an hơn bất cứ ai.
Cho nên anh ta quyết định để cho Vệ thiếu nhìn người đàn ông kia trước, xem phải xử lý như thế nào.
Trước đó bọn họ vốn dĩ định gọi bác sĩ, nhưng người đàn ông này tỉnh táo hơn rồi, khăng khăng cầu xin đừng gọi bác sĩ, đừng đưa anh ta đến bệnh viện, cũng chỉ uống cốc nước rồi lại mê mệt ngủ thiếp đi. Bọn họ một là cũng không có cách nào khác, hai là lo lắng cho Tề Tiểu Tô, cho nên không để ý tới anh ta nữa.
Đổng Ý Thành nhìn bọn họ, không đi theo vào, mà đi vào phòng vệ sinh
“Tiểu Viêm! Kêu các anh em tiếp tục tìm!” Chúc Tường Đông trầm mặt quát một câu, sau đó lại rút thuốc châm lửa.
“Em biết rồi.” Chúc Tường Viêm không biết làm sao nhìn hắn: “Anh hút ít thuốc đi.” Thấy anh mình như vậy, anh ta thật sự rất lo lắng, đời này, Tiểu Tô không có duyên làm chị dâu của anh ta, nhưng anh trai của anh ta lúc nào mới có thể từ bỏ đây?
Vệ Thường Khuynh vào phòng, cái mùi trước đó ngửi thấy càng đậm hơn, anh cau mày, ánh mắt đã khóa chặt vào người đàn ông trên giường.
“Vệ thiếu, chính là người đàn ông này, anh ta là người cô Tề mua ở quán bar về…”
“Tề Tiểu Tô thật là giỏi, không ngờ còn chạy đi mua đàn ông.” Vệ Thường Khuynh nghiến răng, phun ra một câu như vậy. Anh mới đi mấy ngày, cô đã chạy đi mua một gã đàn ông về rồi. Nếu như anh thật sự để cô ở lại đây, còn mình trở lại Liên minh các hành tinh thì sao?
Đâu có lý đó.
Hơn nữa, lại còn mua một người đàn ông như vậy!
Anh đè nén sự ghen tuông trong lòng xuống, kinh hãi nhìn người này.
“À thì, ban đầu chắc cô Tề cũng không biết trong tủ là một người đàn ông…” Đồng Xán muốn nói giúp Tề Tiểu Tô, nhưng Vệ Thường Khuynh đã khoát tay ngăn anh ta lại.
Người ở trong tủ, ban đầu Tề Tiểu Tô có thể sẽ không biết, nhưng chỉ cần cô có thể tiếp xúc với cái tủ, một chút thời gian thôi, anh không tin cô không biết bên trong là người.
Sau khi biết là người cô sẽ xem xem là ai, nếu nhìn thấy là một người đàn ông mà cô còn mang về, thì đúng là muốn tức chết anh rồi.
Vừa đi đến gần anh đã nhìn ra được, người đàn ông này không mặc quần áo, ít nhất là không mặc áo, bởi vì bả vai anh ta lộ ra ngoài.
Mặt Vệ Thường Khuynh lại càng đen hơn.
“Anh ta… không tiện mặc quần áo.” Đồng Xán giải thích một câu.
Một nguyên nhân khác mà bọn họ không mời bác sĩ chính là cái này, sau khi trở về, cái loại vảy màu xanh da trời trên người người đàn ông này lại mọc ra rất nhiều!
Chi chít một mảng trước ngực anh ta, trông thật sự vừa quỷ quái vừa đáng sợ!
Đồng Xán đã quan sát rồi, thứ đó thật sự là mọc từ trong da ra!
Người kỳ quái như vậy bọn họ chưa bao giờ nghe đến, nếu như thật sự gọi bác sĩ tới, không biết còn gây ra chuyện gì nữa, cho nên bọn họ nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Soạt!
Vệ Thường Khuynh vén chăn lên.
Lần này, cho dù Đồng Xán đã chuẩn bị tâm lý, cũng không nhịn được hít một hơi lạnh, trợn to hai mắt. “Sao lại…”
Vốn dĩ tưởng là chỉ mọc ra một mảng ở ngực thôi, bây giờ lại nhìn thấy toàn thân anh ta đều đã bị cái loại vảy đó bao phủ rồi! Hơn nữa lớp vảy toàn thân kia còn theo hô hấp nặng nề hơn người bình thường của anh ta mà khẽ phập phồng, lúc phập phồng vảy sẽ hơi giãn ra.
Nhìn tuyệt đối không coi là mới lạ thú vị, đây tuyệt đối là một cảnh vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, anh ta ở bên ngoài không ngửi thấy gì, vừa bước vào căn phòng này liền ngửi thấy một loại mùi rất lạ, giống như mùi tanh hôi.
“Trước đó anh ta không có nhiều vảy như vậy!” Đồng Xán không tự chủ được lui lại một bước. Chuyện này đã vượt quá nhận thức của anh ta, trừ trong truyện thần thoại cổ tích ra, anh ta chưa từng nhìn thấy và nghe thấy trên đời lại có kiểu người như vậy: “Chẳng lẽ anh ta không phải là người sao?”
“Không phải là người thì là cái gì?” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Kém hiểu biết.”
Cái gì? Chuyện này có thể coi là anh ta kém hiểu biết à? Đồng Xán nhất thời không nói nổi.
Vệ Thường Khuynh đắp chăn lại cho anh ta, cau mày nhìn mặt người đàn ông kia, nhất thời không nói được gì. Đồng Xán nhìn anh, chỉ cảm thấy lúc này hình như anh đang lo lắng gì đó, khí tức toàn thân rét lạnh, nghiêm túc khiến cho người ta không tự chủ được mà khống chế cả hơi thở, không dám làm phiền đến anh.
Chẳng lẽ nói Vệ thiếu đã từng nhìn thấy người như vậy rồi sao?
Vệ Thường Khuynh thực sự cảm thấy chuyện đã vượt ra khỏi phạm vi dự đoán của anh rồi.
Vốn dĩ có người đến từ Liên minh các hành tinh giống anh, mang theo trí tuệ nhân tạo giống anh, chuyện này đã khiến cho anh cảm thấy rất khó giải quyết rồi, nhưng bây giờ, loại người này sao cũng đến đây rồi?
Năm đó chẳng lẽ Liên minh các hành tinh còn xảy ra chuyện gì sao?
“Không cần gọi bác sĩ, để hai người ở lại đây canh chừng, cho anh ta uống nhiều nước. Còn nữa, chú ý đừng tiếp xúc với máu của anh ta. Tốt nhất là đừng để cho anh ta bị ngoại thương.” Anh nói với Đồng Xán.
“Rõ.” Đồng Xán đáp một tiếng, lại hỏi: “Vệ thiếu, chỗ cô Tề thì sao?”
“Tôi dẫn người đi cứu.”
Vệ Thường Khuynh nói rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc này, Hàn Dư đã kêu người đẩy xe thức ăn lên rồi, một xe đầy đồ ăn, mọi người ngửi thấy mùi thơm mới nhớ bọn họ cũng vẫn chưa ăn sáng, bữa trưa cũng chưa ăn luôn.
Vệ Thường Khuynh gọi Đổng Ý Thành ngồi xuống ăn cơm, quét qua bọn họ: “Mười phút, đi ăn cả đi.”
“Đi đi đi.” Hàn Dư vội vàng nói: “Tôi xuống tầng đã gọi đồ ăn cho mọi người cả rồi, mau đi thôi.”
Không ăn no làm sao mà làm được?
“Anh?” Chúc Tường Viêm đi mấy bước, quay đầu chỉ thấy Chúc Tường Đông đang đi tới phía mấy người Vệ Thường Khuynh, bê một cái đĩa trong đó lên, cầm một cái thìa lên ăn.
Vừa ăn còn vừa khiêu khích liếc Vệ Thường Khuynh.
Chúc Tường Viêm thật sự bó tay, có cần ấu trĩ như vậy không hả?
Vệ Thường Khuynh quét mắt qua, Chúc Tường Viêm nhìn ra đây là ý bảo bọn họ mau đi ăn đi, cho nên cũng không để ý đến anh trai mình nữa, theo bọn Hàn Dư vội vàng ra ngoài.
“Anh biết Tiểu Tô đang ở đâu đúng không?” Chúc Tường Đông vừa ăn vừa nghiêm mặt hỏi.
Vì Tiểu Tô, thật ra hắn không ngại nhún nhường trước mặt người đàn ông họ Vệ này.
/1139
|