“Tạm thời không biết.”
Chúc Tường Đông hơi khựng lại, suýt nữa bị nghẹn chết.
“Vậy anh có kế hoạch gì rồi?”
Vệ Thường Khuynh vừa nhanh chóng ăn cơm, vừa nói: “Trước hết, anh và người anh dẫn đến cần nghe chỉ huy, có nhiều chỗ các anh không thể đi, có một số hành động các anh không thể tham gia.”
“Vì tốt cho chúng tôi sao?”
“Đừng mơ hão.”
“Ha.” Chúc Tường Đông nhếch miệng, lộ ra một nụ cười khó hiểu, cũng không nhìn ra là cười, chỉ là khóe miệng hơi kéo lên.
Vì Tiểu Tô, đương nhiên Vệ Thường Khuynh sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện rồi.
Hắn cũng không tranh: “Có thể giúp được là tốt rồi.”
“Giúp được.” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói tiếp một câu.
Đổng Ý Thành vùi đầu ăn cơm, đến lúc này mới ngước mắt nhìn Chúc Tường Đông một cái. Theo anh thấy, Chúc Tường Đông cũng rất được, trước kia tức giận như vậy, rõ ràng cũng là không ưa Vệ Thường Khuynh, ghen tị với Vệ Thường Khuynh, nhưng vì Tiểu Tô, hắn có thể đè nén loại tâm tình này xuống, tất cả đều vì cô.
Thỉnh thoảng hơi ấu trĩ chút thôi.
Người đàn ông này còn có thể cùng làm việc lớn. Thậm chí anh còn cảm thấy, Chúc Tường Đông tốt hơn Vệ Thường Khuynh ở chỗ thân phân lai lịch của hắn không thần bí, điểm này khiến anh cảm thấy yên tâm hơn.
Chỉ có điều, tình cảm thật sự khó nói, Tiểu Tô thích ai cũng không phải là chuyện anh có thể khống chế được.
Mấy người vội vàng ăn cơm xong, Đồng Xán sắp xếp Hoàng Tự và một vệ sĩ khác ở lại trông chừng người đàn ông kỳ quái kia, Vệ Thường Khuynh dẫn hết những người còn lại ra ngoài.
Chia ra mấy đường.
Mặc dù bây giờ anh vẫn không thể tìm được Tề Tiểu Tô ở đâu, nhưng rồi sẽ tìm được. Hơn nữa anh cũng tin, Tiểu Tô nhất định có thể tìm được cơ hội truyền tin tức ra cho bọn họ.
Lúc này Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy không thể kéo dài như vậy nữa rồi.
Cô đứng lên, đi về phía cửa.
Cung Phiên Long ngồi ở trước camera lập tức lên tinh thần, cuối cùng cũng không ngồi yên được rồi đúng không? Xem ra, cô gái này chung quy vẫn còn trẻ tuổi, không đấu lại được với lão ta.
Chỉ cần cô lén chạy ra ngoài, chạy đến nhà sau tìm kiếm, lão ta tuyệt đối dám khẳng định cô biết bí mật của Vệ Thường Khuynh. Hơn nữa, nếu như cô vào nhà sau, hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp lão ta bố trí sẽ thăm dò ra được bảy tám mươi phần trăm trên người cô có trí tuệ nhân tạo hay không!
Cung Phiên Long có chút gấp gáp ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.
Chỉ thấy Tề Tiểu Tô đi tới cạnh cửa, đột nhiên giơ tay lên, dùng sức đập cửa, hơn nữa còn lớn tiếng kêu lên: “Có ai không! Người đâu mau mở cửa cho tôi, tôi muốn đi vệ sinh! Tôi sắp nhịn chết rồi!”
Cung Phiên Long suýt nữa ngã nhào khỏi ghế.
Không phải là cô muốn chuồn ra ngoài.
Thậm chí cô còn không biết bây giờ ở ngoài cửa không có ai sao? Sao có thể như thế được?
Tề Tiểu Tô vẫn còn đang dùng sức đập cửa ầm ầm rung trời: “Mau mở cửa ra! Nếu không tôi sẽ đi luôn ở trong phòng đấy! Tôi nói cho mấy người biết, tôi muốn đi đại tiện!”
Thô bỉ.
Một người phụ nữ thô bỉ như vậy, Vệ Thường Khuynh - Nam thần của Liên minh các hành tinh rốt cuộc sao lại thích được thế hả?
Trong lòng Cung Phiên Long đình trệ, nhất thời cảm thấy thất vọng đến cực điểm. Lão ta vốn dĩ không quá tin Vệ Thường Khuynh lạnh lùng đó sẽ yêu một con oắt con thế này, hơn nữa còn tỏ ra ân ái tình thâm đến thế. Bây giờ xem ra, cô ta chẳng biết gì thật, vậy thì, tình cảm của Vệ Thường Khuynh đối với cô ta cũng chẳng đáng là bao.
Muốn dùng cô ta để làm chuyện lớn là không có khả năng rồi.
Nơi này không thể bại lộ, vẫn nên nhân lúc còn sớm tiễn cô ta đi thì hơn, đến lúc đó vẫn phải dùng Hạ Nông, xem có thể lợi dụng Tề Tiểu Tô lấy được lợi ích gì chỗ Vệ Thường Khuynh hay không.
Lão ta phải tiến hành kế hoạch thứ hai thôi.
Cái vị trí Lãnh đạo kia, nếu như lão ta không muốn trở lại Liên minh các hành tinh nữa, vậy có thể tranh thử xem, nhưng chí hướng của lão ta không ở đây, lão vẫn muốn trở lại Liên minh các hành tinh, cho nên, đỡ Hạ Nông ngồi lên cái vị trí kia là tốt nhất.
Nhưng chuyện này cũng có ảnh hưởng không nhỏ đến lịch sử, lão ta vẫn phải lên kế hoạch, có rất nhiều khâu phải hẹn với Hạ Nông mới được.
Mấy năm qua, lão ta mới chỉ khiến cho Hạ Nông tín nhiệm mình có mấy phần như vậy, chỉ cần lấy được thẻ thuỷ tinh, Hạ Nông sẽ tin tưởng lão ta hoàn toàn.
Bất luận như thế nào, bọn họ cũng đứng trên cùng một chiến tuyến!
Lúc này, điện thoại của Cung Phiên Long vang lên.
Nhìn thấy là Cung Hoa gọi tới, Cung Phiên Long day day trán, không biết hắn mang tới tin tức tốt hay là tin tức xấu nữa.
“Bố, con đã gặp Hạ Nông rồi, ông ta đồng ý cho con gặp Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào một lát.”
“Vậy con đã gặp chưa?”
“Vẫn chưa, mười phút nữa. Bố nói bọn chúng thật sự biết về thẻ thuỷ tinh sao?”
“Hai tên khốn kiếp này năm đó nhất định đã nghe trộm được gì đó, bọn chúng biết đại khái về tầm quan trọng của thẻ thuỷ tinh, nếu không cũng sẽ không cả gan làm loạn muốn nuốt thẻ thuỷ tinh đâu. Con nhất định phải moi được từ miệng bọn chúng xem thẻ thuỷ tinh ở chỗ nào!”
“Chắc là Tề Tiểu Tô không có, cô ta chuyển một cái tủ ở Thần Động đi, nghe nói rất nặng, con đã tra được rồi, một nhân viên làm việc ở bar Thần Động nói, bên trong là một người đàn ông.”
“Một người đàn ông?”
“Đúng vậy, hắn nói là một người đàn ông rất kỳ quái, trên người có vảy màu xanh da trời…”
“Cái gì?”
Cung Phiên Long đứng phắt dậy.
“Bố?”
“Con chắc chắn là người đàn ông có vảy màu xanh da trời à? Là vảy mọc ra từ trong cơ thể thật sao? Mau, mau sai người đi tìm người đàn ông kia, phải tra cho rõ! Tốt nhất là đưa người đàn ông đó về đây!”
Nghe thấy lão ta kích động như vậy, Cung Hoa không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ người đàn ông đó là một nhân vật rất quan trọng sao?
Lúc này Cung Phiên Long thật sự kích động.
Không ngờ loại người này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chính là người năm đó trốn ra được từ phòng thí nghiệm số bảy sao? Nghe nói đội ngũ đặc biệt của Liên minh các hành tinh vẫn luôn tìm kiếm người này, chẳng lẽ hắn cũng đến thế kỷ hai mươi mốt này rồi à? Nhưng mà hắn đã đến đây bằng cách nào chứ?
Có người đưa hắn cùng đến đây?
Trừ lão ta và Vệ Thường Khuynh ra, vẫn còn người thứ ba đến từ Liên minh các hành tinh sao?
Người lái phi cơ đến?
Nếu như là như vậy, vậy có phải lão ta sẽ có thể tìm được một cái phi cơ khác, có phải lão ta đã có hy vọng trở lại Liên minh các hành tinh rồi không?
Chỉ là Cung Phiên Long không ngờ, từ đầu đến cuối Cung Hoa đều chậm một bước.
Lúc hắn đi điều tra, ông chủ Đại Huy của quán bar Thần Động đã giống như bốc hơi khỏi nhân gian có tìm thế nào cũng không thấy, rõ ràng hắn đã bị người của Hạ gia giữ lại rồi, nhưng thật khó hiểu, hắn lại biến mất.
Còn nữa, nhân viên nghe nói đã từng gặp người đàn ông có vảy màu xanh da trời đó, đợi lúc hắn quay lại tìm lần nữa cũng lại không thấy đâu nữa rồi.
Tìm thế nào cũng không tìm được.
Đại Huy tìm được người đàn ông kia từ nơi nào, chuyện này đã trở thành ẩn số.
Mà hành tung vệ sĩ của Tề Tiểu Tô dẫn người đàn ông kia đi lúc đó lại có thể tra được, đợi người của hắn tra được khách sạn, khách sạn nói nửa tiếng trước bọn họ vẫn ở đây, vừa mới trả phòng rời đi rồi.
Về phần đi đâu, hắn cũng không làm sao tìm được.
Nhất thời, những người này giống như biến mất khỏi thành phố.
Cùng lúc đó, hình như người của bọn chúng bị theo dõi rồi. Trước nay chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra, bọn chúng đã trà trộn ở thủ đô nhiều năm, chỉ có người của bọn chúng theo dõi người khác, từ lúc nào lại biến thành chẳng tra được cái gì đã bị người khác theo dõi lại rồi?
“Hoa thiếu, hình như từ lúc ra khỏi khách sạn chúng ta đã bị theo dõi rồi.”
Một người đàn ông mặc áo khoác bò hạ thấp giọng gọi điện thoại.
Cách đó không xa Vệ Thường Khuynh che đôi mắt sắc bén dưới cặp kính đen.
Chúc Tường Đông hơi khựng lại, suýt nữa bị nghẹn chết.
“Vậy anh có kế hoạch gì rồi?”
Vệ Thường Khuynh vừa nhanh chóng ăn cơm, vừa nói: “Trước hết, anh và người anh dẫn đến cần nghe chỉ huy, có nhiều chỗ các anh không thể đi, có một số hành động các anh không thể tham gia.”
“Vì tốt cho chúng tôi sao?”
“Đừng mơ hão.”
“Ha.” Chúc Tường Đông nhếch miệng, lộ ra một nụ cười khó hiểu, cũng không nhìn ra là cười, chỉ là khóe miệng hơi kéo lên.
Vì Tiểu Tô, đương nhiên Vệ Thường Khuynh sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện rồi.
Hắn cũng không tranh: “Có thể giúp được là tốt rồi.”
“Giúp được.” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói tiếp một câu.
Đổng Ý Thành vùi đầu ăn cơm, đến lúc này mới ngước mắt nhìn Chúc Tường Đông một cái. Theo anh thấy, Chúc Tường Đông cũng rất được, trước kia tức giận như vậy, rõ ràng cũng là không ưa Vệ Thường Khuynh, ghen tị với Vệ Thường Khuynh, nhưng vì Tiểu Tô, hắn có thể đè nén loại tâm tình này xuống, tất cả đều vì cô.
Thỉnh thoảng hơi ấu trĩ chút thôi.
Người đàn ông này còn có thể cùng làm việc lớn. Thậm chí anh còn cảm thấy, Chúc Tường Đông tốt hơn Vệ Thường Khuynh ở chỗ thân phân lai lịch của hắn không thần bí, điểm này khiến anh cảm thấy yên tâm hơn.
Chỉ có điều, tình cảm thật sự khó nói, Tiểu Tô thích ai cũng không phải là chuyện anh có thể khống chế được.
Mấy người vội vàng ăn cơm xong, Đồng Xán sắp xếp Hoàng Tự và một vệ sĩ khác ở lại trông chừng người đàn ông kỳ quái kia, Vệ Thường Khuynh dẫn hết những người còn lại ra ngoài.
Chia ra mấy đường.
Mặc dù bây giờ anh vẫn không thể tìm được Tề Tiểu Tô ở đâu, nhưng rồi sẽ tìm được. Hơn nữa anh cũng tin, Tiểu Tô nhất định có thể tìm được cơ hội truyền tin tức ra cho bọn họ.
Lúc này Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy không thể kéo dài như vậy nữa rồi.
Cô đứng lên, đi về phía cửa.
Cung Phiên Long ngồi ở trước camera lập tức lên tinh thần, cuối cùng cũng không ngồi yên được rồi đúng không? Xem ra, cô gái này chung quy vẫn còn trẻ tuổi, không đấu lại được với lão ta.
Chỉ cần cô lén chạy ra ngoài, chạy đến nhà sau tìm kiếm, lão ta tuyệt đối dám khẳng định cô biết bí mật của Vệ Thường Khuynh. Hơn nữa, nếu như cô vào nhà sau, hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp lão ta bố trí sẽ thăm dò ra được bảy tám mươi phần trăm trên người cô có trí tuệ nhân tạo hay không!
Cung Phiên Long có chút gấp gáp ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.
Chỉ thấy Tề Tiểu Tô đi tới cạnh cửa, đột nhiên giơ tay lên, dùng sức đập cửa, hơn nữa còn lớn tiếng kêu lên: “Có ai không! Người đâu mau mở cửa cho tôi, tôi muốn đi vệ sinh! Tôi sắp nhịn chết rồi!”
Cung Phiên Long suýt nữa ngã nhào khỏi ghế.
Không phải là cô muốn chuồn ra ngoài.
Thậm chí cô còn không biết bây giờ ở ngoài cửa không có ai sao? Sao có thể như thế được?
Tề Tiểu Tô vẫn còn đang dùng sức đập cửa ầm ầm rung trời: “Mau mở cửa ra! Nếu không tôi sẽ đi luôn ở trong phòng đấy! Tôi nói cho mấy người biết, tôi muốn đi đại tiện!”
Thô bỉ.
Một người phụ nữ thô bỉ như vậy, Vệ Thường Khuynh - Nam thần của Liên minh các hành tinh rốt cuộc sao lại thích được thế hả?
Trong lòng Cung Phiên Long đình trệ, nhất thời cảm thấy thất vọng đến cực điểm. Lão ta vốn dĩ không quá tin Vệ Thường Khuynh lạnh lùng đó sẽ yêu một con oắt con thế này, hơn nữa còn tỏ ra ân ái tình thâm đến thế. Bây giờ xem ra, cô ta chẳng biết gì thật, vậy thì, tình cảm của Vệ Thường Khuynh đối với cô ta cũng chẳng đáng là bao.
Muốn dùng cô ta để làm chuyện lớn là không có khả năng rồi.
Nơi này không thể bại lộ, vẫn nên nhân lúc còn sớm tiễn cô ta đi thì hơn, đến lúc đó vẫn phải dùng Hạ Nông, xem có thể lợi dụng Tề Tiểu Tô lấy được lợi ích gì chỗ Vệ Thường Khuynh hay không.
Lão ta phải tiến hành kế hoạch thứ hai thôi.
Cái vị trí Lãnh đạo kia, nếu như lão ta không muốn trở lại Liên minh các hành tinh nữa, vậy có thể tranh thử xem, nhưng chí hướng của lão ta không ở đây, lão vẫn muốn trở lại Liên minh các hành tinh, cho nên, đỡ Hạ Nông ngồi lên cái vị trí kia là tốt nhất.
Nhưng chuyện này cũng có ảnh hưởng không nhỏ đến lịch sử, lão ta vẫn phải lên kế hoạch, có rất nhiều khâu phải hẹn với Hạ Nông mới được.
Mấy năm qua, lão ta mới chỉ khiến cho Hạ Nông tín nhiệm mình có mấy phần như vậy, chỉ cần lấy được thẻ thuỷ tinh, Hạ Nông sẽ tin tưởng lão ta hoàn toàn.
Bất luận như thế nào, bọn họ cũng đứng trên cùng một chiến tuyến!
Lúc này, điện thoại của Cung Phiên Long vang lên.
Nhìn thấy là Cung Hoa gọi tới, Cung Phiên Long day day trán, không biết hắn mang tới tin tức tốt hay là tin tức xấu nữa.
“Bố, con đã gặp Hạ Nông rồi, ông ta đồng ý cho con gặp Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào một lát.”
“Vậy con đã gặp chưa?”
“Vẫn chưa, mười phút nữa. Bố nói bọn chúng thật sự biết về thẻ thuỷ tinh sao?”
“Hai tên khốn kiếp này năm đó nhất định đã nghe trộm được gì đó, bọn chúng biết đại khái về tầm quan trọng của thẻ thuỷ tinh, nếu không cũng sẽ không cả gan làm loạn muốn nuốt thẻ thuỷ tinh đâu. Con nhất định phải moi được từ miệng bọn chúng xem thẻ thuỷ tinh ở chỗ nào!”
“Chắc là Tề Tiểu Tô không có, cô ta chuyển một cái tủ ở Thần Động đi, nghe nói rất nặng, con đã tra được rồi, một nhân viên làm việc ở bar Thần Động nói, bên trong là một người đàn ông.”
“Một người đàn ông?”
“Đúng vậy, hắn nói là một người đàn ông rất kỳ quái, trên người có vảy màu xanh da trời…”
“Cái gì?”
Cung Phiên Long đứng phắt dậy.
“Bố?”
“Con chắc chắn là người đàn ông có vảy màu xanh da trời à? Là vảy mọc ra từ trong cơ thể thật sao? Mau, mau sai người đi tìm người đàn ông kia, phải tra cho rõ! Tốt nhất là đưa người đàn ông đó về đây!”
Nghe thấy lão ta kích động như vậy, Cung Hoa không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ người đàn ông đó là một nhân vật rất quan trọng sao?
Lúc này Cung Phiên Long thật sự kích động.
Không ngờ loại người này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chính là người năm đó trốn ra được từ phòng thí nghiệm số bảy sao? Nghe nói đội ngũ đặc biệt của Liên minh các hành tinh vẫn luôn tìm kiếm người này, chẳng lẽ hắn cũng đến thế kỷ hai mươi mốt này rồi à? Nhưng mà hắn đã đến đây bằng cách nào chứ?
Có người đưa hắn cùng đến đây?
Trừ lão ta và Vệ Thường Khuynh ra, vẫn còn người thứ ba đến từ Liên minh các hành tinh sao?
Người lái phi cơ đến?
Nếu như là như vậy, vậy có phải lão ta sẽ có thể tìm được một cái phi cơ khác, có phải lão ta đã có hy vọng trở lại Liên minh các hành tinh rồi không?
Chỉ là Cung Phiên Long không ngờ, từ đầu đến cuối Cung Hoa đều chậm một bước.
Lúc hắn đi điều tra, ông chủ Đại Huy của quán bar Thần Động đã giống như bốc hơi khỏi nhân gian có tìm thế nào cũng không thấy, rõ ràng hắn đã bị người của Hạ gia giữ lại rồi, nhưng thật khó hiểu, hắn lại biến mất.
Còn nữa, nhân viên nghe nói đã từng gặp người đàn ông có vảy màu xanh da trời đó, đợi lúc hắn quay lại tìm lần nữa cũng lại không thấy đâu nữa rồi.
Tìm thế nào cũng không tìm được.
Đại Huy tìm được người đàn ông kia từ nơi nào, chuyện này đã trở thành ẩn số.
Mà hành tung vệ sĩ của Tề Tiểu Tô dẫn người đàn ông kia đi lúc đó lại có thể tra được, đợi người của hắn tra được khách sạn, khách sạn nói nửa tiếng trước bọn họ vẫn ở đây, vừa mới trả phòng rời đi rồi.
Về phần đi đâu, hắn cũng không làm sao tìm được.
Nhất thời, những người này giống như biến mất khỏi thành phố.
Cùng lúc đó, hình như người của bọn chúng bị theo dõi rồi. Trước nay chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra, bọn chúng đã trà trộn ở thủ đô nhiều năm, chỉ có người của bọn chúng theo dõi người khác, từ lúc nào lại biến thành chẳng tra được cái gì đã bị người khác theo dõi lại rồi?
“Hoa thiếu, hình như từ lúc ra khỏi khách sạn chúng ta đã bị theo dõi rồi.”
Một người đàn ông mặc áo khoác bò hạ thấp giọng gọi điện thoại.
Cách đó không xa Vệ Thường Khuynh che đôi mắt sắc bén dưới cặp kính đen.
/1139
|