Tề Tiểu Tô cắn răng.
Nếu cô có khí khái một chút, chắc sẽ đứng thẳng dậy bỏ đi, để anh lại một mình, toàn thân như lửa đốt. Nhưng cảm giác khi anh vùi sâu trong cơ thể mình khiến cô cũng không nhẫn nhịn được.
“Anh muốn ăn bơ làm biếng à?” Cô hừ một tiếng.
Vệ Thường Khuynh không ngờ rằng cô sẽ đáp trả như vậy, lập tức cười khổ.
Anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhấc bổng cô lên, dường như không mất chút sức lực nào, sau đó lại hạ xuống: “Không làm biếng, anh dùng cách này giúp em nắm quyền chủ động, có được không?”
Đúng thật là...
Giống như một con búp bê vải bị anh nâng lên rồi đặt xuống, Tề Tiểu Tô cứ bị nâng lên rồi đặt xuống chỉ mấy lần thôi đã không chịu nổi.
“Em không muốn quyền chủ động nữa!” Cô khẽ gào lên.
Như này đâu có phải là cô chủ động? Rõ ràng là anh chủ động đó chứ.
Hơn nữa, lúc anh ấn cô xuống vô cùng mạnh mẽ, bản thân anh còn thuận thế nhướn người lên, hai loại lực này gộp lại, khiến cô không chịu nổi.
Nhất là với góc độ như thế này.
“Sao lại không muốn nữa?” Chất giọng trầm thấp của Vệ Thường Khuynh vang lên bên tai cô.
“Không muốn nữa là không muốn nữa thôi.”
“Vậy là em chủ động từ bỏ đấy nhé, đợi lát nữa em chỉ có thể bị động thôi.”
Sao câu này nghe cứ thấy gian gian thế nhỉ? Chỉ có thể bị động? Bị động?
“Người bị động không có tư cách phản kháng và phản đối đâu, tiếp sau đây em chỉ cần phối hợp ăn ý với anh là được.” Vệ Thường Khuynh nói.
“Đợi đã! Phối hợp thế nào cơ?” Tề Tiểu Tô cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức hỏi lại.
Nhưng đã muộn rồi.
Vệ Thường Khuynh đứng dậy, đi tới chỗ nước sâu nhất trong ôn tuyền.
Tề Tiểu Tô bị anh xoay người lại, hai chân quấn lên eo anh, anh nâng cô lên, trong lúc đi lại trong hồ, cũng tập kích thành công một lần nữa.
“Ôm chắc nhé.”
Vệ Thường Khuynh nói xong, ghé môi tới, ngậm lấy đôi môi cô.
Sau đó, Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra “bị động” và phối hợp ăn ý mà anh nói nghĩa là gì.
Anh đứng trong nước như thế, cô bắt buộc phải quấn lấy eo anh, nếu không rất dễ rơi xuống nước! Nếu như cô rớt xuống nước, anh sẽ tuyên bố đêm nay thêm một lần nữa!
Khiến cho cô chỉ có thể quấn chặt eo anh, nhưng quấn chặt như thế, Vệ Thường Khuynh lại bị cô quấn đến mức muốn phát điên, lực lại mạnh hơn vài lần.
Hơi nước trong suối bốc lên cuồn cuộn, độ ấm cũng tăng thêm, đến cuối cùng, Tề Tiểu Tô căn bản đã mơ mơ hồ hồ hoàn toàn quên mất phải khống chế âm lượng, mà về cơ bản là không thể làm chủ được bản thân nữa, có vài lần cô đã không kiềm được mà hét ầm lên.
Cũng may mà nước ở ôn tuyền vốn ngập lên rất cao, Vệ Thường Khuynh cũng biết không thể làm động tác quá mạnh bạo ở đây, nhanh chóng dùng khăn tắm quấn lấy cô, ôm cô đến căn phòng mà Khương Thất đã chuẩn bị cho họ.
Căn phòng này cách khá xa các phòng khác, cách âm cũng không tệ. Trong thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, biết được hai điều này, Tề Tiểu Tô cũng không quan tâm gì nữa, quả thực đã không thể kiềm chế nổi nữa, cứ thế mà kêu lên.
Có điều sau này cô mới phát hiện ra, cô kêu lên như thế chỉ khiến anh cầm thú hơn thôi.
Sáng hôm sau, Vệ Thường Khuynh lôi Tề Tiểu Tô ra khỏi đống chăn.
“Em...” Tề Tiểu Tô đang định nói em ngủ thêm mười phút nữa, trong đầu bỗng dưng vang lên một tiếng “tinh”, sau đó giọng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
“Nâng cấp hoàn thành, kiểm tra thấy không gian có thể nâng cấp, xin hỏi có tiến hành nâng cấp hay không?”
Cô ngẩn ra, lập tức mở bừng mắt nhìn Vệ Thường Khuynh: “A Khuynh, anh có nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.”
Vệ Thường Khuynh nghiêm mặt, suy nghĩ một hồi.
“Không gian cũng có thể nâng cấp, vậy sẽ thế nào?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất không trả lời, dường như lúc này nó vẫn chưa quay về với lập trình nhân cách hóa ban đầu, giống như một cỗ máy vậy.
Vệ Thường Khuynh trả lời: “Điều này tạm thời vẫn chưa rõ. No1 nâng cấp lần đầu, đồng nghĩa với việc, nâng cấp số liệu không gian cũng là nâng cấp lần đầu.”
“Vậy có cần lấy đồ ra không? Lỡ như việc nâng cấp có vấn đề, làm mất đồ đạc thì sao?”
Tề Tiểu Tô rất lo lắng về vấn đề này.
Hiện tại trong không gian có bàn điều khiển phi cơ, còn có mảnh vỡ chiến giáp của anh, lỡ như bị mất rồi, không biết bao lâu nữa họ mới có thể về Liên minh được.
Nhưng, nếu như không để đồ trong không gian, cô cũng thấy không an toàn.
Tuy rằng hiện tại trong không gian bị những thứ này lấp đầy, cô tiến vào cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm một chỗ đặt chân, nhưng cô vẫn thà nhét những thứ này bên trong đó còn hơn.
“Nâng cấp đi, nếu như không gian có thể mở rộng, đến lúc đó về Liên minh các hành tinh, chúng ta có thể mang nhiều đồ hơn.” Vệ Thường Khuynh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy lỡ như không thể mở rộng thì sao?”
“Vậy cũng chưa chắc đã có tổn thất gì.” Vệ Thường Khuynh đáp lời.
Tề Tiểu Tô thấy cũng đúng, nếu đã là nâng cấp, chắc sẽ không kém hơn bây giờ đâu nhỉ.
Cô bèn lấy những thứ kia ra trước.
Trong không gian chỉ còn lại những thứ mà trước kia cô từng chất vào, đồ ăn với công cụ gì đó, nếu như sau khi nâng cấp thực sự bị dọn sạch cũng không gây ra tổn thất gì, cô cũng không cần quá bận tâm.
Sau khi cô lấy bàn điều khiển và các thứ quan trọng ra ngoài, xác nhận nâng cấp.
“Chuẩn bị nâng cấp.”
Hệ thống Tiểu Nhất sau khi nói một câu lại chìm vào im lặng. Xem ra, trong thời gian nâng cấp không gian, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không thể sử dụng được.
“Ba ngày nữa là có thể sử dụng sân huấn luyện bên kia rồi, anh về quân đội một chuyến đã, sau này phải dành thời gian cho đống vật liệu sửa chữa phi cơ rồi, tới lúc đó em với anh trai em cứ đến thẳng đó nhé.”
Nghe Vệ Thường Khuynh nói vậy, Tề Tiểu Tô đang định trả lời, điện thoại của cô đã reo lên.
Tề Tiểu Tô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị là một dãy số lạ, vẫn không chú ý lắm mà ấn nút nghe: “Alô?”
“Tề Tiểu Tô?”
“Tôi là...”
Tề Tiểu Tô vừa mới nhận ra giọng nói trong điện thoại là ai, đối phương đã trầm giọng kêu lên: “Cô có biết lúc nào phải báo danh nộp tiền học, lúc nào chính thức khai giảng không?”
“Ơ...”
“Ơ cái gì mà ơ? Thân là học sinh được gửi tới dự thính, cô có tí tự giác nào không thế hả? Sắp đến ngày thi đại học rồi, tuy rằng cô đã có tên trong danh sách sinh viên có học bổng của đại học Bắc Kinh, nhưng cũng không thể nào mất tập trung coi thường việc học như thế chứ! Trong lớp của tôi không được phép có dạng học sinh như cô! Học sinh dự thính cũng không được phép có đãi ngộ đặc biệt ấy đâu! Giờ cô nói xem, có đi học hay không đây?”
Tề Tiểu Tô đã biết ông ấy là ai ngay khi ông ấy mở miệng, nhất thời đầu cô toàn vạch đen.
Chủ nhiệm lớp mà cô dự thính, Doãn Hỉ Chính, biệt hiệu Doãn Ma Vương.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới phản ứng lại, giờ chắc đã đến lúc khai giảng rồi.
Chắc em sẽ không tham gia thi đại học đâu, giờ em cũng không có nhiều thời gian để lên lớp.
Câu này, Tề Tiểu Tô không dám nói ra miệng. Cô có dự cảm, nếu cô dám nói ra câu đó, Doãn Hỉ Chính sẽ tiêu diệt cô luôn.
“Thầy Doãn, em có chuyện muốn trình bày với thầy, là thế này ạ, thầy có thể xin nghỉ học tạm thời giúp em được không ạ?”
Cô vừa dứt lời, Doãn Hỉ Chính đã rống ầm lên.
“Cô nghỉ học? Cô? Có phải qua một kì nghỉ đông não cô cũng hỏng luôn rồi không?” Doãn Hỉ Chính đốp lại: “Nếu không sao có thể nghĩ như thế được hả?
Nếu cô có khí khái một chút, chắc sẽ đứng thẳng dậy bỏ đi, để anh lại một mình, toàn thân như lửa đốt. Nhưng cảm giác khi anh vùi sâu trong cơ thể mình khiến cô cũng không nhẫn nhịn được.
“Anh muốn ăn bơ làm biếng à?” Cô hừ một tiếng.
Vệ Thường Khuynh không ngờ rằng cô sẽ đáp trả như vậy, lập tức cười khổ.
Anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhấc bổng cô lên, dường như không mất chút sức lực nào, sau đó lại hạ xuống: “Không làm biếng, anh dùng cách này giúp em nắm quyền chủ động, có được không?”
Đúng thật là...
Giống như một con búp bê vải bị anh nâng lên rồi đặt xuống, Tề Tiểu Tô cứ bị nâng lên rồi đặt xuống chỉ mấy lần thôi đã không chịu nổi.
“Em không muốn quyền chủ động nữa!” Cô khẽ gào lên.
Như này đâu có phải là cô chủ động? Rõ ràng là anh chủ động đó chứ.
Hơn nữa, lúc anh ấn cô xuống vô cùng mạnh mẽ, bản thân anh còn thuận thế nhướn người lên, hai loại lực này gộp lại, khiến cô không chịu nổi.
Nhất là với góc độ như thế này.
“Sao lại không muốn nữa?” Chất giọng trầm thấp của Vệ Thường Khuynh vang lên bên tai cô.
“Không muốn nữa là không muốn nữa thôi.”
“Vậy là em chủ động từ bỏ đấy nhé, đợi lát nữa em chỉ có thể bị động thôi.”
Sao câu này nghe cứ thấy gian gian thế nhỉ? Chỉ có thể bị động? Bị động?
“Người bị động không có tư cách phản kháng và phản đối đâu, tiếp sau đây em chỉ cần phối hợp ăn ý với anh là được.” Vệ Thường Khuynh nói.
“Đợi đã! Phối hợp thế nào cơ?” Tề Tiểu Tô cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức hỏi lại.
Nhưng đã muộn rồi.
Vệ Thường Khuynh đứng dậy, đi tới chỗ nước sâu nhất trong ôn tuyền.
Tề Tiểu Tô bị anh xoay người lại, hai chân quấn lên eo anh, anh nâng cô lên, trong lúc đi lại trong hồ, cũng tập kích thành công một lần nữa.
“Ôm chắc nhé.”
Vệ Thường Khuynh nói xong, ghé môi tới, ngậm lấy đôi môi cô.
Sau đó, Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra “bị động” và phối hợp ăn ý mà anh nói nghĩa là gì.
Anh đứng trong nước như thế, cô bắt buộc phải quấn lấy eo anh, nếu không rất dễ rơi xuống nước! Nếu như cô rớt xuống nước, anh sẽ tuyên bố đêm nay thêm một lần nữa!
Khiến cho cô chỉ có thể quấn chặt eo anh, nhưng quấn chặt như thế, Vệ Thường Khuynh lại bị cô quấn đến mức muốn phát điên, lực lại mạnh hơn vài lần.
Hơi nước trong suối bốc lên cuồn cuộn, độ ấm cũng tăng thêm, đến cuối cùng, Tề Tiểu Tô căn bản đã mơ mơ hồ hồ hoàn toàn quên mất phải khống chế âm lượng, mà về cơ bản là không thể làm chủ được bản thân nữa, có vài lần cô đã không kiềm được mà hét ầm lên.
Cũng may mà nước ở ôn tuyền vốn ngập lên rất cao, Vệ Thường Khuynh cũng biết không thể làm động tác quá mạnh bạo ở đây, nhanh chóng dùng khăn tắm quấn lấy cô, ôm cô đến căn phòng mà Khương Thất đã chuẩn bị cho họ.
Căn phòng này cách khá xa các phòng khác, cách âm cũng không tệ. Trong thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, biết được hai điều này, Tề Tiểu Tô cũng không quan tâm gì nữa, quả thực đã không thể kiềm chế nổi nữa, cứ thế mà kêu lên.
Có điều sau này cô mới phát hiện ra, cô kêu lên như thế chỉ khiến anh cầm thú hơn thôi.
Sáng hôm sau, Vệ Thường Khuynh lôi Tề Tiểu Tô ra khỏi đống chăn.
“Em...” Tề Tiểu Tô đang định nói em ngủ thêm mười phút nữa, trong đầu bỗng dưng vang lên một tiếng “tinh”, sau đó giọng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
“Nâng cấp hoàn thành, kiểm tra thấy không gian có thể nâng cấp, xin hỏi có tiến hành nâng cấp hay không?”
Cô ngẩn ra, lập tức mở bừng mắt nhìn Vệ Thường Khuynh: “A Khuynh, anh có nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.”
Vệ Thường Khuynh nghiêm mặt, suy nghĩ một hồi.
“Không gian cũng có thể nâng cấp, vậy sẽ thế nào?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất không trả lời, dường như lúc này nó vẫn chưa quay về với lập trình nhân cách hóa ban đầu, giống như một cỗ máy vậy.
Vệ Thường Khuynh trả lời: “Điều này tạm thời vẫn chưa rõ. No1 nâng cấp lần đầu, đồng nghĩa với việc, nâng cấp số liệu không gian cũng là nâng cấp lần đầu.”
“Vậy có cần lấy đồ ra không? Lỡ như việc nâng cấp có vấn đề, làm mất đồ đạc thì sao?”
Tề Tiểu Tô rất lo lắng về vấn đề này.
Hiện tại trong không gian có bàn điều khiển phi cơ, còn có mảnh vỡ chiến giáp của anh, lỡ như bị mất rồi, không biết bao lâu nữa họ mới có thể về Liên minh được.
Nhưng, nếu như không để đồ trong không gian, cô cũng thấy không an toàn.
Tuy rằng hiện tại trong không gian bị những thứ này lấp đầy, cô tiến vào cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm một chỗ đặt chân, nhưng cô vẫn thà nhét những thứ này bên trong đó còn hơn.
“Nâng cấp đi, nếu như không gian có thể mở rộng, đến lúc đó về Liên minh các hành tinh, chúng ta có thể mang nhiều đồ hơn.” Vệ Thường Khuynh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy lỡ như không thể mở rộng thì sao?”
“Vậy cũng chưa chắc đã có tổn thất gì.” Vệ Thường Khuynh đáp lời.
Tề Tiểu Tô thấy cũng đúng, nếu đã là nâng cấp, chắc sẽ không kém hơn bây giờ đâu nhỉ.
Cô bèn lấy những thứ kia ra trước.
Trong không gian chỉ còn lại những thứ mà trước kia cô từng chất vào, đồ ăn với công cụ gì đó, nếu như sau khi nâng cấp thực sự bị dọn sạch cũng không gây ra tổn thất gì, cô cũng không cần quá bận tâm.
Sau khi cô lấy bàn điều khiển và các thứ quan trọng ra ngoài, xác nhận nâng cấp.
“Chuẩn bị nâng cấp.”
Hệ thống Tiểu Nhất sau khi nói một câu lại chìm vào im lặng. Xem ra, trong thời gian nâng cấp không gian, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không thể sử dụng được.
“Ba ngày nữa là có thể sử dụng sân huấn luyện bên kia rồi, anh về quân đội một chuyến đã, sau này phải dành thời gian cho đống vật liệu sửa chữa phi cơ rồi, tới lúc đó em với anh trai em cứ đến thẳng đó nhé.”
Nghe Vệ Thường Khuynh nói vậy, Tề Tiểu Tô đang định trả lời, điện thoại của cô đã reo lên.
Tề Tiểu Tô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị là một dãy số lạ, vẫn không chú ý lắm mà ấn nút nghe: “Alô?”
“Tề Tiểu Tô?”
“Tôi là...”
Tề Tiểu Tô vừa mới nhận ra giọng nói trong điện thoại là ai, đối phương đã trầm giọng kêu lên: “Cô có biết lúc nào phải báo danh nộp tiền học, lúc nào chính thức khai giảng không?”
“Ơ...”
“Ơ cái gì mà ơ? Thân là học sinh được gửi tới dự thính, cô có tí tự giác nào không thế hả? Sắp đến ngày thi đại học rồi, tuy rằng cô đã có tên trong danh sách sinh viên có học bổng của đại học Bắc Kinh, nhưng cũng không thể nào mất tập trung coi thường việc học như thế chứ! Trong lớp của tôi không được phép có dạng học sinh như cô! Học sinh dự thính cũng không được phép có đãi ngộ đặc biệt ấy đâu! Giờ cô nói xem, có đi học hay không đây?”
Tề Tiểu Tô đã biết ông ấy là ai ngay khi ông ấy mở miệng, nhất thời đầu cô toàn vạch đen.
Chủ nhiệm lớp mà cô dự thính, Doãn Hỉ Chính, biệt hiệu Doãn Ma Vương.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới phản ứng lại, giờ chắc đã đến lúc khai giảng rồi.
Chắc em sẽ không tham gia thi đại học đâu, giờ em cũng không có nhiều thời gian để lên lớp.
Câu này, Tề Tiểu Tô không dám nói ra miệng. Cô có dự cảm, nếu cô dám nói ra câu đó, Doãn Hỉ Chính sẽ tiêu diệt cô luôn.
“Thầy Doãn, em có chuyện muốn trình bày với thầy, là thế này ạ, thầy có thể xin nghỉ học tạm thời giúp em được không ạ?”
Cô vừa dứt lời, Doãn Hỉ Chính đã rống ầm lên.
“Cô nghỉ học? Cô? Có phải qua một kì nghỉ đông não cô cũng hỏng luôn rồi không?” Doãn Hỉ Chính đốp lại: “Nếu không sao có thể nghĩ như thế được hả?
/1139
|