“Em...”
Đan Ninh Ninh thực sự không biết nên nói gì mới tốt, cô ta bắt đầu run rẩy, cũng không dám lui về phía sau nữa.
Lần trước cũng vì sợ hãi mà cô ta đã lùi về phía sau ngay trước mặt hắn, kết quả là tối đó hắn nhốt cô ta cùng với một con chó lớn, con chó đó chắc chắn đã bị bỏ đói rất lâu, cứ sủa ầm lên với cô ta, mà hình thể của cô ta không thể bằng con chó lớn đó được, cô ta cứ co ro cúm rúm ở góc tường, không dám động đậy.
Con chó đó được cột chặt vào xích sắt, nhưng độ dài của sợi xích đủ để khi nó dồn sức giãy giụa, miệng của nó sẽ ở ngay trước mặt cô ta, chỉ cần cô ta nhích về phía trước một chút thôi, nó có thể cắn cô ta ngay.
Suốt đêm, cô ta ôm chặt cơ thể mình, co người trong góc, nghe tiếng con chó khổng lồ kia hết gầm gừ, sủa rồi lại giãy giụa, cùng với tiếng xích sắt leng keng, tinh thần căng thẳng đến cực độ.
Cũng chỉ vì cô ta từng nói hồi nhỏ cô ta bị chó cắn, nên rất sợ những con chó hình thể to lớn.
Từ lần đó trở đi, cô ta nói chuyện gì cũng rất thận trọng, nhất là không dám nói mình sợ cái gì, nếu không ai mà biết được lỡ chọc giận Hạ Nông, sẽ bị hắn trừng phạt ra sao?
Trong mắt Đan Ninh Ninh, Hạ Nông là một tên biến thái.
Nhưng trước mặt hắn, cô nào dám nói ra những câu này?
“Không cần phải căng thẳng.” Hạ Nông buông tay ra: “Tôi vẫn thích khuôn mặt của em lắm, kể cả là đụng dao kéo chỉnh sửa mà có được, em cũng phải bảo vệ cho cẩn thận đấy. Còn nữa, em có biết vì sao tôi ghét Tề Tiểu Tô không?”
Đan Ninh Ninh không nhịn được, rụt rè hỏi: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì mặt em là đụng qua dao kéo mới có được, còn khuôn mặt của Tề Tiểu Tô là tự nhiên đã vậy, có vài phần giống với vợ tôi khi còn xinh đẹp rạng ngời, lúc chưa bị bệnh.”
Hạ Nông như chìm trong miền kí ức, nhưng trong lúc hồi tưởng vẫn giữ nguyên vẻ mặt u ám, biểu cảm rất đáng sợ.
“Nhưng mà, sau khi bị bệnh, cô ấy gầy đi rất nhanh, rất nhanh, không còn rạng ngời như trước nữa, gầy như em bây giờ vậy. Cô ấy bị giày vò, bị bệnh tật hành hạ tới không ra hình người như thế, Tề Tiểu Tô dựa vào cái gì mà sống một cách thoải mái như vậy với gương mặt đó chứ?”
Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh Tề Tiểu Tô.
“Trẻ tuổi, hoạt bát, da dẻ tươi tắn, khuôn mặt xinh đẹp hơn vợ tôi. Cô ta dựa vào cái gì? Giống vợ tôi vài phần, sẽ không nên sống dễ chịu như thế với khuôn mặt đó, cô ta đáng chết.”
Đan Ninh Ninh nghe xong chỉ biết trợn mắt há miệng.
Hóa ra chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?
Hắn quá đáng sợ rồi!
Nhưng câu nói kia, bất kể thế nào, cô cũng không dám nói ra.
Lúc này, có người gõ cửa.
“Vào đi.” Hạ Nông thu lại sự u ám lạnh lẽo của mình, toàn thân vẫn toát lên vẻ nho nhã hiền hòa, như thể bộ dạng ban nãy là của một người khác chứ không phải là hắn.
Cửa bị đẩy ra, Hồng Tinh bước vào.
“Ngài Hạ, bên ngoài có người muốn gặp ngài.”
Nói xong, cô ta đi tới trước mặt Hạ Nông, quỳ một chân xuống, lấy ra một mảnh vải ra lau vết bẩn trên giày của hắn: “Ban nãy lúc ngài bước vào, tôi đã phát hiện ra trên giày ngài có bụi, để tôi lau đi giúp ngài.”
“Ừm, cảm ơn cô.”
Hạ Nông khẽ gật đầu với cô ta rồi bước ra ngoài.
Hồng Tinh lúc này vẫn nhoẻn miệng cười ngọt ngào nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Đan Ninh Ninh không khỏi rùng mình ớn lạnh
“Hồng Tinh, không phải cô thật sự thích ngài Hạ đấy chứ?”
Hồng Tinh vẫn luôn sống ở đây, sau khi tận mắt trông thấy quyền thế và phú quý của Hạ Nông, cô ta căn bản không muốn rời đi nữa, đây là ngọn cỏ cuối cùng của xã hội thượng lưu ở thủ đô mà cô ta có thể nắm lấy.
Cô ta đã hi sinh quá nhiều, mất đi sự trong sáng, bất luận thế nào cũng không thể mất đi cơ hội này nữa.
Hạ Nông không biết xuất phát từ mục đích gì, vẫn cứ để cô ta ở lại, hắn đối xử với Hồng Tinh hoàn toàn khác so với Đan Ninh Ninh.
Đối với Hồng Tinh, hắn luôn nho nhã dịu dàng, nhẹ nhàng lễ độ, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng không thể phủ nhận, Hạ Nông vẫn là một người đàn ông khá cuốn hút.
Có lúc Hồng Tinh còn cảm thấy, hắn đối với mình tốt hơn Đan Ninh Ninh nhiều.
Điều này khiến lòng ham hư vinh trong cô ta cảm thấy thỏa mãn, thậm chí cô ta còn cảm thấy có phải hắn thích mình rồi không, chỉ vì mình là bạn của Đan Ninh Ninh, thỏ không ăn cỏ gần hang, cho nên hắn cứ chần chừ mãi không xuống tay?
Cũng vì nghĩ như thế mà hai ngày nay Hồng Tinh bắt đầu chủ động hơn.
Giống như ban nãy vậy.
Cô ta tưởng rằng Đan Ninh Ninh sẽ tức giận, nhưng hai ngày nay thử qua nhiều lần, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy Đan Ninh Ninh tức giận cả, ngược lại còn thường xuyên dùng ánh mắt kì quái nhìn cô ta, giống như đang nhìn một con ngốc vậy.
Nghe Đan Ninh Ninh nói vậy, cô ta bĩu môi: “Sao, tôi không thể thích ngài ấy à? Ngài Hạ thật sự rất tốt mà.”
“Nhưng trước kia cô thích Đổng Ý Thành cơ mà.”
“Cô đừng nhắc tới anh ta nữa!” Hồng Tinh bỗng hét ầm lên, bịt hai tai lại: “A Ninh, tôi cảnh cáo cô, không được phép nhắc tới anh ta! Không được nhắc tới anh ta!”
Đổng Ý Thành là vết thương không thể chạm tới trong lòng cô ta, vết thương mãi mà không lành được, chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy đau đớn.
Hồng Tinh biết Đổng Ý Thành không thích cô ta, cũng biết rằng cô ta và Đổng Ý Thành không có khả năng, cô ta thích anh nhưng lại không thể có được.
Vậy thì, bây giờ cô ta lựa chọn kiểu khác, chọn một người khác, một người có thể cho cô ta đời sống vật chất tốt đẹp, mà người đó trông cũng không tệ, không được chắc?
“Hồng Tinh.” Đan Ninh Ninh ấn tay lên vai cô ta, nghiêm túc nói: “Cô nghe tôi nói một câu thôi, được không? Nếu có thể rời khỏi đây thì cô hãy đi đi, cũng rời khỏi thủ đô đi, về thành phố D, cho dù sống cuộc sống như trước đây cô đã từng, cũng tốt hơn bây giờ nhiều!”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Hồng Tinh nhìn Đan Ninh Ninh với vẻ cảnh giác: “A Ninh, tôi còn tưởng cô sẽ không để bụng, không tức giận, xem ra cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa rồi nhỉ? Cô không muốn tôi cướp mất ngài Hạ, nên tìm cách đuổi tôi đi chứ gì? Nhưng tôi nói cho cô biết, chính ngài Hạ là người cho tôi ở lại đây, không liên quan gì tới cô hết!”
Cô ta ngừng lại, rồi lại nhấn mạnh: “Tôi nói cho cô biết, tôi không quan tâm cô sẽ nói gì, tôi nhất định sẽ ở lại đây. Còn về phần ngài Hạ, chúng ta cạnh tranh công bằng, xem ai giỏi hơn!”
Đan Ninh Ninh cười một cách bi thương.
Cô ta nào có muốn tranh giành Hạ Nông với Hồng Tinh?
Nếu như Hồng Tinh thực sự có thể cướp Hạ Nông đi, cô ta còn phải mở sâm panh ăn mừng ấy chứ.
Mấy ngày nay, sau khi đưa cô ta vào đây, Chương Vân Tễ đã không có thêm tin tức gì nữa. Cô ta thật sự không biết, hắn đưa cô đến đây rồi có thể đạt được mục đích gì.
“Hồng Tinh, tôi vốn dĩ không hề muốn tranh giành với cô, tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.”
“Đủ rồi, tôi không tin.” Hồng Tinh hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Trong sảnh lớn phía trước, Hạ Nông đang đối mặt với Cung Hoa, điềm nhiên hỏi: “Cậu tìm tôi?”
“Đúng vậy, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.”
“Có thể tìm được đến đây, bản lĩnh của cậu cũng không tồi. Nói đi, có chuyện gì?”
“Bố tôi sẽ nhanh chóng đến tìm anh, bàn với anh về một hạng mục hợp tác, đối với anh mà nói nó có thể là một bước chuyển ngoặt vô cùng to lớn. Nhưng, trước khi bố tôi tìm tới, tôi muốn thương lượng với anh trước.”
“Ồ? Một bước chuyển ngoặt vô cùng to lớn trong cuộc đời tôi à?” Hạ Nông nhìn đồng hồ, giờ này, chắc người mà hắn phái đi đã tìm được Tề Tiểu Tô rồi.
Đan Ninh Ninh thực sự không biết nên nói gì mới tốt, cô ta bắt đầu run rẩy, cũng không dám lui về phía sau nữa.
Lần trước cũng vì sợ hãi mà cô ta đã lùi về phía sau ngay trước mặt hắn, kết quả là tối đó hắn nhốt cô ta cùng với một con chó lớn, con chó đó chắc chắn đã bị bỏ đói rất lâu, cứ sủa ầm lên với cô ta, mà hình thể của cô ta không thể bằng con chó lớn đó được, cô ta cứ co ro cúm rúm ở góc tường, không dám động đậy.
Con chó đó được cột chặt vào xích sắt, nhưng độ dài của sợi xích đủ để khi nó dồn sức giãy giụa, miệng của nó sẽ ở ngay trước mặt cô ta, chỉ cần cô ta nhích về phía trước một chút thôi, nó có thể cắn cô ta ngay.
Suốt đêm, cô ta ôm chặt cơ thể mình, co người trong góc, nghe tiếng con chó khổng lồ kia hết gầm gừ, sủa rồi lại giãy giụa, cùng với tiếng xích sắt leng keng, tinh thần căng thẳng đến cực độ.
Cũng chỉ vì cô ta từng nói hồi nhỏ cô ta bị chó cắn, nên rất sợ những con chó hình thể to lớn.
Từ lần đó trở đi, cô ta nói chuyện gì cũng rất thận trọng, nhất là không dám nói mình sợ cái gì, nếu không ai mà biết được lỡ chọc giận Hạ Nông, sẽ bị hắn trừng phạt ra sao?
Trong mắt Đan Ninh Ninh, Hạ Nông là một tên biến thái.
Nhưng trước mặt hắn, cô nào dám nói ra những câu này?
“Không cần phải căng thẳng.” Hạ Nông buông tay ra: “Tôi vẫn thích khuôn mặt của em lắm, kể cả là đụng dao kéo chỉnh sửa mà có được, em cũng phải bảo vệ cho cẩn thận đấy. Còn nữa, em có biết vì sao tôi ghét Tề Tiểu Tô không?”
Đan Ninh Ninh không nhịn được, rụt rè hỏi: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì mặt em là đụng qua dao kéo mới có được, còn khuôn mặt của Tề Tiểu Tô là tự nhiên đã vậy, có vài phần giống với vợ tôi khi còn xinh đẹp rạng ngời, lúc chưa bị bệnh.”
Hạ Nông như chìm trong miền kí ức, nhưng trong lúc hồi tưởng vẫn giữ nguyên vẻ mặt u ám, biểu cảm rất đáng sợ.
“Nhưng mà, sau khi bị bệnh, cô ấy gầy đi rất nhanh, rất nhanh, không còn rạng ngời như trước nữa, gầy như em bây giờ vậy. Cô ấy bị giày vò, bị bệnh tật hành hạ tới không ra hình người như thế, Tề Tiểu Tô dựa vào cái gì mà sống một cách thoải mái như vậy với gương mặt đó chứ?”
Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh Tề Tiểu Tô.
“Trẻ tuổi, hoạt bát, da dẻ tươi tắn, khuôn mặt xinh đẹp hơn vợ tôi. Cô ta dựa vào cái gì? Giống vợ tôi vài phần, sẽ không nên sống dễ chịu như thế với khuôn mặt đó, cô ta đáng chết.”
Đan Ninh Ninh nghe xong chỉ biết trợn mắt há miệng.
Hóa ra chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?
Hắn quá đáng sợ rồi!
Nhưng câu nói kia, bất kể thế nào, cô cũng không dám nói ra.
Lúc này, có người gõ cửa.
“Vào đi.” Hạ Nông thu lại sự u ám lạnh lẽo của mình, toàn thân vẫn toát lên vẻ nho nhã hiền hòa, như thể bộ dạng ban nãy là của một người khác chứ không phải là hắn.
Cửa bị đẩy ra, Hồng Tinh bước vào.
“Ngài Hạ, bên ngoài có người muốn gặp ngài.”
Nói xong, cô ta đi tới trước mặt Hạ Nông, quỳ một chân xuống, lấy ra một mảnh vải ra lau vết bẩn trên giày của hắn: “Ban nãy lúc ngài bước vào, tôi đã phát hiện ra trên giày ngài có bụi, để tôi lau đi giúp ngài.”
“Ừm, cảm ơn cô.”
Hạ Nông khẽ gật đầu với cô ta rồi bước ra ngoài.
Hồng Tinh lúc này vẫn nhoẻn miệng cười ngọt ngào nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Đan Ninh Ninh không khỏi rùng mình ớn lạnh
“Hồng Tinh, không phải cô thật sự thích ngài Hạ đấy chứ?”
Hồng Tinh vẫn luôn sống ở đây, sau khi tận mắt trông thấy quyền thế và phú quý của Hạ Nông, cô ta căn bản không muốn rời đi nữa, đây là ngọn cỏ cuối cùng của xã hội thượng lưu ở thủ đô mà cô ta có thể nắm lấy.
Cô ta đã hi sinh quá nhiều, mất đi sự trong sáng, bất luận thế nào cũng không thể mất đi cơ hội này nữa.
Hạ Nông không biết xuất phát từ mục đích gì, vẫn cứ để cô ta ở lại, hắn đối xử với Hồng Tinh hoàn toàn khác so với Đan Ninh Ninh.
Đối với Hồng Tinh, hắn luôn nho nhã dịu dàng, nhẹ nhàng lễ độ, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng không thể phủ nhận, Hạ Nông vẫn là một người đàn ông khá cuốn hút.
Có lúc Hồng Tinh còn cảm thấy, hắn đối với mình tốt hơn Đan Ninh Ninh nhiều.
Điều này khiến lòng ham hư vinh trong cô ta cảm thấy thỏa mãn, thậm chí cô ta còn cảm thấy có phải hắn thích mình rồi không, chỉ vì mình là bạn của Đan Ninh Ninh, thỏ không ăn cỏ gần hang, cho nên hắn cứ chần chừ mãi không xuống tay?
Cũng vì nghĩ như thế mà hai ngày nay Hồng Tinh bắt đầu chủ động hơn.
Giống như ban nãy vậy.
Cô ta tưởng rằng Đan Ninh Ninh sẽ tức giận, nhưng hai ngày nay thử qua nhiều lần, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy Đan Ninh Ninh tức giận cả, ngược lại còn thường xuyên dùng ánh mắt kì quái nhìn cô ta, giống như đang nhìn một con ngốc vậy.
Nghe Đan Ninh Ninh nói vậy, cô ta bĩu môi: “Sao, tôi không thể thích ngài ấy à? Ngài Hạ thật sự rất tốt mà.”
“Nhưng trước kia cô thích Đổng Ý Thành cơ mà.”
“Cô đừng nhắc tới anh ta nữa!” Hồng Tinh bỗng hét ầm lên, bịt hai tai lại: “A Ninh, tôi cảnh cáo cô, không được phép nhắc tới anh ta! Không được nhắc tới anh ta!”
Đổng Ý Thành là vết thương không thể chạm tới trong lòng cô ta, vết thương mãi mà không lành được, chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy đau đớn.
Hồng Tinh biết Đổng Ý Thành không thích cô ta, cũng biết rằng cô ta và Đổng Ý Thành không có khả năng, cô ta thích anh nhưng lại không thể có được.
Vậy thì, bây giờ cô ta lựa chọn kiểu khác, chọn một người khác, một người có thể cho cô ta đời sống vật chất tốt đẹp, mà người đó trông cũng không tệ, không được chắc?
“Hồng Tinh.” Đan Ninh Ninh ấn tay lên vai cô ta, nghiêm túc nói: “Cô nghe tôi nói một câu thôi, được không? Nếu có thể rời khỏi đây thì cô hãy đi đi, cũng rời khỏi thủ đô đi, về thành phố D, cho dù sống cuộc sống như trước đây cô đã từng, cũng tốt hơn bây giờ nhiều!”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Hồng Tinh nhìn Đan Ninh Ninh với vẻ cảnh giác: “A Ninh, tôi còn tưởng cô sẽ không để bụng, không tức giận, xem ra cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa rồi nhỉ? Cô không muốn tôi cướp mất ngài Hạ, nên tìm cách đuổi tôi đi chứ gì? Nhưng tôi nói cho cô biết, chính ngài Hạ là người cho tôi ở lại đây, không liên quan gì tới cô hết!”
Cô ta ngừng lại, rồi lại nhấn mạnh: “Tôi nói cho cô biết, tôi không quan tâm cô sẽ nói gì, tôi nhất định sẽ ở lại đây. Còn về phần ngài Hạ, chúng ta cạnh tranh công bằng, xem ai giỏi hơn!”
Đan Ninh Ninh cười một cách bi thương.
Cô ta nào có muốn tranh giành Hạ Nông với Hồng Tinh?
Nếu như Hồng Tinh thực sự có thể cướp Hạ Nông đi, cô ta còn phải mở sâm panh ăn mừng ấy chứ.
Mấy ngày nay, sau khi đưa cô ta vào đây, Chương Vân Tễ đã không có thêm tin tức gì nữa. Cô ta thật sự không biết, hắn đưa cô đến đây rồi có thể đạt được mục đích gì.
“Hồng Tinh, tôi vốn dĩ không hề muốn tranh giành với cô, tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.”
“Đủ rồi, tôi không tin.” Hồng Tinh hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Trong sảnh lớn phía trước, Hạ Nông đang đối mặt với Cung Hoa, điềm nhiên hỏi: “Cậu tìm tôi?”
“Đúng vậy, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.”
“Có thể tìm được đến đây, bản lĩnh của cậu cũng không tồi. Nói đi, có chuyện gì?”
“Bố tôi sẽ nhanh chóng đến tìm anh, bàn với anh về một hạng mục hợp tác, đối với anh mà nói nó có thể là một bước chuyển ngoặt vô cùng to lớn. Nhưng, trước khi bố tôi tìm tới, tôi muốn thương lượng với anh trước.”
“Ồ? Một bước chuyển ngoặt vô cùng to lớn trong cuộc đời tôi à?” Hạ Nông nhìn đồng hồ, giờ này, chắc người mà hắn phái đi đã tìm được Tề Tiểu Tô rồi.
/1139
|