Nếu là người khác trong quân đội, giữa một tinh vực mênh mông như vậy muốn tìm thấy chúng phải mất khá nhiều công sức, huống hồ, trong tinh vực mênh mông này quả thật vẫn có rất nhiều nơi vệ tinh tạm thời không thể hoàn toàn thăm dò, đợi họ tìm được chắc hoa cúc cũng đã tàn rồi.
Nhưng Brien không may gặp phải Vệ Thường Khuynh.
Một trong những chuyện trước đây Vệ Thường Khuynh thích làm nhất chính là lái tàu Liệt Diệm, bay khắp tinh vực vô hạn xung quanh Liên minh.
Anh dùng kinh nghiệm của mình, đầu óc của mình, trí nhớ của mình, ghi nhớ lại những nơi thích hợp để mai phục nhất, nơi nào thích hợp ẩn thân nhất, nơi nào thích hợp quyết chiến một trận ác liệt nhất.
Thế nên muốn nhanh chóng tìm ra Brien, phải dựa vào anh.
Lúc này, anh còn hữu dụng hơn cả vệ tinh.
“Chúng ẩn mình trong khu vực tinh thạch hỗn loạn, muốn tách chúng ra e rằng không dễ.” Tề Tiểu Tô nói.
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh truyền đến: “Khó, nhưng không có nghĩ là không làm được, chỉ cần Quân Lương và Xa Vũ lộ diện.”
Câu này là có ý gì chứ?
“Quân Lương và Xa Vũ từng theo anh chiến đấu với Brien, anh em của hắn cũng bị chúng ta bắt giữ, thế nên, chỉ cần hai cậu ta lộ diện, đối phương chắc chắn sẽ đuổi theo.”
Tề Tiểu Tô có điều định nói nhưng lại thôi.
Tuy cô còn chưa nói ra, nhưng Vệ Thường Khuynh đã nhanh chóng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, mỉm cười, hỏi: “Có phải em định nói, nếu đã thế, anh xuất hiện càng có thể dụ họ ra phải không?”
“Ừm.” Tề Tiểu Tô thừa nhận.
Người mà trước giờ Brien luôn chống đối hẳn là Vệ Thiếu soái anh mới phải.
“Ngốc quá, nếu anh tự mình xuất hiện, hắn sẽ không chia nhỏ binh lực ra để đuổi theo, mà sẽ tập hợp toàn bộ binh lực để đuổi bắt anh.” Như vậy sẽ không thể đạt được mục tiêu chia nhỏ chúng ra để tiêu diệt.
Lúc này, anh không ngại dạy thêm cho Tề Tiểu Tô một chút.
Tề Tiểu Tô bửng tỉnh.
Cô quả nhiên ngốc thật, vậy cũng không nghĩ ra.
“Đợi lát nữa em nhớ theo sát anh.” Vệ Thường Khuynh dặn dò cô thêm một lần nữa.
Theo sát anh, anh không chỉ có thể tiện bảo vệ cô, cho dù gặp phải đối phương, sự chú ý của chúng cũng sẽ tập trung hết lên người anh, hỏa lực đa phần cũng nhằm về phía anh.
Tin chắc lúc Brien nhìn thấy anh sẽ ngạc nhiên lắm.
Vệ Thường Khuynh đã không đợi được nữa muốn xem thử phản ứng của chúng.
Đáy mắt chợt u ám.
Không phải nói, anh cấu kết với chúng sao?
Không phải nói, anh phản bội Liên minh sao?
Lần này sẽ cho chúng thấy, anh làm sao biến chúng trở thành cặn bã trong ngân hà mênh mông này!
Có bản lĩnh, chúng cũng thử vào lỗ sâu xuyên không đi!
“Đội trưởng, chúng tôi xuất phát đây.” Giọng của Quân Lương và Xa Vũ vang lên.
Vệ Thường Khuynh trầm giọng: “Đi đi.”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Tề Tiểu Tô nghe cuộc đối thoại của họ, trong lòng cũng bắt đầu dâng trào cảm giác kích động.
Chiến đấu sắp bắt đầu rồi!
Đây là cuộc chiến đầu tiên cô tham gia từ lúc đến Liên minh!
Cuộc chiến giữa các vì sao đầu chiên!
Trước đây cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ, bản thân có một ngày có thể lái một phi cơ ngao du giữa vũ trụ bao la, còn đối mặt với tinh tặc nữa!
Bên tai lần lượt vang lên những mệnh lệnh của Vệ Thường Khuynh.
Bọn người Tần Tốc đều ngắn gọn dứt khoát đáp lại mệnh lệnh của anh, lái phi cơ bay đến hướng đã chỉ định.
“Tàu Vân Diên, ra phía sau của tôi, đợi lệnh bắn!”
Nghe Vệ Thường Khuynh ra lệnh với mình, tinh thần Tề Tiểu Tô liền phấn khởi, lập tức trong trẻo đáp một tiếng: “Vâng!”
Cô kéo cần thao tác, một lần nữa lùi về phía sau phi cơ của anh, đồng thời, ấn nút bắn bom truy kích.
Tim đập nhanh hơn.
“Tiểu Nhất, tôi có hơi căng thẳng.”
Đây không phải lúc dựa vào cơ thể sau ba lần cường hóa là có thể đánh thắng. Họ không phải mặt đối mặt đọ sức với nhau, mà phải dùng phi cơ bắn súng đọ sức.
Nói không căng thẳng là điều không thể.
Hơn nữa, trên mặt đất, thậm chí trên thuyền đánh nhau cô đều không sợ, chân có thể giẫm trên mặt đất, rơi xuống nước cô cũng có thể bơi, nhưng đây là giữa vũ trụ.
Nếu phi cơ bị bắn trúng, nếu phi cơ bị hỏng, cô chỉ có thể mặc chiến giáp nhảy ra ngoài, nguy hiểm trong vũ trụ bao la này cô vẫn chưa thật sự trải nghiệm, không có kinh nghiệm trong mặt này.
Chiến giáp không thể giúp cô kiên trì quá lâu, nếu không được kịp thời cứu giúp, sẽ chỉ có thể mãi mãi trôi nổi trong ngân hà bao la này, chết giống như một vì sao đã tắt, có thể mãi mãi cũng không có ai phát hiện.
Đó gần như không có cách nào tự cứu mình.
Thế nên, sao cô có thể không khẩn trương cơ chứ.
“Cô sẽ làm được.” Hệ thống Tiểu Nhất chẳng cần suy nghĩ đáp lại cô một câu: “Hơn nữa, không được vẫn còn Thiếu soái!”
Khóe miệng Tề Tiểu Tô nhếch lên, trong lòng liền tập tức bình tĩnh lại.
Không sai.
Vệ Thường Khuynh dám để cô xuất chiến, thì cô phải dám có tự tin này.
Nếu không được, vẫn còn anh ấy.
Cô không nghĩ nhiều nữa, chăm chú quan sát màn hình.
Ba phút trôi qua, năm phút trôi qua.
Giọng của Quân Lương truyền đến đầu tiên.
“Tàu Phong Lôi chú ý! Tàu Phong Lôi chú ý! Tám phi cơ đang bay về phía cậu, chuẩn bị chiến đấu!”
Tàu Phong Lôi, là Hạ Kế Dao.
Trái tim Tề Tiểu Tô đập mạnh!
Trong màn hình, cô nhìn thấy từ xa, có mấy chiếc phi cơ đang dàn hình cánh dơi bay về phía tàu Phong Lôi.
Con tàu màu bạc phía trước chính là Quân Lương.
Tám chiếc phi cơ màu lam đậm phía sau đang bám sát phía sau cậu ta.
Đó chính là người của Brien!
Phi cơ màu lam đậm trùng với màu u ám của ngân hà!
Vệ Thường Khuynh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, lúc nhìn thấy phi cơ của Quân Lương xông về phía trận doanh bên mình, liền hét lớn: “Đánh!”
Cùng với hiệu lệnh này, phi cơ của Quân Lương làm một cú lộn vòng tuyệt đẹp, nháy mắt đã hoàn thành cú lộn mèo 360 độ, hai đường hỏa lực xả vào phía đoàn phi cơ đang bám theo phía sau.
Động tác của bọn người Hạ Kế Dao cũng không hề chậm, lập tức đánh bọc sườn sang hai bên, bao vây tám chiếc phi cơ vào giữa, hỏa lực mãnh liệt bắn ra.
Đùng!
Trong ngân hà, nổ tung mấy đóa hoa lửa chói mắt.
Những tia lửa nhỏ xẹt qua dãy ngân hà u ám, bay ra ngoài, giống như đang bắn pháo hoa vậy.
Cả màn hình đều là hoa lửa sáng lấp lánh.
Nếu không biết đây là đang chiến đấu, Tề Tiểu Tô thậm chí còn cảm thấy khung cảnh này đẹp không gì tả xiết, tia lửa lấp lánh bắn ra, làm người ta lóa mắt.
Xịt xịt.
Có hai phi cơ đồng thời bị lệch, sau đó liền lảo đảo rơi xuống, phần đuôi phi cơ bốc khói.
Kênh truyền tin truyền đến giọng nói hưng phấn của Hạ Kế Dao: “Trúng hai!”
“Đừng đắc ý, tôi cũng trúng!” Giọng của Quân Lương cũng vang lên ngay sau đó, một tiếng nổ vang, quả nhiên phi cơ của đối phương lại bị bắn trúng một chiếc.
Tám chiếc phi cơ trong nháy mắt đã bị bắn trúng ba chiếc.
Hệ thống Tiểu Nhất đang vận hành cực nhanh nói: “Xem bản Hệ thống đây! Ngăn chặn chúng phát tín hiệu cầu cứu!”
Muốn đánh, phải bao vây triệt để đánh phủ đầu.
Chặn đường lui của chúng, ngăn chúng gọi viện binh.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy bên đó đang đánh kịch liệt, trong lòng cũng có chút chộn rộn, chừng nào mới đến phía này của cô chứ?
Chính vào lúc này, giọng của Xa Vũ cũng vang lên: “Tàu Lạc Thần! Mười một tàu! Chuẩn bị!”
Tàu Lạc Thần, là phía Tần Tốc.
Bàn tay Tề Tiểu Tô siết chặt, rồi lại thả ra.
Cho đến giờ, bốn mươi mốt phi cơ của Brien đã bị dụ đi hai tiểu đội rồi.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Phía trước có sáu phi cơ theo dõi! Thiếu soái, Brien quả nhiên giống hệt dự đoán của anh, sẽ để lại một tiểu đội bảo vệ tàu chính của mình!”
Nhưng Brien không may gặp phải Vệ Thường Khuynh.
Một trong những chuyện trước đây Vệ Thường Khuynh thích làm nhất chính là lái tàu Liệt Diệm, bay khắp tinh vực vô hạn xung quanh Liên minh.
Anh dùng kinh nghiệm của mình, đầu óc của mình, trí nhớ của mình, ghi nhớ lại những nơi thích hợp để mai phục nhất, nơi nào thích hợp ẩn thân nhất, nơi nào thích hợp quyết chiến một trận ác liệt nhất.
Thế nên muốn nhanh chóng tìm ra Brien, phải dựa vào anh.
Lúc này, anh còn hữu dụng hơn cả vệ tinh.
“Chúng ẩn mình trong khu vực tinh thạch hỗn loạn, muốn tách chúng ra e rằng không dễ.” Tề Tiểu Tô nói.
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh truyền đến: “Khó, nhưng không có nghĩ là không làm được, chỉ cần Quân Lương và Xa Vũ lộ diện.”
Câu này là có ý gì chứ?
“Quân Lương và Xa Vũ từng theo anh chiến đấu với Brien, anh em của hắn cũng bị chúng ta bắt giữ, thế nên, chỉ cần hai cậu ta lộ diện, đối phương chắc chắn sẽ đuổi theo.”
Tề Tiểu Tô có điều định nói nhưng lại thôi.
Tuy cô còn chưa nói ra, nhưng Vệ Thường Khuynh đã nhanh chóng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, mỉm cười, hỏi: “Có phải em định nói, nếu đã thế, anh xuất hiện càng có thể dụ họ ra phải không?”
“Ừm.” Tề Tiểu Tô thừa nhận.
Người mà trước giờ Brien luôn chống đối hẳn là Vệ Thiếu soái anh mới phải.
“Ngốc quá, nếu anh tự mình xuất hiện, hắn sẽ không chia nhỏ binh lực ra để đuổi theo, mà sẽ tập hợp toàn bộ binh lực để đuổi bắt anh.” Như vậy sẽ không thể đạt được mục tiêu chia nhỏ chúng ra để tiêu diệt.
Lúc này, anh không ngại dạy thêm cho Tề Tiểu Tô một chút.
Tề Tiểu Tô bửng tỉnh.
Cô quả nhiên ngốc thật, vậy cũng không nghĩ ra.
“Đợi lát nữa em nhớ theo sát anh.” Vệ Thường Khuynh dặn dò cô thêm một lần nữa.
Theo sát anh, anh không chỉ có thể tiện bảo vệ cô, cho dù gặp phải đối phương, sự chú ý của chúng cũng sẽ tập trung hết lên người anh, hỏa lực đa phần cũng nhằm về phía anh.
Tin chắc lúc Brien nhìn thấy anh sẽ ngạc nhiên lắm.
Vệ Thường Khuynh đã không đợi được nữa muốn xem thử phản ứng của chúng.
Đáy mắt chợt u ám.
Không phải nói, anh cấu kết với chúng sao?
Không phải nói, anh phản bội Liên minh sao?
Lần này sẽ cho chúng thấy, anh làm sao biến chúng trở thành cặn bã trong ngân hà mênh mông này!
Có bản lĩnh, chúng cũng thử vào lỗ sâu xuyên không đi!
“Đội trưởng, chúng tôi xuất phát đây.” Giọng của Quân Lương và Xa Vũ vang lên.
Vệ Thường Khuynh trầm giọng: “Đi đi.”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Tề Tiểu Tô nghe cuộc đối thoại của họ, trong lòng cũng bắt đầu dâng trào cảm giác kích động.
Chiến đấu sắp bắt đầu rồi!
Đây là cuộc chiến đầu tiên cô tham gia từ lúc đến Liên minh!
Cuộc chiến giữa các vì sao đầu chiên!
Trước đây cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ, bản thân có một ngày có thể lái một phi cơ ngao du giữa vũ trụ bao la, còn đối mặt với tinh tặc nữa!
Bên tai lần lượt vang lên những mệnh lệnh của Vệ Thường Khuynh.
Bọn người Tần Tốc đều ngắn gọn dứt khoát đáp lại mệnh lệnh của anh, lái phi cơ bay đến hướng đã chỉ định.
“Tàu Vân Diên, ra phía sau của tôi, đợi lệnh bắn!”
Nghe Vệ Thường Khuynh ra lệnh với mình, tinh thần Tề Tiểu Tô liền phấn khởi, lập tức trong trẻo đáp một tiếng: “Vâng!”
Cô kéo cần thao tác, một lần nữa lùi về phía sau phi cơ của anh, đồng thời, ấn nút bắn bom truy kích.
Tim đập nhanh hơn.
“Tiểu Nhất, tôi có hơi căng thẳng.”
Đây không phải lúc dựa vào cơ thể sau ba lần cường hóa là có thể đánh thắng. Họ không phải mặt đối mặt đọ sức với nhau, mà phải dùng phi cơ bắn súng đọ sức.
Nói không căng thẳng là điều không thể.
Hơn nữa, trên mặt đất, thậm chí trên thuyền đánh nhau cô đều không sợ, chân có thể giẫm trên mặt đất, rơi xuống nước cô cũng có thể bơi, nhưng đây là giữa vũ trụ.
Nếu phi cơ bị bắn trúng, nếu phi cơ bị hỏng, cô chỉ có thể mặc chiến giáp nhảy ra ngoài, nguy hiểm trong vũ trụ bao la này cô vẫn chưa thật sự trải nghiệm, không có kinh nghiệm trong mặt này.
Chiến giáp không thể giúp cô kiên trì quá lâu, nếu không được kịp thời cứu giúp, sẽ chỉ có thể mãi mãi trôi nổi trong ngân hà bao la này, chết giống như một vì sao đã tắt, có thể mãi mãi cũng không có ai phát hiện.
Đó gần như không có cách nào tự cứu mình.
Thế nên, sao cô có thể không khẩn trương cơ chứ.
“Cô sẽ làm được.” Hệ thống Tiểu Nhất chẳng cần suy nghĩ đáp lại cô một câu: “Hơn nữa, không được vẫn còn Thiếu soái!”
Khóe miệng Tề Tiểu Tô nhếch lên, trong lòng liền tập tức bình tĩnh lại.
Không sai.
Vệ Thường Khuynh dám để cô xuất chiến, thì cô phải dám có tự tin này.
Nếu không được, vẫn còn anh ấy.
Cô không nghĩ nhiều nữa, chăm chú quan sát màn hình.
Ba phút trôi qua, năm phút trôi qua.
Giọng của Quân Lương truyền đến đầu tiên.
“Tàu Phong Lôi chú ý! Tàu Phong Lôi chú ý! Tám phi cơ đang bay về phía cậu, chuẩn bị chiến đấu!”
Tàu Phong Lôi, là Hạ Kế Dao.
Trái tim Tề Tiểu Tô đập mạnh!
Trong màn hình, cô nhìn thấy từ xa, có mấy chiếc phi cơ đang dàn hình cánh dơi bay về phía tàu Phong Lôi.
Con tàu màu bạc phía trước chính là Quân Lương.
Tám chiếc phi cơ màu lam đậm phía sau đang bám sát phía sau cậu ta.
Đó chính là người của Brien!
Phi cơ màu lam đậm trùng với màu u ám của ngân hà!
Vệ Thường Khuynh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, lúc nhìn thấy phi cơ của Quân Lương xông về phía trận doanh bên mình, liền hét lớn: “Đánh!”
Cùng với hiệu lệnh này, phi cơ của Quân Lương làm một cú lộn vòng tuyệt đẹp, nháy mắt đã hoàn thành cú lộn mèo 360 độ, hai đường hỏa lực xả vào phía đoàn phi cơ đang bám theo phía sau.
Động tác của bọn người Hạ Kế Dao cũng không hề chậm, lập tức đánh bọc sườn sang hai bên, bao vây tám chiếc phi cơ vào giữa, hỏa lực mãnh liệt bắn ra.
Đùng!
Trong ngân hà, nổ tung mấy đóa hoa lửa chói mắt.
Những tia lửa nhỏ xẹt qua dãy ngân hà u ám, bay ra ngoài, giống như đang bắn pháo hoa vậy.
Cả màn hình đều là hoa lửa sáng lấp lánh.
Nếu không biết đây là đang chiến đấu, Tề Tiểu Tô thậm chí còn cảm thấy khung cảnh này đẹp không gì tả xiết, tia lửa lấp lánh bắn ra, làm người ta lóa mắt.
Xịt xịt.
Có hai phi cơ đồng thời bị lệch, sau đó liền lảo đảo rơi xuống, phần đuôi phi cơ bốc khói.
Kênh truyền tin truyền đến giọng nói hưng phấn của Hạ Kế Dao: “Trúng hai!”
“Đừng đắc ý, tôi cũng trúng!” Giọng của Quân Lương cũng vang lên ngay sau đó, một tiếng nổ vang, quả nhiên phi cơ của đối phương lại bị bắn trúng một chiếc.
Tám chiếc phi cơ trong nháy mắt đã bị bắn trúng ba chiếc.
Hệ thống Tiểu Nhất đang vận hành cực nhanh nói: “Xem bản Hệ thống đây! Ngăn chặn chúng phát tín hiệu cầu cứu!”
Muốn đánh, phải bao vây triệt để đánh phủ đầu.
Chặn đường lui của chúng, ngăn chúng gọi viện binh.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy bên đó đang đánh kịch liệt, trong lòng cũng có chút chộn rộn, chừng nào mới đến phía này của cô chứ?
Chính vào lúc này, giọng của Xa Vũ cũng vang lên: “Tàu Lạc Thần! Mười một tàu! Chuẩn bị!”
Tàu Lạc Thần, là phía Tần Tốc.
Bàn tay Tề Tiểu Tô siết chặt, rồi lại thả ra.
Cho đến giờ, bốn mươi mốt phi cơ của Brien đã bị dụ đi hai tiểu đội rồi.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Phía trước có sáu phi cơ theo dõi! Thiếu soái, Brien quả nhiên giống hệt dự đoán của anh, sẽ để lại một tiểu đội bảo vệ tàu chính của mình!”
/1139
|