Hai phân đội bị dụ đi, Brien quả nhiên sẽ phái thêm một phân đội nhỏ đến thăm dò.
Thế nên, đây chính là cách chia làm bốn mà anh nói.
“Ngăn chúng lại!” Vệ Thường Khuynh lập tức hạ lệnh.
Hệ thống Tiểu Nhất kết hợp khăng khít với anh, đương nhiên lập tức hiểu ý anh.
Sáu phi cơ này là phân đội trinh thám của Brien, bọn người đó cũng giống như Tần Tốc có thiên phú về trinh sát, một khi phát hiện điểm không đúng, sẽ lập tức báo cáo cho Brien.
Đồng thời, trí thông minh nhân tạo mà chúng dùng chắc chắn Brien cũng đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để thiết kế cài đặt, có thể chặn ngược lại thiết bị truyền tin của họ, hoặc nghe lén mệnh lệnh của họ.
Bây giờ đến lượt Hệ thống Tiểu Nhất chống lại bọn chúng.
“Đã hiểu! Giao cho bản Hệ thống đi!”
Tiếp sau đó, Tề Tiểu Tô không nghe thấy giọng của Hệ thống Tiểu Nhất nữa.
Xem ra, đó chắc cũng là một cuộc chiến không tiếng động, không mùi thuốc súng căng go với chúng!
Lúc này, Vệ Thường Khuynh nói với cô: “Đi theo anh, chúng ta đến gặp Brien!”
Brien chắc sẽ nhanh chóng ý thức được bất thường, sau đó chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Mọi người đều nói Brien kiêu dũng, nhưng trên thực tế, hắn nhanh trí hơn bất kỳ ai. Nhanh trí ở chỗ hắn luôn có thể nhìn rõ tình thế, có thể đánh, có nắm bắt hắn sẽ dũng mãnh tiến công, còn nếu hắn cảm thấy không chắc, có điều gì đó bất thường, hắn sẽ chạy trước, chạy đến phạm vi an toàn, rồi tập hợp lại binh lực, tìm thời cơ đánh trả.
Nhưng bây giờ Vệ Thường Khuynh tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội này.
Chia chúng ra làm bốn đội, chính vì muốn tiêu diệt từng đội một.
Tề Tiểu Tô điều khiển tàu Vân Diên theo sau anh, hai bên trái phải của cô, mỗi bên còn có một phi cơ khác. Đó là những thành viên khác của chiến đội Diệm Ưng.
Lúc Vệ Thường Khuynh quyết định muốn cướp phi cơ xuất chiến, đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất liên lạc với tất cả những người còn lại.
Đội viên của chiến đội Diệm Ưng vẫn chưa hoàn toàn tập họp đủ, vì có một vài người nhất thời không tiện đến, nhưng có mười hai người họ, đối với Vệ Thường Khuynh mà nói cũng đã đủ rồi.
Phi cơ màu bạc xé tan ngân hà, xông về hướng khu vực tinh thạch hỗn loạn đó.
“Tàu Vân Diên theo sát, chú ý thao tác.” Giọng của Vệ Thường Khuynh thỉnh thoảng truyền đến, chỉ đạo Tề Tiểu Tô.
Vùng tinh thạch hỗn loạn này rất nguy hiểm, không chỉ là nơi bọn người Brien mai phục, còn có rất nhiều tinh thạch giăng đầy, lỡ bất cẩn có thể sẽ va vào cánh phi cơ.
Kinh nghiệm thao tác của Tề Tiểu Tô gần như bằng không, chỉ có thể theo sát phía sau anh, dựa theo quỹ đạo bay của anh, như vậy sẽ ổn định hơn.
Nhưng, anh lại phát hiện rất nhanh cô đã có thể nắm bắt, nắm được điểm then chốt.
Phi cơ màu trắng lách người, bay thẳng, xoay vòng, mỗi một thao tác đều có vẻ rất nhẹ nhàng.
Vệ Thường Khuynh nhìn màn hình, đôi môi mỏng cong cong.
Không hổ là cô gái mà anh yêu, cả lái phi cơ cũng có thiên phú!
Anh rất thích đưa cô cùng ngao du khắp dải ngân hà này! Để cô cảm nhận những điều mà anh từng cảm nhận, cùng anh sánh vai bay khắp vũ trụ!
Đây chính là người bạn đời mà anh từng mơ ước!
Người đó có thể yêu kiều như hoa trong vòng tay anh, cũng có thể độc lập tự chủ bay lượn như chim ưng.
Đây chính là người vợ mà anh mong muốn.
Cũng may anh đã tìm thấy cô.
“Trái phải bí mật hành động.”
Cùng với mệnh lệnh của anh, hai phi cơ bên trái và phải của Tề Tiểu Tô liền nghiêng người xông qua.
“Mở tàng hình.”
Ấn phím chức năng tàng hình, trong màn hình, những phi cơ vốn có hình dáng cụ thể lúc này liền biến mất, chỉ còn lại mấy đốm xanh chớp tắt liên tục biểu thị sự tồn tại của họ.
Đương nhiên, đối phương cũng không nhìn thấy.
Phi cơ màu bạc trong nháy mắt liền khoác lên mình một lớp áo khoác có màu trùng với môi trường xung quanh.
Việc này càng tăng tính khảo nghiệm với Tề Tiểu Tô, cô muốn theo sau Vệ Thường Khuynh, chỉ có thể dựa vào mấy điểm xanh nhấp nháy trên màn hình để phán đoán.
Nhưng, Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy bản thân có thiên phú lái phi cơ, suốt khoảng thời gian bay vừa qua, thao tác của cô đã rất quen thuộc, thậm chí, cô cũng không còn sợ những mảnh tinh thạch hỗn loạn giăng xung quanh nữa.
Cánh phi cơ lướt qua một viên tinh thạch, làm phi cơ hơi đảo xuống, bay lệch một chút.
“Chú ý! Đối đầu với địch!” Giọng của Vệ Thường Khuynh truyền đến bên tai, tim Tề Tiểu Tô bỗng đập nhanh.
Cuối cùng cũng đối đầu với Brien rồi sao?
...
Bành Khố Các “Xẹt” một tiếng đẩy mạnh cửa lớn ra, sải bước nhanh về phía bàn hội nghị.
Mỗi một bước đi của hắn đều toát ra vẻ tức giận, đôi ủng quân đội màu nâu giẫm mạnh trên mặt đất, phát ra âm thanh vang dội.
Tham mưu trưởng thấy hắn đầy vẻ tức giận, trong lòng sửng sốt, vội đứng dậy định bước đến ngăn cản hắn.
Đừng làm lớn chuyện ở đây.
Khoảng thời gian này, Tham mưu trưởng không phải chưa từng khuyên hắn phải khiêm tốn lại một chút.
Thân là bố vợ của hắn, sao ông ta có thể giương mắt nhìn Bành Khố Các tự làm mình đến nước ai cũng chán ghét thế này?
Có thể nói, nếu không vì phải dựa vào hắn để đối phó tinh tặc, bây giờ đến cả Tướng quân Mali cũng không cần hòa nhã với hắn. Nhưng Bành Khố Các dường như vốn không hề biết điều này.
“Bành...”
Ai ngờ câu nói của ông ta còn chưa kịp nói ra, Bành Khố Các đã cắt ngang ông ta, đứng bên cạnh Thủ trưởng ban chấp hành, lạnh lùng nhìn ông, nói: “Thủ trưởng ban chấp hành cũng ở đây à, vậy thật tốt.”
“Không phải Thiếu tướng Bành nói sức khỏe không được tốt, phải ở nhà nghỉ ngơi hả?” Thủ trưởng ban chấp hành nhàn nhạt lên tiếng.
Bành Khố Các cười lạnh một tiếng: “Tôi giả bệnh, không phải ngài đã biết rồi sao?”
Những người khác đều hít sâu một hơi.
Tên Bành Khố Các này trước đây vốn không dám nói chuyện với Thủ trưởng ban chấp hành như thế, sao hôm nay lại hung hăng như vậy? Không lẽ trước đây hắn đều giả vờ?
Bây giờ không muốn giả vờ nữa?
Tướng quân Mali nhíu mày, trầm giọng nói: “Thiếu tướng Bành, cậu đến thật đúng lúc, qua bên đó ngồi xuống đi, chúng tôi đang họp!”
Dù sao đó cũng là sĩ quan mà ông ta từng ủng hộ, Tướng quân Mali vốn không muốn nhìn thấy hắn thật sự đi đến nước không thể cứu vãn. Bây giờ xem ra, hành vi của Bành Khố Các đang có chút mất khống chế.
“Họp?” Bành Khố Các quét mắt nhìn họ: “Mở cuộc họp gì vậy? Làm sao để đối phó với Brien à? Hay là, làm sao để bắt kẻ to gan tày trời, đến cả căn cứ phi cơ cũng dám cướp, Tề Vân Diên!”
Giọng của hắn lớn đến mức khiến sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đó đều thay đổi.
Đây là có ý muốn làm gì chứ?
“Thủ trưởng ban chấp hành chi bằng ngài nói cho tôi biết, cô gái Tề Vân Diên đó, ngài định xử lý thế nào. Trước đó cô ta đả thương lính của tôi, ngài bao che, bây giờ cô ta trực tiếp cướp phi cơ, ngài thử nói xem, sao cô ta có thể vào được căn cứ phi cơ chứ? Bước ra từ chỗ của ngài, cô ta liền làm một chuyện kinh thiên động địa như vậy, có phải tôi nên hỏi cho rõ, Thủ trưởng ban chấp hành ngài trong chuyện này nhận được lợi ích gì không?”
Đây là ám chỉ ông là đồng lõa với Tề Vân Diên sao?
Ngữ khí của Thủ trưởng ban chấp hành cũng trầm lại: “Thiếu tướng Bành trước khi nói tốt nhất cũng nên suy xét cẩn thân, Phương Tấn tôi tòng quân đã mười mấy năm, chưa từng có ai nghi ngờ sự trung thành của tôi đối với quân đội và Liên minh!”
“Trung thành? Không sai, ai dám nghi ngờ Thủ trưởng ban chấp hành ngài chứ. Chẳng qua tôi chỉ muốn hỏi, giờ ngài có chịu hạ lệnh với Tề Vân Diên không mà thôi!”
“Hạ lệnh gì?” Thủ trưởng ban chấp hành nhíu mày.
Bành Khố Các nói: “Tề Vân Diên đầu tiên là đả thương lính của tôi, sau là cướp phi cơ cả chiến đội Chick của tôi, vô pháp vô thiên, hành vi này đã đủ để xử bắn cô ta rồi, chi bằng bây giờ ngài Thủ trưởng ban chấp hành hạ một lệnh truy sát đặc cấp, bản Thiếu tướng sẽ đích thân đi chấp hành mệnh lệnh này!”
Thế nên, đây chính là cách chia làm bốn mà anh nói.
“Ngăn chúng lại!” Vệ Thường Khuynh lập tức hạ lệnh.
Hệ thống Tiểu Nhất kết hợp khăng khít với anh, đương nhiên lập tức hiểu ý anh.
Sáu phi cơ này là phân đội trinh thám của Brien, bọn người đó cũng giống như Tần Tốc có thiên phú về trinh sát, một khi phát hiện điểm không đúng, sẽ lập tức báo cáo cho Brien.
Đồng thời, trí thông minh nhân tạo mà chúng dùng chắc chắn Brien cũng đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để thiết kế cài đặt, có thể chặn ngược lại thiết bị truyền tin của họ, hoặc nghe lén mệnh lệnh của họ.
Bây giờ đến lượt Hệ thống Tiểu Nhất chống lại bọn chúng.
“Đã hiểu! Giao cho bản Hệ thống đi!”
Tiếp sau đó, Tề Tiểu Tô không nghe thấy giọng của Hệ thống Tiểu Nhất nữa.
Xem ra, đó chắc cũng là một cuộc chiến không tiếng động, không mùi thuốc súng căng go với chúng!
Lúc này, Vệ Thường Khuynh nói với cô: “Đi theo anh, chúng ta đến gặp Brien!”
Brien chắc sẽ nhanh chóng ý thức được bất thường, sau đó chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Mọi người đều nói Brien kiêu dũng, nhưng trên thực tế, hắn nhanh trí hơn bất kỳ ai. Nhanh trí ở chỗ hắn luôn có thể nhìn rõ tình thế, có thể đánh, có nắm bắt hắn sẽ dũng mãnh tiến công, còn nếu hắn cảm thấy không chắc, có điều gì đó bất thường, hắn sẽ chạy trước, chạy đến phạm vi an toàn, rồi tập hợp lại binh lực, tìm thời cơ đánh trả.
Nhưng bây giờ Vệ Thường Khuynh tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội này.
Chia chúng ra làm bốn đội, chính vì muốn tiêu diệt từng đội một.
Tề Tiểu Tô điều khiển tàu Vân Diên theo sau anh, hai bên trái phải của cô, mỗi bên còn có một phi cơ khác. Đó là những thành viên khác của chiến đội Diệm Ưng.
Lúc Vệ Thường Khuynh quyết định muốn cướp phi cơ xuất chiến, đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất liên lạc với tất cả những người còn lại.
Đội viên của chiến đội Diệm Ưng vẫn chưa hoàn toàn tập họp đủ, vì có một vài người nhất thời không tiện đến, nhưng có mười hai người họ, đối với Vệ Thường Khuynh mà nói cũng đã đủ rồi.
Phi cơ màu bạc xé tan ngân hà, xông về hướng khu vực tinh thạch hỗn loạn đó.
“Tàu Vân Diên theo sát, chú ý thao tác.” Giọng của Vệ Thường Khuynh thỉnh thoảng truyền đến, chỉ đạo Tề Tiểu Tô.
Vùng tinh thạch hỗn loạn này rất nguy hiểm, không chỉ là nơi bọn người Brien mai phục, còn có rất nhiều tinh thạch giăng đầy, lỡ bất cẩn có thể sẽ va vào cánh phi cơ.
Kinh nghiệm thao tác của Tề Tiểu Tô gần như bằng không, chỉ có thể theo sát phía sau anh, dựa theo quỹ đạo bay của anh, như vậy sẽ ổn định hơn.
Nhưng, anh lại phát hiện rất nhanh cô đã có thể nắm bắt, nắm được điểm then chốt.
Phi cơ màu trắng lách người, bay thẳng, xoay vòng, mỗi một thao tác đều có vẻ rất nhẹ nhàng.
Vệ Thường Khuynh nhìn màn hình, đôi môi mỏng cong cong.
Không hổ là cô gái mà anh yêu, cả lái phi cơ cũng có thiên phú!
Anh rất thích đưa cô cùng ngao du khắp dải ngân hà này! Để cô cảm nhận những điều mà anh từng cảm nhận, cùng anh sánh vai bay khắp vũ trụ!
Đây chính là người bạn đời mà anh từng mơ ước!
Người đó có thể yêu kiều như hoa trong vòng tay anh, cũng có thể độc lập tự chủ bay lượn như chim ưng.
Đây chính là người vợ mà anh mong muốn.
Cũng may anh đã tìm thấy cô.
“Trái phải bí mật hành động.”
Cùng với mệnh lệnh của anh, hai phi cơ bên trái và phải của Tề Tiểu Tô liền nghiêng người xông qua.
“Mở tàng hình.”
Ấn phím chức năng tàng hình, trong màn hình, những phi cơ vốn có hình dáng cụ thể lúc này liền biến mất, chỉ còn lại mấy đốm xanh chớp tắt liên tục biểu thị sự tồn tại của họ.
Đương nhiên, đối phương cũng không nhìn thấy.
Phi cơ màu bạc trong nháy mắt liền khoác lên mình một lớp áo khoác có màu trùng với môi trường xung quanh.
Việc này càng tăng tính khảo nghiệm với Tề Tiểu Tô, cô muốn theo sau Vệ Thường Khuynh, chỉ có thể dựa vào mấy điểm xanh nhấp nháy trên màn hình để phán đoán.
Nhưng, Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy bản thân có thiên phú lái phi cơ, suốt khoảng thời gian bay vừa qua, thao tác của cô đã rất quen thuộc, thậm chí, cô cũng không còn sợ những mảnh tinh thạch hỗn loạn giăng xung quanh nữa.
Cánh phi cơ lướt qua một viên tinh thạch, làm phi cơ hơi đảo xuống, bay lệch một chút.
“Chú ý! Đối đầu với địch!” Giọng của Vệ Thường Khuynh truyền đến bên tai, tim Tề Tiểu Tô bỗng đập nhanh.
Cuối cùng cũng đối đầu với Brien rồi sao?
...
Bành Khố Các “Xẹt” một tiếng đẩy mạnh cửa lớn ra, sải bước nhanh về phía bàn hội nghị.
Mỗi một bước đi của hắn đều toát ra vẻ tức giận, đôi ủng quân đội màu nâu giẫm mạnh trên mặt đất, phát ra âm thanh vang dội.
Tham mưu trưởng thấy hắn đầy vẻ tức giận, trong lòng sửng sốt, vội đứng dậy định bước đến ngăn cản hắn.
Đừng làm lớn chuyện ở đây.
Khoảng thời gian này, Tham mưu trưởng không phải chưa từng khuyên hắn phải khiêm tốn lại một chút.
Thân là bố vợ của hắn, sao ông ta có thể giương mắt nhìn Bành Khố Các tự làm mình đến nước ai cũng chán ghét thế này?
Có thể nói, nếu không vì phải dựa vào hắn để đối phó tinh tặc, bây giờ đến cả Tướng quân Mali cũng không cần hòa nhã với hắn. Nhưng Bành Khố Các dường như vốn không hề biết điều này.
“Bành...”
Ai ngờ câu nói của ông ta còn chưa kịp nói ra, Bành Khố Các đã cắt ngang ông ta, đứng bên cạnh Thủ trưởng ban chấp hành, lạnh lùng nhìn ông, nói: “Thủ trưởng ban chấp hành cũng ở đây à, vậy thật tốt.”
“Không phải Thiếu tướng Bành nói sức khỏe không được tốt, phải ở nhà nghỉ ngơi hả?” Thủ trưởng ban chấp hành nhàn nhạt lên tiếng.
Bành Khố Các cười lạnh một tiếng: “Tôi giả bệnh, không phải ngài đã biết rồi sao?”
Những người khác đều hít sâu một hơi.
Tên Bành Khố Các này trước đây vốn không dám nói chuyện với Thủ trưởng ban chấp hành như thế, sao hôm nay lại hung hăng như vậy? Không lẽ trước đây hắn đều giả vờ?
Bây giờ không muốn giả vờ nữa?
Tướng quân Mali nhíu mày, trầm giọng nói: “Thiếu tướng Bành, cậu đến thật đúng lúc, qua bên đó ngồi xuống đi, chúng tôi đang họp!”
Dù sao đó cũng là sĩ quan mà ông ta từng ủng hộ, Tướng quân Mali vốn không muốn nhìn thấy hắn thật sự đi đến nước không thể cứu vãn. Bây giờ xem ra, hành vi của Bành Khố Các đang có chút mất khống chế.
“Họp?” Bành Khố Các quét mắt nhìn họ: “Mở cuộc họp gì vậy? Làm sao để đối phó với Brien à? Hay là, làm sao để bắt kẻ to gan tày trời, đến cả căn cứ phi cơ cũng dám cướp, Tề Vân Diên!”
Giọng của hắn lớn đến mức khiến sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đó đều thay đổi.
Đây là có ý muốn làm gì chứ?
“Thủ trưởng ban chấp hành chi bằng ngài nói cho tôi biết, cô gái Tề Vân Diên đó, ngài định xử lý thế nào. Trước đó cô ta đả thương lính của tôi, ngài bao che, bây giờ cô ta trực tiếp cướp phi cơ, ngài thử nói xem, sao cô ta có thể vào được căn cứ phi cơ chứ? Bước ra từ chỗ của ngài, cô ta liền làm một chuyện kinh thiên động địa như vậy, có phải tôi nên hỏi cho rõ, Thủ trưởng ban chấp hành ngài trong chuyện này nhận được lợi ích gì không?”
Đây là ám chỉ ông là đồng lõa với Tề Vân Diên sao?
Ngữ khí của Thủ trưởng ban chấp hành cũng trầm lại: “Thiếu tướng Bành trước khi nói tốt nhất cũng nên suy xét cẩn thân, Phương Tấn tôi tòng quân đã mười mấy năm, chưa từng có ai nghi ngờ sự trung thành của tôi đối với quân đội và Liên minh!”
“Trung thành? Không sai, ai dám nghi ngờ Thủ trưởng ban chấp hành ngài chứ. Chẳng qua tôi chỉ muốn hỏi, giờ ngài có chịu hạ lệnh với Tề Vân Diên không mà thôi!”
“Hạ lệnh gì?” Thủ trưởng ban chấp hành nhíu mày.
Bành Khố Các nói: “Tề Vân Diên đầu tiên là đả thương lính của tôi, sau là cướp phi cơ cả chiến đội Chick của tôi, vô pháp vô thiên, hành vi này đã đủ để xử bắn cô ta rồi, chi bằng bây giờ ngài Thủ trưởng ban chấp hành hạ một lệnh truy sát đặc cấp, bản Thiếu tướng sẽ đích thân đi chấp hành mệnh lệnh này!”
/1139
|