7 giờ 23 phút, đại diện Bắc Vũ từ Thăng Long đáp chuyên cơ xuống sân bay Gia Phượng. Khoảng 5 phút sau, chuyên cơ của đại diện Đông Vũ từ Phượng Vĩ cũng hạ cánh an toàn. Bất chấp việc hoãn và hủy hoàng loạt chuyến bay, Phượng Vũ airline vẫn phải dành đường băng nội địa cho hai đại diện Nam Vũ và Tây Vũ đến sau. Trực thăng của Thiên Vũ hội đã chờ sẵn từ trước để đưa tộc trưởng của Lâm gia và Trịnh gia đến thẳng (thằng sửa thành thẳng) bệnh viện.
- Hội chủ. - Lâm Gia Khải và Trịnh Chiêu Hoài cùng khom người hành lễ.
- Được rồi, ngồi đi. - Ông Thành Công uể oải phẩy tay ra hiệu cho hai người.
Việc bị triệu tập đột ngột dấy lên trong lòng hai tộc trưởng nhiều nghi vấn. Nhưng quan sát tâm trạng những người ngồi đây, họ không dám dò hỏi điều gì, ngoan ngoãn ngồi xuống và chờ đợi. Hơn 10 phút sau, Đoàn Hùng Tâm - đại diện của Nam Vũ đã có mặt. Cuộc họp bất thường của các lãnh đạo cao cấp trong hội bắt đầu:
- Do sự việc xảy ra đột ngột không thể thông báo từ trước, mong các vị thông cảm. - Lưu tổng quản lên tiếng trước.
- Ông Nguyễn Nam Phong chưa thể có mặt tại đây vì vài lý do khách quan. Vì vậy cuộc họp bắt đầu ngay bây giờ. Mời hội chủ.
- Tôi muốn thông báo cho mọi người biết: Vũ Vân Long - người kế nhiệm vị trí lãnh đạo trong hội, cũng là con trai của tôi đã mất trí nhớ trong vụ tai nạn giao thông. Hiện tại, các bác sĩ chuyên khoa xuất sắc nhất đang đánh giá khả năng hồi phục của nó nhưng tôi vẫn muốn mọi người thảo luận về khả năng xấu nhất có thể xảy ra.
Trong lịch sử hơn 200 năm của Vũ gia, tính từ nhất đại công thần Vũ Huyền Đức trong thời đại Quang Trung hoàng đế đến tận bây giờ, từng có trường hợp người lãnh đạo không có con nối dõi. Vào năm 1923, Vũ Ngọc Châu - hội chủ khi đó đã nhận một đứa trẻ vừa sinh ra trong Đoàn gia làm con nuôi và đổi tên đứa trẻ thành Vũ Ngọc Cẩn. Điều đáng nói là trong lịch sử phát triển, Vũ gia và bốn gia tộc trung thần đã có rất nhiều cuộc hôn nhân đan xen. Tuy phân chia thành năm dòng họ nhưng thực chất, họ có huyết thống gần gũi với nhau đảm bảo sự trung thành tuyệt đối của các gia tộc chư hầu đối với Vũ gia.
- Xin hội chủ cân nhắc, thiếu chủ dù sao vẫn đang còn sống. Người hoàn toàn vẫn đủ khả năng đảm nhận vị trí lãnh đạo của hội. - Thằng Minh lên tiếng bảo vệ trước, hắn lập tức nhận được sự đồng thuận của ba tộc trưởng và Lưu tổng quản.
- Xin hội chủ suy nghĩ lại. Thiếu chủ tuy bị mất trí nhớ nhưng chỉ là tạm thời, hoàn toàn có khả năng hồi phục. Quyết định thay đổi người kế vị trong lúc này sẽ gây xáo trộn lớn trong nội bộ của hội. - Đoàn Hùng Tâm góp lời.
- Vâng, chúng tôi có cùng ý kiến với Đoàn gia. - Đông Vũ và Bắc Vũ đều lên tiếng.
- Trước đây, ta từng có ý định này. Vì vậy, ta muốn mọi người thảo luận vấn đề này thật nghiêm túc. - Hội chủ tỏ ra cứng rắn.
Câu nói này khiến thằng Minh điếng người. Tất cả những người ở đây, ai mà không biết mối bất hòa giữa hai cha con họ, nhưng không ngờ hội chủ đã (bỏ) từng có những suy nghĩ như vậy. Không ai trong phòng họp nói thêm được lời nào, mỗi người đều có những toan tính riêng không tiện nói ra. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi. - Lưu tổng quản lên tiếng cho phép.
Đó là giáo sư Ngọc Châu, ông ta nhanh chóng mở cửa bước vào. Chiếc blouse trắng ướt đẫm, hơi thở gấp gáp chứng tỏ ông ta vừa tức tốc đến đây:
- Thưa hội chủ, thưa các tướng quân, thuộc hạ đã có kết quả chính xác về tình trạng của thiếu chủ.
- Nói tiếp đi. - Vũ Thành Công cho phép.
- Kết quả CT ở bán cầu....
- Ngắn gọn thôi. - Hội chủ ngắt lời.
- Vâng, hội chủ thứ lỗi. Thiếu chủ tuy bị mất trí nhớ nhưng tình trạng không nghiêm trọng, có thể hồi phục gần như hoàn toàn.
- Có thể...? - Ông Thành Công tỏ ra nghi vấn.
- Vâng, có nhiều trường hợp tương tự đã hồi phục 80 đến 90%, chỉ cần có phương pháp điều trị đúng đắn. Ngoài thuốc và vật lý trị liệu, thiếu chủ cần được người thân gợi lại kỷ niệm xưa kết hợp tâm lý thoải mái, kết quả điều trị chắc chắn sẽ rất khả quan.
- Cho lui. - Ông Thành Công vẫy tay ra hiệu cho viện trưởng.
Cánh cửa đóng sập lại và cuộc họp tiếp tục. Thằng Minh trình bày ngay ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.
- Thưa hội chủ, thuộc hạ cho rằng đây quả là dịp tốt để thiếu chủ quên đi những điều không hay trước kia. Nếu không ai nhắc lại có lẽ thiếu chủ không thể nhớ được. Mọi chuyện sẽ chìm vào dĩ vãng.
Thằng Minh không đề cập thẳng vào bất kỳ vấn đề nào. Tuy vậy, qua cách nói của hắn, những người ở đây có thể ngầm hiểu về những hiểu lầm tạo ra mâu thuẫn giữa hai cha con.
- Đúng vậy. Thuộc hạ lại cho rằng đây là một cơ hội rất tốt để hướng thiếu chủ vào công việc chung của hội. - Lâm Gia Khải gật gù đồng ý.
- Nếu vậy thì nên yên bề gia thất cho thiếu chủ. Đàn ông khi có gia thất sẽ suy nghĩ và hành động chín chắn hơn - Đoàn Hùng Tâm đề xuất ý kiến.
- Trước đây ta đã có ý định đó nhưng vẫn chưa thực hiện được. Ai có thể đưa ra sáng kiến nào không? - Dường như lời nói thằng Minh đã giải tỏa gánh nặng bấy lâu của ông ta, tâm lý hội chủ đã thoải mái hơn nhiều, giọng khá phấn chấn.
- Thuộc hạ có ý kiến thế này. Trước hết, tìm một cô gái tầm tuổi thiếu chủ, sau đó tạo nên mối lương duyên đính ước giữa hai gia đình... - Thằng Minh bắt đầu trình bày ý kiến của hắn.
- Thuộc hạ nghĩ cách này không ổn. Thiếu chủ đâu phải trẻ con mà tin vào điều đó. - Đoàn Hùng Tâm cắt ngang. Tuy vậy, ông Vũ Thành Công đưa tay về phía đại diện Nam Vũ.
- Thuộc hạ thất lễ.
- Tiếp tục đi. - Hội chủ ra lệnh cho thằng Minh, ông ta rất quan tâm đến vấn đề này.
- Vâng, thưa hội chủ. Đúng như lời An Nam tướng quân, thiếu chủ không dễ gì mà tin vào điều đó. Nhưng trong trường hợp cô gái đó thân thiết với thiếu chủ từ nhỏ thì sao? Nếu khéo léo dẫn dắt, có thể tạo ra vài hiểu lầm từ những mảnh ghép trong trí nhớ của thiếu chủ. Thông thường, con người dễ sinh ra những hiểu lầm khi nghe theo lời xúi giục. Họ kiểm định giả thuyết bằng các khái niệm mơ hồ đã hình thành trong bộ nhớ và tin vào điều đó. Thuộc hạ trình bày, liệu còn điểm nào thiếu sót.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, không ai phản bác điều gì. Hắn mỉm cười và tiếp tục:
- Theo ý kiến thuộc hạ, cô gái thích hợp nhất trong trường hợp này chính là Hoàng Kiều Mai. Không biết ý kiến mọi người ra sao?
- Hoàng Kiều Mai, có phải là con gái rượu của tứ hải Hoàng Nhật Phong không?
- Tôi nhớ ông ta có đứa con gái trạc tuổi thiếu chủ.
Tiếng trao đổi lắng xuống khi hội chủ đưa tay lên, ông ta trở nên đặc biệt quan tâm đến ý kiến của thằng Minh.
- Thuộc hạ theo hầu đã lâu nên biết rõ sự quan tâm của Hoàng tiểu thư dành cho thiếu chủ. Đáng tiếc, thiếu chủ lại coi cô ấy như một đứa em gái. Trong dịp này, nếu có thể vun đắp cho mối lương duyên ấy, đối với Thiên Vũ hội là điều đại ích đại lợi.
- Tuyệt vời, quả là một ý tưởng tuyệt vời. - Lưu tổng quản vốn ngồi lặng im từ nãy giờ bỗng vỗ tay tán thưởng hết lời.
Ông Thành Công mỉm cười với hắn, tỏ ý đồng tình. Hai chức sắc cao nhất đã tán đồng như vậy, các tướng quân cũng không dám phản đối. Chỉ còn vài khúc mắc trong cách thực thi. Thằng Minh trình bày luôn kế hoạch của hắn:
- Việc hứa hôn giữa hai gia đình, thuộc hạ cho rằng không quá khó. Đệ nhị hải hoàng và Thiên Vũ hội là chỗ thâm giao, hơn nữa Hoàng tiểu thư đã có ý với thiếu chủ. Là cha mẹ, chẳng lẽ họ lại không hiểu. Về phần thiếu chủ, trong khi điều trị, hai bên tạo điều kiện để Hoàng tiểu thư có thời gian chăm sóc, gần gũi và thiếu chủ có thời gian để quen dần với hôn thê.
- Tốt, quyết định như vậy. Ta cần trao đổi ngay với Hoàng đệ, mọi chuyện kết thúc ở đây. - Vũ Thành Công đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp.
Thằng Minh thở phào nhẹ nhõm khi kế hoạch được chấp nhận khá dễ dàng. Nếu không, chưa biết điều gì sẽ xảy ra. Lão gia từng có ý định thay đổi người thừa kế khiến hắn không khỏi lo lắng. Tình thế lúc đó thật nguy hiểm. Tạm cất được gánh lo, tâm trí thằng Minh đã có thể nghĩ về chuyện khác...
- Chết. - Tả tướng quân Thiên Vũ hội giật mình nhìn đồng hồ: 8 giờ, 16 phút. Thục Quyên và đám bạn có lẽ vẫn đang ngồi đó đợi hắn. Tình trạng hiện nay của thiếu chủ buộc hắn phải ở lại nhưng không thể bỏ mặc Thục Quyên. Trong lúc phân vân chưa biết xử trí, một ý tưởng nảy ra trong đầu.
O0o0O
10 phút sau, tại một địa điểm khác.
- Còn phải chờ bao lâu nữa đây. Nhà xe sắp đóng cửa rồi. - Nhỏ Thùy Linh tiếp tục điệp khúc rên rỉ.
- Tao muốn về quách cho rồi. Đợi đến bao giờ nữa đây. - Thằng Sơn góp lời.
- Mọi người chịu khó chút đi. Anh Minh có dặn mọi người ở lại đây mà. - Thục Quyên cố gắng trấn an nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.
- Chờ cái gì mà chờ nữa, nó đi cũng gần 3 tiếng rồi. Ai mà biết nó có quay lại không. - Thùy Linh cằn nhằn.
Bên ngoài, tiếng còi hụ vang lên từng chặp khiến cả đám vểnh tai nghe.
- Tiếng gì vậy mày? Nghe như xe cấp cứu. - Thùy Linh hỏi.
- Không. ( Thùy Trang vừa nghe ngóng vừa đánh giá ). Tao thấy nhiều tiếng cùng lúc, giống tiếng xe cảnh sát hơn. Ê Sơn, mày ra ngoài ngó coi chuyện gì vậy.
Thằng Sơn vừa mon men ra đến cửa thì một toán cảnh sát ập vào, dẫn đầu là cảnh sát trẻ đeo hàm bốn sao.
- Cho hỏi. Người nào ở đây tên là Nguyễn Thục Quyên. - Viên đại úy lên tiếng.
Không ai dám trả lời nhưng dựa theo ánh mắt mọi người, viên đại úy tìm được chính xác Thục Quyên đang ngồi ở hàng ghế bên trong.
- Phiền cô đi theo chúng tôi. - Tay cảnh sát ra lệnh.
- Cho dù các anh là cảnh sát nhưng không có lệnh, sao có thể tùy tiện bắt người. Bạn của tôi đã phạm tội gì. - Thằng Huân lập tức đứng dậy ngăn cản.
- Ồ không. Mọi người đừng hiểu lầm. Một thanh niên trẻ đã ủy thác chúng tôi đón cô Thục Quyên tại địa chỉ này.
- Người mà anh nói tên Trần Quang Minh phải không? Hiện giờ anh ta đang ở đâu? - Thằng Huân hỏi ngay.
- Hiện giờ anh ta ở đồn cảnh sát và đang hợp tác cùng chúng tôi điều tra. - Viên sĩ quan trả lời với vẻ khó chịu.
- Anh nói bạn của tôi đã bị bắt? Vì tội gì? - Hình như là thằng Huân không nhận ra, tiếp tục làm phiền.
- Tôi xin nhắc lại là " đang hợp tác cùng chúng tôi điều tra " không phải bị bắt. Bây giờ, tôi có thể đưa cô Thục Quyên đi được chưa? - Viên đại úy gắt lên và gạt thằng Huân sang một bên.
- Nếu anh không nói rõ ràng, tôi nhất quyết không đi.
Trước vẻ kiên quyết của Thục Quyên, viên sĩ quan bất ngờ dịu giọng xuống:
- Tôi xin lỗi vì đã hành xử không phải. Cậu thanh niên tên Minh đó đã đến trụ sở cảnh sát cầu cứu. Hiện tại, anh ta đang thực hiện vài thủ tục liên quan với vai trò người bị hại. Do không thể trở lại đây, cậu ta có nhờ tôi đến đón cô Thục Quyên.
- Ôi, tưởng gì. Vậy chúng ta về luôn đi. Chờ ở đây làm gì nữa. - Nhỏ Phương còi lên tiếng trước.
Cả lớp K.H30 nhanh chóng đứng dậy ra về, riêng Thục Quyên đi theo viên đại úy. Trong lúc băng qua đường đến trung tâm Hoàng Nam, vài đứa ngó theo đoàn xe cảnh sát với vẻ hoài nghi. Đón một cô gái mà phải huy động đến hơn chục xe hộ tống thì thật phi lý. May cho chúng là không nảy sinh tò mò mà điều tra. Nếu không, hậu quả thật khó lường.
Đoàn xe cảnh sát có chở Thục Quyên đến trụ sở thật nhưng họ không mời cô ta vào. Một chiếc RR màu đen đã đậu sẵn trước trụ sở.
- Mời cô lên xe. - Một thanh niên ăn mặc lịch lãm, trên ngực lấp lánh huy hiệu con đại bàng, mở sẵn cửa xe chờ Thục Quyên.
- A Minh... à không. Sếp của anh đâu? Tại sao anh ta không đến đây. - Thục Quyên hỏi người đàn ông ngồi đối diện với cô ở trong xe.
- Mong cô thông cảm. Chúng tôi không thể biết và không có quyền được nói. - Người đàn ông trả lời, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
- Hội chủ. - Lâm Gia Khải và Trịnh Chiêu Hoài cùng khom người hành lễ.
- Được rồi, ngồi đi. - Ông Thành Công uể oải phẩy tay ra hiệu cho hai người.
Việc bị triệu tập đột ngột dấy lên trong lòng hai tộc trưởng nhiều nghi vấn. Nhưng quan sát tâm trạng những người ngồi đây, họ không dám dò hỏi điều gì, ngoan ngoãn ngồi xuống và chờ đợi. Hơn 10 phút sau, Đoàn Hùng Tâm - đại diện của Nam Vũ đã có mặt. Cuộc họp bất thường của các lãnh đạo cao cấp trong hội bắt đầu:
- Do sự việc xảy ra đột ngột không thể thông báo từ trước, mong các vị thông cảm. - Lưu tổng quản lên tiếng trước.
- Ông Nguyễn Nam Phong chưa thể có mặt tại đây vì vài lý do khách quan. Vì vậy cuộc họp bắt đầu ngay bây giờ. Mời hội chủ.
- Tôi muốn thông báo cho mọi người biết: Vũ Vân Long - người kế nhiệm vị trí lãnh đạo trong hội, cũng là con trai của tôi đã mất trí nhớ trong vụ tai nạn giao thông. Hiện tại, các bác sĩ chuyên khoa xuất sắc nhất đang đánh giá khả năng hồi phục của nó nhưng tôi vẫn muốn mọi người thảo luận về khả năng xấu nhất có thể xảy ra.
Trong lịch sử hơn 200 năm của Vũ gia, tính từ nhất đại công thần Vũ Huyền Đức trong thời đại Quang Trung hoàng đế đến tận bây giờ, từng có trường hợp người lãnh đạo không có con nối dõi. Vào năm 1923, Vũ Ngọc Châu - hội chủ khi đó đã nhận một đứa trẻ vừa sinh ra trong Đoàn gia làm con nuôi và đổi tên đứa trẻ thành Vũ Ngọc Cẩn. Điều đáng nói là trong lịch sử phát triển, Vũ gia và bốn gia tộc trung thần đã có rất nhiều cuộc hôn nhân đan xen. Tuy phân chia thành năm dòng họ nhưng thực chất, họ có huyết thống gần gũi với nhau đảm bảo sự trung thành tuyệt đối của các gia tộc chư hầu đối với Vũ gia.
- Xin hội chủ cân nhắc, thiếu chủ dù sao vẫn đang còn sống. Người hoàn toàn vẫn đủ khả năng đảm nhận vị trí lãnh đạo của hội. - Thằng Minh lên tiếng bảo vệ trước, hắn lập tức nhận được sự đồng thuận của ba tộc trưởng và Lưu tổng quản.
- Xin hội chủ suy nghĩ lại. Thiếu chủ tuy bị mất trí nhớ nhưng chỉ là tạm thời, hoàn toàn có khả năng hồi phục. Quyết định thay đổi người kế vị trong lúc này sẽ gây xáo trộn lớn trong nội bộ của hội. - Đoàn Hùng Tâm góp lời.
- Vâng, chúng tôi có cùng ý kiến với Đoàn gia. - Đông Vũ và Bắc Vũ đều lên tiếng.
- Trước đây, ta từng có ý định này. Vì vậy, ta muốn mọi người thảo luận vấn đề này thật nghiêm túc. - Hội chủ tỏ ra cứng rắn.
Câu nói này khiến thằng Minh điếng người. Tất cả những người ở đây, ai mà không biết mối bất hòa giữa hai cha con họ, nhưng không ngờ hội chủ đã (bỏ) từng có những suy nghĩ như vậy. Không ai trong phòng họp nói thêm được lời nào, mỗi người đều có những toan tính riêng không tiện nói ra. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi. - Lưu tổng quản lên tiếng cho phép.
Đó là giáo sư Ngọc Châu, ông ta nhanh chóng mở cửa bước vào. Chiếc blouse trắng ướt đẫm, hơi thở gấp gáp chứng tỏ ông ta vừa tức tốc đến đây:
- Thưa hội chủ, thưa các tướng quân, thuộc hạ đã có kết quả chính xác về tình trạng của thiếu chủ.
- Nói tiếp đi. - Vũ Thành Công cho phép.
- Kết quả CT ở bán cầu....
- Ngắn gọn thôi. - Hội chủ ngắt lời.
- Vâng, hội chủ thứ lỗi. Thiếu chủ tuy bị mất trí nhớ nhưng tình trạng không nghiêm trọng, có thể hồi phục gần như hoàn toàn.
- Có thể...? - Ông Thành Công tỏ ra nghi vấn.
- Vâng, có nhiều trường hợp tương tự đã hồi phục 80 đến 90%, chỉ cần có phương pháp điều trị đúng đắn. Ngoài thuốc và vật lý trị liệu, thiếu chủ cần được người thân gợi lại kỷ niệm xưa kết hợp tâm lý thoải mái, kết quả điều trị chắc chắn sẽ rất khả quan.
- Cho lui. - Ông Thành Công vẫy tay ra hiệu cho viện trưởng.
Cánh cửa đóng sập lại và cuộc họp tiếp tục. Thằng Minh trình bày ngay ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.
- Thưa hội chủ, thuộc hạ cho rằng đây quả là dịp tốt để thiếu chủ quên đi những điều không hay trước kia. Nếu không ai nhắc lại có lẽ thiếu chủ không thể nhớ được. Mọi chuyện sẽ chìm vào dĩ vãng.
Thằng Minh không đề cập thẳng vào bất kỳ vấn đề nào. Tuy vậy, qua cách nói của hắn, những người ở đây có thể ngầm hiểu về những hiểu lầm tạo ra mâu thuẫn giữa hai cha con.
- Đúng vậy. Thuộc hạ lại cho rằng đây là một cơ hội rất tốt để hướng thiếu chủ vào công việc chung của hội. - Lâm Gia Khải gật gù đồng ý.
- Nếu vậy thì nên yên bề gia thất cho thiếu chủ. Đàn ông khi có gia thất sẽ suy nghĩ và hành động chín chắn hơn - Đoàn Hùng Tâm đề xuất ý kiến.
- Trước đây ta đã có ý định đó nhưng vẫn chưa thực hiện được. Ai có thể đưa ra sáng kiến nào không? - Dường như lời nói thằng Minh đã giải tỏa gánh nặng bấy lâu của ông ta, tâm lý hội chủ đã thoải mái hơn nhiều, giọng khá phấn chấn.
- Thuộc hạ có ý kiến thế này. Trước hết, tìm một cô gái tầm tuổi thiếu chủ, sau đó tạo nên mối lương duyên đính ước giữa hai gia đình... - Thằng Minh bắt đầu trình bày ý kiến của hắn.
- Thuộc hạ nghĩ cách này không ổn. Thiếu chủ đâu phải trẻ con mà tin vào điều đó. - Đoàn Hùng Tâm cắt ngang. Tuy vậy, ông Vũ Thành Công đưa tay về phía đại diện Nam Vũ.
- Thuộc hạ thất lễ.
- Tiếp tục đi. - Hội chủ ra lệnh cho thằng Minh, ông ta rất quan tâm đến vấn đề này.
- Vâng, thưa hội chủ. Đúng như lời An Nam tướng quân, thiếu chủ không dễ gì mà tin vào điều đó. Nhưng trong trường hợp cô gái đó thân thiết với thiếu chủ từ nhỏ thì sao? Nếu khéo léo dẫn dắt, có thể tạo ra vài hiểu lầm từ những mảnh ghép trong trí nhớ của thiếu chủ. Thông thường, con người dễ sinh ra những hiểu lầm khi nghe theo lời xúi giục. Họ kiểm định giả thuyết bằng các khái niệm mơ hồ đã hình thành trong bộ nhớ và tin vào điều đó. Thuộc hạ trình bày, liệu còn điểm nào thiếu sót.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, không ai phản bác điều gì. Hắn mỉm cười và tiếp tục:
- Theo ý kiến thuộc hạ, cô gái thích hợp nhất trong trường hợp này chính là Hoàng Kiều Mai. Không biết ý kiến mọi người ra sao?
- Hoàng Kiều Mai, có phải là con gái rượu của tứ hải Hoàng Nhật Phong không?
- Tôi nhớ ông ta có đứa con gái trạc tuổi thiếu chủ.
Tiếng trao đổi lắng xuống khi hội chủ đưa tay lên, ông ta trở nên đặc biệt quan tâm đến ý kiến của thằng Minh.
- Thuộc hạ theo hầu đã lâu nên biết rõ sự quan tâm của Hoàng tiểu thư dành cho thiếu chủ. Đáng tiếc, thiếu chủ lại coi cô ấy như một đứa em gái. Trong dịp này, nếu có thể vun đắp cho mối lương duyên ấy, đối với Thiên Vũ hội là điều đại ích đại lợi.
- Tuyệt vời, quả là một ý tưởng tuyệt vời. - Lưu tổng quản vốn ngồi lặng im từ nãy giờ bỗng vỗ tay tán thưởng hết lời.
Ông Thành Công mỉm cười với hắn, tỏ ý đồng tình. Hai chức sắc cao nhất đã tán đồng như vậy, các tướng quân cũng không dám phản đối. Chỉ còn vài khúc mắc trong cách thực thi. Thằng Minh trình bày luôn kế hoạch của hắn:
- Việc hứa hôn giữa hai gia đình, thuộc hạ cho rằng không quá khó. Đệ nhị hải hoàng và Thiên Vũ hội là chỗ thâm giao, hơn nữa Hoàng tiểu thư đã có ý với thiếu chủ. Là cha mẹ, chẳng lẽ họ lại không hiểu. Về phần thiếu chủ, trong khi điều trị, hai bên tạo điều kiện để Hoàng tiểu thư có thời gian chăm sóc, gần gũi và thiếu chủ có thời gian để quen dần với hôn thê.
- Tốt, quyết định như vậy. Ta cần trao đổi ngay với Hoàng đệ, mọi chuyện kết thúc ở đây. - Vũ Thành Công đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp.
Thằng Minh thở phào nhẹ nhõm khi kế hoạch được chấp nhận khá dễ dàng. Nếu không, chưa biết điều gì sẽ xảy ra. Lão gia từng có ý định thay đổi người thừa kế khiến hắn không khỏi lo lắng. Tình thế lúc đó thật nguy hiểm. Tạm cất được gánh lo, tâm trí thằng Minh đã có thể nghĩ về chuyện khác...
- Chết. - Tả tướng quân Thiên Vũ hội giật mình nhìn đồng hồ: 8 giờ, 16 phút. Thục Quyên và đám bạn có lẽ vẫn đang ngồi đó đợi hắn. Tình trạng hiện nay của thiếu chủ buộc hắn phải ở lại nhưng không thể bỏ mặc Thục Quyên. Trong lúc phân vân chưa biết xử trí, một ý tưởng nảy ra trong đầu.
O0o0O
10 phút sau, tại một địa điểm khác.
- Còn phải chờ bao lâu nữa đây. Nhà xe sắp đóng cửa rồi. - Nhỏ Thùy Linh tiếp tục điệp khúc rên rỉ.
- Tao muốn về quách cho rồi. Đợi đến bao giờ nữa đây. - Thằng Sơn góp lời.
- Mọi người chịu khó chút đi. Anh Minh có dặn mọi người ở lại đây mà. - Thục Quyên cố gắng trấn an nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.
- Chờ cái gì mà chờ nữa, nó đi cũng gần 3 tiếng rồi. Ai mà biết nó có quay lại không. - Thùy Linh cằn nhằn.
Bên ngoài, tiếng còi hụ vang lên từng chặp khiến cả đám vểnh tai nghe.
- Tiếng gì vậy mày? Nghe như xe cấp cứu. - Thùy Linh hỏi.
- Không. ( Thùy Trang vừa nghe ngóng vừa đánh giá ). Tao thấy nhiều tiếng cùng lúc, giống tiếng xe cảnh sát hơn. Ê Sơn, mày ra ngoài ngó coi chuyện gì vậy.
Thằng Sơn vừa mon men ra đến cửa thì một toán cảnh sát ập vào, dẫn đầu là cảnh sát trẻ đeo hàm bốn sao.
- Cho hỏi. Người nào ở đây tên là Nguyễn Thục Quyên. - Viên đại úy lên tiếng.
Không ai dám trả lời nhưng dựa theo ánh mắt mọi người, viên đại úy tìm được chính xác Thục Quyên đang ngồi ở hàng ghế bên trong.
- Phiền cô đi theo chúng tôi. - Tay cảnh sát ra lệnh.
- Cho dù các anh là cảnh sát nhưng không có lệnh, sao có thể tùy tiện bắt người. Bạn của tôi đã phạm tội gì. - Thằng Huân lập tức đứng dậy ngăn cản.
- Ồ không. Mọi người đừng hiểu lầm. Một thanh niên trẻ đã ủy thác chúng tôi đón cô Thục Quyên tại địa chỉ này.
- Người mà anh nói tên Trần Quang Minh phải không? Hiện giờ anh ta đang ở đâu? - Thằng Huân hỏi ngay.
- Hiện giờ anh ta ở đồn cảnh sát và đang hợp tác cùng chúng tôi điều tra. - Viên sĩ quan trả lời với vẻ khó chịu.
- Anh nói bạn của tôi đã bị bắt? Vì tội gì? - Hình như là thằng Huân không nhận ra, tiếp tục làm phiền.
- Tôi xin nhắc lại là " đang hợp tác cùng chúng tôi điều tra " không phải bị bắt. Bây giờ, tôi có thể đưa cô Thục Quyên đi được chưa? - Viên đại úy gắt lên và gạt thằng Huân sang một bên.
- Nếu anh không nói rõ ràng, tôi nhất quyết không đi.
Trước vẻ kiên quyết của Thục Quyên, viên sĩ quan bất ngờ dịu giọng xuống:
- Tôi xin lỗi vì đã hành xử không phải. Cậu thanh niên tên Minh đó đã đến trụ sở cảnh sát cầu cứu. Hiện tại, anh ta đang thực hiện vài thủ tục liên quan với vai trò người bị hại. Do không thể trở lại đây, cậu ta có nhờ tôi đến đón cô Thục Quyên.
- Ôi, tưởng gì. Vậy chúng ta về luôn đi. Chờ ở đây làm gì nữa. - Nhỏ Phương còi lên tiếng trước.
Cả lớp K.H30 nhanh chóng đứng dậy ra về, riêng Thục Quyên đi theo viên đại úy. Trong lúc băng qua đường đến trung tâm Hoàng Nam, vài đứa ngó theo đoàn xe cảnh sát với vẻ hoài nghi. Đón một cô gái mà phải huy động đến hơn chục xe hộ tống thì thật phi lý. May cho chúng là không nảy sinh tò mò mà điều tra. Nếu không, hậu quả thật khó lường.
Đoàn xe cảnh sát có chở Thục Quyên đến trụ sở thật nhưng họ không mời cô ta vào. Một chiếc RR màu đen đã đậu sẵn trước trụ sở.
- Mời cô lên xe. - Một thanh niên ăn mặc lịch lãm, trên ngực lấp lánh huy hiệu con đại bàng, mở sẵn cửa xe chờ Thục Quyên.
- A Minh... à không. Sếp của anh đâu? Tại sao anh ta không đến đây. - Thục Quyên hỏi người đàn ông ngồi đối diện với cô ở trong xe.
- Mong cô thông cảm. Chúng tôi không thể biết và không có quyền được nói. - Người đàn ông trả lời, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
/13
|