Bên ngoài sân bay quốc tế T2 của thành phố Giang, một nhóm nam nữ trẻ tuổi ôm tặng phẩm và áp phích đang bâu quanh một cô gái có thân hình nóng bỏng, khuôn mặt mang mắt kính đen đi từ trong ra ngoài. Bọn họ cuồng nhiệt gào thét tên cô – Hạ Tuyền. Bản thân cô cũng rất thân thiện, vui vẻ giao lưu và chụp ảnh cùng họ.
Tuy trợ lí và người đại diện của cô khá bất bình bởi tốc độ cô đi ngang ngửa, một chín một mười với ốc sên, nhưng vẫn không lên tiếng phàn nàn.
Lúc sắp vào cửa kiểm tra, nhóm fan dần dần yên tĩnh lại, bấy giờ Hạ Tuyền mới kịp thở dốc, cô kéo thấp vành nón, nhìn qua mắt kính râm, dõi theo mấy người đàn ông phía trước đang bước ra cửa sân bay.
Vài người đàn ông mặc trang phục thuần sắc đen đi sát bên cạnh người đàn ông có vóc dáng thon dài cao ngất, vận bộ tây trang được cắt may thủ công màu xanh đậm, họ cúi đầu trò chuyện cùng anh ta. Đằng sau anh ta nổi bật với vai rộng eo hẹp, anh tuấn mê người, vòng eo cắt vừa khít tôn nét tinh tế, gợi cảm. Anh ta nghiêng đầu lộ đường cong thanh nhã, gương mặt nhìn chính diện ắt hẳn sẽ tuấn lãng, mê hoặc vô cùng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Hạ Tuyền, anh ta vẻ như đăm chiêu ngoái nhìn, phía sau gọng kính không vành gác trên sống mũi cao là đôi mắt phượng rất đẹp và dài.
Đôi mắt đen lay láy chấp chới cảm xúc nhợt nhạt. Anh ta chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu hồi tầm mắt. Sau khi chờ cấp dưới mở cửa xong, anh ta bỏ đi một mạch mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Hạ Tuyền hơi hồi hộp, trong lòng thoáng chùng xuống. Nhìn tình huống lúc này, xem ra chỉ tồn tại hai khả năng, một là cô đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình, hai là cô coi nhẹ tính cách thâm sâu của anh ta. Song bất kể là loại khả năng nào đi chăng nữa, thì đều chứng tỏ công sức cô bỏ ra trên máy bay đều đổ sông đổ biển.
Quay lại hai giờ trước, trong khoang hạng nhất của chuyến bay từ NewYork đến thành phố Giang, Hạ Tuyền ngồi đúng vị trí của mình, ánh mắt cô sau cặp kính đen lén lút quan sát người đàn ông bên cạnh.
Anh ta đang uống trà xem báo, là tờ The Wall Street Journal toàn tiếng Anh. Hòa quyện cùng màu trà đạm mạc, hai cánh môi mỏng được nước trà nhuộm sáng bóng, ánh mắt anh ta chăm chú đầy sự tập trung khiến người ta mê muội.
Một người đàn ông trang nhã, xuất thân từ danh môn thế gia như vậy, cớ chi lại nguyện ý đính hôn cùng con bé Diệp Minh Tâm kia, thật không hiểu anh ta nhìn trúng cô ta ở điểm nào... thích thói kiêu căng, ương bướng, không xem ai ra gì của cô ta? Hay hứng thú với tính tình phung phí, quen tiêu xài vô độ, không chút nội hàm?
Mà thôi, phỏng chừng cô đã quá nóng nảy, chẳng qua người ta may mắn hơn cô, từ nhỏ đã vớ được món hời, luôn được cha yêu thương chiều chuộng, nào giống cô...
Nhẹ nhàng bật tiếng cười khẽ, Hạ Tuyền toan đứng dậy đi toilet, đúng lúc cây bút máy mà người đàn ông vừa rút ra từ túi áo tây trang bỗng nhiên rơi xuống đất, chậm rãi lăn đến dưới chân cô.
Giày cao gót sắc đỏ, đôi chân trắng nõn xinh đẹp, cặp đùi thon dài hoàn mỹ, cây bút máy màu đen sang trọng, một tổ hợp đầy rẫy sự cám dỗ...
Hạ Tuyền không hề đắn đo cúi xuống nhặt cây bút, gần như hành động cùng lúc với người đàn ông kia. Bàn tay hai người tình cờ chạm nhau. Anh ta giương mắt ngó cô. Vì cô khom người, nên cổ áo vốn đã thấp liền mất hết công dụng che lấp, quang cảnh tuyệt vời nhô khỏi lớp áo trực tiếp soi rọi vào mắt anh ta.
Thời gian tựa hồ dừng chuyển động tại khoảnh khắc ấy. Sau, động tác của người đàn ông nhanh hơn cô. Những ngón tay trắng nõn, gồ rõ mấy khớp xương nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra, theo đó lấy lại cây bút máy từ trong tay cô, đoạn anh ta ngồi dậy, khẽ gật đầu với cô, rất nho nhã lễ độ .
Hạ Tuyền thẳng người, tựa vào lưng ghế, thong thả đánh giá anh ta. Lần này cô nhìn một cách quanh minh chính đại.
Cô biết người đàn ông này, anh ta chắc hẳn cũng biết cô. Không phải cô tự tin vào danh tiếng của mình, mà bởi công ty anh ta đang đầu tư vào một thương hiệu trên mạng internet do cô làm người phát ngôn. Nguyên là cổ đông, anh ta tất nhiên nhận ra cô. Về phần tại sao cô biết anh ta, quá trình có thể gọi là dụng tâm lương khổ*. Từ lúc cô kí hợp đồng với ông chủ mới của công ty giải trí Hoa Hạ, thì hồ như mỗi ngày đến công ty, cô đều nghe người khác tuyên truyền, phát tán tin tức về chồng chưa cưới của con gái ông chủ Diệp. Nghe nói người trong gia đình họ Diệp đã gắng công mai mối, gán ghép bọn họ với nhau. May mà cô ta có được sự che chở, bảo bọc của ông bố dượng đầy bản lĩnh, bằng không sao có cơ hội thân thiết với người đàn ông như vậy!
Tuy trợ lí và người đại diện của cô khá bất bình bởi tốc độ cô đi ngang ngửa, một chín một mười với ốc sên, nhưng vẫn không lên tiếng phàn nàn.
Lúc sắp vào cửa kiểm tra, nhóm fan dần dần yên tĩnh lại, bấy giờ Hạ Tuyền mới kịp thở dốc, cô kéo thấp vành nón, nhìn qua mắt kính râm, dõi theo mấy người đàn ông phía trước đang bước ra cửa sân bay.
Vài người đàn ông mặc trang phục thuần sắc đen đi sát bên cạnh người đàn ông có vóc dáng thon dài cao ngất, vận bộ tây trang được cắt may thủ công màu xanh đậm, họ cúi đầu trò chuyện cùng anh ta. Đằng sau anh ta nổi bật với vai rộng eo hẹp, anh tuấn mê người, vòng eo cắt vừa khít tôn nét tinh tế, gợi cảm. Anh ta nghiêng đầu lộ đường cong thanh nhã, gương mặt nhìn chính diện ắt hẳn sẽ tuấn lãng, mê hoặc vô cùng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Hạ Tuyền, anh ta vẻ như đăm chiêu ngoái nhìn, phía sau gọng kính không vành gác trên sống mũi cao là đôi mắt phượng rất đẹp và dài.
Đôi mắt đen lay láy chấp chới cảm xúc nhợt nhạt. Anh ta chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu hồi tầm mắt. Sau khi chờ cấp dưới mở cửa xong, anh ta bỏ đi một mạch mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Hạ Tuyền hơi hồi hộp, trong lòng thoáng chùng xuống. Nhìn tình huống lúc này, xem ra chỉ tồn tại hai khả năng, một là cô đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình, hai là cô coi nhẹ tính cách thâm sâu của anh ta. Song bất kể là loại khả năng nào đi chăng nữa, thì đều chứng tỏ công sức cô bỏ ra trên máy bay đều đổ sông đổ biển.
Quay lại hai giờ trước, trong khoang hạng nhất của chuyến bay từ NewYork đến thành phố Giang, Hạ Tuyền ngồi đúng vị trí của mình, ánh mắt cô sau cặp kính đen lén lút quan sát người đàn ông bên cạnh.
Anh ta đang uống trà xem báo, là tờ The Wall Street Journal toàn tiếng Anh. Hòa quyện cùng màu trà đạm mạc, hai cánh môi mỏng được nước trà nhuộm sáng bóng, ánh mắt anh ta chăm chú đầy sự tập trung khiến người ta mê muội.
Một người đàn ông trang nhã, xuất thân từ danh môn thế gia như vậy, cớ chi lại nguyện ý đính hôn cùng con bé Diệp Minh Tâm kia, thật không hiểu anh ta nhìn trúng cô ta ở điểm nào... thích thói kiêu căng, ương bướng, không xem ai ra gì của cô ta? Hay hứng thú với tính tình phung phí, quen tiêu xài vô độ, không chút nội hàm?
Mà thôi, phỏng chừng cô đã quá nóng nảy, chẳng qua người ta may mắn hơn cô, từ nhỏ đã vớ được món hời, luôn được cha yêu thương chiều chuộng, nào giống cô...
Nhẹ nhàng bật tiếng cười khẽ, Hạ Tuyền toan đứng dậy đi toilet, đúng lúc cây bút máy mà người đàn ông vừa rút ra từ túi áo tây trang bỗng nhiên rơi xuống đất, chậm rãi lăn đến dưới chân cô.
Giày cao gót sắc đỏ, đôi chân trắng nõn xinh đẹp, cặp đùi thon dài hoàn mỹ, cây bút máy màu đen sang trọng, một tổ hợp đầy rẫy sự cám dỗ...
Hạ Tuyền không hề đắn đo cúi xuống nhặt cây bút, gần như hành động cùng lúc với người đàn ông kia. Bàn tay hai người tình cờ chạm nhau. Anh ta giương mắt ngó cô. Vì cô khom người, nên cổ áo vốn đã thấp liền mất hết công dụng che lấp, quang cảnh tuyệt vời nhô khỏi lớp áo trực tiếp soi rọi vào mắt anh ta.
Thời gian tựa hồ dừng chuyển động tại khoảnh khắc ấy. Sau, động tác của người đàn ông nhanh hơn cô. Những ngón tay trắng nõn, gồ rõ mấy khớp xương nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra, theo đó lấy lại cây bút máy từ trong tay cô, đoạn anh ta ngồi dậy, khẽ gật đầu với cô, rất nho nhã lễ độ .
Hạ Tuyền thẳng người, tựa vào lưng ghế, thong thả đánh giá anh ta. Lần này cô nhìn một cách quanh minh chính đại.
Cô biết người đàn ông này, anh ta chắc hẳn cũng biết cô. Không phải cô tự tin vào danh tiếng của mình, mà bởi công ty anh ta đang đầu tư vào một thương hiệu trên mạng internet do cô làm người phát ngôn. Nguyên là cổ đông, anh ta tất nhiên nhận ra cô. Về phần tại sao cô biết anh ta, quá trình có thể gọi là dụng tâm lương khổ*. Từ lúc cô kí hợp đồng với ông chủ mới của công ty giải trí Hoa Hạ, thì hồ như mỗi ngày đến công ty, cô đều nghe người khác tuyên truyền, phát tán tin tức về chồng chưa cưới của con gái ông chủ Diệp. Nghe nói người trong gia đình họ Diệp đã gắng công mai mối, gán ghép bọn họ với nhau. May mà cô ta có được sự che chở, bảo bọc của ông bố dượng đầy bản lĩnh, bằng không sao có cơ hội thân thiết với người đàn ông như vậy!
/25
|