Một ngày sau khi sự kiện đó xảy ra, Hạ Tuyền nhận lời phỏng vấn của truyền thông ngay tại nhà mình. Lần này tới thành phố Giang, ngoài mục đích tiếp cận người đàn ông kia, cô còn phải tham gia chương trình thực tế rất phổ biến nói về tình cảm của các ngôi sao mang tên "Đóng giả tình nhân" mùa thứ hai .
Vì những mánh lới và tính chất đặc biệt của chương trình, nên trước khi bắt đầu phát sóng, ban biên tập tạm thời chưa xác định danh tính của những người tham gia. Họ chỉ công bố bảng danh sách các ứng cử viên, rồi để nhân viên có mặt tại đó lựa chọn. Về vấn đề này, Hạ Tuyền khá chắc chắn, song khi phóng viên hỏi cô có thật sự tham gia chương trình hay không, cô bèn đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi. Trước nay, người Trung Quốc luôn đề cao tính khiêm tốn, biểu hiện quá tự tin e rằng sẽ chuốc lấy sự phản cảm.
Hoàn thành xong xuôi buổi phỏng vấn, cô được một ngày nghỉ ngơi thư giãn. Cô ngủ say như chết, tận đến khi tỉnh hẳn mới lồm cồm bò dậy, bấy giờ mặt trời đã đứng bóng. Cô trang điểm nhẹ nhàng, đeo mắt kính, đội mũ và khẩu trang đầy đủ, mặc chiếc váy dài sắc xanh tươi, cầm thêm chiếc ô che nắng rồi khoan thai ra khỏi cửa.
Hôm nay cô dự định dạo phố, sẵn tiện dùng cơm bên ngoài. Tuy rằng từ sau khi trở thành diễn viên có tên tuổi, mỗi lúc ra đường, ít nhiều gì cũng có người nhận ra cô, nhưng cô chưa nổi tiếng đến mức phải bắt buộc giã từ cuộc sống dung dị bình thường.
Thành phố Giang vốn là quê hương cô. Cô đã quá quen thuộc với mảnh đất nơi đây, dù rất lâu cô chưa về thăm quê. Mấy năm nay, vì mục đích của bản thân mà cô buộc lòng phải phấn đấu và bôn ba khắp nơi nơi. Sau bao năm vất vả, cuối cùng cô đã có thể bình lặng thanh thản trở về chốn cũ, nhưng nơi đây đã khác xưa quá đỗi.
Thành phố Giang là thành phố cổ nồng đậm hơi thở lịch sử. Các ngõ hẻm dân dã nơi đây vẫn giữ gìn được nét truyền thống quý báu. Tuy cảnh quan thành phố dần thay đổi, phát triển theo hơi hướm hiện đại, nhưng các đặc sản trân quý vẫn trường tồn tại các ngõ hẻm nhỏ.
Buổi trưa, cô đã lên sẵn kế hoạch du ngoạn mấy ngõ hẻm chuyên bán thức ăn ngon, vì thế cô đỗ xe cách đấy hơi xa, đi bộ vào một ngõ, rảo bước vòng vèo theo lối rẽ, tìm kiếm quán ăn trong trí nhớ.
Đi tới đi lui, di động của cô bỗng đổ chuông inh ỏi. Lấy ra ngó, là người đại diện của cô, Hứa Cách Phỉ gọi đến. Cô nhướn mi, thoáng nhìn vào ngõ quẹo khác, rồi dửng dưng nhận điện.
"Chị Phỉ." Cô nhẹ giọng hỏi, "Có việc sao ạ? Hôm nay em nghỉ mà."
Hứa Cách Phỉ thản nhiên đáp: "Nghỉ thì không được gọi điện cho cô hả?"
"Tất nhiên là được, chị có việc căn dặn à?" Cô vẫn giữ nguyên ngữ điệu mềm mại.
"Không phải lúc trước cô nhờ chị dò hỏi ban biên tập, cuối cùng khách mời nam là ai ư?" Hứa Cách Phỉ nói, "Chị đã tìm người hỏi, nhưng miệng đối phương kín kẽ lắm, không lấy được đáp án chính xác. Có điều, chị nói để cô yên tâm, với địa vị bây giờ, Vân Nhược Chu tuyệt đối sẽ không tham gia mấy chương trình thực tế đâu."
"Em cũng cảm thấy như vậy, không tham gia là tốt nhất."
Nghĩ kĩ cũng hiểu, đường đường là ảnh đế nắm trong tay các giải thưởng quốc tế lớn nhỏ, thì ngu gì tự hạ thấp giá trị bản thân mà xuất hiện ở mấy tiết mục tầm thường chiếu trên ti vi? Vân Nhược Chu đã có thâm niên trong nghề, là 'con cưng' của mảng điện ảnh, từ lâu anh ta đã không còn mặn mà với những chương trình phát sóng trên tivi. Lần này trong danh sách lại bất ngờ xuất hiện tên anh ta, phỏng chừng là muốn nhờ tên tuổi của một cá nhân để đánh bóng cho cả chương trình, thu hút sự chú ý của dư luận, bằng không nội tiền trả cát sê trả cho anh ta cũng là cái giá trên trời.
Tâm tình thoắt thả lỏng, giọng nói Hạ Tuyền thấp thoáng ý cười: "Cám ơn chị Phỉ nhiều lắm, lần sau em mời chị dùng cơm."
Hứa Cách Phỉ nghiêm túc đáp rằng: "Cô làm ơn làm phước không gây thêm chuyện thị phi cho chị, chị sẽ niệm nam mô a di đà phật liền. Lát ăn trưa nhớ quản chặt cái mồm, đừng để ngày mai vác cái mặt sưng húp đi chụp hình!"
Hạ Tuyền sảng khoái đáp ứng.
"Mà này, hôm trước trên máy bay rốt cuộc cô muốn giở trò gì? Mã NGhĩ (con kiến) không ngăn cô à? Chị chỉ về trước cô một ngày, cô liền rước thêm phiền phức cho chị."
Mã Nghĩ là trợ lí nam của Hạ Tuyền, nhớ tới sự việc trên máy bay, tâm tình cô bỗng xấu đi, bèn ý nhị chuyển đề tài: "Không có gì. Trưa rồi, chị đi ăn đi, em cũng ăn đây."
Hứa Cách Phỉ không dễ dàng bị cô qua mặt: "Hạ Tuyền, chị nói để cô rõ, cô đừng tưởng mình hay ho, lợi hại lắm. Đừng dại dột trêu chọc Lệ Tịnh Lương, bộ cô không biết mình không đủ sức chơi nổi sao?"
"Em không cảm thấy mình lợi hại, cũng chẳng rảnh rỗi chơi đùa." Hạ Tuyền kiên nhẫn phân trần, chợt cảm giác đằng sau có xe chạy tới, cô toan nhường đường cho đối phương, song ngõ quá hẹp, nếu cô nhường đường thì phải dán chặt cơ thể vô tường, vậy thì mất thẩm mỹ quá.
Hứa Cách Phỉ không nhìn thấy tình trạng bên kia của cô, tiếp tục thẳng thắn: "Cô không cảm thấy mình lợi hại, vậy cô xin danh thiếp của Lệ Tịnh Lương làm gì? Nếu cô muốn tiếp tục trình diễn chuyện quá khứ của cô và Vân Nhược Chu, chị sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần cô đừng chọc phá vị tổ tông kia nữa."
Lần trước, bởi chuyện giữa cô và Vân Nhươc Chu bị làm rùm beng lên, Hạ Tuyền lập tức bị fan của nam thần móc mỉa, xỉa xói đến thảm thương. Chẳng những bị chửi bới là dựa hơi người nổi tiếng để lăng xê bản thân, thậm chí họ còn kháo nhau rằng cô bị đạo diễn dùng quy tắc ngầm, 'tò tí te' qua lại đã đời mới được lựa chọn.
Giờ nhắc lại chuyện xưa thì chỉ biết cười trừ cho qua, song nghĩ thoáng ra cũng không hoàn toàn hỏng bét, chí ít cô thật sự nhờ Vân Nhược Chu để nâng cao tên tuổi, cũng tính là trong họa có phúc.
"Biết rồi, mà mắc gì chị lại lôi Vân Nhược Chu vào." Hạ Tuyền nhúc nhích khóe miệng, "Với cả, sao em không thể làm quen Lệ Tịnh Lương? Nam chưa vợ, gái chưa chồng, tiếp cận anh ta thì có tội tình gì?"
"Cô chưa tỉnh ngủ hả?" Hứa Cách Phỉ cực kì kinh ngạc, "Lệ Tịnh Lương đã đính hôn rồi, đối tượng là con gái của ông chủ cô đó, bộ cô không biết gì hay sao? Hơn nữa, trước đây chị đã nói, cô muốn yêu đương thì phải thông qua sự đồng ý của chị."
"Vậy giờ em làm sao đây?" Nghe người khác nhắc tới Diệp Minh Tâm, Hạ Tuyền tức khắc bùng lửa giận, cô dứt khoát dừng bước, đôi co cùng Hứa Cách Phỉ, "Chẳng lẽ chị bắt em phải cam chịu tình cảnh một mình ăn cơm, một mình dạo phố suốt đời à?"
Hứa Cách Phỉ trầm ngâm, qua thật lâu mới cất giọng mỏi mệt: "Thôi đi, cô tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, chị không nói nữa." Dứt lời liền cúp máy.
Câu xin lỗi ngay khóe miệng, cô lại không thể trần tình thành lời. Cô nhìn màn hình di động một lúc lâu, đoạn nhét vô ba lô, hai bên thái dương của cô giật liên hồi.
Bỗng nhiên, cô muốn ngoái đầu nhìn ra sau. Nãy giờ cô đứng thẫn thờ rất lâu, mà xe phía sau chẳng bấm còi thúc giục, làm cô ngạc nhiên quá đỗi.
Cô nhịn không được quay đầu, chiếc ô tô màu đen sang trọng lặng yên dừng đằng sau cô. Trên ghế lái là người đàn ông vô cùng quen thuộc. Cô từng vô số lần nghiên cứu, nghiền ngẫm anh ta, học thuộc làu làu tư liệu của bản thân anh ta, không ai khác chính là quý ngài Lệ Tịnh Lương.
Bị cô gái phía trước thản nhiên chặn đường, săm soi ngắm nghía, thế nhưng Lệ Tịnh Lương vẫn thong thả chờ đợi, nhân phẩm anh ta tốt đến thế ư, quả khiến cô phải gia tăng độ hảo cảm.
Ngoảnh đầu, cô bước nhanh đến đầu ngõ bên kia, đối diện chính là phố ẩm thực. Những quán ăn có tuổi đời trăm năm đều tọa lạc ở đó. Rất nhiều kẻ có tiền đến đây thưởng thức những hương vị tuyệt hảo, nên anh ta có mặt tại đây là điều bình thường.
Đi đến đầu ngõ, cô liền tránh đường. Hạ Tuyền đã chuẩn bị sẵn tâm lí tán gẫu cùng anh ta. Nào ngờ xe anh ta vèo một cái chạy lướt qua cô, bỏ đi không chút lưu luyến.
...
Hạ Tuyền tức giận tháo mắt kính, trừng theo bóng lưng anh ta. Cô không nhịn nổi phải dậm mạnh hai chân nhằm giải tỏa cơn bức xúc, chết tiệt!
Song, nhỡ đâu anh ta không nhận ra cô? Cô bao bọc kín kẽ như vậy, bọn họ lại không thân quen, anh ta không nhìn ra cũng tương đối hợp lí.
An ủi bản thân như vậy, đúng là hơi tự kỉ, nhưng đã giúp cơn giận của Hạ Tuyền nguôi ngoai phần nào. Cô lại đeo mắt kính, đi qua đường cái tìm chỗ ăn quen thuộc. Tới nơi, cô leo lên lầu, thẳng đến vị trí mình nhắm trước.
Trên đường đi đến phòng ăn, Hạ Tuyền tháo mắt kính lẫn khẩu trang. Tháo xong xuôi hết thảy, cô vừa vặn tới trước một gian phòng, vô tình ngó vào, vậy mà lại thấy Diệp Minh Tâm đi từ trong ra ngoài. Ông trời muốn chơi xỏ cô chăng, nom khuôn mặt đáng ghét kia, thần sắc cô tức khắc xấu đến cùng cực.
"Là cô?" Diệp Minh Tâm cười lạnh, "Hôm nay ra cửa quên coi ngày, liền xui xẻo ăn cơm cùng chỗ với cô. Mà cô đúng lúc xuất hiện ở đây, còn lấm lét đi qua phòng này, không phải có mưu mô gì đấy chứ?"
Hạ Tuyền quan sát cách cô ta cố nén tức giận tới độ trên trán rịn lớp mồ hôi, cô khẽ nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thấy Lệ Tịnh Lương đang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa.
Ánh mắt anh ta hờ hững nhìn cô một cái rồi chuyển sang hướng khác, thái độ coi thường đó thật khiến người ta không nuối trôi nỗi bực, thế nên cô phô ra nụ cười chói sáng, vờ tốt bụng giúp Diệp Minh Tâm quệt mồ hôi trên trán: "Cô Diệp, tâm phải tịnh thì mới mát được."
Diệp Minh Tâm nhíu mày, xém tí bật thốt hai chữ "Ti tiện", song nghĩ đến lời dặn dò của bố mẹ khi ngồi chung với Lệ Tịnh Lương, bèn gắng gượng ém nhẹm xuống.
Cô ta quay lưng về phía phòng ăn, nên không phát hiện Lệ Tịnh Lương vì câu nói "tâm phải tịnh thì mới mát được' mà phóng tầm mắt ra cửa nhìn Hạ Tuyền. Hai người gạt Diệp Minh Tâm qua một bên, cùng nhau đấu mắt.
Tâm phải "Tịnh" thì mới "Mát (Lương)" ...*
*Tên Lương của anh cũng có nghĩa là mát mẻ, nguội lạnh, ở đây chắc chị nữ chính mượn gió bẻ măng, cố ý trêu chọc gọi thân mật tên anh.
Hạ Tuyền nâng nhẹ khóe môi, đôi mắt hoa đào cong thành hai vầng trăng khuyết, nụ cười sáng lạng hợp cùng đôi mắt hoa đào hút hồn người khác. Bình thường đôi mắt ấy đã đủ hại người ta nhũn người, mà giờ khắc này, tác hại ấy càng được đẩy lên cao khi chủ nhân của nó cố ý quyến rũ đối phương.
Lệ Tịnh Lương tựa lưng vào ghế, cặp mắt thon dài liếc xéo cô. Cô nhìn vào mắt anh ta tựa như thay lời muốn nói: Đến đây, đến 'nhúng chàm'* tôi đi, anh có dám không?
*Trong convert để là phao (泡) có nghĩa là ngâm nước, làm mềm...Ở đây ai có ý kiến dùng từ hay hơn, hợp lí hơn thì góp ý cho mình với.
Hạ Tuyền sở hữu ưu điểm là biết khi nào nên dừng lại. Tranh thủ lúc anh ta chưa kịp dời tầm mắt, cô nhanh nhảu bỏ đi. Lúc này, Diệp Minh Tâm cũng hết buồn tiểu, cô ta phụng phịu bước vô phòng, ngồi xuống vị trí của mình.
Lệ Tịnh Lương lia mắt khắp người cô ta, sâu dưới đáy mắt là vẻ lạnh lùng hời hợt, bình tĩnh như nhìn kẻ xa lạ.
"Mụ đàn bà này chả ra thứ gì cả, sao anh lại cho ả danh thiếp?"
Diệp Minh Tâm từ nhỏ đã bị chiều hư, cô ta không nhịn được phải buông lời trách cứ Lệ Tịnh Lương, nhưng bằng ngữ điệu nũng nịu đến chảy nước.
Lệ Tịnh Lương cúi đầu nhìn nước trà trong tách, lười nhác nói: "Cô ấy chính xác chả ra thứ gì."
Câu nói hùa theo của anh khiến Diệp Minh Tâm vừa lòng thỏa ý, nào ngờ vế sau lại phá bĩnh hoàn toàn tâm trạng cô ta: "Cô ấy là người."
Bấy giờ Diệp Minh Tâm triệt để mất khống chế. Xưa giờ cô ta luôn sống trong nhung lụa, bố mẹ cưng như trứng, hứng như hoa, đời nào phải chịu tình cảnh 'ngậm bồ hòn làm ngọt'? Dẫu người ngồi đối diện là Lệ Tịnh Lương thì bản chất cô ta vẫn lộ rõ mồn một, cô ta ra chiều bất mãn, giở giọng chất vấn: "Lệ Tịnh Lương, sao anh lại nói đỡ cho ả. Em mới là vợ chưa cưới của anh đấy nhá. Ngày thường anh đối xử lạnh nhạt với em cũng thôi đi, nhưng sao lúc này không chịu đứng về phía em?"
Lệ Tịnh Lương bưng tách trà, nhấp một ngụm, trả lời bằng vẻ hòa nhã: "Minh Tâm, em không cảm thấy như vậy rất tốt ư? Chúng ta cứ giữ vẻ lãnh đạm với nhau, sau này khỏi cần lãng phí thời gian vô ích để đoán xem vì sao đối phương trở mặt lạnh lùng, tốt quá còn gì?"
"TỐt?" Diệp Minh Tâm như thể bị chấn động trước logic khác người của anh, qua hồi lâu mới lấy lại phản ứng, "Lí lẽ hoang đường kiểu gì thế? Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, bây giờ chưa quá thân thiết là bởi thời gian chúng ta tiếp xúc không dài, về sau sẽ dần dần cải thiện thôi."
Lệ Tịnh Lương cười sâu thêm, gật đầu lia lịa: "Ha ha, đúng là một thế giới hồn nhiên trong sáng."
"Có ý gì?" Cô ta khó hiểu.
"Ăn cơm đi."
Nói xong, anh cúi đầu, dựng nên bức tường ngăn cách, cự tuyệt đối phương cả ngàn dặm.
Ăn cơm cùng Diệp Minh Tâm đúng là hành thân hành xác, mồm miệng cô ta bép xép không thôi, nói câu nào cũng chọc người ta chán ghét. Qua miệng cô ta, người khác đều là kẻ thấp kém hèn hạ, chỉ mình cô ta cao sang quý phái. Đường đường là tiểu thư con nhà giàu, mà hễ mở mồm là văng tục tứ tung, qua đó cho thấy, nhà họ Diệp 'gia giáo' quá.
Có điều, vậy cũng không tồi. Xét theo khía cạnh đặc biệt, trên thế giới này đơn giản có hai loại người: một là kẻ ngu ngốc, hai là tên bịp bợm. Diệp Minh Tâm đại diện cho kẻ ngốc, mà anh, đương nhiên là gã bịp.
Còn Hạ Tuyền? Cô ta là loại nào?
Nhớ tới cô ta, ánh mắt kia liền tái hiện trong đầu anh—— Đến đây, đến 'nhúng chàm' tôi đi, anh có dám không?
Đang ăn cơm, Lệ Tịnh Lương bất chợt cười ra tiếng.
Vì những mánh lới và tính chất đặc biệt của chương trình, nên trước khi bắt đầu phát sóng, ban biên tập tạm thời chưa xác định danh tính của những người tham gia. Họ chỉ công bố bảng danh sách các ứng cử viên, rồi để nhân viên có mặt tại đó lựa chọn. Về vấn đề này, Hạ Tuyền khá chắc chắn, song khi phóng viên hỏi cô có thật sự tham gia chương trình hay không, cô bèn đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi. Trước nay, người Trung Quốc luôn đề cao tính khiêm tốn, biểu hiện quá tự tin e rằng sẽ chuốc lấy sự phản cảm.
Hoàn thành xong xuôi buổi phỏng vấn, cô được một ngày nghỉ ngơi thư giãn. Cô ngủ say như chết, tận đến khi tỉnh hẳn mới lồm cồm bò dậy, bấy giờ mặt trời đã đứng bóng. Cô trang điểm nhẹ nhàng, đeo mắt kính, đội mũ và khẩu trang đầy đủ, mặc chiếc váy dài sắc xanh tươi, cầm thêm chiếc ô che nắng rồi khoan thai ra khỏi cửa.
Hôm nay cô dự định dạo phố, sẵn tiện dùng cơm bên ngoài. Tuy rằng từ sau khi trở thành diễn viên có tên tuổi, mỗi lúc ra đường, ít nhiều gì cũng có người nhận ra cô, nhưng cô chưa nổi tiếng đến mức phải bắt buộc giã từ cuộc sống dung dị bình thường.
Thành phố Giang vốn là quê hương cô. Cô đã quá quen thuộc với mảnh đất nơi đây, dù rất lâu cô chưa về thăm quê. Mấy năm nay, vì mục đích của bản thân mà cô buộc lòng phải phấn đấu và bôn ba khắp nơi nơi. Sau bao năm vất vả, cuối cùng cô đã có thể bình lặng thanh thản trở về chốn cũ, nhưng nơi đây đã khác xưa quá đỗi.
Thành phố Giang là thành phố cổ nồng đậm hơi thở lịch sử. Các ngõ hẻm dân dã nơi đây vẫn giữ gìn được nét truyền thống quý báu. Tuy cảnh quan thành phố dần thay đổi, phát triển theo hơi hướm hiện đại, nhưng các đặc sản trân quý vẫn trường tồn tại các ngõ hẻm nhỏ.
Buổi trưa, cô đã lên sẵn kế hoạch du ngoạn mấy ngõ hẻm chuyên bán thức ăn ngon, vì thế cô đỗ xe cách đấy hơi xa, đi bộ vào một ngõ, rảo bước vòng vèo theo lối rẽ, tìm kiếm quán ăn trong trí nhớ.
Đi tới đi lui, di động của cô bỗng đổ chuông inh ỏi. Lấy ra ngó, là người đại diện của cô, Hứa Cách Phỉ gọi đến. Cô nhướn mi, thoáng nhìn vào ngõ quẹo khác, rồi dửng dưng nhận điện.
"Chị Phỉ." Cô nhẹ giọng hỏi, "Có việc sao ạ? Hôm nay em nghỉ mà."
Hứa Cách Phỉ thản nhiên đáp: "Nghỉ thì không được gọi điện cho cô hả?"
"Tất nhiên là được, chị có việc căn dặn à?" Cô vẫn giữ nguyên ngữ điệu mềm mại.
"Không phải lúc trước cô nhờ chị dò hỏi ban biên tập, cuối cùng khách mời nam là ai ư?" Hứa Cách Phỉ nói, "Chị đã tìm người hỏi, nhưng miệng đối phương kín kẽ lắm, không lấy được đáp án chính xác. Có điều, chị nói để cô yên tâm, với địa vị bây giờ, Vân Nhược Chu tuyệt đối sẽ không tham gia mấy chương trình thực tế đâu."
"Em cũng cảm thấy như vậy, không tham gia là tốt nhất."
Nghĩ kĩ cũng hiểu, đường đường là ảnh đế nắm trong tay các giải thưởng quốc tế lớn nhỏ, thì ngu gì tự hạ thấp giá trị bản thân mà xuất hiện ở mấy tiết mục tầm thường chiếu trên ti vi? Vân Nhược Chu đã có thâm niên trong nghề, là 'con cưng' của mảng điện ảnh, từ lâu anh ta đã không còn mặn mà với những chương trình phát sóng trên tivi. Lần này trong danh sách lại bất ngờ xuất hiện tên anh ta, phỏng chừng là muốn nhờ tên tuổi của một cá nhân để đánh bóng cho cả chương trình, thu hút sự chú ý của dư luận, bằng không nội tiền trả cát sê trả cho anh ta cũng là cái giá trên trời.
Tâm tình thoắt thả lỏng, giọng nói Hạ Tuyền thấp thoáng ý cười: "Cám ơn chị Phỉ nhiều lắm, lần sau em mời chị dùng cơm."
Hứa Cách Phỉ nghiêm túc đáp rằng: "Cô làm ơn làm phước không gây thêm chuyện thị phi cho chị, chị sẽ niệm nam mô a di đà phật liền. Lát ăn trưa nhớ quản chặt cái mồm, đừng để ngày mai vác cái mặt sưng húp đi chụp hình!"
Hạ Tuyền sảng khoái đáp ứng.
"Mà này, hôm trước trên máy bay rốt cuộc cô muốn giở trò gì? Mã NGhĩ (con kiến) không ngăn cô à? Chị chỉ về trước cô một ngày, cô liền rước thêm phiền phức cho chị."
Mã Nghĩ là trợ lí nam của Hạ Tuyền, nhớ tới sự việc trên máy bay, tâm tình cô bỗng xấu đi, bèn ý nhị chuyển đề tài: "Không có gì. Trưa rồi, chị đi ăn đi, em cũng ăn đây."
Hứa Cách Phỉ không dễ dàng bị cô qua mặt: "Hạ Tuyền, chị nói để cô rõ, cô đừng tưởng mình hay ho, lợi hại lắm. Đừng dại dột trêu chọc Lệ Tịnh Lương, bộ cô không biết mình không đủ sức chơi nổi sao?"
"Em không cảm thấy mình lợi hại, cũng chẳng rảnh rỗi chơi đùa." Hạ Tuyền kiên nhẫn phân trần, chợt cảm giác đằng sau có xe chạy tới, cô toan nhường đường cho đối phương, song ngõ quá hẹp, nếu cô nhường đường thì phải dán chặt cơ thể vô tường, vậy thì mất thẩm mỹ quá.
Hứa Cách Phỉ không nhìn thấy tình trạng bên kia của cô, tiếp tục thẳng thắn: "Cô không cảm thấy mình lợi hại, vậy cô xin danh thiếp của Lệ Tịnh Lương làm gì? Nếu cô muốn tiếp tục trình diễn chuyện quá khứ của cô và Vân Nhược Chu, chị sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần cô đừng chọc phá vị tổ tông kia nữa."
Lần trước, bởi chuyện giữa cô và Vân Nhươc Chu bị làm rùm beng lên, Hạ Tuyền lập tức bị fan của nam thần móc mỉa, xỉa xói đến thảm thương. Chẳng những bị chửi bới là dựa hơi người nổi tiếng để lăng xê bản thân, thậm chí họ còn kháo nhau rằng cô bị đạo diễn dùng quy tắc ngầm, 'tò tí te' qua lại đã đời mới được lựa chọn.
Giờ nhắc lại chuyện xưa thì chỉ biết cười trừ cho qua, song nghĩ thoáng ra cũng không hoàn toàn hỏng bét, chí ít cô thật sự nhờ Vân Nhược Chu để nâng cao tên tuổi, cũng tính là trong họa có phúc.
"Biết rồi, mà mắc gì chị lại lôi Vân Nhược Chu vào." Hạ Tuyền nhúc nhích khóe miệng, "Với cả, sao em không thể làm quen Lệ Tịnh Lương? Nam chưa vợ, gái chưa chồng, tiếp cận anh ta thì có tội tình gì?"
"Cô chưa tỉnh ngủ hả?" Hứa Cách Phỉ cực kì kinh ngạc, "Lệ Tịnh Lương đã đính hôn rồi, đối tượng là con gái của ông chủ cô đó, bộ cô không biết gì hay sao? Hơn nữa, trước đây chị đã nói, cô muốn yêu đương thì phải thông qua sự đồng ý của chị."
"Vậy giờ em làm sao đây?" Nghe người khác nhắc tới Diệp Minh Tâm, Hạ Tuyền tức khắc bùng lửa giận, cô dứt khoát dừng bước, đôi co cùng Hứa Cách Phỉ, "Chẳng lẽ chị bắt em phải cam chịu tình cảnh một mình ăn cơm, một mình dạo phố suốt đời à?"
Hứa Cách Phỉ trầm ngâm, qua thật lâu mới cất giọng mỏi mệt: "Thôi đi, cô tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, chị không nói nữa." Dứt lời liền cúp máy.
Câu xin lỗi ngay khóe miệng, cô lại không thể trần tình thành lời. Cô nhìn màn hình di động một lúc lâu, đoạn nhét vô ba lô, hai bên thái dương của cô giật liên hồi.
Bỗng nhiên, cô muốn ngoái đầu nhìn ra sau. Nãy giờ cô đứng thẫn thờ rất lâu, mà xe phía sau chẳng bấm còi thúc giục, làm cô ngạc nhiên quá đỗi.
Cô nhịn không được quay đầu, chiếc ô tô màu đen sang trọng lặng yên dừng đằng sau cô. Trên ghế lái là người đàn ông vô cùng quen thuộc. Cô từng vô số lần nghiên cứu, nghiền ngẫm anh ta, học thuộc làu làu tư liệu của bản thân anh ta, không ai khác chính là quý ngài Lệ Tịnh Lương.
Bị cô gái phía trước thản nhiên chặn đường, săm soi ngắm nghía, thế nhưng Lệ Tịnh Lương vẫn thong thả chờ đợi, nhân phẩm anh ta tốt đến thế ư, quả khiến cô phải gia tăng độ hảo cảm.
Ngoảnh đầu, cô bước nhanh đến đầu ngõ bên kia, đối diện chính là phố ẩm thực. Những quán ăn có tuổi đời trăm năm đều tọa lạc ở đó. Rất nhiều kẻ có tiền đến đây thưởng thức những hương vị tuyệt hảo, nên anh ta có mặt tại đây là điều bình thường.
Đi đến đầu ngõ, cô liền tránh đường. Hạ Tuyền đã chuẩn bị sẵn tâm lí tán gẫu cùng anh ta. Nào ngờ xe anh ta vèo một cái chạy lướt qua cô, bỏ đi không chút lưu luyến.
...
Hạ Tuyền tức giận tháo mắt kính, trừng theo bóng lưng anh ta. Cô không nhịn nổi phải dậm mạnh hai chân nhằm giải tỏa cơn bức xúc, chết tiệt!
Song, nhỡ đâu anh ta không nhận ra cô? Cô bao bọc kín kẽ như vậy, bọn họ lại không thân quen, anh ta không nhìn ra cũng tương đối hợp lí.
An ủi bản thân như vậy, đúng là hơi tự kỉ, nhưng đã giúp cơn giận của Hạ Tuyền nguôi ngoai phần nào. Cô lại đeo mắt kính, đi qua đường cái tìm chỗ ăn quen thuộc. Tới nơi, cô leo lên lầu, thẳng đến vị trí mình nhắm trước.
Trên đường đi đến phòng ăn, Hạ Tuyền tháo mắt kính lẫn khẩu trang. Tháo xong xuôi hết thảy, cô vừa vặn tới trước một gian phòng, vô tình ngó vào, vậy mà lại thấy Diệp Minh Tâm đi từ trong ra ngoài. Ông trời muốn chơi xỏ cô chăng, nom khuôn mặt đáng ghét kia, thần sắc cô tức khắc xấu đến cùng cực.
"Là cô?" Diệp Minh Tâm cười lạnh, "Hôm nay ra cửa quên coi ngày, liền xui xẻo ăn cơm cùng chỗ với cô. Mà cô đúng lúc xuất hiện ở đây, còn lấm lét đi qua phòng này, không phải có mưu mô gì đấy chứ?"
Hạ Tuyền quan sát cách cô ta cố nén tức giận tới độ trên trán rịn lớp mồ hôi, cô khẽ nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thấy Lệ Tịnh Lương đang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa.
Ánh mắt anh ta hờ hững nhìn cô một cái rồi chuyển sang hướng khác, thái độ coi thường đó thật khiến người ta không nuối trôi nỗi bực, thế nên cô phô ra nụ cười chói sáng, vờ tốt bụng giúp Diệp Minh Tâm quệt mồ hôi trên trán: "Cô Diệp, tâm phải tịnh thì mới mát được."
Diệp Minh Tâm nhíu mày, xém tí bật thốt hai chữ "Ti tiện", song nghĩ đến lời dặn dò của bố mẹ khi ngồi chung với Lệ Tịnh Lương, bèn gắng gượng ém nhẹm xuống.
Cô ta quay lưng về phía phòng ăn, nên không phát hiện Lệ Tịnh Lương vì câu nói "tâm phải tịnh thì mới mát được' mà phóng tầm mắt ra cửa nhìn Hạ Tuyền. Hai người gạt Diệp Minh Tâm qua một bên, cùng nhau đấu mắt.
Tâm phải "Tịnh" thì mới "Mát (Lương)" ...*
*Tên Lương của anh cũng có nghĩa là mát mẻ, nguội lạnh, ở đây chắc chị nữ chính mượn gió bẻ măng, cố ý trêu chọc gọi thân mật tên anh.
Hạ Tuyền nâng nhẹ khóe môi, đôi mắt hoa đào cong thành hai vầng trăng khuyết, nụ cười sáng lạng hợp cùng đôi mắt hoa đào hút hồn người khác. Bình thường đôi mắt ấy đã đủ hại người ta nhũn người, mà giờ khắc này, tác hại ấy càng được đẩy lên cao khi chủ nhân của nó cố ý quyến rũ đối phương.
Lệ Tịnh Lương tựa lưng vào ghế, cặp mắt thon dài liếc xéo cô. Cô nhìn vào mắt anh ta tựa như thay lời muốn nói: Đến đây, đến 'nhúng chàm'* tôi đi, anh có dám không?
*Trong convert để là phao (泡) có nghĩa là ngâm nước, làm mềm...Ở đây ai có ý kiến dùng từ hay hơn, hợp lí hơn thì góp ý cho mình với.
Hạ Tuyền sở hữu ưu điểm là biết khi nào nên dừng lại. Tranh thủ lúc anh ta chưa kịp dời tầm mắt, cô nhanh nhảu bỏ đi. Lúc này, Diệp Minh Tâm cũng hết buồn tiểu, cô ta phụng phịu bước vô phòng, ngồi xuống vị trí của mình.
Lệ Tịnh Lương lia mắt khắp người cô ta, sâu dưới đáy mắt là vẻ lạnh lùng hời hợt, bình tĩnh như nhìn kẻ xa lạ.
"Mụ đàn bà này chả ra thứ gì cả, sao anh lại cho ả danh thiếp?"
Diệp Minh Tâm từ nhỏ đã bị chiều hư, cô ta không nhịn được phải buông lời trách cứ Lệ Tịnh Lương, nhưng bằng ngữ điệu nũng nịu đến chảy nước.
Lệ Tịnh Lương cúi đầu nhìn nước trà trong tách, lười nhác nói: "Cô ấy chính xác chả ra thứ gì."
Câu nói hùa theo của anh khiến Diệp Minh Tâm vừa lòng thỏa ý, nào ngờ vế sau lại phá bĩnh hoàn toàn tâm trạng cô ta: "Cô ấy là người."
Bấy giờ Diệp Minh Tâm triệt để mất khống chế. Xưa giờ cô ta luôn sống trong nhung lụa, bố mẹ cưng như trứng, hứng như hoa, đời nào phải chịu tình cảnh 'ngậm bồ hòn làm ngọt'? Dẫu người ngồi đối diện là Lệ Tịnh Lương thì bản chất cô ta vẫn lộ rõ mồn một, cô ta ra chiều bất mãn, giở giọng chất vấn: "Lệ Tịnh Lương, sao anh lại nói đỡ cho ả. Em mới là vợ chưa cưới của anh đấy nhá. Ngày thường anh đối xử lạnh nhạt với em cũng thôi đi, nhưng sao lúc này không chịu đứng về phía em?"
Lệ Tịnh Lương bưng tách trà, nhấp một ngụm, trả lời bằng vẻ hòa nhã: "Minh Tâm, em không cảm thấy như vậy rất tốt ư? Chúng ta cứ giữ vẻ lãnh đạm với nhau, sau này khỏi cần lãng phí thời gian vô ích để đoán xem vì sao đối phương trở mặt lạnh lùng, tốt quá còn gì?"
"TỐt?" Diệp Minh Tâm như thể bị chấn động trước logic khác người của anh, qua hồi lâu mới lấy lại phản ứng, "Lí lẽ hoang đường kiểu gì thế? Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, bây giờ chưa quá thân thiết là bởi thời gian chúng ta tiếp xúc không dài, về sau sẽ dần dần cải thiện thôi."
Lệ Tịnh Lương cười sâu thêm, gật đầu lia lịa: "Ha ha, đúng là một thế giới hồn nhiên trong sáng."
"Có ý gì?" Cô ta khó hiểu.
"Ăn cơm đi."
Nói xong, anh cúi đầu, dựng nên bức tường ngăn cách, cự tuyệt đối phương cả ngàn dặm.
Ăn cơm cùng Diệp Minh Tâm đúng là hành thân hành xác, mồm miệng cô ta bép xép không thôi, nói câu nào cũng chọc người ta chán ghét. Qua miệng cô ta, người khác đều là kẻ thấp kém hèn hạ, chỉ mình cô ta cao sang quý phái. Đường đường là tiểu thư con nhà giàu, mà hễ mở mồm là văng tục tứ tung, qua đó cho thấy, nhà họ Diệp 'gia giáo' quá.
Có điều, vậy cũng không tồi. Xét theo khía cạnh đặc biệt, trên thế giới này đơn giản có hai loại người: một là kẻ ngu ngốc, hai là tên bịp bợm. Diệp Minh Tâm đại diện cho kẻ ngốc, mà anh, đương nhiên là gã bịp.
Còn Hạ Tuyền? Cô ta là loại nào?
Nhớ tới cô ta, ánh mắt kia liền tái hiện trong đầu anh—— Đến đây, đến 'nhúng chàm' tôi đi, anh có dám không?
Đang ăn cơm, Lệ Tịnh Lương bất chợt cười ra tiếng.
/25
|