Bởi tập đầu tiên của chương trình "Đóng giả tình nhân" bị Vân Nhược Chu làm náo loạn một phen, mà ban biên tập lại không dám tỏ thái độ khó chịu với anh, nên đành tự sửa đổi chiến lược, thay vì phát sóng trực tiếp thì chuyển sang ghi hình trước, chỉnh sửa lại rồi mới lên sóng. Như vậy, nếu xảy ra tình huống khó xử thì có thể cắt ghép ở phần hậu kì.
Buổi chiều sau hôm trở về thành phố Giang, Hạ Tuyền theo lịch đến đài truyền hình thành phố Giang tham gia chương trình, cô chờ mòn mỏi suốt hơn một giờ đồng hồ mà ban biên tập vẫn không đả động gì, bèn bảo Mã Nghĩ đi tìm hiểu, coi thử đã xảy ra chuyện gì. Tối qua Hứa Cách Phỉ tức giận đùng đùng mắng cô cả đêm, giờ cô thiếu ngủ vật vờ nằm trên sô pha, không còn sức lực để lết đi.
Sau khi được Lệ Tịnh Lương đưa về, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Hứa Cách Phỉ, nhưng cô ấy nổi cơn tam bành, nhất mực chạy đến nhà cô vì không thể yên tâm, sợ cô đi bậy ở bạ, làm ảnh hưởng hình tượng. Phỏng chừng, Hứa Cách Phỉ đã chẳng còn tin tưởng cô nữa.
Nom sắc mặt Hứa Cách Phỉ tiều tụy, bơ phờ, trong lòng Hạ Tuyền thoáng áy náy, âm thầm đi lấy áo khoác đắp lên cho cô ấy. Lát sau, người nọ không hề mở mắt, chỉ động đậy khóe miệng: "Đừng tưởng rằng nịnh nọt kiểu này thì chị sẽ tha thứ cho cô."
"Em đâu nghĩ thế." Hạ Tuyền thốt lời mềm mại, "Chị ngủ tiếp đi, bây giờ vẫn chưa bắt đầu ghi hình, chắc còn đợi ai đó."
"Còn ai trồng khoai đất này? Đảm bảo là Lô Bái Hân rồi." Hứa Cách Phỉ mở mắt, buông lời nhẹ nhàng, "Cô nói thử xem, chừng nào cô mới đủ trình để chị lên mặt "chó cậy nhà, gà cậy vườn", cho chị hưởng sái đặc quyền của cô đào chảnh."
Hạ Tuyền cười nói: "Dẫu sau này em may mắn vang danh khắp bốn phương, cũng không chảnh chọe như ai kia đâu."
Hứa Cách Phỉ vươn ngón tay dí mạnh lên trán cô. Trong lúc hai chị em đùa giỡn thì Mã Nghĩ trở lại, đem về tin tức y chang Hứa Cách Phỉ suy đoán.
"Vừa hay, tôi cũng đang mệt, tranh thủ ngủ được lúc nào đỡ lúc ấy." Hạ Tuyền dứt khoát nằm sát bên cạnh Hứa Cách Phỉ.
Hứa Cách Phỉ thở dài, chống cằm hỏi Mã Nghĩ: "Vậy Vân Nhược Chu tới chưa?"
Mã Nghĩ đáp: "Tới luôn rồi, chỉ còn thiếu mỗi Lô Bái Hân thôi. Người đại diện của anh Vân đang nổi trận lôi đình đấy chị." Nói đoạn, cậu khẽ đằng hắng, lên giọng bắt chước phong cách của người đại diện Vân Nhược Chu, "Mấy người biết thời gian của minh tinh Vân Nhược Chu quý giá lắm không? Người nào có mắt không tròng dám đùa giỡn Big star? Loại người này có biết khái niệm về tính chuyên nghiệp hay không? Chúng tôi không thu hình nữa!"
Hạ Tuyền bật cười rúc rích hỏi cậu: "Tổ biên tập trả lời sao?"
"Còn trả lời gì nữa? Cả đám luống cuống luân phiên gọi điện thoại." Mã Nghĩ đắc ý, "Em ở bên cạnh nghe lỏm được, đạo diễn trút giận lên đầu người đại diện của Lô Bái Hân, còn hăm dọa sẽ gạch tên cô ta khỏi chương trình."
"Không có khả năng gạch tên cô ta đâu, hăm dọa cho bõ tức ấy mà, dù sao cũng kí hợp đồng rõ ràng rồi." Hạ Tuyền tỉnh táo nêu nhận xét.
Hứa Cách Phỉ gật gù: "Có điều, người đại diện của Vân Nhược Chu đã đích thân hối thúc, lời anh ta nói ít nhiều cũng có trọng lượng, bên kia có lẽ đang rối rít chạy tới, em mau chuẩn bị đi."
Hạ Tuyền uể oải đứng dậy, gọi thợ trang điểm dặm lại chút phấn son. Quả nhiên không bao lâu sau, đại diện của ban biên tập thông báo người đã đến đông đủ và kêu gọi mọi người bắt đầu ghi hình.
Chuẩn bị xong hết thảy, Hạ Tuyền lần nữa bước lên sân khấu. Cô bắt cặp với Hà Yến cũng coi như xứng đôi vừa lứa. Tuy anh ta không đức cao vọng trọng như Vân Nhược Chu, song đang trên đà phát triển mạnh mẽ, tài sắc vẹn toàn, tuổi còn trẻ mà đã mang dáng dấp của thân sĩ nhã nhặn, quá trình cùng anh ta hợp tác rất đáng để cô hưởng thụ.
Vòng đầu tiên của chương trình là phần song ca của bốn cặp đôi. Mỗi cặp đôi được quyền lựa chọn bài hát mình ưng ý và song ca cùng nhau. Trong quá trình hoàn thành bài hát, ban tổ chức sẽ sắp xếp một vài tình huống oái oăm để thử thách họ. Cuối cùng, cặp đôi nào hát trọn vẹn nhất sẽ giành chiến thắng.
Cặp đầu tiên dự thi là Hướng Địch và Kiều Minh Đạt, tiếp theo là Chu Trác và Lục Tư Ngật, kế nữa là Hạ Tuyền và Hà Yến, sau chót mới là Lô Bái Hân và Vân Nhược Chu. Thứ tự này dựa theo mức độ nổi tiếng của các cặp đôi, người xuất hiện sau cùng giữ nhiệm vụ tạo nên hiệu ứng bùng nổ.
Hạ Tuyền và Hà Yến cùng lựa chọn một bản tình ca kinh điển đã lâu, độ phổ biến rộng rãi, dễ đi vào lòng người. Còn hai cặp đầu tiên lựa chọn hai ca khúc mới nổi, gây sốt gần đây. Họ hát khá tốt, cặp thứ nhất 66 điểm, cặp thứ hai 70 điểm, kế tiếp tới lượt cặp của Hạ Tuyền.
Trong lúc biểu diễn, Hạ Tuyền vẫn quan sát chặt chẽ hiện trường xung quanh, do e ngại sẽ xảy ra tình huống làm tổn thương đến mình. Nom dáng vẻ sợ bóng sợ gió của cô, Hà Yến buồn cười quá đỗi. Anh ta liền ôm vai cô, hành động thân mật ấy làm khán giả đi xem trực tiếp liên tục thét chói tai.
Hạ Tuyền căn cứ theo tiêu chí giải trí là chính của chương trình, bèn phối hợp ra chiều thẹn thùng rúc sát vào vai Hà Yến. Dưới sự dẫn dắt của anh ta, cô khéo léo né tránh các dải ruy băng cùng những giọt nước lạnh phun từ trên xuống và hát tương đối trọn vẹn.
Cuối cùng, đội cô đạt 84 điểm, một số điểm khá cao, phản ánh đúng phần thi ăn ý của họ.
"Em rất tuyệt." Hà Yến thấp giọng khen cô.
Hạ Tuyền mỉm cười quyến rũ rồi ngượng ngùng cúi đầu. Máy quay vừa vặn lia đến cảnh hai người liếc mắt đưa tình, không khí trường quay bỗng chốc hừng hực như lửa.
Từ đầu đến cuối, Vân Nhược Chu vẫn theo sát màn trình diễn của họ, đợi tới khi cặp đôi của anh lên thi, anh bèn chọn bài < Tình yêu Hiroshima>*
*Đây là bài hát song ca do Trương Hồng Lương và Mạc Văn Úy thể hiện. [url=https://www.youtube.com/watch?v=QNgwvHN3nN8]link[/link] bài hát
Hạ Tuyền bình tĩnh lắng nghe khúc nhạc dạo. Song, khi bắt đầu cất lên câu hát đầu tiên, Vân Nhược Chu thình lình quay sang nhìn cô đăm đăm, cô liền xuất hiện dự cảm chẳng lành.
"Lẽ ra em nên cự tuyệt anh từ sớm, đừng để mặc cho anh theo đuổi, để câu chuyện cũ mà anh từng khao khát, lưu lại cái tên không thể xóa mờ" —— Ca từ này, ánh mắt này, người sáng suốt đều nhận ra ẩn ý bên trong, anh quay phim lập tức chuyển camera sang hướng khác, có điều khán giả ở trường quay vẫn thấy rõ mồn một, Vân Nhược Chu nhìn Hạ Tuyền bằng ánh mắt đong đầy tình ý.
Lô Bái Hân xây xẩm mặt mày, câm nín nhìn Vân Nhược Chu. Cô ta thực sự chỉ muốn giục quách cái micro cho xong, nhưng cô ta không dám biến suy nghĩ thành hành động thực tế, đành cắn răng, ngậm ngùi nuốt bực, cam chịu mất mặt.
Hạ Tuyền vẫn giữ được sự tỉnh táo trước ánh mắt của Vân Nhược Chu, rồi cô vỗ tay bằng vẻ mặt không tí biểu cảm. Bấy giờ, Vân Nhược Chu thu hồi tầm mắt, tập trung biểu diễn.
Anh thật sự rất hiểu con người cô, lúc này vẻ ngoài của cô thoạt nhìn bình tĩnh, mà trong lòng lại nôn nóng không yên. Mục đích của anh xem như đã đạt được, tất nhiên sẽ không tiếp tục làm càn. Qua phản ứng của cô, thâm tâm anh chẳng hề đau đớn, mà còn hưng phấn khác thường. Đại khái là từ lúc quen biết, trước mặt anh, cô luôn dùng thái độ bình lặng, nhạt nhẽo, chẳng vui chẳng buồn. Mà hôm nay rốt cuộc cô đã có chút phản ứng.
Vòng tiếp theo, Vân Nhược Chu nghiêm túc tham gia bằng tác phong chuyên nghiệp, không lên cơn tăng động, làm ra mấy chuyện khiến người khác xấu hổ. Tuy nhiên, anh vẫn thi đấu khá cởi mở với cặp của Hạ Tuyền, đôi lúc còn cố ý nhường nhịn, nên khi tổng kết số điểm, đội Hạ Tuyền và Hà Yến dẫn đầu chung cuộc, Vân Nhược Chu và Lộ Bái Hân xếp thứ hai. Lô Bái Hân quả thực muốn quỳ lạy anh luôn. Chương trình vừa kết thúc, cô ta tức tốc phủi mông chạy lấy người, không thèm lẽo đẽo bám đuôi Vân thiên vương nữa.
Nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, sau khi tiết mục kết thúc, Hạ Tuyền cũng nhanh chân rời khỏi đài truyền hình. Vân Nhược Chu nổi tiếng là anh tuấn phóng khoáng lại bị hai cô nàng tránh như tránh tà, đây là lần đầu tiên Vân thiên vương nếm phải trái đắng này.
"Nhược Chu, lịch trình tiếp theo đã cận kề rồi, thời gian nghỉ không nhiều, cậu tranh thủ ngủ tí đi." Người đại diện nói.
Vân Nhược Chu dõi theo bóng dáng người nào đó cắm đầu cắm cổ chạy trối chết, đoạn nhoẻn cười "Ờ" một tiếng rồi hỏi: "Hôm nay chơi vui không?"
Người đại diện lắc đầu ngao ngán: "Cậu chỉ ham chơi thôi. Lúc trước, tôi nên kiên quyết ngăn cản cậu tham gia chương trình vô bổ này, chỉ tổ phí thời gian."
Vân Nhược Chu giơ tay sửa sang lại âu phục và áo khoác, nói: "Yên tâm, em biết chừng mực." Dứt lời, anh cười như không cười và thu hồi ánh mắt, rảo bước rời đi.
Ra khỏi đài truyền hình, Hạ Tuyền bị Hứa Cách Phỉ "áp giải" về tận nhà. Hứa Cách Phỉ vốn định tiếp tục giám sát cô hai mươi tư giờ, song Hạ Tuyền lấy lí do là sự có mặt của cô ấy sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến việc mình học kịch bản để đuổi khéo cô ấy đi.
Chờ Hứa Cách Phỉ ra về với tâm trạng thấp thỏm lo âu, cô liền lén lút rời khỏi nhà, lái xe chạy thẳng đến biệt thự của Lệ Tịnh Lương. Tới nơi, cô ngừng xe, nhìn quanh quất xung quanh thấy không ai dòm ngó mới nhấn chuông cửa.
Chuông vang lên khá lâu cửa mới mở ra, sau cánh cửa là người giúp việc theo giờ, chị ta nheo mắt hỏi Hạ Tuyền "Xin hỏi cô tìm ai?"
Hạ Tuyền cười híp mắt đáp: "Chào chị, tôi tới nhà chờ anh Lệ."
"Ngài Lệ chưa về nhà."
"Vậy nên tôi mới nói 'chờ'." Nói xong, liền lách người dợm bước vô.
Người gíup việc đứng chặn cô lại: "Ngại quá tiểu thư, Ngài Lệ không hề dặn dò tôi trước, cô vẫn nên gọi điện hỏi thử ngài ấy đi."
Hạ Tuyền dừng bước, hiền hoà lễ phép nói: "Xin lỗi, tôi gọi ngay đây, phiền chị chờ chút."
Cô gọi vào số di động mà lúc trước Lệ Tịnh Lương đã ghi ở mặt sau danh thiếp, điện thoại vừa thông bên kia đã bắt máy, cô thuật lại chi tiết tình hình: "Em đang đứng trước cửa nhà anh, vốn định tặng anh bất ngờ nho nhỏ, ai dè chị giúp việc không cho em vào."
Bên kia, Lệ Tịnh Lương trầm ngâm một hồi mới đáp: "Em nhìn đằng sau đi."
Hạ Tuyền nghi hoặc ngoái đầu, liền nhìn thấy vóc dáng rắn rỏi cao ráo của người đàn ông đó.
"... Anh về lúc nào?" Cô lúng túng cúp máy.
Khóe miệng Lệ Tịnh Lượng vẽ nên nét cười mỉm, bộ âu phục thẳng thớm tôn vóc dáng hoàn hảo với eo hẹp chân dài. Anh ta giơ lên mấy ngón tay thon đẩy nhẹ gọng kính vàng gác trên sống mũi cao, buông câu hàm xúc: "Vào lúc em leo lẻo với người giúp việc, một hai đòi vô nhà."
Hạ Tuyền hơi ấp úng. Nhưng từ khi quen biết Lệ Tịnh Lương, dường như khuôn mặt cô đã trui rèn được lớp da dày cộm.
Cô chẳng thèm lùi bước, ngược lại còn ra chiều thân thiết tiến lên nắm tay anh ta. Trước vẻ kinh ngạc của người giúp việc, cô ngọt ngào nũng nịu: "Tịnh Lương, anh đừng giận nữa, lần sau em nhất định ở sân bay đợi anh tới đón, không vô tâm bỏ về trước đâu."
Lệ Tịnh Lương điềm nhiên nhìn cô diễn trò, rồi nhìn chị giúp việc đang đứng như trời trồng, ôn tồn ra lệnh: "Chị về trước đi."
Người giúp việc lắp bắp: "Vâng, ngài Lệ." Dứt lời liền quay vô nhà cầm túi xách chuẩn bị rời đi. Sau đó, chị ta đến trước mặt hai người, dõng dạc nói, "Ngài Lệ, sẵn có cô Diệp ở đây, vậy phiền cô ấy giúp ngài dọn bữa ăn tối luôn, tôi vốn định chờ tẹo nữa mới hâm nóng thức ăn rồi dọn lên mời ngài."
Lệ Tịnh Lương nghe vậy liền như lỡ đễnh vỗ nhẹ tay Hạ Tuyền, dịu dàng lên tiếng: "Tới rất đúng lúc, có sẵn thức ăn rồi."
Bình thường, Lệ Tịnh Lương hay nói mấy câu cạnh khóe, xỏ xiên, còn Hạ Tuyền cứ tỉnh bơ, chẳng màng để bụng. Thế mà câu anh ta vừa nói lại khiến sắc mặt cô thoáng trầm xuống. Cô theo bản năng nắm chặt cánh tay anh ta, kéo mạnh một cái. Lệ Tịnh Lương thu được tín hiệu này thì tương đối hài lòng, rồi giãy khỏi tay cô đi vào nhà trước.
Người giúp việc đã bỏ về khá lâu. Hạ Tuyền đăm chiêu nhìn cánh cửa dần khép lại, một giây sau cô nhắm mắt, liều mình theo anh ta vào nhà.
"Diệp Hân là bố ruột của em."
Cô vừa bước qua cánh cửa, liền trông thấy Lệ Tịnh Lương ngồi vắt chéo chân trên sô pha, trong lúc tháo caravat, anh ta lên tiếng hỏi thẳng trọng tâm.
"Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này."
"Cố ý tiết lộ tin tức cho tôi, giờ lại giở chứng không muốn nói?" Ánh mắt anh ta nhìn cô toát lên hàm ý khó đoán, "Vậy bây giờ em muốn làm gì?"
Hạ Tuyền cất gót, duyên dáng đi từng bước tới chỗ anh ta, vừa đi cô vừa hất mạnh chiếc áo khoác màu đen xuống, ý nhị khoe khoang chiếc váy đỏ rực ôm sát thân hình nóng bỏng. Theo chuyển động tinh tế của cô, mặt nạ ngụy trang của người đàn ông đối diện dần tiêu biến. Cô tự tin đến mức không thèm trang điểm, vì biết vẻ đẹp tự nhiên chẳng cần son phấn làm nền, thậm chí không cần quần là áo lượt, cũng đủ sức khiến cánh đàn ông ngả nghiêng, khuynh đảo.
"Chúng ta làm việc này trước." Cô ghé sát miệng vào tai anh ta, nhả hơi thở như lan như ngọc.
Lệ Tịnh Lương khẽ dịch người, nghiêng đầu ngắm nghía cặp mắt hoa đào hút hồn, bình tĩnh nhìn cô thò tay vô túi xách lấy ra một tập giấy trắng: "Giúp em đọc lời thoại nhân vật nam đi, honey."
Buổi chiều sau hôm trở về thành phố Giang, Hạ Tuyền theo lịch đến đài truyền hình thành phố Giang tham gia chương trình, cô chờ mòn mỏi suốt hơn một giờ đồng hồ mà ban biên tập vẫn không đả động gì, bèn bảo Mã Nghĩ đi tìm hiểu, coi thử đã xảy ra chuyện gì. Tối qua Hứa Cách Phỉ tức giận đùng đùng mắng cô cả đêm, giờ cô thiếu ngủ vật vờ nằm trên sô pha, không còn sức lực để lết đi.
Sau khi được Lệ Tịnh Lương đưa về, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Hứa Cách Phỉ, nhưng cô ấy nổi cơn tam bành, nhất mực chạy đến nhà cô vì không thể yên tâm, sợ cô đi bậy ở bạ, làm ảnh hưởng hình tượng. Phỏng chừng, Hứa Cách Phỉ đã chẳng còn tin tưởng cô nữa.
Nom sắc mặt Hứa Cách Phỉ tiều tụy, bơ phờ, trong lòng Hạ Tuyền thoáng áy náy, âm thầm đi lấy áo khoác đắp lên cho cô ấy. Lát sau, người nọ không hề mở mắt, chỉ động đậy khóe miệng: "Đừng tưởng rằng nịnh nọt kiểu này thì chị sẽ tha thứ cho cô."
"Em đâu nghĩ thế." Hạ Tuyền thốt lời mềm mại, "Chị ngủ tiếp đi, bây giờ vẫn chưa bắt đầu ghi hình, chắc còn đợi ai đó."
"Còn ai trồng khoai đất này? Đảm bảo là Lô Bái Hân rồi." Hứa Cách Phỉ mở mắt, buông lời nhẹ nhàng, "Cô nói thử xem, chừng nào cô mới đủ trình để chị lên mặt "chó cậy nhà, gà cậy vườn", cho chị hưởng sái đặc quyền của cô đào chảnh."
Hạ Tuyền cười nói: "Dẫu sau này em may mắn vang danh khắp bốn phương, cũng không chảnh chọe như ai kia đâu."
Hứa Cách Phỉ vươn ngón tay dí mạnh lên trán cô. Trong lúc hai chị em đùa giỡn thì Mã Nghĩ trở lại, đem về tin tức y chang Hứa Cách Phỉ suy đoán.
"Vừa hay, tôi cũng đang mệt, tranh thủ ngủ được lúc nào đỡ lúc ấy." Hạ Tuyền dứt khoát nằm sát bên cạnh Hứa Cách Phỉ.
Hứa Cách Phỉ thở dài, chống cằm hỏi Mã Nghĩ: "Vậy Vân Nhược Chu tới chưa?"
Mã Nghĩ đáp: "Tới luôn rồi, chỉ còn thiếu mỗi Lô Bái Hân thôi. Người đại diện của anh Vân đang nổi trận lôi đình đấy chị." Nói đoạn, cậu khẽ đằng hắng, lên giọng bắt chước phong cách của người đại diện Vân Nhược Chu, "Mấy người biết thời gian của minh tinh Vân Nhược Chu quý giá lắm không? Người nào có mắt không tròng dám đùa giỡn Big star? Loại người này có biết khái niệm về tính chuyên nghiệp hay không? Chúng tôi không thu hình nữa!"
Hạ Tuyền bật cười rúc rích hỏi cậu: "Tổ biên tập trả lời sao?"
"Còn trả lời gì nữa? Cả đám luống cuống luân phiên gọi điện thoại." Mã Nghĩ đắc ý, "Em ở bên cạnh nghe lỏm được, đạo diễn trút giận lên đầu người đại diện của Lô Bái Hân, còn hăm dọa sẽ gạch tên cô ta khỏi chương trình."
"Không có khả năng gạch tên cô ta đâu, hăm dọa cho bõ tức ấy mà, dù sao cũng kí hợp đồng rõ ràng rồi." Hạ Tuyền tỉnh táo nêu nhận xét.
Hứa Cách Phỉ gật gù: "Có điều, người đại diện của Vân Nhược Chu đã đích thân hối thúc, lời anh ta nói ít nhiều cũng có trọng lượng, bên kia có lẽ đang rối rít chạy tới, em mau chuẩn bị đi."
Hạ Tuyền uể oải đứng dậy, gọi thợ trang điểm dặm lại chút phấn son. Quả nhiên không bao lâu sau, đại diện của ban biên tập thông báo người đã đến đông đủ và kêu gọi mọi người bắt đầu ghi hình.
Chuẩn bị xong hết thảy, Hạ Tuyền lần nữa bước lên sân khấu. Cô bắt cặp với Hà Yến cũng coi như xứng đôi vừa lứa. Tuy anh ta không đức cao vọng trọng như Vân Nhược Chu, song đang trên đà phát triển mạnh mẽ, tài sắc vẹn toàn, tuổi còn trẻ mà đã mang dáng dấp của thân sĩ nhã nhặn, quá trình cùng anh ta hợp tác rất đáng để cô hưởng thụ.
Vòng đầu tiên của chương trình là phần song ca của bốn cặp đôi. Mỗi cặp đôi được quyền lựa chọn bài hát mình ưng ý và song ca cùng nhau. Trong quá trình hoàn thành bài hát, ban tổ chức sẽ sắp xếp một vài tình huống oái oăm để thử thách họ. Cuối cùng, cặp đôi nào hát trọn vẹn nhất sẽ giành chiến thắng.
Cặp đầu tiên dự thi là Hướng Địch và Kiều Minh Đạt, tiếp theo là Chu Trác và Lục Tư Ngật, kế nữa là Hạ Tuyền và Hà Yến, sau chót mới là Lô Bái Hân và Vân Nhược Chu. Thứ tự này dựa theo mức độ nổi tiếng của các cặp đôi, người xuất hiện sau cùng giữ nhiệm vụ tạo nên hiệu ứng bùng nổ.
Hạ Tuyền và Hà Yến cùng lựa chọn một bản tình ca kinh điển đã lâu, độ phổ biến rộng rãi, dễ đi vào lòng người. Còn hai cặp đầu tiên lựa chọn hai ca khúc mới nổi, gây sốt gần đây. Họ hát khá tốt, cặp thứ nhất 66 điểm, cặp thứ hai 70 điểm, kế tiếp tới lượt cặp của Hạ Tuyền.
Trong lúc biểu diễn, Hạ Tuyền vẫn quan sát chặt chẽ hiện trường xung quanh, do e ngại sẽ xảy ra tình huống làm tổn thương đến mình. Nom dáng vẻ sợ bóng sợ gió của cô, Hà Yến buồn cười quá đỗi. Anh ta liền ôm vai cô, hành động thân mật ấy làm khán giả đi xem trực tiếp liên tục thét chói tai.
Hạ Tuyền căn cứ theo tiêu chí giải trí là chính của chương trình, bèn phối hợp ra chiều thẹn thùng rúc sát vào vai Hà Yến. Dưới sự dẫn dắt của anh ta, cô khéo léo né tránh các dải ruy băng cùng những giọt nước lạnh phun từ trên xuống và hát tương đối trọn vẹn.
Cuối cùng, đội cô đạt 84 điểm, một số điểm khá cao, phản ánh đúng phần thi ăn ý của họ.
"Em rất tuyệt." Hà Yến thấp giọng khen cô.
Hạ Tuyền mỉm cười quyến rũ rồi ngượng ngùng cúi đầu. Máy quay vừa vặn lia đến cảnh hai người liếc mắt đưa tình, không khí trường quay bỗng chốc hừng hực như lửa.
Từ đầu đến cuối, Vân Nhược Chu vẫn theo sát màn trình diễn của họ, đợi tới khi cặp đôi của anh lên thi, anh bèn chọn bài < Tình yêu Hiroshima>*
*Đây là bài hát song ca do Trương Hồng Lương và Mạc Văn Úy thể hiện. [url=https://www.youtube.com/watch?v=QNgwvHN3nN8]link[/link] bài hát
Hạ Tuyền bình tĩnh lắng nghe khúc nhạc dạo. Song, khi bắt đầu cất lên câu hát đầu tiên, Vân Nhược Chu thình lình quay sang nhìn cô đăm đăm, cô liền xuất hiện dự cảm chẳng lành.
"Lẽ ra em nên cự tuyệt anh từ sớm, đừng để mặc cho anh theo đuổi, để câu chuyện cũ mà anh từng khao khát, lưu lại cái tên không thể xóa mờ" —— Ca từ này, ánh mắt này, người sáng suốt đều nhận ra ẩn ý bên trong, anh quay phim lập tức chuyển camera sang hướng khác, có điều khán giả ở trường quay vẫn thấy rõ mồn một, Vân Nhược Chu nhìn Hạ Tuyền bằng ánh mắt đong đầy tình ý.
Lô Bái Hân xây xẩm mặt mày, câm nín nhìn Vân Nhược Chu. Cô ta thực sự chỉ muốn giục quách cái micro cho xong, nhưng cô ta không dám biến suy nghĩ thành hành động thực tế, đành cắn răng, ngậm ngùi nuốt bực, cam chịu mất mặt.
Hạ Tuyền vẫn giữ được sự tỉnh táo trước ánh mắt của Vân Nhược Chu, rồi cô vỗ tay bằng vẻ mặt không tí biểu cảm. Bấy giờ, Vân Nhược Chu thu hồi tầm mắt, tập trung biểu diễn.
Anh thật sự rất hiểu con người cô, lúc này vẻ ngoài của cô thoạt nhìn bình tĩnh, mà trong lòng lại nôn nóng không yên. Mục đích của anh xem như đã đạt được, tất nhiên sẽ không tiếp tục làm càn. Qua phản ứng của cô, thâm tâm anh chẳng hề đau đớn, mà còn hưng phấn khác thường. Đại khái là từ lúc quen biết, trước mặt anh, cô luôn dùng thái độ bình lặng, nhạt nhẽo, chẳng vui chẳng buồn. Mà hôm nay rốt cuộc cô đã có chút phản ứng.
Vòng tiếp theo, Vân Nhược Chu nghiêm túc tham gia bằng tác phong chuyên nghiệp, không lên cơn tăng động, làm ra mấy chuyện khiến người khác xấu hổ. Tuy nhiên, anh vẫn thi đấu khá cởi mở với cặp của Hạ Tuyền, đôi lúc còn cố ý nhường nhịn, nên khi tổng kết số điểm, đội Hạ Tuyền và Hà Yến dẫn đầu chung cuộc, Vân Nhược Chu và Lộ Bái Hân xếp thứ hai. Lô Bái Hân quả thực muốn quỳ lạy anh luôn. Chương trình vừa kết thúc, cô ta tức tốc phủi mông chạy lấy người, không thèm lẽo đẽo bám đuôi Vân thiên vương nữa.
Nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, sau khi tiết mục kết thúc, Hạ Tuyền cũng nhanh chân rời khỏi đài truyền hình. Vân Nhược Chu nổi tiếng là anh tuấn phóng khoáng lại bị hai cô nàng tránh như tránh tà, đây là lần đầu tiên Vân thiên vương nếm phải trái đắng này.
"Nhược Chu, lịch trình tiếp theo đã cận kề rồi, thời gian nghỉ không nhiều, cậu tranh thủ ngủ tí đi." Người đại diện nói.
Vân Nhược Chu dõi theo bóng dáng người nào đó cắm đầu cắm cổ chạy trối chết, đoạn nhoẻn cười "Ờ" một tiếng rồi hỏi: "Hôm nay chơi vui không?"
Người đại diện lắc đầu ngao ngán: "Cậu chỉ ham chơi thôi. Lúc trước, tôi nên kiên quyết ngăn cản cậu tham gia chương trình vô bổ này, chỉ tổ phí thời gian."
Vân Nhược Chu giơ tay sửa sang lại âu phục và áo khoác, nói: "Yên tâm, em biết chừng mực." Dứt lời, anh cười như không cười và thu hồi ánh mắt, rảo bước rời đi.
Ra khỏi đài truyền hình, Hạ Tuyền bị Hứa Cách Phỉ "áp giải" về tận nhà. Hứa Cách Phỉ vốn định tiếp tục giám sát cô hai mươi tư giờ, song Hạ Tuyền lấy lí do là sự có mặt của cô ấy sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến việc mình học kịch bản để đuổi khéo cô ấy đi.
Chờ Hứa Cách Phỉ ra về với tâm trạng thấp thỏm lo âu, cô liền lén lút rời khỏi nhà, lái xe chạy thẳng đến biệt thự của Lệ Tịnh Lương. Tới nơi, cô ngừng xe, nhìn quanh quất xung quanh thấy không ai dòm ngó mới nhấn chuông cửa.
Chuông vang lên khá lâu cửa mới mở ra, sau cánh cửa là người giúp việc theo giờ, chị ta nheo mắt hỏi Hạ Tuyền "Xin hỏi cô tìm ai?"
Hạ Tuyền cười híp mắt đáp: "Chào chị, tôi tới nhà chờ anh Lệ."
"Ngài Lệ chưa về nhà."
"Vậy nên tôi mới nói 'chờ'." Nói xong, liền lách người dợm bước vô.
Người gíup việc đứng chặn cô lại: "Ngại quá tiểu thư, Ngài Lệ không hề dặn dò tôi trước, cô vẫn nên gọi điện hỏi thử ngài ấy đi."
Hạ Tuyền dừng bước, hiền hoà lễ phép nói: "Xin lỗi, tôi gọi ngay đây, phiền chị chờ chút."
Cô gọi vào số di động mà lúc trước Lệ Tịnh Lương đã ghi ở mặt sau danh thiếp, điện thoại vừa thông bên kia đã bắt máy, cô thuật lại chi tiết tình hình: "Em đang đứng trước cửa nhà anh, vốn định tặng anh bất ngờ nho nhỏ, ai dè chị giúp việc không cho em vào."
Bên kia, Lệ Tịnh Lương trầm ngâm một hồi mới đáp: "Em nhìn đằng sau đi."
Hạ Tuyền nghi hoặc ngoái đầu, liền nhìn thấy vóc dáng rắn rỏi cao ráo của người đàn ông đó.
"... Anh về lúc nào?" Cô lúng túng cúp máy.
Khóe miệng Lệ Tịnh Lượng vẽ nên nét cười mỉm, bộ âu phục thẳng thớm tôn vóc dáng hoàn hảo với eo hẹp chân dài. Anh ta giơ lên mấy ngón tay thon đẩy nhẹ gọng kính vàng gác trên sống mũi cao, buông câu hàm xúc: "Vào lúc em leo lẻo với người giúp việc, một hai đòi vô nhà."
Hạ Tuyền hơi ấp úng. Nhưng từ khi quen biết Lệ Tịnh Lương, dường như khuôn mặt cô đã trui rèn được lớp da dày cộm.
Cô chẳng thèm lùi bước, ngược lại còn ra chiều thân thiết tiến lên nắm tay anh ta. Trước vẻ kinh ngạc của người giúp việc, cô ngọt ngào nũng nịu: "Tịnh Lương, anh đừng giận nữa, lần sau em nhất định ở sân bay đợi anh tới đón, không vô tâm bỏ về trước đâu."
Lệ Tịnh Lương điềm nhiên nhìn cô diễn trò, rồi nhìn chị giúp việc đang đứng như trời trồng, ôn tồn ra lệnh: "Chị về trước đi."
Người giúp việc lắp bắp: "Vâng, ngài Lệ." Dứt lời liền quay vô nhà cầm túi xách chuẩn bị rời đi. Sau đó, chị ta đến trước mặt hai người, dõng dạc nói, "Ngài Lệ, sẵn có cô Diệp ở đây, vậy phiền cô ấy giúp ngài dọn bữa ăn tối luôn, tôi vốn định chờ tẹo nữa mới hâm nóng thức ăn rồi dọn lên mời ngài."
Lệ Tịnh Lương nghe vậy liền như lỡ đễnh vỗ nhẹ tay Hạ Tuyền, dịu dàng lên tiếng: "Tới rất đúng lúc, có sẵn thức ăn rồi."
Bình thường, Lệ Tịnh Lương hay nói mấy câu cạnh khóe, xỏ xiên, còn Hạ Tuyền cứ tỉnh bơ, chẳng màng để bụng. Thế mà câu anh ta vừa nói lại khiến sắc mặt cô thoáng trầm xuống. Cô theo bản năng nắm chặt cánh tay anh ta, kéo mạnh một cái. Lệ Tịnh Lương thu được tín hiệu này thì tương đối hài lòng, rồi giãy khỏi tay cô đi vào nhà trước.
Người giúp việc đã bỏ về khá lâu. Hạ Tuyền đăm chiêu nhìn cánh cửa dần khép lại, một giây sau cô nhắm mắt, liều mình theo anh ta vào nhà.
"Diệp Hân là bố ruột của em."
Cô vừa bước qua cánh cửa, liền trông thấy Lệ Tịnh Lương ngồi vắt chéo chân trên sô pha, trong lúc tháo caravat, anh ta lên tiếng hỏi thẳng trọng tâm.
"Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này."
"Cố ý tiết lộ tin tức cho tôi, giờ lại giở chứng không muốn nói?" Ánh mắt anh ta nhìn cô toát lên hàm ý khó đoán, "Vậy bây giờ em muốn làm gì?"
Hạ Tuyền cất gót, duyên dáng đi từng bước tới chỗ anh ta, vừa đi cô vừa hất mạnh chiếc áo khoác màu đen xuống, ý nhị khoe khoang chiếc váy đỏ rực ôm sát thân hình nóng bỏng. Theo chuyển động tinh tế của cô, mặt nạ ngụy trang của người đàn ông đối diện dần tiêu biến. Cô tự tin đến mức không thèm trang điểm, vì biết vẻ đẹp tự nhiên chẳng cần son phấn làm nền, thậm chí không cần quần là áo lượt, cũng đủ sức khiến cánh đàn ông ngả nghiêng, khuynh đảo.
"Chúng ta làm việc này trước." Cô ghé sát miệng vào tai anh ta, nhả hơi thở như lan như ngọc.
Lệ Tịnh Lương khẽ dịch người, nghiêng đầu ngắm nghía cặp mắt hoa đào hút hồn, bình tĩnh nhìn cô thò tay vô túi xách lấy ra một tập giấy trắng: "Giúp em đọc lời thoại nhân vật nam đi, honey."
/25
|