Tìm Lệ Tịnh Lương để tập lời thoại kịch bản? Nhờ một ông chủ lớn làm việc này, gan Hạ Tuyền cũng to quá nhỉ!
Tuy vậy, biểu hiện của Lệ Tịnh Lương lúc này chừng như không mấy khó chịu. Anh ta cầm xấp giấy trong tay, đọc lướt qua dòng chữ ngoài bìa , rồi chống cằm, tựa lưng vô ghế, điềm đạm hỏi : "Phim điện ảnh?"
Hạ Tuyền ngồi xuống cạnh anh ta, dán chặt thân mình vào cánh tay anh ta, thân nhiệt ấm áp trên người cô khiến đối phương khó lòng giữ nổi sự bình tĩnh, Lệ Tịnh Lương khẽ liếc mắt nhìn sang, tầm nhìn lơ lửng trước vòng một của cô, thản nhiên lưu lại vài giây, ngắm nghía chán chê thì ung dung thu hồi tầm nhìn.
Nom vẻ mặt anh ta vẫn bình thản không tí biểu cảm, lòng dạ Hạ Tuyền lăn tăn gợn sóng nhỏ. Cô mất tự chủ siết chặt tay anh ta, tựa đầu vào bả vai vững chắc: "Ừ, bối cảnh phim là thời kháng chiến, em diễn vai đặc vụ." Cô tóm tắt sơ qua kịch bản bằng giọng nói du dương dịu nhẹ, "Nhân vật của em sinh ra ở Nhật Bản, mang trong mình hai dòng máu Trung Nhật, nên nắm rõ tình hình bên ấy. Sau khi chiến tranh bùng nổ, cô ấy liền gia nhập quân đội Nhật Bản, làm gián điệp cho Trung Quốc."
Lệ Tịnh Lương đọc lướt nhanh hai trang kịch bản, phát hiện thêm vài tình tiết thú vị mà cô cố ý lãng tránh, không đề cập tới.
Nhân vật nữ trong phim và Hạ Tuyền trùng hợp có hoàn cảnh tương tự, đều vì muốn trả thù người bố ruột của mình mà tình nguyện dấn thân vào đầm rồng hang hổ, chẳng qua, bố Hạ Tuyền là ông chủ của giải trí Hoa Hạ, còn bố nữ chính là một sĩ quan cao cấp bên Nhật. Trong tập kịch bản, bên cạnh những dòng miêu tả về bố nữ chính, Hạ Tuyền còn chú thích trong dấu ngoặc đơn hai chữ: cặn bã.
"Cặn bã", từ phù hợp để hình dung hai gã đàn ông trong phim lẫn ngoài đời.
Lệ Tịnh Lương khép tập kịch bản, đoạn lườm cô gái đang gần như đu mình trên người anh: "Chắc em hiểu, thương nhân chúng tôi không bao giờ ngu ngốc đâm đầu vào mấy vụ làm ăn lỗ vốn."
Hạ Tuyền nghiêng đầu nhìn anh ta, ngay cả bộ dạng tò mò cũng đẹp khôn tả: "Vậy nên?"
Anh ta cúi đầu kề sát mặt cô, cặp mắt sắc lạnh xuyên qua mắt kính, soi thẳng vào đồng tử cô, nhếch miệng cười như không cười hỏi: "Vậy nên, mức thù lao em trả cho tôi là bao nhiêu?"
Hạ Tuyền có phần nghẹn lời, bởi lẽ cô tựa hồ đang bơi bì bõm trong ánh mắt anh ta. Ánh mắt ấy sáng tựa hàng ngàn tinh tú lấp lánh điểm xuyết trên dải ngân hà huyền ảo bao la, nếu chẳng may cô sơ sẩy một tí, ắt hẳn sẽ lạc vào mê cung đó.
Lát sau, cô khá chật vật để thoát khỏi đôi mắt mê mị đó, tỏ vẻ hững hờ, nhõng nhẽo: "Honey, chán anh quá, chẳng hiểu phong tình gì hết."
Lệ Tịnh Lương cười khẩy, sắc mặt cực kì lãnh đạm: "Chúng ta quen nhau chưa lâu, gọi nhau là honey có vẻ hơi quá lố. Xưng hô này, tôi đành hoàn trả cho em."
Cái gã Lệ Tịnh Lương này... khó trị quá đi mất!
Hạ Tuyền cắn môi, ai oán trừng anh ta. Lệ Tịnh Lương đã "khích tướng" thành công, tính háo thắng của cô nhất thời cuộn trào mãnh liệt, ruột gan cô dấy lên ngọn lửa rừng rực thiêu đốt lí trí, cô bụng bảo dạ: chỉ cần có thể thu phục anh ta, thì cho dầu phải trả cái giá đắt đến cỡ nào, cô cũng tình nguyện thử liều một phen.
"Là do em vượt quá giới hạn." Một lát sau, Hạ Tuyền ép mình tỉnh táo lại, khôi phục dáng vẻ thong dong ngày thường, đoạn ngồi thẳng người lấy lại nét đoan trang, nền nã, sau đó nghiêm túc thỉnh giáo anh ta, "Em tự nhận đã tiếp xúc với khá nhiều loại đàn ông, nhưng kiểu của anh Lệ là lần đầu tiên được hân hạnh diện kiến đấy, nên xếp anh vào loại hình nào nhỉ?"
Cô ra chiều nghiêm túc tự vấn, giơ tay liệt kê mấy ví dụ: "Mĩ nam đẹp hơn hoa? Không đúng, tiểu thịt tươi à? Chẳng giống, cao phú soái? Có lẽ, nhưng chưa thỏa đáng lắm." Tư lự một hồi, cô bỗng nhiên cười khanh khách, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng sáng, hí hửng nói: "Anh Lệ là kiểu người từ trong ra ngoài đều cứng rắn, kiên cường"
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cứng rắn". Nói xong, bàn tay trắng ngần bèn xâm nhập tới vùng eo Lệ Tịnh Lương, từ từ rê xuống dưới, chuyển động dập dờn ngay khu tam giác nguy hiểm. Lệ Tịnh Lương rủ mắt quan sát, không lên tiếng cũng chẳng có hành động ngăn cản, thái độ vẫn trước sau như một.
"..."
Trời ạ, anh ta tỉnh queo không thèm phản ứng luôn, rốt cuộc anh ta có "lên" được hay không thế? Trước giờ, Hạ Tuyền vẫn luôn tự tin về sức hấp dẫn của bản thân. Nhưng ngày hôm nay, cô phải nhận lấy sự đả kích không nhỏ tẹo nào. Cô chán chường thu tay, thở dài đánh sượt, rồi hậm hực nói: " Mong anh Lệ hãy nén bi thương, con người một khi đã có tuổi, thì hay xuất hiện những vấn đề...nằm ngoài tầm với, nên đành lực bất tòng tâm. Ái chà, anh đừng vì những thiếu hụt ấy, mà trở nên bi quan, hờ hững với cuộc sống. Cuộc đời vẫn đẹp sao, nếu rảnh rỗi, anh nên đi thăm thú thêm nhiều danh lam thắng cảnh, trải lòng cùng núi cùng sông, cùng thiên nhiên tươi đẹp, bảo đảm sẽ mở mang đầu óc, mở rộng được tầm nhìn."
Lệ Tịnh Lương mím môi nín nhịn, vờ ngoan ngoãn tiếp thu ý kiến của cô: "Ok, tự dưng tôi muốn nghe âm thanh của tiếng thủy triều quá, hay bây giờ chúng ta xuất phát luôn nhé?"
Hạ Tuyền chưng hửng, nhất thời không đưa ra được lí do cự tuyệt. Vì thế, hơn nửa giờ sau, bọn họ đã có mặt tại một bờ biển ở thành phố Giang.
Màn đêm dần buông xuống, Hạ Tuyền chỉ mặc bộ váy đỏ mỏng manh đứng bên cạnh Lệ Tịnh Lương. Trong khi cô run cầm cập vì lạnh, anh ta lại một thân tây trang kín mít, dưới chân mang giày da giữ ấm.
Thấy Hạ Tuyền co quắp người giữa sóng biển rì rào, hai chữ "hả hê" viết rõ trên mặt Lệ Tịnh Lương, ánh mắt anh ta tuồng như muốn hỏi: Em còn dám dụ dỗ tôi, còn dám nói nhăng nói cuội nữa không?
Hạ Tuyền toan cúi đầu nhận thua cái gã nhỏ mọn này, song vẫn tấm tức trong lòng. Cô nghiến răng trèo trẹo, rồi hùng hổ tiến lên hành động như thổ phỉ, thô lỗ cởi áo khoác của anh ta. Lệ Tịnh Lương đứng yên, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Vài giây sau, Hạ Tuyền cướp áo thành công, ngay tức khắc mặc vào người, mùi hương đặc trưng của Lệ Tịnh Lương liền thoang thoảng quanh chóp mũi cô, khiến cô có phần an tâm hơn.
"Quá đáng." Hai cánh môi hé mở, bực bội lên án anh ta bằng hai chữ ngắn gọn mà súc tích, rốt cuộc cô không buồn ngụy trang giả dối nữa.
Dáng vẻ đanh đá đó của cô lại khiến Lệ Tịnh Lương thích thú hơn nhiều. Trông thấy sắc mặt cô tái mét vì lạnh, anh ta cũng động lòng trắc ẩn, quyết định phá lệ nhân nhượng.
"Không phải em muốn tập thoại sao?"
Hạ Tuyền kinh ngạc dòm qua: "Anh đồng ý?"
Lệ Tịnh Lương đáp lại bằng cách quay gót, đi ra xe lấy tập kịch bản. Nhìn từ đằng xa, chiếc áo sơ mi màu đen anh ta mặc gần như hòa quyện với sắc trời mênh mông thăm thẳm. Càng tiếp cận, cô càng phát hiện, dường như sức hút của anh ta là không giới hạn, anh ta luôn giữ được vẻ điềm tĩnh cùng thái độ xa cách lạnh nhạt. Ở anh ta, bất kể phương diện nào, cũng đều khiêu chiến lòng kiên nhẫn và khát khao chinh phục của Hạ Tuyền.
Lát sau, Lệ Tịnh Lương đi đến trước mặt cô, bàn tay thon dài chìa tập kịch bản qua, Hạ Tuyền đón lấy, tùy ý mở một trang. Cô há miệng dợm lên tiếng, song Lệ Tịnh Lương lại xoay người, đi về phía một nhà hàng cách gần đấy. Cô khó hiểu nhìn lom lom bóng lưng anh ta, đứng chờ chừng năm phút, anh ta mới quay về.
Trong tay anh ta cầm thêm ly nước, lúc anh ta đến gần, cô mới để ý nước trong ly vẫn bốc hơi nghi ngút.
"Uống nước đi."
Anh ta đưa qua, vẻ mặt dửng dưng như trước, phong cách của anh ta vẫn nhất quán, luôn lạnh lùng hờ hững, song hồ như hơi nóng của ly nước đã len lỏi vào tận đáy lòng cô.
Hạ Tuyền hít mạnh một hơi và nhè nhẹ thở ra, dịu dàng cất tiếng: "Anh bỏ ly nước xuống dưới đi, rồi sau đó lại đây, nhìn em và ôm em."
Lệ Tịnh Lương nhất quyết làm theo ý mình, nhét ly nước vô tay Hạ Tuyền, cất giọng hời hợt: "Cô Hạ, mục đích khi cô tiếp cận tôi đã quá rõ rệt, mà thời gian của tôi rất quý báu, không rảnh rang cùng cô 'đóng kịch diễn phim'*, nhập vai vào mấy nhân vật nhàm chán, cô muốn gì thì nói thẳng đi."
*Nguyên văn là phẫn gia gia tửu (扮家家酒), ở những vùng nông thôn còn gọi là oa đầu nhiệt nhiệt (锅头热热): cái này là một trò mà các bé rất yêu thích, thường tự mình đóng vai những nhân vật khác nhau, thường là tự diễn những nhân vật trong gia đình như bố, mẹ, anh, chị em của mình. Hoặc đóng vai những nhân vật lớn mà mình yêu thích như bác sĩ, giáo viên, ca sĩ...
"Em có mục đích gì chứ." Đôi môi Hạ Tuyền khép mở, nhả ra mấy chữ chiếu lệ.
"Cô có mục đích gì thì tự cô hiểu rõ, còn tôi chỉ hiểu rõ duy nhất một điều rằng, tôi không thích bị người khác lợi dụng, hay trở thành bàn đạp tạo đà cho ai đó."
Lần đầu tiên, Lệ Tịnh Lương nở nụ cười rét lạnh như thời tiết mùa đông của Tam Cửu*. Thái độ quyết liệt của anh ta khiến cô vô phương lên tiếng phủ nhận.
*Trích trong câu "Vào đông ngày rét, lạnh ở tam cửu": Tam cửu nằm trong khoảng thời gian sau đông chí từ 19 đến 27 ngày. Để hiểu thêm về đông chí, các bạn tìm đọc ở đây
"Diệp Hân là bố ruột của cô. Khi ông ta kết hôn cùng Lương Ngâm, mẹ cô - bà Khang Vũ đã không chịu nổi đả kích liền qua đời. Sau đó, cô cũng mất tích theo, bây giờ lại mò về, mục đích là muốn báo thù." Anh ta phóng tầm mắt về cảnh biển ban đêm, thủy triều đến hẹn lại lên, réo rắt âm thanh trong trẻo, tách biệt hẳn hòi với cõi lòng u ám, phức tạp của con người, "Ngay từ đầu, cô đã lập kế hoạch mượn tay tôi loại bỏ ông ta, sẵn tiện khiến Diệp Minh Tâm chịu chút tủi hổ, uất ức. Có điều, cô dần dà phát hiện tôi là loại người không dễ đối phó, nên nhanh chóng tiến hành phương án khác, định bụng chuyển sang hợp tác cùng tôi, hòng đạt được chút lợi ích nhỏ, vì vậy, cô kêu tài xế chở mình đến nghĩa trang, cố ý tiết lộ tin tức này cho tôi."
Hạ Tuyền bỗng nhiên bật cười sảng khoái. Lệ Tịnh Lương nhìn cô chăm chú, cô vui vẻ quay đầu cùng anh ta đấu mắt. Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, sau cô giơ tay vứt mạnh ly nước xuống bờ cát, rồi kiễng chân ôm lấy cổ anh ta, đặt lên môi anh ta nụ hôn da diết.
Lệ Tịnh Lương đứng yên một chỗ, không hùa theo cũng không kháng cự, để mặc cô tùy ý trằn trọc dây dưa trên môi mình. Hai người triền miên một lúc, đoạn cô chủ động kết thúc nụ hôn này, song cơ thể thì dán sát vào anh ta, hai khối mềm mại như có như không cọ xát vào vòm ngực gầy gò rắn rỏi. Lệ Tịnh Lương nghe rõ từng câu từng câu khi đôi môi cô ghé sát vô vành tai anh ta: "Bảo bối, anh nói thiếu một điều, em chẳng những muốn hợp tác cùng anh, muốn biến anh thành kị sĩ của em, mà còn muốn... chiếm được anh."
Trước đây, Vân Nhược Chu kiên trì theo đuổi Hạ Tuyền. Sở dĩ cô lưỡng lự không chịu đáp ứng, một phần vì vết thương lòng do người bố ruột gây ra đã vô hình trung đẩy cô vào tình cảnh không dễ dàng tính nhiệm một gã đàn ông, ngoài ra còn thêm nguyên nhân nữa, là bởi cô không thấy Vân Nhược Chu có thể đem đến cho mình giá trị to lớn nào.
Anh quả thật có tên tuổi, có chỗ đứng trong làng giải trí, thừa sức giúp cô mau chóng nổi tiếng, nhưng phần giá trị ấy chưa lớn đến mức khiến cô bán rẻ tình cảm của mình, cam tâm tình nguyện thuận theo anh.
Kì thực, Hạ Tuyền là người phụ nữ vô cùng thực tế và cực kì có dã tâm. "Khẩu vị" của cô tỉ lệ thuận với những nỗi đau tê tái mà cô từng nếm trải. Phóng tầm mắt khắp làng giải trí ...chỉ có người đàn ông này sở hữu trí thông minh khiến cô phải ngả mũ chịu thua. Chỉ duy nhất anh ta - Lệ Tịnh Lương mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện thuận theo.
Tuy vậy, biểu hiện của Lệ Tịnh Lương lúc này chừng như không mấy khó chịu. Anh ta cầm xấp giấy trong tay, đọc lướt qua dòng chữ ngoài bìa , rồi chống cằm, tựa lưng vô ghế, điềm đạm hỏi : "Phim điện ảnh?"
Hạ Tuyền ngồi xuống cạnh anh ta, dán chặt thân mình vào cánh tay anh ta, thân nhiệt ấm áp trên người cô khiến đối phương khó lòng giữ nổi sự bình tĩnh, Lệ Tịnh Lương khẽ liếc mắt nhìn sang, tầm nhìn lơ lửng trước vòng một của cô, thản nhiên lưu lại vài giây, ngắm nghía chán chê thì ung dung thu hồi tầm nhìn.
Nom vẻ mặt anh ta vẫn bình thản không tí biểu cảm, lòng dạ Hạ Tuyền lăn tăn gợn sóng nhỏ. Cô mất tự chủ siết chặt tay anh ta, tựa đầu vào bả vai vững chắc: "Ừ, bối cảnh phim là thời kháng chiến, em diễn vai đặc vụ." Cô tóm tắt sơ qua kịch bản bằng giọng nói du dương dịu nhẹ, "Nhân vật của em sinh ra ở Nhật Bản, mang trong mình hai dòng máu Trung Nhật, nên nắm rõ tình hình bên ấy. Sau khi chiến tranh bùng nổ, cô ấy liền gia nhập quân đội Nhật Bản, làm gián điệp cho Trung Quốc."
Lệ Tịnh Lương đọc lướt nhanh hai trang kịch bản, phát hiện thêm vài tình tiết thú vị mà cô cố ý lãng tránh, không đề cập tới.
Nhân vật nữ trong phim và Hạ Tuyền trùng hợp có hoàn cảnh tương tự, đều vì muốn trả thù người bố ruột của mình mà tình nguyện dấn thân vào đầm rồng hang hổ, chẳng qua, bố Hạ Tuyền là ông chủ của giải trí Hoa Hạ, còn bố nữ chính là một sĩ quan cao cấp bên Nhật. Trong tập kịch bản, bên cạnh những dòng miêu tả về bố nữ chính, Hạ Tuyền còn chú thích trong dấu ngoặc đơn hai chữ: cặn bã.
"Cặn bã", từ phù hợp để hình dung hai gã đàn ông trong phim lẫn ngoài đời.
Lệ Tịnh Lương khép tập kịch bản, đoạn lườm cô gái đang gần như đu mình trên người anh: "Chắc em hiểu, thương nhân chúng tôi không bao giờ ngu ngốc đâm đầu vào mấy vụ làm ăn lỗ vốn."
Hạ Tuyền nghiêng đầu nhìn anh ta, ngay cả bộ dạng tò mò cũng đẹp khôn tả: "Vậy nên?"
Anh ta cúi đầu kề sát mặt cô, cặp mắt sắc lạnh xuyên qua mắt kính, soi thẳng vào đồng tử cô, nhếch miệng cười như không cười hỏi: "Vậy nên, mức thù lao em trả cho tôi là bao nhiêu?"
Hạ Tuyền có phần nghẹn lời, bởi lẽ cô tựa hồ đang bơi bì bõm trong ánh mắt anh ta. Ánh mắt ấy sáng tựa hàng ngàn tinh tú lấp lánh điểm xuyết trên dải ngân hà huyền ảo bao la, nếu chẳng may cô sơ sẩy một tí, ắt hẳn sẽ lạc vào mê cung đó.
Lát sau, cô khá chật vật để thoát khỏi đôi mắt mê mị đó, tỏ vẻ hững hờ, nhõng nhẽo: "Honey, chán anh quá, chẳng hiểu phong tình gì hết."
Lệ Tịnh Lương cười khẩy, sắc mặt cực kì lãnh đạm: "Chúng ta quen nhau chưa lâu, gọi nhau là honey có vẻ hơi quá lố. Xưng hô này, tôi đành hoàn trả cho em."
Cái gã Lệ Tịnh Lương này... khó trị quá đi mất!
Hạ Tuyền cắn môi, ai oán trừng anh ta. Lệ Tịnh Lương đã "khích tướng" thành công, tính háo thắng của cô nhất thời cuộn trào mãnh liệt, ruột gan cô dấy lên ngọn lửa rừng rực thiêu đốt lí trí, cô bụng bảo dạ: chỉ cần có thể thu phục anh ta, thì cho dầu phải trả cái giá đắt đến cỡ nào, cô cũng tình nguyện thử liều một phen.
"Là do em vượt quá giới hạn." Một lát sau, Hạ Tuyền ép mình tỉnh táo lại, khôi phục dáng vẻ thong dong ngày thường, đoạn ngồi thẳng người lấy lại nét đoan trang, nền nã, sau đó nghiêm túc thỉnh giáo anh ta, "Em tự nhận đã tiếp xúc với khá nhiều loại đàn ông, nhưng kiểu của anh Lệ là lần đầu tiên được hân hạnh diện kiến đấy, nên xếp anh vào loại hình nào nhỉ?"
Cô ra chiều nghiêm túc tự vấn, giơ tay liệt kê mấy ví dụ: "Mĩ nam đẹp hơn hoa? Không đúng, tiểu thịt tươi à? Chẳng giống, cao phú soái? Có lẽ, nhưng chưa thỏa đáng lắm." Tư lự một hồi, cô bỗng nhiên cười khanh khách, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng sáng, hí hửng nói: "Anh Lệ là kiểu người từ trong ra ngoài đều cứng rắn, kiên cường"
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cứng rắn". Nói xong, bàn tay trắng ngần bèn xâm nhập tới vùng eo Lệ Tịnh Lương, từ từ rê xuống dưới, chuyển động dập dờn ngay khu tam giác nguy hiểm. Lệ Tịnh Lương rủ mắt quan sát, không lên tiếng cũng chẳng có hành động ngăn cản, thái độ vẫn trước sau như một.
"..."
Trời ạ, anh ta tỉnh queo không thèm phản ứng luôn, rốt cuộc anh ta có "lên" được hay không thế? Trước giờ, Hạ Tuyền vẫn luôn tự tin về sức hấp dẫn của bản thân. Nhưng ngày hôm nay, cô phải nhận lấy sự đả kích không nhỏ tẹo nào. Cô chán chường thu tay, thở dài đánh sượt, rồi hậm hực nói: " Mong anh Lệ hãy nén bi thương, con người một khi đã có tuổi, thì hay xuất hiện những vấn đề...nằm ngoài tầm với, nên đành lực bất tòng tâm. Ái chà, anh đừng vì những thiếu hụt ấy, mà trở nên bi quan, hờ hững với cuộc sống. Cuộc đời vẫn đẹp sao, nếu rảnh rỗi, anh nên đi thăm thú thêm nhiều danh lam thắng cảnh, trải lòng cùng núi cùng sông, cùng thiên nhiên tươi đẹp, bảo đảm sẽ mở mang đầu óc, mở rộng được tầm nhìn."
Lệ Tịnh Lương mím môi nín nhịn, vờ ngoan ngoãn tiếp thu ý kiến của cô: "Ok, tự dưng tôi muốn nghe âm thanh của tiếng thủy triều quá, hay bây giờ chúng ta xuất phát luôn nhé?"
Hạ Tuyền chưng hửng, nhất thời không đưa ra được lí do cự tuyệt. Vì thế, hơn nửa giờ sau, bọn họ đã có mặt tại một bờ biển ở thành phố Giang.
Màn đêm dần buông xuống, Hạ Tuyền chỉ mặc bộ váy đỏ mỏng manh đứng bên cạnh Lệ Tịnh Lương. Trong khi cô run cầm cập vì lạnh, anh ta lại một thân tây trang kín mít, dưới chân mang giày da giữ ấm.
Thấy Hạ Tuyền co quắp người giữa sóng biển rì rào, hai chữ "hả hê" viết rõ trên mặt Lệ Tịnh Lương, ánh mắt anh ta tuồng như muốn hỏi: Em còn dám dụ dỗ tôi, còn dám nói nhăng nói cuội nữa không?
Hạ Tuyền toan cúi đầu nhận thua cái gã nhỏ mọn này, song vẫn tấm tức trong lòng. Cô nghiến răng trèo trẹo, rồi hùng hổ tiến lên hành động như thổ phỉ, thô lỗ cởi áo khoác của anh ta. Lệ Tịnh Lương đứng yên, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Vài giây sau, Hạ Tuyền cướp áo thành công, ngay tức khắc mặc vào người, mùi hương đặc trưng của Lệ Tịnh Lương liền thoang thoảng quanh chóp mũi cô, khiến cô có phần an tâm hơn.
"Quá đáng." Hai cánh môi hé mở, bực bội lên án anh ta bằng hai chữ ngắn gọn mà súc tích, rốt cuộc cô không buồn ngụy trang giả dối nữa.
Dáng vẻ đanh đá đó của cô lại khiến Lệ Tịnh Lương thích thú hơn nhiều. Trông thấy sắc mặt cô tái mét vì lạnh, anh ta cũng động lòng trắc ẩn, quyết định phá lệ nhân nhượng.
"Không phải em muốn tập thoại sao?"
Hạ Tuyền kinh ngạc dòm qua: "Anh đồng ý?"
Lệ Tịnh Lương đáp lại bằng cách quay gót, đi ra xe lấy tập kịch bản. Nhìn từ đằng xa, chiếc áo sơ mi màu đen anh ta mặc gần như hòa quyện với sắc trời mênh mông thăm thẳm. Càng tiếp cận, cô càng phát hiện, dường như sức hút của anh ta là không giới hạn, anh ta luôn giữ được vẻ điềm tĩnh cùng thái độ xa cách lạnh nhạt. Ở anh ta, bất kể phương diện nào, cũng đều khiêu chiến lòng kiên nhẫn và khát khao chinh phục của Hạ Tuyền.
Lát sau, Lệ Tịnh Lương đi đến trước mặt cô, bàn tay thon dài chìa tập kịch bản qua, Hạ Tuyền đón lấy, tùy ý mở một trang. Cô há miệng dợm lên tiếng, song Lệ Tịnh Lương lại xoay người, đi về phía một nhà hàng cách gần đấy. Cô khó hiểu nhìn lom lom bóng lưng anh ta, đứng chờ chừng năm phút, anh ta mới quay về.
Trong tay anh ta cầm thêm ly nước, lúc anh ta đến gần, cô mới để ý nước trong ly vẫn bốc hơi nghi ngút.
"Uống nước đi."
Anh ta đưa qua, vẻ mặt dửng dưng như trước, phong cách của anh ta vẫn nhất quán, luôn lạnh lùng hờ hững, song hồ như hơi nóng của ly nước đã len lỏi vào tận đáy lòng cô.
Hạ Tuyền hít mạnh một hơi và nhè nhẹ thở ra, dịu dàng cất tiếng: "Anh bỏ ly nước xuống dưới đi, rồi sau đó lại đây, nhìn em và ôm em."
Lệ Tịnh Lương nhất quyết làm theo ý mình, nhét ly nước vô tay Hạ Tuyền, cất giọng hời hợt: "Cô Hạ, mục đích khi cô tiếp cận tôi đã quá rõ rệt, mà thời gian của tôi rất quý báu, không rảnh rang cùng cô 'đóng kịch diễn phim'*, nhập vai vào mấy nhân vật nhàm chán, cô muốn gì thì nói thẳng đi."
*Nguyên văn là phẫn gia gia tửu (扮家家酒), ở những vùng nông thôn còn gọi là oa đầu nhiệt nhiệt (锅头热热): cái này là một trò mà các bé rất yêu thích, thường tự mình đóng vai những nhân vật khác nhau, thường là tự diễn những nhân vật trong gia đình như bố, mẹ, anh, chị em của mình. Hoặc đóng vai những nhân vật lớn mà mình yêu thích như bác sĩ, giáo viên, ca sĩ...
"Em có mục đích gì chứ." Đôi môi Hạ Tuyền khép mở, nhả ra mấy chữ chiếu lệ.
"Cô có mục đích gì thì tự cô hiểu rõ, còn tôi chỉ hiểu rõ duy nhất một điều rằng, tôi không thích bị người khác lợi dụng, hay trở thành bàn đạp tạo đà cho ai đó."
Lần đầu tiên, Lệ Tịnh Lương nở nụ cười rét lạnh như thời tiết mùa đông của Tam Cửu*. Thái độ quyết liệt của anh ta khiến cô vô phương lên tiếng phủ nhận.
*Trích trong câu "Vào đông ngày rét, lạnh ở tam cửu": Tam cửu nằm trong khoảng thời gian sau đông chí từ 19 đến 27 ngày. Để hiểu thêm về đông chí, các bạn tìm đọc ở đây
"Diệp Hân là bố ruột của cô. Khi ông ta kết hôn cùng Lương Ngâm, mẹ cô - bà Khang Vũ đã không chịu nổi đả kích liền qua đời. Sau đó, cô cũng mất tích theo, bây giờ lại mò về, mục đích là muốn báo thù." Anh ta phóng tầm mắt về cảnh biển ban đêm, thủy triều đến hẹn lại lên, réo rắt âm thanh trong trẻo, tách biệt hẳn hòi với cõi lòng u ám, phức tạp của con người, "Ngay từ đầu, cô đã lập kế hoạch mượn tay tôi loại bỏ ông ta, sẵn tiện khiến Diệp Minh Tâm chịu chút tủi hổ, uất ức. Có điều, cô dần dà phát hiện tôi là loại người không dễ đối phó, nên nhanh chóng tiến hành phương án khác, định bụng chuyển sang hợp tác cùng tôi, hòng đạt được chút lợi ích nhỏ, vì vậy, cô kêu tài xế chở mình đến nghĩa trang, cố ý tiết lộ tin tức này cho tôi."
Hạ Tuyền bỗng nhiên bật cười sảng khoái. Lệ Tịnh Lương nhìn cô chăm chú, cô vui vẻ quay đầu cùng anh ta đấu mắt. Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, sau cô giơ tay vứt mạnh ly nước xuống bờ cát, rồi kiễng chân ôm lấy cổ anh ta, đặt lên môi anh ta nụ hôn da diết.
Lệ Tịnh Lương đứng yên một chỗ, không hùa theo cũng không kháng cự, để mặc cô tùy ý trằn trọc dây dưa trên môi mình. Hai người triền miên một lúc, đoạn cô chủ động kết thúc nụ hôn này, song cơ thể thì dán sát vào anh ta, hai khối mềm mại như có như không cọ xát vào vòm ngực gầy gò rắn rỏi. Lệ Tịnh Lương nghe rõ từng câu từng câu khi đôi môi cô ghé sát vô vành tai anh ta: "Bảo bối, anh nói thiếu một điều, em chẳng những muốn hợp tác cùng anh, muốn biến anh thành kị sĩ của em, mà còn muốn... chiếm được anh."
Trước đây, Vân Nhược Chu kiên trì theo đuổi Hạ Tuyền. Sở dĩ cô lưỡng lự không chịu đáp ứng, một phần vì vết thương lòng do người bố ruột gây ra đã vô hình trung đẩy cô vào tình cảnh không dễ dàng tính nhiệm một gã đàn ông, ngoài ra còn thêm nguyên nhân nữa, là bởi cô không thấy Vân Nhược Chu có thể đem đến cho mình giá trị to lớn nào.
Anh quả thật có tên tuổi, có chỗ đứng trong làng giải trí, thừa sức giúp cô mau chóng nổi tiếng, nhưng phần giá trị ấy chưa lớn đến mức khiến cô bán rẻ tình cảm của mình, cam tâm tình nguyện thuận theo anh.
Kì thực, Hạ Tuyền là người phụ nữ vô cùng thực tế và cực kì có dã tâm. "Khẩu vị" của cô tỉ lệ thuận với những nỗi đau tê tái mà cô từng nếm trải. Phóng tầm mắt khắp làng giải trí ...chỉ có người đàn ông này sở hữu trí thông minh khiến cô phải ngả mũ chịu thua. Chỉ duy nhất anh ta - Lệ Tịnh Lương mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện thuận theo.
/25
|