Tối.
Tại gian nhà kính:
– Không sao là tốt rồi.
– Nhớ ghé phòng, mình cho xem thứ này.
– Nhớ rồi, nghỉ sớm đi.
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Di bước chân ra khỏi bể tắm và khoác trên mình chiếc váy áo len lông chuột ngang đùi, để lộ đôi chân thon trắng nõn nà. Mái tóc còn ướt xỏa dài, nhỏ cầm lấy khăn tắm đi ra ngoài phòng.
Gia Ngọc thì đang đứng gần bàn làm việc, tay cầm khăn vò tóc đang còn ướt nước. Mình cởi trần chỉ mặc quần kaki đen, để lộ thân hình vạm vỡ. Cậu đi lại tủ bảo quản lấy ống thuốc julio – 01 tiêm vào mình và không quên lấy máu để tủ bảo quản. Cậu lấy một ống huyết tương ra.
– Đang làm gì vậy?
Di nói, vẻ mặt có chút thắc mắc.
– Ngồi yên.
Gia Ngọc cầm ống tiêm và tiêm vào cánh tay Di.
– Gì vậy?
– Đừng hỏi.
Di nhíu mày vì mũi tiêm đâm sâu vào.Gia Ngọc rút mũi tiêm và vứt vào sọt.
Cậu vớ lấy áo thun thể thao adidas mặc vào.
– Nghỉ ngơi đi.
Gia Ngọc dứt lời rồi định đi ra ngoài và chợt đứng khựng lại khi bị Di níu tay lại.
– Đừng đi, Di sợ ở một mình.
Cậu ngồi xuống giường cạnh Di và lòn tay ra phía sau vuốt lấy mái tóc nhỏ.
– Nằm xuống và nhắm mắt lại.
Nhỏ nằm xuống theo lời cậu. Cậu lấy chăn đắp lại cho nhỏ và nắm tay Di để nhỏ được yên tâm.
– Di sẽ chết sao?
– Không.
– Nhưng…
– Ngủ đi.
Di chìm dần trong giấc ngủ sâu và cảm thấy an toàn.
…
Sáng.
Vy đang xếp gọn lại chăn ga, gối lại một góc, chỉnh chu lại quần áo chuẩn bị đi làm việc.
– Hey…
Nhỏ thở dài, tay đang thắt lại nơ ở vòng eo.
– Từ ngày có người ấy là Di bỏ mặc con bạn này luôn… Ít nói chuyện chán thật. Nhưng mà cũng đành chịu, vì con đường phía trước.
Nhỏ tự độc thoại một mình trước gương.
– Di ơi Di… mình muốn có một người thật sự yêu thương mình… với cái đà này thì chắc có lẽ mình gắn với chữ ế mất…
Vy vừa than vừa xếp gọn lại những tấm ảnh trong nhật kí.
– Không ế đâu, bởi vì Vy đẹp như thiền thần vậy.
Lời nói phát ra từ chiếc khuyên tai.
– Dậy rồi sao… mình tưởng Di không nghe…
– Sợ không có người để thương sao?
Vy dừng việc đang làm.
– Không. Chẳng qua nói vui thôi. Giờ mình phải làm việc rồi, thôi nha có gì nói chuyện sau.
Vy cất cuốn sổ nhật kí vào trong tủ cẩn thận rồi đi ra ngoài tiếp tục sự nghiệp của một cô giúp việc.
Vy vừa mở cửa bước ra ngoài thì Duy vào với cái vẻ gọi là lén lút.
Cậu đi lại giường hất tung chăn gối lên, nâng đệm và nhìn xung quanh. Cậu có vẻ rất vội và tìm một thứ gì đó.
– Chỗ này không có.
Tìm ở giường không có cậu đi lại chỗ những kệ tủ lục lọi. Cậu xem từng cuốn sách một. Thứ mà cậu muốn tìm rất quan trọng, để giải đáp mọi thắc mắc mà cậu đang nghi ngờ. Cậu xem qua tủ đồ nhưng nó đã đóng lại. Không có chìa khóa để mở, cậu nghĩ đến chuyện phá ổ khóa. Nhưng khi cậu đang định phá nó, thì cậu nghe có tiếng bước chân đang dần tiến vào. Cậu nhìn xung quanh để tìm chỗ chốn và cậu đã chọn gầm giường là nơi để ẩn, cậu vội chui xuống đó một cách nhanh nhất có thể.
Vy đi vào phòng để lấy một thứ gì đó.
– Đầu óc hay quên thật.
Nhỏ cầm lấy một thứ hình vuông nhỏ màu đen cất vào túi áo.
– Không có cái này không tài nào có thể copy được.
Nói rồi Vy đi ra khỏi phòng.
Duy từ gầm giường lết ra và đứng dậy, bộ đồ bị bẩn bám đầy bụi và mạn nhện. Cậu phủi phủi cho sạch đi rồi thở phào nhẹ nhõm.
– Tưởng chừng sẽ bị phát hiện.
Cậu quay lại tủ và tiếp tục sự nghiệp tìm kiếm của mình. Cậu quay sang lấy cái cây gỗ đặt dưới giường và dùng một lực thật mạnh đạp mạnh vào ổ khóa khiến nó bung ra. Cậu vội mở hai cánh tủ và lung tung mọi thứ lên. Đồ đạt trong tủ đều bị cậu hất ra ngoài tất cả.
– Tìm thấy rồi.
Duy cầm trên tay cuốn sổ nhật kí màu đỏ, đi lại bàn và mở ra xem. Cậu lật từng trang một và nó phải khiến cậu giãn căng đồng tử bất ngờ.
– Qủa như không ngoài dự đoán của mình. Họ đến đây đều vì có mục đích cả. Chuyện này phải nói với Gia Ngọc thôi.
Cậu vội rút chiếc smartphone ra và chụp lại từng trang một trong cuốn nhật kí và cất cuốn sổ vào vị trí cũ, sắp xếp gọn lại đồ rồi đi khỏi.
Tại gian nhà kính:
Gia Ngọc rời khỏi giường và đi lại tủ đồ mặc phục trang chuẩn bị đi đến trường Đại học Taemin. Trên màn hình lớn luôn hiện lên lịch trình làm việc của cậu nó đã dày đặc. Cậu nhìn nhưng cũng chả quan tâm làm gì. Dù lịch làm việc có nhiều đến đâu thì đối với cậu cũng là bình thường, làm lúc nào cũng được. Cậu gạt nó qua một bên trừ khi gặp sự cố gì đó thì mới giải quyết để thời gian tập trung vào sự nghiệp y học của mình. Cậu vớ lấy áo sơ mi trắng mặc vào và cài từng khuy nút áo lại. Đang xăng tuy tay áo thì Di đi lại ôm cậu từ phía sau khiến cậu có chút ngạc nhiên.
– Đi làm sao?
– Gần như vậy.
Cậu nhẹ giọng đáp.
– Chán.
Di buông thả cậu và đi lại giường nằm xuống, đắp chăn kín lại.
Gia Ngọc cười nhẹ rồi đi lại giường ngồi.
– Muốn gì?
– Không gì cả.
Di trả lời mà không kéo chăn xuống nhìn cậu.
– Không thì thôi.
Cậu dứt lời rồi đứng dậy định đi thì bị Di kéo tay níu lại.
– Ở lại đi.
Nhỏ nói giọng cao vút, nắm chặt tay Gia Ngọc, ánh mắt nhìn cậu long lanh như một con mèo.
– Tôi…
“Cạch.”
Tiếng mở cửa Duy bước vào để rủ anh bạn đi đến trường.
– Đi thôi Gia Ngọc… à ừ…xin lỗi hình như tao đã làm phiền…
Duy nói rồi quay người đi chỗ khác.
– Xin lỗi.
Gia Ngọc nhìn nhỏ đáp lời. Di hất mạnh tay của Gia Ngọc ra và nằm phịch xuống, tiếp tục đắp chăn kín lại với trạng thái bực bội.
Tiếng chuông điện thoại smartphone của Hoàng Duy reo lên, cậu rút ra nghe máy.
– Chuyện gì?
-…
– Tôi biết rồi.
Cậu tắt máy, nét mặt chợt thay đổi có chút lo lắng sau khi nghe cuộc điện thoại.
– Chắc không thể đi tới trường đại học Teamin được rồi. Ở tập đoàn C&C đang gặp sự cố, hệ thống bảo mật của tập đoàn bị rò rỉ, toàn bộ dữ liệu tự động sao chép không thể ngăn chặn lại được, nhân cơ hội này hacker của những công ti thương mại điện tử sẽ vào đánh cắp hết, nếu như vậy sẽ thiệt hại đến cả tỉ USD dẫn đến phá sản, mày có thể bị đi tù đó.
– Đi.
Gia Ngọc nói giọng bình thản không có gì gọi là lo lắng khi nghe Duy nói. Cậu đi thẳng ra ngoài và leo lên chiếc lamborghini phóng đi mất hút.
Tại tập đoàn C&C:
Tất cả nhân viên đều đang rối ren không biết giải quyết như thế nào khi những màn hính máy tính bảng lớn liên tục chạy những dòng chữ màu xanh loạn xạ và còn có những tín hiệu đỏ phát ra âm thanh.
– Chủ tịch đâu, đến lúc này cậu ta còn chưa có mặt…
– Tình hình chắc tập đoàn không thể giữ vững được lâu…
– Thưa ngài Lâm, các dữ liệu cứ tự động sao chép như thế này thì chỉ vài tiếng nữa nó sẽ trống rỗng tới lúc đó chỉ đi vào ngục giam ngồi mà thôi…
-… Bla… bla…
Những người đại đứng ngồi không yên nói qua nói lại không biết làm gì.
Trong khi tập đoàn đang nằm trong đóng lửa, Gia Kỳ chỉ ngồi yên vị một chỗ, cầm lấy ly cà phê uống một cách lo lành không hề lo lắng bất cứ chuyện gì đang xảy ra, miệng nhếch mép cười.
– Gia Kỳ, sao con không lo giải quyết, ngồi đó uống cà phê là sao hả?
Ông Lâm quát lớn, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận khi thấy thái độ của anh ta.
– Ba cứ yên tâm mà chờ đợi đi, đã có thằng Gia Ngọc xử lý rồi.
– Nhưng nó đang ở đâu?
– Vừa rồi, con có cho nhân viên gọi tới Hoàng Duy, bọn nó đang trên đường tới đây. Có nó thì tập đoàn này sẽ không đến mức phải sụp đổ đâu, nó vốn dĩ là một cao thủ khét tiếng trong thế giới thương mại điện tử này, chuyện gì mà nó không thể giải quyết được.
Gia Kỳ nói giọng đều đều, định nâng tách cà phê lên thì Gia Ngọc từ ngoài mở cửa bước vào.
Cậu đi tới ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch một cách bất cần đối diện với ba mình, vẻ mặt lanh tanh không cảm xúc nhưng hiện rõ vẻ uy lực vốn có. Hoàng Duy cũng kéo ghế ngồi xuống. Bao nhiêu ánh mắt khinh từ phía đại diện đều đổ dồn về phía Gia Ngọc những cậu ném lại là ánh mắt vô cảm nhưng xoáy sâu một sự đáng sợ chứa nguyên mảnh băng sắt nhọn.
Ông lâm trừng mắt nhìn cậu, đứng phất dậy và đập bàn cái “rầm” chỉ thẳng tay vào mặt cậu khiến nhân viên trong phòng giật mình.
– Mày muốn sự nghiệp của tao gây dựng bao nhiêu năm nay đều bị sụp đỗ trong tay của mày thì mày mới hài lòng sao hả?
Ông ta quát lớn, đôi đồng tử giãn rộng tưởng trừng sắp rách.
– Của ông ?
Gia Ngọc nói giọng đanh thép và miệng cười nhạt.
– Cười được sao, mày cũng giống như mẹ mày thôi, một thứ đàn bà lẳng lơ, sinh ra thằng con trai giống như quái vật vậy.
Ông ta chửi thẳng vào mặt cậu, và không biết rằng chính câu nói của ông khiến Gia Ngọc thật sự căm hận. Cậu xiết chặt tay, nghiến răng chịu đựng lời xỉ nhục của ông ta, cậu không thể làm gì được bởi vì ông ta là ba ruột của mình, ánh mắt đen huyền chứa đầy nổi đau. Cậu đứng dậy kéo ghế đi ra ngoài nhưng trước khi đi cậu nói một cậu ngắn gọn:
– Mã hóa hệ thống, chạy dữ liệu và khóa lại, làm đi. Tài khoản Louis.
Cậu giao toàn bộ công việc cho Duy giải quyết và nhanh chóng rời khỏi tập đoàn đoàn này ngay lập tức, cậu không muốn ở lại đây một phút nào, không muốn thấy người ba xem cậu là quái vật.
Cậu phóng chiếc siêu xe lên đồi cỏ xanh, tại đó có biển, có một căn nhà kính, một cối xoay gió và một vườn hoa hồng trắng. Đó cũng là nơi đón mặt trời và cảnh hoàng hôn buông xuống đẹp nhất.
Tới nơi, cậu đi vào căn nhà kính mà mẹ cậu đã cho người thiết kế và xây dựng từ lâu. Trong phòng, treo những tấm ảnh của mẹ cậu và cậu lúc còn bé. Những lúc cảm thấy bất lực, cậu thường hay tới đây để giải tỏa nó. Cậu đi tới và đứng trước tấm ảnh, đưa tay lên sờ vào khuôn mặt người phụ nữ hiền hậu đang mỉm cười.
– Mẹ, con hận ông ta. Tại sao sinh con ra trên đời để rồi bị coi như quái vật?
Cậu nói giọng cay đắng, lòng đau như dao đâm thẳng vào không chút thương tiếc.
– Có những đứa trẻ sinh ra đã rất xinh đẹp.Những đứa trẻ luôn được nghe “Ôi cháu xinh quá, con đáng yếu quá”, chúng chính là những đứa trẻ xinh đẹp. Có những đứa trẻ từ khi sinh ra đã rất ngu ngốc và chúng trở nên ngu ngốc hơn bởi vì những người khác nói rằng ngốc hay thật ngu ngốc. Và con… Có những đứa trẻ sinh ra đã như những con quái vật, có nhiều người nhìn chúng như là quái vật, gọi chúng là quái vật. Vì vậy, chúng mới trở thành quái vật thật sự.
Đó là lời nói của một người mẹ nói với một đứa trẻ mười tuổi, ngây thơ chưa hiểu hết mọi chuyện.
– Ba gọi con là gì? Ba cảm nhận về con thế nào? Mẹ không thấy tò mò rằng con đã nói gì với ba sao? Mẹ không tò mò rằng con đã hứa với ba những gì sao? Mẹ, đúng ra mẹ nên hỏi con chứ, trước khi ba con gọi con là quái vật. Trước khi nhốt con vào một nơi như thế này! Mẹ phải nên hỏi con chứ!
Lúc đó, cậu vừa nói vừa khóc, cậu cảm thấy sợ hãi khi nghe những lời nói của ba mình trước đó. Và mẹ cậu tưởng rằng, cậu còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện.
– Ba của con không phải nhìn con như vậy đâu. Ba chỉ muốn bảo vệ con.
– Không đúng.
Cậu vừa khóc vừa lắc đầu, chân lùi lại phía sau khi mẹ cậu tiến tới cố trấn an.
– Mẹ… ba chỉ muốn con trưởng thành tốt thôi.
– Không đúng.
Cậu ôm đầu lắc mạnh, không muốn nhớ lại kí ức đó một lần nào nữa, nó thật sự đã ám ảnh cậu trong suốt nhiều năm qua. Cậu hận ông ta vì đã cướp đi người mẹ mà cậu yêu thương nhất trên đời, hận vì ông ta chỉ xem cậu là một quái vật, hận vì chỉ lợi dụng sự tài giỏi mà cậu sở hữu, hận vì đã biến cậu trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh, hận vì biến cuộc sống của cậu trở thành thế giới tăm tối…
Cậu đấm mạnh tay vào bức tường kính vỡ nát thành nhiều mảnh, máu tứa ra và ghim những mảnh thủy tinh trong tay. Cậu guồng chân chạy thật nhanh đến bờ vực phía trước, lao thẳng xuống biển, thả mình chìm trong nước biển mặn chát. Vài phút sau, cậu bước lên bờ với bộ dạng ướt nhẹp và nằm phịch xuống bãi cát, mắt nhìn thẳng lên bầu trời xanh bao la. Tay rướm máu và cáu chặt xuống nền cát.
…
Tại gian nhà kính:
– Không sao là tốt rồi.
– Nhớ ghé phòng, mình cho xem thứ này.
– Nhớ rồi, nghỉ sớm đi.
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Di bước chân ra khỏi bể tắm và khoác trên mình chiếc váy áo len lông chuột ngang đùi, để lộ đôi chân thon trắng nõn nà. Mái tóc còn ướt xỏa dài, nhỏ cầm lấy khăn tắm đi ra ngoài phòng.
Gia Ngọc thì đang đứng gần bàn làm việc, tay cầm khăn vò tóc đang còn ướt nước. Mình cởi trần chỉ mặc quần kaki đen, để lộ thân hình vạm vỡ. Cậu đi lại tủ bảo quản lấy ống thuốc julio – 01 tiêm vào mình và không quên lấy máu để tủ bảo quản. Cậu lấy một ống huyết tương ra.
– Đang làm gì vậy?
Di nói, vẻ mặt có chút thắc mắc.
– Ngồi yên.
Gia Ngọc cầm ống tiêm và tiêm vào cánh tay Di.
– Gì vậy?
– Đừng hỏi.
Di nhíu mày vì mũi tiêm đâm sâu vào.Gia Ngọc rút mũi tiêm và vứt vào sọt.
Cậu vớ lấy áo thun thể thao adidas mặc vào.
– Nghỉ ngơi đi.
Gia Ngọc dứt lời rồi định đi ra ngoài và chợt đứng khựng lại khi bị Di níu tay lại.
– Đừng đi, Di sợ ở một mình.
Cậu ngồi xuống giường cạnh Di và lòn tay ra phía sau vuốt lấy mái tóc nhỏ.
– Nằm xuống và nhắm mắt lại.
Nhỏ nằm xuống theo lời cậu. Cậu lấy chăn đắp lại cho nhỏ và nắm tay Di để nhỏ được yên tâm.
– Di sẽ chết sao?
– Không.
– Nhưng…
– Ngủ đi.
Di chìm dần trong giấc ngủ sâu và cảm thấy an toàn.
…
Sáng.
Vy đang xếp gọn lại chăn ga, gối lại một góc, chỉnh chu lại quần áo chuẩn bị đi làm việc.
– Hey…
Nhỏ thở dài, tay đang thắt lại nơ ở vòng eo.
– Từ ngày có người ấy là Di bỏ mặc con bạn này luôn… Ít nói chuyện chán thật. Nhưng mà cũng đành chịu, vì con đường phía trước.
Nhỏ tự độc thoại một mình trước gương.
– Di ơi Di… mình muốn có một người thật sự yêu thương mình… với cái đà này thì chắc có lẽ mình gắn với chữ ế mất…
Vy vừa than vừa xếp gọn lại những tấm ảnh trong nhật kí.
– Không ế đâu, bởi vì Vy đẹp như thiền thần vậy.
Lời nói phát ra từ chiếc khuyên tai.
– Dậy rồi sao… mình tưởng Di không nghe…
– Sợ không có người để thương sao?
Vy dừng việc đang làm.
– Không. Chẳng qua nói vui thôi. Giờ mình phải làm việc rồi, thôi nha có gì nói chuyện sau.
Vy cất cuốn sổ nhật kí vào trong tủ cẩn thận rồi đi ra ngoài tiếp tục sự nghiệp của một cô giúp việc.
Vy vừa mở cửa bước ra ngoài thì Duy vào với cái vẻ gọi là lén lút.
Cậu đi lại giường hất tung chăn gối lên, nâng đệm và nhìn xung quanh. Cậu có vẻ rất vội và tìm một thứ gì đó.
– Chỗ này không có.
Tìm ở giường không có cậu đi lại chỗ những kệ tủ lục lọi. Cậu xem từng cuốn sách một. Thứ mà cậu muốn tìm rất quan trọng, để giải đáp mọi thắc mắc mà cậu đang nghi ngờ. Cậu xem qua tủ đồ nhưng nó đã đóng lại. Không có chìa khóa để mở, cậu nghĩ đến chuyện phá ổ khóa. Nhưng khi cậu đang định phá nó, thì cậu nghe có tiếng bước chân đang dần tiến vào. Cậu nhìn xung quanh để tìm chỗ chốn và cậu đã chọn gầm giường là nơi để ẩn, cậu vội chui xuống đó một cách nhanh nhất có thể.
Vy đi vào phòng để lấy một thứ gì đó.
– Đầu óc hay quên thật.
Nhỏ cầm lấy một thứ hình vuông nhỏ màu đen cất vào túi áo.
– Không có cái này không tài nào có thể copy được.
Nói rồi Vy đi ra khỏi phòng.
Duy từ gầm giường lết ra và đứng dậy, bộ đồ bị bẩn bám đầy bụi và mạn nhện. Cậu phủi phủi cho sạch đi rồi thở phào nhẹ nhõm.
– Tưởng chừng sẽ bị phát hiện.
Cậu quay lại tủ và tiếp tục sự nghiệp tìm kiếm của mình. Cậu quay sang lấy cái cây gỗ đặt dưới giường và dùng một lực thật mạnh đạp mạnh vào ổ khóa khiến nó bung ra. Cậu vội mở hai cánh tủ và lung tung mọi thứ lên. Đồ đạt trong tủ đều bị cậu hất ra ngoài tất cả.
– Tìm thấy rồi.
Duy cầm trên tay cuốn sổ nhật kí màu đỏ, đi lại bàn và mở ra xem. Cậu lật từng trang một và nó phải khiến cậu giãn căng đồng tử bất ngờ.
– Qủa như không ngoài dự đoán của mình. Họ đến đây đều vì có mục đích cả. Chuyện này phải nói với Gia Ngọc thôi.
Cậu vội rút chiếc smartphone ra và chụp lại từng trang một trong cuốn nhật kí và cất cuốn sổ vào vị trí cũ, sắp xếp gọn lại đồ rồi đi khỏi.
Tại gian nhà kính:
Gia Ngọc rời khỏi giường và đi lại tủ đồ mặc phục trang chuẩn bị đi đến trường Đại học Taemin. Trên màn hình lớn luôn hiện lên lịch trình làm việc của cậu nó đã dày đặc. Cậu nhìn nhưng cũng chả quan tâm làm gì. Dù lịch làm việc có nhiều đến đâu thì đối với cậu cũng là bình thường, làm lúc nào cũng được. Cậu gạt nó qua một bên trừ khi gặp sự cố gì đó thì mới giải quyết để thời gian tập trung vào sự nghiệp y học của mình. Cậu vớ lấy áo sơ mi trắng mặc vào và cài từng khuy nút áo lại. Đang xăng tuy tay áo thì Di đi lại ôm cậu từ phía sau khiến cậu có chút ngạc nhiên.
– Đi làm sao?
– Gần như vậy.
Cậu nhẹ giọng đáp.
– Chán.
Di buông thả cậu và đi lại giường nằm xuống, đắp chăn kín lại.
Gia Ngọc cười nhẹ rồi đi lại giường ngồi.
– Muốn gì?
– Không gì cả.
Di trả lời mà không kéo chăn xuống nhìn cậu.
– Không thì thôi.
Cậu dứt lời rồi đứng dậy định đi thì bị Di kéo tay níu lại.
– Ở lại đi.
Nhỏ nói giọng cao vút, nắm chặt tay Gia Ngọc, ánh mắt nhìn cậu long lanh như một con mèo.
– Tôi…
“Cạch.”
Tiếng mở cửa Duy bước vào để rủ anh bạn đi đến trường.
– Đi thôi Gia Ngọc… à ừ…xin lỗi hình như tao đã làm phiền…
Duy nói rồi quay người đi chỗ khác.
– Xin lỗi.
Gia Ngọc nhìn nhỏ đáp lời. Di hất mạnh tay của Gia Ngọc ra và nằm phịch xuống, tiếp tục đắp chăn kín lại với trạng thái bực bội.
Tiếng chuông điện thoại smartphone của Hoàng Duy reo lên, cậu rút ra nghe máy.
– Chuyện gì?
-…
– Tôi biết rồi.
Cậu tắt máy, nét mặt chợt thay đổi có chút lo lắng sau khi nghe cuộc điện thoại.
– Chắc không thể đi tới trường đại học Teamin được rồi. Ở tập đoàn C&C đang gặp sự cố, hệ thống bảo mật của tập đoàn bị rò rỉ, toàn bộ dữ liệu tự động sao chép không thể ngăn chặn lại được, nhân cơ hội này hacker của những công ti thương mại điện tử sẽ vào đánh cắp hết, nếu như vậy sẽ thiệt hại đến cả tỉ USD dẫn đến phá sản, mày có thể bị đi tù đó.
– Đi.
Gia Ngọc nói giọng bình thản không có gì gọi là lo lắng khi nghe Duy nói. Cậu đi thẳng ra ngoài và leo lên chiếc lamborghini phóng đi mất hút.
Tại tập đoàn C&C:
Tất cả nhân viên đều đang rối ren không biết giải quyết như thế nào khi những màn hính máy tính bảng lớn liên tục chạy những dòng chữ màu xanh loạn xạ và còn có những tín hiệu đỏ phát ra âm thanh.
– Chủ tịch đâu, đến lúc này cậu ta còn chưa có mặt…
– Tình hình chắc tập đoàn không thể giữ vững được lâu…
– Thưa ngài Lâm, các dữ liệu cứ tự động sao chép như thế này thì chỉ vài tiếng nữa nó sẽ trống rỗng tới lúc đó chỉ đi vào ngục giam ngồi mà thôi…
-… Bla… bla…
Những người đại đứng ngồi không yên nói qua nói lại không biết làm gì.
Trong khi tập đoàn đang nằm trong đóng lửa, Gia Kỳ chỉ ngồi yên vị một chỗ, cầm lấy ly cà phê uống một cách lo lành không hề lo lắng bất cứ chuyện gì đang xảy ra, miệng nhếch mép cười.
– Gia Kỳ, sao con không lo giải quyết, ngồi đó uống cà phê là sao hả?
Ông Lâm quát lớn, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận khi thấy thái độ của anh ta.
– Ba cứ yên tâm mà chờ đợi đi, đã có thằng Gia Ngọc xử lý rồi.
– Nhưng nó đang ở đâu?
– Vừa rồi, con có cho nhân viên gọi tới Hoàng Duy, bọn nó đang trên đường tới đây. Có nó thì tập đoàn này sẽ không đến mức phải sụp đổ đâu, nó vốn dĩ là một cao thủ khét tiếng trong thế giới thương mại điện tử này, chuyện gì mà nó không thể giải quyết được.
Gia Kỳ nói giọng đều đều, định nâng tách cà phê lên thì Gia Ngọc từ ngoài mở cửa bước vào.
Cậu đi tới ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch một cách bất cần đối diện với ba mình, vẻ mặt lanh tanh không cảm xúc nhưng hiện rõ vẻ uy lực vốn có. Hoàng Duy cũng kéo ghế ngồi xuống. Bao nhiêu ánh mắt khinh từ phía đại diện đều đổ dồn về phía Gia Ngọc những cậu ném lại là ánh mắt vô cảm nhưng xoáy sâu một sự đáng sợ chứa nguyên mảnh băng sắt nhọn.
Ông lâm trừng mắt nhìn cậu, đứng phất dậy và đập bàn cái “rầm” chỉ thẳng tay vào mặt cậu khiến nhân viên trong phòng giật mình.
– Mày muốn sự nghiệp của tao gây dựng bao nhiêu năm nay đều bị sụp đỗ trong tay của mày thì mày mới hài lòng sao hả?
Ông ta quát lớn, đôi đồng tử giãn rộng tưởng trừng sắp rách.
– Của ông ?
Gia Ngọc nói giọng đanh thép và miệng cười nhạt.
– Cười được sao, mày cũng giống như mẹ mày thôi, một thứ đàn bà lẳng lơ, sinh ra thằng con trai giống như quái vật vậy.
Ông ta chửi thẳng vào mặt cậu, và không biết rằng chính câu nói của ông khiến Gia Ngọc thật sự căm hận. Cậu xiết chặt tay, nghiến răng chịu đựng lời xỉ nhục của ông ta, cậu không thể làm gì được bởi vì ông ta là ba ruột của mình, ánh mắt đen huyền chứa đầy nổi đau. Cậu đứng dậy kéo ghế đi ra ngoài nhưng trước khi đi cậu nói một cậu ngắn gọn:
– Mã hóa hệ thống, chạy dữ liệu và khóa lại, làm đi. Tài khoản Louis.
Cậu giao toàn bộ công việc cho Duy giải quyết và nhanh chóng rời khỏi tập đoàn đoàn này ngay lập tức, cậu không muốn ở lại đây một phút nào, không muốn thấy người ba xem cậu là quái vật.
Cậu phóng chiếc siêu xe lên đồi cỏ xanh, tại đó có biển, có một căn nhà kính, một cối xoay gió và một vườn hoa hồng trắng. Đó cũng là nơi đón mặt trời và cảnh hoàng hôn buông xuống đẹp nhất.
Tới nơi, cậu đi vào căn nhà kính mà mẹ cậu đã cho người thiết kế và xây dựng từ lâu. Trong phòng, treo những tấm ảnh của mẹ cậu và cậu lúc còn bé. Những lúc cảm thấy bất lực, cậu thường hay tới đây để giải tỏa nó. Cậu đi tới và đứng trước tấm ảnh, đưa tay lên sờ vào khuôn mặt người phụ nữ hiền hậu đang mỉm cười.
– Mẹ, con hận ông ta. Tại sao sinh con ra trên đời để rồi bị coi như quái vật?
Cậu nói giọng cay đắng, lòng đau như dao đâm thẳng vào không chút thương tiếc.
– Có những đứa trẻ sinh ra đã rất xinh đẹp.Những đứa trẻ luôn được nghe “Ôi cháu xinh quá, con đáng yếu quá”, chúng chính là những đứa trẻ xinh đẹp. Có những đứa trẻ từ khi sinh ra đã rất ngu ngốc và chúng trở nên ngu ngốc hơn bởi vì những người khác nói rằng ngốc hay thật ngu ngốc. Và con… Có những đứa trẻ sinh ra đã như những con quái vật, có nhiều người nhìn chúng như là quái vật, gọi chúng là quái vật. Vì vậy, chúng mới trở thành quái vật thật sự.
Đó là lời nói của một người mẹ nói với một đứa trẻ mười tuổi, ngây thơ chưa hiểu hết mọi chuyện.
– Ba gọi con là gì? Ba cảm nhận về con thế nào? Mẹ không thấy tò mò rằng con đã nói gì với ba sao? Mẹ không tò mò rằng con đã hứa với ba những gì sao? Mẹ, đúng ra mẹ nên hỏi con chứ, trước khi ba con gọi con là quái vật. Trước khi nhốt con vào một nơi như thế này! Mẹ phải nên hỏi con chứ!
Lúc đó, cậu vừa nói vừa khóc, cậu cảm thấy sợ hãi khi nghe những lời nói của ba mình trước đó. Và mẹ cậu tưởng rằng, cậu còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện.
– Ba của con không phải nhìn con như vậy đâu. Ba chỉ muốn bảo vệ con.
– Không đúng.
Cậu vừa khóc vừa lắc đầu, chân lùi lại phía sau khi mẹ cậu tiến tới cố trấn an.
– Mẹ… ba chỉ muốn con trưởng thành tốt thôi.
– Không đúng.
Cậu ôm đầu lắc mạnh, không muốn nhớ lại kí ức đó một lần nào nữa, nó thật sự đã ám ảnh cậu trong suốt nhiều năm qua. Cậu hận ông ta vì đã cướp đi người mẹ mà cậu yêu thương nhất trên đời, hận vì ông ta chỉ xem cậu là một quái vật, hận vì chỉ lợi dụng sự tài giỏi mà cậu sở hữu, hận vì đã biến cậu trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh, hận vì biến cuộc sống của cậu trở thành thế giới tăm tối…
Cậu đấm mạnh tay vào bức tường kính vỡ nát thành nhiều mảnh, máu tứa ra và ghim những mảnh thủy tinh trong tay. Cậu guồng chân chạy thật nhanh đến bờ vực phía trước, lao thẳng xuống biển, thả mình chìm trong nước biển mặn chát. Vài phút sau, cậu bước lên bờ với bộ dạng ướt nhẹp và nằm phịch xuống bãi cát, mắt nhìn thẳng lên bầu trời xanh bao la. Tay rướm máu và cáu chặt xuống nền cát.
…
/71
|