Gia Ngọc đi khỏi, Di gượng người ngồi dậy, xếp gọn chăn gối lại một góc rồi đi thay đồ. Xong, nhỏ đi đến khu sinh hoạt.
– Vy.
Nhỏ gọi Vy, trong khi Vy đang úp những cái bát.
– Di.
Vy hoàn thành công việc của mình.
– Về phòng trước đi.
Vy và Di cùng đi về phòng của mình. Về đến phòng, Vy đi lại mở tủ lấy quyển nhật kí màu đỏ cho Di xem.
– Di xem đi.
Di mở ra và lật chúng. Chợt nhỏ rơi nước mắt khi thấy những tấm những gia đình.
– Ba mẹ.
Nhỏ ôm lấy Vy và khóc.
– Nhớ họ thì hãy khóc đi. Di ít ra thì còn có ba mẹ còn mình thì ngược lại, không biết ba mẹ là ai cả.
Vy nói giọng nghẹ lại cố kìm nén lại không để cất lên tiếng khóc.
– Dù gì chúng ta cũng còn người thân mà.
Nhỏ an ủi Di.
Di buông thả nhẹ Vy ra và ngui đi phần nào.
– Mau cất nó đi, chúng ta cần có việc phải làm nữa.
Di đưa cuốn sổ nhật kí cho Vy. Vy cầm lấy và cất nó vào trong tủ rồi cả hai cùng nhau đi làm việc cần thực hiện. Hai nhỏ mang trái cây và nước uống đi đến phòng của Duy.
Tại phòng Duy:
Vy ở ngoài sắp xếp, lau dọn này nọ và canh chừng cho Di để nhỏ copy dữ liệu. Nhỏ cắm USB vào trong laptop và tiến hành lọc dữ diệu. Di loay hoay để mở trang chủ máy tính, vì nó được cài đặt khá phức tạp.
– Vy giúp mình.
Vy vội dừng tay và đi vào trong phòng làm việc để giúp Di mở trang chủ. Vì mở cần phải có thời gian nên hai nhỏ xử lí khá lâu.
Duy đi làm về với vẻ mệt mỏi, cậu đi với tâm trạng bơ phờ.
Di tâm trung để mở file dữ liệu nhưng không được. Vy vội lục tủ để tìm đĩa bỏ vào chạy chương trình.
– Tìm thấy rồi, nhanh lên Di.
Vy vội đưa đĩa cho Di, nhỏ cầm lấy và bắt đầu chạy chương trình. Nhỏ cắm USB vào và bắt đầu copy dữ liệu cần thiết. Đang chạy 95%.
“Cạch.”
Duy mở cửa đi vào, cậu vứt áo khoác lên giường rồi đi lại lấy quả táo trong tủ ăn ngon lành.
Tiếng mở cửa làm hai nhỏ giật mình.
– Không được rồi, anh ta đã về, nhanh chóng rời khỏi thôi.
Vy vội nói rồi nhìn ngó xung quanh để tìm lối thoát. Dữ liệu vừa lúc chạy 100%.
– Di mau nhảy xuống đây thôi.
Vy chỉ ra hướng cửa sổ.
“Choang.”
Di rút USB ra khỏi thì không may làm rơi lọ hoa khiến nó gây ra tiếng động lớn. Vy và Di giật mình nhìn nhau.
Duy cũng giật mình khi nghe tiếng động lạ từ trong phòng làm việc phát ra. Cậu ném quả táo vào xọt và đi vào thật nhanh. Vào trong phòng làm việc không thấy có gì cả, chỉ thấy lọ hoa bị vỡ và cửa sổ mở ra, tấm rèm bay phấp phới. Cậu thấy máy tình bật mở và nghi ngờ có người đã chạm vào, cậu vội đi nhanh lại chỗ cửa xổ và nhìn nhưng không thấy gì cả.
Di và Vy đã tiếp đất thành công. Vy phải quay trở lại làm việc còn Di thì phải nhanh thực hiện việc mà mình cần làm.
Đi về gian nhà kính, nhỏ chợt cảm thấy chóng mặt và cơ thể bắt đầu đau nhói lên. Nhỏ cố gắng bước đi, vừa tới nơi nhỏ mở cửa bước vào đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Kim Nhã. Cô ta ngồi trên ghế so pha một cách tự nhiên, ngắt từng cánh hoa hồng vứt xuống sàn. Dường như đang chờ đợi Gia Ngọc.
Di không quan tâm đến sự có mặt của Kim Nhã, nhỏ coi như không thấy bình thản bước đi lên bật thang.
– Cô là ai, sao có thể tự tiện vào phòng Gia Ngọc một cách tự nhiên như ở nhà vậy hả?
Kim Nhã gằn giọng nói.
Di im lặng không trả lời, bám lấy thành cố gắng nhấc chân đi, cơn choáng ván một lúc cao hơn, khiến nhỏ nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều nhòe đi.
– Cô bị điếc sao, không nghe tôi nói gì hả… cô có biết tôi là ai không hả?
Kim Nhã quát lớn, nhíu mày tức giận.
– Không muốn biết.
Di buông một câu lạnh lùng, rồi tiếp tục nhấc bước.
– Cô… tôi là quản lý của Gia Ngọc, cũng là vợ sắp cưới của cậu ấy… còn cô chắc cùng lắm là kẻ giúp việc mà thôi…
– Thì sao? Phiền.
Câu trả lời của Di khiến Kim Nhã tức muốn sôi cả máu, cô đứng bậc dậy xông tới nắm lấy tóc Di kéo mạnh, khiến Di bị trượt chân ngã lăn xuống, đập đầu xuống sàn, máu chảy ra thành vũng.
Kim Nhã chợt cảm thấy sợ hãi, tay run bần bậc. Nhã vội chạy phắn ra khỏi gian nhà kính ngay lập tức. Camera chớp nháy màu đỏ quay liên tục, ghi lại những gì đã xảy ra ở đây.
…
Tối, tại thành phố LA:
Gia Ngọc bước đi trên đường phố, bộ quần áo đã khô lại, mái tóc bay nhẹ trong gió, hai tay đút vào túi quần đi với một dáng vẻ thờ ơ, không để ý đến những gì xung quanh.
“Bíp… bíp…”
Một chiếc xe màu đen phía sau bóp còi liên tục, đen pha bật sáng, phía sau còn có thêm vài chiếc. Cậu có nghe nhưng không quay lại và tiếp tục bước đi như vờ không nghe thấy.
– Này cậu thanh niên kia! Không nghe thấy tụi tao bấm còi hả?
Một tên cầm lái nhô đầu ra ngoài cửa kêu la inh ỏi. Gia Ngọc dừng chân và quay người lại nhìn mấy tên ngồi trong với ánh mắt vô cảm.
Một tên mở cửa bước xuống, xăng tay áo lên, vẻ mặt dữ tợn đi tới chỗ cậu.
– Mày liệu mà xin lỗi đi!
Anh ta gằn giọng nói. Gia Ngọc vẫn đưa ánh mắt vô cảm nhìn.
– Thứ thanh niên gì mà không biết lễ nghĩa phép tắc thế hả? Sao trừng mắt nhìn người lớn như thế?
Dứt lời anh ta định giáng một cái tát lên mặt Gia Ngọc nhưng không được vì sự phản xạ cực nhanh của cậu.
– À mày còn nghênh lên lại à?
Anh ta tức giận xông lại nắm lấy vạt áo cậu, định đánh nhưng Gia Ngọc nhanh tay hơn chụp lấy cánh tay của anh ta và giáng những đòn thật mạnh, hất bay anh ta vào xe ô tô làm mặt kính vỡ nát.
“Choang.”
– Thằng này điên rồi hả?
– Gì thế này?
Một lũ tay chân kéo xuống.
Cậu xiết chặt tay thành nấm đấm chuẩn bị ra đòn.
– Thằng này lếu láo.
– Za…
Tại đồn cảnh sát:
Những tên mặt mày bầm tím, trầy xước, ngồi kêu la đau nhói.
– Trời ơi! Thật là bực mình quá!
Tên cầm đầu tỏ vẻ tức giận.
– Tôi đã kể sự thật.
Anh ta chỉ thẳng về phía Gia Ngọc. Cậu đang ngồi tựa lưng vào ghế không hề phản ứng gì.
– Thằng nhãi đó… nó là Lý Liên Kiệt, Lý Liên Kiệt đó! Nó giống như Hoàng Phi Hồng vậy.
Anh ta quát thẳng vào mặt cảnh sát.
– Hoàng Phi Hồng? Anh đùa với tôi đó hả?
– Trời ạ, anh không thấy nó đã giết chết một tên đàn em của tôi rồi sao?
Anh ta tiếp tục phân bua.
– Cũng phải. Nhưng các anh cũng phạm tội nên cũng buộc phải giam lại.
– Trời ơi! Cảnh sát làm ăn kiểu gì vậy.
Những cảnh sát mang cồng số tám đi lại cồng những tên đó và đi đến phòng giam.
– Còn cậu, do cậu đã cố ý giết người nên phải chờ xét xử.
Một cảnh sát tiếp lời. Gia Ngọc bị còng lại và đi đến phòng giam dành cho những tên tội phạm giết người.
Đến nửa đêm:
Hai tên cảnh sát đi đến phòng giam Gia Ngọc với vẻ rất vội.
– Chuyện này có cần thiết không?
– Đều là chiến lược cả thôi.
Hai tên đối đap nhau.
– Nếu chúng ta cho qua một lần, thì chuyện sẽ còn xảy ra hai hoặc ba lần nữa.
Cánh cửa sắt mở ra. Gia Ngọc nghiêng mặt nhìn và cười nhạt.
– Tôi đã lo rằng không biết hôm nay các anh có đến hay không?
Cậu nói giọng trầm đặc nhìn hai viên cảnh sát cười.
– Thật là…
– Tôi không biết cậu đã phát điên đên mức nào… nhưng vì cậu đã đợi chúng tôi…
Gia Ngọc cầm lấy một mảnh gương nhỏ. Cậu lấy nó từ chiếc điện thoại của cậu mà cậu đã đập nó ra. Cậu cầm mảnh gương tiến sát lên cổ mình.
– Cái gì vậy?
– Vứt nó đi.
Hai tên cảnh sát hốt hoảng.
– Vứt nó đi.
– Nhanh lên.
Gia Ngọc tự cứa vào cổ mình tứa ra máu và ngất đi tức khắc.
Một tên cảnh sát tiến lại và kiểm tra mạch đập trên cổ Gia Ngọc.
– Không thấy mạch đập nữa.
– Cậu ta chết rồi sao?
Tên cảnh sát kia đứng lo lắng.
– Không biết nữa.
Tên cảnh sát vẫn kiểm tra mạch đập.
– Có vẻ cậu ta vẫn đang thở nhưng tôi không thể tìm ra mạch.
– Mau gọi xe cấp cứu đi.
Xe cấp cứu đến, họ nhanh chóng đưa Gia Ngọc lên xe. Bác sĩ dùng bông lâu đi vệt máu trên cổ Gia Ngọc.
– Cậu ta chưa chết đúng không?
Hai tên cảnh sát lo lắng.
– Cậu ta không thể thế này chỉ vì cứa cổ được. Máu không chảy ra nhiều mà.
Bác sĩ thắc mắc.
Chợt Gia Ngọc cựa người và nở một nụ cười cực kì man rợ rồi mở mắt. Những tên cảnh sát và bác sĩ bất ngờ.
Thật sự mạch của Gia Ngọc không đập nhưng thực chất là nó có đập vì mạch của cậu khó tìm thấy. Đó là bí mật của cậu. Từ khi sinh ra, đã không thể phát hiện được mạch đập ở vị trí trái cổ rồi. Nó có thể gọi là đột biến giải phẫu và cậu còn một bí mật thật sự rất lớn khác nữa.
Cậu ngồi bật dậy khiến cho hai tên cảnh sát hoảng hốt vội tấn công bắt giữ cậu. Nhưng không, khi họ vừa chạm vào Gia Ngọc thì đều gục xuống và chết không lí do. Bác sĩ thì sợ hãi run bần bật cầu xin.
– Xin tha cho tôi… tha cho tôi.
Gia Ngọc cười nhạt, ánh mắt xanh dương hiện lên một sự tà ác.
– Tôi đâu có làm.
Cậu bước khỏi giường tiến gần bác sĩ hơn. Bác sĩ dần lui ra sau và sợ không thể diễn tả được. Cậu tắt nụ cười rút lấy con dao trong bộ dụng cụ phẫu thuật đâm vài nhát, máu phụt ra bắn lên mặt cậu. Bác sĩ gục xuống chết ngay tức khắc. Cậu cầm lọ cồn rửa sạch con dao để xóa đi dấu vân tay và nhảy xuống xe, tiếp đất một cách gọn nhẹ. Cậu đứng dậy, lấy tay lau đi những giọt máu trên mặt. Bây giờ cậu không khác gì một kẻ sát nhân máu lạnh tàn ác.
…
Trở về gian nhà kính.
Gia Ngọc đi vào nhà, thấy hệ thống điện bật mở, camera liên tục chớp nháy và xoay nhiều chiều. Cậu nhìn thấy dưới sàn có vệt máu và trên màn hình cảm biến lớn hiện lên. Cậu dùng tay điều khiển từ xa, lướt lướt qua lại trên màn hình. Lúc này, hiện ra cảnh nói chuyện giữa Kim Nhã và Di. Di bị Kim Nhã đẩy từ trên cầu thang xuống, va mạnh đầu vào tường và chảy máu…
Cơn tức giận trong cậu nóng lên, cậu cố giữ lấy bình tĩnh để xem đoạn camera tiếp theo ở ngoài rừng thông. Cậu bắt đầu hình dung lại toàn bộ đoạn video xem vừa rồi trong đầu, một loạt ngữ cảnh xuất hiện như bộ phim và một căn nhà gỗ mờ ảo hiện rõ trong đầu cậu có ghi số 107. Không cần xem tiếp, cậu chạy ra khỏi căn nhà kính vội lên xe Lamborghini và phóng đi với tốc độ sương mù.
Đến căn nhà gỗ số 107, cậu bước xuống xe đội mũ lưỡi trai đen cụp xuống và cầm lấy thanh kiếm dài mang sau lưng đi vào căn nhà đó. Cậu gõ cửa.
“Cộc cộc.”
Bên trong, một tên quản lý trẻ nghe có tiếng cửa đi ra xem, anh ta xem qua camera. Thấy một người thanh niên đang đứng không khác gì một sát thủ, đội mũ lưỡi trai cụp xuống không thấy rõ mặt. Anh ta chần chừ vì không biết đó là ai thì người thanh niên đó ngước mặt lên khiến anh ta giật mình.
– Gia Ngọc.
Anh ta vội đi vào xuống tầng hầm.
– Thưa tiểu thư Kim, Gia Ngọc đến.
Di nghe được và vội kêu lên.
– Gia Ngọc cứu Di…cứu Di.
– Câm đi.
Kim Nhã quát lớn.
– Không cho vào.
– Vâng.
Quản lý nghe theo và đi ra ngoài.
– Tại sao cậu ấy lại biết chứ?
Cô nàng thắc mắc.
Quản lý vừa mới cửa ra thì vội đóng sầm lại chạy xuống báo cho Kim Nhã tiếp:
– Không được rồi, Gia Ngọc đang ngồi trong nhà rồi thưa tiểu thư.
– Vậy sao?
Kim Nhã hoảng hốt.
– Không được cho cậu ấy được nghe chưa. Mau gọi nhóm sát thủ kiếm Nhật đến đi.
Quản lý gật đầu đáp và ra ngoài.
– Gia Ngọc sẽ không tha cho chị đâu.
Di gằn giọng, trừng mắt lên nhìn Kim Nhã.
– Câm mồm.
Kim Nhã quát tháo rồi đi đến đóng chặt cửa lại.
…
– Vy.
Nhỏ gọi Vy, trong khi Vy đang úp những cái bát.
– Di.
Vy hoàn thành công việc của mình.
– Về phòng trước đi.
Vy và Di cùng đi về phòng của mình. Về đến phòng, Vy đi lại mở tủ lấy quyển nhật kí màu đỏ cho Di xem.
– Di xem đi.
Di mở ra và lật chúng. Chợt nhỏ rơi nước mắt khi thấy những tấm những gia đình.
– Ba mẹ.
Nhỏ ôm lấy Vy và khóc.
– Nhớ họ thì hãy khóc đi. Di ít ra thì còn có ba mẹ còn mình thì ngược lại, không biết ba mẹ là ai cả.
Vy nói giọng nghẹ lại cố kìm nén lại không để cất lên tiếng khóc.
– Dù gì chúng ta cũng còn người thân mà.
Nhỏ an ủi Di.
Di buông thả nhẹ Vy ra và ngui đi phần nào.
– Mau cất nó đi, chúng ta cần có việc phải làm nữa.
Di đưa cuốn sổ nhật kí cho Vy. Vy cầm lấy và cất nó vào trong tủ rồi cả hai cùng nhau đi làm việc cần thực hiện. Hai nhỏ mang trái cây và nước uống đi đến phòng của Duy.
Tại phòng Duy:
Vy ở ngoài sắp xếp, lau dọn này nọ và canh chừng cho Di để nhỏ copy dữ liệu. Nhỏ cắm USB vào trong laptop và tiến hành lọc dữ diệu. Di loay hoay để mở trang chủ máy tính, vì nó được cài đặt khá phức tạp.
– Vy giúp mình.
Vy vội dừng tay và đi vào trong phòng làm việc để giúp Di mở trang chủ. Vì mở cần phải có thời gian nên hai nhỏ xử lí khá lâu.
Duy đi làm về với vẻ mệt mỏi, cậu đi với tâm trạng bơ phờ.
Di tâm trung để mở file dữ liệu nhưng không được. Vy vội lục tủ để tìm đĩa bỏ vào chạy chương trình.
– Tìm thấy rồi, nhanh lên Di.
Vy vội đưa đĩa cho Di, nhỏ cầm lấy và bắt đầu chạy chương trình. Nhỏ cắm USB vào và bắt đầu copy dữ liệu cần thiết. Đang chạy 95%.
“Cạch.”
Duy mở cửa đi vào, cậu vứt áo khoác lên giường rồi đi lại lấy quả táo trong tủ ăn ngon lành.
Tiếng mở cửa làm hai nhỏ giật mình.
– Không được rồi, anh ta đã về, nhanh chóng rời khỏi thôi.
Vy vội nói rồi nhìn ngó xung quanh để tìm lối thoát. Dữ liệu vừa lúc chạy 100%.
– Di mau nhảy xuống đây thôi.
Vy chỉ ra hướng cửa sổ.
“Choang.”
Di rút USB ra khỏi thì không may làm rơi lọ hoa khiến nó gây ra tiếng động lớn. Vy và Di giật mình nhìn nhau.
Duy cũng giật mình khi nghe tiếng động lạ từ trong phòng làm việc phát ra. Cậu ném quả táo vào xọt và đi vào thật nhanh. Vào trong phòng làm việc không thấy có gì cả, chỉ thấy lọ hoa bị vỡ và cửa sổ mở ra, tấm rèm bay phấp phới. Cậu thấy máy tình bật mở và nghi ngờ có người đã chạm vào, cậu vội đi nhanh lại chỗ cửa xổ và nhìn nhưng không thấy gì cả.
Di và Vy đã tiếp đất thành công. Vy phải quay trở lại làm việc còn Di thì phải nhanh thực hiện việc mà mình cần làm.
Đi về gian nhà kính, nhỏ chợt cảm thấy chóng mặt và cơ thể bắt đầu đau nhói lên. Nhỏ cố gắng bước đi, vừa tới nơi nhỏ mở cửa bước vào đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Kim Nhã. Cô ta ngồi trên ghế so pha một cách tự nhiên, ngắt từng cánh hoa hồng vứt xuống sàn. Dường như đang chờ đợi Gia Ngọc.
Di không quan tâm đến sự có mặt của Kim Nhã, nhỏ coi như không thấy bình thản bước đi lên bật thang.
– Cô là ai, sao có thể tự tiện vào phòng Gia Ngọc một cách tự nhiên như ở nhà vậy hả?
Kim Nhã gằn giọng nói.
Di im lặng không trả lời, bám lấy thành cố gắng nhấc chân đi, cơn choáng ván một lúc cao hơn, khiến nhỏ nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều nhòe đi.
– Cô bị điếc sao, không nghe tôi nói gì hả… cô có biết tôi là ai không hả?
Kim Nhã quát lớn, nhíu mày tức giận.
– Không muốn biết.
Di buông một câu lạnh lùng, rồi tiếp tục nhấc bước.
– Cô… tôi là quản lý của Gia Ngọc, cũng là vợ sắp cưới của cậu ấy… còn cô chắc cùng lắm là kẻ giúp việc mà thôi…
– Thì sao? Phiền.
Câu trả lời của Di khiến Kim Nhã tức muốn sôi cả máu, cô đứng bậc dậy xông tới nắm lấy tóc Di kéo mạnh, khiến Di bị trượt chân ngã lăn xuống, đập đầu xuống sàn, máu chảy ra thành vũng.
Kim Nhã chợt cảm thấy sợ hãi, tay run bần bậc. Nhã vội chạy phắn ra khỏi gian nhà kính ngay lập tức. Camera chớp nháy màu đỏ quay liên tục, ghi lại những gì đã xảy ra ở đây.
…
Tối, tại thành phố LA:
Gia Ngọc bước đi trên đường phố, bộ quần áo đã khô lại, mái tóc bay nhẹ trong gió, hai tay đút vào túi quần đi với một dáng vẻ thờ ơ, không để ý đến những gì xung quanh.
“Bíp… bíp…”
Một chiếc xe màu đen phía sau bóp còi liên tục, đen pha bật sáng, phía sau còn có thêm vài chiếc. Cậu có nghe nhưng không quay lại và tiếp tục bước đi như vờ không nghe thấy.
– Này cậu thanh niên kia! Không nghe thấy tụi tao bấm còi hả?
Một tên cầm lái nhô đầu ra ngoài cửa kêu la inh ỏi. Gia Ngọc dừng chân và quay người lại nhìn mấy tên ngồi trong với ánh mắt vô cảm.
Một tên mở cửa bước xuống, xăng tay áo lên, vẻ mặt dữ tợn đi tới chỗ cậu.
– Mày liệu mà xin lỗi đi!
Anh ta gằn giọng nói. Gia Ngọc vẫn đưa ánh mắt vô cảm nhìn.
– Thứ thanh niên gì mà không biết lễ nghĩa phép tắc thế hả? Sao trừng mắt nhìn người lớn như thế?
Dứt lời anh ta định giáng một cái tát lên mặt Gia Ngọc nhưng không được vì sự phản xạ cực nhanh của cậu.
– À mày còn nghênh lên lại à?
Anh ta tức giận xông lại nắm lấy vạt áo cậu, định đánh nhưng Gia Ngọc nhanh tay hơn chụp lấy cánh tay của anh ta và giáng những đòn thật mạnh, hất bay anh ta vào xe ô tô làm mặt kính vỡ nát.
“Choang.”
– Thằng này điên rồi hả?
– Gì thế này?
Một lũ tay chân kéo xuống.
Cậu xiết chặt tay thành nấm đấm chuẩn bị ra đòn.
– Thằng này lếu láo.
– Za…
Tại đồn cảnh sát:
Những tên mặt mày bầm tím, trầy xước, ngồi kêu la đau nhói.
– Trời ơi! Thật là bực mình quá!
Tên cầm đầu tỏ vẻ tức giận.
– Tôi đã kể sự thật.
Anh ta chỉ thẳng về phía Gia Ngọc. Cậu đang ngồi tựa lưng vào ghế không hề phản ứng gì.
– Thằng nhãi đó… nó là Lý Liên Kiệt, Lý Liên Kiệt đó! Nó giống như Hoàng Phi Hồng vậy.
Anh ta quát thẳng vào mặt cảnh sát.
– Hoàng Phi Hồng? Anh đùa với tôi đó hả?
– Trời ạ, anh không thấy nó đã giết chết một tên đàn em của tôi rồi sao?
Anh ta tiếp tục phân bua.
– Cũng phải. Nhưng các anh cũng phạm tội nên cũng buộc phải giam lại.
– Trời ơi! Cảnh sát làm ăn kiểu gì vậy.
Những cảnh sát mang cồng số tám đi lại cồng những tên đó và đi đến phòng giam.
– Còn cậu, do cậu đã cố ý giết người nên phải chờ xét xử.
Một cảnh sát tiếp lời. Gia Ngọc bị còng lại và đi đến phòng giam dành cho những tên tội phạm giết người.
Đến nửa đêm:
Hai tên cảnh sát đi đến phòng giam Gia Ngọc với vẻ rất vội.
– Chuyện này có cần thiết không?
– Đều là chiến lược cả thôi.
Hai tên đối đap nhau.
– Nếu chúng ta cho qua một lần, thì chuyện sẽ còn xảy ra hai hoặc ba lần nữa.
Cánh cửa sắt mở ra. Gia Ngọc nghiêng mặt nhìn và cười nhạt.
– Tôi đã lo rằng không biết hôm nay các anh có đến hay không?
Cậu nói giọng trầm đặc nhìn hai viên cảnh sát cười.
– Thật là…
– Tôi không biết cậu đã phát điên đên mức nào… nhưng vì cậu đã đợi chúng tôi…
Gia Ngọc cầm lấy một mảnh gương nhỏ. Cậu lấy nó từ chiếc điện thoại của cậu mà cậu đã đập nó ra. Cậu cầm mảnh gương tiến sát lên cổ mình.
– Cái gì vậy?
– Vứt nó đi.
Hai tên cảnh sát hốt hoảng.
– Vứt nó đi.
– Nhanh lên.
Gia Ngọc tự cứa vào cổ mình tứa ra máu và ngất đi tức khắc.
Một tên cảnh sát tiến lại và kiểm tra mạch đập trên cổ Gia Ngọc.
– Không thấy mạch đập nữa.
– Cậu ta chết rồi sao?
Tên cảnh sát kia đứng lo lắng.
– Không biết nữa.
Tên cảnh sát vẫn kiểm tra mạch đập.
– Có vẻ cậu ta vẫn đang thở nhưng tôi không thể tìm ra mạch.
– Mau gọi xe cấp cứu đi.
Xe cấp cứu đến, họ nhanh chóng đưa Gia Ngọc lên xe. Bác sĩ dùng bông lâu đi vệt máu trên cổ Gia Ngọc.
– Cậu ta chưa chết đúng không?
Hai tên cảnh sát lo lắng.
– Cậu ta không thể thế này chỉ vì cứa cổ được. Máu không chảy ra nhiều mà.
Bác sĩ thắc mắc.
Chợt Gia Ngọc cựa người và nở một nụ cười cực kì man rợ rồi mở mắt. Những tên cảnh sát và bác sĩ bất ngờ.
Thật sự mạch của Gia Ngọc không đập nhưng thực chất là nó có đập vì mạch của cậu khó tìm thấy. Đó là bí mật của cậu. Từ khi sinh ra, đã không thể phát hiện được mạch đập ở vị trí trái cổ rồi. Nó có thể gọi là đột biến giải phẫu và cậu còn một bí mật thật sự rất lớn khác nữa.
Cậu ngồi bật dậy khiến cho hai tên cảnh sát hoảng hốt vội tấn công bắt giữ cậu. Nhưng không, khi họ vừa chạm vào Gia Ngọc thì đều gục xuống và chết không lí do. Bác sĩ thì sợ hãi run bần bật cầu xin.
– Xin tha cho tôi… tha cho tôi.
Gia Ngọc cười nhạt, ánh mắt xanh dương hiện lên một sự tà ác.
– Tôi đâu có làm.
Cậu bước khỏi giường tiến gần bác sĩ hơn. Bác sĩ dần lui ra sau và sợ không thể diễn tả được. Cậu tắt nụ cười rút lấy con dao trong bộ dụng cụ phẫu thuật đâm vài nhát, máu phụt ra bắn lên mặt cậu. Bác sĩ gục xuống chết ngay tức khắc. Cậu cầm lọ cồn rửa sạch con dao để xóa đi dấu vân tay và nhảy xuống xe, tiếp đất một cách gọn nhẹ. Cậu đứng dậy, lấy tay lau đi những giọt máu trên mặt. Bây giờ cậu không khác gì một kẻ sát nhân máu lạnh tàn ác.
…
Trở về gian nhà kính.
Gia Ngọc đi vào nhà, thấy hệ thống điện bật mở, camera liên tục chớp nháy và xoay nhiều chiều. Cậu nhìn thấy dưới sàn có vệt máu và trên màn hình cảm biến lớn hiện lên. Cậu dùng tay điều khiển từ xa, lướt lướt qua lại trên màn hình. Lúc này, hiện ra cảnh nói chuyện giữa Kim Nhã và Di. Di bị Kim Nhã đẩy từ trên cầu thang xuống, va mạnh đầu vào tường và chảy máu…
Cơn tức giận trong cậu nóng lên, cậu cố giữ lấy bình tĩnh để xem đoạn camera tiếp theo ở ngoài rừng thông. Cậu bắt đầu hình dung lại toàn bộ đoạn video xem vừa rồi trong đầu, một loạt ngữ cảnh xuất hiện như bộ phim và một căn nhà gỗ mờ ảo hiện rõ trong đầu cậu có ghi số 107. Không cần xem tiếp, cậu chạy ra khỏi căn nhà kính vội lên xe Lamborghini và phóng đi với tốc độ sương mù.
Đến căn nhà gỗ số 107, cậu bước xuống xe đội mũ lưỡi trai đen cụp xuống và cầm lấy thanh kiếm dài mang sau lưng đi vào căn nhà đó. Cậu gõ cửa.
“Cộc cộc.”
Bên trong, một tên quản lý trẻ nghe có tiếng cửa đi ra xem, anh ta xem qua camera. Thấy một người thanh niên đang đứng không khác gì một sát thủ, đội mũ lưỡi trai cụp xuống không thấy rõ mặt. Anh ta chần chừ vì không biết đó là ai thì người thanh niên đó ngước mặt lên khiến anh ta giật mình.
– Gia Ngọc.
Anh ta vội đi vào xuống tầng hầm.
– Thưa tiểu thư Kim, Gia Ngọc đến.
Di nghe được và vội kêu lên.
– Gia Ngọc cứu Di…cứu Di.
– Câm đi.
Kim Nhã quát lớn.
– Không cho vào.
– Vâng.
Quản lý nghe theo và đi ra ngoài.
– Tại sao cậu ấy lại biết chứ?
Cô nàng thắc mắc.
Quản lý vừa mới cửa ra thì vội đóng sầm lại chạy xuống báo cho Kim Nhã tiếp:
– Không được rồi, Gia Ngọc đang ngồi trong nhà rồi thưa tiểu thư.
– Vậy sao?
Kim Nhã hoảng hốt.
– Không được cho cậu ấy được nghe chưa. Mau gọi nhóm sát thủ kiếm Nhật đến đi.
Quản lý gật đầu đáp và ra ngoài.
– Gia Ngọc sẽ không tha cho chị đâu.
Di gằn giọng, trừng mắt lên nhìn Kim Nhã.
– Câm mồm.
Kim Nhã quát tháo rồi đi đến đóng chặt cửa lại.
…
/71
|