Thử thách- cái mà mỗi con người luôn phải trải qua trong cuộc đời, nó giúp chúng ta nhận ra bao lí lẽ của cuộc sống, biết vượt lên trên số phận và biết sửa sai lỗi lầm sau những giọt nước mắt. Thế nhưng, có những thử thách không thể vượt qua, đó là khi hoàn toàn mất đi hi vọng vào một điều cuối cùng nào đó. Đó có thể là thử thách về cái chết và sự sống hay không?
Nhị Hà, lại một ngày nóng như thiêu như đốt, dù mới là sáng sớm, thế nhưng những cơn oi nồng liên tục phả vào căn phòng bé nhỏ của Dương Lạp và Trân Trân. Gió thì không một gợn, trời lại chẳng một bóng mây, cây cối thì im lìm, cháy rụi. Nóng, nóng đến mức khủng khiếp. Dương Lạp phá bỏ luật lệ thường ngày, cô mặc bộ quần áo dây trong nhà, ngồi trước cái quạt điện, vậy mà mồ hôi vẫn túa ra, ướt nhẹp trên cơ thể, quần áo dính vào người, cô tắm từ sáng đến giờ đã năm lần, nhưng cứ mỗi lần bước ra khỏi là tắm là cô lại muốn chui ngay vào chậu nước. Cô tính đi hồ bơi chiều nay, nhưng nghĩ chắc đông người lắm nên cũng chả khá hơn, có khi càng nóng nực gấp đôi. Trân Trân hớt hết mái tóc ngắn của mình lên, không để một cọng nào chạm vào cổ lẫn trán, cô chuẩn bị bữa trưa trong tâm trạng hết sức khó chịu. Căn nhà nóng như chiếc lồng hấp vậy, Trân Trân hét toáng lên:
- Xuống ăn cơm!
Dương Lạp cố ngồi trước quạt một lúc rồi chạy vù xuống nhà, bật hết các quạt trong phòng khách lên, phả vào mâm cơm. Cô lấy mấy viên đá cho vào khăn và buộc vào cổ, giọng thều thào:
- Nóng...nóng chết được...!
- Thôi cậu đừng rên nữa, tớ cũng nóng lắm đây. - Trân Trân cho đầu vào tủ lạnh, nói với ra.- Mà này, chiều nay Tiểu Thiên ra đấy.
- Tiểu Thiên ra đây hả?
- Ừ, vào thằng nhà mình luôn, chắc tí tớ phải đi dọn dẹp lại nhà cửa đây, cậu cũng phải làm đấy nhé!
- Ừ...! - Dương Lạp ngao ngán và sụp bát cơm chan canh.
Lần nào cũng thế, Trân Trân nấu cơm và Dương Lạp rửa bát, được chạm vào nước là niềm hạnh phúc của cô, nó mát thật. Sau khi xong xuôi bữa trưa, họ bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, Trân Trân lau lại cửa kính, mặc dù cô đã giải quyết nó ngày hôm qua, Lạp quét và lau lại nhà. Cô gợi chuyện:
- Tiểu Trân, cái cô gái...tên Lục Trúc ấy, cậu thấy thế nào?
- Thế nào? Tớ thấy hơi hao hao giống cậu, tính mạnh mẽ.
- Ừ...tớ cũng thấy cô ấy rất dễ mến, vậy là anh Phong đã tìm được một nửa của mình rồi. Tốt quá.
- Cậu nghĩ vậy thật à?
Dương Lạp im lặng, dù gì tình cảm của cô cũng đâu dễ phai nhòa như thế, cô không thừa nhận là mình đã hết thích anh trai, nhưng sâu thẳm trái tim cô có chút ghen tị với cô gái ấy, giống như là bị phản bội vậy. Nhưng cô lại lắc đầu cười, anh đã bao giờ thích cô đâu mà phản bội, chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Cô mỉm cười:
- Ừ...cô gái ấy...thật tốt.
- Ừ, mình và Tiểu Thiên, dạo này lạnh nhạt quá.- Trân Trân buông tiếng thở dài.
- Hả? Sao lại thế? - Dương Lạp giật bắn mình.
- Thật đấy, cậu ấy dạo này rất ít nói chuyện với mình, chắc là sau vụ biết mình đi làm quen.
- Nếu là tớ tớ cũng giận cậu luôn rồi.
- Sao? - Trân Trân quay phắt ra.
Dương Lạp cười khì:
- Chứ sao nữa, có thằng con trai nào thích bạn gái mình đi gặp mặt làm quen đâu.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Đơn giản. - Cô búng tay. - Hãy nghe lời mình.
Hai cô gái thì thầm chuẩn bị cho âm mưu mới.
Đầu giờ chiều, nắng vẫn không giảm bớt, bù lại còn nóng hơn rất nhiều. Dương Lạp vừa gội đầu xong, cô thấy bức bối vì mái tóc dài của mình, giá mà có thể cắt ngắn nó thì tốt biết mấy, nhưng cứ mỗi khi đến tiệm cắt tóc, người ta lại bảo không cắt cho cô vì đây là mái tóc hiếm, cắt thì sẽ thành tội đồ thiên cổ mất. Dương Lạp thấy ngớ ngẩn, tóc cô có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là nó mượt và không bao giờ rối thôi. Đang ngồi yên trước quạt điện thì có tiếng gõ cửa, Dương Lạp thầm rủa: “ Tên nào đến vào giờ này, nóng chết mất.” Xong liền chạy vội ra xem:
- Ai đấy?
- Ai gì nữa? Em Thiên đấy, mở cửa đi, em nóng chết rồi đây.
Dương Lạp cười hớn hở, vội mở cửa:
- Vào đi.
Cậu chạy tót vào ngồi trước cái quạt điện. Chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn bết vào mặt, cậu rên rỉ:
- Sao ở đây nóng thế chị? Ở An Dương mát hơn nhiều...
- Tất nhiên rồi! Thằng ngốc này.
Dương Lạp cốc đầu cậu một cái rõ đau.
- Trại trẻ sao rồi nhóc?
- Ổn, các bác chăm sóc bọn trẻ tốt lắm ạ!
Cô cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, vậy là tốt quá rồi.
Thiên ngó quanh phòng, rồi hỏi:
- Chị Trân đâu chị?
- Đi làm quen rồi em. - Cô tỏ vẻ ngán ngẩm.
Chu Thiên im lặng một hồi, rồi đứng bật dậy:
- Em đi sang nhà Dĩnh đây, gặp chị sau.
Dương Lạp ngớ người, cứ tưởng cậu ta sẽ lồng lộn lên chứ, sao lại bình thản quá vậy. Trân Trân trên nhà nghe thấy vậy vội chạy vút xuống:
- Khoan, khoan, em định đi đâu?
Chu Thiên quay lại nhìn, lừ mắt:
- Em tưởng chị đi làm quen rồi chứ ạ?
Cô gãi đầu:
- Làm gì có chuyện đấy, em ghen à?
Chu Thiên bất giác đỏ mặt, Dương Lạp cười nhăn nhở, cậu vội chữa:
- Ui nhà nóng quá, nóng thế?
Hai cô gái tủm tỉm cười, Trân Trân vội lấy cho cậu cốc nước đá:
- Đi đường mệt không em?
- Em nghĩ đến chị là không mệt rồi. - Chu Thiên cười toe.
“ Cốp”
Một cái cốc đầu nữa của Trân Trân:
- Thằng nhóc giỏi nịnh, ghét ghê.
Chu Thiên vòng tay Trân Trân ôm lên cổ mình:
- Người chị mát nhỉ?
Thấy hai người thân mật, Dương Lạp cũng đành lui mặt lên nhà cho hai người trò chuyện.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ vu vơ. Mấy hôm nay không gặp Nam Dĩnh, cô cảm thấy rất nhớ cậu, nhớ từ mái tóc nghịch ngợm cuốn trong băng đô của cậu, nhớ đến dáng người kiêu ngạo và nụ cười rất trẻ con nữa. Nhưng họ đã mãi cách xa rồi, cậu ấy ghét cô, cô thừa nhận, nhưng chẳng có lí do nào cho việc đó cả nên cô càng uất ức hơn, tất cả giống như trò đùa ác ý của số phận, chả lẽ cô không có quyền được yêu thương hay sao.
Điện thoại báo tin nhắn, cô mở ra đọc:
[ Lạp, anh đang không biết làm thế nào?? Em có cách gì giúp anh không?]
Cô nhắn lại: [ Có chuyện gì hả?]
[ Ừ, Tiểu Lục hình như rất ghét anh.]
[ Không có gì đâu, anh đừng lo, gặp cô ấy và nói chuyện đàng hoàng một lần đi.]
[ Liệu cô ấy chịu gặp anh không?]
[ Anh thử đề nghị xem sao.]
[ Ừ, cảm ơn em nhiều.]
[ Không có gì anh trai.]
Cô lại nằm soải ra giường buồn rầu, không có việc gì để làm cả hay sao. Học bây giờ cũng chẳng thể vào đầu vì trời nóng quá. Dưới nhà có tiếng Trân Trân vọng lên:
- Tiểu Lạp, mình với Thiên ra đây chơi chút, cậu trông nhà nhé.
“ Đáng ghét, họ bỏ rơi mình.” Cô ngao ngán đáp lại:
- Ừ, đi đi.
Tiếng cách của đóng cửa, cô nằm trên giường, thiu thiu vào giấc ngủ.
....
Tại quán café sát với quảng trường Nhị Hà, bên cạnh khung cửa kính nhìn ra đường, một chàng trai trong chiếc áo sơ mi đen, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, chiếc khuyên tai như phát ra ánh sáng diệu kì, đối diện với cậu, một cô gái có mái tóc xù buộc lên cao, đôi mắt lanh lợi, khuôn mặt ưa nhìn. Họ cứ như vậy từ khi vào quán ba mươi phút trước. Hoàng Hiểu Vương thấy hơi ngại ngùng, cậu đánh liều gợi chuyện trước:
- A...ưm...cô...dạo này sao?
Lục Trúc thoáng giật mình, cậu đưa cặp mắt ngây dại nhìn cậu:
- Tôi đã mất việc tại hai chỗ.
- Tại sao? - Cậu không khỏi ngạc nhiên.
- Ở cây xăng và ở tiệm khoai nướng, cậu biết vì sao chứ?
- ...Thật sự...xin lỗi...!
Thật sự khi nghe tin cô ấy bị mất việc tại hai nơi ấy, cậu cảm thấy rất vui, cũng bởi vì cô ấy sẽ không phải làm những việc cực nhọc và nguy hiểm như vậy nữa. Cô đưa mắt nhìn ra dòng người đang đi lại tấp nập trên đường, thở dài:
- Tại sao...cậu lại cứ đi theo tôi vậy?
Hoàng Hiểu Vương im lặng một hồi rồi trả lời:
- Vì...tôi thích cô.
Cậu dang tay nắm chặt lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt người con gái ấy nhưng cô lại lẩn tránh nó.
- Xin lỗi...tôi chỉ là đứa con gái nghèo hèn, không xứng với cậu đâu.
Hoàng Hiểu Vương hơi bất ngờ:
- Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi không quan tâm điều đó.
Lục Trúc cầm túi đứng dậy:
- Đó là suy nghĩ tiêu cực của cậu, còn tôi thì không thể? Cậu hãy lớn lên một chút đi, hãy bươn chải cuộc sống một chút đi, cổ tích đã lỗi thời rồi, lọ lem và hoàng tử không thể thành đôi được. Đừng con nít như vậy nữa.
Nói rồi cô bỏ ra khỏi quán, cậu nhìn theo bóng Lục Trúc chìm dần trong dòng người đông nghịt thì đôi mắt trở nên tuyệt vọng. Cậu ngồi im lặng suy nghĩ về những điều cô ấy nói, đúng là cậu đã không phải làm gì, sống như một ông hoàng trong tòa lâu đài vậy, buông thả, bất cần và chẳng coi một ai ra gì cả. Cậu tiêu những đồng tiền không do mình làm ra một cách vô tội vạ. Đúng như cô ấy nói, cậu hệt như một tên ăn bám. Nghĩ vậy, cậu nghe lòng tự trọng của mình đang bị dìm xuống vực sâu, không sao vượt lên được, làm thế nào để thay đổi?
.......
Sáng sớm. Một ngày chủ nhật ít nắng, một ngày hạnh phúc với người dân Nhị Hà. Hoàng Hiểu Vương phóng mô tô ra khỏi nhà, tâm trạng vui vẻ lạ thường. Cậu lái xe đến một khu chợ địa phương, sau khi gửi xe, cậu chạy nhanh đến một quầy hàng bán hoa quả. Tại đó, một cô gái đang xếp lại những thùng hoa quả to lớn, cậu vội chạy đến đỡ lấy, cô quay lạ ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng để cậu giúp bê những thùng quả đó. Ba mươi phút xếp đi xếp lại đống thùng lộn xộn, người Hoàng Hiểu Vương nhễ nhại mồ hôi, Lục Trúc lặng lẽ quan sát, có lẽ lần đầu cô thấy vị công tử bột này đụng vào việc. Lúc Trúc ném cho cậu chai nước, cậu tu gần hết, lấy tay áo quệt mồ hôi:
- Em làm những việc nặng nhọc này ư?
- Chúng ta bằng tuổi. - Cô nghiêm giọng.
- A...xin lỗi...! - Cậu lấy tay gãi đầu.
Họ ngồi lên một thanh gỗ, mấy bác bán hàng bên cạnh lấy làm lạ:
- Tiểu Lục, ai vậy con? Nhìn đẹp trai quá nha. Bộ bạn trai hay sao?
Cô cười trừ rồi xua xua tay:
- Dạ không đâu ạ, bạn con.
Hoàng Hiểu Vương thở phào, dựa lưng ra sau, quay sang nhìn em, khuôn mặt rạng rỡ của em cười trong nắng nhẹ, nụ cười rất hạnh phúc. Cậu thấy tim mình đập thình thịch, tay muốn chạm vào má em. Một lọn tóc của em bị tung ra, bay bay trong gió, cậu liền lấy tay khẽ gài nó vào. Lục Trúc giật mình quay ra, cậu cười toe:
- Nó bị tuột ra...
Cô gái thấy tim mình xốn xang, cảm giác này là sao? Cô quay mặt chỗ khác:
- Kệ tui.
Cả buổi chiều Hoàng Hiểu Vương phụ Lục Trúc bán hoa quả, lượng khách nữ đông lên hẳn. Thỉnh thoảng cậu cười đùa:
- Ha ha...khách đông là nhờ có tôi nhe cô.
Lục Trúc thì chẳng nói gì, chỉ cười trừ, trong lòng không phục cái vẻ đẹp quá đáng của hắn chút nào.
Họ bán đến tận chiều muộn mới về. Hai người lững thững đi ra cổng, hoàng hôn đã bao trùm. Hoàng Hiểu Vương bỗng hỏi:
- Tiểu Lục, có muốn đi mô tô không?
Cô ngây thơ hỏi lại:
- Mô tô là cái gì?
Cậu cười lớn rồi kéo tay cô về phía chiếc mô tô dựng sẵn của mình.
- Wah...đẹp quá...!- Hai mắt Lục Trúc mở to, trong sáng như một cô tiên bé bỏng.
Cậu được dịp tự tâng bốc:
- Chuyện, của tôi mà lại, mà cô có muốn đi thử không? Tôi lai.
- Được thật hả?
Và thế là Hoàng Hiểu Vương đưa cô chiếc mũ bảo hiểm và mình thì để đầu không, chiếc xe phóng vút khiến Lục Trúc chấp chới bám chặt vào eo cậu, cậu cười ha hả:
- Sao bé? Rất tuyệt đúng không?
Lục Trúc hét toáng lên:
- Trời ơi, mát quá đi mất...! a........a..........
Hoàng Hiểu Vương thấy vui kì lạ, cuối cùng cô ấy cũng chịu cười với cậu rồi. Cảm giác này thật là tuyệt biết bao. Cậu lượn vài vòng khắp phố khiến khi họ trên đường trở về thì thành phố cũng đã lên đèn. Những bóng đèn lấp lánh soi lối đi cho cặp trai gái. Đến khi đến một căn nhà nhỏ mái gạch, Lục Trúc đòi xuống, cậu dừng xe, gặng hỏi:
- Đây là nhà cô?
- Sao? Ngoài sức tưởng tượng của cậu à? Nó quá bé đúng không?
- Tôi không có ý đó...
- Cảm ơn cậu vì chuyến đi, chào cậu, cậu về đi.
Cô nói xong thì đi vào, đóng cổng và biến mất vào đêm tối. Hoàng Hiểu Vương đứng lặng, quan sát căn nhà của em, không ngờ nó nghèo đến vậy, chả trách em phải đi làm thêm nhiều như vậy. Cậu thấy xót xa quá, đáng lẽ ra, bây giờ cậu cũng như em mà thôi, cũng như không được dòng họ Hoàng nhận nuôi. Cậu vòng xe đi...Vừa buồn mà lại vừa vui...nhất định mai cậu sẽ đón em đi học.
Vừa thấy bóng cậu em trai xuất hiện ở cửa, Hoàng Hiểu Dy đã chạy lại:
- Em đi đâu về muộn thế? Cả nhà chờ cơm em mà không thấy nên dọn rồi.
- Em xin lỗi. - Cậu tỏ rõ niềm vui trên khuôn mặt.
Thấy biểu hiện lạ của em, cô nghi ngờ:
- Sao em vui vậy?
- Dạ không, em về phòng đây. - Cậu chạy tót lên lầu không nghe câu nói của chị phía sau.
Hoàng Hiểu Dy tức giận cắn móng tay:
- Khốn kiếp, chắc chắn em đã đi chơi với con nhỏ đó, em dám lạnh lùng với chị như thế sao Hoàng Hiểu Vương?
...........
Trường cấp hai Khánh Dược cách xa trung tâm thành phố nằm trên một khoảng đất rộng, một trường học quý tộc, theo người ngoài thì là như thế, trong đó toàn cậu ấm cô chiêu cả. Nam Dĩnh ngồi thừ bên cửa sổ, mái tóc vàng khiến nắng trở nên bức bối hơn, cậu chống tay vào cằm, tì xuống bàn, thở dài thườn thượt, An - bạn thân của cậu liền hỏi:
- Mày sao thế?
- Chả sao.
- Mày nhớ mấy đàn anh trường Hòa Diện chứ?
Cậu thoáng giật mình:
- Có chuyện gì?
- Lên sân thượng rồi bàn.
Nói xong, An bước ra khỏi lớp rồi đi lên trên sân thượng, Nam Dĩnh chần chừ một hồi rồi cũng đi theo.
Sân thượng Khánh Dược khá rộng, nhưng từ trước đến nay, không một học sinh nào dám lên đây ngoại trừ hội Nam Dĩnh, bởi vì đây là địa bàn của trùm du côn này, ngay cả giáo viên cũng không thể can thiệp. Nhìn từ trên cao, sân trường thật là nhỏ, cậu đứng dựa vào lan can, rút điếu thuốc và bật lửa hút:
- Có chuyện gì với Hòa Diện?
An ngồi đối diện đó, nghịch chiếc bật lửa:
- Mày còn nhớ Tiểu Tinh không?
Điếu thuốc rơi xuống sàn, cậu sững sờ:
- Sao...sao lại hỏi cô ấy?
Doãn Nhược Tinh là bạn gái cũ của Nam Dĩnh, cô đã mất trong một lần ẩu đả của cậu và kẻ thù. Chuyện tình của họ đã phải trải qua rất nhiều gian khổ mới đến được với nhau, thế nhưng, cuối cùng thì vẫn không thể ở bên nhau. Tuy đã thích Dương Lạp nhưng sâu thẳm trái tim non nớt của cậu vẫn không thể quên được cô ấy, người con gái đầu tiên cậu yêu, người con gái có nụ cười còn thánh thiện hơn cả thiên thần. Làm sao, làm sao cậu có thể quên được em...
- Anh trai cô ấy, Doãn Nhược Hạ...mày biết?
- Doãn Nhược Hạ? Hình như là trong hội của anh Vương?
- Ừ...ừ...Chẳng hay ho chút nào.
Nam Dĩnh châm điếu thuốc mới, nhả khói:
- Rốt cuộc là bên Hòa Diện có chuyện gì?
- Doãn Nhược Hạ thông báo với toàn bộ khu vực là tuyên chiến với mày để trả thù cho em gái.
Nam Dĩnh hơi bàng hoàng nhưng cậu nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh:
- Tuyên chiến à? Nghe thật hàm hồ...Tao chẳng làm gì cả.
- Tao không biết được, nhưng dù gì...thì...vì mày mà Tiểu Tinh mới chết.
Nam Dĩnh biết An đã và bây giờ vẫn còn thích Tiểu Tinh, nhưng lí do nó không đến với cô ấy là vì cậu, tình bạn không cho phép nó giành bạn gái của bạn mình. Thế nhưng khi biết tin Tiểu Tinh chết, nó phải đau khổ biết mấy, bởi chính người mà nó tin tưởng nhất đã không bảo vệ được Tiểu Tinh. Cậu cười đau khổ:
- Xin lỗi...
An không nói gì, cậu đứng dậy, ném điếu thuốc và bước xuống, ai có thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu lúc này?
Chiều dần buông, ánh nắng màu vàng sậm buông xuống khuôn viên sân thượng, trùm lên cả mái tóc vàng của Nam Dĩnh, trông cậu hết sức tuyệt vọng.
Khung cảnh ồn ào đến lạ, Nam Dĩnh rảo bước ra khỏi cổng trường, có chuyện gì đang xảy ra? Hòa Diện, là Hòa Diện, họ đang đứng chặn lối xuống trường Khánh Dược. An và Nam Dĩnh chen lên trên đứng đối diện với họ. Các đàn anh xuống tận đây có việc gì? Cậu nhìn rõ cả Hoàng Hiểu Vương và Doãn Nhược Hạ đang đứng ở hàng đầu, trên chiếc xe mô tô. Vừa thấy cậu, Doãn Nhược Hạ đã hét lên:
- Kìa, tên Nam Dĩnh kìa.
Hắn nhảy xuống xe, mọi người vây quanh xem, hắn xông đến như con thú điên cuồng và đấm thẳng vào mặt Nam Dĩnh khi cậu chưa kịp phản ứng. Cậu ngã nhào ra đất, máu chảy từ mũi, mọi người hét ầm lên. Hoàng Hiểu Vương kéo giật lùi Hạ lại, quát:
- Làm gì đấy? Ai cho phép mày đánh Sói?
Nhược Hạ gồng mình, hất tay Hoàng Hiểu Vương ra, cậu chỉ thẳng vào Nam Dĩnh:
- Tại sao à? Tiểu Tinh vì ai mà chết? Vì nó đấy, vì cái sự nhu nhược của nó mà em gái tao chết, chết một cách vô nghĩa, tao là anh trai nó, nó không đáng bị như vậy vì thằng này, mày không hiểu à Vương?
An thấy vậy đứng lên:
- Đàn anh không thể trách Dĩnh được, nó cũng đau khổ và dằn vặt lắm, chuyện đó đã qua lâu rồi, hà cớ gì mà anh lại lôi ra để anh em xích mích nội bộ?
- Thằng ranh con kia mày im ngay đi! - Hoàng Hiểu Vương hét lên. - Ai?
Mọi người ngơ ngác, An dìu Nam Dĩnh dậy.
- Tao hỏi ai đã gây ra chuyện này?
- Là trường tư thục Hải Phong. - Một tiếng nói vô danh vọng lên.
Hoàng Hiểu Vương lên xe máy, hô lớn:
- Lên Hải Phong.
Mọi người đành nghe theo nhưng trong lòng ai cũng không muốn, bởi vì trước nay Hòa Diện không bao giờ gây hấn hay đụng chạm tới Hải Phong, mỗi người chia khu vực quản lí, toàn là những thế lực mạnh cả nên họ lấy hòa làm chữ đầu tiên. Nay Hoàng Hiểu Vương chủ động gây sự, nhất định sẽ có chuyện chẳng lành...nỗi sợ hãi dần nhen nhóm...
Nam Dĩnh và An một xe, đoàn xe phóng đi với tốc độ nhanh hết mức có thể. Một số người bắt đầu đưa tin, chỉ trong vài phút mà toàn bộ Nhị Hà đã biết, họ đổ xô đến trường Hải Phong xem.
Tại lớp học, Dương Lạp thấp thỏm:
- Chết rồi, Hòa Diện định gây với Hải Phong, nhất định sẽ rất đẫm máu, không thể được...
- Biết làm sao bây giờ? Cậu ấy đã dặn không được đến đó xem rồi, mình cũng không thể xem được. - Trân Trân chán nản lấy điện thoại dò xét tình hình.
Tại trường cấp ba tư thục Hải Phong.
Đã đứng chờ cả nửa tiếng nhưng không thấy đại ca Hải Phong lộ diện, toàn một lũ lắt nhắt, Doãn Nhược Hạ sốt ruột:
- Đại ca chúng mày đâu, sao không chịu ra mặt?
Chúng vẫn im lặng đến lạ, Hoàng Hiểu Vương nãy giờ ngồi hút cả chục điếu thuốc, cuối cùng cũng đứng lên:
- Ra đi Ngôn Dạ.
Có tiếng vỗ tay từ phía xa, một gã để đầu lụp xụp, đeo kính, quần áo chỉnh tề, dáng người gầy nhom của gã học sinh gương mẫu, đằng sau còn đeo ba lô màu trắng, cậu ta tiến đến phía Hoàng Hiểu Vương cười khẩy:
- Nay cậu đến đây có việc gì chăng?
Hoàng Hiểu Vương giơ tay bắt tay gã:
- Hân hạnh gặp đại ca Hải Phong.
Gã kia cũng cúi đầu đáp lễ:
- Không dám đại ca Hòa Diện.
Trông họ khác xa nhau, một người điển trai, ngỗ ngược với mái tóc màu hạt dẻ và khuyên tai kim cương. Một người lại trông nhỏ thó, gầy gò chẳng ra dáng đại ca gì cả. Bên Hòa Diện hết sức ngạc nhiên khi đối diện với người đứng đầu trường lớn như Hải Phong.
Hoàng Hiểu Vương ngồi xuống ghế:
- Chuyện này, thật khó chấp nhận đấy Ngôn Dạ.
Gã kia cũng ngồi xuống:
- Chuyện gì thế?
Doãn Nhược Hạ vốn nóng tính đã nhảy bổ vào:
- Tên gầy nhom kia, đàn em của mày đã giết em gái tao.
Hoàng Hiểu Vương giật mình vì hành động ngoài dự đoán của Hạ, liền ngăn lại:
- Im ngay.
Ngôn Dạ lắc đầu cười, bỏ cặp kính dày cộp, mãi tóc được xõa ra, ánh mắt sắc lạnh đến thấu tim can, cậu ta cười nhưng không rõ có phải cười không:
- Đàn em tôi giết em gái cậu? Thật không? Là ai vậy?
- Doãn Nhược Tinh, bạn gái của Nam Dĩnh.
Bọn đàn em đứng phía sau bắt đầu sợ hãi, chúng run cầm cập, Ngôn Dạ đứng lên, hô lớn:
- Chặt mỗi đứa một ngón tay làm quà cúng cho em gái tên này cho ta.
Mọi người thất kinh, mặt tái mét. Hoàng Hiểu Vương cũng đứng dậy, đặt tay lên vai Ngôn Dạ:
- Không cần phải vậy, chuyện lâu rồi, chỉ cần cậu thay mặt chúng xin lỗi người của tôi là được.
Ngôn Dạ cươi tươi rói:
- Được thôi. - Hắn đến đứng trước mặt Doãn Nhược Hạ cúi rạp người. - Xin lỗi cậu và cả em gái cậu.
Doãn Nhược Hạ thấy hả dạ vì đại ca Hải Phong phải cúi đầu xin lỗi mình. Cậu nhẹ giọng:
- Ổn thôi, nể mặt cậu, tôi sẽ tha thứ cho lũ đàn em ngu xi của cậu. Chuyện cũng lâu quá rồi.
Mái tóc buông xõa che kín khuôn mặt, không ai biết lúc này vẻ mặt Ngôn Dạ như thế nào nhưng chắc chắn sẽ chẳng đáng vui mừng gì.
Cuộc chiến kết thúc, Hòa Diện rút quân khỏi Hải Phong. Cảnh vật lại trở nên bình thường, Ngôn Dạ lại trở về với bộ dạng ban nãy, cậu ta đi vào trường, cười khẩy:
- Đâu dễ dàng thế?
Cùng lúc đó, Hoàng Hiểu Vương cũng nói như vậy. Nhược Hạ ngạc nhiên:
- Là sao?
- Ngôn Dạ không phải gã tầm thường, đừng chủ quan, gã có bộ óc không phải của con người đâu.
- Nghĩa là gì?
- Hắn là QUÁI VẬT.
Tiếng nói của Hoàng Hiểu Vương hòa vào trong tiếng gió rít khiến cho Nhược Hạ tái mặt, có gì đó trong người cậu ta cũng sợ hãi hắn không kém. Gã thật sự là QUÁI VẬT ư?
Tối. Tại Club 77. Trên phố Nhị Hà.
Tất cả mọi người trong tổ chức có mặt tại đây để diễn ra một cuộc họp kín. Những thành phần máu mặt tham gia gồm có: Đứng đầu trường cấp ba Hòa Diện - Hoàng Hiểu Vương, thứ hai là Doãn Nhược Hạ, Trùm cấp hai Khánh Dược - Nam Dĩnh cùng An và Chu Thiên. Cầm đầu khu Tuần Bán.
Danh sách là vậy nhưng thiếu người chỉ huy khu Tuần Bán, đã quá ba mươi phút mà vẫn chưa thấy nhân vật này xuất hiện. Mọi người đều rất sốt ruột chờ đợi nhưng vẫn không thấy sự có mặt của người này. Tổ chức này là sự liên kết đặc biệt giữa hai trường học nổi tiếng và một khu phố Ăn Chơi. Nhưng họ lại chưa bao giờ được đối diện với vị chủ của khu phố đó, tuy nhiên người này lại thường xuyên ra quân trợ giúp. Hoàng Hiểu Vương uống hết một li rượu:
- Sao cô ta vẫn chưa tới?
- Cô ta? - Nam Dĩnh kinh ngạc. - Sao lại là cô ta?
- Anh nghe đồn là thế.
Rồi lại tiếp tục im lặng. Cửa quán mở xoạch, mọi người đổ dồn ánh mắt vào nhìn, một cô gái trong chiếc váy trắng bằng vải ren, mái tóc dài buông xõa, đôi chân thon dài trong đôi dày búp bê xinh xắn. Mọi người há hốc mồm, đến nỗi mắt không thể chớp nổi. Cô gái nhẹ nhàng đến bên bàn:
- Chào các vị, tôi là chủ phố Tuần Bán, xin lỗi vì đã đến muộn.
Không thể sai được, giống quá, giống đến từng chi tiết, là cô ấy - Doãn Nhược Tinh. Cả Nam Dĩnh, Doãn Nhược Hạ và An đều không khỏi bất ngờ, họ đơ ra như tượng đá, còn khe khẽ thốt lên...
- Tiểu...Tinh.
Cô gái chớp mắt ngạc nhiên:
- Tiểu Tinh là ai? Các vị sao thế? Tôi là Mán Lộ.
- Mời cô ngồi. - Hoàng Hiểu Vương chỉ đàn em kéo ghế. Cô gái uyển chuyển ngồi xuống trước con mắt trầm trồ của mọi người, cô ta đẹp thật, nét đẹp thánh thiện, không son phấn, dáng người mảnh khảnh, đáng yêu với đôi mắt hút hồn. Nam Dĩnh lắc đầu, không thể nào, Tiểu Tinh đã chết trên tay cậu, không thể nào là cô ấy được, trừ khi cô ấy sống dậy. Cậu đánh liều hỏi lại:
- Cô tên gì? Ở...đâu?
Cô gái mỉm cười:
- Tôi tên Mán Lộ, tất nhiên ở Tuần Bán rồi. Tôi 22 tuổi rồi.
Mọi người đều không thể tin được, bề ngoài cô ta không hề tương xứng với tuổi tác, Hoàng Hiểu Vương liền yêu cầu:
- Cô cho tôi xem chứng minh thư được chứ?
Cô gái lấy từ túi ra một tấm thẻ và đưa cho cậu, quả đúng tên Mán Lộ, sinh năm 1991. Thậm chí bức ảnh cô ta chụp trong thẻ còn trẻ hơn bây giờ nhiều. Cậu hơi sững sờ:
- Cô...thật sự trẻ quá đấy.
Cô gái bật cười thành tiếng:
- Tôi già rồi, người ta bảo tôi là do thượng đế nặn nhầm đấy.
Mọi người thấy câu nói đó cũng có phần đúng đấy chứ. Nhưng rồi không gian lại trở lại vẻ nghiêm nghị lúc đầu, ánh mắt Nam Dĩnh, Doãn Nhược Hạ và An chỉ nhìn về phía cô gái lạ giống hệt Tiểu Tinh. Cô thấy hơi khó xử:
- Mọi người có thể tập trung được không? Tôi không biết là mình giống người quen nào của các vị nhưng tôi không phải là cô ấy đâu.
Tuy tất cả giống thật đấy, nhưng giọng nói thì không phải, giọng của Tiểu Tinh trong hơn cô một chút, Nam Dĩnh ngán ngẩm thở dài, tia hi vọng lại vụt tắt một cách bất ngờ. Cậu thẫn thờ cả buổi. Hoàng Hiểu Vương gợi chuyện:
- Cô biết Hải Phong?
Cô nàng vội ngoắc tay người phụ nữ đeo kính đi bên cạnh, cô này liền thao thao bất tuyệt:
- Hải Phong là tên trường cấp ba tư thục trực thuộc tập đoàn Bia rượu Hải Phong, vị trí nằm trên quốc lộ 15 phố Nhị Hà. Là một trong những ngôi trường có tầm cỡ. Đã từng nhiều lần đạt danh hiệu chuẩn Quốc Gia với số lượng học sinh theo học khổng lồ. Trường đã đào tạo khá nhiều ứng cử viên làm việc trong bộ máy Nhà nước hiện nay. Tổng số giáo viên ở đây là 356 người, số học sinh là 8098 người. Chỉ tiêu chất lượng cao, số học sinh đỗ đại học đạt tiêu chuẩn...
- Thôi. - Doãn Nhược Hạ quát lên. - Cô làm gì nói kinh vậy?
Mán Lộ cười hóm hỉnh:
- Vương hỏi sao tôi trả lời vậy thôi, cô ấy là thư kí của tôi.
- Vậy cô biết gì về Ngôn Dạ? - Hoàng Hiểu Vương hỏi bất ngờ.
- Không có dữ liệu về người có tên Ngôn Dạ. - Cô thư kí nói như người máy.
Cậu bất chợt cười lớn:
- Biết mà, hắn đâu phải tầm thường.
- Đó là ai vậy? - Mán Lộ gặng hỏi.
- Là người đã cho bọn đàn em giết Tiểu Tinh- bạn gái của Nam Dĩnh- An đáp gọn lẹ.
Mán Lộ đứng dậy mỉm cười thân thiện:
- Yên tâm, tôi đã cập nhập hết thông tin, việc Ngôn Dạ, tôi sẽ lo chu đáo, sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.
- Cô làm cách nào? - Hoàng Hiểu Vương hơi ngỡ ngàng.
- Tôi có cách của tôi, các cậu bé. Đừng thắc mắc nữa mà hãy tận hưởng cuộc sống đi.
Mán Lộ nói xong thì lập tức bước ra khỏi quán trước sự thán phục của mọi người. Bên ngoài, xe đã chờ sẵn, cô ngồi lên xe, tháo chiếc mặt nạ có khuôn mặt của Doãn Nhược Tinh ra, quăng chiếc thẻ chứng minh nhân dân vào sọt rác, quay sang mỉm cười với cô thư kí:
- Cảm ơn sự hợp tác của cô, Nữ chủ Tuần Bán Phố.
.....
Từ khi gặp Mán Lộ, bao kí ức về Nhược Tinh lại hiện về một cách vội vã, cậu loạng choạng bước đi trong màn đêm, hơi men chuếnh choáng khiến cậu không nhận thức được gì cả, cậu chỉ thấy tim mình như bị xé ra thành trăm mảnh, bây giờ hình ảnh hai cô gái cứ dồn dập trong đầu. Một người với nụ cười thiên thần và một người với nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh sáng. Cậu không phải kẻ bắt cá hai tay, nhưng thực sự là cậu không thể, không thể cho ai ra khỏi trái tim mình. Cậu đã làm đau khổ hai người con gái ấy, một người vì cậu mà chết, còn một người thì bị cậu đối xử một cách thô bạo. Cậu không giải thích gì nhiều, nhưng cậu biết cậu làm vậy với Dương Lạp là đúng. Cô ấy...sẽ...qua khỏi thôi...
Hoàng Hiểu Vương phóng xe về nhà, bác quản gia ra mở cửa:
- Cậu chủ đã về?
- Vâng, cháu chào bác.
Ông lão mỉm cười già nua, Hoàng Hiểu Vương xin phép lên phòng, nhưng vừa đi ngoài phòng khách tối om, cậu đã gặp bố đang ngồi ở ghế sofa, im lặng. Cậu nhẹ nhàng bước đến:
- Con chào...ba?
- Hiểu Vương à? - Giọng nói trầm vang lên.
- Ba chưa ngủ?
- Ngồi xuống ba nói chuyện.
Cậu ngồi xuống đối diện với ba, trong lòng thấp thỏm.
Ông hơi trườn người về phía trước:
- Ta biết con đã tìm được em gái.
- Vâng...” Cuối cùng ba cũng đã biết.” - Cậu thầm nghĩ.
- Con bé ấy...thực sự rất mạnh mẽ...
- Vâng.
- Con bé có một đứa bạn thân tên Trân Trân đúng không?
- Vâng, Phạm Trân Trân.
- Nó là như thế nào?
- Bạn thân của tụi con hồi ở trại trẻ mồ côi, cô ấy không có ba mẹ. Cô ấy cũng rất mạnh mẽ và rất đáng yêu.
- Vậy sao?...
Giọng ông có chút gì đó đứt quãng, dường như là ông rất đau lòng khi nghe về Trân Trân. Cậu tuy rất muốn hỏi nhưng lại sợ sự lạnh lùng trong đôi mắt ba. Nên đành im lặng. Ông Hoàng đứng dậy:
- Thôi ba đi ngủ đây, con cũng ngủ đi.
Ông lặng lẽ về phòng, Hoàng Hiểu Vương cũng lên phòng, cậu muốn ngủ, hôm nay là một ngày mệt mỏi. Khi vừa bước vào phòng, cậu đã bắt gặp Hoàng Hiểu Dy đang nằm trên giường mình, cậu kinh ngạc:
- Sao chị lại nằm đây?
Hiểu Dy vẫn lặng im, không cựa quậy, cậu lại gần xem, tấm chăn màu trắng phủ nhẹ lên người cô, khi cậu vừa cúi xuống thì bất ngờ cô choàng người dậy, ôm lấy cậu lôi xuống giường. Cậu quá bất ngờ, định vùng dậy nhưng chị lại ôm quá chặt, mùi nước hoa nồng nặc khiến người cậu choáng váng như uống phải rượu mạnh. Chị bịt một chiếc khăn mùi xoa vào miệng cậu và cậu mất dần ý thức, chìm vào giấc ngủ.
......
Sáng sớm. Những tia nắng rung rinh bên ô cửa sổ phòng Hoàng Hiểu Vương, đem theo hương gió đánh thức cậu, cậu thấy đầu mình hơi choáng váng. Cậu giật mình nhìn, sao cậu lại không mặc gì trên người thế này...Nhìn sang chiếc ghế bên cạnh, cậu phát hiện Hoàng Hiểu Dy trong bộ váy ngủ mỏng manh đang nhìn mình cười. Cậu choàng quần áo mặc vội rồi hoảng loạn hỏi chị:
- Chuyện gì thế chị? Sao? Sao em...?
Hoàng Hiểu Dy vẫn cười tủm tỉm, cô lấy tay vuốt vuốt lọn tóc:
- Đêm qua...đêm qua thật là...
Hiểu Vương như mất bình tĩnh, cậu choàng dậy đứng trước mặt cô:
- Đêm qua sao?
- Đêm qua...em thật là...ngại quá đi mất...sao em lại làm chuyện đó chứ??
Hoàng Hiểu Vương thất kinh...cậu lùi lại mấy bước...Đầu óc hoàn toàn trống rỗng:
- Chuyện gì? Em đã làm chuyện gì?
Cô cắn móng tay nhìn cậu đắm đuối:
- Em coi thế mà mạnh mẽ ghê nhỉ? Chị hiểu tuổi mới lớn thường hay thế mà? Chả lẽ em không biết chuyện gì nữa?
Hoàng Hiểu Vương không phải là không biết mà là không thể tin nổi chuyện chị đang nói, cậu gượng cười:
- Chị đang đùa phải không? Chúng ta là chị em mà...
- Chị em à? Em tưởng chị không biết thân phận thật của em à? - Cô cười thật đáng sợ.
- Ý chị là gì?
- Em đâu phải em ruột chị đúng không? Và chúng ta không có lỗi gì cả.
Cậu đứng sững người, sao chị ấy lại có thể biết điều đó. Chợt Hoàng Hiểu Dy đứng lên ôm chầm lấy cậu:
- Chúng ta hãy giữ bí mật này với bố mẹ nhé, đêm qua chính em đã nói là rất yêu chị mà Tiểu Vương, chị đã rất vui mừng.
Cậu giật tay chị ra, hét lên:
- Hoang đường, không bao giờ có chuyện đó, chị đừng có hiểu lầm.
- Hiểu lầm, chính chị đã nghe thấy và hơn nữa...chúng ta đã...
- Im đi! - Cậu đẩy cô ra và chạy vụt ra ngoài.
Hoàng Hiểu Dy đứng trong phòng, nắng rọi lên mái tóc vàng hoa của cô, rọi lên đôi môi đang nhếch lên cười:
- Kế hoạch thành công bước đầu.
Hoàng Hiểu Vương lái con Bugatti lao ra khỏi toàn biệt thự nhà họ Hoàng, mắt Hoàng Hiểu Dy vẫn còn dõi theo cậu, cậu thấy chột dạ, chuyện đêm qua cậu không nhớ một thứ gì cả, giống như mình đã uống rượu vậy, không có một chút ấn tượng nào.
- Chết tiệt! Sao lại như thế?
Cậu tức giận chửi rủa, làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào với Lục Trúc.
Chiếc xe dừng chiếc quầy hoa quả của cô, nhìn cô gái trẻ con đang bán hàng, cậu nghe tim mình đập liên hồi, mình đã làm một điều có lỗi với cô gái ấy. Cậu bước xuống xe, đứng đến bên cô:
- Đi ăn kem không?
Cô hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của cậu, nhưng liền trả lời:
- Tôi chưa bán hết hàng nên không thể đi với cậu được.
Cậu mỉm cười bước vào trong:
- Vậy nếu hôm nay bán hết được chỗ này thì em phải đi với tôi nhé.
Cô nhìn cậu thờ ơ:
- Nếu cậu có thể.
Cứ bên cạnh cô ấy là cậu hạnh phúc biết bao nhiêu. Cậu liền đứng dậy, hét lớn cho cả chợ nghe thấy:
- Mại dô mại dô, quả tươi chất lượng cao, ăn xong đảm bảo trẻ mãi không già đây chị em phụ nữ ơi..........
Lục Trúc bật cười: “ Ai thèm tin cái lời bịa đặt của cậu ta chứ?”
Nhưng nào ngờ, rất nhiều người đến mua hàng, họ cứ nhao nhao.
- Anh đẹp trai ơi cho em một cân táo đi.
- Được được người đẹp.
- Cậu trai trẻ cho tôi hai cân cam nào.
...
Mọi người cứ nháo nhào đòi mua đến lượt mình, vừa mua lại vừa chụp ảnh Hoàng Hiểu Vương. Lục Trúc thấy choáng váng bởi sức hút kinh khủng của cậu ta. Thoáng chốc đã bán hết hàng, cậu và cô ngồi xuống thở hổn hển:
- Giờ mới rảnh tay nè, nãy giờ mệt quá. - Lục Trúc đưa tay áo quạt mồ hôi trên trán.
Hoàng Hiểu Vương bèn lấy khăn mùi xoa lau cho cô, cô ngại ngùng lùi ra:
- Không cần, tôi tự lau được, cậu lau của cậu đi kìa.
Hoàng Hiểu Vương thu dọn lại đống thùng vỏ, xong, cậu đứng lên, phủi phủi quần áo:
- Nào, bây giờ mới 11 giờ trưa, đi ăn kem với ăn cơm nào cô nương.
Lục Trúc đành giữ đúng lời hứa, cô theo cậu lên xe, chiếc xe phóng đi với tốc độ của gió, mát rượi. Xe dừng tại một cửa quán có tên là “ Ice Ice”. Hai người vừa bước vào thì cô chủ quán đã đứng ra mời:
- Lâu lắm mới thấy con, Tiểu Vương.
Cậu cười chào lại:
- Con chào mama, dạo này mama khỏe không?
- Nhìn con là mama khỏe liền, ai bên cạnh con đây?- Cô nhìn qua người Lục Trúc một lượt.
Hoàng Hiểu Vương cười toe toét:
- Con dâu tương lai của mama.
Lục Trúc nghe vậy ngớ người, quay sang nhìn cậu ngạc nhiên.
Cô chủ quán cười ngặt nghẽo, đưa hai người vào một chỗ khuất, nói với ra với quầy phục vụ:
- Cho hai ly bảy màu em ơi!
Bà ngồi xuống cạnh Lục Trúc, nắm tay cô:
- Chào con, con tên gì hả con dâu mama?
Cô hơi bối rối, Hoàng Hiểu Vương cười rạng rỡ khiến cô càng khó xử hơn:
- Dạ, cháu tên Lục Trúc ạ!
- À à Tiểu Lục, tên hay đó con...Sao con lại quen cái thằng nhóc Tiểu Vương này vậy?
- Thôi mama, hỏi nhiều thế, để bọn con nói chuyện cái coi!
Bà đứng dậy cốc vào đầu Hoàng Hiểu Vương mấy cái rồi bỏ đi, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm vì cậu ta giải vây cho mình. Một lúc sau người ta bưng ra hai ly kem bảy màu nhìn rất ngon mắt, Hoàng Hiểu Vương đưa thìa cho cô:
- Ăn đi vợ, kem ngon nhất phố này đấy.
- Vợ? Cậu bảo ai là vợ đấy? - Lục Trúc định đứng dậy bỏ đi.
- Thôi nào, đùa thôi mà. - Cậu nắm tay cô kéo xuống.
Hoàng Hiểu Vương rút điện thoại ra gọi:
[ Alo ạ?]
- Tiểu Lạp à?
[ Anh à? Có việc gì thế? Em đang nóng lắm, cầm điện thoại cũng nóng nữa.]
- Vậy ăn kem không?
[ Thật à? Ở đâu? Ở đâu cơ?]
- Quán Ice ice ấy, đến nhanh đi.
[ Vâng, chào anh.]
Cậu tắt máy, nhìn cô cười, cô ngạc nhiên:
- Ai vậy?
- Em gái.
Cô lại cúi đầu ăn kem, cảm xúc khó tả. Được một lúc, cậu lại gọi điện:
[ Alo ạ?]
- Sói à?
[ Anh Vương à? Sao ạ?]
- Cậu đến Ice ice ngay nhá, anh có chuyện nhờ.
[ Vâng!]
Ly kem của Hoàng Hiểu Vương chưa đụng muỗng, sắp chảy hết ra, Lục Trúc thấy vậy liền bảo:
- Cậu không ăn đi à? Kem sắp chảy hết rồi?
Cậu nhìn cô trìu mến:
- Tôi nhìn cô là đủ rồi, không cần ăn.
Cô liền quay mặt đi, nạt:
- Cậu đừng có điên, ăn đi không phí lắm...
Cậu tít mắt cười, một lúc sau thì Nam Dĩnh và Dương Lạp đến, cả hai đều ngạc nhiên vì sự có mặt của nhau. Bốn người cùng ngồi vào bàn. Dương Lạp mỉm cười:
- Chào anh, chào bạn Tiểu Lục.
Tiểu Lục cũng chào lại. Hai ly kem nữa được bưng ra, Dương Lạp ăn lấy ăn để, Nam Dĩnh thắc mắc:
- Anh gọi em đến đây có việc gì thế ạ?
- Anh định giới thiệu chị dâu mới cho cậu thôi!
Cậu quay sang nhìn Tiểu Lục cười, cô đang mở to mắt hết cỡ. Nam Dĩnh cười lớn chúc mừng cậu:
- Khi nào có đám cưới nhớ mời em đấy.
Hai người họ huyên thuyên chuyện trò, Dương Lạp cũng bắt chuyện với Lục Trúc:
- Chào bạn, mình tên Dương Lạp Lạp, học 11A. Làm quen nhé.
Tiểu Lục nghiêng nghiêng đầu:
- Xin chào, tớ tên Lục Trúc, học 11B. Hân hạnh.
Dương Lạp mỉm cười:
- Mình là em gái ruột của Vương, còn bạn?
- Một người bạn thôi.
- Ôi, lại giấu rồi, rõ ràng hai người là một đôi mà.- Dương Lạp nhéo má.
- Ơ, đâu có. - Tiểu Lục cố chữa.
Họ nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi nắng giảm hẳn sau những rặng cây, mọi người lần lượt ra về, họ cũng cuốn theo dòng người, ra đến xe, Hoàng Hiểu Vương vỗ vãi Nam Dĩnh:
- Cậu đưa Tiểu Lạp về được không? Anh đưa Tiểu Lục đi ra đây chút.
Chờ xe của Hoàng Hiểu Vương đi, chỉ còn hai người, Dương Lạp đề nghị:
- Chúng ta đi ăn cơm rang đi.
- Tôi không đói.- Cậu lạnh lùng trả lời.
Cô thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn vui vẻ:
- Thôi nào, đãi tôi cơm rang đi mà, tôi đói quá.
Nam Dĩnh chần chừ một hồi rồi cũng đành đưa cô đến một quán cơm rang nổi tiếng. Trời tuy nóng nhưng quán này vẫn đông khách như thường, họ tim một chỗ ngồi mát mẻ, Nam Dĩnh gọi lớn:
- Hai suất cơm rang anh ơi.
- Có ngay.
Mùi cơm rang thơm phức khiến dạ dày họ sục sôi. Một lúc sau, hai đĩa cơm to được bưng đến. Dương Lạp mời Nam Dĩnh và mình thì ăn luôn. Trong vô vàn những con người đang chen lấn trên đường kia, có bao giờ nghĩ mình sẽ dừng lại và thưởng thức hương vị của cuộc sống hay chưa. Cuộc đời người ngắn ngủi là thế, Dĩnh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đầy đau thương và tuyệt vọng, nhưng không hẳn là đã không còn tia hi vọng nào vào việc có thể đưa cô thoát khỏi bàn tay tử thần. Cậu đưa cô một cốc nước:
- Ăn từ từ thôi không nghẹn...
Cô ngẩng lên cười toe:
- Cảm ơn.
- Dạo này...chị thấy người thế nào?
Cô hơi giật mình trước câu hỏi của cậu:
- Tôi...khỏe! Tôi thấy người rất khỏe.
- Ừ.
“ Đó chỉ là nó chưa phát thôi, nhưng dù gì vẫn mong chị hãy giữ gìn hết sức cẩn thận cho đến khi người đó đến đây.” - Nam Dĩnh thầm nghĩ.
Họ ăn xong cơm thì cũng đã năm giờ chiều rồi, hoàng hôn nhuốm đỏ con phố Nhị Hà tấp nập người. Họ vội vã về với gia đình, lượng người đông lên đáng kể. Họ đứng đối diện nhau trước cửa quán, cậu nhìn cô, ánh mắt họ chạm nhau, một khoảng cách hiện lên thật rõ ràng, thật phiền phức. Cậu buông câu hỏi:
- Chị có cần em đưa về hay không?
Mặc dù rất muốn ở bên cậu ấy một chút nữa nhưng cô không thể làm phiền cậu nữa nên đành lắc đầu cười:
- Không, nhà tôi trái hướng cậu mà, cũng gần đây thôi, thôi cậu về đi.
Cô ngoảng mặt quay bước đi vội vã như sợ hãi sẽ không thể đi được nữa nếu còn nhìn thấy cậu ấy. Nam Dĩnh đứng nhìn dòng người đang nuốt gọn Dương Lạp và bóng cô chỉ còn nhỏ như một chấm thì mới yên tâm rảo bước trở về. Chợt có tiếng người la lớn:
- Có một cô gái bị ngất, mau gọi cấp cứu đi.
Nam Dĩnh đứng khựng lại. Không thể nào, có thể là chị ấy hay không? Cậu nghe tim mình đập loạn nhịp, mồ hôi chảy ròng ròng từ hai bên thái dương xuống, lạnh buốt rơi xuống cổ. Cậu quay người, chạy thật nhanh, thật nhanh...tưởng chừng như nhanh nhất từ trước tới giờ, cậu rẽ đám đông bước lên, cô gái trong chiếc váy trắng, mái tóc dài nằm bất động trên đất, nắng rọi vào người cô ta như yếu ớt hơn. Cậu mở trừng mắt, thở hổn hển, người ta nhìn cậu ngạc nhiên...nhưng rồi cậu thở phào nhẹ nhõm: “ Không phải chị ấy.” Xe cấp cứu đến và người ta đưa cô gái ấy đi. Cậu đứng chần chừ, tim vẫn chưa ổn định hẳn. Cậu thực sự sợ hãi, sợ hãi người nằm trên đất sẽ là chị ấy, thật sự sợ hãi...
Nhị Hà, lại một ngày nóng như thiêu như đốt, dù mới là sáng sớm, thế nhưng những cơn oi nồng liên tục phả vào căn phòng bé nhỏ của Dương Lạp và Trân Trân. Gió thì không một gợn, trời lại chẳng một bóng mây, cây cối thì im lìm, cháy rụi. Nóng, nóng đến mức khủng khiếp. Dương Lạp phá bỏ luật lệ thường ngày, cô mặc bộ quần áo dây trong nhà, ngồi trước cái quạt điện, vậy mà mồ hôi vẫn túa ra, ướt nhẹp trên cơ thể, quần áo dính vào người, cô tắm từ sáng đến giờ đã năm lần, nhưng cứ mỗi lần bước ra khỏi là tắm là cô lại muốn chui ngay vào chậu nước. Cô tính đi hồ bơi chiều nay, nhưng nghĩ chắc đông người lắm nên cũng chả khá hơn, có khi càng nóng nực gấp đôi. Trân Trân hớt hết mái tóc ngắn của mình lên, không để một cọng nào chạm vào cổ lẫn trán, cô chuẩn bị bữa trưa trong tâm trạng hết sức khó chịu. Căn nhà nóng như chiếc lồng hấp vậy, Trân Trân hét toáng lên:
- Xuống ăn cơm!
Dương Lạp cố ngồi trước quạt một lúc rồi chạy vù xuống nhà, bật hết các quạt trong phòng khách lên, phả vào mâm cơm. Cô lấy mấy viên đá cho vào khăn và buộc vào cổ, giọng thều thào:
- Nóng...nóng chết được...!
- Thôi cậu đừng rên nữa, tớ cũng nóng lắm đây. - Trân Trân cho đầu vào tủ lạnh, nói với ra.- Mà này, chiều nay Tiểu Thiên ra đấy.
- Tiểu Thiên ra đây hả?
- Ừ, vào thằng nhà mình luôn, chắc tí tớ phải đi dọn dẹp lại nhà cửa đây, cậu cũng phải làm đấy nhé!
- Ừ...! - Dương Lạp ngao ngán và sụp bát cơm chan canh.
Lần nào cũng thế, Trân Trân nấu cơm và Dương Lạp rửa bát, được chạm vào nước là niềm hạnh phúc của cô, nó mát thật. Sau khi xong xuôi bữa trưa, họ bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, Trân Trân lau lại cửa kính, mặc dù cô đã giải quyết nó ngày hôm qua, Lạp quét và lau lại nhà. Cô gợi chuyện:
- Tiểu Trân, cái cô gái...tên Lục Trúc ấy, cậu thấy thế nào?
- Thế nào? Tớ thấy hơi hao hao giống cậu, tính mạnh mẽ.
- Ừ...tớ cũng thấy cô ấy rất dễ mến, vậy là anh Phong đã tìm được một nửa của mình rồi. Tốt quá.
- Cậu nghĩ vậy thật à?
Dương Lạp im lặng, dù gì tình cảm của cô cũng đâu dễ phai nhòa như thế, cô không thừa nhận là mình đã hết thích anh trai, nhưng sâu thẳm trái tim cô có chút ghen tị với cô gái ấy, giống như là bị phản bội vậy. Nhưng cô lại lắc đầu cười, anh đã bao giờ thích cô đâu mà phản bội, chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Cô mỉm cười:
- Ừ...cô gái ấy...thật tốt.
- Ừ, mình và Tiểu Thiên, dạo này lạnh nhạt quá.- Trân Trân buông tiếng thở dài.
- Hả? Sao lại thế? - Dương Lạp giật bắn mình.
- Thật đấy, cậu ấy dạo này rất ít nói chuyện với mình, chắc là sau vụ biết mình đi làm quen.
- Nếu là tớ tớ cũng giận cậu luôn rồi.
- Sao? - Trân Trân quay phắt ra.
Dương Lạp cười khì:
- Chứ sao nữa, có thằng con trai nào thích bạn gái mình đi gặp mặt làm quen đâu.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Đơn giản. - Cô búng tay. - Hãy nghe lời mình.
Hai cô gái thì thầm chuẩn bị cho âm mưu mới.
Đầu giờ chiều, nắng vẫn không giảm bớt, bù lại còn nóng hơn rất nhiều. Dương Lạp vừa gội đầu xong, cô thấy bức bối vì mái tóc dài của mình, giá mà có thể cắt ngắn nó thì tốt biết mấy, nhưng cứ mỗi khi đến tiệm cắt tóc, người ta lại bảo không cắt cho cô vì đây là mái tóc hiếm, cắt thì sẽ thành tội đồ thiên cổ mất. Dương Lạp thấy ngớ ngẩn, tóc cô có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là nó mượt và không bao giờ rối thôi. Đang ngồi yên trước quạt điện thì có tiếng gõ cửa, Dương Lạp thầm rủa: “ Tên nào đến vào giờ này, nóng chết mất.” Xong liền chạy vội ra xem:
- Ai đấy?
- Ai gì nữa? Em Thiên đấy, mở cửa đi, em nóng chết rồi đây.
Dương Lạp cười hớn hở, vội mở cửa:
- Vào đi.
Cậu chạy tót vào ngồi trước cái quạt điện. Chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn bết vào mặt, cậu rên rỉ:
- Sao ở đây nóng thế chị? Ở An Dương mát hơn nhiều...
- Tất nhiên rồi! Thằng ngốc này.
Dương Lạp cốc đầu cậu một cái rõ đau.
- Trại trẻ sao rồi nhóc?
- Ổn, các bác chăm sóc bọn trẻ tốt lắm ạ!
Cô cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, vậy là tốt quá rồi.
Thiên ngó quanh phòng, rồi hỏi:
- Chị Trân đâu chị?
- Đi làm quen rồi em. - Cô tỏ vẻ ngán ngẩm.
Chu Thiên im lặng một hồi, rồi đứng bật dậy:
- Em đi sang nhà Dĩnh đây, gặp chị sau.
Dương Lạp ngớ người, cứ tưởng cậu ta sẽ lồng lộn lên chứ, sao lại bình thản quá vậy. Trân Trân trên nhà nghe thấy vậy vội chạy vút xuống:
- Khoan, khoan, em định đi đâu?
Chu Thiên quay lại nhìn, lừ mắt:
- Em tưởng chị đi làm quen rồi chứ ạ?
Cô gãi đầu:
- Làm gì có chuyện đấy, em ghen à?
Chu Thiên bất giác đỏ mặt, Dương Lạp cười nhăn nhở, cậu vội chữa:
- Ui nhà nóng quá, nóng thế?
Hai cô gái tủm tỉm cười, Trân Trân vội lấy cho cậu cốc nước đá:
- Đi đường mệt không em?
- Em nghĩ đến chị là không mệt rồi. - Chu Thiên cười toe.
“ Cốp”
Một cái cốc đầu nữa của Trân Trân:
- Thằng nhóc giỏi nịnh, ghét ghê.
Chu Thiên vòng tay Trân Trân ôm lên cổ mình:
- Người chị mát nhỉ?
Thấy hai người thân mật, Dương Lạp cũng đành lui mặt lên nhà cho hai người trò chuyện.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ vu vơ. Mấy hôm nay không gặp Nam Dĩnh, cô cảm thấy rất nhớ cậu, nhớ từ mái tóc nghịch ngợm cuốn trong băng đô của cậu, nhớ đến dáng người kiêu ngạo và nụ cười rất trẻ con nữa. Nhưng họ đã mãi cách xa rồi, cậu ấy ghét cô, cô thừa nhận, nhưng chẳng có lí do nào cho việc đó cả nên cô càng uất ức hơn, tất cả giống như trò đùa ác ý của số phận, chả lẽ cô không có quyền được yêu thương hay sao.
Điện thoại báo tin nhắn, cô mở ra đọc:
[ Lạp, anh đang không biết làm thế nào?? Em có cách gì giúp anh không?]
Cô nhắn lại: [ Có chuyện gì hả?]
[ Ừ, Tiểu Lục hình như rất ghét anh.]
[ Không có gì đâu, anh đừng lo, gặp cô ấy và nói chuyện đàng hoàng một lần đi.]
[ Liệu cô ấy chịu gặp anh không?]
[ Anh thử đề nghị xem sao.]
[ Ừ, cảm ơn em nhiều.]
[ Không có gì anh trai.]
Cô lại nằm soải ra giường buồn rầu, không có việc gì để làm cả hay sao. Học bây giờ cũng chẳng thể vào đầu vì trời nóng quá. Dưới nhà có tiếng Trân Trân vọng lên:
- Tiểu Lạp, mình với Thiên ra đây chơi chút, cậu trông nhà nhé.
“ Đáng ghét, họ bỏ rơi mình.” Cô ngao ngán đáp lại:
- Ừ, đi đi.
Tiếng cách của đóng cửa, cô nằm trên giường, thiu thiu vào giấc ngủ.
....
Tại quán café sát với quảng trường Nhị Hà, bên cạnh khung cửa kính nhìn ra đường, một chàng trai trong chiếc áo sơ mi đen, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, chiếc khuyên tai như phát ra ánh sáng diệu kì, đối diện với cậu, một cô gái có mái tóc xù buộc lên cao, đôi mắt lanh lợi, khuôn mặt ưa nhìn. Họ cứ như vậy từ khi vào quán ba mươi phút trước. Hoàng Hiểu Vương thấy hơi ngại ngùng, cậu đánh liều gợi chuyện trước:
- A...ưm...cô...dạo này sao?
Lục Trúc thoáng giật mình, cậu đưa cặp mắt ngây dại nhìn cậu:
- Tôi đã mất việc tại hai chỗ.
- Tại sao? - Cậu không khỏi ngạc nhiên.
- Ở cây xăng và ở tiệm khoai nướng, cậu biết vì sao chứ?
- ...Thật sự...xin lỗi...!
Thật sự khi nghe tin cô ấy bị mất việc tại hai nơi ấy, cậu cảm thấy rất vui, cũng bởi vì cô ấy sẽ không phải làm những việc cực nhọc và nguy hiểm như vậy nữa. Cô đưa mắt nhìn ra dòng người đang đi lại tấp nập trên đường, thở dài:
- Tại sao...cậu lại cứ đi theo tôi vậy?
Hoàng Hiểu Vương im lặng một hồi rồi trả lời:
- Vì...tôi thích cô.
Cậu dang tay nắm chặt lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt người con gái ấy nhưng cô lại lẩn tránh nó.
- Xin lỗi...tôi chỉ là đứa con gái nghèo hèn, không xứng với cậu đâu.
Hoàng Hiểu Vương hơi bất ngờ:
- Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi không quan tâm điều đó.
Lục Trúc cầm túi đứng dậy:
- Đó là suy nghĩ tiêu cực của cậu, còn tôi thì không thể? Cậu hãy lớn lên một chút đi, hãy bươn chải cuộc sống một chút đi, cổ tích đã lỗi thời rồi, lọ lem và hoàng tử không thể thành đôi được. Đừng con nít như vậy nữa.
Nói rồi cô bỏ ra khỏi quán, cậu nhìn theo bóng Lục Trúc chìm dần trong dòng người đông nghịt thì đôi mắt trở nên tuyệt vọng. Cậu ngồi im lặng suy nghĩ về những điều cô ấy nói, đúng là cậu đã không phải làm gì, sống như một ông hoàng trong tòa lâu đài vậy, buông thả, bất cần và chẳng coi một ai ra gì cả. Cậu tiêu những đồng tiền không do mình làm ra một cách vô tội vạ. Đúng như cô ấy nói, cậu hệt như một tên ăn bám. Nghĩ vậy, cậu nghe lòng tự trọng của mình đang bị dìm xuống vực sâu, không sao vượt lên được, làm thế nào để thay đổi?
.......
Sáng sớm. Một ngày chủ nhật ít nắng, một ngày hạnh phúc với người dân Nhị Hà. Hoàng Hiểu Vương phóng mô tô ra khỏi nhà, tâm trạng vui vẻ lạ thường. Cậu lái xe đến một khu chợ địa phương, sau khi gửi xe, cậu chạy nhanh đến một quầy hàng bán hoa quả. Tại đó, một cô gái đang xếp lại những thùng hoa quả to lớn, cậu vội chạy đến đỡ lấy, cô quay lạ ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng để cậu giúp bê những thùng quả đó. Ba mươi phút xếp đi xếp lại đống thùng lộn xộn, người Hoàng Hiểu Vương nhễ nhại mồ hôi, Lục Trúc lặng lẽ quan sát, có lẽ lần đầu cô thấy vị công tử bột này đụng vào việc. Lúc Trúc ném cho cậu chai nước, cậu tu gần hết, lấy tay áo quệt mồ hôi:
- Em làm những việc nặng nhọc này ư?
- Chúng ta bằng tuổi. - Cô nghiêm giọng.
- A...xin lỗi...! - Cậu lấy tay gãi đầu.
Họ ngồi lên một thanh gỗ, mấy bác bán hàng bên cạnh lấy làm lạ:
- Tiểu Lục, ai vậy con? Nhìn đẹp trai quá nha. Bộ bạn trai hay sao?
Cô cười trừ rồi xua xua tay:
- Dạ không đâu ạ, bạn con.
Hoàng Hiểu Vương thở phào, dựa lưng ra sau, quay sang nhìn em, khuôn mặt rạng rỡ của em cười trong nắng nhẹ, nụ cười rất hạnh phúc. Cậu thấy tim mình đập thình thịch, tay muốn chạm vào má em. Một lọn tóc của em bị tung ra, bay bay trong gió, cậu liền lấy tay khẽ gài nó vào. Lục Trúc giật mình quay ra, cậu cười toe:
- Nó bị tuột ra...
Cô gái thấy tim mình xốn xang, cảm giác này là sao? Cô quay mặt chỗ khác:
- Kệ tui.
Cả buổi chiều Hoàng Hiểu Vương phụ Lục Trúc bán hoa quả, lượng khách nữ đông lên hẳn. Thỉnh thoảng cậu cười đùa:
- Ha ha...khách đông là nhờ có tôi nhe cô.
Lục Trúc thì chẳng nói gì, chỉ cười trừ, trong lòng không phục cái vẻ đẹp quá đáng của hắn chút nào.
Họ bán đến tận chiều muộn mới về. Hai người lững thững đi ra cổng, hoàng hôn đã bao trùm. Hoàng Hiểu Vương bỗng hỏi:
- Tiểu Lục, có muốn đi mô tô không?
Cô ngây thơ hỏi lại:
- Mô tô là cái gì?
Cậu cười lớn rồi kéo tay cô về phía chiếc mô tô dựng sẵn của mình.
- Wah...đẹp quá...!- Hai mắt Lục Trúc mở to, trong sáng như một cô tiên bé bỏng.
Cậu được dịp tự tâng bốc:
- Chuyện, của tôi mà lại, mà cô có muốn đi thử không? Tôi lai.
- Được thật hả?
Và thế là Hoàng Hiểu Vương đưa cô chiếc mũ bảo hiểm và mình thì để đầu không, chiếc xe phóng vút khiến Lục Trúc chấp chới bám chặt vào eo cậu, cậu cười ha hả:
- Sao bé? Rất tuyệt đúng không?
Lục Trúc hét toáng lên:
- Trời ơi, mát quá đi mất...! a........a..........
Hoàng Hiểu Vương thấy vui kì lạ, cuối cùng cô ấy cũng chịu cười với cậu rồi. Cảm giác này thật là tuyệt biết bao. Cậu lượn vài vòng khắp phố khiến khi họ trên đường trở về thì thành phố cũng đã lên đèn. Những bóng đèn lấp lánh soi lối đi cho cặp trai gái. Đến khi đến một căn nhà nhỏ mái gạch, Lục Trúc đòi xuống, cậu dừng xe, gặng hỏi:
- Đây là nhà cô?
- Sao? Ngoài sức tưởng tượng của cậu à? Nó quá bé đúng không?
- Tôi không có ý đó...
- Cảm ơn cậu vì chuyến đi, chào cậu, cậu về đi.
Cô nói xong thì đi vào, đóng cổng và biến mất vào đêm tối. Hoàng Hiểu Vương đứng lặng, quan sát căn nhà của em, không ngờ nó nghèo đến vậy, chả trách em phải đi làm thêm nhiều như vậy. Cậu thấy xót xa quá, đáng lẽ ra, bây giờ cậu cũng như em mà thôi, cũng như không được dòng họ Hoàng nhận nuôi. Cậu vòng xe đi...Vừa buồn mà lại vừa vui...nhất định mai cậu sẽ đón em đi học.
Vừa thấy bóng cậu em trai xuất hiện ở cửa, Hoàng Hiểu Dy đã chạy lại:
- Em đi đâu về muộn thế? Cả nhà chờ cơm em mà không thấy nên dọn rồi.
- Em xin lỗi. - Cậu tỏ rõ niềm vui trên khuôn mặt.
Thấy biểu hiện lạ của em, cô nghi ngờ:
- Sao em vui vậy?
- Dạ không, em về phòng đây. - Cậu chạy tót lên lầu không nghe câu nói của chị phía sau.
Hoàng Hiểu Dy tức giận cắn móng tay:
- Khốn kiếp, chắc chắn em đã đi chơi với con nhỏ đó, em dám lạnh lùng với chị như thế sao Hoàng Hiểu Vương?
...........
Trường cấp hai Khánh Dược cách xa trung tâm thành phố nằm trên một khoảng đất rộng, một trường học quý tộc, theo người ngoài thì là như thế, trong đó toàn cậu ấm cô chiêu cả. Nam Dĩnh ngồi thừ bên cửa sổ, mái tóc vàng khiến nắng trở nên bức bối hơn, cậu chống tay vào cằm, tì xuống bàn, thở dài thườn thượt, An - bạn thân của cậu liền hỏi:
- Mày sao thế?
- Chả sao.
- Mày nhớ mấy đàn anh trường Hòa Diện chứ?
Cậu thoáng giật mình:
- Có chuyện gì?
- Lên sân thượng rồi bàn.
Nói xong, An bước ra khỏi lớp rồi đi lên trên sân thượng, Nam Dĩnh chần chừ một hồi rồi cũng đi theo.
Sân thượng Khánh Dược khá rộng, nhưng từ trước đến nay, không một học sinh nào dám lên đây ngoại trừ hội Nam Dĩnh, bởi vì đây là địa bàn của trùm du côn này, ngay cả giáo viên cũng không thể can thiệp. Nhìn từ trên cao, sân trường thật là nhỏ, cậu đứng dựa vào lan can, rút điếu thuốc và bật lửa hút:
- Có chuyện gì với Hòa Diện?
An ngồi đối diện đó, nghịch chiếc bật lửa:
- Mày còn nhớ Tiểu Tinh không?
Điếu thuốc rơi xuống sàn, cậu sững sờ:
- Sao...sao lại hỏi cô ấy?
Doãn Nhược Tinh là bạn gái cũ của Nam Dĩnh, cô đã mất trong một lần ẩu đả của cậu và kẻ thù. Chuyện tình của họ đã phải trải qua rất nhiều gian khổ mới đến được với nhau, thế nhưng, cuối cùng thì vẫn không thể ở bên nhau. Tuy đã thích Dương Lạp nhưng sâu thẳm trái tim non nớt của cậu vẫn không thể quên được cô ấy, người con gái đầu tiên cậu yêu, người con gái có nụ cười còn thánh thiện hơn cả thiên thần. Làm sao, làm sao cậu có thể quên được em...
- Anh trai cô ấy, Doãn Nhược Hạ...mày biết?
- Doãn Nhược Hạ? Hình như là trong hội của anh Vương?
- Ừ...ừ...Chẳng hay ho chút nào.
Nam Dĩnh châm điếu thuốc mới, nhả khói:
- Rốt cuộc là bên Hòa Diện có chuyện gì?
- Doãn Nhược Hạ thông báo với toàn bộ khu vực là tuyên chiến với mày để trả thù cho em gái.
Nam Dĩnh hơi bàng hoàng nhưng cậu nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh:
- Tuyên chiến à? Nghe thật hàm hồ...Tao chẳng làm gì cả.
- Tao không biết được, nhưng dù gì...thì...vì mày mà Tiểu Tinh mới chết.
Nam Dĩnh biết An đã và bây giờ vẫn còn thích Tiểu Tinh, nhưng lí do nó không đến với cô ấy là vì cậu, tình bạn không cho phép nó giành bạn gái của bạn mình. Thế nhưng khi biết tin Tiểu Tinh chết, nó phải đau khổ biết mấy, bởi chính người mà nó tin tưởng nhất đã không bảo vệ được Tiểu Tinh. Cậu cười đau khổ:
- Xin lỗi...
An không nói gì, cậu đứng dậy, ném điếu thuốc và bước xuống, ai có thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu lúc này?
Chiều dần buông, ánh nắng màu vàng sậm buông xuống khuôn viên sân thượng, trùm lên cả mái tóc vàng của Nam Dĩnh, trông cậu hết sức tuyệt vọng.
Khung cảnh ồn ào đến lạ, Nam Dĩnh rảo bước ra khỏi cổng trường, có chuyện gì đang xảy ra? Hòa Diện, là Hòa Diện, họ đang đứng chặn lối xuống trường Khánh Dược. An và Nam Dĩnh chen lên trên đứng đối diện với họ. Các đàn anh xuống tận đây có việc gì? Cậu nhìn rõ cả Hoàng Hiểu Vương và Doãn Nhược Hạ đang đứng ở hàng đầu, trên chiếc xe mô tô. Vừa thấy cậu, Doãn Nhược Hạ đã hét lên:
- Kìa, tên Nam Dĩnh kìa.
Hắn nhảy xuống xe, mọi người vây quanh xem, hắn xông đến như con thú điên cuồng và đấm thẳng vào mặt Nam Dĩnh khi cậu chưa kịp phản ứng. Cậu ngã nhào ra đất, máu chảy từ mũi, mọi người hét ầm lên. Hoàng Hiểu Vương kéo giật lùi Hạ lại, quát:
- Làm gì đấy? Ai cho phép mày đánh Sói?
Nhược Hạ gồng mình, hất tay Hoàng Hiểu Vương ra, cậu chỉ thẳng vào Nam Dĩnh:
- Tại sao à? Tiểu Tinh vì ai mà chết? Vì nó đấy, vì cái sự nhu nhược của nó mà em gái tao chết, chết một cách vô nghĩa, tao là anh trai nó, nó không đáng bị như vậy vì thằng này, mày không hiểu à Vương?
An thấy vậy đứng lên:
- Đàn anh không thể trách Dĩnh được, nó cũng đau khổ và dằn vặt lắm, chuyện đó đã qua lâu rồi, hà cớ gì mà anh lại lôi ra để anh em xích mích nội bộ?
- Thằng ranh con kia mày im ngay đi! - Hoàng Hiểu Vương hét lên. - Ai?
Mọi người ngơ ngác, An dìu Nam Dĩnh dậy.
- Tao hỏi ai đã gây ra chuyện này?
- Là trường tư thục Hải Phong. - Một tiếng nói vô danh vọng lên.
Hoàng Hiểu Vương lên xe máy, hô lớn:
- Lên Hải Phong.
Mọi người đành nghe theo nhưng trong lòng ai cũng không muốn, bởi vì trước nay Hòa Diện không bao giờ gây hấn hay đụng chạm tới Hải Phong, mỗi người chia khu vực quản lí, toàn là những thế lực mạnh cả nên họ lấy hòa làm chữ đầu tiên. Nay Hoàng Hiểu Vương chủ động gây sự, nhất định sẽ có chuyện chẳng lành...nỗi sợ hãi dần nhen nhóm...
Nam Dĩnh và An một xe, đoàn xe phóng đi với tốc độ nhanh hết mức có thể. Một số người bắt đầu đưa tin, chỉ trong vài phút mà toàn bộ Nhị Hà đã biết, họ đổ xô đến trường Hải Phong xem.
Tại lớp học, Dương Lạp thấp thỏm:
- Chết rồi, Hòa Diện định gây với Hải Phong, nhất định sẽ rất đẫm máu, không thể được...
- Biết làm sao bây giờ? Cậu ấy đã dặn không được đến đó xem rồi, mình cũng không thể xem được. - Trân Trân chán nản lấy điện thoại dò xét tình hình.
Tại trường cấp ba tư thục Hải Phong.
Đã đứng chờ cả nửa tiếng nhưng không thấy đại ca Hải Phong lộ diện, toàn một lũ lắt nhắt, Doãn Nhược Hạ sốt ruột:
- Đại ca chúng mày đâu, sao không chịu ra mặt?
Chúng vẫn im lặng đến lạ, Hoàng Hiểu Vương nãy giờ ngồi hút cả chục điếu thuốc, cuối cùng cũng đứng lên:
- Ra đi Ngôn Dạ.
Có tiếng vỗ tay từ phía xa, một gã để đầu lụp xụp, đeo kính, quần áo chỉnh tề, dáng người gầy nhom của gã học sinh gương mẫu, đằng sau còn đeo ba lô màu trắng, cậu ta tiến đến phía Hoàng Hiểu Vương cười khẩy:
- Nay cậu đến đây có việc gì chăng?
Hoàng Hiểu Vương giơ tay bắt tay gã:
- Hân hạnh gặp đại ca Hải Phong.
Gã kia cũng cúi đầu đáp lễ:
- Không dám đại ca Hòa Diện.
Trông họ khác xa nhau, một người điển trai, ngỗ ngược với mái tóc màu hạt dẻ và khuyên tai kim cương. Một người lại trông nhỏ thó, gầy gò chẳng ra dáng đại ca gì cả. Bên Hòa Diện hết sức ngạc nhiên khi đối diện với người đứng đầu trường lớn như Hải Phong.
Hoàng Hiểu Vương ngồi xuống ghế:
- Chuyện này, thật khó chấp nhận đấy Ngôn Dạ.
Gã kia cũng ngồi xuống:
- Chuyện gì thế?
Doãn Nhược Hạ vốn nóng tính đã nhảy bổ vào:
- Tên gầy nhom kia, đàn em của mày đã giết em gái tao.
Hoàng Hiểu Vương giật mình vì hành động ngoài dự đoán của Hạ, liền ngăn lại:
- Im ngay.
Ngôn Dạ lắc đầu cười, bỏ cặp kính dày cộp, mãi tóc được xõa ra, ánh mắt sắc lạnh đến thấu tim can, cậu ta cười nhưng không rõ có phải cười không:
- Đàn em tôi giết em gái cậu? Thật không? Là ai vậy?
- Doãn Nhược Tinh, bạn gái của Nam Dĩnh.
Bọn đàn em đứng phía sau bắt đầu sợ hãi, chúng run cầm cập, Ngôn Dạ đứng lên, hô lớn:
- Chặt mỗi đứa một ngón tay làm quà cúng cho em gái tên này cho ta.
Mọi người thất kinh, mặt tái mét. Hoàng Hiểu Vương cũng đứng dậy, đặt tay lên vai Ngôn Dạ:
- Không cần phải vậy, chuyện lâu rồi, chỉ cần cậu thay mặt chúng xin lỗi người của tôi là được.
Ngôn Dạ cươi tươi rói:
- Được thôi. - Hắn đến đứng trước mặt Doãn Nhược Hạ cúi rạp người. - Xin lỗi cậu và cả em gái cậu.
Doãn Nhược Hạ thấy hả dạ vì đại ca Hải Phong phải cúi đầu xin lỗi mình. Cậu nhẹ giọng:
- Ổn thôi, nể mặt cậu, tôi sẽ tha thứ cho lũ đàn em ngu xi của cậu. Chuyện cũng lâu quá rồi.
Mái tóc buông xõa che kín khuôn mặt, không ai biết lúc này vẻ mặt Ngôn Dạ như thế nào nhưng chắc chắn sẽ chẳng đáng vui mừng gì.
Cuộc chiến kết thúc, Hòa Diện rút quân khỏi Hải Phong. Cảnh vật lại trở nên bình thường, Ngôn Dạ lại trở về với bộ dạng ban nãy, cậu ta đi vào trường, cười khẩy:
- Đâu dễ dàng thế?
Cùng lúc đó, Hoàng Hiểu Vương cũng nói như vậy. Nhược Hạ ngạc nhiên:
- Là sao?
- Ngôn Dạ không phải gã tầm thường, đừng chủ quan, gã có bộ óc không phải của con người đâu.
- Nghĩa là gì?
- Hắn là QUÁI VẬT.
Tiếng nói của Hoàng Hiểu Vương hòa vào trong tiếng gió rít khiến cho Nhược Hạ tái mặt, có gì đó trong người cậu ta cũng sợ hãi hắn không kém. Gã thật sự là QUÁI VẬT ư?
Tối. Tại Club 77. Trên phố Nhị Hà.
Tất cả mọi người trong tổ chức có mặt tại đây để diễn ra một cuộc họp kín. Những thành phần máu mặt tham gia gồm có: Đứng đầu trường cấp ba Hòa Diện - Hoàng Hiểu Vương, thứ hai là Doãn Nhược Hạ, Trùm cấp hai Khánh Dược - Nam Dĩnh cùng An và Chu Thiên. Cầm đầu khu Tuần Bán.
Danh sách là vậy nhưng thiếu người chỉ huy khu Tuần Bán, đã quá ba mươi phút mà vẫn chưa thấy nhân vật này xuất hiện. Mọi người đều rất sốt ruột chờ đợi nhưng vẫn không thấy sự có mặt của người này. Tổ chức này là sự liên kết đặc biệt giữa hai trường học nổi tiếng và một khu phố Ăn Chơi. Nhưng họ lại chưa bao giờ được đối diện với vị chủ của khu phố đó, tuy nhiên người này lại thường xuyên ra quân trợ giúp. Hoàng Hiểu Vương uống hết một li rượu:
- Sao cô ta vẫn chưa tới?
- Cô ta? - Nam Dĩnh kinh ngạc. - Sao lại là cô ta?
- Anh nghe đồn là thế.
Rồi lại tiếp tục im lặng. Cửa quán mở xoạch, mọi người đổ dồn ánh mắt vào nhìn, một cô gái trong chiếc váy trắng bằng vải ren, mái tóc dài buông xõa, đôi chân thon dài trong đôi dày búp bê xinh xắn. Mọi người há hốc mồm, đến nỗi mắt không thể chớp nổi. Cô gái nhẹ nhàng đến bên bàn:
- Chào các vị, tôi là chủ phố Tuần Bán, xin lỗi vì đã đến muộn.
Không thể sai được, giống quá, giống đến từng chi tiết, là cô ấy - Doãn Nhược Tinh. Cả Nam Dĩnh, Doãn Nhược Hạ và An đều không khỏi bất ngờ, họ đơ ra như tượng đá, còn khe khẽ thốt lên...
- Tiểu...Tinh.
Cô gái chớp mắt ngạc nhiên:
- Tiểu Tinh là ai? Các vị sao thế? Tôi là Mán Lộ.
- Mời cô ngồi. - Hoàng Hiểu Vương chỉ đàn em kéo ghế. Cô gái uyển chuyển ngồi xuống trước con mắt trầm trồ của mọi người, cô ta đẹp thật, nét đẹp thánh thiện, không son phấn, dáng người mảnh khảnh, đáng yêu với đôi mắt hút hồn. Nam Dĩnh lắc đầu, không thể nào, Tiểu Tinh đã chết trên tay cậu, không thể nào là cô ấy được, trừ khi cô ấy sống dậy. Cậu đánh liều hỏi lại:
- Cô tên gì? Ở...đâu?
Cô gái mỉm cười:
- Tôi tên Mán Lộ, tất nhiên ở Tuần Bán rồi. Tôi 22 tuổi rồi.
Mọi người đều không thể tin được, bề ngoài cô ta không hề tương xứng với tuổi tác, Hoàng Hiểu Vương liền yêu cầu:
- Cô cho tôi xem chứng minh thư được chứ?
Cô gái lấy từ túi ra một tấm thẻ và đưa cho cậu, quả đúng tên Mán Lộ, sinh năm 1991. Thậm chí bức ảnh cô ta chụp trong thẻ còn trẻ hơn bây giờ nhiều. Cậu hơi sững sờ:
- Cô...thật sự trẻ quá đấy.
Cô gái bật cười thành tiếng:
- Tôi già rồi, người ta bảo tôi là do thượng đế nặn nhầm đấy.
Mọi người thấy câu nói đó cũng có phần đúng đấy chứ. Nhưng rồi không gian lại trở lại vẻ nghiêm nghị lúc đầu, ánh mắt Nam Dĩnh, Doãn Nhược Hạ và An chỉ nhìn về phía cô gái lạ giống hệt Tiểu Tinh. Cô thấy hơi khó xử:
- Mọi người có thể tập trung được không? Tôi không biết là mình giống người quen nào của các vị nhưng tôi không phải là cô ấy đâu.
Tuy tất cả giống thật đấy, nhưng giọng nói thì không phải, giọng của Tiểu Tinh trong hơn cô một chút, Nam Dĩnh ngán ngẩm thở dài, tia hi vọng lại vụt tắt một cách bất ngờ. Cậu thẫn thờ cả buổi. Hoàng Hiểu Vương gợi chuyện:
- Cô biết Hải Phong?
Cô nàng vội ngoắc tay người phụ nữ đeo kính đi bên cạnh, cô này liền thao thao bất tuyệt:
- Hải Phong là tên trường cấp ba tư thục trực thuộc tập đoàn Bia rượu Hải Phong, vị trí nằm trên quốc lộ 15 phố Nhị Hà. Là một trong những ngôi trường có tầm cỡ. Đã từng nhiều lần đạt danh hiệu chuẩn Quốc Gia với số lượng học sinh theo học khổng lồ. Trường đã đào tạo khá nhiều ứng cử viên làm việc trong bộ máy Nhà nước hiện nay. Tổng số giáo viên ở đây là 356 người, số học sinh là 8098 người. Chỉ tiêu chất lượng cao, số học sinh đỗ đại học đạt tiêu chuẩn...
- Thôi. - Doãn Nhược Hạ quát lên. - Cô làm gì nói kinh vậy?
Mán Lộ cười hóm hỉnh:
- Vương hỏi sao tôi trả lời vậy thôi, cô ấy là thư kí của tôi.
- Vậy cô biết gì về Ngôn Dạ? - Hoàng Hiểu Vương hỏi bất ngờ.
- Không có dữ liệu về người có tên Ngôn Dạ. - Cô thư kí nói như người máy.
Cậu bất chợt cười lớn:
- Biết mà, hắn đâu phải tầm thường.
- Đó là ai vậy? - Mán Lộ gặng hỏi.
- Là người đã cho bọn đàn em giết Tiểu Tinh- bạn gái của Nam Dĩnh- An đáp gọn lẹ.
Mán Lộ đứng dậy mỉm cười thân thiện:
- Yên tâm, tôi đã cập nhập hết thông tin, việc Ngôn Dạ, tôi sẽ lo chu đáo, sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.
- Cô làm cách nào? - Hoàng Hiểu Vương hơi ngỡ ngàng.
- Tôi có cách của tôi, các cậu bé. Đừng thắc mắc nữa mà hãy tận hưởng cuộc sống đi.
Mán Lộ nói xong thì lập tức bước ra khỏi quán trước sự thán phục của mọi người. Bên ngoài, xe đã chờ sẵn, cô ngồi lên xe, tháo chiếc mặt nạ có khuôn mặt của Doãn Nhược Tinh ra, quăng chiếc thẻ chứng minh nhân dân vào sọt rác, quay sang mỉm cười với cô thư kí:
- Cảm ơn sự hợp tác của cô, Nữ chủ Tuần Bán Phố.
.....
Từ khi gặp Mán Lộ, bao kí ức về Nhược Tinh lại hiện về một cách vội vã, cậu loạng choạng bước đi trong màn đêm, hơi men chuếnh choáng khiến cậu không nhận thức được gì cả, cậu chỉ thấy tim mình như bị xé ra thành trăm mảnh, bây giờ hình ảnh hai cô gái cứ dồn dập trong đầu. Một người với nụ cười thiên thần và một người với nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh sáng. Cậu không phải kẻ bắt cá hai tay, nhưng thực sự là cậu không thể, không thể cho ai ra khỏi trái tim mình. Cậu đã làm đau khổ hai người con gái ấy, một người vì cậu mà chết, còn một người thì bị cậu đối xử một cách thô bạo. Cậu không giải thích gì nhiều, nhưng cậu biết cậu làm vậy với Dương Lạp là đúng. Cô ấy...sẽ...qua khỏi thôi...
Hoàng Hiểu Vương phóng xe về nhà, bác quản gia ra mở cửa:
- Cậu chủ đã về?
- Vâng, cháu chào bác.
Ông lão mỉm cười già nua, Hoàng Hiểu Vương xin phép lên phòng, nhưng vừa đi ngoài phòng khách tối om, cậu đã gặp bố đang ngồi ở ghế sofa, im lặng. Cậu nhẹ nhàng bước đến:
- Con chào...ba?
- Hiểu Vương à? - Giọng nói trầm vang lên.
- Ba chưa ngủ?
- Ngồi xuống ba nói chuyện.
Cậu ngồi xuống đối diện với ba, trong lòng thấp thỏm.
Ông hơi trườn người về phía trước:
- Ta biết con đã tìm được em gái.
- Vâng...” Cuối cùng ba cũng đã biết.” - Cậu thầm nghĩ.
- Con bé ấy...thực sự rất mạnh mẽ...
- Vâng.
- Con bé có một đứa bạn thân tên Trân Trân đúng không?
- Vâng, Phạm Trân Trân.
- Nó là như thế nào?
- Bạn thân của tụi con hồi ở trại trẻ mồ côi, cô ấy không có ba mẹ. Cô ấy cũng rất mạnh mẽ và rất đáng yêu.
- Vậy sao?...
Giọng ông có chút gì đó đứt quãng, dường như là ông rất đau lòng khi nghe về Trân Trân. Cậu tuy rất muốn hỏi nhưng lại sợ sự lạnh lùng trong đôi mắt ba. Nên đành im lặng. Ông Hoàng đứng dậy:
- Thôi ba đi ngủ đây, con cũng ngủ đi.
Ông lặng lẽ về phòng, Hoàng Hiểu Vương cũng lên phòng, cậu muốn ngủ, hôm nay là một ngày mệt mỏi. Khi vừa bước vào phòng, cậu đã bắt gặp Hoàng Hiểu Dy đang nằm trên giường mình, cậu kinh ngạc:
- Sao chị lại nằm đây?
Hiểu Dy vẫn lặng im, không cựa quậy, cậu lại gần xem, tấm chăn màu trắng phủ nhẹ lên người cô, khi cậu vừa cúi xuống thì bất ngờ cô choàng người dậy, ôm lấy cậu lôi xuống giường. Cậu quá bất ngờ, định vùng dậy nhưng chị lại ôm quá chặt, mùi nước hoa nồng nặc khiến người cậu choáng váng như uống phải rượu mạnh. Chị bịt một chiếc khăn mùi xoa vào miệng cậu và cậu mất dần ý thức, chìm vào giấc ngủ.
......
Sáng sớm. Những tia nắng rung rinh bên ô cửa sổ phòng Hoàng Hiểu Vương, đem theo hương gió đánh thức cậu, cậu thấy đầu mình hơi choáng váng. Cậu giật mình nhìn, sao cậu lại không mặc gì trên người thế này...Nhìn sang chiếc ghế bên cạnh, cậu phát hiện Hoàng Hiểu Dy trong bộ váy ngủ mỏng manh đang nhìn mình cười. Cậu choàng quần áo mặc vội rồi hoảng loạn hỏi chị:
- Chuyện gì thế chị? Sao? Sao em...?
Hoàng Hiểu Dy vẫn cười tủm tỉm, cô lấy tay vuốt vuốt lọn tóc:
- Đêm qua...đêm qua thật là...
Hiểu Vương như mất bình tĩnh, cậu choàng dậy đứng trước mặt cô:
- Đêm qua sao?
- Đêm qua...em thật là...ngại quá đi mất...sao em lại làm chuyện đó chứ??
Hoàng Hiểu Vương thất kinh...cậu lùi lại mấy bước...Đầu óc hoàn toàn trống rỗng:
- Chuyện gì? Em đã làm chuyện gì?
Cô cắn móng tay nhìn cậu đắm đuối:
- Em coi thế mà mạnh mẽ ghê nhỉ? Chị hiểu tuổi mới lớn thường hay thế mà? Chả lẽ em không biết chuyện gì nữa?
Hoàng Hiểu Vương không phải là không biết mà là không thể tin nổi chuyện chị đang nói, cậu gượng cười:
- Chị đang đùa phải không? Chúng ta là chị em mà...
- Chị em à? Em tưởng chị không biết thân phận thật của em à? - Cô cười thật đáng sợ.
- Ý chị là gì?
- Em đâu phải em ruột chị đúng không? Và chúng ta không có lỗi gì cả.
Cậu đứng sững người, sao chị ấy lại có thể biết điều đó. Chợt Hoàng Hiểu Dy đứng lên ôm chầm lấy cậu:
- Chúng ta hãy giữ bí mật này với bố mẹ nhé, đêm qua chính em đã nói là rất yêu chị mà Tiểu Vương, chị đã rất vui mừng.
Cậu giật tay chị ra, hét lên:
- Hoang đường, không bao giờ có chuyện đó, chị đừng có hiểu lầm.
- Hiểu lầm, chính chị đã nghe thấy và hơn nữa...chúng ta đã...
- Im đi! - Cậu đẩy cô ra và chạy vụt ra ngoài.
Hoàng Hiểu Dy đứng trong phòng, nắng rọi lên mái tóc vàng hoa của cô, rọi lên đôi môi đang nhếch lên cười:
- Kế hoạch thành công bước đầu.
Hoàng Hiểu Vương lái con Bugatti lao ra khỏi toàn biệt thự nhà họ Hoàng, mắt Hoàng Hiểu Dy vẫn còn dõi theo cậu, cậu thấy chột dạ, chuyện đêm qua cậu không nhớ một thứ gì cả, giống như mình đã uống rượu vậy, không có một chút ấn tượng nào.
- Chết tiệt! Sao lại như thế?
Cậu tức giận chửi rủa, làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào với Lục Trúc.
Chiếc xe dừng chiếc quầy hoa quả của cô, nhìn cô gái trẻ con đang bán hàng, cậu nghe tim mình đập liên hồi, mình đã làm một điều có lỗi với cô gái ấy. Cậu bước xuống xe, đứng đến bên cô:
- Đi ăn kem không?
Cô hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của cậu, nhưng liền trả lời:
- Tôi chưa bán hết hàng nên không thể đi với cậu được.
Cậu mỉm cười bước vào trong:
- Vậy nếu hôm nay bán hết được chỗ này thì em phải đi với tôi nhé.
Cô nhìn cậu thờ ơ:
- Nếu cậu có thể.
Cứ bên cạnh cô ấy là cậu hạnh phúc biết bao nhiêu. Cậu liền đứng dậy, hét lớn cho cả chợ nghe thấy:
- Mại dô mại dô, quả tươi chất lượng cao, ăn xong đảm bảo trẻ mãi không già đây chị em phụ nữ ơi..........
Lục Trúc bật cười: “ Ai thèm tin cái lời bịa đặt của cậu ta chứ?”
Nhưng nào ngờ, rất nhiều người đến mua hàng, họ cứ nhao nhao.
- Anh đẹp trai ơi cho em một cân táo đi.
- Được được người đẹp.
- Cậu trai trẻ cho tôi hai cân cam nào.
...
Mọi người cứ nháo nhào đòi mua đến lượt mình, vừa mua lại vừa chụp ảnh Hoàng Hiểu Vương. Lục Trúc thấy choáng váng bởi sức hút kinh khủng của cậu ta. Thoáng chốc đã bán hết hàng, cậu và cô ngồi xuống thở hổn hển:
- Giờ mới rảnh tay nè, nãy giờ mệt quá. - Lục Trúc đưa tay áo quạt mồ hôi trên trán.
Hoàng Hiểu Vương bèn lấy khăn mùi xoa lau cho cô, cô ngại ngùng lùi ra:
- Không cần, tôi tự lau được, cậu lau của cậu đi kìa.
Hoàng Hiểu Vương thu dọn lại đống thùng vỏ, xong, cậu đứng lên, phủi phủi quần áo:
- Nào, bây giờ mới 11 giờ trưa, đi ăn kem với ăn cơm nào cô nương.
Lục Trúc đành giữ đúng lời hứa, cô theo cậu lên xe, chiếc xe phóng đi với tốc độ của gió, mát rượi. Xe dừng tại một cửa quán có tên là “ Ice Ice”. Hai người vừa bước vào thì cô chủ quán đã đứng ra mời:
- Lâu lắm mới thấy con, Tiểu Vương.
Cậu cười chào lại:
- Con chào mama, dạo này mama khỏe không?
- Nhìn con là mama khỏe liền, ai bên cạnh con đây?- Cô nhìn qua người Lục Trúc một lượt.
Hoàng Hiểu Vương cười toe toét:
- Con dâu tương lai của mama.
Lục Trúc nghe vậy ngớ người, quay sang nhìn cậu ngạc nhiên.
Cô chủ quán cười ngặt nghẽo, đưa hai người vào một chỗ khuất, nói với ra với quầy phục vụ:
- Cho hai ly bảy màu em ơi!
Bà ngồi xuống cạnh Lục Trúc, nắm tay cô:
- Chào con, con tên gì hả con dâu mama?
Cô hơi bối rối, Hoàng Hiểu Vương cười rạng rỡ khiến cô càng khó xử hơn:
- Dạ, cháu tên Lục Trúc ạ!
- À à Tiểu Lục, tên hay đó con...Sao con lại quen cái thằng nhóc Tiểu Vương này vậy?
- Thôi mama, hỏi nhiều thế, để bọn con nói chuyện cái coi!
Bà đứng dậy cốc vào đầu Hoàng Hiểu Vương mấy cái rồi bỏ đi, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm vì cậu ta giải vây cho mình. Một lúc sau người ta bưng ra hai ly kem bảy màu nhìn rất ngon mắt, Hoàng Hiểu Vương đưa thìa cho cô:
- Ăn đi vợ, kem ngon nhất phố này đấy.
- Vợ? Cậu bảo ai là vợ đấy? - Lục Trúc định đứng dậy bỏ đi.
- Thôi nào, đùa thôi mà. - Cậu nắm tay cô kéo xuống.
Hoàng Hiểu Vương rút điện thoại ra gọi:
[ Alo ạ?]
- Tiểu Lạp à?
[ Anh à? Có việc gì thế? Em đang nóng lắm, cầm điện thoại cũng nóng nữa.]
- Vậy ăn kem không?
[ Thật à? Ở đâu? Ở đâu cơ?]
- Quán Ice ice ấy, đến nhanh đi.
[ Vâng, chào anh.]
Cậu tắt máy, nhìn cô cười, cô ngạc nhiên:
- Ai vậy?
- Em gái.
Cô lại cúi đầu ăn kem, cảm xúc khó tả. Được một lúc, cậu lại gọi điện:
[ Alo ạ?]
- Sói à?
[ Anh Vương à? Sao ạ?]
- Cậu đến Ice ice ngay nhá, anh có chuyện nhờ.
[ Vâng!]
Ly kem của Hoàng Hiểu Vương chưa đụng muỗng, sắp chảy hết ra, Lục Trúc thấy vậy liền bảo:
- Cậu không ăn đi à? Kem sắp chảy hết rồi?
Cậu nhìn cô trìu mến:
- Tôi nhìn cô là đủ rồi, không cần ăn.
Cô liền quay mặt đi, nạt:
- Cậu đừng có điên, ăn đi không phí lắm...
Cậu tít mắt cười, một lúc sau thì Nam Dĩnh và Dương Lạp đến, cả hai đều ngạc nhiên vì sự có mặt của nhau. Bốn người cùng ngồi vào bàn. Dương Lạp mỉm cười:
- Chào anh, chào bạn Tiểu Lục.
Tiểu Lục cũng chào lại. Hai ly kem nữa được bưng ra, Dương Lạp ăn lấy ăn để, Nam Dĩnh thắc mắc:
- Anh gọi em đến đây có việc gì thế ạ?
- Anh định giới thiệu chị dâu mới cho cậu thôi!
Cậu quay sang nhìn Tiểu Lục cười, cô đang mở to mắt hết cỡ. Nam Dĩnh cười lớn chúc mừng cậu:
- Khi nào có đám cưới nhớ mời em đấy.
Hai người họ huyên thuyên chuyện trò, Dương Lạp cũng bắt chuyện với Lục Trúc:
- Chào bạn, mình tên Dương Lạp Lạp, học 11A. Làm quen nhé.
Tiểu Lục nghiêng nghiêng đầu:
- Xin chào, tớ tên Lục Trúc, học 11B. Hân hạnh.
Dương Lạp mỉm cười:
- Mình là em gái ruột của Vương, còn bạn?
- Một người bạn thôi.
- Ôi, lại giấu rồi, rõ ràng hai người là một đôi mà.- Dương Lạp nhéo má.
- Ơ, đâu có. - Tiểu Lục cố chữa.
Họ nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi nắng giảm hẳn sau những rặng cây, mọi người lần lượt ra về, họ cũng cuốn theo dòng người, ra đến xe, Hoàng Hiểu Vương vỗ vãi Nam Dĩnh:
- Cậu đưa Tiểu Lạp về được không? Anh đưa Tiểu Lục đi ra đây chút.
Chờ xe của Hoàng Hiểu Vương đi, chỉ còn hai người, Dương Lạp đề nghị:
- Chúng ta đi ăn cơm rang đi.
- Tôi không đói.- Cậu lạnh lùng trả lời.
Cô thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn vui vẻ:
- Thôi nào, đãi tôi cơm rang đi mà, tôi đói quá.
Nam Dĩnh chần chừ một hồi rồi cũng đành đưa cô đến một quán cơm rang nổi tiếng. Trời tuy nóng nhưng quán này vẫn đông khách như thường, họ tim một chỗ ngồi mát mẻ, Nam Dĩnh gọi lớn:
- Hai suất cơm rang anh ơi.
- Có ngay.
Mùi cơm rang thơm phức khiến dạ dày họ sục sôi. Một lúc sau, hai đĩa cơm to được bưng đến. Dương Lạp mời Nam Dĩnh và mình thì ăn luôn. Trong vô vàn những con người đang chen lấn trên đường kia, có bao giờ nghĩ mình sẽ dừng lại và thưởng thức hương vị của cuộc sống hay chưa. Cuộc đời người ngắn ngủi là thế, Dĩnh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đầy đau thương và tuyệt vọng, nhưng không hẳn là đã không còn tia hi vọng nào vào việc có thể đưa cô thoát khỏi bàn tay tử thần. Cậu đưa cô một cốc nước:
- Ăn từ từ thôi không nghẹn...
Cô ngẩng lên cười toe:
- Cảm ơn.
- Dạo này...chị thấy người thế nào?
Cô hơi giật mình trước câu hỏi của cậu:
- Tôi...khỏe! Tôi thấy người rất khỏe.
- Ừ.
“ Đó chỉ là nó chưa phát thôi, nhưng dù gì vẫn mong chị hãy giữ gìn hết sức cẩn thận cho đến khi người đó đến đây.” - Nam Dĩnh thầm nghĩ.
Họ ăn xong cơm thì cũng đã năm giờ chiều rồi, hoàng hôn nhuốm đỏ con phố Nhị Hà tấp nập người. Họ vội vã về với gia đình, lượng người đông lên đáng kể. Họ đứng đối diện nhau trước cửa quán, cậu nhìn cô, ánh mắt họ chạm nhau, một khoảng cách hiện lên thật rõ ràng, thật phiền phức. Cậu buông câu hỏi:
- Chị có cần em đưa về hay không?
Mặc dù rất muốn ở bên cậu ấy một chút nữa nhưng cô không thể làm phiền cậu nữa nên đành lắc đầu cười:
- Không, nhà tôi trái hướng cậu mà, cũng gần đây thôi, thôi cậu về đi.
Cô ngoảng mặt quay bước đi vội vã như sợ hãi sẽ không thể đi được nữa nếu còn nhìn thấy cậu ấy. Nam Dĩnh đứng nhìn dòng người đang nuốt gọn Dương Lạp và bóng cô chỉ còn nhỏ như một chấm thì mới yên tâm rảo bước trở về. Chợt có tiếng người la lớn:
- Có một cô gái bị ngất, mau gọi cấp cứu đi.
Nam Dĩnh đứng khựng lại. Không thể nào, có thể là chị ấy hay không? Cậu nghe tim mình đập loạn nhịp, mồ hôi chảy ròng ròng từ hai bên thái dương xuống, lạnh buốt rơi xuống cổ. Cậu quay người, chạy thật nhanh, thật nhanh...tưởng chừng như nhanh nhất từ trước tới giờ, cậu rẽ đám đông bước lên, cô gái trong chiếc váy trắng, mái tóc dài nằm bất động trên đất, nắng rọi vào người cô ta như yếu ớt hơn. Cậu mở trừng mắt, thở hổn hển, người ta nhìn cậu ngạc nhiên...nhưng rồi cậu thở phào nhẹ nhõm: “ Không phải chị ấy.” Xe cấp cứu đến và người ta đưa cô gái ấy đi. Cậu đứng chần chừ, tim vẫn chưa ổn định hẳn. Cậu thực sự sợ hãi, sợ hãi người nằm trên đất sẽ là chị ấy, thật sự sợ hãi...
/31
|