Trường cấp ba Hòa Diện những ngày chuẩn bị cho đại hội thể thao rộn rã lạ. Học sinh háo hức mong chờ ngày này, cũng bởi nó kết thúc một năm học đầy vất vả và cũng là dịp nghỉ ngơi. Lớp 11A hôm nay càng nhộn nhịp hơn. Cô chủ nhiệm bước vào lớp, gõ cặp vào bàn yêu cầu trật tự. Cả lớp ngồi im lặng nghe.
- Sắp tới, trường ta tổ chức Đại hội thể thao theo hàng năm một lần.
Ai cũng biết điều đó. Cô tiếp tục:
- Năm nay, nội dung tham gia thi của khối năm hai và từng lớp như sau, năm hai sẽ thi ở các môn sau: Chạy tiếp sức, tennis, bơi cự li ngắn và bóng chuyền.
Dưới lớp nhao nhao bàn tán, cô lại gõ bàn lần nữa.
- Nội dung chạy tiếp sức cần 15 người, ai trong 55 học sinh ở đây muốn tham gia.
Sau một hồi ồn ào, cuối cùng cũng chọn được người. Trong đó có Trân Trân và Hoàng Hiểu Vương.
- Rồi, tiếp theo là bơi cự li ngắn, cần 5 học sinh thôi.
Lập tức đã có ửng cử viên, môn này cũng nhanh chóng quyết định, có cả Trân Trân và Dương Lạp.
- Rồi rồi, tennis 6 người, cặp nam nữ nhé.
Buổi họp nhanh chóng kết thúc, đã thống nhất số người tham gia đại hội thể thao.Giờ nghỉ trưa, mọi người xuống nhà ăn gặp Lục Trúc.
- Sao? Tiểu Lạp và Trân Trân bơi cự li ngắn à? Giỏi quá ta.
Tiểu Lục trầm trồ, nhận thấy cô lảng tránh mình, Hoàng Hiểu Vương cau có:
- Sao em không khen anh? Anh cũng tham gia chạy tiếp sức đấy.
Dương Lạp và Trân Trân phì cười trước bộ điệu trẻ con của anh. Lục Trúc cũng không nhịn được cười, chợt Dương Lạp hỏi:
- Vậy cậu thì môn gì vậy?
- Mình à...đánh tennis.
- Wow, đánh tennis khó à nha, nghe nói cặp nam nữ hả?
Nghe từ “ cặp nam nữ”, Hoàng Hiểu Vương giật mình, cậu chồm người dậy hỏi:
- Em đánh với thằng nào thế?
Lục Trúc nhìn cậu không chớp mắt rồi lại cúi xuống nói nhỏ:
- Liên quan gì cậu.
Có vẻ tức giận thật sự, cậu ra khỏi nhà ăn, đến thẳng lớp 11B, đứng trước cửa lớp, cậu quát lớn:
- Thằng nào đánh cặp tennis với Lục Trúc.
Lục Trúc vội vã đuổi theo ngăn lại. Cả lớp 11B nhìn cậu như quái vật, họ không thèm quan tâm. Bỗng có một tên đầu để mái xéo, ngạo nghễ nhìn cậu.
- Tôi đây thằng công tử bột 11A kia.
Hoàng Hiểu Vương tức giận, đến thẳng chỗ ngồi cậu ta, xốc cậu ta đứng dậy:
- Mày dám bảo tao là công tử bột à?
- Không đúng sao? Cậu chỉ dựa hơi bố mẹ còn gì? - Cậu ta nhìn với ánh mắt sắc lạnh, nụ cười khinh bỉ.
Mọi người dán mắt vào nhìn trận tử chiến, Lục Trúc chạy vào ngăn trước cậu trai kia không cho Hoàng Hiểu Vương đánh, cậu tức giận:
- Em tránh ra đi, thằng này là gì mà em bảo vệ hả?
Tên kia cười lớn:
- Đương nhiên tôi là bạn trai cô ấy thì cô ấy mới bảo vệ chứ, phải không em yêu?
Nghe hai từ “ Bạn trai”, Hoàng Hiểu Vương sững sờ, cậu nhìn Lục Trúc, biểu hiện của cô ấy bây giờ thật lạ, tại sao không nói gì? Tại sao lại cúi gằm mặt thế kia, cậu lay mạnh vai cô:
- Trò đùa, trò đùa đúng không em? Hãy bảo là hắn đang hoang tưởng đi.
- Không...!- Tiếng cô như nghẹn trong cổ.
- Sao? - Cậu cúi thấp hơn nhìn cô.
- Không phải...cậu ấy đúng là bạn trai tôi.
Hoàng Hiểu Vương chết lặng, môi cậu mím chặt đến mức trắng bệch, đôi bờ mi không thể chớp nổi, hai tay run run, cậu ghé sát tai cô:
- Em đang đùa tôi...em hãy nói là em không cố tình đi, em chỉ thử tôi phải không?
Lục Trúc im lặng, cô nghe tim mình quặn thắt từng hồi. Cậu thực sự tức giận, cậu nắm chặt hai tay rồi lại buông thõng, cậu chợt dang tay ra sau gáy cô lấy vai cô làm điểm tì cho tay mình. Cậu nói nhỏ đủ mình cô nghe thấy:
- Sao em không nói gì? Hay là em không thể nói nữa? Nhìn tôi đây này, đừng cúi gằm như thế!
Nhịp tim Lục Trúc trở nên khó kiểm soát, nhưng một điều là cô còn nghe thấy cả tiếng " thình thịch" phát ra từ ngực trái của Hoàng Hiểu Vương, chắc hẳn là nó cũng nhanh không kém gì cô. Nhưng biết phải nói thế nào đây? Tất cả sẽ giống như lời biện hộ của những kẻ dối trá mà thôi. Ba phút chầm chậm trôi qua, Lục Trúc run lên từng hồi, cô không thể nói nổi câu gì nữa. Hoàng Hiểu Vương bỏ cô ra, buông một tràng cười lạnh đến thấu xương:
- Rốt cuộc thì...chỉ có tôi là kẻ ngốc, tôi đã mộng tưởng rằng em cũng yêu tôi...
- Tôi chưa bao giờ...nhận là bạn gái cậu cả...!- Tiếng nói bị tắc tại cuống họng.
Hoàng Hiểu Vương quay phắt người:
- Vậy...vậy thời gian...qua, tôi là gì? Tôi là gì trong tim em?
- Cậu chẳng là gì cả? Cậu đâu phải bạn trai tôi? Và cậu đi khỏi đây đi, đừng bao giờ quay lại nữa.- Lục Trúc hét lên.
Hoàng Hiểu Vương nhíu mày nhìn cô khó hiểu, sau đó bước ra khỏi lớp 11B, không buồn ngoái đầu nhìn lại. Đâu ai biết bây giờ họ như thế nào? Hoàng Hiểu Vương lặng lẽ bước ngạo nghễ trên hành lang, đôi lông mày không ngừng co lại, khóe mắt như một hố sâu đen thăm thẳm, tổn thương nặng nề. Còn Lục Trúc, cô đứng im đó, để nắng trùm lên thân hình bé nhỏ của mình, để xóa bỏ bao sự đau khổ lẫn tuyệt vọng...nước mắt tuôn ra, rơi lách tách xuống mắt đất lạnh giá...
.......
Những ngày hè ở Nhị Hà thật ít mưa, phải hiếm hoi lắm mới có một trận tuôn xuống đẩy lùi cái oi nồng khó chịu.
Hôm nay mưa, mưa phùn rơi nhè nhẹ trên các phiến lá xanh, trên con đường bụi bặm và trên cả khung cửa lớp học.
Thật mát mẻ.
Mọi người hùa nhau ra nghịch nước mưa, để thỏa nỗi nóng bức bao ngày qua. Dương Lạp ngồi im trong lớp. Cô nhìn từng giọt rơi trên khung cửa sổ rồi vỡ tan thì bật cười, đôi khi cũng nên xả stress bằng cách ngắm nhìn mưa, mưa sẽ làm mọi thứ sạch sẽ hơn, tươi mới hơn, theo cô nghĩ thì là như vậy đấy. Nếu cuộc sống cứ ngây thơ như vậy thì thật tốt biết bao, tránh xa khỏi những cạm bẫy của cuộc đời, của số phận mà cứ thong thả cho bình thản. Nhưng cuộc sống mà, cuộc sống là phải chấp nhận trôi theo dòng chảy của nó, chấp nhận với hàng ngàn thử thách đặt ra trên đời.
Dương Lạp ngồi nghĩ về Nam Dĩnh, về quãng thời gian qua, sao mọi thứ lại nhanh đến như vậy, mới ngày nào mọi thứ còn tốt đẹp là thế, nhưng giờ sao xa vời thế này, hiện tại và quá khứ luôn là hai thế giới khác xa nhau mà thôi. Cậu nhóc nghịch ngợm với mái tóc vàng hoe đã sắp trở thành học sinh cấp ba rồi, cậu ấy đã mãi mãi rời xa cô. Cô lấy tay vuốt mái tóc, rồi lại cười một cách ngớ ngẩn về cuộc đời mình, giống như một cuốn tiểu thuyết không tên vậy.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có bàn tay đặt lên vai cô:
- Cậu đang nghĩ ngợi gì vậy?
Hóa ra là Trân Trân, cô ấy đang xem danh sách những người thi bơi cự li ngắn cho buổi đại hội ngày mai.
- Hình như toàn siêu sao thôi ấy, cậu chắc mình sẽ bơi nhanh không?
- Đừng lo nữa, nếu không thắng thì cũng đâu có sao?
- Tại sao lại không chứ? Nó quyết định vị trí của chúng ta ở trường này đấy nhé.
Trân Trân bĩu môi, cô cũng chỉ là nghĩ cho Dương Lạp, cô ấy đã bị bạn bè xa lánh nhiều rồi.
Dương Lạp chợt nhớ ra từ giờ ăn trưa đến giờ chưa thấy anh trai, anh ấy đâu rồi? Cô cùng Trân Trân liền ra khỏi lớp tìm, đi qua các lớp khác cũng không thấy đâu nữa. Trên sân trường cũng không có, cô đánh liều vào khuôn viên sau trường xem. Trong cơn mưa phùn, chiếc ô nhỏ khẽ lách qua các hàng cây rậm rạp và lối đi trơn trầy. Hai cô gái sững sờ nhìn vào căn nhà kho đối diện, qua màn mưa trắng xóa, một cô gái nhìn có vẻ chơi bời đang ngồi trên đùi Hoàng Hiểu Vương, họ đang hút thuốc, cảnh tượng hết sức hư hỏng. Dương Lạp đang định can thiệp thì chợt cô gái vứt bỏ điếu thuốc, cô ta quay lại nhìn cậu, rút điếu thuốc của cậu ra. Và hai người đang định...Dương Lạp không kìm chế nổi, cô hét toáng lên:
- Dừng lại.
Hai người giật mình quay ra, cô gái xuống khỏi người Hoàng Hiểu Vương, tức giận quát lại:
- Con nhỏ nào vô duyên thế hả?
Hoàng Hiểu Vương tiến về phía Dương Lạp, ngoái đầu lại nói với cô gái kia:
- Em về đi! Hôm khác tiếp tục.
Chờ cô gái đi khuất, Dương Lạp mắng xa xả vào mặt cậu:
- Anh làm sao thế? Sao anh lại làm cái chuyện đó? Thế còn Lục Trúc thì sao? Đây là chuyện không thể tha thứ được.
Cậu xoa xoa đầu cười lạnh:
- Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu? Sao lại không thể tha thứ? Cô ta có là gì của anh đâu mà anh phải hối lỗi khi quen với cô gái khác.
Dương Lạp hơi kinh ngạc:
- Sao lại thế? Anh ngớ ngẩn à? Anh thích Tiểu Lục mà!
- Nhưng cô ta đã có bạn trai rồi mà? Anh chỉ là người thừa thôi.
Nói xong, cậu quay bước đi thẳng. Dương Lạp và Trân Trân vẫn không tin nổi điều mình vừa nghe thấy, chả nhẽ tất cả chỉ là màn kịch thôi.
Cô muốn đi tìm Tiểu Lục nói chuyện ngay nhưng đó là điều thật quá sỗ sàng, mỗi người có quyền tự do cá nhân, cô đâu thể ép buộc Tiểu Lục được, nên đành quay trở lại lớp học, nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng cho Hoàng Hiểu Vương.
“Ngày mai là ngày tổ chức Đại hội thể thao toàn trường Hòa Diện, các trường cấp hai được đặc cách nghỉ để đến tham quan cũng như cổ vũ cho các khối lớp Hòa Diện.”
Tiếng cô giáo thao thao trên bảng, Nam Dĩnh không tập trung, trong lòng là cả một mối tơ vòng rắc rối, thật mệt mỏi. An vỗ nhẹ vai cậu:
- Này, làm gì mà không tập trung vậy?
Cậu thờ ơ, xoay xoay bút trên tay:
- Mệt, chắc phải về nhà ngủ đây.
Nói xong cậu đứng bật dậy khi cả lớp đang nghe bài giảng rất chăm chú:
- Cô ơi em buồn ngủ, cô cho em về nhà ngủ được không?
Giọng nói hách dịch đến mức cô giáo phải ngừng lại, quay xuống nhìn cậu khó hiểu:
- Cậu nói gì hả cậu Nam Dĩnh?
Cả lớp chú ý vào cậu, cậu bực mình đá cái ghế bên dưới:
- Azzzzzz....em bảo em buồn ngủ, tai cô bị gì à? Cho em về ngủ.
Cô giáo mặc dù rất tức giận nhưng đành nhẹ giọng với cậu:
- Vậy cậu về luôn đi.
Cậu lập tức thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi cửa lớp, An vội nói rồi chạy theo sau:
- Em đưa bạn ấy về, chào cô.
Bên hành lang, An nói nhỏ:
- Định về thật à?
- Không lẽ đùa?
- Mày không thắc mắc về nơi này à?
- Nơi nào? - Nam Dĩnh đứng lại.
- Tuần Bán Phố.
Cậu hơi sững sờ:
- Tại sao? Đó chỉ là liên minh của chúng ta.
An ngồi hẳn lên lan can, cười khẩy:
- Cái đó thì tao biết nhưng tao thắc mắc về cô gái có khuôn mặt giống hệt Tiểu Tinh kìa, không thể có hai người giống nhau đến vậy, đúng không? Với lại tao và mày cũng chưa bao giờ được bước vào tham quan khu phố đó, sao không thử đi nhỉ?
Nam Dĩnh suy nghĩ một hồi lâu, rồi rút điếu thuốc và hút:
- Nhưng nghe nói học sinh cấp hai không được vào.
- Lo gì, chỉ cần chúng ta cải trang một chút là được, đâu thể mặc nguyên bộ đồng phục này được.
Vậy là hai người về nhà Nam Dĩnh thay quần áo rồi dùng con mô tô của cậu đi đến nơi được gọi là Tuần Bán Phố đó.
Phố Tuần Bán nằm ngoài khu vực Nhị Hà, một khu phố nhỏ nhưng lại nổi tiếng khắp bốn phương. Đi được khoảng hai mười phút thì họ gặp một biển báo có tên là “ Tuần Bán Lạc Hoa”. Chắc chắn là nó rồi, chiếc xe men theo chỉ dần của biển báo và đến một cánh cổng bằng sắt lớn, họ dừng xe trước đó, một cụ già gác cổng bên cạnh thấy vậy liền cất giọng hỏi:
- Các cậu là ai? Đến đây có việc gì?
An liền nhanh nhảu:
- Chúng cháu là bạn của Chủ Nhân Tuần Bán, muốn đến gặp cô ấy ạ!
Ông già quan sát họ từ đầu đến chân rồi buông câu nói lạnh lùng:
- Nữ chủ không có nhà đâu, các cậu về đi.
Không tin lời ông lão nói, An quyết hỏi lại bằng được:
- Xin cho cháu gặp nữ chủ đi ạ! Chúng cháu muốn gặp cô ấy có chuyện.
Ông già bỗng đứng lên:
- Nếu là người quen của Nữ chủ, nhất định các cậu phải có sắc, mau đưa ta xem thì ta sẽ cho các cậu xem.
An hơi bối rối, cậu liền lấp liếm:
- À, cái đó, chúng tôi...quên ở nhà rồi.
Ông lão bỗng cười lớn khiến hai người giật mình:
- Ngu ngốc, thật ngu ngốc, về đi, các cậu lầm rồi, chả có sắc nào hết. Mau đi khỏi đây đi những kẻ nói dối ngu ngốc.
Ông già nói xong thì đi vào bên trong cánh cổng, biến mất. Nam Dĩnh chặc lưỡi:
- Ông ta cáo già thật!
An tức giận:
- Chết tiệt, sao ông ta có thể đối xử như vậy với chúng ta? Cái khu phố này chắc toàn người như lão ta quá, ranh ma thật.
Họ đành quay xe máy đi về, trong lòng bực dọc.
Nhưng thực chất, người đã đến dự buổi họp hôm đó là người rất quen thuộc mà họ không hề nhận ra. Và hơn hẳn là đối với Hoàng Hiểu Vương và Dương Lạp, một người sẵn sàng hi sinh để bảo vệ anh em họ.
...............
Sáng sớm. Sân trường Hòa Diện đã náo nhiệt người, người qua kẻ lại tấp nập. Mỗi người một công việc, đều là chuẩn bị cho nội dung thi của mình cả. Lớp 11A ồn ào như chợ vỡ, quang cảnh bừa bộn hết mức, băng rôn cổ vũ để tung khắp nơi, rồi đủ các thứ linh tinh bày ra, cô chủ nhiệm bực dọc quát lên:
- Cái lớp này hay thật, những ai tham gia thi chạy tiếp sức, bơi cự li ngắn và tennis thì tập trung lên đây cho tôi, còn lại thì dọn dẹp đồ đạc vào.
Mọi người răm rắp nghe theo, những người tham gia thi đều đã tập trung lên, điểm danh đều đủ cả. Cô phổ biến một số nội quy khi tham gia thi rồi bước ra khỏi lớp, lớp học lại ồn ào lạ kì. Dương Lạp ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, Trân Trân lại gần vặn mình, nhìn cô:
- Này, sao chưa chuẩn bị đi cậu, môn mình thi đứng thứ hai đấy, với lại đi cổ vũ cho mình chạy nào.
Trân Trân buộc tóc gọn ra sau gáy, lấy dài băng đô có biểu tượng chiến thắng của 11A buộc lên đầu, miệng cô cười tươi rói. Trong bộ quần áo chạy, trông cô thật đáng yêu. Dưới sân trường, có tiếng loa phát thanh to tướng: “ Mời các em tham gia chạy tiếp sức khối năm hai tập trung tại địa điểm đường chạy của sân vận động.”
Trân Trân mải móng nắm tay Dương Lạp chạy xuống, người xem đông nghịt, phải cố lắm họ mới chen được vào, Trân Trân chạy lại chỗ tập kết, đội ngũ của 11A đã đầy đủ, cô cổ vũ rất nhiệt tình, đầu tiên là hai nam của từng lớp tham gia, nhìn Hoàng Hiểu Vương trong bộ dạng mặc quần áo thể thao, áo ba lỗ, đầu đeo băng đô thật đáng yêu. Tiếng thầy tuýt còi, lập tức 8 chàng trai chạy nhanh hết sức, mọi người hò hét nhiệt tình. Đang dẫn đầu là bạn nam SBD 06 của 11C, tiếp theo là SBD 03 của 11B, đứng thứ ba là Hoàng Hiểu Vương, SBD 02. Họ chạy nhanh thật, phóng vút trên đường chạy, Dương Lạp chợt va phải một bạn nữ đứng bên cạnh, cô quay lại xin lỗi thì bắt gặp Lục Trúc đang đứng sát đó, hai người mỉm cười chào nhau. Chợt có tiếng micro của MC:
- Chà! Chàng trai 02 của chúng ta đang sát nút 03, hãy cổ vũ cho cậu ấy nào.
- Tuyệt quá, anh đã sắp vượt lên rồi. - Dương Lạp reo lên.
Hoàng Hiểu Vương nghe gió tạt qua tai mình ù ù, mục tiêu của cậu lúc này chỉ là vượt được gã đứng trước, gã đã cướp Tiểu Lục khỏi tay cậu.
Tiểu Lục đứng ngây người quan sát Hoàng Hiểu Vương, mắt cô có một tia sáng mờ nhạt, ánh mắt thật đau đớn. Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác cả, nên đành hét lên thật to, thật rõ:
- Số 03 cố lên!
Là số 03 đấy, là số 03 cơ mà. Tên 03 được đà lấn lướt lên trước Hoàng Hiểu Vương, cười nhạo báng. Cậu nghe tim mình ngừng đập, tiếng nói của Tiểu Lục như dội vào tim một gáo nước lạnh buốt. Sao không phải là 02 mà lại là 03. Đau đớn quá, cậu đứng khựng lại, dừng hẳn, gục xuống sân thở dốc, mệt quá! Không thể thở nổi, các đối thủ đằng sau lần lượt vượt lên cậu. Dương Lạp thất kinh, nhìn bộ dạng đáng thương của anh rồi lại nhìn xuống Tiểu Lục, cô ấy đang dùng tay bịt lấy miệng, bờ vai run rẩy, ánh mắt lạc lõng, đau thương đến lạ. Hoàng Hiểu Vương thua cuộc rồi, khi gần chạm đích, vì cô ấy, vì cô gái này mà anh ấy đã thua, thua một cách quá kinh khủng, cả sân vận động bàng hoàng nhìn họ. Hoàng Hiểu Vương đi lại về phía sân đối diện, giữa dòng người đang hết sức ngạc nhiên. Cậu cầm lấy chai nước Hoàng Hiểu Dy đang cầm tu một hơi hết. Hoàng Hiểu Dy cầm khăn lau mồ hôi cho cậu, miệng líu ríu hỏi han. Nhưng mắt cậu lại luôn nhìn về phía cô gái đối diện kia, cô gái có mái tóc xù đang lấy tay che miệng, trông cô ấy thảm hại hết sức, nhưng sao thảm hại bằng cậu bây giờ, thảm hại bằng trái tim vừa bị vỡ tan này được. Dương Lạp vẫn chưa khỏi shock, cô lôi Tiểu Lục ra khỏi dòng người đông nghịt, ánh mắt Hoàng Hiểu Vương vẫn dõi theo cho đến khi họ biến mất mới chịu nhắm nghiền lại, đau khổ.
Khi vừa thoát khỏi dòng người, cô buông tay Tiểu Lục ra. Tiếng MC vang to một cách lạ: “ Chúc mừng số báo danh 03 của 11B đã dành giải nhất và về đích...Về nhì là...”
Dương Lạp cười lạnh:
- Sao cậu lại làm thế? Vậy là lớp cậu đã thắng rồi đấy? Còn anh tôi thì sao? Cậu đã thấy bộ dạng khi nãy của anh ấy chưa? Cậu có thấy mình quá đáng lắm không? Cậu phá ngang giữa chừng khiến anh ấy thua một cách thật thảm hại, tại sao cậu liên tục làm anh ấy tổn thương như vậy? Cậu không thể im lặng được hay sao?
Lục Trúc im lặng, cô run rẩy giống như một đứa trẻ phạm lỗi không biết làm cách nào sửa chữa lỗi lầm của mình vậy. Cô khóc thổn thức, nước mắt chan hòa trên khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc bị gió cuốn bay qua từng lọn mỏng manh. Dương Lạp cũng đau lắm chứ, cô không muốn thấy anh mình phải đau khổ như vậy. Cô vỗ vai Tiểu Lục:
- Xin lỗi...tôi đã nói lời hơi quá...Chỉ xin cậu...hay để anh ấy yên thôi.
Cô bước nhanh thật nhanh trở lại khán đài, bỗng có luồng điện xẹt qua đầu cô, tê tê, cô nghe đầu mình đau buốt, cơn đau dữ dội quá. Cô ngồi phục xuống đất, lấy tay ôm đầu, buốt như hàng ngàn mũi tên đang đâm vào não bộ vậy. Cơn đau giật liên hồi, cô đau muốn ứa nước mắt, tiếng rên rỉ liên tục tắc ở cổ họng. Cơn đau này là gì, sao lại đau đến mức như vậy, mặt cô tái nhợt, môi tím tái, mặt cắt không còn một giọt máu, như dần mất đi ý thức, cô thấy xung quanh trắng xóa...và ngất lịm...
Nam Dĩnh tìm đến chỗ chạy thì bắt gặp Dương Lạp nằm sõng soài ở trên đất, cậu hốt hoảng chạy lại, đầu cô rất nóng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mái tóc, mắt nhắm tịt, môi tím tái. Cậu bế sốc cô lên, vào phòng y tế, lúc này không có ai. Cậu chợt nhớ đến hộp thuốc mà bác sĩ đã đưa cho cậu, dặn nếu cô ấy tái phát bất ngờ thì hòa nước cho uống, đây là thuốc giảm đau loại mạnh nhất, có tác dụng kìm hãm sự phát triển của bệnh, nhưng chỉ được thời gian ngắn.
Cậu lấy cốc pha nước cho cô uống, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Nếu cậu không phát hiện ra cô kịp thời thì có phải đã rất nguy hiểm không? Cậu lại cạnh giường, đặt đầu cô lên tay mình rồi cho uống nhưng môi cô mím chặt, không chịu uống. Cậu không biết thế nào cả, đành tu một ngụm rồi hôn lên môi cô, môi cô hé ra và tiếp nhận thứ chất lỏng ngọt ngọt trôi vào cổ mình, rất đều đặn. Cậu ngượng chín mặt, nhưng không còn cách nào khác ngoài cách này cả. Xong, cậu lấy khăn lau miệng cho cô rồi đặt cô nằm xuống. Cậu gục đầu xuống lo lắng, đã có triệu chứng rồi, chị ấy sẽ thường xuyên tái phát bệnh hơn nữa, biết làm sao đây? Mọi chuyện sẽ vỡ lở mất, và làm sao chị ấy có thể chịu được cú sốc này, nó thật tồi tệ. Cậu muốn điên lên với những suy nghĩ của mình. Vậy là chị đã ngủ, tạm ổn rồi. Cậu lặng lẽ rời đi và nhắn Trân Trân đến với Dương Lạp. Trân Trân vừa thi xong, chạy mải đến, thấy Dương Lạp đang ngồi trên giường thì vui mừng:
- Cậu khỏe rồi à?
Dương Lạp quay ra nói nhỏ:
- Ừ, đỡ rồi, chắc mình bị say nắng thôi.
- Phải cẩn thận chứ.
Nói là vậy nhưng Dương Lạp vẫn còn thấy hơi choáng, đầu cô hơi nhức. Trân Trân nhanh nhảu:
- Sắp đến nội dung thi bơi, chắc cậu không thi được, để mình xin phép cô nhé.
Dương Lạp lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, mình vẫn thi được, chỉ là hơi choáng thôi mà.
Trân Trân nghi hoặc:
- Thật không vậy.
- Thật mà.- Cô mỉm cười.
- Vậy thì mau đi thay quần áo đi.
Trời bỗng dưng nắng gay gắt, những trận nóng khủng khiếp đổ xuống, hồ bơi đông đúc, mọi người nhốn nháo chen lấn để tim chỗ đứng mát mẻ cho mình, đội bơi đã đứng vào vị trí, bên trên có ban giám khảo đang ngồi quan sát, có bà Hoàng, thầy hiệu trưởng và cả ông Thị trưởng phố Nhị Hà nữa. Họ quan sát từng thí sinh một thật kĩ. Thầy dạy thể dục huýt còi, lập tức 10 cô gái nhảy xuống đường bơi, Dương Lạp trong bộ đồ bơi màu đen bơi thoăn thoắt về đích, mặc dù trong người vẫn còn mệt nhưng cô cố gắng hết sức bơi. Cô cán đích đầu tiên với thành tích 8 giây 03, đúng là nhanh thật. Hoàng Hiểu Vương đứng trên bờ nhìn em cười vui vẻ, con bé luôn luôn là quán quân bơi lội. Cậu đâu nhận ra nét mệt mỏi trên khuôn mặt em...cũng như toàn bộ sự thật vẫn chưa được tiết lộ.
Kì đại hội năm nay của Hòa Diện kết thúc trong thành công vang dội, ai nấy đều vui vẻ vì có một kỉ niệm đáng nhớ....
......
Những cơn gió mang theo hơi nồng vẫn không ngừng phả vào căn nhà nhỏ, tiếng ve kêu da diết như tăng thêm tính bức bối của tiết trời. Dương Lạp nằm sõng soài trên giường, vừa nóng lại vừa mệt. Cô thấy trong người vô cùng khó chịu, giống như bị suy nhược. Chiếc quạt điện không đủ sức gió làm mát cơ thể nên người cô lấm tấm mồ hôi, Dương Lạp ôm chiếc gối, cổ họng khô rát, cô với chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình, trống trơn, nếu như trước đây thì lúc nào cũng có tin nhắn của Nam Dĩnh...Cô thấy đau thắt lòng, cảm giác mình giống như món đồ chơi hết tác dụng, bị đẩy vào sọt rác không thương tiếc.
Bất giác nước mắt rơi, vừa đau vì mệt mỏi, vừa đau vì trái tim thét gào trong tuyệt vọng, cô thấy hận bản thân mình không giữ chân được cậu ấy, để bây giờ mọi thứ dù có hối hận cũng chỉ là dĩ vãng rồi. Nhìn tấm ảnh chụp Nam Dĩnh đang cười trong di động, cô càng thêm đau lòng, nụ cười ấy đã không còn dành cho cô nữa rồi. Cô đóng di động, nằm thằng, kéo tâm chăn phủ lên người, cố gắng quên đi bao kí ức, bất chợt có tiếng gõ cửa, cô mệt mỏi:
- Mời vào.
Trân Trân bê ly nước cam đi vào, mặt nhăn nhó:
- Cậu thấy đỡ chưa? Từ hôm đó đến giờ vẫn còn mệt à?
Dương Lạp trùm kín chăn:
- Ừ, hơi mệt thôi, chắc mai sẽ khỏi.
Nói là vậy nhưng thỉnh thoảng cô hơi choáng, cảm giác râm ran trong người, thật khó hiểu. Trân Trân lại sát bên giường, kéo chăn cô:
- Dậy đi, uống cốc nước cam rồi chốc mình sẽ nấu cháo cho cậu ăn.
Dương Lạp cảm kích ngồi dậy tu một hơi hết cốc, cô thấy lúc này tình bạn mới phát huy hết tác dụng của nó. Trân Trân nhìn cô cười trìu mến:
- Phải mau khỏe đấy, đừng có ốm suốt như vậy tớ buồn lắm.
Xong, Trân Trân ra ngoài cho Dương Lạp ngủ, cô lại chìm vào những giấc mơ xa xôi...
Dưới nhà, Chu Thiên đang phụ Trân Trân nấu cháo, cậu lấy lọ bột nêm và cho một ít vào nồi, trầm ngâm:
- Chị Lạp bị sao vậy chị?
- Ốm vì say nắng thì phải. - Cô đang băm hành bên gian trong nói vọng ra.
Chợt có tiếng loảng xoảng rơi vỡ bên ngoài, Trân Trân vội vã chạy ra thì thấy nồi cháo bị đổ dưới nền nhà, một ít rơi trên chân Chu Thiên, cậu la oai oái:
- Đau quá......mẹ ơi đau quá.....bỏng rồi!
Trân Trân lo lắng lại lấy chậu nước cho cậu rửa:
- Sao em vụng về thế? Vừa đổ hết cháo, vừa bị bỏng.
Cậu mếu máo như con nít:
- Em xin lỗi...!
- Thôi, chốc để chị tự nấu, em đừng đụng vào nữa.
Thấy bộ dạng bực dọc của chị, Chu Thiên bèn tỏ ra ăn năn:
- Chị giận à? Em làm đổ hết nồi cháo của Chị Lạp...
Cô quay ngoắt đi lấy cho cậu túi đá chườm vào chân rồi ra sofa ngồi, cô không nói gì khiến cậu càng thêm bứt rứt:
- Chị...em xin lỗi mà...em chẳng may thôi...
Cô ném chiếc gối về phía cậu, quát lên, mắt rơm rớm:
- Đồ ngốc...Sao em không cẩn thận gì vậy? Lỡ em bị...bỏng nặng...thì chị phải...sao?
Chu Thiên hơi ngỡ ngàng, cậu chạy lại phía cô, ồm chầm lấy mặc cô ra sức đẩy ra:
- Chị...em biết rồi mà...chị đừng khóc.
Hai người ôm nhau trong phòng khách, Dương Lạp đứng phía trên nhìn thấy cảnh tượng thì lòng rất vui, chắc họ sẽ không bao giờ rời xa nhau được đâu.
Thấy sự xuất hiện của Dương Lạp, Trân Trân vội đẩy Chu Thiên ra, ngượng ngùng:
- Lạp à? Cậu đỡ rồi hả? Nồi cháo...hỏng rồi.
Cô mỉm cười, giơ hai tay thành hình chữ V:
- Ổn mà, mình ra quán ăn vậy, có quán cháo gần đây mà.
Chu Thiên chạy lại đỡ Dương Lạp đi xuống:
- Chị đi cẩn thận, để em gọi Dĩnh đưa chị đi nhé.
Cô vội xua xua tay:
- Không...không...để tự chị đi được rồi. Mà hai đứa ăn chưa?
- Bọn tớ ăn cơm rồi, đang tính rủ Tiểu Thiên đi dạo phố đêm ấy mà, tối nay có lễ hội đèn lồng.
Dương Lạp hơi chạnh lòng, lễ hội đèn lồng, cô đã rất mong chờ tới ngày đó, sẽ đưa Nam Dĩnh đến và cho cậu ấy xem sự lung linh của con phố này, nhưng giờ đây thì sao? Đau ốm, bệnh tật, thậm chí cô còn bước đi khó khăn, thì làm sao có thể cho cậu ấy xem? Mà điều chủ yếu là...cậu ấy đã rời xa cô rồi. Cô đành gượng cười nói với Trân Trân:
- Ừ, hai người cứ đi đi nhé! Mình sẽ gọi anh đến đưa đi ăn rồi sẽ đến đó sau.
Trân Trân trầm tư nhìn cô rồi buông tiếng thở dài:
- Ổn thôi, để mình gọi Hiểu Vương dùm cho. Tiện thể bọn mình cũng đi luôn.
Cô lấy điện thoại bấm số gọi cho Hoàng Hiểu Vương:
[ Alo?]
- Vương à?
[ Tiểu Trân à? có chuyện gì vậy?]
Cô ngừng một lúc rồi nhìn Dương Lạp đang bịn rịn ở cầu thang, liền bực dọc:
- Chuyện cái khỉ gì? Em gái cậu ốm mà cậu không đến thăm lấy một lần à?
Bên kia đầu dây hốt hoảng:
[ Thật à? Sao tôi không biết?]
- Cậu biết hay không phải hỏi con bé chứ? Đồ ngốc!
[ Tôi đến ngay đây.]
- Vậy thì tiện thể đưa Tiểu Lạp đi ăn cháo luôn đấy.
[ Rồi, chào.]
Cúp máy. Dương Lạp tròn xoe mắt nhìn:
- Cậu làm gì vậy? Sao lại mắng anh ấy như vậy? Anh ấy đâu có biết?
Trân Trân liếc xéo cô rồi kéo tay Chu Thiên ra khỏi cửa, nói vọng vào:
- Ừ, cậu ở im đấy đi, bọn tớ đi đây.
Chờ họ đi hết, cô bước khẽ xuống cầu thang, ngồi xuống ghế, thở phào:
- Mệt quá! Tối nhanh vậy rồi sao?
Không gian im lặng. Chỉ có bốn bức tường vô cảm đang đối diện với cô, trông chúng thật sự lạnh lẽo. Cô lấy điều khiển ti vi bật lên xem, trên màn hình, xuất hiện một cô gái trong chiếc váy trắng duyên dáng đang ngồi trên nệm và đàn một bản piano buồn. " Nghe buồn quá!" Dương Lạp tựa đầu vào ghế, cô nhớ piano, nhớ những phím nhạc đó, đã lâu không chơi đàn rồi. Rồi bản nhạc du dương tràn ngập cả căn phòng, cô lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ...
" Này! Này Tiểu Lạp."
Có ai đó lay mạnh cô, cô ngồi bật dậy, đứng trước mặt cô là Hoàng Hiểu Vương, cô mệt mỏi:
- Anh đến bao giờ vậy? Em ngủ bao lâu rồi?
- Anh vừa đến thì thấy em nằm đây, chắc được 20 phút rồi.
Cô ngước nhìn đồng hồ: 7 giờ đúng. Rồi liếc xuống ti vi, bản nhạc đó kết thúc rồi, bây giờ là chương trình dành cho trẻ em, cô khẽ đứng dậy, anh đỡ lấy cô.
- Em đói rồi đúng không? Đi ăn nào?
Cô xua xua tay:
- Thôi, em không đói!
Cậu liền kéo tay cô lôi ra xe:
- Em phải ăn vào chứ, đừng nói dối anh.
Khi xe đã khởi động và lao vụt trên con đường rải sỏi thì anh mới yên tâm nhìn sang em:
- Anh biết quán cháo này ngon lắm! Đảm bảo em thích.
Dương Lạp mệt mọi dựa vào thành xe, hờ hững:
- Tùy anh thôi!
Cô cảm thấy hơi ngại vì đang mặc đồ ở nhà, một chiếc váy hồng bằng vải cotton hơi nhàu. Anh nhìn cô mỉm cười, bật radio, âm nhạc tràn ngập xe...Cô hơi ngạc nhiên:
- Wedding dress của Tae Yang?
- Ừ, hay không em? Anh thích bài này.
Cô hòa vào trong những giai điệu của bản nhạc, hay thật...Cô cũng rất thích bài này. Bất chợt cô hỏi anh:
- Anh và Tiểu Lục thế nào rồi?
Anh im lặng, vẫn chỉ là tiếng bài hát vang lên, tự nhiên thấy lòng buồn, Hoàng Hiểu Vương thở dài:
- Anh không gặp cô ấy.
Dương Lạp biết, biết rằng anh rất nhớ cô ấy, nhưng lại luôn giấu kín trong lòng, làm vậy cô lại càng buồn hơn mà thôi.
Chiếc xe dừng tại một cửa quán có tên: “ Cháo Đông”. Hai người bước xuống chọn một góc nhìn thẳng ra đường, lúc ấy đã là 7 giờ 20 phút. Quán này bày trí rất đơn giản, phông màu vàng ấm áp và sạch sẽ, lại khá yên tĩnh, một lúc sau có một chị phục vụ bưng ra tô cháo nóng để trong tô sứ màu nâu, rất thơm. Cô nghe dạ dày mình cuộn lên, đúng là rất đói. Anh cười nham nhở:
- Sao, thơm lắm hả? Đói thì ăn đi.
Cô gật đầu rồi đưa một muỗng vào miệng, mùi gạo thơm nức lên hòa quyện với mùi ngũ vị hương rất dịu nhẹ, vị lại vừa ăn, dễ nuốt. Cô phải thốt lên:
- Ngon quá!
- Chứ sao? Cháo gia truyền nhà người ta mà không ngon chắc?
Hoàng Hiểu Vương nhìn Dương Lạp ăn ngon lành thì lòng rất vui, anh rất thương em, nhưng dạo gần đây, mỗi khi nhìn em, anh lại cảm tưởng như em đang mờ nhạt dần, như thể sắp biến mất như một chú bướm tự do.
Cô đánh sạch tô cháo xong, bụng no chềnh ềnh:
- Wow...no quá đi mất...
Anh cười lớn khiến cả quán quay ra nhìn, cô suỵt khiến anh phải nói nhỏ lại:
- Khi nào em đói thì cứ gọi anh, anh sẽ đưa em ra đây ăn.
- Sao anh rành ăn quá vậy? Em thấy quán nào anh cũng biết hết, toàn quán ngon không.
Hoàng Hiểu Vương tỏ vẻ đắc chí, cốc đầu cô:
- Anh mà lại, đương nhiên rất rành Nhị Hà này rồi.
Cô lại cười:
- Biết rồi ông anh yêu quý ạ, tối nay có lễ hội đèn lồng đấy, anh đi không?
Hoàng Hiểu Vương gãi gãi đầu:
- Vậy à? Vậy thì đi thôi.
- Em ăn xong rồi, mình đi luôn nhé! 8 giờ bắn pháo hoa rồi.
Họ đứng dậy trả tiền, bước vội ra xe, chiếc xe lao nhanh về nơi diễn ra lễ hội, lúc này 7 giờ 40 phút, mọi người rất đông, cậu gửi xe vào một chỗ rồi hai người đi bộ xuống con phố, một màu đỏ của đèn lồng tràn ngập trời, những chiếc đèn lồng nhỏ xinh đủ màu sắc đang bày ra trước các cửa hàng, màu sáng nhè nhẹ lung linh của chúng khiến mọi thứ trở nên vô cùng ấm áp, mọi người nắm tay nhau đi trên con đường đó. Nơi đâu cũng treo đèn lồng, đủ hình dạng vui nhộn, người người đi lại tấp nập, chen lấn. Dương Lạp chú ý thấy một chiếc đèn nhỏ màu vàng rất dễ thương, liền đắm đuối nhìn. Hoàng Hiểu Vương biết ý bèn chạy lại mua cho cô, cô rất đỗi ngạc nhiên:
- Sao anh lại mua nó?
- Chẳng phải em rất thích hay sao?
Cô mỉm cười thật tươi đón lấy, nhìn gần càng thấy nó đẹp lung linh, chỉ một lớp giấy màu vàng cuốn quanh, bên trong là ngọn nến thật nhỏ và cây cầm cũng màu vàng, trông nó đáng yêu quá đi mất, cô cứ chăm nhìn nó suốt quãng đường, cho đến khi Hoàng Hiểu Vương nhắc cô:
- Em đi cẩn thận không va vào người ta.
Dương Lạp mới giật mình nhìn ra, quả thật cô hơi lơ đễnh. Bất chợt cậu nắm lấy tay cô kéo đi:
- Đứng ở đây xem pháo hoa không đẹp đâu, anh dẫn em ra chỗ này hay hơn nhiều.
- Xem ở đây không được sao? Anh định đi đâu?- Cô hoảng hốt hỏi.
- Lên trên đỉnh của mỏm đá lớn kia, chỗ bí mật đấy.- Cậu chỉ lên phía ngọn núi cao trước mặt.
Họ leo được một lúc thì đến nơi, cô thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại nhưng nhanh chóng được xoa dịu bởi những cơn gió nhẹ thổi qua, tung bay mái tốc rối. Đứng ở đây cao thật, có thể nhìn thấy toàn cảnh phía dưới, một con đường màu đỏ...đẹp quá!
Cô dang hai tay ra, cười híp mắt:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.........Đẹp quá đi.........
Hoàng Hiểu Vương tủm tỉm ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô bé ngây thơ kia đang hò hét.
Dương Lạp ngồi xuống, lấy lại hơi thở đều đặn:
- Ah! Leo mệt thật, nhưng sao anh biết chỗ này hay vậy?
- Vì có bạn giới thiệu cho anh.
Cô im lặng ngắm nhìn cả con phố phía dưới đang rất nhộn nhịp. Cô đã từng mong chờ cái ngày này biết bao nhiêu, để có thể dẫn cậu ấy đến đây, được ngắm nhìn đèn lồng, được cậu ấy mua tặng một chiếc đèn riêng cho cô, và được cậu ấy nắm tay cùng ngắm pháo hoa. Nhưng giờ đây, cậu ấy đâu có ở bên cô.
8 giờ đúng.
“ Bùm”
Bông pháo hoa đầu tiên, mọi người rú ầm lên.
“ Bùm bùm”
Những bông tiếp theo với đủ màu sắc rực rỡ, lộng lẫy và nhiều hình thù, đẹp mắt quá. Cô ngước nhìn...mong chờ quá nhiều. Nước mắt chợt rơi, chảy dài trên má cô, lăn qua cổ rồi rơi tuột xuống cổ áo. Cô đau quá, nhìn pháo hoa mà lòng đau như cắt ra từng mảnh, cô không thích thế này. Tại sao lại như vậy? Tại sao người bên cạnh cô lúc này không phải là cậu ấy...Càng mong chờ bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu phải không? Hoàng Hiểu Vương sững sờ nhìn em, khó hiểu. Thoáng giật mình anh nhớ tới Nam Dĩnh, chính cậu ta đã làm con bé như vậy. Dương Lạp ngồi thụp xuống...ôm mặt khóc, không muốn nhìn pháo hoa nữa. Chỉ có hình ảnh của cậu ấy đang hiện ra thật dồn dập mà thôi. Hoàng Hiểu Vương vỗ vai an ủi cô, tiếng khóc của cô vẫn hòa vào trong tiếng pháo hoa bay vút lên cao...
........
Lễ hội pháo hoa kết thúc. Mọi thứ lại trở về quy luật cũ của nó, lại im lặng và cô đơn. Dương Lạp ngồi im ở góc phòng, kể từ lúc anh đưa cô về, cô vẫn ngồi đó...im lặng quá.
Tiếng nói của Trân Trân ở dưới nhà:
- Hôm nay pháo hoa đẹp quá ha Tiểu Thiên?
- Vầng, Nhị Hà nhiều cái hay thật.
Cô vào tủ lạnh lấy chai nước cho cậu, xong, cậu đứng dậy:
- Chị, em qua nhà Nam Dĩnh ngủ đây ạ.
Cô hơi chần chừ:
- Lại qua đó ngủ nữa hả? Sao...em không ngủ lại đây?
Cậu ngại ngùng:
- Thế sao được, nhà có hai phòng, chị và chị Lạp mỗi người một phòng rồi...
Trân Trân vội cười gượng:
- Sao chứ? Chị sẽ qua ngủ với Dương lạp, em ngủ phòng chị đi. Muộn rồi mà.
Chu Thiên đưa mắt nhìn, quả là muộn thật, giờ này mà đến thì khéo làm phiền nhà Dĩnh. Nhưng mà ngủ phòng con gái thì...Cậu gãi đầu gãi tai:
- Nhưng mà...em ngại...
Trân Trân kéo tay cậu lên nhà, đứng trước phòng Dương Lạp, gõ cửa:
- Tiểu Lạp...mở cửa, cho tớ ngủ với.
Bên trong im lặng, lại tối đèn, cô hỏi lại:
- Cậu ngủ rồi à?
Vẫn không trả lời, Trân Trân quay lại nhìn Chu Thiên đang đỏ gay mặt:
- Cô ấy ngủ rồi? Làm sao bây giờ?
- Thôi hay để em về.
Trân Trân vội kéo tay cậu lại, ngượng nghịu:
- Không được...muộn lắm rồi...Hay là...em ngủ phòng chị đi.
Chu Thiên nghe tim đập thình thịch:
- Vậy chỉ...ngủ đâu?
- Chị...chị ngủ dưới sàn nhà, em nằm...giường.
Trân Trân lại kéo tay Chu Thiên vào phòng mình.
Bên trong, nhịp tim hai người đập thình thịch, Chu Thiên kiếm cớ đổi chủ đề:
- Phòng...chị đẹp...ha?
- Đồ ngốc, chị đâu bật đèn, tối om, em nhìn thấy gì chứ?
Chu Thiên bị hố liền rờ công tắc rồi bật đèn lên, lúc này cậu càng nhìn rõ khuôn mặt đang đỏ ửng lên của Trân Trân, sao bỗng thấy chị ấy dễ thương quá. Cậu gãi gãi đầu rồi tiến đến gần chị. Im lặng. Trân Trân đứng im như trời trồng, cậu cúi thấp người xuống, thì thầm: “ Chị cho phép em nhé!” Trân Trân nín thở gật đầu lia lịa. Chu Thiên luồn tay ra sau tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rất nhẹ nhàng, họ chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào. Hai nhịp tim như hòa quyện vào nhau, Trân Trân không thở nổi nữa, cô đẩy cậu ra, thở dốc:
- Xin lỗi!
Chu Thiên cũng ngớ người ra, cậu lấy tay bịt mồm, mắt nhìn ra chỗ khác, cố che dấu khuôn mặt đang đỏ gay:
- Em xin lỗi...
- Thôi...ngủ đi ha...
Nói xong Trân Trân leo tót lên giường trùm kín chăn. Chu Thiên cũng lấy chiếc gối rồi nằm dưới sàn nhà. Hai bọn họ đều đang rất hồi hộp.
- Sắp tới, trường ta tổ chức Đại hội thể thao theo hàng năm một lần.
Ai cũng biết điều đó. Cô tiếp tục:
- Năm nay, nội dung tham gia thi của khối năm hai và từng lớp như sau, năm hai sẽ thi ở các môn sau: Chạy tiếp sức, tennis, bơi cự li ngắn và bóng chuyền.
Dưới lớp nhao nhao bàn tán, cô lại gõ bàn lần nữa.
- Nội dung chạy tiếp sức cần 15 người, ai trong 55 học sinh ở đây muốn tham gia.
Sau một hồi ồn ào, cuối cùng cũng chọn được người. Trong đó có Trân Trân và Hoàng Hiểu Vương.
- Rồi, tiếp theo là bơi cự li ngắn, cần 5 học sinh thôi.
Lập tức đã có ửng cử viên, môn này cũng nhanh chóng quyết định, có cả Trân Trân và Dương Lạp.
- Rồi rồi, tennis 6 người, cặp nam nữ nhé.
Buổi họp nhanh chóng kết thúc, đã thống nhất số người tham gia đại hội thể thao.Giờ nghỉ trưa, mọi người xuống nhà ăn gặp Lục Trúc.
- Sao? Tiểu Lạp và Trân Trân bơi cự li ngắn à? Giỏi quá ta.
Tiểu Lục trầm trồ, nhận thấy cô lảng tránh mình, Hoàng Hiểu Vương cau có:
- Sao em không khen anh? Anh cũng tham gia chạy tiếp sức đấy.
Dương Lạp và Trân Trân phì cười trước bộ điệu trẻ con của anh. Lục Trúc cũng không nhịn được cười, chợt Dương Lạp hỏi:
- Vậy cậu thì môn gì vậy?
- Mình à...đánh tennis.
- Wow, đánh tennis khó à nha, nghe nói cặp nam nữ hả?
Nghe từ “ cặp nam nữ”, Hoàng Hiểu Vương giật mình, cậu chồm người dậy hỏi:
- Em đánh với thằng nào thế?
Lục Trúc nhìn cậu không chớp mắt rồi lại cúi xuống nói nhỏ:
- Liên quan gì cậu.
Có vẻ tức giận thật sự, cậu ra khỏi nhà ăn, đến thẳng lớp 11B, đứng trước cửa lớp, cậu quát lớn:
- Thằng nào đánh cặp tennis với Lục Trúc.
Lục Trúc vội vã đuổi theo ngăn lại. Cả lớp 11B nhìn cậu như quái vật, họ không thèm quan tâm. Bỗng có một tên đầu để mái xéo, ngạo nghễ nhìn cậu.
- Tôi đây thằng công tử bột 11A kia.
Hoàng Hiểu Vương tức giận, đến thẳng chỗ ngồi cậu ta, xốc cậu ta đứng dậy:
- Mày dám bảo tao là công tử bột à?
- Không đúng sao? Cậu chỉ dựa hơi bố mẹ còn gì? - Cậu ta nhìn với ánh mắt sắc lạnh, nụ cười khinh bỉ.
Mọi người dán mắt vào nhìn trận tử chiến, Lục Trúc chạy vào ngăn trước cậu trai kia không cho Hoàng Hiểu Vương đánh, cậu tức giận:
- Em tránh ra đi, thằng này là gì mà em bảo vệ hả?
Tên kia cười lớn:
- Đương nhiên tôi là bạn trai cô ấy thì cô ấy mới bảo vệ chứ, phải không em yêu?
Nghe hai từ “ Bạn trai”, Hoàng Hiểu Vương sững sờ, cậu nhìn Lục Trúc, biểu hiện của cô ấy bây giờ thật lạ, tại sao không nói gì? Tại sao lại cúi gằm mặt thế kia, cậu lay mạnh vai cô:
- Trò đùa, trò đùa đúng không em? Hãy bảo là hắn đang hoang tưởng đi.
- Không...!- Tiếng cô như nghẹn trong cổ.
- Sao? - Cậu cúi thấp hơn nhìn cô.
- Không phải...cậu ấy đúng là bạn trai tôi.
Hoàng Hiểu Vương chết lặng, môi cậu mím chặt đến mức trắng bệch, đôi bờ mi không thể chớp nổi, hai tay run run, cậu ghé sát tai cô:
- Em đang đùa tôi...em hãy nói là em không cố tình đi, em chỉ thử tôi phải không?
Lục Trúc im lặng, cô nghe tim mình quặn thắt từng hồi. Cậu thực sự tức giận, cậu nắm chặt hai tay rồi lại buông thõng, cậu chợt dang tay ra sau gáy cô lấy vai cô làm điểm tì cho tay mình. Cậu nói nhỏ đủ mình cô nghe thấy:
- Sao em không nói gì? Hay là em không thể nói nữa? Nhìn tôi đây này, đừng cúi gằm như thế!
Nhịp tim Lục Trúc trở nên khó kiểm soát, nhưng một điều là cô còn nghe thấy cả tiếng " thình thịch" phát ra từ ngực trái của Hoàng Hiểu Vương, chắc hẳn là nó cũng nhanh không kém gì cô. Nhưng biết phải nói thế nào đây? Tất cả sẽ giống như lời biện hộ của những kẻ dối trá mà thôi. Ba phút chầm chậm trôi qua, Lục Trúc run lên từng hồi, cô không thể nói nổi câu gì nữa. Hoàng Hiểu Vương bỏ cô ra, buông một tràng cười lạnh đến thấu xương:
- Rốt cuộc thì...chỉ có tôi là kẻ ngốc, tôi đã mộng tưởng rằng em cũng yêu tôi...
- Tôi chưa bao giờ...nhận là bạn gái cậu cả...!- Tiếng nói bị tắc tại cuống họng.
Hoàng Hiểu Vương quay phắt người:
- Vậy...vậy thời gian...qua, tôi là gì? Tôi là gì trong tim em?
- Cậu chẳng là gì cả? Cậu đâu phải bạn trai tôi? Và cậu đi khỏi đây đi, đừng bao giờ quay lại nữa.- Lục Trúc hét lên.
Hoàng Hiểu Vương nhíu mày nhìn cô khó hiểu, sau đó bước ra khỏi lớp 11B, không buồn ngoái đầu nhìn lại. Đâu ai biết bây giờ họ như thế nào? Hoàng Hiểu Vương lặng lẽ bước ngạo nghễ trên hành lang, đôi lông mày không ngừng co lại, khóe mắt như một hố sâu đen thăm thẳm, tổn thương nặng nề. Còn Lục Trúc, cô đứng im đó, để nắng trùm lên thân hình bé nhỏ của mình, để xóa bỏ bao sự đau khổ lẫn tuyệt vọng...nước mắt tuôn ra, rơi lách tách xuống mắt đất lạnh giá...
.......
Những ngày hè ở Nhị Hà thật ít mưa, phải hiếm hoi lắm mới có một trận tuôn xuống đẩy lùi cái oi nồng khó chịu.
Hôm nay mưa, mưa phùn rơi nhè nhẹ trên các phiến lá xanh, trên con đường bụi bặm và trên cả khung cửa lớp học.
Thật mát mẻ.
Mọi người hùa nhau ra nghịch nước mưa, để thỏa nỗi nóng bức bao ngày qua. Dương Lạp ngồi im trong lớp. Cô nhìn từng giọt rơi trên khung cửa sổ rồi vỡ tan thì bật cười, đôi khi cũng nên xả stress bằng cách ngắm nhìn mưa, mưa sẽ làm mọi thứ sạch sẽ hơn, tươi mới hơn, theo cô nghĩ thì là như vậy đấy. Nếu cuộc sống cứ ngây thơ như vậy thì thật tốt biết bao, tránh xa khỏi những cạm bẫy của cuộc đời, của số phận mà cứ thong thả cho bình thản. Nhưng cuộc sống mà, cuộc sống là phải chấp nhận trôi theo dòng chảy của nó, chấp nhận với hàng ngàn thử thách đặt ra trên đời.
Dương Lạp ngồi nghĩ về Nam Dĩnh, về quãng thời gian qua, sao mọi thứ lại nhanh đến như vậy, mới ngày nào mọi thứ còn tốt đẹp là thế, nhưng giờ sao xa vời thế này, hiện tại và quá khứ luôn là hai thế giới khác xa nhau mà thôi. Cậu nhóc nghịch ngợm với mái tóc vàng hoe đã sắp trở thành học sinh cấp ba rồi, cậu ấy đã mãi mãi rời xa cô. Cô lấy tay vuốt mái tóc, rồi lại cười một cách ngớ ngẩn về cuộc đời mình, giống như một cuốn tiểu thuyết không tên vậy.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có bàn tay đặt lên vai cô:
- Cậu đang nghĩ ngợi gì vậy?
Hóa ra là Trân Trân, cô ấy đang xem danh sách những người thi bơi cự li ngắn cho buổi đại hội ngày mai.
- Hình như toàn siêu sao thôi ấy, cậu chắc mình sẽ bơi nhanh không?
- Đừng lo nữa, nếu không thắng thì cũng đâu có sao?
- Tại sao lại không chứ? Nó quyết định vị trí của chúng ta ở trường này đấy nhé.
Trân Trân bĩu môi, cô cũng chỉ là nghĩ cho Dương Lạp, cô ấy đã bị bạn bè xa lánh nhiều rồi.
Dương Lạp chợt nhớ ra từ giờ ăn trưa đến giờ chưa thấy anh trai, anh ấy đâu rồi? Cô cùng Trân Trân liền ra khỏi lớp tìm, đi qua các lớp khác cũng không thấy đâu nữa. Trên sân trường cũng không có, cô đánh liều vào khuôn viên sau trường xem. Trong cơn mưa phùn, chiếc ô nhỏ khẽ lách qua các hàng cây rậm rạp và lối đi trơn trầy. Hai cô gái sững sờ nhìn vào căn nhà kho đối diện, qua màn mưa trắng xóa, một cô gái nhìn có vẻ chơi bời đang ngồi trên đùi Hoàng Hiểu Vương, họ đang hút thuốc, cảnh tượng hết sức hư hỏng. Dương Lạp đang định can thiệp thì chợt cô gái vứt bỏ điếu thuốc, cô ta quay lại nhìn cậu, rút điếu thuốc của cậu ra. Và hai người đang định...Dương Lạp không kìm chế nổi, cô hét toáng lên:
- Dừng lại.
Hai người giật mình quay ra, cô gái xuống khỏi người Hoàng Hiểu Vương, tức giận quát lại:
- Con nhỏ nào vô duyên thế hả?
Hoàng Hiểu Vương tiến về phía Dương Lạp, ngoái đầu lại nói với cô gái kia:
- Em về đi! Hôm khác tiếp tục.
Chờ cô gái đi khuất, Dương Lạp mắng xa xả vào mặt cậu:
- Anh làm sao thế? Sao anh lại làm cái chuyện đó? Thế còn Lục Trúc thì sao? Đây là chuyện không thể tha thứ được.
Cậu xoa xoa đầu cười lạnh:
- Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu? Sao lại không thể tha thứ? Cô ta có là gì của anh đâu mà anh phải hối lỗi khi quen với cô gái khác.
Dương Lạp hơi kinh ngạc:
- Sao lại thế? Anh ngớ ngẩn à? Anh thích Tiểu Lục mà!
- Nhưng cô ta đã có bạn trai rồi mà? Anh chỉ là người thừa thôi.
Nói xong, cậu quay bước đi thẳng. Dương Lạp và Trân Trân vẫn không tin nổi điều mình vừa nghe thấy, chả nhẽ tất cả chỉ là màn kịch thôi.
Cô muốn đi tìm Tiểu Lục nói chuyện ngay nhưng đó là điều thật quá sỗ sàng, mỗi người có quyền tự do cá nhân, cô đâu thể ép buộc Tiểu Lục được, nên đành quay trở lại lớp học, nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng cho Hoàng Hiểu Vương.
“Ngày mai là ngày tổ chức Đại hội thể thao toàn trường Hòa Diện, các trường cấp hai được đặc cách nghỉ để đến tham quan cũng như cổ vũ cho các khối lớp Hòa Diện.”
Tiếng cô giáo thao thao trên bảng, Nam Dĩnh không tập trung, trong lòng là cả một mối tơ vòng rắc rối, thật mệt mỏi. An vỗ nhẹ vai cậu:
- Này, làm gì mà không tập trung vậy?
Cậu thờ ơ, xoay xoay bút trên tay:
- Mệt, chắc phải về nhà ngủ đây.
Nói xong cậu đứng bật dậy khi cả lớp đang nghe bài giảng rất chăm chú:
- Cô ơi em buồn ngủ, cô cho em về nhà ngủ được không?
Giọng nói hách dịch đến mức cô giáo phải ngừng lại, quay xuống nhìn cậu khó hiểu:
- Cậu nói gì hả cậu Nam Dĩnh?
Cả lớp chú ý vào cậu, cậu bực mình đá cái ghế bên dưới:
- Azzzzzz....em bảo em buồn ngủ, tai cô bị gì à? Cho em về ngủ.
Cô giáo mặc dù rất tức giận nhưng đành nhẹ giọng với cậu:
- Vậy cậu về luôn đi.
Cậu lập tức thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi cửa lớp, An vội nói rồi chạy theo sau:
- Em đưa bạn ấy về, chào cô.
Bên hành lang, An nói nhỏ:
- Định về thật à?
- Không lẽ đùa?
- Mày không thắc mắc về nơi này à?
- Nơi nào? - Nam Dĩnh đứng lại.
- Tuần Bán Phố.
Cậu hơi sững sờ:
- Tại sao? Đó chỉ là liên minh của chúng ta.
An ngồi hẳn lên lan can, cười khẩy:
- Cái đó thì tao biết nhưng tao thắc mắc về cô gái có khuôn mặt giống hệt Tiểu Tinh kìa, không thể có hai người giống nhau đến vậy, đúng không? Với lại tao và mày cũng chưa bao giờ được bước vào tham quan khu phố đó, sao không thử đi nhỉ?
Nam Dĩnh suy nghĩ một hồi lâu, rồi rút điếu thuốc và hút:
- Nhưng nghe nói học sinh cấp hai không được vào.
- Lo gì, chỉ cần chúng ta cải trang một chút là được, đâu thể mặc nguyên bộ đồng phục này được.
Vậy là hai người về nhà Nam Dĩnh thay quần áo rồi dùng con mô tô của cậu đi đến nơi được gọi là Tuần Bán Phố đó.
Phố Tuần Bán nằm ngoài khu vực Nhị Hà, một khu phố nhỏ nhưng lại nổi tiếng khắp bốn phương. Đi được khoảng hai mười phút thì họ gặp một biển báo có tên là “ Tuần Bán Lạc Hoa”. Chắc chắn là nó rồi, chiếc xe men theo chỉ dần của biển báo và đến một cánh cổng bằng sắt lớn, họ dừng xe trước đó, một cụ già gác cổng bên cạnh thấy vậy liền cất giọng hỏi:
- Các cậu là ai? Đến đây có việc gì?
An liền nhanh nhảu:
- Chúng cháu là bạn của Chủ Nhân Tuần Bán, muốn đến gặp cô ấy ạ!
Ông già quan sát họ từ đầu đến chân rồi buông câu nói lạnh lùng:
- Nữ chủ không có nhà đâu, các cậu về đi.
Không tin lời ông lão nói, An quyết hỏi lại bằng được:
- Xin cho cháu gặp nữ chủ đi ạ! Chúng cháu muốn gặp cô ấy có chuyện.
Ông già bỗng đứng lên:
- Nếu là người quen của Nữ chủ, nhất định các cậu phải có sắc, mau đưa ta xem thì ta sẽ cho các cậu xem.
An hơi bối rối, cậu liền lấp liếm:
- À, cái đó, chúng tôi...quên ở nhà rồi.
Ông lão bỗng cười lớn khiến hai người giật mình:
- Ngu ngốc, thật ngu ngốc, về đi, các cậu lầm rồi, chả có sắc nào hết. Mau đi khỏi đây đi những kẻ nói dối ngu ngốc.
Ông già nói xong thì đi vào bên trong cánh cổng, biến mất. Nam Dĩnh chặc lưỡi:
- Ông ta cáo già thật!
An tức giận:
- Chết tiệt, sao ông ta có thể đối xử như vậy với chúng ta? Cái khu phố này chắc toàn người như lão ta quá, ranh ma thật.
Họ đành quay xe máy đi về, trong lòng bực dọc.
Nhưng thực chất, người đã đến dự buổi họp hôm đó là người rất quen thuộc mà họ không hề nhận ra. Và hơn hẳn là đối với Hoàng Hiểu Vương và Dương Lạp, một người sẵn sàng hi sinh để bảo vệ anh em họ.
...............
Sáng sớm. Sân trường Hòa Diện đã náo nhiệt người, người qua kẻ lại tấp nập. Mỗi người một công việc, đều là chuẩn bị cho nội dung thi của mình cả. Lớp 11A ồn ào như chợ vỡ, quang cảnh bừa bộn hết mức, băng rôn cổ vũ để tung khắp nơi, rồi đủ các thứ linh tinh bày ra, cô chủ nhiệm bực dọc quát lên:
- Cái lớp này hay thật, những ai tham gia thi chạy tiếp sức, bơi cự li ngắn và tennis thì tập trung lên đây cho tôi, còn lại thì dọn dẹp đồ đạc vào.
Mọi người răm rắp nghe theo, những người tham gia thi đều đã tập trung lên, điểm danh đều đủ cả. Cô phổ biến một số nội quy khi tham gia thi rồi bước ra khỏi lớp, lớp học lại ồn ào lạ kì. Dương Lạp ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, Trân Trân lại gần vặn mình, nhìn cô:
- Này, sao chưa chuẩn bị đi cậu, môn mình thi đứng thứ hai đấy, với lại đi cổ vũ cho mình chạy nào.
Trân Trân buộc tóc gọn ra sau gáy, lấy dài băng đô có biểu tượng chiến thắng của 11A buộc lên đầu, miệng cô cười tươi rói. Trong bộ quần áo chạy, trông cô thật đáng yêu. Dưới sân trường, có tiếng loa phát thanh to tướng: “ Mời các em tham gia chạy tiếp sức khối năm hai tập trung tại địa điểm đường chạy của sân vận động.”
Trân Trân mải móng nắm tay Dương Lạp chạy xuống, người xem đông nghịt, phải cố lắm họ mới chen được vào, Trân Trân chạy lại chỗ tập kết, đội ngũ của 11A đã đầy đủ, cô cổ vũ rất nhiệt tình, đầu tiên là hai nam của từng lớp tham gia, nhìn Hoàng Hiểu Vương trong bộ dạng mặc quần áo thể thao, áo ba lỗ, đầu đeo băng đô thật đáng yêu. Tiếng thầy tuýt còi, lập tức 8 chàng trai chạy nhanh hết sức, mọi người hò hét nhiệt tình. Đang dẫn đầu là bạn nam SBD 06 của 11C, tiếp theo là SBD 03 của 11B, đứng thứ ba là Hoàng Hiểu Vương, SBD 02. Họ chạy nhanh thật, phóng vút trên đường chạy, Dương Lạp chợt va phải một bạn nữ đứng bên cạnh, cô quay lại xin lỗi thì bắt gặp Lục Trúc đang đứng sát đó, hai người mỉm cười chào nhau. Chợt có tiếng micro của MC:
- Chà! Chàng trai 02 của chúng ta đang sát nút 03, hãy cổ vũ cho cậu ấy nào.
- Tuyệt quá, anh đã sắp vượt lên rồi. - Dương Lạp reo lên.
Hoàng Hiểu Vương nghe gió tạt qua tai mình ù ù, mục tiêu của cậu lúc này chỉ là vượt được gã đứng trước, gã đã cướp Tiểu Lục khỏi tay cậu.
Tiểu Lục đứng ngây người quan sát Hoàng Hiểu Vương, mắt cô có một tia sáng mờ nhạt, ánh mắt thật đau đớn. Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác cả, nên đành hét lên thật to, thật rõ:
- Số 03 cố lên!
Là số 03 đấy, là số 03 cơ mà. Tên 03 được đà lấn lướt lên trước Hoàng Hiểu Vương, cười nhạo báng. Cậu nghe tim mình ngừng đập, tiếng nói của Tiểu Lục như dội vào tim một gáo nước lạnh buốt. Sao không phải là 02 mà lại là 03. Đau đớn quá, cậu đứng khựng lại, dừng hẳn, gục xuống sân thở dốc, mệt quá! Không thể thở nổi, các đối thủ đằng sau lần lượt vượt lên cậu. Dương Lạp thất kinh, nhìn bộ dạng đáng thương của anh rồi lại nhìn xuống Tiểu Lục, cô ấy đang dùng tay bịt lấy miệng, bờ vai run rẩy, ánh mắt lạc lõng, đau thương đến lạ. Hoàng Hiểu Vương thua cuộc rồi, khi gần chạm đích, vì cô ấy, vì cô gái này mà anh ấy đã thua, thua một cách quá kinh khủng, cả sân vận động bàng hoàng nhìn họ. Hoàng Hiểu Vương đi lại về phía sân đối diện, giữa dòng người đang hết sức ngạc nhiên. Cậu cầm lấy chai nước Hoàng Hiểu Dy đang cầm tu một hơi hết. Hoàng Hiểu Dy cầm khăn lau mồ hôi cho cậu, miệng líu ríu hỏi han. Nhưng mắt cậu lại luôn nhìn về phía cô gái đối diện kia, cô gái có mái tóc xù đang lấy tay che miệng, trông cô ấy thảm hại hết sức, nhưng sao thảm hại bằng cậu bây giờ, thảm hại bằng trái tim vừa bị vỡ tan này được. Dương Lạp vẫn chưa khỏi shock, cô lôi Tiểu Lục ra khỏi dòng người đông nghịt, ánh mắt Hoàng Hiểu Vương vẫn dõi theo cho đến khi họ biến mất mới chịu nhắm nghiền lại, đau khổ.
Khi vừa thoát khỏi dòng người, cô buông tay Tiểu Lục ra. Tiếng MC vang to một cách lạ: “ Chúc mừng số báo danh 03 của 11B đã dành giải nhất và về đích...Về nhì là...”
Dương Lạp cười lạnh:
- Sao cậu lại làm thế? Vậy là lớp cậu đã thắng rồi đấy? Còn anh tôi thì sao? Cậu đã thấy bộ dạng khi nãy của anh ấy chưa? Cậu có thấy mình quá đáng lắm không? Cậu phá ngang giữa chừng khiến anh ấy thua một cách thật thảm hại, tại sao cậu liên tục làm anh ấy tổn thương như vậy? Cậu không thể im lặng được hay sao?
Lục Trúc im lặng, cô run rẩy giống như một đứa trẻ phạm lỗi không biết làm cách nào sửa chữa lỗi lầm của mình vậy. Cô khóc thổn thức, nước mắt chan hòa trên khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc bị gió cuốn bay qua từng lọn mỏng manh. Dương Lạp cũng đau lắm chứ, cô không muốn thấy anh mình phải đau khổ như vậy. Cô vỗ vai Tiểu Lục:
- Xin lỗi...tôi đã nói lời hơi quá...Chỉ xin cậu...hay để anh ấy yên thôi.
Cô bước nhanh thật nhanh trở lại khán đài, bỗng có luồng điện xẹt qua đầu cô, tê tê, cô nghe đầu mình đau buốt, cơn đau dữ dội quá. Cô ngồi phục xuống đất, lấy tay ôm đầu, buốt như hàng ngàn mũi tên đang đâm vào não bộ vậy. Cơn đau giật liên hồi, cô đau muốn ứa nước mắt, tiếng rên rỉ liên tục tắc ở cổ họng. Cơn đau này là gì, sao lại đau đến mức như vậy, mặt cô tái nhợt, môi tím tái, mặt cắt không còn một giọt máu, như dần mất đi ý thức, cô thấy xung quanh trắng xóa...và ngất lịm...
Nam Dĩnh tìm đến chỗ chạy thì bắt gặp Dương Lạp nằm sõng soài ở trên đất, cậu hốt hoảng chạy lại, đầu cô rất nóng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mái tóc, mắt nhắm tịt, môi tím tái. Cậu bế sốc cô lên, vào phòng y tế, lúc này không có ai. Cậu chợt nhớ đến hộp thuốc mà bác sĩ đã đưa cho cậu, dặn nếu cô ấy tái phát bất ngờ thì hòa nước cho uống, đây là thuốc giảm đau loại mạnh nhất, có tác dụng kìm hãm sự phát triển của bệnh, nhưng chỉ được thời gian ngắn.
Cậu lấy cốc pha nước cho cô uống, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Nếu cậu không phát hiện ra cô kịp thời thì có phải đã rất nguy hiểm không? Cậu lại cạnh giường, đặt đầu cô lên tay mình rồi cho uống nhưng môi cô mím chặt, không chịu uống. Cậu không biết thế nào cả, đành tu một ngụm rồi hôn lên môi cô, môi cô hé ra và tiếp nhận thứ chất lỏng ngọt ngọt trôi vào cổ mình, rất đều đặn. Cậu ngượng chín mặt, nhưng không còn cách nào khác ngoài cách này cả. Xong, cậu lấy khăn lau miệng cho cô rồi đặt cô nằm xuống. Cậu gục đầu xuống lo lắng, đã có triệu chứng rồi, chị ấy sẽ thường xuyên tái phát bệnh hơn nữa, biết làm sao đây? Mọi chuyện sẽ vỡ lở mất, và làm sao chị ấy có thể chịu được cú sốc này, nó thật tồi tệ. Cậu muốn điên lên với những suy nghĩ của mình. Vậy là chị đã ngủ, tạm ổn rồi. Cậu lặng lẽ rời đi và nhắn Trân Trân đến với Dương Lạp. Trân Trân vừa thi xong, chạy mải đến, thấy Dương Lạp đang ngồi trên giường thì vui mừng:
- Cậu khỏe rồi à?
Dương Lạp quay ra nói nhỏ:
- Ừ, đỡ rồi, chắc mình bị say nắng thôi.
- Phải cẩn thận chứ.
Nói là vậy nhưng Dương Lạp vẫn còn thấy hơi choáng, đầu cô hơi nhức. Trân Trân nhanh nhảu:
- Sắp đến nội dung thi bơi, chắc cậu không thi được, để mình xin phép cô nhé.
Dương Lạp lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, mình vẫn thi được, chỉ là hơi choáng thôi mà.
Trân Trân nghi hoặc:
- Thật không vậy.
- Thật mà.- Cô mỉm cười.
- Vậy thì mau đi thay quần áo đi.
Trời bỗng dưng nắng gay gắt, những trận nóng khủng khiếp đổ xuống, hồ bơi đông đúc, mọi người nhốn nháo chen lấn để tim chỗ đứng mát mẻ cho mình, đội bơi đã đứng vào vị trí, bên trên có ban giám khảo đang ngồi quan sát, có bà Hoàng, thầy hiệu trưởng và cả ông Thị trưởng phố Nhị Hà nữa. Họ quan sát từng thí sinh một thật kĩ. Thầy dạy thể dục huýt còi, lập tức 10 cô gái nhảy xuống đường bơi, Dương Lạp trong bộ đồ bơi màu đen bơi thoăn thoắt về đích, mặc dù trong người vẫn còn mệt nhưng cô cố gắng hết sức bơi. Cô cán đích đầu tiên với thành tích 8 giây 03, đúng là nhanh thật. Hoàng Hiểu Vương đứng trên bờ nhìn em cười vui vẻ, con bé luôn luôn là quán quân bơi lội. Cậu đâu nhận ra nét mệt mỏi trên khuôn mặt em...cũng như toàn bộ sự thật vẫn chưa được tiết lộ.
Kì đại hội năm nay của Hòa Diện kết thúc trong thành công vang dội, ai nấy đều vui vẻ vì có một kỉ niệm đáng nhớ....
......
Những cơn gió mang theo hơi nồng vẫn không ngừng phả vào căn nhà nhỏ, tiếng ve kêu da diết như tăng thêm tính bức bối của tiết trời. Dương Lạp nằm sõng soài trên giường, vừa nóng lại vừa mệt. Cô thấy trong người vô cùng khó chịu, giống như bị suy nhược. Chiếc quạt điện không đủ sức gió làm mát cơ thể nên người cô lấm tấm mồ hôi, Dương Lạp ôm chiếc gối, cổ họng khô rát, cô với chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình, trống trơn, nếu như trước đây thì lúc nào cũng có tin nhắn của Nam Dĩnh...Cô thấy đau thắt lòng, cảm giác mình giống như món đồ chơi hết tác dụng, bị đẩy vào sọt rác không thương tiếc.
Bất giác nước mắt rơi, vừa đau vì mệt mỏi, vừa đau vì trái tim thét gào trong tuyệt vọng, cô thấy hận bản thân mình không giữ chân được cậu ấy, để bây giờ mọi thứ dù có hối hận cũng chỉ là dĩ vãng rồi. Nhìn tấm ảnh chụp Nam Dĩnh đang cười trong di động, cô càng thêm đau lòng, nụ cười ấy đã không còn dành cho cô nữa rồi. Cô đóng di động, nằm thằng, kéo tâm chăn phủ lên người, cố gắng quên đi bao kí ức, bất chợt có tiếng gõ cửa, cô mệt mỏi:
- Mời vào.
Trân Trân bê ly nước cam đi vào, mặt nhăn nhó:
- Cậu thấy đỡ chưa? Từ hôm đó đến giờ vẫn còn mệt à?
Dương Lạp trùm kín chăn:
- Ừ, hơi mệt thôi, chắc mai sẽ khỏi.
Nói là vậy nhưng thỉnh thoảng cô hơi choáng, cảm giác râm ran trong người, thật khó hiểu. Trân Trân lại sát bên giường, kéo chăn cô:
- Dậy đi, uống cốc nước cam rồi chốc mình sẽ nấu cháo cho cậu ăn.
Dương Lạp cảm kích ngồi dậy tu một hơi hết cốc, cô thấy lúc này tình bạn mới phát huy hết tác dụng của nó. Trân Trân nhìn cô cười trìu mến:
- Phải mau khỏe đấy, đừng có ốm suốt như vậy tớ buồn lắm.
Xong, Trân Trân ra ngoài cho Dương Lạp ngủ, cô lại chìm vào những giấc mơ xa xôi...
Dưới nhà, Chu Thiên đang phụ Trân Trân nấu cháo, cậu lấy lọ bột nêm và cho một ít vào nồi, trầm ngâm:
- Chị Lạp bị sao vậy chị?
- Ốm vì say nắng thì phải. - Cô đang băm hành bên gian trong nói vọng ra.
Chợt có tiếng loảng xoảng rơi vỡ bên ngoài, Trân Trân vội vã chạy ra thì thấy nồi cháo bị đổ dưới nền nhà, một ít rơi trên chân Chu Thiên, cậu la oai oái:
- Đau quá......mẹ ơi đau quá.....bỏng rồi!
Trân Trân lo lắng lại lấy chậu nước cho cậu rửa:
- Sao em vụng về thế? Vừa đổ hết cháo, vừa bị bỏng.
Cậu mếu máo như con nít:
- Em xin lỗi...!
- Thôi, chốc để chị tự nấu, em đừng đụng vào nữa.
Thấy bộ dạng bực dọc của chị, Chu Thiên bèn tỏ ra ăn năn:
- Chị giận à? Em làm đổ hết nồi cháo của Chị Lạp...
Cô quay ngoắt đi lấy cho cậu túi đá chườm vào chân rồi ra sofa ngồi, cô không nói gì khiến cậu càng thêm bứt rứt:
- Chị...em xin lỗi mà...em chẳng may thôi...
Cô ném chiếc gối về phía cậu, quát lên, mắt rơm rớm:
- Đồ ngốc...Sao em không cẩn thận gì vậy? Lỡ em bị...bỏng nặng...thì chị phải...sao?
Chu Thiên hơi ngỡ ngàng, cậu chạy lại phía cô, ồm chầm lấy mặc cô ra sức đẩy ra:
- Chị...em biết rồi mà...chị đừng khóc.
Hai người ôm nhau trong phòng khách, Dương Lạp đứng phía trên nhìn thấy cảnh tượng thì lòng rất vui, chắc họ sẽ không bao giờ rời xa nhau được đâu.
Thấy sự xuất hiện của Dương Lạp, Trân Trân vội đẩy Chu Thiên ra, ngượng ngùng:
- Lạp à? Cậu đỡ rồi hả? Nồi cháo...hỏng rồi.
Cô mỉm cười, giơ hai tay thành hình chữ V:
- Ổn mà, mình ra quán ăn vậy, có quán cháo gần đây mà.
Chu Thiên chạy lại đỡ Dương Lạp đi xuống:
- Chị đi cẩn thận, để em gọi Dĩnh đưa chị đi nhé.
Cô vội xua xua tay:
- Không...không...để tự chị đi được rồi. Mà hai đứa ăn chưa?
- Bọn tớ ăn cơm rồi, đang tính rủ Tiểu Thiên đi dạo phố đêm ấy mà, tối nay có lễ hội đèn lồng.
Dương Lạp hơi chạnh lòng, lễ hội đèn lồng, cô đã rất mong chờ tới ngày đó, sẽ đưa Nam Dĩnh đến và cho cậu ấy xem sự lung linh của con phố này, nhưng giờ đây thì sao? Đau ốm, bệnh tật, thậm chí cô còn bước đi khó khăn, thì làm sao có thể cho cậu ấy xem? Mà điều chủ yếu là...cậu ấy đã rời xa cô rồi. Cô đành gượng cười nói với Trân Trân:
- Ừ, hai người cứ đi đi nhé! Mình sẽ gọi anh đến đưa đi ăn rồi sẽ đến đó sau.
Trân Trân trầm tư nhìn cô rồi buông tiếng thở dài:
- Ổn thôi, để mình gọi Hiểu Vương dùm cho. Tiện thể bọn mình cũng đi luôn.
Cô lấy điện thoại bấm số gọi cho Hoàng Hiểu Vương:
[ Alo?]
- Vương à?
[ Tiểu Trân à? có chuyện gì vậy?]
Cô ngừng một lúc rồi nhìn Dương Lạp đang bịn rịn ở cầu thang, liền bực dọc:
- Chuyện cái khỉ gì? Em gái cậu ốm mà cậu không đến thăm lấy một lần à?
Bên kia đầu dây hốt hoảng:
[ Thật à? Sao tôi không biết?]
- Cậu biết hay không phải hỏi con bé chứ? Đồ ngốc!
[ Tôi đến ngay đây.]
- Vậy thì tiện thể đưa Tiểu Lạp đi ăn cháo luôn đấy.
[ Rồi, chào.]
Cúp máy. Dương Lạp tròn xoe mắt nhìn:
- Cậu làm gì vậy? Sao lại mắng anh ấy như vậy? Anh ấy đâu có biết?
Trân Trân liếc xéo cô rồi kéo tay Chu Thiên ra khỏi cửa, nói vọng vào:
- Ừ, cậu ở im đấy đi, bọn tớ đi đây.
Chờ họ đi hết, cô bước khẽ xuống cầu thang, ngồi xuống ghế, thở phào:
- Mệt quá! Tối nhanh vậy rồi sao?
Không gian im lặng. Chỉ có bốn bức tường vô cảm đang đối diện với cô, trông chúng thật sự lạnh lẽo. Cô lấy điều khiển ti vi bật lên xem, trên màn hình, xuất hiện một cô gái trong chiếc váy trắng duyên dáng đang ngồi trên nệm và đàn một bản piano buồn. " Nghe buồn quá!" Dương Lạp tựa đầu vào ghế, cô nhớ piano, nhớ những phím nhạc đó, đã lâu không chơi đàn rồi. Rồi bản nhạc du dương tràn ngập cả căn phòng, cô lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ...
" Này! Này Tiểu Lạp."
Có ai đó lay mạnh cô, cô ngồi bật dậy, đứng trước mặt cô là Hoàng Hiểu Vương, cô mệt mỏi:
- Anh đến bao giờ vậy? Em ngủ bao lâu rồi?
- Anh vừa đến thì thấy em nằm đây, chắc được 20 phút rồi.
Cô ngước nhìn đồng hồ: 7 giờ đúng. Rồi liếc xuống ti vi, bản nhạc đó kết thúc rồi, bây giờ là chương trình dành cho trẻ em, cô khẽ đứng dậy, anh đỡ lấy cô.
- Em đói rồi đúng không? Đi ăn nào?
Cô xua xua tay:
- Thôi, em không đói!
Cậu liền kéo tay cô lôi ra xe:
- Em phải ăn vào chứ, đừng nói dối anh.
Khi xe đã khởi động và lao vụt trên con đường rải sỏi thì anh mới yên tâm nhìn sang em:
- Anh biết quán cháo này ngon lắm! Đảm bảo em thích.
Dương Lạp mệt mọi dựa vào thành xe, hờ hững:
- Tùy anh thôi!
Cô cảm thấy hơi ngại vì đang mặc đồ ở nhà, một chiếc váy hồng bằng vải cotton hơi nhàu. Anh nhìn cô mỉm cười, bật radio, âm nhạc tràn ngập xe...Cô hơi ngạc nhiên:
- Wedding dress của Tae Yang?
- Ừ, hay không em? Anh thích bài này.
Cô hòa vào trong những giai điệu của bản nhạc, hay thật...Cô cũng rất thích bài này. Bất chợt cô hỏi anh:
- Anh và Tiểu Lục thế nào rồi?
Anh im lặng, vẫn chỉ là tiếng bài hát vang lên, tự nhiên thấy lòng buồn, Hoàng Hiểu Vương thở dài:
- Anh không gặp cô ấy.
Dương Lạp biết, biết rằng anh rất nhớ cô ấy, nhưng lại luôn giấu kín trong lòng, làm vậy cô lại càng buồn hơn mà thôi.
Chiếc xe dừng tại một cửa quán có tên: “ Cháo Đông”. Hai người bước xuống chọn một góc nhìn thẳng ra đường, lúc ấy đã là 7 giờ 20 phút. Quán này bày trí rất đơn giản, phông màu vàng ấm áp và sạch sẽ, lại khá yên tĩnh, một lúc sau có một chị phục vụ bưng ra tô cháo nóng để trong tô sứ màu nâu, rất thơm. Cô nghe dạ dày mình cuộn lên, đúng là rất đói. Anh cười nham nhở:
- Sao, thơm lắm hả? Đói thì ăn đi.
Cô gật đầu rồi đưa một muỗng vào miệng, mùi gạo thơm nức lên hòa quyện với mùi ngũ vị hương rất dịu nhẹ, vị lại vừa ăn, dễ nuốt. Cô phải thốt lên:
- Ngon quá!
- Chứ sao? Cháo gia truyền nhà người ta mà không ngon chắc?
Hoàng Hiểu Vương nhìn Dương Lạp ăn ngon lành thì lòng rất vui, anh rất thương em, nhưng dạo gần đây, mỗi khi nhìn em, anh lại cảm tưởng như em đang mờ nhạt dần, như thể sắp biến mất như một chú bướm tự do.
Cô đánh sạch tô cháo xong, bụng no chềnh ềnh:
- Wow...no quá đi mất...
Anh cười lớn khiến cả quán quay ra nhìn, cô suỵt khiến anh phải nói nhỏ lại:
- Khi nào em đói thì cứ gọi anh, anh sẽ đưa em ra đây ăn.
- Sao anh rành ăn quá vậy? Em thấy quán nào anh cũng biết hết, toàn quán ngon không.
Hoàng Hiểu Vương tỏ vẻ đắc chí, cốc đầu cô:
- Anh mà lại, đương nhiên rất rành Nhị Hà này rồi.
Cô lại cười:
- Biết rồi ông anh yêu quý ạ, tối nay có lễ hội đèn lồng đấy, anh đi không?
Hoàng Hiểu Vương gãi gãi đầu:
- Vậy à? Vậy thì đi thôi.
- Em ăn xong rồi, mình đi luôn nhé! 8 giờ bắn pháo hoa rồi.
Họ đứng dậy trả tiền, bước vội ra xe, chiếc xe lao nhanh về nơi diễn ra lễ hội, lúc này 7 giờ 40 phút, mọi người rất đông, cậu gửi xe vào một chỗ rồi hai người đi bộ xuống con phố, một màu đỏ của đèn lồng tràn ngập trời, những chiếc đèn lồng nhỏ xinh đủ màu sắc đang bày ra trước các cửa hàng, màu sáng nhè nhẹ lung linh của chúng khiến mọi thứ trở nên vô cùng ấm áp, mọi người nắm tay nhau đi trên con đường đó. Nơi đâu cũng treo đèn lồng, đủ hình dạng vui nhộn, người người đi lại tấp nập, chen lấn. Dương Lạp chú ý thấy một chiếc đèn nhỏ màu vàng rất dễ thương, liền đắm đuối nhìn. Hoàng Hiểu Vương biết ý bèn chạy lại mua cho cô, cô rất đỗi ngạc nhiên:
- Sao anh lại mua nó?
- Chẳng phải em rất thích hay sao?
Cô mỉm cười thật tươi đón lấy, nhìn gần càng thấy nó đẹp lung linh, chỉ một lớp giấy màu vàng cuốn quanh, bên trong là ngọn nến thật nhỏ và cây cầm cũng màu vàng, trông nó đáng yêu quá đi mất, cô cứ chăm nhìn nó suốt quãng đường, cho đến khi Hoàng Hiểu Vương nhắc cô:
- Em đi cẩn thận không va vào người ta.
Dương Lạp mới giật mình nhìn ra, quả thật cô hơi lơ đễnh. Bất chợt cậu nắm lấy tay cô kéo đi:
- Đứng ở đây xem pháo hoa không đẹp đâu, anh dẫn em ra chỗ này hay hơn nhiều.
- Xem ở đây không được sao? Anh định đi đâu?- Cô hoảng hốt hỏi.
- Lên trên đỉnh của mỏm đá lớn kia, chỗ bí mật đấy.- Cậu chỉ lên phía ngọn núi cao trước mặt.
Họ leo được một lúc thì đến nơi, cô thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại nhưng nhanh chóng được xoa dịu bởi những cơn gió nhẹ thổi qua, tung bay mái tốc rối. Đứng ở đây cao thật, có thể nhìn thấy toàn cảnh phía dưới, một con đường màu đỏ...đẹp quá!
Cô dang hai tay ra, cười híp mắt:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.........Đẹp quá đi.........
Hoàng Hiểu Vương tủm tỉm ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô bé ngây thơ kia đang hò hét.
Dương Lạp ngồi xuống, lấy lại hơi thở đều đặn:
- Ah! Leo mệt thật, nhưng sao anh biết chỗ này hay vậy?
- Vì có bạn giới thiệu cho anh.
Cô im lặng ngắm nhìn cả con phố phía dưới đang rất nhộn nhịp. Cô đã từng mong chờ cái ngày này biết bao nhiêu, để có thể dẫn cậu ấy đến đây, được ngắm nhìn đèn lồng, được cậu ấy mua tặng một chiếc đèn riêng cho cô, và được cậu ấy nắm tay cùng ngắm pháo hoa. Nhưng giờ đây, cậu ấy đâu có ở bên cô.
8 giờ đúng.
“ Bùm”
Bông pháo hoa đầu tiên, mọi người rú ầm lên.
“ Bùm bùm”
Những bông tiếp theo với đủ màu sắc rực rỡ, lộng lẫy và nhiều hình thù, đẹp mắt quá. Cô ngước nhìn...mong chờ quá nhiều. Nước mắt chợt rơi, chảy dài trên má cô, lăn qua cổ rồi rơi tuột xuống cổ áo. Cô đau quá, nhìn pháo hoa mà lòng đau như cắt ra từng mảnh, cô không thích thế này. Tại sao lại như vậy? Tại sao người bên cạnh cô lúc này không phải là cậu ấy...Càng mong chờ bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu phải không? Hoàng Hiểu Vương sững sờ nhìn em, khó hiểu. Thoáng giật mình anh nhớ tới Nam Dĩnh, chính cậu ta đã làm con bé như vậy. Dương Lạp ngồi thụp xuống...ôm mặt khóc, không muốn nhìn pháo hoa nữa. Chỉ có hình ảnh của cậu ấy đang hiện ra thật dồn dập mà thôi. Hoàng Hiểu Vương vỗ vai an ủi cô, tiếng khóc của cô vẫn hòa vào trong tiếng pháo hoa bay vút lên cao...
........
Lễ hội pháo hoa kết thúc. Mọi thứ lại trở về quy luật cũ của nó, lại im lặng và cô đơn. Dương Lạp ngồi im ở góc phòng, kể từ lúc anh đưa cô về, cô vẫn ngồi đó...im lặng quá.
Tiếng nói của Trân Trân ở dưới nhà:
- Hôm nay pháo hoa đẹp quá ha Tiểu Thiên?
- Vầng, Nhị Hà nhiều cái hay thật.
Cô vào tủ lạnh lấy chai nước cho cậu, xong, cậu đứng dậy:
- Chị, em qua nhà Nam Dĩnh ngủ đây ạ.
Cô hơi chần chừ:
- Lại qua đó ngủ nữa hả? Sao...em không ngủ lại đây?
Cậu ngại ngùng:
- Thế sao được, nhà có hai phòng, chị và chị Lạp mỗi người một phòng rồi...
Trân Trân vội cười gượng:
- Sao chứ? Chị sẽ qua ngủ với Dương lạp, em ngủ phòng chị đi. Muộn rồi mà.
Chu Thiên đưa mắt nhìn, quả là muộn thật, giờ này mà đến thì khéo làm phiền nhà Dĩnh. Nhưng mà ngủ phòng con gái thì...Cậu gãi đầu gãi tai:
- Nhưng mà...em ngại...
Trân Trân kéo tay cậu lên nhà, đứng trước phòng Dương Lạp, gõ cửa:
- Tiểu Lạp...mở cửa, cho tớ ngủ với.
Bên trong im lặng, lại tối đèn, cô hỏi lại:
- Cậu ngủ rồi à?
Vẫn không trả lời, Trân Trân quay lại nhìn Chu Thiên đang đỏ gay mặt:
- Cô ấy ngủ rồi? Làm sao bây giờ?
- Thôi hay để em về.
Trân Trân vội kéo tay cậu lại, ngượng nghịu:
- Không được...muộn lắm rồi...Hay là...em ngủ phòng chị đi.
Chu Thiên nghe tim đập thình thịch:
- Vậy chỉ...ngủ đâu?
- Chị...chị ngủ dưới sàn nhà, em nằm...giường.
Trân Trân lại kéo tay Chu Thiên vào phòng mình.
Bên trong, nhịp tim hai người đập thình thịch, Chu Thiên kiếm cớ đổi chủ đề:
- Phòng...chị đẹp...ha?
- Đồ ngốc, chị đâu bật đèn, tối om, em nhìn thấy gì chứ?
Chu Thiên bị hố liền rờ công tắc rồi bật đèn lên, lúc này cậu càng nhìn rõ khuôn mặt đang đỏ ửng lên của Trân Trân, sao bỗng thấy chị ấy dễ thương quá. Cậu gãi gãi đầu rồi tiến đến gần chị. Im lặng. Trân Trân đứng im như trời trồng, cậu cúi thấp người xuống, thì thầm: “ Chị cho phép em nhé!” Trân Trân nín thở gật đầu lia lịa. Chu Thiên luồn tay ra sau tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rất nhẹ nhàng, họ chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào. Hai nhịp tim như hòa quyện vào nhau, Trân Trân không thở nổi nữa, cô đẩy cậu ra, thở dốc:
- Xin lỗi!
Chu Thiên cũng ngớ người ra, cậu lấy tay bịt mồm, mắt nhìn ra chỗ khác, cố che dấu khuôn mặt đang đỏ gay:
- Em xin lỗi...
- Thôi...ngủ đi ha...
Nói xong Trân Trân leo tót lên giường trùm kín chăn. Chu Thiên cũng lấy chiếc gối rồi nằm dưới sàn nhà. Hai bọn họ đều đang rất hồi hộp.
/31
|