Tôi còn nhớ, hôm đó khi lão cương thi tóm lấy tôi, thì bị Âm Thập Nhị chặt bay đầu, lại bị chặt phăng hai cánh tay, hôm sau cũng được vợ lão ta dùng tà thuật mới khâu lại được.
Nếu như không có gì thay đổi, thì ông ta phải đầy đủ các bộ phận.
Nhưng bây giờ, ông ta lại thiếu đi một cái tay.
Quan trọng lại là bên tay phải.
Mà Ôn Như Ca mất đi...cũng là tay bên phải.
Tôi luôn luôn không muốn đoán là Ôn Như Ca, bởi cho dù thế nào, khi tôi lâm nguy nhất, duy nhất chỉ có cô ta muốn đỡ lấy tay tôi giúp tôi. Nếu như không phải là cô ta, tôi cũng không thể gặp được Âm Thập Nhị. Nhưng bây giờ đây, tôi cũng không thể không chấp nhận được sự thật này.
Vậy khi tôi thông linh với Từ Dương, người mà tôi nhìn thấy, chắc chắn là cô ta!
Cô ta đã lấy cắp tay phải của lão cương thi, cho nên trong kí ức đó của Từ Dương, nhìn thấy một người đàn bà có đầy đủ hai bàn tay, chỉ là tôi cứ nghĩ cô ta mất đi tay phải, cho nên mới không hề nghi ngờ gì cô ta cả.
Nhưng cô ta, vì sao lại muốn hãm hại tôi?
Bao gồm lời thỉnh nguyện với Âm Thập Nhị, cô ta đã lừa tôi đưa lời thỉnh cầu cho Âm Thập Nhị, tôi lại cho rằng mình có thể bình yên rời khỏi Từ gia, nhưng sự thật lại là – cô ta đã dùng tôi như một vật tế để mời ác linh đến, muốn giết sạch cả nhà họ Từ!
Người mà tôi những tưởng là người tốt với tôi nhất, lại là người từng bước từng bước hại tôi.
Cô ta tại làm sao lại phải làm vậy chứ?
Trong lúc tôi đang mơ màng trong suy nghĩ, thì lão cương thi đột nhiên nhắm đến chỗ tôi, tôi bị dọa cho hết hồn vía mà nghĩ ngợi suy đoán tiếp nữa, nhanh chóng bịt mũi, rồi chạy sang một bên.
Lúc này, Phương Tình Nhi kéo lấy tay tôi.
Cô ta tức giận nói: "Cô nghĩ cái gì vậy? tại sao lại muốn chọc giận ông ta!"
Tôi nói "Tôi muốn xác nhận lại một số việc."
"Đừng có xác nhận gì nữa, mau chạy đi! Lão Cương Thi và Yêu Lão Bà tâm ý tương thông, ông ta phát giác ra dương khí của cô, cho dù ông ta có không tìm được, nhưng yêu lão bà thì đã biết động tĩnh trong mật thất này rồi, chúng ta không đi khỏi đây, thì chắc chắn sẽ bị phát hiện!"
Nói đoạn, liền dùng bàn tay xương xẩu nắm lấy tay tôi chạy ra ngoài.
Nhưng chúng tôi vừa chạy đến cửa mật thất, thì bị chặn lại.
Mười bộ thây ma, xếp hàng ngay ngay ngắn ngắn, sát rạt vào nhau, chặn lối ra của chúng tôi.
Xem ra, mẹ Từ Dương tuy chưa đến nơi, nhưng bà ta đã hạ lệnh chặn lối mật thất rồi.
Chúng tôi không chạy thoát được rồi!
Phương Tình Nhi kéo lấy tay tôi, lui vào bên trong mật thất.
Cô ta tuy không nói gì nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được là cô ta đang run lên, bàn tay xương xẩu trắng phau của cô ta, xém thì bóp nát bàn tay tôi.
Các nữ thi và lão Cương Thi đều không nhìn thấy tôi.
Nhưng chúng chặn lối ra, tôi cũng không thể ra ngoài được, đợi đến lúc mẹ của Từ Dương xuống đến đây, thì chúng tôi sẽ chết không chỗ chôn thây.
Mắt tôi nhanh chóng lướt nhanh qua khắp nơi quanh căn mật thất, rất nhanh chóng nhìn thấy một nơi ẩn nấp!
Trong mật thất này có 12 cỗ quan tài.
Tính cả Phương Tình Nhi, thực ra chỉ có 11 nữ thi.
Cỗ quan tài đầu tiên, tôi chưa bao giờ động vào nó!
Tôi đương nhiên biết đó là cỗ quan tài của ai, nhưng cũng thật là lạ lùng, Ôn Như Ca vẫn còn sống, Từ Gia lại chuẩn bị sẵn cho cô ta làm gì!
Hơn nữa, đó là một cỗ quan tài nhỏ, cũng chỉ có thể đặt được một thi thể của đứa bé mười ba mười bốn tuổi thôi.
Mà cơ thể tôi nhỏ nhắn, nếu có chui vào, cuộn người lại thì cũng tạm chấp nhận được.
Thật kì lạ.
Tôi khẽ tiếng nói với Phương Tình Nhi nói: "Cô nghĩ cách nào, dẫn sự chú ý của chúng ra xa, tôi sẽ trốn vào cỗ quan tài của Ôn Như Ca, cô cũng kiếm một cỗ quan tài rồi trốn vào đó."
Phương Tình Nhi nhanh chóng hiểu ý tôi nói: "Được."
Lời vừa dứt thì thả tay tôi ra, đẩy tôi vào sát tường, còn mình thì chạy sang một bên. Cô ta dùng hết sức đạp vào tường phát ra âm thanh như tiếng bước chân, rất nhanh, các nữ thi và lão cương thi cũng chú ý vào đó.
Tôi cũng nhanh chóng lẻn đi, mở cỗ quan tài thứ nhất ra, trong quan tài đó đúng là trống không thật.
Tôi trốn vào bên trong.
Lúc đậy lại nắp quan tài, tôi phát hiện ra việc đóng nắp quan tài vào từ bên trong khó hơn mở ra từ bên ngoài, huống hồ bây giờ tôi đang co quắp người lại, càng khó để tạo ra lực.
Lúc này, bỗng dưng nắp quan tài đóng lại.
Lúc đóng lại, tôi kịp nhìn thấy Phương Tình Nhi, là cô ta giúp tôi đóng nắp quan tài lại, xem ra là đã thoát khỏi được sự bám riết của lũ thây ma.
Nắp quan tài đóng lại.
Tôi dường như bước vào một thế giới khác, một thế giới yên tĩnh đến lạ lùng, dù giờ đây có là sống hay đã chết chắc cũng chẳng còn quan trọng nữa...
Hầy.
Thực ra là tự lừa mình.
Thực tế, khi nằm trong một không gian chật hẹp và tối tăm này, sống chết dường như cách nhau cực gần, và hoàn toàn không thuộc về tôi nữa.
Phụt~
Đèn hoa sen bỗng nhiên sáng lên.
Chiếc đèn này cũng thật linh nghiệm, cứ càng tối thui nó càng phát sáng.
Lúc này tôi nhìn thấy...
Bên trong quan tài rất nhiều vết cào!
Không giống như vết cào của dã thú.
Là vết cào của bàn tay con người.
Có cả vết máu!
Nhìn thấy mà rùng cả mình!
Tôi dường như có thể tưởng tượng ra, trong quan tài đã xảy ra những chuyện vô cùng khủng khiếp!
Người trong quan tài này, vẫn còn sống!
Cô ta muốn thoát ra ngoài, nhưng không thể đẩy nắp quan tài ra được, cho nên cô ta chỉ còn cách cào, dùng hết sức để đập lên nắp quan tài, vì thiếu dưỡng khí nên cứ thế mà chết đi...
Không.
Mỗi cỗ quan tài đều có chủ, ngoài kia mười một cỗ quan tài đều có mười một nữ thi, vậy cỗ quan tài này là chỉ có thể là của Ôn Như Ca!
Ôn Như Ca còn sống.
Nhưng có thể lúc cô ta mười ba mười bốn tuôi, đã từng bị nhốt vào cỗ quan tài này!
Sau đó, lúc thoát ra được cỗ quan tài này, cô ta đã đem lòng thù hận với Từ Gia...
Những vết cào sâu hoắm trên mặt gỗ này, cũng là những hận thù sâu sắc với Từ Gia!
Nhưng...
Tại sao cô ta lại lấy tôi làm tế phẩm, lại muốn ám hại tôi?
"Trời ơi! Ông...tay của ông? Tại sao tay của ông lại mất đâu rồi?" Bên ngoài tôi nghe thấy một tiếng nói vô cùng giận dữ!
Là mẹ của Từ Dương.
Bà ta đã nhận ra tay phải của chồng bà ta đã mất!
Phương Tình Nhi nói, đối với lão yêu bà thì chồng và con trai chính là người mà bà ta yêu quý nhất, chỉ có hai con người đó mới làm bà ta bận tâm đến!
Tôi lo lắng không biết ánh sáng của đèn hoa sen có lộ ra bên ngoài hay không, nhanh chóng dùng cái chăn che kín cả chiếc đèn.
Bên ngoài lại nói: "Hay do tôi khâu lại chưa chắc chắn, chỉ khâu bị đứt? Chúng mày...chúng mày mau chóng đi tìm cho ta, có thể cái tay đó còn ở đâu đây! Mau mau đi tìm đi!"
Tiếp đó, những tiếng động vô cùng khủng khiếp từ bên ngoài vọng vào!
"Chúng mày nhẹ tay thôi! Tao bảo chúng mày tìm đồ vật,c hứ không bảo chúng mày đập nát đồ vật! hừ... thật là một lũ thô thiển!" Mẹ Từ Dương nói.
Chúng, không biết có tìm đến chỗ tôi không nữa?
Tôi không tự chủ được khẽ cắn nhẹ môi dưới, nằm yên nghe ngóng, trái tim trong lồng ngực tôi không khỏi đập liên hồi!
RẦM RẦM!
Tiếng vọng lại càng lúc càng lớn!
Là lật nắp quan tài!
Có lẽ vậy rồi!
Chúng chắc chắn sẽ lật nắp quan tài mà tôi đang trốn bên trong, và phát hiện nơi ẩn náu của tôi!
Làm thế nào bây giờ?
Tôi nên làm thế nào đây?
Đột nhiên.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Lại đang xảy ra việc gì vậy?
Họ tìm thấy tôi rồi hay sao?
Cạch...cạch...
Nắp quan tài hé mở một kẽ hở.
Ánh sáng mờ ảo bên ngoài rọi vào.
Tim tôi thót lên tận cổ!
Mà lúc này.
Tôi nhìn thấy một đôi mắt...
Tôi không biết là ai.
Nhưng nó lại chứ thế chăm chăm nhìn vào tôi.
Bên ngoài sáng.
Bên trong lại tối om.
Cũng chỉ có một khe hở, không rõ bên ngoài có nhìn thấy tôi ở trong hay không, nhưng tôi lại cảm thấy cô ta đã nhìn thấy tôi...
Nếu như không có gì thay đổi, thì ông ta phải đầy đủ các bộ phận.
Nhưng bây giờ, ông ta lại thiếu đi một cái tay.
Quan trọng lại là bên tay phải.
Mà Ôn Như Ca mất đi...cũng là tay bên phải.
Tôi luôn luôn không muốn đoán là Ôn Như Ca, bởi cho dù thế nào, khi tôi lâm nguy nhất, duy nhất chỉ có cô ta muốn đỡ lấy tay tôi giúp tôi. Nếu như không phải là cô ta, tôi cũng không thể gặp được Âm Thập Nhị. Nhưng bây giờ đây, tôi cũng không thể không chấp nhận được sự thật này.
Vậy khi tôi thông linh với Từ Dương, người mà tôi nhìn thấy, chắc chắn là cô ta!
Cô ta đã lấy cắp tay phải của lão cương thi, cho nên trong kí ức đó của Từ Dương, nhìn thấy một người đàn bà có đầy đủ hai bàn tay, chỉ là tôi cứ nghĩ cô ta mất đi tay phải, cho nên mới không hề nghi ngờ gì cô ta cả.
Nhưng cô ta, vì sao lại muốn hãm hại tôi?
Bao gồm lời thỉnh nguyện với Âm Thập Nhị, cô ta đã lừa tôi đưa lời thỉnh cầu cho Âm Thập Nhị, tôi lại cho rằng mình có thể bình yên rời khỏi Từ gia, nhưng sự thật lại là – cô ta đã dùng tôi như một vật tế để mời ác linh đến, muốn giết sạch cả nhà họ Từ!
Người mà tôi những tưởng là người tốt với tôi nhất, lại là người từng bước từng bước hại tôi.
Cô ta tại làm sao lại phải làm vậy chứ?
Trong lúc tôi đang mơ màng trong suy nghĩ, thì lão cương thi đột nhiên nhắm đến chỗ tôi, tôi bị dọa cho hết hồn vía mà nghĩ ngợi suy đoán tiếp nữa, nhanh chóng bịt mũi, rồi chạy sang một bên.
Lúc này, Phương Tình Nhi kéo lấy tay tôi.
Cô ta tức giận nói: "Cô nghĩ cái gì vậy? tại sao lại muốn chọc giận ông ta!"
Tôi nói "Tôi muốn xác nhận lại một số việc."
"Đừng có xác nhận gì nữa, mau chạy đi! Lão Cương Thi và Yêu Lão Bà tâm ý tương thông, ông ta phát giác ra dương khí của cô, cho dù ông ta có không tìm được, nhưng yêu lão bà thì đã biết động tĩnh trong mật thất này rồi, chúng ta không đi khỏi đây, thì chắc chắn sẽ bị phát hiện!"
Nói đoạn, liền dùng bàn tay xương xẩu nắm lấy tay tôi chạy ra ngoài.
Nhưng chúng tôi vừa chạy đến cửa mật thất, thì bị chặn lại.
Mười bộ thây ma, xếp hàng ngay ngay ngắn ngắn, sát rạt vào nhau, chặn lối ra của chúng tôi.
Xem ra, mẹ Từ Dương tuy chưa đến nơi, nhưng bà ta đã hạ lệnh chặn lối mật thất rồi.
Chúng tôi không chạy thoát được rồi!
Phương Tình Nhi kéo lấy tay tôi, lui vào bên trong mật thất.
Cô ta tuy không nói gì nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được là cô ta đang run lên, bàn tay xương xẩu trắng phau của cô ta, xém thì bóp nát bàn tay tôi.
Các nữ thi và lão Cương Thi đều không nhìn thấy tôi.
Nhưng chúng chặn lối ra, tôi cũng không thể ra ngoài được, đợi đến lúc mẹ của Từ Dương xuống đến đây, thì chúng tôi sẽ chết không chỗ chôn thây.
Mắt tôi nhanh chóng lướt nhanh qua khắp nơi quanh căn mật thất, rất nhanh chóng nhìn thấy một nơi ẩn nấp!
Trong mật thất này có 12 cỗ quan tài.
Tính cả Phương Tình Nhi, thực ra chỉ có 11 nữ thi.
Cỗ quan tài đầu tiên, tôi chưa bao giờ động vào nó!
Tôi đương nhiên biết đó là cỗ quan tài của ai, nhưng cũng thật là lạ lùng, Ôn Như Ca vẫn còn sống, Từ Gia lại chuẩn bị sẵn cho cô ta làm gì!
Hơn nữa, đó là một cỗ quan tài nhỏ, cũng chỉ có thể đặt được một thi thể của đứa bé mười ba mười bốn tuổi thôi.
Mà cơ thể tôi nhỏ nhắn, nếu có chui vào, cuộn người lại thì cũng tạm chấp nhận được.
Thật kì lạ.
Tôi khẽ tiếng nói với Phương Tình Nhi nói: "Cô nghĩ cách nào, dẫn sự chú ý của chúng ra xa, tôi sẽ trốn vào cỗ quan tài của Ôn Như Ca, cô cũng kiếm một cỗ quan tài rồi trốn vào đó."
Phương Tình Nhi nhanh chóng hiểu ý tôi nói: "Được."
Lời vừa dứt thì thả tay tôi ra, đẩy tôi vào sát tường, còn mình thì chạy sang một bên. Cô ta dùng hết sức đạp vào tường phát ra âm thanh như tiếng bước chân, rất nhanh, các nữ thi và lão cương thi cũng chú ý vào đó.
Tôi cũng nhanh chóng lẻn đi, mở cỗ quan tài thứ nhất ra, trong quan tài đó đúng là trống không thật.
Tôi trốn vào bên trong.
Lúc đậy lại nắp quan tài, tôi phát hiện ra việc đóng nắp quan tài vào từ bên trong khó hơn mở ra từ bên ngoài, huống hồ bây giờ tôi đang co quắp người lại, càng khó để tạo ra lực.
Lúc này, bỗng dưng nắp quan tài đóng lại.
Lúc đóng lại, tôi kịp nhìn thấy Phương Tình Nhi, là cô ta giúp tôi đóng nắp quan tài lại, xem ra là đã thoát khỏi được sự bám riết của lũ thây ma.
Nắp quan tài đóng lại.
Tôi dường như bước vào một thế giới khác, một thế giới yên tĩnh đến lạ lùng, dù giờ đây có là sống hay đã chết chắc cũng chẳng còn quan trọng nữa...
Hầy.
Thực ra là tự lừa mình.
Thực tế, khi nằm trong một không gian chật hẹp và tối tăm này, sống chết dường như cách nhau cực gần, và hoàn toàn không thuộc về tôi nữa.
Phụt~
Đèn hoa sen bỗng nhiên sáng lên.
Chiếc đèn này cũng thật linh nghiệm, cứ càng tối thui nó càng phát sáng.
Lúc này tôi nhìn thấy...
Bên trong quan tài rất nhiều vết cào!
Không giống như vết cào của dã thú.
Là vết cào của bàn tay con người.
Có cả vết máu!
Nhìn thấy mà rùng cả mình!
Tôi dường như có thể tưởng tượng ra, trong quan tài đã xảy ra những chuyện vô cùng khủng khiếp!
Người trong quan tài này, vẫn còn sống!
Cô ta muốn thoát ra ngoài, nhưng không thể đẩy nắp quan tài ra được, cho nên cô ta chỉ còn cách cào, dùng hết sức để đập lên nắp quan tài, vì thiếu dưỡng khí nên cứ thế mà chết đi...
Không.
Mỗi cỗ quan tài đều có chủ, ngoài kia mười một cỗ quan tài đều có mười một nữ thi, vậy cỗ quan tài này là chỉ có thể là của Ôn Như Ca!
Ôn Như Ca còn sống.
Nhưng có thể lúc cô ta mười ba mười bốn tuôi, đã từng bị nhốt vào cỗ quan tài này!
Sau đó, lúc thoát ra được cỗ quan tài này, cô ta đã đem lòng thù hận với Từ Gia...
Những vết cào sâu hoắm trên mặt gỗ này, cũng là những hận thù sâu sắc với Từ Gia!
Nhưng...
Tại sao cô ta lại lấy tôi làm tế phẩm, lại muốn ám hại tôi?
"Trời ơi! Ông...tay của ông? Tại sao tay của ông lại mất đâu rồi?" Bên ngoài tôi nghe thấy một tiếng nói vô cùng giận dữ!
Là mẹ của Từ Dương.
Bà ta đã nhận ra tay phải của chồng bà ta đã mất!
Phương Tình Nhi nói, đối với lão yêu bà thì chồng và con trai chính là người mà bà ta yêu quý nhất, chỉ có hai con người đó mới làm bà ta bận tâm đến!
Tôi lo lắng không biết ánh sáng của đèn hoa sen có lộ ra bên ngoài hay không, nhanh chóng dùng cái chăn che kín cả chiếc đèn.
Bên ngoài lại nói: "Hay do tôi khâu lại chưa chắc chắn, chỉ khâu bị đứt? Chúng mày...chúng mày mau chóng đi tìm cho ta, có thể cái tay đó còn ở đâu đây! Mau mau đi tìm đi!"
Tiếp đó, những tiếng động vô cùng khủng khiếp từ bên ngoài vọng vào!
"Chúng mày nhẹ tay thôi! Tao bảo chúng mày tìm đồ vật,c hứ không bảo chúng mày đập nát đồ vật! hừ... thật là một lũ thô thiển!" Mẹ Từ Dương nói.
Chúng, không biết có tìm đến chỗ tôi không nữa?
Tôi không tự chủ được khẽ cắn nhẹ môi dưới, nằm yên nghe ngóng, trái tim trong lồng ngực tôi không khỏi đập liên hồi!
RẦM RẦM!
Tiếng vọng lại càng lúc càng lớn!
Là lật nắp quan tài!
Có lẽ vậy rồi!
Chúng chắc chắn sẽ lật nắp quan tài mà tôi đang trốn bên trong, và phát hiện nơi ẩn náu của tôi!
Làm thế nào bây giờ?
Tôi nên làm thế nào đây?
Đột nhiên.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Lại đang xảy ra việc gì vậy?
Họ tìm thấy tôi rồi hay sao?
Cạch...cạch...
Nắp quan tài hé mở một kẽ hở.
Ánh sáng mờ ảo bên ngoài rọi vào.
Tim tôi thót lên tận cổ!
Mà lúc này.
Tôi nhìn thấy một đôi mắt...
Tôi không biết là ai.
Nhưng nó lại chứ thế chăm chăm nhìn vào tôi.
Bên ngoài sáng.
Bên trong lại tối om.
Cũng chỉ có một khe hở, không rõ bên ngoài có nhìn thấy tôi ở trong hay không, nhưng tôi lại cảm thấy cô ta đã nhìn thấy tôi...
/218
|