Nhưng "cô ta" chỉ nhìn tôi lấy một cái, rồi đóng lại nắp quan tài.
"Mẹ ơi, bên trong này không có người!"
Tôi nghe thấy tiếng của Ôn Như Ca!
Chính là cô ta!
Rốt cuộc là cô ta muốn gì? Đã muốn hại tôi, lại muốn cứu tôi ư?
Cô ta bây giờ, rốt cuộc là đang tỉnh, hay đang điên?
Chỉ có nghe bên ngoài mẹ Từ Dương khóc lóc thảm thiết: "Con ranh xấu xa! Nó, nó rốt cuộc muốn cái gì đây? Đã hại chết thằng Dương, còn ăn cắp nửa thân dưới của thằng bé, còn lấy luôn cả cánh tay phải của bố mày, nó rốt cuộc là muốn làm gì mới được? chẳng lẽ nó muốn làm tà thuật gì đây?"
TÀ THUẬT?
Bà lão này cũng thật là quá xem trọng tôi rồi, tôi chỉ là một người quá đỗi bình thường chẳng hề biết chút tà thuật nào!
Nhưng dù sao thì, họ cũng đang ở trong mật thất, nếu như không tìm ra tôi, sẽ bỏ đi.
Tôi dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, khi nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, tôi mới chuẩn bị để ra ngoài. Nhưng khi muốn đẩy nắp quan tài ra, tôi phát hiện nắp quan tài vô cùng nặng nề, bên trong không có cách nào mở ra được.
Tôi bắt đầu lo lắng, vừa đập nắp quan tài, vừa kêu tên Phương Tình Nhi, cầu mong cô ta có thể đến cứu tôi.
Trong không gian tối tăm đó làm tôi cũng không biết được tình hình bên ngoài cụ thể như thế nào, tôi cũng biết Phương Tình Nhi rốt cuộc còn ở bên ngoài hay không, cô ta đã rời khỏi hay chưa? Cô ta có giúp tôi hay không, hay là không giúp tôi nữa?
Tất cả đều là một cảnh tượng đen thui hiện ra trước mắt tôi.
Tôi không thể nghĩ đến bất kì cái gì bây giờ, điều này lại làm tôi tăng thêm sự hoảng loạn...tôi lại nghĩ mình chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây, mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này, sẽ bị chôn thây tại đây, hay linh hồn đáng thương của tôi sẽ lại loanh quanh trong ngôi nhà này, trong cỗ quan tài chật hẹp đến nghẹt thở này, và không được đầu thai. Càng nghĩ, tôi càng hoảng loạn, càng cố gắng đập và cào lên nắp quan tài. Trong đầu tôi lại tưởng tượng đến cảnh người đã nằm trong quan tài này và tạo nên những vết cào kia, chắc hẳn cô ta cũng có tâm trạng như tôi bây giờ.
Cạch.
Cũng không biết là qua bao lâu.
Có thể chỉ dài vài phút, cũng có thể là vài chục phút, nhưng đối với tôi, nó dài như một thế kỉ!
Một bộ xương trắng lôi tôi từ trong quan tài ra.
Tôi cố gắng hít lấy hít để không khí bên ngoài, cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi!
"Là Ôn Như Ca! Hung thủ chính là Ôn Như Ca! là cô ta đã hại chết Từ Dương!" Tôi hít một hơi dài, rồi nói ngay tắp lự!
"La Hy, cô có phải là bị dọa đến phát khùng không? Ôn tỷ sao lại là kẻ giết người được? tỷ ấy là một người điên!" Phương Tình Nhi kinh ngạc nói.
"Không phải cô ta! cô ta chỉ là một phần hồn còn sót lại, cho nên hành động khó lòng kiểm soát, nhưng tinh thần của cô ta thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả! Cô ta hiểu rõ mình muốn gì, chỉ là không thể kiểm soát được bản thân, cho nên chỉ có thể đứng ở phía sau, mượn dao giết người! Không..."
Tôi đột nhiên nhớ lại hết cảnh tượng khi thông linh...
"Không, cô ta có thể kiểm soát được, ngốc nghếch bao năm, cũng có thể là đã tìm được cách kiểm soát được hành vi của bản thân, nhưng bởi vì thời cơ chưa đến, cho nên cô ta mới để bản thân tiếp tục ngốc nghếch như thế. Giờ đây khi thời cơ đã đến, cô ta đã lấy lại phần hồn của mình nằm trong bài vị, cô ta bây giờ, có thể tự mình kiểm soát được hành vi!"
Đúng vậy.
Trước đây, Ôn Như Ca ăn cơm trắng nhà họ Từ trước mắt tôi, cũng chỉ có năng lực khôi phụ hành động bình thường ngắn ngủi, nhưng lúc đó cũng chỉ ngắn ngủi trong mấy phút đồng hồ thôi.
Nhưng lúc thông linh tôi đã thấy, cô ta đóng giả tôi, cô ta biết rằng Mẹ Từ Dương sẽ không nhanh mà về đến nhà sớm như thế, cho nên cô ta mới cứ từ từ mà hành hạ Từ Dương!
Suốt cả quá trình đó, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ!
Mẹ con Từ Dương đã chết hết, mối hận thù của cô ta cũng đã đạt được!
Nhưng, tại sao còn muốn hãm hại tôi?
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Phương Tình Nhi đang lắc đầu nhìn tôi, dường như không hề tin lời tôi nói.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
Phương Tình Nhi lắc đầu nói: "Ôn tỷ là một người vô cùng tốt, chúng tôi chết đi, đều do chị ấy chăm sóc chúng tôi. Tôi lúc chết đi thì cũng là một trong những người tuổi nhỏ nhất, cũng là đứa không hiểu chuyện nhất, những năm nay, cũng là Ôn tỷ đã dạy tôi đọc sách biết chữ, cũng là tỷ ấy luôn động viên tôi, hi vọng chúng tôi sẽ có một ngày về được bên bố mẹ!"
Tôi kinh ngạc nói: "cô ta không phải là kẻ điên hay sao? Sao lại có thể dạy cô đọc sách viết chữ?"
Phương Tình Nhi nói: "Cơm trắng thì có một bát, ăn một miếng thì sẽ có năm phút tỉnh táo, cho nên mỗi đêm, tỷ ấy đều ăn rất chậm, sau đó mới có thể có nhiều thời gian để nói chuyện với tôi."
Cho nên!
Cô ta hoàn toàn biết cách để làm mình duy trì được phần tỉnh táo của mình!
Nhưng Phương Tình Nhi cũng không tin vào sự hoài nghi của tôi, trong lòng cô ta, Ôn Như Ca là người chị em đã cùng cô ta chia ngọt sẻ bùi mười mấy năm, lại dạy cô ta rất nhiều thứ!
Tôi biết nếu không có chứng cứ sẽ không thể làm người khác tin tôi, cho nên tôi cũng không nói tiếp chuyện đó nữa, tránh gây ra những tranh cãi không đáng có với Phương Tình Nhi, nếu làm cô ta tức lên, chưa biết chừng lại khó cho tôi, suy cho cùng đối với tôi cũng chỉ còn cô ta là đồng minh!
Tôi chợt nhớ ra một điều nên hỏi: "ừm...Tình Nhi này, tôi trước đây có nghe Âm Thập Nhị nói, khi hắn ta đến đây, thì phát hiện ra những cái xác trong căn mật thất này đều mất ngón tay cái và lưỡi. Đương nhiên là lúc này cô chỉ là...chỉ là một... bộ xương...tôi xin lỗi, tuy không nhìn thấy...lưỡi...của cô...lúc này...nhưng sao cô vẫn có thể nói chuyện với tôi?" Tôi hỏi cô ta nhưng thấy bản thân cũng hơi tức cười, nhưng dù gì có nhiều điều mình vẫn muốn biết mà không thể ngăn lại bản thân mình lúc này.
"Là Ôn tỷ đã giúp tôi, và cũng chỉ giúp được có mỗi tôi, tôi không bị yêu lão bà khống chế thân xác để luyện thi, đúng là bà ta đã cắt lưỡi và ngón tay cái của tôi, nhưng vì tôi không nghe lời bà ta, không bị thao túng, nên Ôn tỷ mới có thể giúp tôi, và tôi có thể nói được. Nhưng điều này là bí mật của hai chúng tôi. Lúc đầu khi Âm Quân đến, ngài ấy đương nhiên là phát hiện ra tôi cũng giống những những cái thây khác là không có lưỡi, tôi lúc đầu bị ngài ấy gọi tỉnh dậy, thì cũng giả câm, nhưng sau đó vì Âm Quân hứa giúp tôi, nên tôi mới mở lời, kể cho ngài ấy mọi việc ở đây."
Tôi quay đầu nhìn một lượt căn mật thất.
Bên dưới này trống không.
Tất cả các hung thi đều không còn ở đây nữa.
Phương Tình Nhi nói, là mẹ Từ Dương đã đưa họ đi, có thể họ đã ra ngoài để tìm tung tích của tôi, nhưng họ đều không ngờ rằng, chúng tôi đang ở ngay gần họ thế này?
Cũng nhờ Ôn Như Ca đã tha cho tôi một nước.
Cô ta sao lại phải giúp tôi?
Đã muốn hãm hại tôi, lại muốn giúp tôi?
Chẳng có lẽ, cô ta cho rằng người trốn trong quan tài này là Phương Tình Nhi, cho nên mới dễ dàng bỏ qua như thế?
Không...tôi nhìn khắp lượt
Mỗi cỗ quan tài cô ta đều khám xét, nếu đã nhìn thấy quan tài nơi tôi trốn, thì ắt cũng đã nhìn thấy nơi Phương Tình Nhi trốn, chỉ là không biết cô ta nhìn thấy ai trước ai sau mà thôi?
Bây giờ, cũng phải nghĩ ra đối sách mới được.
Đối với lão bà kia, chỉ có chồng và con bả là quan trọng nhất...
Xem ra con bài quan trọng duy nhất chính là Từ Dương rồi.
Cũng may, tôi vẫn không quên Từ Dương vẫn đang nằm trong người tôi!
Tôi hỏi Phương Tình Nhi: "Bây giờ quỷ hồn của Từ Dương đang trong cơ thể tôi, có cách nào ép hắn ra được không?"
"Để tôi xem nào." Phương Tình Nhi kéo tay tôi, cũng không biết cô ta xem xét thế nào, chỉ xem tầm bốn năm giây, ngẩng đầu nói với tôi: "quỷ hồn của hắn quá yếu ớt, nếu như không nằm trong người cô, thì sớm đã hồn bay phách lạc rồi! Nếu bây giờ cô ép hắn ra ngoài, hắn cũng sẽ hồn phách tiêu tán mà thôi."
Tôi nói: "Vậy xem ra, còn phải đưa hắn về với cái bồn gỗ của hắn, mới có thể cứu hắn."
Phương Tình Nhi cau mày nói: "Cô ép hắn ra ngoài làm gì? Kẻ ác thú! Chết đi cũng là ác quỷ! Nếu cô thả hắn ra, cũng sẽ là thêm một kẻ chống lại cô lúc này, cô nên đợi Âm Quân đến, ngài ấy sẽ lôi hắn ra và xử lý hắn!"
"Không phải đâu, hãy tin tôi, Từ Dương hắn tin lời tôi, mới nhập vào người tôi. Chỉ cần hắn ra ngoài, hắn sẽ giúp tôi thuyết phục mẹ hắn, sau đó tôi mới có thể an toàn được!" Tôi nói.
Tuy Phương Tình Nhi bây giờ chỉ là một bộ xương trắng, nhưng tôi vẫn cảm thấy mặt cô ta chẳng chút vui vẻ nào.
Tôi làm sao quên được.
Quan hệ của các cô gái này và Từ Dương...
Nếu theo như quan niệm của mẹ Từ Dương, những cô gái trẻ mua về sẽ phải là trinh nữ, Phương Tình Nhi lúc bé như vậy cũng đã bị tên Từ Dương này..., còn chết ở nhà họ Từ, cô ta làm sao không hận Từ Dương được đây?
Nhưng tôi lại nói đỡ lời cho Từ Dương trước mặt cô ta, thử hỏi làm sao cô ta có thể chấp nhận được. Mặt tôi bỗng chốc xệ cả ra: "Cô...đang tức à?"
Cô ta cúi đầu, dù gì cô ta cũng chỉ còn là một bộ xương trắng cũng chẳng còn cảm xúc trên mặt như người thường, tôi cũng chỉ dựa vào âm thanh cô ta phát ra để đoán: "Không sao, dù sao tôi cũng nghe lệnh của Âm Quân đến để bảo vệ cô, cô đã cho rằng Từ Dương sẽ cứu cô, vậy chúng ta cứ làm theo cách cô muốn cứu hắn."
"Mẹ ơi, bên trong này không có người!"
Tôi nghe thấy tiếng của Ôn Như Ca!
Chính là cô ta!
Rốt cuộc là cô ta muốn gì? Đã muốn hại tôi, lại muốn cứu tôi ư?
Cô ta bây giờ, rốt cuộc là đang tỉnh, hay đang điên?
Chỉ có nghe bên ngoài mẹ Từ Dương khóc lóc thảm thiết: "Con ranh xấu xa! Nó, nó rốt cuộc muốn cái gì đây? Đã hại chết thằng Dương, còn ăn cắp nửa thân dưới của thằng bé, còn lấy luôn cả cánh tay phải của bố mày, nó rốt cuộc là muốn làm gì mới được? chẳng lẽ nó muốn làm tà thuật gì đây?"
TÀ THUẬT?
Bà lão này cũng thật là quá xem trọng tôi rồi, tôi chỉ là một người quá đỗi bình thường chẳng hề biết chút tà thuật nào!
Nhưng dù sao thì, họ cũng đang ở trong mật thất, nếu như không tìm ra tôi, sẽ bỏ đi.
Tôi dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, khi nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, tôi mới chuẩn bị để ra ngoài. Nhưng khi muốn đẩy nắp quan tài ra, tôi phát hiện nắp quan tài vô cùng nặng nề, bên trong không có cách nào mở ra được.
Tôi bắt đầu lo lắng, vừa đập nắp quan tài, vừa kêu tên Phương Tình Nhi, cầu mong cô ta có thể đến cứu tôi.
Trong không gian tối tăm đó làm tôi cũng không biết được tình hình bên ngoài cụ thể như thế nào, tôi cũng biết Phương Tình Nhi rốt cuộc còn ở bên ngoài hay không, cô ta đã rời khỏi hay chưa? Cô ta có giúp tôi hay không, hay là không giúp tôi nữa?
Tất cả đều là một cảnh tượng đen thui hiện ra trước mắt tôi.
Tôi không thể nghĩ đến bất kì cái gì bây giờ, điều này lại làm tôi tăng thêm sự hoảng loạn...tôi lại nghĩ mình chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây, mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này, sẽ bị chôn thây tại đây, hay linh hồn đáng thương của tôi sẽ lại loanh quanh trong ngôi nhà này, trong cỗ quan tài chật hẹp đến nghẹt thở này, và không được đầu thai. Càng nghĩ, tôi càng hoảng loạn, càng cố gắng đập và cào lên nắp quan tài. Trong đầu tôi lại tưởng tượng đến cảnh người đã nằm trong quan tài này và tạo nên những vết cào kia, chắc hẳn cô ta cũng có tâm trạng như tôi bây giờ.
Cạch.
Cũng không biết là qua bao lâu.
Có thể chỉ dài vài phút, cũng có thể là vài chục phút, nhưng đối với tôi, nó dài như một thế kỉ!
Một bộ xương trắng lôi tôi từ trong quan tài ra.
Tôi cố gắng hít lấy hít để không khí bên ngoài, cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi!
"Là Ôn Như Ca! Hung thủ chính là Ôn Như Ca! là cô ta đã hại chết Từ Dương!" Tôi hít một hơi dài, rồi nói ngay tắp lự!
"La Hy, cô có phải là bị dọa đến phát khùng không? Ôn tỷ sao lại là kẻ giết người được? tỷ ấy là một người điên!" Phương Tình Nhi kinh ngạc nói.
"Không phải cô ta! cô ta chỉ là một phần hồn còn sót lại, cho nên hành động khó lòng kiểm soát, nhưng tinh thần của cô ta thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả! Cô ta hiểu rõ mình muốn gì, chỉ là không thể kiểm soát được bản thân, cho nên chỉ có thể đứng ở phía sau, mượn dao giết người! Không..."
Tôi đột nhiên nhớ lại hết cảnh tượng khi thông linh...
"Không, cô ta có thể kiểm soát được, ngốc nghếch bao năm, cũng có thể là đã tìm được cách kiểm soát được hành vi của bản thân, nhưng bởi vì thời cơ chưa đến, cho nên cô ta mới để bản thân tiếp tục ngốc nghếch như thế. Giờ đây khi thời cơ đã đến, cô ta đã lấy lại phần hồn của mình nằm trong bài vị, cô ta bây giờ, có thể tự mình kiểm soát được hành vi!"
Đúng vậy.
Trước đây, Ôn Như Ca ăn cơm trắng nhà họ Từ trước mắt tôi, cũng chỉ có năng lực khôi phụ hành động bình thường ngắn ngủi, nhưng lúc đó cũng chỉ ngắn ngủi trong mấy phút đồng hồ thôi.
Nhưng lúc thông linh tôi đã thấy, cô ta đóng giả tôi, cô ta biết rằng Mẹ Từ Dương sẽ không nhanh mà về đến nhà sớm như thế, cho nên cô ta mới cứ từ từ mà hành hạ Từ Dương!
Suốt cả quá trình đó, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ!
Mẹ con Từ Dương đã chết hết, mối hận thù của cô ta cũng đã đạt được!
Nhưng, tại sao còn muốn hãm hại tôi?
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Phương Tình Nhi đang lắc đầu nhìn tôi, dường như không hề tin lời tôi nói.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
Phương Tình Nhi lắc đầu nói: "Ôn tỷ là một người vô cùng tốt, chúng tôi chết đi, đều do chị ấy chăm sóc chúng tôi. Tôi lúc chết đi thì cũng là một trong những người tuổi nhỏ nhất, cũng là đứa không hiểu chuyện nhất, những năm nay, cũng là Ôn tỷ đã dạy tôi đọc sách biết chữ, cũng là tỷ ấy luôn động viên tôi, hi vọng chúng tôi sẽ có một ngày về được bên bố mẹ!"
Tôi kinh ngạc nói: "cô ta không phải là kẻ điên hay sao? Sao lại có thể dạy cô đọc sách viết chữ?"
Phương Tình Nhi nói: "Cơm trắng thì có một bát, ăn một miếng thì sẽ có năm phút tỉnh táo, cho nên mỗi đêm, tỷ ấy đều ăn rất chậm, sau đó mới có thể có nhiều thời gian để nói chuyện với tôi."
Cho nên!
Cô ta hoàn toàn biết cách để làm mình duy trì được phần tỉnh táo của mình!
Nhưng Phương Tình Nhi cũng không tin vào sự hoài nghi của tôi, trong lòng cô ta, Ôn Như Ca là người chị em đã cùng cô ta chia ngọt sẻ bùi mười mấy năm, lại dạy cô ta rất nhiều thứ!
Tôi biết nếu không có chứng cứ sẽ không thể làm người khác tin tôi, cho nên tôi cũng không nói tiếp chuyện đó nữa, tránh gây ra những tranh cãi không đáng có với Phương Tình Nhi, nếu làm cô ta tức lên, chưa biết chừng lại khó cho tôi, suy cho cùng đối với tôi cũng chỉ còn cô ta là đồng minh!
Tôi chợt nhớ ra một điều nên hỏi: "ừm...Tình Nhi này, tôi trước đây có nghe Âm Thập Nhị nói, khi hắn ta đến đây, thì phát hiện ra những cái xác trong căn mật thất này đều mất ngón tay cái và lưỡi. Đương nhiên là lúc này cô chỉ là...chỉ là một... bộ xương...tôi xin lỗi, tuy không nhìn thấy...lưỡi...của cô...lúc này...nhưng sao cô vẫn có thể nói chuyện với tôi?" Tôi hỏi cô ta nhưng thấy bản thân cũng hơi tức cười, nhưng dù gì có nhiều điều mình vẫn muốn biết mà không thể ngăn lại bản thân mình lúc này.
"Là Ôn tỷ đã giúp tôi, và cũng chỉ giúp được có mỗi tôi, tôi không bị yêu lão bà khống chế thân xác để luyện thi, đúng là bà ta đã cắt lưỡi và ngón tay cái của tôi, nhưng vì tôi không nghe lời bà ta, không bị thao túng, nên Ôn tỷ mới có thể giúp tôi, và tôi có thể nói được. Nhưng điều này là bí mật của hai chúng tôi. Lúc đầu khi Âm Quân đến, ngài ấy đương nhiên là phát hiện ra tôi cũng giống những những cái thây khác là không có lưỡi, tôi lúc đầu bị ngài ấy gọi tỉnh dậy, thì cũng giả câm, nhưng sau đó vì Âm Quân hứa giúp tôi, nên tôi mới mở lời, kể cho ngài ấy mọi việc ở đây."
Tôi quay đầu nhìn một lượt căn mật thất.
Bên dưới này trống không.
Tất cả các hung thi đều không còn ở đây nữa.
Phương Tình Nhi nói, là mẹ Từ Dương đã đưa họ đi, có thể họ đã ra ngoài để tìm tung tích của tôi, nhưng họ đều không ngờ rằng, chúng tôi đang ở ngay gần họ thế này?
Cũng nhờ Ôn Như Ca đã tha cho tôi một nước.
Cô ta sao lại phải giúp tôi?
Đã muốn hãm hại tôi, lại muốn giúp tôi?
Chẳng có lẽ, cô ta cho rằng người trốn trong quan tài này là Phương Tình Nhi, cho nên mới dễ dàng bỏ qua như thế?
Không...tôi nhìn khắp lượt
Mỗi cỗ quan tài cô ta đều khám xét, nếu đã nhìn thấy quan tài nơi tôi trốn, thì ắt cũng đã nhìn thấy nơi Phương Tình Nhi trốn, chỉ là không biết cô ta nhìn thấy ai trước ai sau mà thôi?
Bây giờ, cũng phải nghĩ ra đối sách mới được.
Đối với lão bà kia, chỉ có chồng và con bả là quan trọng nhất...
Xem ra con bài quan trọng duy nhất chính là Từ Dương rồi.
Cũng may, tôi vẫn không quên Từ Dương vẫn đang nằm trong người tôi!
Tôi hỏi Phương Tình Nhi: "Bây giờ quỷ hồn của Từ Dương đang trong cơ thể tôi, có cách nào ép hắn ra được không?"
"Để tôi xem nào." Phương Tình Nhi kéo tay tôi, cũng không biết cô ta xem xét thế nào, chỉ xem tầm bốn năm giây, ngẩng đầu nói với tôi: "quỷ hồn của hắn quá yếu ớt, nếu như không nằm trong người cô, thì sớm đã hồn bay phách lạc rồi! Nếu bây giờ cô ép hắn ra ngoài, hắn cũng sẽ hồn phách tiêu tán mà thôi."
Tôi nói: "Vậy xem ra, còn phải đưa hắn về với cái bồn gỗ của hắn, mới có thể cứu hắn."
Phương Tình Nhi cau mày nói: "Cô ép hắn ra ngoài làm gì? Kẻ ác thú! Chết đi cũng là ác quỷ! Nếu cô thả hắn ra, cũng sẽ là thêm một kẻ chống lại cô lúc này, cô nên đợi Âm Quân đến, ngài ấy sẽ lôi hắn ra và xử lý hắn!"
"Không phải đâu, hãy tin tôi, Từ Dương hắn tin lời tôi, mới nhập vào người tôi. Chỉ cần hắn ra ngoài, hắn sẽ giúp tôi thuyết phục mẹ hắn, sau đó tôi mới có thể an toàn được!" Tôi nói.
Tuy Phương Tình Nhi bây giờ chỉ là một bộ xương trắng, nhưng tôi vẫn cảm thấy mặt cô ta chẳng chút vui vẻ nào.
Tôi làm sao quên được.
Quan hệ của các cô gái này và Từ Dương...
Nếu theo như quan niệm của mẹ Từ Dương, những cô gái trẻ mua về sẽ phải là trinh nữ, Phương Tình Nhi lúc bé như vậy cũng đã bị tên Từ Dương này..., còn chết ở nhà họ Từ, cô ta làm sao không hận Từ Dương được đây?
Nhưng tôi lại nói đỡ lời cho Từ Dương trước mặt cô ta, thử hỏi làm sao cô ta có thể chấp nhận được. Mặt tôi bỗng chốc xệ cả ra: "Cô...đang tức à?"
Cô ta cúi đầu, dù gì cô ta cũng chỉ còn là một bộ xương trắng cũng chẳng còn cảm xúc trên mặt như người thường, tôi cũng chỉ dựa vào âm thanh cô ta phát ra để đoán: "Không sao, dù sao tôi cũng nghe lệnh của Âm Quân đến để bảo vệ cô, cô đã cho rằng Từ Dương sẽ cứu cô, vậy chúng ta cứ làm theo cách cô muốn cứu hắn."
/218
|