“Tam tiểu thư, tôi biết bây giờ cô nắm đại quyền, nhưng cô không nên đối với một người phụ nữ đang mang thai đuỏi cùng giết tận như vậy. Tôi tin cô ấy dù có xấu đến đâu cũng sẽ không có gan làm tổn hại đến tính mạng người khác.”
“Đúng vậy, tôi chính là muốn đuổi cùng giết tận.” Đường Ninh trực tiêp thừa nhận: “Chuyện này và chuyện cô ta mang thai hay không không liên quan gì.”
“Bởi vì trong nhận thức của tôi, cô ta không tính là một con người…”
Sự chán ghét trong mắt Đường Ninh là sự thật rất rõ ràng, hận thù của cô đối với Đường Huyên cũng không hề che đậy!
“Được thôi, nếu cô thừa nhận, tôi lại thấy không quen.” Nói xong, Đường Ninh vỗ tay, như là ám chỉ gì đó, sau đó, lại thấy thư ký Cao run rẩy đi vào phòng khách của Đường gia, đi từng bước tới mặt mọi người: “Thư ký Cao, cô đến nói đi.”
Khi Đường Huyên thấy chuyện sắp bị bại lộ, cô ta lập tức hét lên với thư ký Cao: “Nếu cô dám nói ra, tôi sẽ tìm người cắt lưỡi cô!”
Nghe câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc …
Bởi vì hành động của cô ta lúc này, đã lộ ra giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa, thư ký Cao không phải là người không biết phân rõ tình thế, bây giờ Đường Ninh nắm trong tay vận mệnh của cô ta, tất nhiên cô ta phải nghe theo chỉ thị của Đường Ninh: “Thực ra, Hạ Tổng không phải bị bọn bắt cóc bắt mắt, mà là đại tiểu thư tìm người bắt đi. Còn chuyện Hạ Tổng chết hay sống, tôi cũng không rõ.”
“Đại tiểu thư muốn vị trí tổng giám đốc, tưởng rằng diệt trừ Hạ Tổng sẽ đạt được mong muốn, nhưng không ngờ…
Không ngờ…”
“Cô nói dối!” Đường Huyên kích động hét lên: “Cô nhận được lợi ích gì từ Đường Ninh?”
“Đại tiểu thư, cô đừng vùng vẫy nữa, trong tay tôi có rất nhiều chứng cứ, cô không chạy thoát được đâu.”
Đường Huyên trợn to hai mắt, hốc mắt đỏ như máu không che giấu được vẻ sợ hãi củng kích động: con tiện nhân này hãm hại tôi…”
Nhưng lúc này, không ai tin những gì Đường Huyên nói.
Đường Nghệ Thần không thích nhìn cảnh gia đình tranh đấu, vì vậy cô ấy đứng dậy rời đi, Đường Tĩnh Tuyên lập tức di chuyển đến cạnh cùng một chỗ với Đường Ninh, chỉ sợ Đường Huyên sẽ làm điều gì đó cực đoan, dù sao cô ta cũng không phải là không có tiền lệ này.
“Đường Ninh, mày là muốn ép chết tao mới cam tâm đúng không?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Lúc trước chỉ là mới bắt đầu thôi. Chuyện này chưa bằng một phần nghìn những gì cô đã làm với tôi.” Đường Ninh lạnh giọng nói, song cô lầy điện thoại của thư ký Cao ra. “Chiếc điện thoại này đã ghi lại tất cả cuộc nói chuyện giữa cô và thư kí Cao, cũng như toàn bộ âm mưu của vụ bắt cóc, bên trong còn liên quan đến máy người liên lạc mới. Cô có muốn tôi tiết lộ cho cảnh sát không? “
Đường Huyên muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời đến cổ họng lại không nói ra được.
“Đại tiểu thư, cô nhận thua đi, nếu không chúng ta đều phải ngồi tù.”
“Hạ Tổng không còn ở đây nữa. Đây là mưu sát. Cô nghĩ kỹ đi…”
Đường Huyên cũng không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay, mà Đường Ninh cũng không có ý định đợi thêm, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Thư ký Cao sợ tới mức tay chân run rẩy, chỉ có thể cầu xin Đường Huyên: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư… Tôi xin cô.”
Lúc đầu Đường Huyên không nhúc nhích, nhưng trong nháy mắt điện thoại sắp kết nói kia, Đường Huyên rốt cuộc khàn giọng nói: “Nói đi, điều kiện trao đổi là gì?”
Đường Ninh tất điện thoại, đưa cho Mặc Đình, sau đó cùng Đường Huyên bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ nói một câu: “Giao cổ phần Đường Thị của cô ral”
“Haha…” Đường Huyên đột nhiên phá lên cười lớn: “Đường Ninh, mày quả nhiên đủ tàn nhẫn.”
“Cổ phần Đường Thị đổi lấy tự do nửa đời sau của cô. Tôi cho là rất có lợi mới đúng.” Đường Ninh không buông tha, ánh mắt vẫn như cũ không chút gợn sóng.
“Được…” Đường Huyên gật đầu yếu ớt: “Được, tao thành toàn cho mày, không phải là muốn cổ phần Đường Thị của tao sao? Không phải là muốn bới sạch Đường Huyên tao sao? Tao thành toàn cho mày!”
“Nói miệng vô căn cứ, tôi đem giấy chuyển nhượng cổ phần, cô ký tên.”
Đường Ninh lạnh lùng nói ra câu này, không chút cảm xúc, thậm chí không bằng một người xa lạ.
Sau khi Đường Huyên lần lượt muốn hại chết cục cưng và mẹ của cô, Đường Ninh đã mát đi sự đồng cảm và thương hại cơ bản đối với người này.
Đường Huyên bắt đắc dĩ chỉ có thể bị ép ký tên, mà lần này ngoài danh hiệu đại tiểu thư Đường gia, cô ta thật sự không còn gì nữa.
“Đúng vậy, tôi chính là muốn đuổi cùng giết tận.” Đường Ninh trực tiêp thừa nhận: “Chuyện này và chuyện cô ta mang thai hay không không liên quan gì.”
“Bởi vì trong nhận thức của tôi, cô ta không tính là một con người…”
Sự chán ghét trong mắt Đường Ninh là sự thật rất rõ ràng, hận thù của cô đối với Đường Huyên cũng không hề che đậy!
“Được thôi, nếu cô thừa nhận, tôi lại thấy không quen.” Nói xong, Đường Ninh vỗ tay, như là ám chỉ gì đó, sau đó, lại thấy thư ký Cao run rẩy đi vào phòng khách của Đường gia, đi từng bước tới mặt mọi người: “Thư ký Cao, cô đến nói đi.”
Khi Đường Huyên thấy chuyện sắp bị bại lộ, cô ta lập tức hét lên với thư ký Cao: “Nếu cô dám nói ra, tôi sẽ tìm người cắt lưỡi cô!”
Nghe câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc …
Bởi vì hành động của cô ta lúc này, đã lộ ra giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa, thư ký Cao không phải là người không biết phân rõ tình thế, bây giờ Đường Ninh nắm trong tay vận mệnh của cô ta, tất nhiên cô ta phải nghe theo chỉ thị của Đường Ninh: “Thực ra, Hạ Tổng không phải bị bọn bắt cóc bắt mắt, mà là đại tiểu thư tìm người bắt đi. Còn chuyện Hạ Tổng chết hay sống, tôi cũng không rõ.”
“Đại tiểu thư muốn vị trí tổng giám đốc, tưởng rằng diệt trừ Hạ Tổng sẽ đạt được mong muốn, nhưng không ngờ…
Không ngờ…”
“Cô nói dối!” Đường Huyên kích động hét lên: “Cô nhận được lợi ích gì từ Đường Ninh?”
“Đại tiểu thư, cô đừng vùng vẫy nữa, trong tay tôi có rất nhiều chứng cứ, cô không chạy thoát được đâu.”
Đường Huyên trợn to hai mắt, hốc mắt đỏ như máu không che giấu được vẻ sợ hãi củng kích động: con tiện nhân này hãm hại tôi…”
Nhưng lúc này, không ai tin những gì Đường Huyên nói.
Đường Nghệ Thần không thích nhìn cảnh gia đình tranh đấu, vì vậy cô ấy đứng dậy rời đi, Đường Tĩnh Tuyên lập tức di chuyển đến cạnh cùng một chỗ với Đường Ninh, chỉ sợ Đường Huyên sẽ làm điều gì đó cực đoan, dù sao cô ta cũng không phải là không có tiền lệ này.
“Đường Ninh, mày là muốn ép chết tao mới cam tâm đúng không?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Lúc trước chỉ là mới bắt đầu thôi. Chuyện này chưa bằng một phần nghìn những gì cô đã làm với tôi.” Đường Ninh lạnh giọng nói, song cô lầy điện thoại của thư ký Cao ra. “Chiếc điện thoại này đã ghi lại tất cả cuộc nói chuyện giữa cô và thư kí Cao, cũng như toàn bộ âm mưu của vụ bắt cóc, bên trong còn liên quan đến máy người liên lạc mới. Cô có muốn tôi tiết lộ cho cảnh sát không? “
Đường Huyên muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời đến cổ họng lại không nói ra được.
“Đại tiểu thư, cô nhận thua đi, nếu không chúng ta đều phải ngồi tù.”
“Hạ Tổng không còn ở đây nữa. Đây là mưu sát. Cô nghĩ kỹ đi…”
Đường Huyên cũng không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay, mà Đường Ninh cũng không có ý định đợi thêm, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Thư ký Cao sợ tới mức tay chân run rẩy, chỉ có thể cầu xin Đường Huyên: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư… Tôi xin cô.”
Lúc đầu Đường Huyên không nhúc nhích, nhưng trong nháy mắt điện thoại sắp kết nói kia, Đường Huyên rốt cuộc khàn giọng nói: “Nói đi, điều kiện trao đổi là gì?”
Đường Ninh tất điện thoại, đưa cho Mặc Đình, sau đó cùng Đường Huyên bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ nói một câu: “Giao cổ phần Đường Thị của cô ral”
“Haha…” Đường Huyên đột nhiên phá lên cười lớn: “Đường Ninh, mày quả nhiên đủ tàn nhẫn.”
“Cổ phần Đường Thị đổi lấy tự do nửa đời sau của cô. Tôi cho là rất có lợi mới đúng.” Đường Ninh không buông tha, ánh mắt vẫn như cũ không chút gợn sóng.
“Được…” Đường Huyên gật đầu yếu ớt: “Được, tao thành toàn cho mày, không phải là muốn cổ phần Đường Thị của tao sao? Không phải là muốn bới sạch Đường Huyên tao sao? Tao thành toàn cho mày!”
“Nói miệng vô căn cứ, tôi đem giấy chuyển nhượng cổ phần, cô ký tên.”
Đường Ninh lạnh lùng nói ra câu này, không chút cảm xúc, thậm chí không bằng một người xa lạ.
Sau khi Đường Huyên lần lượt muốn hại chết cục cưng và mẹ của cô, Đường Ninh đã mát đi sự đồng cảm và thương hại cơ bản đối với người này.
Đường Huyên bắt đắc dĩ chỉ có thể bị ép ký tên, mà lần này ngoài danh hiệu đại tiểu thư Đường gia, cô ta thật sự không còn gì nữa.
/1589
|