“Tiểu Huyên, như vậy cũng là vì tốt cho con, sau này con yên tâm ở nhà dưỡng thai, nuôi dạy đứa bé thật tốt.” Ông cụ cũng đúng lúc lên tiếng, đương nhiên giọng điệu nhẹ nhàng và uyễển chuyển hơn Đường Ninh rất nhiều.
“Không cần các người giả mù sa mưa!” Đường Huyên ngắng đầu nói, cho dù đến nước này cô ta vẫn không bỏ được sự kiêu ngạo của đại tiểu thư: “Có điều Đường Ninh, mày thắng rồi thì sao? Mẹ mày vẫn là mát rồi, ha ha…”
“Ai nói với cô là mẹ tôi mắt rồi?” Đường Ninh vốn đang uống canh mà Mặc Đình mang cho cô, nhưng sau khi nghe thấy câu này của Đường Huyên, cô đặt bát canh xuống, lại lạnh nhạt nhìn Đường Huyên: “Tôi nói câu này khi nào? “
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngưng trọng, đặc biệt là những cổ đông thường ngày nhắm vào Hạ Ngọc Linh. Bởi vì lúc này, trong lòng bọn họ biết rất rõ Đường Ninh không chỉ sẽ ân uy tịnh thi, còn sẽ giết gà dọa khi.
“Những năm qua, mẹ tôi ở Đường gia đã nhận hét uất ức.
Thực ra bà ấy cũng không thích thú gì với vị trí tổng giám đốc của Đường Thị. Bà ấy tất cả đều là vì tôi…”
“Vì vậy, khó khăn của người làm mẹ, con gái là tôi đương nhiên cũng đáng trách.”
“Đường Ninh tôi những năm qua đã trải qua vô số khó khăn trong làng giải trí, cuối cùng rút ra được một cách đối nhân xử thế, đó là người không phạm ta, ta không phạm người.”
“Nếu có ai cảm thấy mẹ con chúng tôi dễ bắt nạt, thì cứ việc tới…”
“Đường Ninh tôi hôm nay nói những lời tục tĩu này trước mặt. Lần sau, tôi tuyệt đối không nương tay.”
*Hôm nay Đường Huyên có thể trở thành phế nhân, ngày mai cũng có thể là người khác, có tiền thì mọi người cùng kiếm, không có tiền thì rút vồn, rất đơn giản. Tôi rất ghét ai động tay động chân sau lưng…”
“Cuối cùng, Đường Huyên, tôi có lẽ lại phải phụ sự kỳ vọng của cô rồi. Bởi vì…” Nói xong, Đường Ninh quay đầu ra hiệu cho mọi người nhìn lên lầu, chỉ thấy một người phụ nữ tao nhã không biết đã đứng trên bậc thang từ lúc nào.
Hơn nữa đã đổi sang mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái và thanh lịch …
Hạ Ngọc Linh …2!
Làm sao có thể?
Đường Huyên nhìn Hạ Ngọc Linh từng bước tới gần mình, lông tơ toàn thân dựng hết lên..
“Bà đừng tới đây…”
Đường Huyên lùi về phía sau hai bước, khóe miệng có chút run rầy, trong chốc lát, cô ta thậm chí cảm thấy thứ mình nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Hạ Ngọc Linh sao có thể không có việc gì được chứ?
“Cha… Con về rồi.” Hạ Ngọc Linh trực tiếp đi đến bên cạnh ông cụ Đường, vươn tay ôm lấy Đường Ninh: “Tại Thụy Sĩ, tôi bị bắt cóc, nhưng thật đáng tiếc tôi có một người con rễ tốt, nó từ trên trời rơi xuống cứu tôi. Nên tôi mới có thể bình an vô sự. “
Tất cả những người có mặt đều im lặng không lên tiếng, chỉ ngồi xem kịch.
Sau khi Hạ Ngọc Linh buông Đường Ninh ra, bà trực tiếp bước đến bên cạnh Đường Huyên, tiếp đó thừa lúc vô ý đột nhiên tát cô ta một bạt tai: “Máy năm nay tôi đối xử với cô không tệ, nhưng cô lại lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn!
Đường Huyên, nếu không phải vì đứa con trong bụng của cô, tôi sẽ không chỉ cho cô một cái tát đâu.”
Đường Huyên chịu lực không đứng vững, trực tiếp ngã khuyu xuống, hai mắt trừng lớn, mà trong con ngươi không có tiêu điểm.
Bởi vì cô ta đã hiểu từ lúc Hạ Ngọc Linh đi Thụy Sĩ đến khi bà ấy xuất hiện, thực ra đều là một vở kịch mà bọn họ thuận nước đầy thuyền, mục đích là để cô ta trắng tay.
“Các người lại dám gạt tôi?”
Việc đã đến này, giấy chuyển nhượng cổ phần của cô ta cũng đã ký, cho dù cô ta có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn.
Vì vậy, ông cụ Đường trực tiếp quay đầu lại nói với quản gia: “Đưa đại tiểu thư về phòng, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc.”
“Ông nội, ông cũng biết có phải không?”
Đường Huyên kích động đứng dậy, căm tức nhìn ông cụ Đường: “Nên ông cũng liên kết với bọn họ lừa con, lừa cháu gái của ông!”
“Thế nhưng cho tới bây giờ, con vẫn không chịu nhận sai.”
“Không cần các người giả mù sa mưa!” Đường Huyên ngắng đầu nói, cho dù đến nước này cô ta vẫn không bỏ được sự kiêu ngạo của đại tiểu thư: “Có điều Đường Ninh, mày thắng rồi thì sao? Mẹ mày vẫn là mát rồi, ha ha…”
“Ai nói với cô là mẹ tôi mắt rồi?” Đường Ninh vốn đang uống canh mà Mặc Đình mang cho cô, nhưng sau khi nghe thấy câu này của Đường Huyên, cô đặt bát canh xuống, lại lạnh nhạt nhìn Đường Huyên: “Tôi nói câu này khi nào? “
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngưng trọng, đặc biệt là những cổ đông thường ngày nhắm vào Hạ Ngọc Linh. Bởi vì lúc này, trong lòng bọn họ biết rất rõ Đường Ninh không chỉ sẽ ân uy tịnh thi, còn sẽ giết gà dọa khi.
“Những năm qua, mẹ tôi ở Đường gia đã nhận hét uất ức.
Thực ra bà ấy cũng không thích thú gì với vị trí tổng giám đốc của Đường Thị. Bà ấy tất cả đều là vì tôi…”
“Vì vậy, khó khăn của người làm mẹ, con gái là tôi đương nhiên cũng đáng trách.”
“Đường Ninh tôi những năm qua đã trải qua vô số khó khăn trong làng giải trí, cuối cùng rút ra được một cách đối nhân xử thế, đó là người không phạm ta, ta không phạm người.”
“Nếu có ai cảm thấy mẹ con chúng tôi dễ bắt nạt, thì cứ việc tới…”
“Đường Ninh tôi hôm nay nói những lời tục tĩu này trước mặt. Lần sau, tôi tuyệt đối không nương tay.”
*Hôm nay Đường Huyên có thể trở thành phế nhân, ngày mai cũng có thể là người khác, có tiền thì mọi người cùng kiếm, không có tiền thì rút vồn, rất đơn giản. Tôi rất ghét ai động tay động chân sau lưng…”
“Cuối cùng, Đường Huyên, tôi có lẽ lại phải phụ sự kỳ vọng của cô rồi. Bởi vì…” Nói xong, Đường Ninh quay đầu ra hiệu cho mọi người nhìn lên lầu, chỉ thấy một người phụ nữ tao nhã không biết đã đứng trên bậc thang từ lúc nào.
Hơn nữa đã đổi sang mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái và thanh lịch …
Hạ Ngọc Linh …2!
Làm sao có thể?
Đường Huyên nhìn Hạ Ngọc Linh từng bước tới gần mình, lông tơ toàn thân dựng hết lên..
“Bà đừng tới đây…”
Đường Huyên lùi về phía sau hai bước, khóe miệng có chút run rầy, trong chốc lát, cô ta thậm chí cảm thấy thứ mình nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Hạ Ngọc Linh sao có thể không có việc gì được chứ?
“Cha… Con về rồi.” Hạ Ngọc Linh trực tiếp đi đến bên cạnh ông cụ Đường, vươn tay ôm lấy Đường Ninh: “Tại Thụy Sĩ, tôi bị bắt cóc, nhưng thật đáng tiếc tôi có một người con rễ tốt, nó từ trên trời rơi xuống cứu tôi. Nên tôi mới có thể bình an vô sự. “
Tất cả những người có mặt đều im lặng không lên tiếng, chỉ ngồi xem kịch.
Sau khi Hạ Ngọc Linh buông Đường Ninh ra, bà trực tiếp bước đến bên cạnh Đường Huyên, tiếp đó thừa lúc vô ý đột nhiên tát cô ta một bạt tai: “Máy năm nay tôi đối xử với cô không tệ, nhưng cô lại lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn!
Đường Huyên, nếu không phải vì đứa con trong bụng của cô, tôi sẽ không chỉ cho cô một cái tát đâu.”
Đường Huyên chịu lực không đứng vững, trực tiếp ngã khuyu xuống, hai mắt trừng lớn, mà trong con ngươi không có tiêu điểm.
Bởi vì cô ta đã hiểu từ lúc Hạ Ngọc Linh đi Thụy Sĩ đến khi bà ấy xuất hiện, thực ra đều là một vở kịch mà bọn họ thuận nước đầy thuyền, mục đích là để cô ta trắng tay.
“Các người lại dám gạt tôi?”
Việc đã đến này, giấy chuyển nhượng cổ phần của cô ta cũng đã ký, cho dù cô ta có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn.
Vì vậy, ông cụ Đường trực tiếp quay đầu lại nói với quản gia: “Đưa đại tiểu thư về phòng, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc.”
“Ông nội, ông cũng biết có phải không?”
Đường Huyên kích động đứng dậy, căm tức nhìn ông cụ Đường: “Nên ông cũng liên kết với bọn họ lừa con, lừa cháu gái của ông!”
“Thế nhưng cho tới bây giờ, con vẫn không chịu nhận sai.”
/1589
|