*Sao nào? Bây giờ muốn nhận thua vẫn còn kịp đấy.
Đường tứ thiếu, cậu phải nghĩ kỹ, Hứa Thanh Nhan là con gái tôi, vì con gái tôi mà chịu để tôi đánh, đáng giá không?”
“Ra tay đi.” Đường Tĩnh Tuyên nói thẳng.
Cha Hứa là tên côn đồ, dù trong làm ăn hay trong gia đình, ông ta luôn phải làm chúa tể của người khác. Cho nên nắm tay của ông ta vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tốc độ kinh người và cực kỳ mạnh mẽ. Đường Tĩnh Tuyên nhanh chóng né, chỉ suýt chút nữa là bị cha Hứa đánh lệch mũi.
Chỉ một chiêu này cũng đủ để cha Hứa kinh ngạc, bởi vì chưa có ai thể nhanh chóng né nắm tay của ông ta như vậy, cho dù là đồng bạn cùng ông ta luyện quyền nhiều năm, có đôi khi cũng không thể tránh né công kích từ ông ta.
Vậy mà Đường Tĩnh Tuyên có thể né được?
Thú vị đấy.
Cả bản thân Đường Tĩnh Tuyên, lẫn mục đích cậu đánh nhau với ông ta.
Đường Tĩnh Tuyên đúng là từng luyện võ, hồi còn đi học cũng được xưng là nhân vật làm mưa làm gió, nhưng mà dù gì cậu ấy vẫn còn trẻ, không không già đời được như: cha Hứa, nên chỉ sau vài đòn, cậu đã hơi mệt mỏi, mồ hôi chảy đầm đìa.
Cha Hứa nhân cơ hội liền công, từng quyền thấu thịt. Cuối cùng, Đường Tĩnh Tuyên bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, nhưng mà cậu ấy vẫn không định cúi đầu, cũng không nhận thua, cậu ấy thậm chí còn không muốn sống nhảy tiếp tục tiến lên, hung hăng đè cha Hứa xuống đất, khí chất tỏa ra như một chú báo hung bạo và tàn nhẫn, muốn xé người tan xương nát thịt.
Cha Hứa bị Đường Tĩnh Tuyên đánh vỡ khóe miệng, nhưng ông ta lại cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Ông ta ngứa mắt nhất chính nhân quân tử, nếu Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp nhận thua, có lẽ cả đời này ông ta sẽ xem thường Đường Tĩnh Tuyên, nhưng mà……
Thấy Đường Tĩnh Tuyên muốn thắng một cách liều mạng như thế, ông ta ngược lại còn cười nói: “Cậu thắng, tôi nhận thua.”
Đường Tĩnh Tuyên thở hổn hển lật người ngồi sang bên cạnh, nghỉ một lúc mới dò hỏi cha Hứa: “Ông nói thật?”
“Nể cậu có lá gan, nếu Thanh Nhan cũng phản kháng giống cậu, con nhóc đó sẽ không bị đánh từ lâu rồi.” Nói xong, cha Hứa lau vết máu trên khóe miệng, xoay người rời khỏi phòng luyện công nhà mình.
Đường Tĩnh Tuyên không hiểu ý của cha Hứa.
Mà lúc này, Hứa Thanh Nhan vẫn luôn đi qua đi lại trong phòng, bởi vì cô ấy không biết Đường Tĩnh Tuyên thế nào rồi, hay là đã bị cha mình ăn đến cặn bã đều không còn?
Hứa Thanh Nhan muốn lén đi xem, nhưng đúng lúc này, cha Hứa bỗng nhiên đẩy phòng Hứa Thanh Nhan ra……
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Nhan căng thẳng toàn thân, vẻ mặt cảnh giác nhìn cha Hứa. Kỳ tích thay, lúc này cha Hứa lại không ra tay với cô ấy.
“Thằng nhóc nhà họ Đường kia đúng là có vài phần quyết đoán, chuẩn bị rồi xuống ăn bữa sáng đi.”
Hứa Thanh Nhan lập tức bày ra biểu tình như nhìn thấy quỷ vậy, bởi vì cô ấy chưa từng cùng cha Hứa nói chuyện nhẹ nhàng như thế, Đường Tĩnh Tuyên làm được bằng cách nào?
“Nghe nói hai đứa là bạn học cũ, bạn học mà có thể làm được đến mức này đúng là không tệ, nhưng nếu biến thành con rễ của cha, cha cũng không phải là không chấp nhận được.”
*Hử?” Hứa Thanh Nhan bỗng nhiên ngơ ngác.
Bạn học với con rễ là sao? . Tiên Hiệp Hay
Cha Hứa liếc Hứa Thanh Nhan một cái, không nói thêm gì nữa. Đương nhiên, Hứa Thanh Nhan cũng không nghĩ sâu xa thêm.
Rất nhanh, hai người đã quay lại phòng khách. Lần này, Đường Tĩnh Tuyên cũng ở vào bàn ăn, nhưng trên mặt lại có thêm không ít vết thương.
“Tĩnh Tuyên……”
“Không sao, đây là tiêu chí của một người đàn ông.”
Đường Tĩnh Tuyên cười đẩy bàn tay phải đang duỗi ra của Hứa Thanh Nhan, còn thì thầm bên tai cô ấy: “Thật ra tôi còn đòn sát thủ chưa lấy ra, đó chính là mẹ kế của cậu, nhưng phải chờ tôi luyện được đê tiện hơn mới thử lại được.”
“Cậu ăn bao nhiêu đòn từ cha tôi?”
“Cha cậu cũng không chiếm thoải mái được bao nhiêu.”
Đường Tĩnh Tuyên âm thầm nhìn vị trí bị cắn và bị thương của cha Hứa: “Cha cậu tạm thời sẽ không đánh cậu, cho nên cậu có thể yên tâm.”
“Thì thầm cái gì, đừng tưởng tôi không nghe thấy gì.” Cha Hứa trừng mắt với hai người: “Tôi thừa nhận, phương thức xử sự ngày thường của tôi đúng là hơi bạo lực, nhưng mà tôi là người như thế, đây là cách thể hiện của tôi. Thanh Nhan, con quen rồi hay muốn giết cha cũng thế thôi, cha chính là như vậy, không đổi được.”
Đường tứ thiếu, cậu phải nghĩ kỹ, Hứa Thanh Nhan là con gái tôi, vì con gái tôi mà chịu để tôi đánh, đáng giá không?”
“Ra tay đi.” Đường Tĩnh Tuyên nói thẳng.
Cha Hứa là tên côn đồ, dù trong làm ăn hay trong gia đình, ông ta luôn phải làm chúa tể của người khác. Cho nên nắm tay của ông ta vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tốc độ kinh người và cực kỳ mạnh mẽ. Đường Tĩnh Tuyên nhanh chóng né, chỉ suýt chút nữa là bị cha Hứa đánh lệch mũi.
Chỉ một chiêu này cũng đủ để cha Hứa kinh ngạc, bởi vì chưa có ai thể nhanh chóng né nắm tay của ông ta như vậy, cho dù là đồng bạn cùng ông ta luyện quyền nhiều năm, có đôi khi cũng không thể tránh né công kích từ ông ta.
Vậy mà Đường Tĩnh Tuyên có thể né được?
Thú vị đấy.
Cả bản thân Đường Tĩnh Tuyên, lẫn mục đích cậu đánh nhau với ông ta.
Đường Tĩnh Tuyên đúng là từng luyện võ, hồi còn đi học cũng được xưng là nhân vật làm mưa làm gió, nhưng mà dù gì cậu ấy vẫn còn trẻ, không không già đời được như: cha Hứa, nên chỉ sau vài đòn, cậu đã hơi mệt mỏi, mồ hôi chảy đầm đìa.
Cha Hứa nhân cơ hội liền công, từng quyền thấu thịt. Cuối cùng, Đường Tĩnh Tuyên bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, nhưng mà cậu ấy vẫn không định cúi đầu, cũng không nhận thua, cậu ấy thậm chí còn không muốn sống nhảy tiếp tục tiến lên, hung hăng đè cha Hứa xuống đất, khí chất tỏa ra như một chú báo hung bạo và tàn nhẫn, muốn xé người tan xương nát thịt.
Cha Hứa bị Đường Tĩnh Tuyên đánh vỡ khóe miệng, nhưng ông ta lại cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Ông ta ngứa mắt nhất chính nhân quân tử, nếu Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp nhận thua, có lẽ cả đời này ông ta sẽ xem thường Đường Tĩnh Tuyên, nhưng mà……
Thấy Đường Tĩnh Tuyên muốn thắng một cách liều mạng như thế, ông ta ngược lại còn cười nói: “Cậu thắng, tôi nhận thua.”
Đường Tĩnh Tuyên thở hổn hển lật người ngồi sang bên cạnh, nghỉ một lúc mới dò hỏi cha Hứa: “Ông nói thật?”
“Nể cậu có lá gan, nếu Thanh Nhan cũng phản kháng giống cậu, con nhóc đó sẽ không bị đánh từ lâu rồi.” Nói xong, cha Hứa lau vết máu trên khóe miệng, xoay người rời khỏi phòng luyện công nhà mình.
Đường Tĩnh Tuyên không hiểu ý của cha Hứa.
Mà lúc này, Hứa Thanh Nhan vẫn luôn đi qua đi lại trong phòng, bởi vì cô ấy không biết Đường Tĩnh Tuyên thế nào rồi, hay là đã bị cha mình ăn đến cặn bã đều không còn?
Hứa Thanh Nhan muốn lén đi xem, nhưng đúng lúc này, cha Hứa bỗng nhiên đẩy phòng Hứa Thanh Nhan ra……
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Nhan căng thẳng toàn thân, vẻ mặt cảnh giác nhìn cha Hứa. Kỳ tích thay, lúc này cha Hứa lại không ra tay với cô ấy.
“Thằng nhóc nhà họ Đường kia đúng là có vài phần quyết đoán, chuẩn bị rồi xuống ăn bữa sáng đi.”
Hứa Thanh Nhan lập tức bày ra biểu tình như nhìn thấy quỷ vậy, bởi vì cô ấy chưa từng cùng cha Hứa nói chuyện nhẹ nhàng như thế, Đường Tĩnh Tuyên làm được bằng cách nào?
“Nghe nói hai đứa là bạn học cũ, bạn học mà có thể làm được đến mức này đúng là không tệ, nhưng nếu biến thành con rễ của cha, cha cũng không phải là không chấp nhận được.”
*Hử?” Hứa Thanh Nhan bỗng nhiên ngơ ngác.
Bạn học với con rễ là sao? . Tiên Hiệp Hay
Cha Hứa liếc Hứa Thanh Nhan một cái, không nói thêm gì nữa. Đương nhiên, Hứa Thanh Nhan cũng không nghĩ sâu xa thêm.
Rất nhanh, hai người đã quay lại phòng khách. Lần này, Đường Tĩnh Tuyên cũng ở vào bàn ăn, nhưng trên mặt lại có thêm không ít vết thương.
“Tĩnh Tuyên……”
“Không sao, đây là tiêu chí của một người đàn ông.”
Đường Tĩnh Tuyên cười đẩy bàn tay phải đang duỗi ra của Hứa Thanh Nhan, còn thì thầm bên tai cô ấy: “Thật ra tôi còn đòn sát thủ chưa lấy ra, đó chính là mẹ kế của cậu, nhưng phải chờ tôi luyện được đê tiện hơn mới thử lại được.”
“Cậu ăn bao nhiêu đòn từ cha tôi?”
“Cha cậu cũng không chiếm thoải mái được bao nhiêu.”
Đường Tĩnh Tuyên âm thầm nhìn vị trí bị cắn và bị thương của cha Hứa: “Cha cậu tạm thời sẽ không đánh cậu, cho nên cậu có thể yên tâm.”
“Thì thầm cái gì, đừng tưởng tôi không nghe thấy gì.” Cha Hứa trừng mắt với hai người: “Tôi thừa nhận, phương thức xử sự ngày thường của tôi đúng là hơi bạo lực, nhưng mà tôi là người như thế, đây là cách thể hiện của tôi. Thanh Nhan, con quen rồi hay muốn giết cha cũng thế thôi, cha chính là như vậy, không đổi được.”
/1589
|