“Nhị gia, có phải anh quên là anh đã đồng ý điều gì với em không?” Trước bàn ăn, Diệp Lam vẫn giữ im lặng một lúc lâu bỗng nhiên lên tiếng với cha Hứa: “Anh hứa với em là giữa em với con gái, anh vĩnh viễn sẽ chọn em, nhưng bây giờ thì sao? Anh đang định giải hòa với con gái anh?”
“Giải hòa?” Cha Hứa khó hiểu nhìn Diệp Lam: “Anh nói thê bao giờ? Anh vẫn đặt em lên vị trí đầu mà. Hứa Thanh Nhan là con gái của anh, anh muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng, còn người khác muốn xuất đầu thì phải xem người đó có khả năng đó không đã.”
Nếu như là ở thời cổ đại, thì tính cách của cha Hứa như thế, chắc chắn có thể xứng đáng gọi là kiêu hùng (*).
€) là người hùng nhưng ngang ngược có dã tâm.
Tính tình ông ta tàn nhẫn ngang ngược, lại còn đa nghị, cho dù là chỉnh đốn con gái ruột của mình cũng tuyệt đối không chút nương tay, nhưng khi đối với Diệp Lam, thì có thể gọi là nói gì nghe đó.
Nếu là như thế, vậy thì Hứa Thanh Nhan chính là người thua cuộc trong trận chiến này.
Bởi vì đối với cha Hứa mà nói, cô ta chính là người không thể thiếu được.
Sắc mặt của cha Hứa có phần hơi nhợt nhạt, đôi tay cầm bộ dụng cụ ăn, không khỏi có chút run rấy: “Nếu không phải vì sợ cha bị người đàn bà này lừa đến mức chỉ còn hai bàn tay trắng, thì con sớm đã rời nơi này rồi.” . Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRUMtruy en. o r g ]
*Ò2 Con là lo lắng cho cha hay là lo lắng cho tài sản thừa kế của con? Hứa Thanh Nhan, cha nói cho mày biết, Hứa Thị là do chính cha xây dựng lên từ hai bàn tay trắng, cha muốn cho ai thì cho người đó, cho dù là cha có quyên góp đi hết toàn bộ, thì mày cũng chỉ có thể mở to mắt lên mà nhìn cho cha.” Cha Hứa nói với giọng điệu vô cùng bạc bếo.
“Cha là đang ép con sống chết cùng với người đàn bà này.” Hứa Thanh Nhan chỉ vào Diệp Lam, nói.
“Muốn chết thì mày đi chết đi, đừng có kéo theo vợ của cha.” Đầu của cha Hứa cũng không ngắng lên, trực tiếp trả lời Hứa Thanh Nhan, sau khi nói xong thì cũng bỏ dao nĩa xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng đông cứng lại, bởi vì bây giờ Hứa Thanh Nhan chỉ có thể kiềm nén nước mắt lại, hơn nữa vừa duy trì sự điềm tĩnh, lại vừa nuốt ngược nước mắt lại vào trong.
Thấy như vậy, Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên đứng dậy, nói với Hứa Thanh Nhan: “Bây giờ, đi với tôi, nếu không tôi không thể đảm bảo rằng tôi vẫn có thể khống chế được bản thân mình.”
“Cậu có thể thắng sao?” Cha Hứa hỏi lại đầy mỉa mai.
“Tôi cũng chẳng yêu cầu bao nhiêu lợi ích cả.” Đường Tĩnh Tuyên lạnh lùng.
Hứa Thanh Nhan ngồi ngay tại chỗ, không động đậy.
“Thanh Nhan…”
Hứa Thanh Nhan rất lâu sau cũng không nói ra một lời nào, thế nhưng lúc này, Diệp Lam lại mang theo một nụ cười thắng lợi, nhìn Hứa Thanh Nhan đầy khiêu khích.
Hứa Thanh Nhan hít sâu, sau đó từ chối lời đề nghị của Đường Tĩnh Tuyên: “Ở đây là nhà tôi, tôi không đi đâu cả.”
“Cậu nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi kêu cậu đi theo với tôi ra ngoài để hít thở không khí thôi!” Đường Tĩnh Tuyên nói xong, trực tiếp kéo Hứa Thanh Nhan muốn đi khỏi phòng khách của Hứa gia, thế nhưng, lúc này, giọng của Diệp Lam lại truyền đến phía sau hai người.
*Về sớm một chút, trong nhà vẫn còn một đống quần áo.
đang đợi cô xử lý đó, để cho người làm làm, tôi không yên tâm.”
Đường Tĩnh Tuyên làm ra vẻ hoàn toàn không nghe thấy, cũng định bịt tai Hứa Thanh Nhan lại, sau khi hai người lên xe, Đường Tĩnh Tuyên mới vịn vào vai của Hứa Thanh nhan hỏi: “Cậu như thế bao nhiêu năm rồi?”
“Từ khi người đàn bà đó gả vào nhà lúc 20 tuổi.” Hứa Thanh Nhan trả lời.
“Cậu chưa bao giờ nghĩ qua cách đối phó sao?”
“Bất luận là tôi làm cái gì, thì cũng đều là lỗi của tôi, điều này có còn cần thiết nữa không?” Hứa Thanh Nham tự tỉ trả lời Đường Tĩnh Tuyên: “Những chuyện mà hôm nay cậu làm vì tôi, đã đủ nhiều rồi, Tĩnh Tuyên, cậu không nhất thiết phải vì tôi mà đắc tội với cha tôi, dẫu sao, Đường Thị và Hứa Thị vẫn phải tiếp tục hợp tác.
“Khỉ con, tôi tin là cậu đã từng làm qua tất cả mọi nỗ lực, nhưng vẫn còn một loại nỗ lực, cậu nhất định vẫn chưa nếm trải qua.” Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên nhanh trí nghĩ ra cách, chớp chớp mắt với Hứa Thanh Nhan.
“Có ý gì?”
Đường Tĩnh Tuyên không nói gì, chỉ khởi động cho xe chạy, đưa Hứa Thanh Nhan chạy thẳng đến điểm đến. Chỉ cần là về mặt thể chất, cậu đều có thể ra tay được, thế nhưng, cậu trời sinh chính là sợ đấu đá lẫn nhau, cho dù là đã trải qua một thời gian dài như vậy trong giới giải trí, nhưng cậu vẫn không giỏi về việc bày mưu lập kế những thủ đoạn đó.
Nhưng mà, người này thì có thế!
Vì vậy, Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp đưa Hứa Thanh Nhan đi đến Khải Duyệt Đề Cảnh.
“Giải hòa?” Cha Hứa khó hiểu nhìn Diệp Lam: “Anh nói thê bao giờ? Anh vẫn đặt em lên vị trí đầu mà. Hứa Thanh Nhan là con gái của anh, anh muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng, còn người khác muốn xuất đầu thì phải xem người đó có khả năng đó không đã.”
Nếu như là ở thời cổ đại, thì tính cách của cha Hứa như thế, chắc chắn có thể xứng đáng gọi là kiêu hùng (*).
€) là người hùng nhưng ngang ngược có dã tâm.
Tính tình ông ta tàn nhẫn ngang ngược, lại còn đa nghị, cho dù là chỉnh đốn con gái ruột của mình cũng tuyệt đối không chút nương tay, nhưng khi đối với Diệp Lam, thì có thể gọi là nói gì nghe đó.
Nếu là như thế, vậy thì Hứa Thanh Nhan chính là người thua cuộc trong trận chiến này.
Bởi vì đối với cha Hứa mà nói, cô ta chính là người không thể thiếu được.
Sắc mặt của cha Hứa có phần hơi nhợt nhạt, đôi tay cầm bộ dụng cụ ăn, không khỏi có chút run rấy: “Nếu không phải vì sợ cha bị người đàn bà này lừa đến mức chỉ còn hai bàn tay trắng, thì con sớm đã rời nơi này rồi.” . Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRUMtruy en. o r g ]
*Ò2 Con là lo lắng cho cha hay là lo lắng cho tài sản thừa kế của con? Hứa Thanh Nhan, cha nói cho mày biết, Hứa Thị là do chính cha xây dựng lên từ hai bàn tay trắng, cha muốn cho ai thì cho người đó, cho dù là cha có quyên góp đi hết toàn bộ, thì mày cũng chỉ có thể mở to mắt lên mà nhìn cho cha.” Cha Hứa nói với giọng điệu vô cùng bạc bếo.
“Cha là đang ép con sống chết cùng với người đàn bà này.” Hứa Thanh Nhan chỉ vào Diệp Lam, nói.
“Muốn chết thì mày đi chết đi, đừng có kéo theo vợ của cha.” Đầu của cha Hứa cũng không ngắng lên, trực tiếp trả lời Hứa Thanh Nhan, sau khi nói xong thì cũng bỏ dao nĩa xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng đông cứng lại, bởi vì bây giờ Hứa Thanh Nhan chỉ có thể kiềm nén nước mắt lại, hơn nữa vừa duy trì sự điềm tĩnh, lại vừa nuốt ngược nước mắt lại vào trong.
Thấy như vậy, Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên đứng dậy, nói với Hứa Thanh Nhan: “Bây giờ, đi với tôi, nếu không tôi không thể đảm bảo rằng tôi vẫn có thể khống chế được bản thân mình.”
“Cậu có thể thắng sao?” Cha Hứa hỏi lại đầy mỉa mai.
“Tôi cũng chẳng yêu cầu bao nhiêu lợi ích cả.” Đường Tĩnh Tuyên lạnh lùng.
Hứa Thanh Nhan ngồi ngay tại chỗ, không động đậy.
“Thanh Nhan…”
Hứa Thanh Nhan rất lâu sau cũng không nói ra một lời nào, thế nhưng lúc này, Diệp Lam lại mang theo một nụ cười thắng lợi, nhìn Hứa Thanh Nhan đầy khiêu khích.
Hứa Thanh Nhan hít sâu, sau đó từ chối lời đề nghị của Đường Tĩnh Tuyên: “Ở đây là nhà tôi, tôi không đi đâu cả.”
“Cậu nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi kêu cậu đi theo với tôi ra ngoài để hít thở không khí thôi!” Đường Tĩnh Tuyên nói xong, trực tiếp kéo Hứa Thanh Nhan muốn đi khỏi phòng khách của Hứa gia, thế nhưng, lúc này, giọng của Diệp Lam lại truyền đến phía sau hai người.
*Về sớm một chút, trong nhà vẫn còn một đống quần áo.
đang đợi cô xử lý đó, để cho người làm làm, tôi không yên tâm.”
Đường Tĩnh Tuyên làm ra vẻ hoàn toàn không nghe thấy, cũng định bịt tai Hứa Thanh Nhan lại, sau khi hai người lên xe, Đường Tĩnh Tuyên mới vịn vào vai của Hứa Thanh nhan hỏi: “Cậu như thế bao nhiêu năm rồi?”
“Từ khi người đàn bà đó gả vào nhà lúc 20 tuổi.” Hứa Thanh Nhan trả lời.
“Cậu chưa bao giờ nghĩ qua cách đối phó sao?”
“Bất luận là tôi làm cái gì, thì cũng đều là lỗi của tôi, điều này có còn cần thiết nữa không?” Hứa Thanh Nham tự tỉ trả lời Đường Tĩnh Tuyên: “Những chuyện mà hôm nay cậu làm vì tôi, đã đủ nhiều rồi, Tĩnh Tuyên, cậu không nhất thiết phải vì tôi mà đắc tội với cha tôi, dẫu sao, Đường Thị và Hứa Thị vẫn phải tiếp tục hợp tác.
“Khỉ con, tôi tin là cậu đã từng làm qua tất cả mọi nỗ lực, nhưng vẫn còn một loại nỗ lực, cậu nhất định vẫn chưa nếm trải qua.” Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên nhanh trí nghĩ ra cách, chớp chớp mắt với Hứa Thanh Nhan.
“Có ý gì?”
Đường Tĩnh Tuyên không nói gì, chỉ khởi động cho xe chạy, đưa Hứa Thanh Nhan chạy thẳng đến điểm đến. Chỉ cần là về mặt thể chất, cậu đều có thể ra tay được, thế nhưng, cậu trời sinh chính là sợ đấu đá lẫn nhau, cho dù là đã trải qua một thời gian dài như vậy trong giới giải trí, nhưng cậu vẫn không giỏi về việc bày mưu lập kế những thủ đoạn đó.
Nhưng mà, người này thì có thế!
Vì vậy, Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp đưa Hứa Thanh Nhan đi đến Khải Duyệt Đề Cảnh.
/1589
|