Mặc Đình đi làm, vì vậy trong nhà chỉ có Đường Ninh và một người làm, cũng vì không muốn để cho người khác nhìn ra phần bụng của mình, Đường Ninh lần nữa chọn cách ôm gói để che đi phần bụng của mình.
“Chị, chị giúp Thanh Nhan đi…”
“Có cần xử lý vết thương trên mặt tụi em trước không?”
Đường Ninh vội vàng ra hiệu cho Đường Tĩnh Tuyên đi tìm hộp thuốc mang đến, vừa giúp hai người bôi thuốc, vừa truy hỏi: “Nói đi, muốn chị làm cái gì?”
Bỏ ra một ít thời gian, Đường Tĩnh Tuyên đem mối quan hệ yêu ghét giữa Hứa Thanh Nhan và Diệp Lam, nói đơn giản qua một lần, đương nhiên, vết thương trên người của Hứa Thanh Nhan, cũng là minh chứng tốt nhát.
Nếu như chỉ là cha Hứa, có lẽ chuyện đã dễ dàng giải quyết tốt đẹp rồi, nhưng bây giờ bên trong còn xen lẫn cả một Diệp Lam…
“Diệp Lam này, chính là nữ chính trong “Sinh tồn” đó à? Là cái người thua chị đó à?” Đường Ninh chợt nhớ ra chuyện này.
*Ừm.” Đường Tĩnh Tuyên gật đầu.
“Nhưng mà chị cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác…” Đường Ninh lắc đầu, tuy là đối tác, nhưng suy cho cùng cũng không thân đến mức độ đó.
“Thì chị suy nghĩ lại đi…toàn thân Thanh Nhan đều là vết thương đói!”
“Sao em không tự mình động não đi?” Đường Ninh cười hỏi lại.
“Em không có sở trường trong chuyện đấu đá lẫn nhau, chị, chị đừng làm khó em mà, em có thể đồng ý với chị những chuyện khác.” Đường Tĩnh Tuyên bát lực nói: “Nếu như em có khả năng này, cũng không đến nỗi đi đến bước này ngày hôm nay.”
Đường Ninh biết Đường Tĩnh Tuyên lại nghĩ đến chuyện trước đây, thế là khoát tay nói với Đường Tĩnh Tuyên: “Em đi đi, để Hứa tiểu thử ở lại.”
Đường Tĩnh Tuyên vừa nghe Đường Ninh nói như thế, thì biết đã có hy vọng, thế là lập tức đứng dậy, và rời thẳng đi vô cùng phần khởi.
Nhưng sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Đường Ninh và Hứa Thanh Nhan, Đường Ninh nhìn Hứa Thanh Nhan chằm chằm, sau đó mang theo một biểu cảm có hơi nghiêm nghị nói với Hứa Thanh Nhan: “Trong trực giác, thì em sẽ không hại Tĩnh Tuyên, chị cũng có thể giúp em, dù sao, chị cũng có vài món nợ muốn tính sổ với Diệp Lam.”
“Nhưng mà chị Ninh…Diệp Lam có cha em chống lưng, em đã nghĩ ra vô số cách rồi, nhưng mỗi lần như thế cũng chỉ bị hành hạ độc ác hơn mà thôi.”
*Đó là do em bị động.” Đường Ninh trực tiếp nói ra điểm khúc mắc của vấn đề.
“Chị Ninh, chị giúp em nhé, em thật sự rất muốn đuổi người đàn bà có âm mưu chiếm nhà chiếm đất người khác này ra khỏi cửa nhà em.”
Đường Ninh suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu với Hứa Thanh Nhan: “Có thể thử xem.”
Kỳ thực, cha Hứa có thể ngang ngược hung ác thế nào cơ: chứ? Chỉ cần là con người, thì không thể không có điểm yếu, nếu đã có điểm yếu, vậy thì sẽ có khả năng đánh hạ được người này.
Còn về phần Diệp Lam…
Cô ta đã từng hãm hại cô, món nợ này, cô còn chưa tìm Diệp Lam để tính sổ!
“Thanh Nhan, em phải nhớ lấy, lý do em ở lại Hứa gia, chỉ vì em là con gái của cha em, chứ không phải là vì không muốn để cho ông ấy bị lừa hay tổn thương! Ông ta đã dùng thân phận để ép em, vậy thì ông ta với thân phận là cha của em, trong tay em lại có cổ phần của Hứa Thị, em cũng có thể làm cách trái ngược lại.”
“Đừng sợ bị đánh đập gì cả, nếu như em nâng cao phong thái của mình lên, cha em ngược lại chưa chắc gì đã ra tay.”
“Còn về phần Diệp Lam, cách mà em có thẻ chọc cô ta tức chét, thật sự nhiều lắm…”
Hứa Thanh Nhan nghe mấy câu nói đơn giản này của Đường Ninh, liền lập tức biết rằng sự chênh lệch giữa mình và Đường Ninh, đây chính là sự khác biệt của một chuyên gia và một nghiệp dư.
“Còn nữa, đi thay đổi một chút hình tượng của bản thân đi, kiên cường lên, để chị nói, rồi em làm…chúng ta hãy thử trước đã.” Đường Ninh mỉm cười với Hứa Thanh Nhan: “Chị biết, em cũng đã từng giúp đỡ Tĩnh Tuyên!”
Không thu phục được cha Hứa sao?
Không đối phó được với Diệp Lam?
Không thể nào có chuyện đó!
Bởi vì phải phối hợp với địa vị kinh doanh của Hứa gia, vì vậy mà cho dù Hứa Thanh Nhan có không thích đi chăng nữa, cũng phải làm theo yêu cầu của cha Hứa biến bản thành trở thành một tiểu thư danh môn có khí chất thanh nhã.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Hứa Thanh Nhan đã rất lâu rồi không nghiên cứu qua cái gì là thích hợp, hay là con gái bây giờ thích những thứ gì, bởi vì cô chính là bộ mặt của Hứa Thị.
“Chị, chị giúp Thanh Nhan đi…”
“Có cần xử lý vết thương trên mặt tụi em trước không?”
Đường Ninh vội vàng ra hiệu cho Đường Tĩnh Tuyên đi tìm hộp thuốc mang đến, vừa giúp hai người bôi thuốc, vừa truy hỏi: “Nói đi, muốn chị làm cái gì?”
Bỏ ra một ít thời gian, Đường Tĩnh Tuyên đem mối quan hệ yêu ghét giữa Hứa Thanh Nhan và Diệp Lam, nói đơn giản qua một lần, đương nhiên, vết thương trên người của Hứa Thanh Nhan, cũng là minh chứng tốt nhát.
Nếu như chỉ là cha Hứa, có lẽ chuyện đã dễ dàng giải quyết tốt đẹp rồi, nhưng bây giờ bên trong còn xen lẫn cả một Diệp Lam…
“Diệp Lam này, chính là nữ chính trong “Sinh tồn” đó à? Là cái người thua chị đó à?” Đường Ninh chợt nhớ ra chuyện này.
*Ừm.” Đường Tĩnh Tuyên gật đầu.
“Nhưng mà chị cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác…” Đường Ninh lắc đầu, tuy là đối tác, nhưng suy cho cùng cũng không thân đến mức độ đó.
“Thì chị suy nghĩ lại đi…toàn thân Thanh Nhan đều là vết thương đói!”
“Sao em không tự mình động não đi?” Đường Ninh cười hỏi lại.
“Em không có sở trường trong chuyện đấu đá lẫn nhau, chị, chị đừng làm khó em mà, em có thể đồng ý với chị những chuyện khác.” Đường Tĩnh Tuyên bát lực nói: “Nếu như em có khả năng này, cũng không đến nỗi đi đến bước này ngày hôm nay.”
Đường Ninh biết Đường Tĩnh Tuyên lại nghĩ đến chuyện trước đây, thế là khoát tay nói với Đường Tĩnh Tuyên: “Em đi đi, để Hứa tiểu thử ở lại.”
Đường Tĩnh Tuyên vừa nghe Đường Ninh nói như thế, thì biết đã có hy vọng, thế là lập tức đứng dậy, và rời thẳng đi vô cùng phần khởi.
Nhưng sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Đường Ninh và Hứa Thanh Nhan, Đường Ninh nhìn Hứa Thanh Nhan chằm chằm, sau đó mang theo một biểu cảm có hơi nghiêm nghị nói với Hứa Thanh Nhan: “Trong trực giác, thì em sẽ không hại Tĩnh Tuyên, chị cũng có thể giúp em, dù sao, chị cũng có vài món nợ muốn tính sổ với Diệp Lam.”
“Nhưng mà chị Ninh…Diệp Lam có cha em chống lưng, em đã nghĩ ra vô số cách rồi, nhưng mỗi lần như thế cũng chỉ bị hành hạ độc ác hơn mà thôi.”
*Đó là do em bị động.” Đường Ninh trực tiếp nói ra điểm khúc mắc của vấn đề.
“Chị Ninh, chị giúp em nhé, em thật sự rất muốn đuổi người đàn bà có âm mưu chiếm nhà chiếm đất người khác này ra khỏi cửa nhà em.”
Đường Ninh suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu với Hứa Thanh Nhan: “Có thể thử xem.”
Kỳ thực, cha Hứa có thể ngang ngược hung ác thế nào cơ: chứ? Chỉ cần là con người, thì không thể không có điểm yếu, nếu đã có điểm yếu, vậy thì sẽ có khả năng đánh hạ được người này.
Còn về phần Diệp Lam…
Cô ta đã từng hãm hại cô, món nợ này, cô còn chưa tìm Diệp Lam để tính sổ!
“Thanh Nhan, em phải nhớ lấy, lý do em ở lại Hứa gia, chỉ vì em là con gái của cha em, chứ không phải là vì không muốn để cho ông ấy bị lừa hay tổn thương! Ông ta đã dùng thân phận để ép em, vậy thì ông ta với thân phận là cha của em, trong tay em lại có cổ phần của Hứa Thị, em cũng có thể làm cách trái ngược lại.”
“Đừng sợ bị đánh đập gì cả, nếu như em nâng cao phong thái của mình lên, cha em ngược lại chưa chắc gì đã ra tay.”
“Còn về phần Diệp Lam, cách mà em có thẻ chọc cô ta tức chét, thật sự nhiều lắm…”
Hứa Thanh Nhan nghe mấy câu nói đơn giản này của Đường Ninh, liền lập tức biết rằng sự chênh lệch giữa mình và Đường Ninh, đây chính là sự khác biệt của một chuyên gia và một nghiệp dư.
“Còn nữa, đi thay đổi một chút hình tượng của bản thân đi, kiên cường lên, để chị nói, rồi em làm…chúng ta hãy thử trước đã.” Đường Ninh mỉm cười với Hứa Thanh Nhan: “Chị biết, em cũng đã từng giúp đỡ Tĩnh Tuyên!”
Không thu phục được cha Hứa sao?
Không đối phó được với Diệp Lam?
Không thể nào có chuyện đó!
Bởi vì phải phối hợp với địa vị kinh doanh của Hứa gia, vì vậy mà cho dù Hứa Thanh Nhan có không thích đi chăng nữa, cũng phải làm theo yêu cầu của cha Hứa biến bản thành trở thành một tiểu thư danh môn có khí chất thanh nhã.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Hứa Thanh Nhan đã rất lâu rồi không nghiên cứu qua cái gì là thích hợp, hay là con gái bây giờ thích những thứ gì, bởi vì cô chính là bộ mặt của Hứa Thị.
/1589
|