Hai mắt Cố Lạc Hàn nhìn thẳng, sững sờ đứng ở đó, vẫn không nói được lời nào.
“Anh hai, anh sẽ tin sao?” Cố Lạc Bạch muốn đánh anh ấy: “Anh hai, anh đừng ngu ngốc nữa được không? Lúc trước xinh đẹp sáng sủa thì trong mắt cô ta chỉ toàn là anh cả, cô ta thà dùng thủ đoạn đê hèn cũng muốn được gả cho anh cả, chờ cô ta nghèo túng, bị nhà chúng ta đuổi ra khỏi nhà, cô ta sẽ giả vờ nói là đã hiểu lòng mình, cảm thấy chân ái của cô ta là anh, muốn gả cho anh, vừa nhìn là biết lợi dụng anh, đừng nói anh thật sự cho rằng cô ta hồi tâm chuyển ý yêu anh nhé?”
Khóe môi Cố Lạc Hàn run lên: "A Bạch, đừng nói vậy về chị Thái Vi, chị Thái Vi không phải loại người như vậy...!Anh thừa nhận lần này chị ấy đã tính kế anh cả, chị ấy đã sai, nhưng tình yêu là như thế, nó có thể khiến người khác phát điên, làm những điều phi lý, giống như anh..."
Anh ấy cười khổ: "Ở trong mắt mọi người, em thật ngu xuẩn, phải không?...!Em cũng không muốn thích chị Thái Vi, em cũng muốn thích một người phụ nữ mà mọi người có thể tán thành, nhưng em không làm được."
Anh ấy đau lòng lắc đầu: "Mặc dù là tình cảm của em, nhưng em không thể tự mình quyết định được.
Em đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thật sự không làm được..."
Anh ấy tuyệt vọng tự nói với bản thân rằng người mà Tề Thái Vi yêu là anh cả của mình, và anh ấy không nên yêu một người phụ nữ yêu anh cả của mình, điều đó là sai, nhưng anh ấy không thể làm được.
Anh ấy đã cố gắng trong một thời gian dài, với mong muốn có thể khoét sâu Tề Thái Vi ra khỏi trái tim mình bằng một con dao.
Anh ấy có rất nhiều dao mổ sắc bén, nhưng anh ấy không thể làm được điều này.
"Anh thực sự là..." Cố Lạc Bạch tức giận quay lại, muốn cạy đầu ra xem trong đầu Cố Lạc Hàn có cái gì.
“A Hàn, chúng ta là anh em cùng nhau lớn lên, không ai hiểu rõ em hơn anh.” Cố Thời Mộ nhìn Cố Lạc Hàn nhẹ nói:“Với những gì anh biết về em, nếu Tề Thái Vi dụ dỗ em, em cũng sẽ tin hết, em sẽ tin lời cô ta và cũng sẽ lấy cô ta làm vợ, để thực hiện ước mơ của mình trong nhiều năm qua."
Cố Lạc Hàn mở miệng: "Anh cả, em..."
Anh ấy chỉ nói được ba từ rồi lại ngậm miệng.
Anh ấy không thể nói bất cứ điều gì để bác bỏ.
Anh ấy không đủ can đảm để nói to với anh cả của mình rằng, không, em sẽ không.
Em sẽ không kết hôn với Tề Thái Vi.
Vì anh ấy không biết mình có làm được không.
Có lẽ như anh trai đã nói, chỉ cần Tề Thái Vi cầu xin anh ấy, dù anh ấy có hy sinh tất cả, anh ấy cũng sẽ kết hôn với Tề Thái Vi.
Điều anh ấy không làm được, anh ấy không muốn hứa.
Anh ấy không muốn trở thành một kẻ xấu xa nói không giữ lời, đặc biệt anh ấy không muốn lừa dối anh trai và em trai của mình.
Thấy Cố Lạc Hàn không hề phủ nhận, Cố Lạc Bạch tức giận nói: "Anh hai, như em đã nói trước đó, nếu anh thật sự dám kết hôn với cô ta, em sẽ không bao giờ tham dự hôn lễ của anh, cũng không thừa nhận cô ta là của vợ của anh, chị dâu của em, đời này anh cũng đừng nghĩ sẽ khiến em gọi cô ta là chị dâu hai!"
Cố Lạc Hàn bất lực nhìn anh ta, không nói được lời nào.
“A Hàn, hãy nghe kỹ những gì anh nói tiếp theo,” Cố Thời Mộ nhìn vào mắt Cố Lạc Hàn và nói một cách nghiêm túc: “Một khi em kết hôn với Tề Thái Vi, anh sẽ tuyên bố với công chúng rằng anh sẽ cắt đứt quan hệ với em và lấy lại những gì nhà họ Cố đã cho em, bao gồm cả tài sản hiện tại của em và bệnh viện trong tay em… A Hàn, em có ý kiến gì không?"
Cố Lạc Hàn nhìn lại đôi mắt của Cố Thời Mộ và nói một cách nghiêm túc:"Anh cả, em không chắc mình có kết hôn với chị Thái Vi trong tương lai hay không, nhưng em khá chắc rằng mọi thứ em có, bao gồm cả tính mạng của em, đều có thể tùy ý cho anh lấy đi.
Mọi thứ em có bây giờ là do anh và bố cho em.
Nếu không có mọi người thì em đã chết từ lâu rồi.
Trong tâm trí em, bố và anh là cao hơn tất cả.
Bất luận anh và bố muốn lấy gì từ em, em cũng sẽ dâng lên mà không hề giữ lại, tuyệt đối không có lời oán than!”
"Rất tốt," Cố Thời Mộ gật đầu và nói: "Anh sẽ cho em một ngày để suy nghĩ.
Nếu em đồng ý, anh muốn em ký một thỏa thuận bằng văn bản với anh."
“Em không cần thời gian để suy nghĩ nữa.” Cố Lạc Hàn không chút do dự nói: “Anh cả, em có thể ký ngay!”
"Được rồi," Cố Thời Mộ cong khóe miệng: "Như ý của em, anh sẽ bảo Tư Khiêm qua đây."
Tư Khiêm là luật sư trưởng của đội pháp lý của Tập đoàn Cố thị, và là một trong những người thân tín của Cố Thời Mộ.
Yêu cầu Tư Khiêm đến đây thì phải là động thái thực sự, Cố Lạc Hàn đương nhiên hiểu được sự thật này, nhưng anh ấy không ngăn cản.
Anh ấy không nói dối.
Mỗi lời anh ấy vừa nói với Cố Thời Mộ đều là từ tận đáy lòng mình.
Mọi thứ anh ấy có, kể cả tính mạng đều do bố và anh cả ban cho, nếu không có bố và anh cả thì anh ấy đã chết một cách không hề có tôn nghiêm rồi.
Nếu một ngày anh ấy làm anh cả thất vọng, và bố hoặc anh cả của anh ấy muốn lấy lại những gì họ đã cho, anh ấy sẵn sàng dâng lên bằng cả hai tay.
Đó là những gì anh ấy nợ họ, và ngay cả khi dâng cả mọi thứ thì cũng chẳng đủ để báo đáp.
Sau khi Cố Thời Mộ gửi một tin nhắn văn bản cho Tư Khiêm, anh cất điện thoại di động và tiếp tục nói với Cố Lạc Hàn: "Văn bản thỏa thuận sẽ chỉ viết rằng một khi em cưới Tề Thái Vi làm vợ, em sẽ giao tất cả những gì em có, rời khỏi nhà và cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, không còn là cậu hai nhà họ Cố nữa…”
"Anh cả..." Cố Lạc Hàn hoảng sợ ngắt lời Cố Thời Mộ: "Em có thể từ bỏ tất cả những gì em có, nhưng anh có thể đừng cắt đứt quan hệ với em được không? Em..."
“Nghe anh nói hết đã.” Cố Thời Mộ xua tay ngăn cản: “Vừa nãy anh đã nói bốn người chúng ta cùng nhau lớn lên, cho dù em làm chuyện khiến anh thất vọng, anh cũng không thể tức giận đến mức không cần đứa em này, em hiểu ý anh không, những gì anh nói chỉ là được viết trong văn bản thỏa thuận thôi..."
"Em hiểu rồi..." Cố Lạc Bạch nhìn Cố Thời Mộ và hỏi: "Anh cả, bản thỏa thuận này được viết cho Tề Thái Vi xem phải không?"
Cố Lạc Hàn ngây người.
Viết cho Tề Thái Vi xem?
Ý nghĩa là gì?
Anh ấy không hiểu.
Đây là thỏa thuận giữa anh ấy và anh cả của mình, tại sao A Bạch lại nói rằng thỏa thuận được viết cho Tề Thái Vi xem?
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Cố Lạc Hàn, Cố Lạc Bạch lắc đầu thở dài: "Thảo nào người ta nói trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, anh hai, anh ngày thường là người sắc sảo thông minh, nhưng hôm nay anh lại giống như một kẻ ngốc vậy!"
Cố Lạc Bạch yêu thì nói yêu, có gì nói nấy, lại còn hay thích trêu đùa, nhưng Cố Lạc Hàn thì ngược lại, trầm tĩnh ít nói, tích chữ như vàng.
Trước đây nếu Cố Lạc Bạch trêu chọc anh ấy như vậy, anh ấy chỉ cần liếc mắt là đã khiến anh ta yên lặng rồi.
Nhưng hôm nay anh ấy không có tâm trạng, vẫn còn ngẩn người như cũ.
“Anh hai…” Cố Lạc Bạch thản nhiên khoác tay lên vai Cố Lạc Hàn: “Em đoán ý của anh cả là khi Tề Thái Vi muốn kết hôn với anh, anh ấy sẽ bảo anh đưa bản thỏa thuận cho Tề Thái Vi xem, có thể là khi Tề Thái Vi thấy bản thỏa thuận này sẽ không muốn gả cho anh nữa.
Dù sao thì không phải cô ta muốn gả cho anh, mà là trừ anh ra, cô ta không tìm được cây cao nào tốt hơn cả.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn Cố Thời Mộ: "Anh cả, em nói đúng không?".
/382
|