"Đúng," Cố Thời Mộ gật đầu và nói với Cố Lạc Hàn: "A Bạch nói đúng, thỏa thuận được viết cho Tề Thái Vi xem."
Cố Lạc Hàn trầm tư một lúc, như đang cố hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đen của anh ấy đột nhiên sáng dần lên: "Anh cả...!Nếu...!ý em là nếu, mọi thứ thực sự phát triển như anh và A Bạch đã nói...!Chị Thái Vi muốn kết hôn với em, em sẽ để chị Thái Vi đọc thỏa thuận giữa em và anh cả, nhưng chị Thái Vi vẫn sẵn sàng kết hôn với em, điều đó có nghĩa là tình cảm của Chị Thái Vi dành cho em là thật lòng đúng không?"
Sau khi trải qua muôn ngàn đau khổ, cô ta mới thực sự biết được ai mới là người thực sự thích mình, rồi đem lòng yêu anh ấy...!
“Đừng mơ nữa!” Cố Thời Mộ bất giác phá vỡ ảo tưởng của anh ấy: “Nếu em vẫn cứ muốn lấy Tề Thái Vi kia thì anh không còn gì để nói, nhưng nếu em muốn tìm thấy tình yêu đích thực ở Tề Thái Vi thì đừng mơ mộng nữa! Một người phụ nữ như Tề Thái Vi chỉ có thể chia sẻ của cải, không thể chia sẻ khốn khó, người duy nhất cô ta yêu chính là bản thân cô ta thôi!"
“Anh cả, tại sao anh lại nói như vậy về chị Thái Vi?” Cố Lạc Hàn không thể hiểu được: “Ngoại trừ việc lần này chị Thái Vi đã làm gì sai, nhưng mấy chuyện khác chị Thái Vi không hề làm.
Chị Thái Vi thích anh cả, không hẳn là vì vinh hoa phú quý của anh cả, có thể chỉ là do anh cả quá xuất sắc nên chị Thái Vi mới bị thu hút, anh cả không thể chỉ vì chị Thái Vi yêu anh mà cho rằng chị ấy tham phú phụ bần, có phải anh cả… có thành kiến với chị Thái Vi không?”
“Anh không có thành kiến gì với cô ta,” Cố Thời Mộ nhẹ nhàng nói: “Tề Thái Vi cũng coi như là một người phụ nữ thông minh, cô ta chưa bao giờ ngang nhiên bắt nạt kẻ yếu hay dùng quyền lực của mình để bắt nạt người khác, nhưng bản chất là cô ta tham phú phụ bần, thích được trèo cao, sự lương thiện của cô ta chỉ là giả nhân giả nghĩa, cô ta chỉ có thể đồng cam mà không thể cộng khổ.
Khi em thành công, cô ta có thể đối xử ngọt ngào với em hơn, nhưng khi em chỉ có hai bàn tay trắng, cô ta sẽ bỏ chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.”
“Em đồng ý với những gì anh cả nói,” Cố Lạc Bạch hùa theo: “Anh hai, em, anh cả và anh ba cũng không quá thích cô ta, cô ta đối xử với anh em chúng ta cũng không tệ, nhưng đó là vì chúng ta đều thành công.
Nhưng ở bên ngoài, cô ta rất hống hách, lại còn quá nâng cao bản thân, rõ ràng chỉ làm em họ của nhà họ Cố, nhưng lại khoe khoang là cô cả duy nhất của nhà họ Cố, muốn cho các thiên kim của Dạ Đô đều phải bợ đỡ cô ta.
Trước kia thấy bố yêu thương cô ta nên em mới lười có phản ứng với cô ta, dù sao thì em cũng đã sớm không vừa mắt cô ta rồi.”
Cố Lạc Hàn im lặng.
Bốn người họ lớn lên cùng nhau, và tất nhiên anh ấy biết rằng trong bốn người họ, anh ấy đối xử với Tề Thái Vi tốt nhất.
Không.
Phải nói rằng bốn anh em họ lớn lên cùng với Tề Thái Vi, và bốn người họ là anh em kết nghĩa với nhau, nhưng Tề Thái Vi...!chỉ có anh ấy đối xử với Tề Thái Vi như chị em, anh cả và hai em trai chỉ đối xử với Tề Thái Vi kiểu bằng mặt không bằng lòng.
Chẳng lẽ...!anh ấy mù thật sao?
Anh ấy rất đau đớn.
Anh ấy cũng không muốn thích Tề Thái Vi.
Không phải là một điều vinh quang khi thích một người phụ nữ yêu anh trai của mình sâu đậm.
Nếu có thể, anh ấy cũng hy vọng rằng anh ấy sẽ giống như các anh cả và em trai của mình, sẽ đối xử với Tề Thái Vi như một người phụ nữ bình thường.
Nhưng anh ấy không thể.
Có cố gắng đến đâu cũng không thể làm được.
Anh ấy đau đớn ôm đầu, giật tóc, lắc đầu nguầy nguậy.
"Anh hai..." Cố Lạc Bạch thương cảm bóp bóp bờ vai anh ấy.
“Quên đi, đừng nói chuyện đó nữa.” Cố Thời Mộ không còn đấu tranh với anh ấy nữa.
Anh biết rằng bất kể anh nói gì bây giờ, Cố Lạc Hàn sẽ không nghe vào nữa.
Trên đời này có rất nhiều người giống như Cố Lạc Hàn, một khi đã yêu thì không thể nghe được ai nói gì vào tai, chứ đừng nói đến con tim.
Trừ khi một ngày nào đó, khi họ tự mình cảm nhận được sự ấm lạnh, trái tim lạnh, máu cũng lạnh, bọn họ mới bằng lòng hết hy vọng mà quay đầu.
"Hãy nói về thỏa thuận đi," Cố Thời Mộ nói: "Những gì anh nói với em vừa rồi sẽ không chỉ được viết rõ ràng trong thỏa thuận, mà anh sẽ công bố nó với thế giới bên ngoài.
Chỉ cần em biết anh sẽ không vì một người ngớ ngẩn mà cắt đứt quan hệ với em.
Ngoài ra, anh cũng sẽ tuyên bố em bị nhà họ Cố trục xuất ra khỏi nhà… A Hàn, em có chấp nhận không?”
Thành thật mà nói, Cố Lạc Hàn không sẵn lòng chấp nhận.
Chỉ là trước đó anh ấy đã để cho bố và anh cả thất vọng rồi, anh ấy không có lý do gì mà không tiếp nhận.
Anh ấy gật đầu: "Tất cả đều nghe theo anh cả."
“Được rồi, vậy cứ quyết định vậy đi.” Cố Thời Mộ cũng đưa tay lên siết chặt vai anh ấy, nói một cách nghiêm túc: “Mặc dù anh đã lên kế hoạch cho mọi thứ và tìm cách giải quyết, nhưng anh vẫn hy vọng mọi chuyện không đi theo hướng đó, hy vọng em có thể thay đổi suy nghĩ của mình sớm hơn, nhận ra bộ mặt thật của Tề Thái Vi càng sớm càng tốt, và lấy lại trái tim mà em đã đặt trên người Tề Thái Vi.”
"Đúng vậy," Cố Lạc Bạch nói: "Anh hai, nơi nào trên đời không có cỏ thơm chứ? Bốc đại một cây cũng tốt hơn Tề Thái Vi, tại sao anh phải treo cổ lên cây của Tề Thái Vi chứ? Tề Thái Vi hạ thuốc anh cả, muốn bò lên giường anh cả, nếu anh cưới cô ta, về sau mỗi đêm giao thừa, làm sao anh có thể đưa cô ta đến ngồi cùng bàn ăn với bọn em chứ?”
“Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra,” Cố Thời Mộ nói một cách chắc nịch: “Dù thế nào đi nữa, sau này Tề Thái Vi cũng đừng nghĩ tới việc bước chân vào cổng nhà họ Cố, huống chi là ăn chung bàn với anh.
Anh mặc kệ cô ta có thân phận gì, anh cũng sẽ không chấp nhận cô ta.”
"Anh cả..." Cố Lạc Hàn nhìn anh gần như cầu xin: "Nếu...!nếu chị Thái Vi không chê em có hai bàn tay trắng, cô ấy thật sự thích em thì sao? Mặc dù cô ấy thật sự thích em, anh cũng không thể chấp nhận cô ấy là em dâu của anh ư?”
“Anh không tin rằng cô ta sẽ thực sự yêu em như em đã nói, bởi vì cô ta không phải là loại người như vậy.” Cố Thời Mộ khẳng định chắc nịch: “Hơn nữa, ngay cả khi cô ta thực sự yêu em như em đã nói, anh cũng sẽ không chấp nhận cô ta làm em dâu, trở thành một phần của nhà họ Cố.”
Một người phụ nữ đã mưu toan dùng thuốc để khống chế anh, muốn phát sinh quan hệ với anh, nghĩ tới thôi anh cũng cảm thấy mắc ói rồi.
Thật là trùng hợp khi Đường Dạ Khê xuất hiện, anh mới có thể quên đi bóng đen của sự việc kinh tởm xảy ra với anh thời thơ ấu và trở thành một người đàn ông bình thường.
Cũng may anh kịp thời phát hiện ra âm mưu của Tề Thái Vi, cũng không để cô ta thật sự làm gì anh, nếu không bóng đen tâm lý của anh nhất định sẽ tăng lên, sau này nhìn thấy một người phụ nữ thì anh sẽ chán ghét, thế thì sao anh có thể có cuộc sống hôn nhân bình thường với Đường Dạ Khê, tạo một ngôi nhà hoàn hảo cho những đứa con trai của anh đây?
Bây giờ nghĩ đến cái tên Tề Thái Vi, anh đã buồn nôn rồi, để anh nhận Tề Thái Vi làm em dâu, thành gia lập thất với Tề Thái Vi, cùng ăn bữa cơm gia đình với cô ta trong Tết Nguyên Đán, chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến anh cảm thấy ghê tởm đến mức nôn ra cả đêm rồi!
Anh đường đường là cậu chủ, sao phải chịu oan ức như thế chứ?
Tuyệt đối không thể nào!.
/382
|