Ra khỏi nhà trồng hoa, Nhạc Yên Nhi lập tức hất tay Anjoye ra, cô không có ý đi theo anh ta.
- Cậu đến giúp tôi hay đến để cười nhạo tôi thế?
Anjoye nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhạc Yên Nhi, cô không hề có sự chật vật mà anh tưởng.
Trước khi tới, anh đoán cô sẽ khóc đến lê hoa đái vũ, đôi mắt sưng húp, thế nhưng khi chưa kịp vào phòng trồng hoa, anh đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nhạc Yên Nhi, vậy là anh biết cô không dễ bị ức hiếp như vậy.
Đây mới đúng là người phụ nữ mình yêu!
Anjoye nhíu mày, trêu chọc nói:
- Sao nào? Không lo là tôi tới tìm chị để làm phiền hả?
Nhạc Yên Nhi bĩu môi:
- Bây giờ Dạ Đình Sâm quên tôi rồi, cậu có bắt nạt tôi thế nào thì anh ấy cũng chẳng nhúc nhích đâu. Cậu thông minh thế thì chắc chắn sẽ không làm chuyện vô ích rồi.
Anjoye cảm thấy buồn cười.
- Tôi thật chẳng biết phải nói với cô nhóc này ra sao nữa, nếu đoán được rồi thì tôi không lừa chị làm gì nữa. Tôi tới là để cười chị đấy, muốn xem bao giờ cô nương ngốc nghếch này mới chịu buông tay.
Dù giọng nói trêu tức nhưng đây là sự quan tâm thật lòng, chẳng qua Anjoye đã quen với việc nói thật bằng giọng bỡn cợt để người khác khó phân thật giả.
- Cậu không phải đùa tôi, trước kia cậu làm tổn thương Mạnh Y Bạch, vậy nên cậu đừng ở lại thành phố A quá lâu, cũng đừng xuất hiện ngay dưới mi mắt Dạ Đình Sâm, nếu không, dựa theo tính cách phách lối của cậu, chắc chắn có chuyện.
- Chị đang lo cho tôi à?
Anjoye run lên, anh ngước mắt nhìn cô.
- Đoán xem.
Nhạc Yên Nhi cười nói.
Lúc nãy, tâm trạng cô không vui, thế nhưng bây giờ gặp Anjoye, tâm trạng cô lập tức tốt hơn nhiều.
Tình hình của cô bây giờ đã rất tệ, Anjoye không có khả năng đòi hỏi gì ở cô. Hơn nữa, bây giờ cô rất chật vật, lúc này còn có người bênh vực cô, trò chuyện với cô như vậy là cô đã hài lòng rồi.
- Cậu đến làm gì? Tìm Dạ Đình Sâm thì tới công ty đi, bây giờ anh ấy còn chưa về. Nếu cậu tới đây có việc thì tôi không quấy rầy.
- Tôi tìm chị đấy.
Nhạc Yên Nhi chưa nói xong thì Anjoye đã nói.
Ánh mắt của anh dần dần nhìn xoáy vào Nhạc Yên Nhi, điều này khiến cô hoảng hốt.
Vì sao cô lại cảm thấy sự cuồng nhiệt trong mắt Anjoye?
- Cậu đùa à? Tôi đã thế này rồi cậu còn tìm tôi làm gì?
Cô tránh ánh mắt anh rồi vén tóc mái lên, đôi mắt sáng ngời lộ ra.
- Đã bảo là đến để cười chị mà!
Anh đột nhiên cười lớn.
Bầu không khí bớt căng thẳng đi rất nhiều.
- Được rồi, không đùa với chị nữa, có người trả tôi giá cả để an ủi với giúp đỡ chị, tôi đến để làm nhiệm vụ đây.
- Ai thế?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
- Người quan tâm chị nhất.
Anh nhún vai, không chịu nói thẳng.
- Người quan tâm tôi nhất?
Nhạc Yên Nhi vắt óc nghĩ:
- Dư San San? Lâm Đông Lục? Phó chủ tịch?
Cô đã đọc ra tên của tât cả mọi người nhưng Anjoye vẫn không đưa ra đáp án, anh chỉ nở một nụ cười thần bí.
- Chị không cần biết là ai, chỉ cần biết có tôi ở đây rồi, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt chị. Tôi vừa xuống máy bay, còn chưa ăn cơm đâu, chị đi ăn với tôi nào.
Anh bất chấp tất cả nắm lấy tay cô, kéo cô lên xe rồi mau chóng lái xe tới một nhà hàng đồ Tây.
Vì lúc này không phải giờ cơm nên trong cửa hàng không còn khách, chỉ có hai người bọn họ, cảm giác này chẳng khác gì họ đã đặt bao cả nhà hàng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người ăn cơm cùng nhau, trước kia, khi cô bị anh lừa bắt cóc, hai người đã từng ăn với nhau rồi, nhưng lúc này bầu không khí giữa họ là hài hòa nhất.
Thật ra không ai có thể ghét nổi Anjoye, dù anh hư hỏng nhưng lại là kiểu hư hỏng khiến người ta đau lòng.
Nhạc Yên Nhi còn nhớ rõ khi anh ốm, ốm đến độ mê sảng, anh sẽ lảo đảo đi về giường, cuộn mình lại.
Lúc nào anh cũng nói mình muốn đánh bại Dạ Đình Sâm, thế nhưng cứ đến thời khắc quan trọng, anh lại chưa bao giờ ra đòn tuyệt tình. Tuy vậy, sau đó Anjoye sẽ giả vờ hung dữ uy hiếp.
Thật ra, ngẫm kỹ lại thì Anjoye hệt như một đứa trẻ, chỉ có thể nói lời đe dọa chứ không thể gây ra hành vi thương tổn người khác, nghĩ vậy, cô bật cười.
Anjoye được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, luôn tuân thủ quy tắc ăn không nói, ngủ không nói, thậm chí khi cắt bò bít tết anh cũng không gây ra tiếng động, vậy nên tiếng cười của Nhạc Yên Nhi khiến anh nghi ngờ nhìn lên.
- Chị cười gì?
- Lần này cậu tới để đối phó với Dạ Đình Sâm à? Cứ thấy lần nào cũng như cậu đang chơi đùa vậy.
Cô cười hì hì.
Anjoye xụ mặt.
Vì sao cứ có cảm giác người phụ nữ này đang khinh bỉ mình?
- Đùa đâu mà đùa, rõ ràng là thật!
Anjoye nổi giận như đứa trẻ.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì gật đầu lia lịa:
- Cậu không chơi, cậu nghiêm túc. Tôi nói sai rồi! Người hai lăm tuổi làm sao lại giống trẻ con được, cứ động tí là dỗi thế?
Câu sau là cô thì thầm.
Anjoye nghe thấy câu trước, còn đang định cười thì lại nghe được câu sau, ngay lập tức, sắc mặt anh tối sầm lại.
Có phải mình ra vẻ thân thiết quá nên cô ấy chẳng sợ không? Gan càng lúc càng lớn!
- Chị quên khi trước tôi đối xử với chị thế nào rồi à?
Anjoye cố ý đe dọa.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì đáp ngay:
- Dù sao có anh cậu ở đây, cậu có làm tổn thương được tôi đâu.
Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí lập tức chìm vào yên lặng.
Anjoye thấy vẻ đau thương trên khuôn mặt cô, tim anh đau nhói. Anh định rời hướng câu chuyện nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi đã bình tĩnh lại, cười nói:
- Tôi mới quen một người bạn có triển lãm tranh đấy, muốn đi xem không, vừa hay chiều nay tôi rảnh.
Anjoye thấy cô kiên cường như vậy thì rất khó chịu.
Thật ra, Nhạc Yên Nhi rất yếu đuối, cô thường hay khóc, thế nhưng cô chỉ bày ra sự yếu đuối của mình trước mặt Dạ Đình Sâm, bởi lẽ đó là chồng cô, là chỗ dựa cả đời của cô, vậy nên cô mới không kiêng nể gì mà để lộ cho hắn thấy.
Vì cô biết Dạ Đình Sâm sẽ không bao giờ đẩy mình xa khỏi hắn.
Bây giờ Dạ Đình Sâm đã thay đổi, đã không còn nhớ mình nữa.
Vậy thì nước mắt của cô chỉ có thể giữ lại cho bản thân mình thôi.
Đây chính là cả mạnh mẽ và yếu mềm của cô, điều này khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Không khí có vẻ ngột ngạt, ngay lúc này, một tiếng chuông tin nhắn vang lên.
"Bảy giờ tối, tôi đón cô"
Là Dạ Đình Sâm.
- Sao thế?
Anjoye thấy vẻ mặt kỳ lạ của Nhạc Yên Nhi, anh uống một ngụm rượu vang, khẽ hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Không, ăn xong rồi tôi đưa cậu đi xem phòng trưng bày.
Nhạc Yên Nhi cười, đôi mắt cô sáng như sao.
Anjoye híp mắt không nói thêm gì.
- Cậu đến giúp tôi hay đến để cười nhạo tôi thế?
Anjoye nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhạc Yên Nhi, cô không hề có sự chật vật mà anh tưởng.
Trước khi tới, anh đoán cô sẽ khóc đến lê hoa đái vũ, đôi mắt sưng húp, thế nhưng khi chưa kịp vào phòng trồng hoa, anh đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nhạc Yên Nhi, vậy là anh biết cô không dễ bị ức hiếp như vậy.
Đây mới đúng là người phụ nữ mình yêu!
Anjoye nhíu mày, trêu chọc nói:
- Sao nào? Không lo là tôi tới tìm chị để làm phiền hả?
Nhạc Yên Nhi bĩu môi:
- Bây giờ Dạ Đình Sâm quên tôi rồi, cậu có bắt nạt tôi thế nào thì anh ấy cũng chẳng nhúc nhích đâu. Cậu thông minh thế thì chắc chắn sẽ không làm chuyện vô ích rồi.
Anjoye cảm thấy buồn cười.
- Tôi thật chẳng biết phải nói với cô nhóc này ra sao nữa, nếu đoán được rồi thì tôi không lừa chị làm gì nữa. Tôi tới là để cười chị đấy, muốn xem bao giờ cô nương ngốc nghếch này mới chịu buông tay.
Dù giọng nói trêu tức nhưng đây là sự quan tâm thật lòng, chẳng qua Anjoye đã quen với việc nói thật bằng giọng bỡn cợt để người khác khó phân thật giả.
- Cậu không phải đùa tôi, trước kia cậu làm tổn thương Mạnh Y Bạch, vậy nên cậu đừng ở lại thành phố A quá lâu, cũng đừng xuất hiện ngay dưới mi mắt Dạ Đình Sâm, nếu không, dựa theo tính cách phách lối của cậu, chắc chắn có chuyện.
- Chị đang lo cho tôi à?
Anjoye run lên, anh ngước mắt nhìn cô.
- Đoán xem.
Nhạc Yên Nhi cười nói.
Lúc nãy, tâm trạng cô không vui, thế nhưng bây giờ gặp Anjoye, tâm trạng cô lập tức tốt hơn nhiều.
Tình hình của cô bây giờ đã rất tệ, Anjoye không có khả năng đòi hỏi gì ở cô. Hơn nữa, bây giờ cô rất chật vật, lúc này còn có người bênh vực cô, trò chuyện với cô như vậy là cô đã hài lòng rồi.
- Cậu đến làm gì? Tìm Dạ Đình Sâm thì tới công ty đi, bây giờ anh ấy còn chưa về. Nếu cậu tới đây có việc thì tôi không quấy rầy.
- Tôi tìm chị đấy.
Nhạc Yên Nhi chưa nói xong thì Anjoye đã nói.
Ánh mắt của anh dần dần nhìn xoáy vào Nhạc Yên Nhi, điều này khiến cô hoảng hốt.
Vì sao cô lại cảm thấy sự cuồng nhiệt trong mắt Anjoye?
- Cậu đùa à? Tôi đã thế này rồi cậu còn tìm tôi làm gì?
Cô tránh ánh mắt anh rồi vén tóc mái lên, đôi mắt sáng ngời lộ ra.
- Đã bảo là đến để cười chị mà!
Anh đột nhiên cười lớn.
Bầu không khí bớt căng thẳng đi rất nhiều.
- Được rồi, không đùa với chị nữa, có người trả tôi giá cả để an ủi với giúp đỡ chị, tôi đến để làm nhiệm vụ đây.
- Ai thế?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
- Người quan tâm chị nhất.
Anh nhún vai, không chịu nói thẳng.
- Người quan tâm tôi nhất?
Nhạc Yên Nhi vắt óc nghĩ:
- Dư San San? Lâm Đông Lục? Phó chủ tịch?
Cô đã đọc ra tên của tât cả mọi người nhưng Anjoye vẫn không đưa ra đáp án, anh chỉ nở một nụ cười thần bí.
- Chị không cần biết là ai, chỉ cần biết có tôi ở đây rồi, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt chị. Tôi vừa xuống máy bay, còn chưa ăn cơm đâu, chị đi ăn với tôi nào.
Anh bất chấp tất cả nắm lấy tay cô, kéo cô lên xe rồi mau chóng lái xe tới một nhà hàng đồ Tây.
Vì lúc này không phải giờ cơm nên trong cửa hàng không còn khách, chỉ có hai người bọn họ, cảm giác này chẳng khác gì họ đã đặt bao cả nhà hàng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người ăn cơm cùng nhau, trước kia, khi cô bị anh lừa bắt cóc, hai người đã từng ăn với nhau rồi, nhưng lúc này bầu không khí giữa họ là hài hòa nhất.
Thật ra không ai có thể ghét nổi Anjoye, dù anh hư hỏng nhưng lại là kiểu hư hỏng khiến người ta đau lòng.
Nhạc Yên Nhi còn nhớ rõ khi anh ốm, ốm đến độ mê sảng, anh sẽ lảo đảo đi về giường, cuộn mình lại.
Lúc nào anh cũng nói mình muốn đánh bại Dạ Đình Sâm, thế nhưng cứ đến thời khắc quan trọng, anh lại chưa bao giờ ra đòn tuyệt tình. Tuy vậy, sau đó Anjoye sẽ giả vờ hung dữ uy hiếp.
Thật ra, ngẫm kỹ lại thì Anjoye hệt như một đứa trẻ, chỉ có thể nói lời đe dọa chứ không thể gây ra hành vi thương tổn người khác, nghĩ vậy, cô bật cười.
Anjoye được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, luôn tuân thủ quy tắc ăn không nói, ngủ không nói, thậm chí khi cắt bò bít tết anh cũng không gây ra tiếng động, vậy nên tiếng cười của Nhạc Yên Nhi khiến anh nghi ngờ nhìn lên.
- Chị cười gì?
- Lần này cậu tới để đối phó với Dạ Đình Sâm à? Cứ thấy lần nào cũng như cậu đang chơi đùa vậy.
Cô cười hì hì.
Anjoye xụ mặt.
Vì sao cứ có cảm giác người phụ nữ này đang khinh bỉ mình?
- Đùa đâu mà đùa, rõ ràng là thật!
Anjoye nổi giận như đứa trẻ.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì gật đầu lia lịa:
- Cậu không chơi, cậu nghiêm túc. Tôi nói sai rồi! Người hai lăm tuổi làm sao lại giống trẻ con được, cứ động tí là dỗi thế?
Câu sau là cô thì thầm.
Anjoye nghe thấy câu trước, còn đang định cười thì lại nghe được câu sau, ngay lập tức, sắc mặt anh tối sầm lại.
Có phải mình ra vẻ thân thiết quá nên cô ấy chẳng sợ không? Gan càng lúc càng lớn!
- Chị quên khi trước tôi đối xử với chị thế nào rồi à?
Anjoye cố ý đe dọa.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì đáp ngay:
- Dù sao có anh cậu ở đây, cậu có làm tổn thương được tôi đâu.
Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí lập tức chìm vào yên lặng.
Anjoye thấy vẻ đau thương trên khuôn mặt cô, tim anh đau nhói. Anh định rời hướng câu chuyện nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi đã bình tĩnh lại, cười nói:
- Tôi mới quen một người bạn có triển lãm tranh đấy, muốn đi xem không, vừa hay chiều nay tôi rảnh.
Anjoye thấy cô kiên cường như vậy thì rất khó chịu.
Thật ra, Nhạc Yên Nhi rất yếu đuối, cô thường hay khóc, thế nhưng cô chỉ bày ra sự yếu đuối của mình trước mặt Dạ Đình Sâm, bởi lẽ đó là chồng cô, là chỗ dựa cả đời của cô, vậy nên cô mới không kiêng nể gì mà để lộ cho hắn thấy.
Vì cô biết Dạ Đình Sâm sẽ không bao giờ đẩy mình xa khỏi hắn.
Bây giờ Dạ Đình Sâm đã thay đổi, đã không còn nhớ mình nữa.
Vậy thì nước mắt của cô chỉ có thể giữ lại cho bản thân mình thôi.
Đây chính là cả mạnh mẽ và yếu mềm của cô, điều này khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Không khí có vẻ ngột ngạt, ngay lúc này, một tiếng chuông tin nhắn vang lên.
"Bảy giờ tối, tôi đón cô"
Là Dạ Đình Sâm.
- Sao thế?
Anjoye thấy vẻ mặt kỳ lạ của Nhạc Yên Nhi, anh uống một ngụm rượu vang, khẽ hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Không, ăn xong rồi tôi đưa cậu đi xem phòng trưng bày.
Nhạc Yên Nhi cười, đôi mắt cô sáng như sao.
Anjoye híp mắt không nói thêm gì.
/1084
|