Cơm nước xong Nhạc Yên Nhi cùng Anjoye tới phòng tranh của Đường Phàm, trong căn phòng rộng từng bức tranh được bày biện cẩn thận, một bên còn có giá đựng đầy đủ các dụng cụ vẽ.
Lúc trước cô còn lên mạng tìm kiếm thông tin, thế mới biết Đường Phàm cũng rất nổi tiếng, còn từng mở triển lãm cá nhân, có thể coi là người có danh tiếng tại thành phố A này.
- Không tệ.
Anjoye cười nói:
- Chị cũng có tâm với em lắm, khiến em vô cùng cảm động đây này. Nếu chị với Dạ Đình Sâm ly hôn thì cứ tới với em đi, dù sao đều là bà Dạ, không thiệt thòi gì mà, đúng không nào?
Nhạc Yên Nhi nghe thế chỉ lườm anh ta rồi mắng:
- Đừng có đùa linh tinh.
- Dù em vừa cười vừa nói nhưng em không đùa đâu, cả trái tim chân thành của em đều bày ra trước mắt chị rồi, thế mà chị vẫn thờ ơ à? Em đau lòng quá đi thôi!
Anjoye ôm ngực, tỏ ra cực kỳ thương tâm.
Có anh ta trêu chọc nên tâm trạng Nhạc Yên Nhi dù có tệ đến đâu giờ cũng khá hơn nhiều.
Cô chưa từng tưởng tượng được sẽ có ngày mình trở thành bạn với Anjoye, thế giới này đúng là rất kỳ lạ.
- Anjoye, lần đầu gặp mặt cậu đóng giả gay giống thế, liệu có phải…
Mặt anh ta lập tức trở nên đen xì.
- Chị đã biết quá khứ đen tối của em, đừng ép em giết người diệt khẩu đấy nhé!
Thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Anjoye đổi sắc Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười:
- Cậu hai lăm rồi, còn lớn hơn tôi mấy tuổi đấy, lúc đó còn gọi tôi là chị nữa chứ, giả ngây thơ mà không sợ bị sét đánh hả?
- Nhạc Yên Nhi, gan chị đúng là càng ngày càng lớn mà, đến em mà chị cũng dám trêu chọc hả, không biết em là Nhị thiếu gia ai cũng phải sợ hả? Em độc ác lắm đấy!
- Thôi đi, cậu là thằng nhóc chưa lớn nổi thì có ấy.
Nhạc Yên Nhi liếc xéo, không hề để tâm những lời anh ta nói.
Khóe miệng cô nhếch lên, ngửa đầu chăm chú ngắm tranh, không ngờ ngay sau đó lại bị Anjoye đẩy mạnh vào tường.
Anh ta dựa vào rất gần, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng hổi, thậm chí cả độ ấm trên đầu ngón tay anh ta cũng có thể cảm giác được sâu sắc.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Anjoye, khác hẳn Dạ Đình Sâm, nhưng nếu nhìn thật kỹ vẫn thấy có một chút tương tự.
Thấy tư thế này quá mức ái muội nên cô không kìm được giãy giụa, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên:
- Cậu làm gì thế, đây là chỗ công cộng đấy.
- Chị có biết nói một người đàn ông chưa trưởng thành là chuyện nghiêm trọng thế nào không hả?
Anjoye híp mắt, hỏi.
- Hả…
Nhạc Yên Nhi ngây ra, thế mới biết mình đã dẫm lên đuôi mèo rồi, cô vội xin tha:
- Rồi rồi, tôi biết sai rồi mà, lần sau không dám nữa được không. Buông ra nhanh nào, ở đây còn có nhân viên nữa đấy!
Cô giãy mãi không ra, lúc ngẩng lên thì thấy trong mắt anh ta xẹt qua thứ cảm xúc mà mình không thể hiểu nổi.
Rất rõ ràng, rất quyết liệt, hệt như lửa cháy bùng lên.
- Anjoye…
Cô kinh ngạc gọi tên anh ta mà anh ta như thể đang thất thần, mãi mới nhận ra, rút tay về.
Anh ta cọ mũi, nhẹ nhàng cười nói:
- Thích em lắm hả? Còn chân thành gọi tên em thế nữa chứ?
Nghe thấy lời trêu chọc này cô không kìm được đạp anh ta một cú:
- Linh tinh, tôi với chủ phòng triển lãm có hẹn, tôi không hiểu hội họa nên để anh ta giới thiệu cho cậu đi, tôi chỉ trả tiền thôi.
- Ồ? Chị đã nói thế thì em không khách sáo đâu!
Anh ta cười đáp, nhưng trong nụ cười lại cất giấu cả nỗi cô đơn.
Có phải vì anh ta hay nói giỡn nên cô mới không tin tưởng chăng?
Nhìn theo bóng lưng cô, anh ta không cười nữa mà nhỏ giọng bảo:
- Này, Nhạc Yên Nhi, em nói thật đấy, chị mà ly hôn với Dạ Đình Sâm cũng đừng sợ mình là hàng nước hai không ai cần nhé, em cần chị, không chê bai chị đâu! Dù sao đều là bà Dạ hết.
Bóng người phía trước khẽ run lên…
Nhưng vẫn không quay lại.
Giọng nói của cô truyền tới, mang theo cả ý cười nhẹ bẫng, như cơn gió khẽ lướt qua:
- Đừng nghịch nữa, mau xem tranh đi, có thích bức nào không?
Anjoye nghe vậy ánh mắt cũng nhuốm màu buồn bã.
Vì sao lời nói chân thành thế mà cô vẫn không tin chứ?
Ngay sau đó anh ta lại nở nụ cười xấu xa, thoải mái lên tiếng như không hề có chuyện gì xảy ra:
- Đây đây.
Nhạc Yên Nhi đứng ngắm tranh, trong lòng bỗng hoảng hốt, cũng không dám quay lại nhìn Anjoye nên phải giả như chăm chú nhìn tranh treo tường.
Chưa đi xa cô đã bị gọi lại.
- Cô ơi…
Nhạc Yên Nhi quay lại, thế mới biết là nhân viên từ nãy cứ nhìn chằm chằm cô.
Không phải nhân viên thấy hành vi của hai người vừa rồi ảnh hưởng đến phòng tranh của họ chứ hả?
Không chờ nhân viên nói cô đã nhanh nhảu xin lỗi:
- Ngại quá, bạn tôi vừa từ nước ngoài về nên không hiểu lắm cách ứng xử trong nước…
Nhân viên giật mình, hiểu ý cô nên ngại ngùng bảo:
- Không phải đâu ạ, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi cô có phải Nhạc Yên Nhi không thôi?
- Hả?
Nhạc Yên Nhi ngây ngốc gật đầu:
- Đúng là tôi.
Nhân viên đỏ mặt, ngượng ngập nói:
- Tôi còn sợ nhận nhầm nữa, cô so với trên TV còn đẹp hơn nhiều, tôi thích phim của cô lắm, không biết có thể chụp ảnh cùng cô được không?
Đây… cô có cả fan sao?
Cô ngỡ ngàng, chụp ảnh rồi ký tặng cho nhân viên nữa, sau đó cô nhân viên mới vui vẻ bỏ đi.
Anjoye trêu:
- Giỏi lắm bé cưng Yên Nhi, không ngờ chị cũng có tiếng lắm.
- Đừng nói linh tinh.
Nhạc Yên Nhi ngại ngùng kéo Anjoye đi thẳng:
- Lần đầu tôi bị người ta kéo lại chụp ảnh đấy, cảm giác xấu hổ thật đó…
Anjoye chỉ yên lặng để cô kéo đi, trong mắt có ôn nhu khó nén.
Hai người xem một lúc thì Đường Phàm tới, vừa thấy Nhạc Yên Nhi anh đã vội hỏi:
- Cô Nhạc không sao chứ, hôm qua thấy hai người bỏ đi tôi còn lo mãi, may mà cô không sao.
- Tôi thì có chuyện gì được chứ?
Nhạc Yên Nhi cười hỏi.
- Tại tôi nghĩ nhiều thôi, cô không sao là tốt rồi. Cô thích gì thì cứ bảo nhé, tôi tặng cô.
Đường Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Lại được gặp cô gái mình thích nên tâm trạng Đường Phàm rất hào hứng, anh không biết che giấu, thậm chí còn vui vẻ xoa tay suốt.
Nhạc Yên Nhi hơi ngốc nên không phát hiện được, chỉ cảm thấy người bạn mới quen này rất tốt mà thôi.
Sao cô biết được người đàn ông này còn cất giấu cả một trái tim thủy tinh thế chứ.
Nhưng cô không phát hiện ra không có nghĩa Anjoye cũng không.
Anh ta nhíu mày, trong lòng thì đã mắng Dạ Đình Sâm tơi bời rồi.
Mẹ nó, cái đồ ngu ngốc Dạ Đình Sâm kia, cứ thế này đóa hoa của nhà mình cũng bị đám cỏ dại bên ngoài hái mất thôi.
Anjoye sải bước đi tới, ngăn trước mặt Nhạc Yên Nhi rồi cười bảo:
- Không phải bé cưng Yên Nhi chọn tranh mà là tôi đây, anh cũng đừng khách sáo với tôi làm gì, tôi sẽ trả theo đúng giá thị trường.
- Cô Nhạc… Người này là?
Đường Phàm nhìn Anjoye đầy nghi hoặc, nhanh nhạy bắt được xưng hô khác thường của anh ta với Nhạc Yên Nhi.
“Bé cưng Yên Nhi” á? Thân mật thế là loại quan hệ nào đây?
Lúc trước cô còn lên mạng tìm kiếm thông tin, thế mới biết Đường Phàm cũng rất nổi tiếng, còn từng mở triển lãm cá nhân, có thể coi là người có danh tiếng tại thành phố A này.
- Không tệ.
Anjoye cười nói:
- Chị cũng có tâm với em lắm, khiến em vô cùng cảm động đây này. Nếu chị với Dạ Đình Sâm ly hôn thì cứ tới với em đi, dù sao đều là bà Dạ, không thiệt thòi gì mà, đúng không nào?
Nhạc Yên Nhi nghe thế chỉ lườm anh ta rồi mắng:
- Đừng có đùa linh tinh.
- Dù em vừa cười vừa nói nhưng em không đùa đâu, cả trái tim chân thành của em đều bày ra trước mắt chị rồi, thế mà chị vẫn thờ ơ à? Em đau lòng quá đi thôi!
Anjoye ôm ngực, tỏ ra cực kỳ thương tâm.
Có anh ta trêu chọc nên tâm trạng Nhạc Yên Nhi dù có tệ đến đâu giờ cũng khá hơn nhiều.
Cô chưa từng tưởng tượng được sẽ có ngày mình trở thành bạn với Anjoye, thế giới này đúng là rất kỳ lạ.
- Anjoye, lần đầu gặp mặt cậu đóng giả gay giống thế, liệu có phải…
Mặt anh ta lập tức trở nên đen xì.
- Chị đã biết quá khứ đen tối của em, đừng ép em giết người diệt khẩu đấy nhé!
Thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Anjoye đổi sắc Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười:
- Cậu hai lăm rồi, còn lớn hơn tôi mấy tuổi đấy, lúc đó còn gọi tôi là chị nữa chứ, giả ngây thơ mà không sợ bị sét đánh hả?
- Nhạc Yên Nhi, gan chị đúng là càng ngày càng lớn mà, đến em mà chị cũng dám trêu chọc hả, không biết em là Nhị thiếu gia ai cũng phải sợ hả? Em độc ác lắm đấy!
- Thôi đi, cậu là thằng nhóc chưa lớn nổi thì có ấy.
Nhạc Yên Nhi liếc xéo, không hề để tâm những lời anh ta nói.
Khóe miệng cô nhếch lên, ngửa đầu chăm chú ngắm tranh, không ngờ ngay sau đó lại bị Anjoye đẩy mạnh vào tường.
Anh ta dựa vào rất gần, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng hổi, thậm chí cả độ ấm trên đầu ngón tay anh ta cũng có thể cảm giác được sâu sắc.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Anjoye, khác hẳn Dạ Đình Sâm, nhưng nếu nhìn thật kỹ vẫn thấy có một chút tương tự.
Thấy tư thế này quá mức ái muội nên cô không kìm được giãy giụa, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên:
- Cậu làm gì thế, đây là chỗ công cộng đấy.
- Chị có biết nói một người đàn ông chưa trưởng thành là chuyện nghiêm trọng thế nào không hả?
Anjoye híp mắt, hỏi.
- Hả…
Nhạc Yên Nhi ngây ra, thế mới biết mình đã dẫm lên đuôi mèo rồi, cô vội xin tha:
- Rồi rồi, tôi biết sai rồi mà, lần sau không dám nữa được không. Buông ra nhanh nào, ở đây còn có nhân viên nữa đấy!
Cô giãy mãi không ra, lúc ngẩng lên thì thấy trong mắt anh ta xẹt qua thứ cảm xúc mà mình không thể hiểu nổi.
Rất rõ ràng, rất quyết liệt, hệt như lửa cháy bùng lên.
- Anjoye…
Cô kinh ngạc gọi tên anh ta mà anh ta như thể đang thất thần, mãi mới nhận ra, rút tay về.
Anh ta cọ mũi, nhẹ nhàng cười nói:
- Thích em lắm hả? Còn chân thành gọi tên em thế nữa chứ?
Nghe thấy lời trêu chọc này cô không kìm được đạp anh ta một cú:
- Linh tinh, tôi với chủ phòng triển lãm có hẹn, tôi không hiểu hội họa nên để anh ta giới thiệu cho cậu đi, tôi chỉ trả tiền thôi.
- Ồ? Chị đã nói thế thì em không khách sáo đâu!
Anh ta cười đáp, nhưng trong nụ cười lại cất giấu cả nỗi cô đơn.
Có phải vì anh ta hay nói giỡn nên cô mới không tin tưởng chăng?
Nhìn theo bóng lưng cô, anh ta không cười nữa mà nhỏ giọng bảo:
- Này, Nhạc Yên Nhi, em nói thật đấy, chị mà ly hôn với Dạ Đình Sâm cũng đừng sợ mình là hàng nước hai không ai cần nhé, em cần chị, không chê bai chị đâu! Dù sao đều là bà Dạ hết.
Bóng người phía trước khẽ run lên…
Nhưng vẫn không quay lại.
Giọng nói của cô truyền tới, mang theo cả ý cười nhẹ bẫng, như cơn gió khẽ lướt qua:
- Đừng nghịch nữa, mau xem tranh đi, có thích bức nào không?
Anjoye nghe vậy ánh mắt cũng nhuốm màu buồn bã.
Vì sao lời nói chân thành thế mà cô vẫn không tin chứ?
Ngay sau đó anh ta lại nở nụ cười xấu xa, thoải mái lên tiếng như không hề có chuyện gì xảy ra:
- Đây đây.
Nhạc Yên Nhi đứng ngắm tranh, trong lòng bỗng hoảng hốt, cũng không dám quay lại nhìn Anjoye nên phải giả như chăm chú nhìn tranh treo tường.
Chưa đi xa cô đã bị gọi lại.
- Cô ơi…
Nhạc Yên Nhi quay lại, thế mới biết là nhân viên từ nãy cứ nhìn chằm chằm cô.
Không phải nhân viên thấy hành vi của hai người vừa rồi ảnh hưởng đến phòng tranh của họ chứ hả?
Không chờ nhân viên nói cô đã nhanh nhảu xin lỗi:
- Ngại quá, bạn tôi vừa từ nước ngoài về nên không hiểu lắm cách ứng xử trong nước…
Nhân viên giật mình, hiểu ý cô nên ngại ngùng bảo:
- Không phải đâu ạ, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi cô có phải Nhạc Yên Nhi không thôi?
- Hả?
Nhạc Yên Nhi ngây ngốc gật đầu:
- Đúng là tôi.
Nhân viên đỏ mặt, ngượng ngập nói:
- Tôi còn sợ nhận nhầm nữa, cô so với trên TV còn đẹp hơn nhiều, tôi thích phim của cô lắm, không biết có thể chụp ảnh cùng cô được không?
Đây… cô có cả fan sao?
Cô ngỡ ngàng, chụp ảnh rồi ký tặng cho nhân viên nữa, sau đó cô nhân viên mới vui vẻ bỏ đi.
Anjoye trêu:
- Giỏi lắm bé cưng Yên Nhi, không ngờ chị cũng có tiếng lắm.
- Đừng nói linh tinh.
Nhạc Yên Nhi ngại ngùng kéo Anjoye đi thẳng:
- Lần đầu tôi bị người ta kéo lại chụp ảnh đấy, cảm giác xấu hổ thật đó…
Anjoye chỉ yên lặng để cô kéo đi, trong mắt có ôn nhu khó nén.
Hai người xem một lúc thì Đường Phàm tới, vừa thấy Nhạc Yên Nhi anh đã vội hỏi:
- Cô Nhạc không sao chứ, hôm qua thấy hai người bỏ đi tôi còn lo mãi, may mà cô không sao.
- Tôi thì có chuyện gì được chứ?
Nhạc Yên Nhi cười hỏi.
- Tại tôi nghĩ nhiều thôi, cô không sao là tốt rồi. Cô thích gì thì cứ bảo nhé, tôi tặng cô.
Đường Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Lại được gặp cô gái mình thích nên tâm trạng Đường Phàm rất hào hứng, anh không biết che giấu, thậm chí còn vui vẻ xoa tay suốt.
Nhạc Yên Nhi hơi ngốc nên không phát hiện được, chỉ cảm thấy người bạn mới quen này rất tốt mà thôi.
Sao cô biết được người đàn ông này còn cất giấu cả một trái tim thủy tinh thế chứ.
Nhưng cô không phát hiện ra không có nghĩa Anjoye cũng không.
Anh ta nhíu mày, trong lòng thì đã mắng Dạ Đình Sâm tơi bời rồi.
Mẹ nó, cái đồ ngu ngốc Dạ Đình Sâm kia, cứ thế này đóa hoa của nhà mình cũng bị đám cỏ dại bên ngoài hái mất thôi.
Anjoye sải bước đi tới, ngăn trước mặt Nhạc Yên Nhi rồi cười bảo:
- Không phải bé cưng Yên Nhi chọn tranh mà là tôi đây, anh cũng đừng khách sáo với tôi làm gì, tôi sẽ trả theo đúng giá thị trường.
- Cô Nhạc… Người này là?
Đường Phàm nhìn Anjoye đầy nghi hoặc, nhanh nhạy bắt được xưng hô khác thường của anh ta với Nhạc Yên Nhi.
“Bé cưng Yên Nhi” á? Thân mật thế là loại quan hệ nào đây?
/1084
|