Dạ Đình Sâm thản nhiên liếc cô, trước mặt cô bình tĩnh quấn khăn che nửa người dưới rồi vào phòng tắm.
Hắn từ bờ biển về cũng không vội về nhà mà đi tìm William trước, muốn gã điều tra rõ ràng để đòi lại công bằng cho Nhạc Yên Nhi.
Vì chuyện đó mà còn đánh nhau với gã.
Nếu hắn giúp Nhạc Yên Nhi sẽ để lộ dấu vết, người đứng sau chắc chắn sẽ biết chuyện hắn mất trí nhớ chỉ là giả.
Hắn cũng hiểu điều đó nhưng lại không thể đứng im nhìn cô chịu uất ức như thế, cuối cùng… hắn quyết định giúp người khác đạt được tâm nguyện!
Vào phòng tắm, hắn gửi đi một tin nhắn.
“Sẽ có người giúp anh điều tra chuyện của Nhạc Yên Nhi, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho cô ấy.”
Rất nhanh sau đó người kia cũng gửi tin nhắn trả lời.
“Vậy còn anh? Anh đóng vai trò gì trong câu chuyện này?”
“Vai trò của tôi chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng. Tôi không thể cho cô ấy thứ cô ấy cần nữa, mong anh hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Hắn gửi tin xong thì tắt máy, không muốn đọc lại tin nhắn khiến tim mình đau đớn này nữa.
Những gì hắn có thể làm chỉ có thế.
Hắn đứng trước cửa, bàn tay run rẩy lau mặt.
Cánh cửa này mở ra là hắn sẽ đến rất gần Nhạc Yên Nhi, rất gần.
Cuối cùng hắn nở một nụ cười yếu ớt, nụ cười mang theo bi thương cô độc, lan tràn trong phòng tắm mờ hơi nước.
Dạ Đình Sâm tắm xong đi ra vẫn thấy Nhạc Yên Nhi trong phòng nên lạnh lùng bảo:
- Giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, xin cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cô mím môi, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ yên lặng chỉ vào hộp thuốc bên cạnh rồi bảo:
- Em thấy vết thương trên mặt anh nên có tìm thuốc đến, anh bôi đi đã.
Cô biết điều không hỏi han gì về vết thương, không hỏi hắn vì sao mắc mưa, vì sao trông lại tiều tụy như vậy.
- Đã tới nước này mà cô vẫn không định ly hôn sao Nhạc Yên Nhi?
- Tới nước này sao? Anh nói những tin đồn trên mạng à? Nếu em đồng ý ly hôn thì chẳng phải đã ngầm thừa nhận tất cả đều là sự thật ư? Em sẽ không ly hôn đâu, vì chính mình… cũng là… vì anh. Em không làm chính là không làm, anh có tin hay không cũng thế thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều là quật cường cùng kiêu ngạo, tấm lưng cũng đứng thẳng tắp, giống như không biết thế nào là luồn cúi hay chịu thua, cứ đứng thẳng mà nhìn hắn như thế.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí càng lúc càng kỳ lạ.
Đôi mắt đen như ngọc của Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ đối diện, trong ánh mắt cất chứa vô vàn dịu dàng và lưu luyến, thế nhưng tất cả đều không có cách nào thể hiện ra ngoài.
Nắm tay bên hông đã siết chặt lại khiến cả người hắn cũng căng cứng, như một cây cung đã lên dây, căng thẳng tột độ.
Rốt cuộc trước mắt hắn tối đen, suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
May là Nhạc Yên Nhi nhanh tay đỡ được, cô cảm nhận được hơi thở lạnh băng trên người hắn, da thịt cũng lạnh như vừa từ hầm băng bước ra.
- Anh tắm nước lạnh đấy à?
Hắn không gật cũng chẳng lắc đầu mà vừa được dìu tới bên giường đã lạnh lùng đẩy cô ra xa.
Nếu hắn không dùng nước lạnh sao có thể bình ổn lại tâm trạng đau đớn tột cùng này chứ?
Như thế ít nhất trong lúc cô đang khổ sở hắn cũng có thể chia sẻ một chút, phải không?
Khi cô buồn hắn cũng chưa bao giờ thấy dễ chịu.
Nỗi thống khổ của hắn chỉ mình hắn hiểu.
Thấy bộ dáng hắn thế này cô giận đến phát khóc, giận dữ gắt lên:
- Anh điên rồi à, trời này mà anh còn dám dùng nước lạnh tắm rửa hả!
Nghe thấy thế Dạ Đình Sâm bật dậy nắm chặt cổ tay của cô, thân thể cao lớn áp đảo cô gái nhỏ bé, rồi lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi điên rồi, bị cô tra tấn phát điên rồi!
Lời này vừa ra khỏi miệng…
Cả căn phòng như chìm vào yên lặng tăm tối.
Nhạc Yên Nhi bị câu nói của hắn làm rơi nước mắt.
Bi thương bị giấu kín, cô gắng sức mở to đôi mắt trong trẻo, nhìn hắn không chớp:
- Được! Để em xem anh điên thế nào!
Cô cầm bông băng chấm cồn định lau miệng giúp hắn nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.
Hắn lạnh nhạt hỏi:
- Cô định làm gì?
- Em đang tra tấn anh đấy! Em muốn thấy anh phải khổ sở đấy!
Cô quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt lạnh lùng nhưng nước mắt lại nóng đến mức khiến người ta sợ hãi, từng giọt rơi trên tay làm hắn có cảm giác như bị bỏng.
Không biết do Dạ Đình Sâm đang bệnh nên yếu ớt.
Hay do cô tức quá mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó nghiêm túc dùng bông băng lau vết thương cho hắn.
Hắn giống như không hề biết đau, ánh mắt cũng hơi híp lại, sắc mặt lãnh đạm có vẻ không để ý bất cứ chuyện gì nữa.
Cô đã quá quen bộ dáng này của hắn, cũng thấy vô cùng đau lòng, nhưng lúc này lại không thể hiện điều đó ra mặt.
Cô đau lòng vì hắn thì có ích gì, tự hắn chẳng hề biết quý trọng chính mình!
Nhạc Yên Nhi dùng tay sờ trán hắn, thấy đã bắt đầu phát sốt. Cô không rõ hắn ngâm nước mưa bao lâu mới trở thành thế này nhưng nghĩ sơ cũng biết chắc hẳn phải rất lâu, lòng cô đau như bị kim châm, nước mắt yên lặng rơi xuống.
- Cô khóc cái gì?
Dạ Đình Sâm nhìn mà đau lòng, giọng nói lạnh nhạt vang lên, giấu kín lo lắng cùng thương tiếc trong đó.
Cô chỉ lạnh lùng mỉm cười:
- Khóc tang trước không được à? Anh tự hành hạ mình thế này, dù không nghĩ cho em thì cũng nghĩ cho Đỗ Hồng Tuyết đi chứ! Anh phải vì người đàn bà mình yêu mà tự chăm sóc mình cho tốt, đừng khiến người ấy lo lắng, có hiểu không hả?
- Đó là chuyện riêng của tôi.
Hắn rũ mi mắt, ngón tay đã bị siết đến mức gân xanh nổi lên.
Sống lưng Dạ Đình Sâm căng cứng, cảm giác đau khổ cuồn cuộn trong lòng nhưng không thể thoát ra nổi.
Cô cười giễu cợt:
- Đúng rồi, đó điều là chuyện riêng của anh, chẳng liên quan gì đến em. Nhưng giờ anh có chết chắc chắn người ngoài sẽ bảo em làm anh tức chết. Anh mà chết trong hộ khẩu chỉ còn mỗi tên em thôi đấy!
Dạ Đình Sâm nghe được những lời quen thuộc này trái tim cũng run lên.
Trong nháy mắt máu huyết sôi trào, hắn không nhịn được mà ho khan liên tục.
Một tay đè ngực, một tay nắm chặt ga trải giường, ho đến mức muốn văng phổi ra ngoài, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên.
Nhạc Yên Nhi bị dọa sợ, rốt cuộc không giả vờ bình tĩnh được nữa, trên mặt chỉ còn lại sự lo lắng khôn nguôi.
Cô vội đỡ hắn, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt lưng cho hắn:
- Anh sao rồi, nằm nghỉ trước đi để em gọi bác sĩ tới.
- Không cần gọi bác sĩ, tôi uống thuốc cảm là được rồi.
Dạ Đình Sâm đột nhiên nắm chặt cổ tay cô kéo lại.
Vốn chỉ là hành động bất ngờ, nhưng cái nắm tay này lại làm hắn luyến tiếc buông ra.
Nhạc Yên Nhi bỗng nhớ đến lần trước hắn bị đau dạ dày, đau đến thế rồi mà còn chịu đựng không đi khám, nếu không có vết thương lớn thì hầu như hắn đều không tới bệnh viện bao giờ.
Cô cắn môi, nói rằng:
- Thế anh nằm nghỉ trước đi, em xuống nấu canh gừng cho anh, tiện đi mua ít thuốc cảm.
- Cô không cần ra ngoài, trong nhà cũng có thuốc cảm.
Tới giờ hắn vẫn rất lo đám phóng viên đang chầu chực bên ngoài.
Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ hắn sợ mất mặt nhưng chỉ có hắn mới biết hắn chỉ sợ cô ra ngoài sẽ bị người khác làm tổn thương.
Cô mím chặt môi, trong lòng vô cùng chua xót nhưng vẫn thản nhiên cười nói:
- Yên tâm, em sẽ không đi ra ngoài. Anh cứ nằm nghỉ một lát, em đi lấy thuốc cho anh.
Hắn từ bờ biển về cũng không vội về nhà mà đi tìm William trước, muốn gã điều tra rõ ràng để đòi lại công bằng cho Nhạc Yên Nhi.
Vì chuyện đó mà còn đánh nhau với gã.
Nếu hắn giúp Nhạc Yên Nhi sẽ để lộ dấu vết, người đứng sau chắc chắn sẽ biết chuyện hắn mất trí nhớ chỉ là giả.
Hắn cũng hiểu điều đó nhưng lại không thể đứng im nhìn cô chịu uất ức như thế, cuối cùng… hắn quyết định giúp người khác đạt được tâm nguyện!
Vào phòng tắm, hắn gửi đi một tin nhắn.
“Sẽ có người giúp anh điều tra chuyện của Nhạc Yên Nhi, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho cô ấy.”
Rất nhanh sau đó người kia cũng gửi tin nhắn trả lời.
“Vậy còn anh? Anh đóng vai trò gì trong câu chuyện này?”
“Vai trò của tôi chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng. Tôi không thể cho cô ấy thứ cô ấy cần nữa, mong anh hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Hắn gửi tin xong thì tắt máy, không muốn đọc lại tin nhắn khiến tim mình đau đớn này nữa.
Những gì hắn có thể làm chỉ có thế.
Hắn đứng trước cửa, bàn tay run rẩy lau mặt.
Cánh cửa này mở ra là hắn sẽ đến rất gần Nhạc Yên Nhi, rất gần.
Cuối cùng hắn nở một nụ cười yếu ớt, nụ cười mang theo bi thương cô độc, lan tràn trong phòng tắm mờ hơi nước.
Dạ Đình Sâm tắm xong đi ra vẫn thấy Nhạc Yên Nhi trong phòng nên lạnh lùng bảo:
- Giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, xin cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cô mím môi, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ yên lặng chỉ vào hộp thuốc bên cạnh rồi bảo:
- Em thấy vết thương trên mặt anh nên có tìm thuốc đến, anh bôi đi đã.
Cô biết điều không hỏi han gì về vết thương, không hỏi hắn vì sao mắc mưa, vì sao trông lại tiều tụy như vậy.
- Đã tới nước này mà cô vẫn không định ly hôn sao Nhạc Yên Nhi?
- Tới nước này sao? Anh nói những tin đồn trên mạng à? Nếu em đồng ý ly hôn thì chẳng phải đã ngầm thừa nhận tất cả đều là sự thật ư? Em sẽ không ly hôn đâu, vì chính mình… cũng là… vì anh. Em không làm chính là không làm, anh có tin hay không cũng thế thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều là quật cường cùng kiêu ngạo, tấm lưng cũng đứng thẳng tắp, giống như không biết thế nào là luồn cúi hay chịu thua, cứ đứng thẳng mà nhìn hắn như thế.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí càng lúc càng kỳ lạ.
Đôi mắt đen như ngọc của Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ đối diện, trong ánh mắt cất chứa vô vàn dịu dàng và lưu luyến, thế nhưng tất cả đều không có cách nào thể hiện ra ngoài.
Nắm tay bên hông đã siết chặt lại khiến cả người hắn cũng căng cứng, như một cây cung đã lên dây, căng thẳng tột độ.
Rốt cuộc trước mắt hắn tối đen, suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
May là Nhạc Yên Nhi nhanh tay đỡ được, cô cảm nhận được hơi thở lạnh băng trên người hắn, da thịt cũng lạnh như vừa từ hầm băng bước ra.
- Anh tắm nước lạnh đấy à?
Hắn không gật cũng chẳng lắc đầu mà vừa được dìu tới bên giường đã lạnh lùng đẩy cô ra xa.
Nếu hắn không dùng nước lạnh sao có thể bình ổn lại tâm trạng đau đớn tột cùng này chứ?
Như thế ít nhất trong lúc cô đang khổ sở hắn cũng có thể chia sẻ một chút, phải không?
Khi cô buồn hắn cũng chưa bao giờ thấy dễ chịu.
Nỗi thống khổ của hắn chỉ mình hắn hiểu.
Thấy bộ dáng hắn thế này cô giận đến phát khóc, giận dữ gắt lên:
- Anh điên rồi à, trời này mà anh còn dám dùng nước lạnh tắm rửa hả!
Nghe thấy thế Dạ Đình Sâm bật dậy nắm chặt cổ tay của cô, thân thể cao lớn áp đảo cô gái nhỏ bé, rồi lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi điên rồi, bị cô tra tấn phát điên rồi!
Lời này vừa ra khỏi miệng…
Cả căn phòng như chìm vào yên lặng tăm tối.
Nhạc Yên Nhi bị câu nói của hắn làm rơi nước mắt.
Bi thương bị giấu kín, cô gắng sức mở to đôi mắt trong trẻo, nhìn hắn không chớp:
- Được! Để em xem anh điên thế nào!
Cô cầm bông băng chấm cồn định lau miệng giúp hắn nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.
Hắn lạnh nhạt hỏi:
- Cô định làm gì?
- Em đang tra tấn anh đấy! Em muốn thấy anh phải khổ sở đấy!
Cô quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt lạnh lùng nhưng nước mắt lại nóng đến mức khiến người ta sợ hãi, từng giọt rơi trên tay làm hắn có cảm giác như bị bỏng.
Không biết do Dạ Đình Sâm đang bệnh nên yếu ớt.
Hay do cô tức quá mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó nghiêm túc dùng bông băng lau vết thương cho hắn.
Hắn giống như không hề biết đau, ánh mắt cũng hơi híp lại, sắc mặt lãnh đạm có vẻ không để ý bất cứ chuyện gì nữa.
Cô đã quá quen bộ dáng này của hắn, cũng thấy vô cùng đau lòng, nhưng lúc này lại không thể hiện điều đó ra mặt.
Cô đau lòng vì hắn thì có ích gì, tự hắn chẳng hề biết quý trọng chính mình!
Nhạc Yên Nhi dùng tay sờ trán hắn, thấy đã bắt đầu phát sốt. Cô không rõ hắn ngâm nước mưa bao lâu mới trở thành thế này nhưng nghĩ sơ cũng biết chắc hẳn phải rất lâu, lòng cô đau như bị kim châm, nước mắt yên lặng rơi xuống.
- Cô khóc cái gì?
Dạ Đình Sâm nhìn mà đau lòng, giọng nói lạnh nhạt vang lên, giấu kín lo lắng cùng thương tiếc trong đó.
Cô chỉ lạnh lùng mỉm cười:
- Khóc tang trước không được à? Anh tự hành hạ mình thế này, dù không nghĩ cho em thì cũng nghĩ cho Đỗ Hồng Tuyết đi chứ! Anh phải vì người đàn bà mình yêu mà tự chăm sóc mình cho tốt, đừng khiến người ấy lo lắng, có hiểu không hả?
- Đó là chuyện riêng của tôi.
Hắn rũ mi mắt, ngón tay đã bị siết đến mức gân xanh nổi lên.
Sống lưng Dạ Đình Sâm căng cứng, cảm giác đau khổ cuồn cuộn trong lòng nhưng không thể thoát ra nổi.
Cô cười giễu cợt:
- Đúng rồi, đó điều là chuyện riêng của anh, chẳng liên quan gì đến em. Nhưng giờ anh có chết chắc chắn người ngoài sẽ bảo em làm anh tức chết. Anh mà chết trong hộ khẩu chỉ còn mỗi tên em thôi đấy!
Dạ Đình Sâm nghe được những lời quen thuộc này trái tim cũng run lên.
Trong nháy mắt máu huyết sôi trào, hắn không nhịn được mà ho khan liên tục.
Một tay đè ngực, một tay nắm chặt ga trải giường, ho đến mức muốn văng phổi ra ngoài, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên.
Nhạc Yên Nhi bị dọa sợ, rốt cuộc không giả vờ bình tĩnh được nữa, trên mặt chỉ còn lại sự lo lắng khôn nguôi.
Cô vội đỡ hắn, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt lưng cho hắn:
- Anh sao rồi, nằm nghỉ trước đi để em gọi bác sĩ tới.
- Không cần gọi bác sĩ, tôi uống thuốc cảm là được rồi.
Dạ Đình Sâm đột nhiên nắm chặt cổ tay cô kéo lại.
Vốn chỉ là hành động bất ngờ, nhưng cái nắm tay này lại làm hắn luyến tiếc buông ra.
Nhạc Yên Nhi bỗng nhớ đến lần trước hắn bị đau dạ dày, đau đến thế rồi mà còn chịu đựng không đi khám, nếu không có vết thương lớn thì hầu như hắn đều không tới bệnh viện bao giờ.
Cô cắn môi, nói rằng:
- Thế anh nằm nghỉ trước đi, em xuống nấu canh gừng cho anh, tiện đi mua ít thuốc cảm.
- Cô không cần ra ngoài, trong nhà cũng có thuốc cảm.
Tới giờ hắn vẫn rất lo đám phóng viên đang chầu chực bên ngoài.
Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ hắn sợ mất mặt nhưng chỉ có hắn mới biết hắn chỉ sợ cô ra ngoài sẽ bị người khác làm tổn thương.
Cô mím chặt môi, trong lòng vô cùng chua xót nhưng vẫn thản nhiên cười nói:
- Yên tâm, em sẽ không đi ra ngoài. Anh cứ nằm nghỉ một lát, em đi lấy thuốc cho anh.
/1084
|