Nhạc Yên Nhi tìm thấy thuốc hạ sốt, cô còn gọi điện hỏi một lượt về dược hiệu và triệu chứng rồi mới dám cho Dạ Đình Sâm uống.
Sau đó cô đi nấu canh gừng.
Người giúp việc muốn làm hộ cô những cô không chịu nhường, nước gừng tươi làm mắt cô cay xè, cô vừa chảy nước mắt vừa quấy nước gừng trong màn nước mắt mông lung.
Đợi khoảng nửa tiếng, canh gừng đã nấu xong, cô cho thêm đường phèn vào, tự mình nếm thử, sau khi chắc chắn nó không quá cay cô mới bê lên.
Dạ Đình Sâm đã nhắm hai mắt dựa vào giường, dường như hắn đã ngủ mất rồi
Cũng đúng, sau khi uống thuốc xong người ta sẽ buồn ngủ.
Cô rón rén bước đến, đặt bát canh gừng xuống, nhìn thấy cửa sổ vẫn đang mở cô liền đi đóng lại.
Nhạc Yên Nhi kém rèm vào để Dạ Đình Sâm được ngủ ngon hơn, không ngờ vừa quay người thì lại đối mặt với đôi mắt thâm sâu của người đàn ông kia.
Hắn mở to đôi mắt đen láy sáng như sao của mình nhìn cô chăm chú.
- Anh tỉnh rồi à?
Cô kinh ngạc bước đến.
- Tôi chưa ngủ.
Hắn có định lực tốt hơn người bình thường nhiều, vì thế hắn không ngủ mà vẫn đợi cô.
- Uống canh gừng đi, vừa mới nấu xong đấy, uống đi cho ấm dạ.
Cô bưng canh gừng tới, Dạ Đình Sâm không hề từ chối, uống một ngụm hết sạch.
Sau khi uống xong, dạ dày của hắn quả thật thoải mái hơn nhiều.
- Mấy ngày gần đây đừng có ra ngoài, sẽ có người giải quyết tất cả mọi chuyện cho cô, lúc ra ngoài thì để Trần Lạc đi theo, đừng cách xa cậu ta quá, biết không?
Hắn lên tiếng dặn dò.
Vốn Nhạc Yên Nhi đang rũ mắt xuống nhìn móng tay của mình, đợi hắn uống canh xong thì sẽ mình dọn bát đi, không ngờ lại đột nhiên nghe thấy giọng nói thản nhiên của hắn.
Cô mở to mắt, dùng giọng nói run rẩy hỏi:
- Anh quan tâm đến em ư?
- Đúng như những gì cô nói, nếu như bây giờ chúng ta ly hôn thì sẽ chứng thực chuyện cô ngoại tình. Tôi không vì cô mà là vì chính bản thân tôi.
Hắn nhìn vào đôi mắt sáng như đôi mắt nai con của cô, một góc trong lòng sụp đổ, mềm nhũn cả ra.
Hắn cũng muốn… ôm thật chặt cô vào lòng.
Những ngón tay của hắn run lên, nhưng… từ đầu đến cuối không có bất cứ một động tác nào.
Hắn không thể, ít nhất bây giờ không được!
- Anh tin em rồi đúng không?
Trái tim Nhạc Yên Nhi run rẩy, trong lòng trào lên độ ấm khó tin.
Cô tưởng rằng… Dạ Đình Sâm chưa từng tin mình.
- Nếu như tôi đã chọn cô làm vợ mình thì tôi tin nhân phẩm của cô. Tôi sẽ điều ra rõ ràng mọi chuyện, không chỉ tin những gì tai nghe mắt thấy. Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để mình bị thương.
Cuối cùng, hắn vẫn không khống chế được bản thân, hắn dùng giọng nói ẩn chứa nét dịu dàng bị đè nén của mình nhẹ giọng dặn dò cô.
Trái tim của cô như băng đá được rót vào một dòng nước ấm, tan chảy trong nháy mắt.
Cho dù lúc trước hắn có dùng lời nói độc ác làm tổn thương cô, dù có đối xử lạnh lùng với cô như thế nào thì giờ khắc này tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Hai mắt cô nhòa lệ, cô cất giọng đầy kiên định:
- Em sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt, nhất định đấy, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình, đừng khiến người khác lo lắng, em… em nói tới Đỗ Hồng Tuyết…
Cuối cùng, cô cảm thấy hiện giờ mình không có tư cách nói những lời ấy nên đành thêm vào một câu.
Dạ Đình Sâm gật đầu, lựa chọn im lặng.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ gạt đi những giọt lệ vương trên khóe mắt, sau đó thu dọn bát đĩa rồi đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa phòng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô hỏi:
- Anh ăn cơm trưa chưa?
- Vẫn chưa.
- Dạ dày của anh không khỏe, không thể đói lâu được đâu, em đi nấu cháo cho anh ăn.
Cô không đợi Dạ Đình Sâm trả lời liền đi nhanh xuống tầng, chui vào trong bếp.
Nấu cơm cho người đàn ông mình yêu chắc hẳn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Cô vào bếp nấu cháo, sau khi nấu xong thì không ngừng quấy lên, đợi đến lúc nguội bớt thì mới bưng lên.
Dạ Đình Sâm cũng không từ chối, ăn từng thìa cháo một, cô nhìn mà vui sướng trong lòng.
Dường như những lời đồn đại kia đều không còn đáng sợ nữa rồi. Chỉ cần người đàn ông cô yêu tin tưởng cô thì tất cả đều chẳng là gì.
Đợi hắn ăn xong, cô dọn dẹp bát đũa rồi đi ra ngoài, cả cơ thể cô đều tràn ngập dũng khí, cô bật TV lên, xem xem lúc mình không có ở đây thì đã xảy ra những chuyện gì.
Bởi vì Bạch Nhược Mai tung ra tin đồn đó, cộng thêm bệnh viện tâm thần ở Mỹ có chứng cứ xác thực, nhà họ Bạch bắt đầu khởi tố Lâm Đông Lục, chuyện hai người ly hôn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Danh dự của Lâm Đông Lục bị tổn hại, cổ phiếu của Bất động sản Quảng Thịnh rớt giá không ngừng, một lần nữa lâm vào nguy cơ tài chính.
Mà tất cả mọi người đều đang tìm cô.
Phóng viên đến công ty của cô, còn phỏng vấn Danny, sắc mặt của Danny rất khó coi, anh ta đen mặt nói “Tôi không biết.”
Nhưng các ký giả vẫn không bỏ cuộc, tất cả những diễn viên và nhân viên từng hợp tác với Nhạc Yên Nhi đều bị quấy rầy. Hầu hết mọi người đều né tránh, chỉ có Diệp Thiên Hạ bị truy hỏi đến đường cùng nên đành nói một câu: “Tôi tin rằng mọi chuyện chắc chắn có ẩn tình.”
Câu nói này khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất ấm lòng.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, câu nói này của Diệp Thiên Hạ không những không thể giải vây cho cô, mà còn khiến bản thân cô ấy bị dính vào tin đồn xấu của cô, lợi bất cập hại.
Nhạc Yên Nhi sẽ khắc ghi tình cảm này của Diệp Thiên Hạ sâu trong lòng.
Nhưng mà, cô không ngờ sức mạnh của truyền thông lại lớn như thế, còn phỏng vấn được cả Cố Tâm Nguyệt đang ở trong ngục.
Trong màn hình hiện lên hình ảnh bước đi khập khiễng của cô ta, phát súng đó đã để lại nỗi thống khổ cả đời khó mà xóa đi được làm cô ta bị tật suốt đời.
Cố Tâm Nguyệt lên án những việc ác của Nhạc Yên Nhi.
Cô ta nói cô cướp mất Dạ Đình Sâm, cướp đi vị hôn phu vốn thuộc về cô ta, còn dây dưa không dứt với Lâm Đông Lục, sau khi kết hôn không chịu được cảnh cô đơn nên luôn lén lút ở cùng Lâm Đông Lục.
Các phóng viên còn đến cả nhà họ Cố nhưng không ai trong nhà đó ra mặt, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Chuyện này càng ngày càng rầm rộ, tuy nhiên Nhạc Yên Nhi cứ cảm thấy đây là một chiếc lưới lớn, những chuyện này chỉ là một góc của chiếc lưới thôi, đợi cho đến khi chiếc lưới này tung rộng ra thì tất cả mọi chuyện sẽ hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Trái tim của cô dâng lên cảm giác bất an dữ dội.
Cô không ngờ Lâm Đông Lục sẽ làm những chuyện đáng sợ như thế với Bạch Nhược Mai, cô ta báo thù cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng… vì sao nó lại xuất hiện đúng vào lúc mấu chốt này.
Nó xuất hiện đúng vào lúc cô và Dạ Đình Sâm có nguy cơ phải ly hôn, giống như đã chọn đúng thời gian, vào lúc thích hợp nhất cho thêm một nhát trí mạng.
Tin tức lan truyền đi khắp nơi, đi đến đâu cũng nghe được tên của cô, giống như một lời nguyền rủa vậy.
Cô tắt TV đi, cả phòng khách rơi vào sự im lặng tuyệt đối, đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Cô nhận máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói của quản gia Thẩm:
- Thiếu gia, cô Bạch đã tới đây, cô ta muốn gặp thiếu phu nhân, bây giờ cô ta đang ở dưới chân núi rồi, nên làm thế nào ạ.
Cô Bạch…
Bạch Nhược Mai?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô nói:
- Bác ơi là tôi đây, để cô ấy lên đi.
- Thiếu phu nhân?
Quan gia Thẩm nghe thấy giọng của Nhạc Yên Nhi thì không khỏi kinh ngạc, ông còn tưởng bây giờ chỉ có mình thiếu gia ở nhà chứ.
- Để Bạch Nhược Mai lên đây đi, tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ta.
- Nhưng mà…
Ông do dự, lo Nhạc Yên Nhi bị bắt nạt.
- Yên tâm đi, đây là nhà tôi, cô ta không làm gì được đâu.
Mười lăm phút sau, Bạch Nhược Mai xuất hiện trước mặt cô, cô ta gầy yếu tới mức đáng sợ, còn gầy hơn trên TV mấy phần, gương mặt của cô ta trắng bệch, cho dù đã trang điểm nhưng vẫn nhìn ra sắc mặt của cô ta rất tệ.
Mấy tháng trước, cô ta còn là một ngôi sao lớn tràn đầy khí phách mà giờ đây lại héo mòn như thế này.
Ở mấy chỗ quỷ quái như bệnh viện tâm thần kia thì sao mà tốt được.
Bạch Nhược Mai nhìn Nhạc Yên Nhi, hai mắt cô ta tràn ra ngọn lửa phẫn nộ, bên trong còn chứa đựng sự thù hận sâu đậm, cô ta gằn mạnh từng tiếng một:
- Nhạc Yên Nhi, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi.
Sau đó cô đi nấu canh gừng.
Người giúp việc muốn làm hộ cô những cô không chịu nhường, nước gừng tươi làm mắt cô cay xè, cô vừa chảy nước mắt vừa quấy nước gừng trong màn nước mắt mông lung.
Đợi khoảng nửa tiếng, canh gừng đã nấu xong, cô cho thêm đường phèn vào, tự mình nếm thử, sau khi chắc chắn nó không quá cay cô mới bê lên.
Dạ Đình Sâm đã nhắm hai mắt dựa vào giường, dường như hắn đã ngủ mất rồi
Cũng đúng, sau khi uống thuốc xong người ta sẽ buồn ngủ.
Cô rón rén bước đến, đặt bát canh gừng xuống, nhìn thấy cửa sổ vẫn đang mở cô liền đi đóng lại.
Nhạc Yên Nhi kém rèm vào để Dạ Đình Sâm được ngủ ngon hơn, không ngờ vừa quay người thì lại đối mặt với đôi mắt thâm sâu của người đàn ông kia.
Hắn mở to đôi mắt đen láy sáng như sao của mình nhìn cô chăm chú.
- Anh tỉnh rồi à?
Cô kinh ngạc bước đến.
- Tôi chưa ngủ.
Hắn có định lực tốt hơn người bình thường nhiều, vì thế hắn không ngủ mà vẫn đợi cô.
- Uống canh gừng đi, vừa mới nấu xong đấy, uống đi cho ấm dạ.
Cô bưng canh gừng tới, Dạ Đình Sâm không hề từ chối, uống một ngụm hết sạch.
Sau khi uống xong, dạ dày của hắn quả thật thoải mái hơn nhiều.
- Mấy ngày gần đây đừng có ra ngoài, sẽ có người giải quyết tất cả mọi chuyện cho cô, lúc ra ngoài thì để Trần Lạc đi theo, đừng cách xa cậu ta quá, biết không?
Hắn lên tiếng dặn dò.
Vốn Nhạc Yên Nhi đang rũ mắt xuống nhìn móng tay của mình, đợi hắn uống canh xong thì sẽ mình dọn bát đi, không ngờ lại đột nhiên nghe thấy giọng nói thản nhiên của hắn.
Cô mở to mắt, dùng giọng nói run rẩy hỏi:
- Anh quan tâm đến em ư?
- Đúng như những gì cô nói, nếu như bây giờ chúng ta ly hôn thì sẽ chứng thực chuyện cô ngoại tình. Tôi không vì cô mà là vì chính bản thân tôi.
Hắn nhìn vào đôi mắt sáng như đôi mắt nai con của cô, một góc trong lòng sụp đổ, mềm nhũn cả ra.
Hắn cũng muốn… ôm thật chặt cô vào lòng.
Những ngón tay của hắn run lên, nhưng… từ đầu đến cuối không có bất cứ một động tác nào.
Hắn không thể, ít nhất bây giờ không được!
- Anh tin em rồi đúng không?
Trái tim Nhạc Yên Nhi run rẩy, trong lòng trào lên độ ấm khó tin.
Cô tưởng rằng… Dạ Đình Sâm chưa từng tin mình.
- Nếu như tôi đã chọn cô làm vợ mình thì tôi tin nhân phẩm của cô. Tôi sẽ điều ra rõ ràng mọi chuyện, không chỉ tin những gì tai nghe mắt thấy. Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để mình bị thương.
Cuối cùng, hắn vẫn không khống chế được bản thân, hắn dùng giọng nói ẩn chứa nét dịu dàng bị đè nén của mình nhẹ giọng dặn dò cô.
Trái tim của cô như băng đá được rót vào một dòng nước ấm, tan chảy trong nháy mắt.
Cho dù lúc trước hắn có dùng lời nói độc ác làm tổn thương cô, dù có đối xử lạnh lùng với cô như thế nào thì giờ khắc này tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Hai mắt cô nhòa lệ, cô cất giọng đầy kiên định:
- Em sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt, nhất định đấy, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình, đừng khiến người khác lo lắng, em… em nói tới Đỗ Hồng Tuyết…
Cuối cùng, cô cảm thấy hiện giờ mình không có tư cách nói những lời ấy nên đành thêm vào một câu.
Dạ Đình Sâm gật đầu, lựa chọn im lặng.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ gạt đi những giọt lệ vương trên khóe mắt, sau đó thu dọn bát đĩa rồi đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa phòng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô hỏi:
- Anh ăn cơm trưa chưa?
- Vẫn chưa.
- Dạ dày của anh không khỏe, không thể đói lâu được đâu, em đi nấu cháo cho anh ăn.
Cô không đợi Dạ Đình Sâm trả lời liền đi nhanh xuống tầng, chui vào trong bếp.
Nấu cơm cho người đàn ông mình yêu chắc hẳn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Cô vào bếp nấu cháo, sau khi nấu xong thì không ngừng quấy lên, đợi đến lúc nguội bớt thì mới bưng lên.
Dạ Đình Sâm cũng không từ chối, ăn từng thìa cháo một, cô nhìn mà vui sướng trong lòng.
Dường như những lời đồn đại kia đều không còn đáng sợ nữa rồi. Chỉ cần người đàn ông cô yêu tin tưởng cô thì tất cả đều chẳng là gì.
Đợi hắn ăn xong, cô dọn dẹp bát đũa rồi đi ra ngoài, cả cơ thể cô đều tràn ngập dũng khí, cô bật TV lên, xem xem lúc mình không có ở đây thì đã xảy ra những chuyện gì.
Bởi vì Bạch Nhược Mai tung ra tin đồn đó, cộng thêm bệnh viện tâm thần ở Mỹ có chứng cứ xác thực, nhà họ Bạch bắt đầu khởi tố Lâm Đông Lục, chuyện hai người ly hôn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Danh dự của Lâm Đông Lục bị tổn hại, cổ phiếu của Bất động sản Quảng Thịnh rớt giá không ngừng, một lần nữa lâm vào nguy cơ tài chính.
Mà tất cả mọi người đều đang tìm cô.
Phóng viên đến công ty của cô, còn phỏng vấn Danny, sắc mặt của Danny rất khó coi, anh ta đen mặt nói “Tôi không biết.”
Nhưng các ký giả vẫn không bỏ cuộc, tất cả những diễn viên và nhân viên từng hợp tác với Nhạc Yên Nhi đều bị quấy rầy. Hầu hết mọi người đều né tránh, chỉ có Diệp Thiên Hạ bị truy hỏi đến đường cùng nên đành nói một câu: “Tôi tin rằng mọi chuyện chắc chắn có ẩn tình.”
Câu nói này khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất ấm lòng.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, câu nói này của Diệp Thiên Hạ không những không thể giải vây cho cô, mà còn khiến bản thân cô ấy bị dính vào tin đồn xấu của cô, lợi bất cập hại.
Nhạc Yên Nhi sẽ khắc ghi tình cảm này của Diệp Thiên Hạ sâu trong lòng.
Nhưng mà, cô không ngờ sức mạnh của truyền thông lại lớn như thế, còn phỏng vấn được cả Cố Tâm Nguyệt đang ở trong ngục.
Trong màn hình hiện lên hình ảnh bước đi khập khiễng của cô ta, phát súng đó đã để lại nỗi thống khổ cả đời khó mà xóa đi được làm cô ta bị tật suốt đời.
Cố Tâm Nguyệt lên án những việc ác của Nhạc Yên Nhi.
Cô ta nói cô cướp mất Dạ Đình Sâm, cướp đi vị hôn phu vốn thuộc về cô ta, còn dây dưa không dứt với Lâm Đông Lục, sau khi kết hôn không chịu được cảnh cô đơn nên luôn lén lút ở cùng Lâm Đông Lục.
Các phóng viên còn đến cả nhà họ Cố nhưng không ai trong nhà đó ra mặt, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Chuyện này càng ngày càng rầm rộ, tuy nhiên Nhạc Yên Nhi cứ cảm thấy đây là một chiếc lưới lớn, những chuyện này chỉ là một góc của chiếc lưới thôi, đợi cho đến khi chiếc lưới này tung rộng ra thì tất cả mọi chuyện sẽ hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Trái tim của cô dâng lên cảm giác bất an dữ dội.
Cô không ngờ Lâm Đông Lục sẽ làm những chuyện đáng sợ như thế với Bạch Nhược Mai, cô ta báo thù cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng… vì sao nó lại xuất hiện đúng vào lúc mấu chốt này.
Nó xuất hiện đúng vào lúc cô và Dạ Đình Sâm có nguy cơ phải ly hôn, giống như đã chọn đúng thời gian, vào lúc thích hợp nhất cho thêm một nhát trí mạng.
Tin tức lan truyền đi khắp nơi, đi đến đâu cũng nghe được tên của cô, giống như một lời nguyền rủa vậy.
Cô tắt TV đi, cả phòng khách rơi vào sự im lặng tuyệt đối, đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Cô nhận máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói của quản gia Thẩm:
- Thiếu gia, cô Bạch đã tới đây, cô ta muốn gặp thiếu phu nhân, bây giờ cô ta đang ở dưới chân núi rồi, nên làm thế nào ạ.
Cô Bạch…
Bạch Nhược Mai?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô nói:
- Bác ơi là tôi đây, để cô ấy lên đi.
- Thiếu phu nhân?
Quan gia Thẩm nghe thấy giọng của Nhạc Yên Nhi thì không khỏi kinh ngạc, ông còn tưởng bây giờ chỉ có mình thiếu gia ở nhà chứ.
- Để Bạch Nhược Mai lên đây đi, tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ta.
- Nhưng mà…
Ông do dự, lo Nhạc Yên Nhi bị bắt nạt.
- Yên tâm đi, đây là nhà tôi, cô ta không làm gì được đâu.
Mười lăm phút sau, Bạch Nhược Mai xuất hiện trước mặt cô, cô ta gầy yếu tới mức đáng sợ, còn gầy hơn trên TV mấy phần, gương mặt của cô ta trắng bệch, cho dù đã trang điểm nhưng vẫn nhìn ra sắc mặt của cô ta rất tệ.
Mấy tháng trước, cô ta còn là một ngôi sao lớn tràn đầy khí phách mà giờ đây lại héo mòn như thế này.
Ở mấy chỗ quỷ quái như bệnh viện tâm thần kia thì sao mà tốt được.
Bạch Nhược Mai nhìn Nhạc Yên Nhi, hai mắt cô ta tràn ra ngọn lửa phẫn nộ, bên trong còn chứa đựng sự thù hận sâu đậm, cô ta gằn mạnh từng tiếng một:
- Nhạc Yên Nhi, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi.
/1084
|