Lúc này, Norman đang đứng dựa vào tường từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn bọn họ, anh ta hỏi:
- Cậu nói gì?
- Sếp…
Quản ngục chần chừ, cuối cùng không nói gì thêm nữa.
Lại một tiếng nữa trôi đi.
Lần này chưa đợi quản ngục mở miệng, Norman đã đứng thẳng dậy.
Cho dù có là quân nhân nhưng duy trì một tư thế trong suốt một giờ liền, cơ thể phải chịu huấn luyện cường độ cao nên anh ta thấy hơi khó chịu.
Anh ta nói:
- Tôi tự biết phải làm gì, các cậu đợi tôi ở đây, không có lệnh của tôi thì không ai được vào trong. Tôi… sẽ tự áp giải anh ta ra đây.
Nói xong, anh ta xoay người đi vào phòng bệnh, phát hiện ra Dạ Đình Sâm vẫn giữ tư thế như cũ.
Tuy rằng anh ta không nhẫn tâm nhưng luật pháp là luật pháp, không màng đến tình cảm cá nhân. Hơn nữa… anh ta đã kéo dài thời gian thêm hai tiếng rồi.
- Dạ Đình Sâm, tôi đến đưa anh đi, anh đừng phản kháng, chắc anh cũng không muốn làm loạn ở phòng bệnh của Nhạc Yên Nhi đúng không? Đến bây giờ anh vẫn chưa nói được gì với cô ấy, tôi cho anh thêm mười phút để nói lời tạm biệt với cô ấy.
Nghe thế cơ thể cứng ngắc như pho tượng của Dạ Đình Sâm mới có chút phản ứng.
- Hóa ra… đã lâu thế rồi, thế nhưng tôi lại cảm thấy mình mới ngắm cô ấy có một chút thôi. Không có gì để nói cả, nếu như cô ấy chết thì tôi sẽ chết theo cô ấy. Cô ấy sẽ không cô đơn, tôi sẽ mãi mãi ở bên cô ấy.
Hắn thương tiếc vươn tay ra, những ngón tay ấm áp của hắn vuốt lại những sợi tóc tán loạn trên trán cô, rồi sờ lên đầu cô, hắn luồn ngón tay vào trong tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Thế này thì sẽ không đau nữa, bé yêu của anh là ngoan nhất.
Nói xong hắn vươn người lên hôn vào ống thở oxi của cô.
Nếu như không có ống thở này thì nụ hôn của hắn sẽ rơi xuống môi của cô.
Cảnh tượng này khiến người ta thật cảm động.
Dạ Đình Sâm từ từ mở mắt ra, hai hàng lệ tuôn xuống từ đôi mắt hắn.
- Đợi anh.
Hắn nhẹ nhàng nói ra hai tiếng này rồi quay gót ra ngoài, nhưng hắn không biết vào khoảnh khắc khi hắn rời đi, có nước mắt chảy từ khóe mắt của Nhạc Yên Nhi xuống.
Khi ra khỏi phòng, Norman nói với hắn:
- Con gái của anh đang ở trong lồng kính phía trước đấy, anh có muốn đi thăm con bé không?
- Không có gì hay để thăm cả, tôi chỉ muốn Nhạc Yên Nhi được sống, nếu như biết sinh con sẽ khiến cô ấy thành ra thế này thì lúc đầu tôi không nên để cô ấy mang thai.
Hắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng, tuy rằng vẻ mặt có hơi mệt mỏi nhưng đôi mắt phượng của hắn đã trở nên thâm thúy đáng sợ hơn nhiều.
Norman nghe thế chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng lúc này, giọng nói của Dạ Đình Sâm vang lên bên tai anh ta:
- Nếu như Yên Nhi chết thì mấy người không cần phí công cứu tôi đâu, cứ để tôi chết cùng cô ấy là được.
Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài.
…
Bắt đầu từ lúc đó, phòng bệnh của Nhạc Yên Nhi bị phong tỏa, cảnh sát vây chặt lấy bệnh viện, không cho phép bất cứ ai được gặp cô và đứa bé.
Anjoye là một ‘người chết’ nên vốn không thể ra ngoài gặp người khác, phó chủ tịch đến đòi người mấy lần, nhưng Norman kiên quyết không đồng ý.
Bọn họ không gặp được Dạ Đình Sâm, chỉ có mình Norman mới được tự ý ra vào nhà tù.
Mỗi lần đến đó anh ta đều mang theo tin tức tốt.
Nhạc Yên Nhi vẫn còn sống, bệnh tình đang dần dần có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì cả người có tinh thần hơn nhiều.
Dạ Đình Sâm ở trong tù hai tháng, trong hai tháng này, bên ngoài đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Gia tộc William thất thế, Norman dẫn người giăng lưới tóm gọn cả bọn, công phá hoàn toàn trụ sở chính của gia tộc William, cuối cùng William ôm theo vết thương nặng bỏ trốn, lên tàu tư nhân chạy ra biển, cảnh sát tìm ba ngày ba đêm nhưng không có kết quả.
Nhưng dù vậy, thế lực xã hội đen mạnh nhất nước Anh cũng đã không còn nữa.
Những chuyện Dạ Đình Sâm làm đều là hành vi cá nhân, không liên quan gì tới tập đoàn LN, mà lúc này Dạ Đình Sâm vào tù, Nhị thiếu gia đã ‘qua đời’, không ngờ cuối cùng vị trí chủ tịch lại rơi vào tay Dạ Vị Ương.
Hội đồng quản trị thanh lọc lại từ đầu, quyền lực của Mike bị chia nhỏ, không còn xuất hiện cục diện một người làm chủ như trước đây nữa.
Mà gia tộc Capet cũng bắt đầu việc kinh doanh, tự xây dựng thương hội của chính mình, tuy vừa mới được thành lập nhưng nó đã có được sức mạnh không thể khinh thường.
Gia tộc William hoàn toàn lụi bại, cuối cùng Dạ Đình Sâm cũng không cần tiếp tục ở lại phòng giam VIP để cắt đứt liên hệ với nhà William nữa.
Sau hai tháng, Dạ Đình Sâm ra khỏi tù, chuyện đầu tiên mà hắn làm là đi thăm Nhạc Yên Nhi.
- Bây giờ cô ấy ở bệnh viện hay ở nhà?
Tuy phải sống mấy tháng cơ khổ, nhưng nó không những không làm ảnh hưởng tới dung mạo của Dạ Đình Sâm, ngược lại còn khiến cho hắn càng trầm ổn hơn, chỉ một ánh mắt hờ hững của hắn cũng có thể khiến cho người khác khiếp sợ.
Norman nghe thế thì nhếch môi cười nhạt:
- Đều không phải.
- Vậy cô ấy ở đâu?
Hắn nhíu chặt mày lại, sắc mặt trầm xuống, dường như đã cảm nhận được chuyện gì chẳng lành.
- Cô ấy ở nghĩa trang Bach, cô ấy chết rồi, mà con gái của hai người… cũng mất rồi, con bé chết trước mặt Nhạc Yên Nhi, tôi đã chôn cất họ cùng nhau, hỏa táng rồi.
Norman cắn răng nói rõ ràng từng từ một.
Gương mặt của Dạ Đình Sâm tái nhợt cả đi, đồng tử trong mắt hắn ngay lập tức mất đi tiêu cự.
Hắn cứng người lại, nhưng gần như chỉ một giây sau, hắn chồm lên như một con sư tử đang phát điên, bóp chặt cổ anh ta, hắn phẫn nộ gào lên:
- Anh đang đùa với tôi đúng không? Rõ ràng anh nói là cô ấy rất khỏe, có thể cười nói nô đùa, sao cô ấy có thể chết được?
- Đây là bệnh án của cô ấy, cô ấy thực sự đã không cầm cự nổi nữa. Nhưng LN vẫn cần anh, anh không thể vứt lại cục diện rối rắm này để đợi tôi xử lý thay anh được chứ?
Anh ta vừa dứt lời, liền lĩnh trọn một nắm đấm của Dạ Đình Sâm, tuy rằng rất cường tráng nhưng Norman vẫn phải lùi về sau.
Khóe miệng Norman tràn ra mùi máu tanh, anh ta nhổ một ngụm máu ra, chà lau khóe miệng, nhìn vết máu trên tay mình, anh ta nhíu mày lại.
- Những gì tôi nói đều là sự thật, thực ra chẳng phải anh cũng đoán được rồi sao? Cần gì phải tự lừa mình dối người chứ? Người đâu, đưa anh ta đến bệnh viện rồi đi nghĩa trang, anh cứ thử hỏi mẹ của mình xem xem bà ấy có tận mắt nhìn thấy Nhạc Yên Nhi và đứa bé được hỏa táng hay không!
Hai tay anh ta đan lại đằng sau lưng, trên người toát ra khí thế như chim ưng săn mồi.
Thuộc hạ của anh ta định mời Dạ Đình Sâm lên xe nhưng hắn đột nhiên như phát điên, đẩy hết mọi người ra, tự ngồi vào ghế lái, lái xe lao vụt đi.
Hắn phải tự đi kiểm chứng!
Nhưng…
Tất cả mọi chuyện đều như những gì Norman nói, Nhạc Yên Nhi chết vào ngày thứ năm sau khi hắn rời đi, trái tim của cô đã ngừng đập. Mà vào đúng rạng sáng ngày hôm đó, đứa trẻ sơ sinh trong phòng kính cũng qua đời theo, phó chủ tịch một tay lo liệu chuyện tang sự cho họ.
Hắn xông vào nghĩa trang Bach và nhìn thấy hai ngôi mộ viết tên Nhạc Yên Nhi và con của họ, đó là cái tên phó chủ tịch lấy tạm, Dạ An.
Dạ An, bình an cả đời ư?
Thật đáng châm chọc làm sao.
Lúc đầu hắn nói với Nhạc Yên Nhi đặt tên cho con của họ là Vãn Vãn, để nó thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn những chuyện mà hắn đã bỏ lỡ.
Cái tên này chỉ có hai người biết.
Đến hôm nay, cũng mãi mãi chỉ có hai người biết mà thôi.
- A…
Dưới chân núi, Norman nghe thấy một tiếng kêu gào xé tâm can, anh ta lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
- Thực ra, từ lâu tính mạng của chúng ta không còn nằm trong tay mình nữa, chúng ta lấy đâu ra tư cách có được tình yêu đích thực. Dạ Đình Sâm, anh có được Nhạc Yên Nhi đã là may mắn lắm rồi, nhưng bền lâu… lại là chuyện không tưởng.
Haizzz.
Cuối cùng, anh ta chỉ còn biết thở dài.
- Cậu nói gì?
- Sếp…
Quản ngục chần chừ, cuối cùng không nói gì thêm nữa.
Lại một tiếng nữa trôi đi.
Lần này chưa đợi quản ngục mở miệng, Norman đã đứng thẳng dậy.
Cho dù có là quân nhân nhưng duy trì một tư thế trong suốt một giờ liền, cơ thể phải chịu huấn luyện cường độ cao nên anh ta thấy hơi khó chịu.
Anh ta nói:
- Tôi tự biết phải làm gì, các cậu đợi tôi ở đây, không có lệnh của tôi thì không ai được vào trong. Tôi… sẽ tự áp giải anh ta ra đây.
Nói xong, anh ta xoay người đi vào phòng bệnh, phát hiện ra Dạ Đình Sâm vẫn giữ tư thế như cũ.
Tuy rằng anh ta không nhẫn tâm nhưng luật pháp là luật pháp, không màng đến tình cảm cá nhân. Hơn nữa… anh ta đã kéo dài thời gian thêm hai tiếng rồi.
- Dạ Đình Sâm, tôi đến đưa anh đi, anh đừng phản kháng, chắc anh cũng không muốn làm loạn ở phòng bệnh của Nhạc Yên Nhi đúng không? Đến bây giờ anh vẫn chưa nói được gì với cô ấy, tôi cho anh thêm mười phút để nói lời tạm biệt với cô ấy.
Nghe thế cơ thể cứng ngắc như pho tượng của Dạ Đình Sâm mới có chút phản ứng.
- Hóa ra… đã lâu thế rồi, thế nhưng tôi lại cảm thấy mình mới ngắm cô ấy có một chút thôi. Không có gì để nói cả, nếu như cô ấy chết thì tôi sẽ chết theo cô ấy. Cô ấy sẽ không cô đơn, tôi sẽ mãi mãi ở bên cô ấy.
Hắn thương tiếc vươn tay ra, những ngón tay ấm áp của hắn vuốt lại những sợi tóc tán loạn trên trán cô, rồi sờ lên đầu cô, hắn luồn ngón tay vào trong tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Thế này thì sẽ không đau nữa, bé yêu của anh là ngoan nhất.
Nói xong hắn vươn người lên hôn vào ống thở oxi của cô.
Nếu như không có ống thở này thì nụ hôn của hắn sẽ rơi xuống môi của cô.
Cảnh tượng này khiến người ta thật cảm động.
Dạ Đình Sâm từ từ mở mắt ra, hai hàng lệ tuôn xuống từ đôi mắt hắn.
- Đợi anh.
Hắn nhẹ nhàng nói ra hai tiếng này rồi quay gót ra ngoài, nhưng hắn không biết vào khoảnh khắc khi hắn rời đi, có nước mắt chảy từ khóe mắt của Nhạc Yên Nhi xuống.
Khi ra khỏi phòng, Norman nói với hắn:
- Con gái của anh đang ở trong lồng kính phía trước đấy, anh có muốn đi thăm con bé không?
- Không có gì hay để thăm cả, tôi chỉ muốn Nhạc Yên Nhi được sống, nếu như biết sinh con sẽ khiến cô ấy thành ra thế này thì lúc đầu tôi không nên để cô ấy mang thai.
Hắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng, tuy rằng vẻ mặt có hơi mệt mỏi nhưng đôi mắt phượng của hắn đã trở nên thâm thúy đáng sợ hơn nhiều.
Norman nghe thế chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng lúc này, giọng nói của Dạ Đình Sâm vang lên bên tai anh ta:
- Nếu như Yên Nhi chết thì mấy người không cần phí công cứu tôi đâu, cứ để tôi chết cùng cô ấy là được.
Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài.
…
Bắt đầu từ lúc đó, phòng bệnh của Nhạc Yên Nhi bị phong tỏa, cảnh sát vây chặt lấy bệnh viện, không cho phép bất cứ ai được gặp cô và đứa bé.
Anjoye là một ‘người chết’ nên vốn không thể ra ngoài gặp người khác, phó chủ tịch đến đòi người mấy lần, nhưng Norman kiên quyết không đồng ý.
Bọn họ không gặp được Dạ Đình Sâm, chỉ có mình Norman mới được tự ý ra vào nhà tù.
Mỗi lần đến đó anh ta đều mang theo tin tức tốt.
Nhạc Yên Nhi vẫn còn sống, bệnh tình đang dần dần có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì cả người có tinh thần hơn nhiều.
Dạ Đình Sâm ở trong tù hai tháng, trong hai tháng này, bên ngoài đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Gia tộc William thất thế, Norman dẫn người giăng lưới tóm gọn cả bọn, công phá hoàn toàn trụ sở chính của gia tộc William, cuối cùng William ôm theo vết thương nặng bỏ trốn, lên tàu tư nhân chạy ra biển, cảnh sát tìm ba ngày ba đêm nhưng không có kết quả.
Nhưng dù vậy, thế lực xã hội đen mạnh nhất nước Anh cũng đã không còn nữa.
Những chuyện Dạ Đình Sâm làm đều là hành vi cá nhân, không liên quan gì tới tập đoàn LN, mà lúc này Dạ Đình Sâm vào tù, Nhị thiếu gia đã ‘qua đời’, không ngờ cuối cùng vị trí chủ tịch lại rơi vào tay Dạ Vị Ương.
Hội đồng quản trị thanh lọc lại từ đầu, quyền lực của Mike bị chia nhỏ, không còn xuất hiện cục diện một người làm chủ như trước đây nữa.
Mà gia tộc Capet cũng bắt đầu việc kinh doanh, tự xây dựng thương hội của chính mình, tuy vừa mới được thành lập nhưng nó đã có được sức mạnh không thể khinh thường.
Gia tộc William hoàn toàn lụi bại, cuối cùng Dạ Đình Sâm cũng không cần tiếp tục ở lại phòng giam VIP để cắt đứt liên hệ với nhà William nữa.
Sau hai tháng, Dạ Đình Sâm ra khỏi tù, chuyện đầu tiên mà hắn làm là đi thăm Nhạc Yên Nhi.
- Bây giờ cô ấy ở bệnh viện hay ở nhà?
Tuy phải sống mấy tháng cơ khổ, nhưng nó không những không làm ảnh hưởng tới dung mạo của Dạ Đình Sâm, ngược lại còn khiến cho hắn càng trầm ổn hơn, chỉ một ánh mắt hờ hững của hắn cũng có thể khiến cho người khác khiếp sợ.
Norman nghe thế thì nhếch môi cười nhạt:
- Đều không phải.
- Vậy cô ấy ở đâu?
Hắn nhíu chặt mày lại, sắc mặt trầm xuống, dường như đã cảm nhận được chuyện gì chẳng lành.
- Cô ấy ở nghĩa trang Bach, cô ấy chết rồi, mà con gái của hai người… cũng mất rồi, con bé chết trước mặt Nhạc Yên Nhi, tôi đã chôn cất họ cùng nhau, hỏa táng rồi.
Norman cắn răng nói rõ ràng từng từ một.
Gương mặt của Dạ Đình Sâm tái nhợt cả đi, đồng tử trong mắt hắn ngay lập tức mất đi tiêu cự.
Hắn cứng người lại, nhưng gần như chỉ một giây sau, hắn chồm lên như một con sư tử đang phát điên, bóp chặt cổ anh ta, hắn phẫn nộ gào lên:
- Anh đang đùa với tôi đúng không? Rõ ràng anh nói là cô ấy rất khỏe, có thể cười nói nô đùa, sao cô ấy có thể chết được?
- Đây là bệnh án của cô ấy, cô ấy thực sự đã không cầm cự nổi nữa. Nhưng LN vẫn cần anh, anh không thể vứt lại cục diện rối rắm này để đợi tôi xử lý thay anh được chứ?
Anh ta vừa dứt lời, liền lĩnh trọn một nắm đấm của Dạ Đình Sâm, tuy rằng rất cường tráng nhưng Norman vẫn phải lùi về sau.
Khóe miệng Norman tràn ra mùi máu tanh, anh ta nhổ một ngụm máu ra, chà lau khóe miệng, nhìn vết máu trên tay mình, anh ta nhíu mày lại.
- Những gì tôi nói đều là sự thật, thực ra chẳng phải anh cũng đoán được rồi sao? Cần gì phải tự lừa mình dối người chứ? Người đâu, đưa anh ta đến bệnh viện rồi đi nghĩa trang, anh cứ thử hỏi mẹ của mình xem xem bà ấy có tận mắt nhìn thấy Nhạc Yên Nhi và đứa bé được hỏa táng hay không!
Hai tay anh ta đan lại đằng sau lưng, trên người toát ra khí thế như chim ưng săn mồi.
Thuộc hạ của anh ta định mời Dạ Đình Sâm lên xe nhưng hắn đột nhiên như phát điên, đẩy hết mọi người ra, tự ngồi vào ghế lái, lái xe lao vụt đi.
Hắn phải tự đi kiểm chứng!
Nhưng…
Tất cả mọi chuyện đều như những gì Norman nói, Nhạc Yên Nhi chết vào ngày thứ năm sau khi hắn rời đi, trái tim của cô đã ngừng đập. Mà vào đúng rạng sáng ngày hôm đó, đứa trẻ sơ sinh trong phòng kính cũng qua đời theo, phó chủ tịch một tay lo liệu chuyện tang sự cho họ.
Hắn xông vào nghĩa trang Bach và nhìn thấy hai ngôi mộ viết tên Nhạc Yên Nhi và con của họ, đó là cái tên phó chủ tịch lấy tạm, Dạ An.
Dạ An, bình an cả đời ư?
Thật đáng châm chọc làm sao.
Lúc đầu hắn nói với Nhạc Yên Nhi đặt tên cho con của họ là Vãn Vãn, để nó thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn những chuyện mà hắn đã bỏ lỡ.
Cái tên này chỉ có hai người biết.
Đến hôm nay, cũng mãi mãi chỉ có hai người biết mà thôi.
- A…
Dưới chân núi, Norman nghe thấy một tiếng kêu gào xé tâm can, anh ta lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
- Thực ra, từ lâu tính mạng của chúng ta không còn nằm trong tay mình nữa, chúng ta lấy đâu ra tư cách có được tình yêu đích thực. Dạ Đình Sâm, anh có được Nhạc Yên Nhi đã là may mắn lắm rồi, nhưng bền lâu… lại là chuyện không tưởng.
Haizzz.
Cuối cùng, anh ta chỉ còn biết thở dài.
/1084
|