Năm năm sau.
Trong một trạm xe bus trên đường phố London có một cậu bé đeo một cái ba lô to đùng trên lưng, hình như cậu nhóc vừa mới tan học, đang đứng đợi xe bus.
Mà đối diện với cậu bé là một cột đèn giao thông, có một chiếc Phantom màu đen đang đỗ lại chờ đèn xanh.
Dạ Đình Sâm khép tài liệu lại, xoa mi tâm, đột nhiên nhìn thấy đứa bé trai đứng ở trạm xe bus, cơ thể của hắn run lên…
Cậu nhóc bé nhỏ đó đứng giữa đám đông, trong tay cầm một cái ô gần cao bằng cơ thể mình, đeo một chiếc cặp sách to màu lam, cậu bé mặc một chiếc áo trắng tinh sạch sẽ và một chiếc quần đen.
Hai mắt của cậu bé đó sáng trong, cậu nhìn thẳng phía trước, yên lặng đợi xe bus tới.
Đúng vào lúc này, đen xanh sáng lên, Trần Lạc vừa định lái xe đi thì bị Dạ Đình Sâm cản lại.
- Dừng lại.
- Chủ tịch…
Cậu ta thấy hơi ngạc nhiên, giờ bọn họ đang phải về công ty gấp để ký một hợp đồng, sắp không còn kịp nữa rồi.
- Đỗ xe vào lề đường đi.
Dạ Đình Sâm ra lệnh.
Tuy Trần Lạc thấy rất khó hiểu nhưng cậu ta không nói nhiều mà dừng xe lại bên lề đường.
Dạ Đình Sâm xuống khỏi xe đi tới điểm dừng xe bus, Trần Lạc không khỏi tò mò mà nhìn sang, ngay sau đó cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đứa bé đó rất thanh tú, gương mặt chỉ to bằng bàn tay vẫn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng từ gương mặt đó có thể nhìn ra phong thái của chủ tịch nhà cậu ta năm xưa, tuy nhiên cậu bé này không lạnh lùng như Dạ Đình Sâm mà ngược lại mặt mày ôn hòa, khí chất tao nhã, nhìn có vẻ vô cùng ấm áp.
Ở đâu ra đứa bé trai giống chủ tịch nhà cậu ta thế này?
Ông trời ơi, chủ tịch nhà cậu ta đã làm gì rồi, chẳng lẽ hắn còn từng có nợ phong lưu gì à?
Mà lúc này Dạ Đình Sâm đã đi đến bến xe bus, một chiếc xe bus đỗ lại, cậu bé đó cầm chiếc dù bước lên xe, mà ma xui quỷ khiến thế nào Dạ Đình Sâm cũng lên theo.
Sau khi lên xe, cậu bé đó ngồi vào chiếc ghế phía dưới cùng bên cửa sổ, quay ra ngắm cảnh vật bên đường.
Ánh mắt của cậu bé lạnh lùng quật cường, giống như một con thú nhỏ tràn ngập sự đề phòng, hai tay nắm thật chặt chiếc ô, ngồi im một chỗ không cử động.
Dạ Đình Sâm không dằn lòng nổi muốn lại gần cậu, bởi vì trên người đứa bé này có hơi thở mà hắn quen thuộc.
- Cháu tên là gì thế?
Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà lên tiếng.
Cậu bé kia nghe thế thì mới chú ý đến người ngồi cạnh mình, vào lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm, cậu nhóc hơi kinh ngạc vì hai người khá giống nhau.
Nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, sự bình tĩnh của cậu nhóc là thứ mà những đứa trẻ cùng tuổi không thể nào có được.
Cậu nhóc hờ hừng liếc hắn một cái rồi thu ánh nhìn lại, trong đôi mắt cậu viết rõ ràng rằng ‘Chú là ai? Chú quen với tôi à? Chú bảo tôi nói là tôi phải nói à?
Tràn ngập sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
Dạ Đình Sâm thấy thế thì không hề tức giận, ngược lại hắn còn còn nhếch môi cười.
Lúc nhếch môi lên, hắn bỗng thấy kinh ngạc.
Bởi vì… đã rất lâu rồi hắn không cười, từ sau khi cô rời đi, hắn đã không còn cười nữa, bao nhiêu năm nay chính hắn cũng không biết làm thế nào mà mình chống chọi được, hắn chỉ như là một cái xác biết mà thôi.
Nhưng thật không ngờ, bây giờ hắn đang cười ư?
Hắn không khỏi cảm thấy tò mò, đứa bé này là ai, tại sao lại giống hắn đến thế.
Cả cuộc đời này trừ Nhạc Yên Nhi ra hắn không có người phụ nữ nào khác, đây không thể là con của hắn, chẳng lẽ là con của Anjoye ư?
Hắn và Anjoye khá giống nhau, hơn nữa đứa bé này mặt mũi ôn hòa, gương mặt thanh tú, không quá cứng rắn cương nghị.
Càng nghĩ càng thấy đúng.
Từ sau năm đó, Anjoye liền rời đi, không dễ gì cậu ta mới thoát khỏi cái gia tộc này nên không muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận ‘Nhị thiếu gia’ nữa.
- Cha của cháu tên là Anjoye à?
Hắn hỏi.
Cậu bé không thèm nhìn hắn lấy một cái, im lặng không đáp.
Anjoye thực sự có thể dạy dỗ ra một đứa bé lạnh lùng như thế này sao?
Tự nhiên hắn cảm thấy hơi nghi ngờ.
Không biết tại sao, trái tim cô đơn đã lâu của hắn lại thức tỉnh vì đứa trẻ này.
Nếu như con gái của hắn vẫn còn sống chắc bây giờ cũng lớn như đứa bé này rồi.
Con bé sẽ mặc đồng phục, đeo cặp sách màu hồng, tóc thắt bím thật dài. Hắn sẽ cầm tay con bé qua đường rồi đón con bé từ nhà trẻ về.
Những cảnh tượng này… đều đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Mấy năm qua hắn thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Nhạc Yên Nhi vẫn còn sống, cô và con của họ cùng nô đùa ở phòng khách, mà hắn thì ở trong bếp, vừa quay đầu cười vừa chuẩn bị bữa ăn cho ba người nhà họ, nhưng đợi hắn nấu xong và bưng thức ăn ra ngoài thì hai người liền biến mất.
Chỉ như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Hắn cũng tỉnh lại từ cơn mơ.
Vì thế, khi nhìn thấy đôi mắt vô cùng hờ hững sáng trong của đứa bé này, hắn không nhịn được mà nhớ tới vợ mình, cô ấy cũng có đôi mắt như thế.
Hiếm khi hắn nhẫn nại nói nhiều như thế, tuy nhiên cậu bé này hoàn toàn không quan tâm.
Xe vừa dừng thì cậu nhóc đã đứng dậy, hắn cũng đứng dậy đi theo.
Cậu nhóc chạy đến trước cửa một khu dân cư, ở cửa khu dân cư có một người phụ nữ gốc Hoa đang đẩy xe em bé, dường như họ đang tản bộ.
Cậu nhóc tung tăng chạy qua đó rồi níu lấy tay người phụ nữ kia, nói một câu bằng tiếng Pháp vô cùng trôi chảy:
- Mẹ ơi!
Dạ Đình Sâm đứng yên tại chỗ không bước lên.
Hóa ra cậu nhóc không biết nói tiếng Trung, thảo nào trên đường đi nó không thèm trả lời hắn.
Xem ra đó cũng không phải là con của Anjoye, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Chỉ là vì hắn quá nhớ Nhạc Yên Nhi thôi.
Dạ Đình Sâm quay đầu nhìn con đường vừa này mình đi, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện một nụ cười đầy cay đắng.
Không ngờ… hắn đã đi theo cậu nhóc lâu thế, bây giờ cũng nên trở về hiện thực rồi.
Hắn nhìn cậu bé thật kỹ rồi quay người bỏ đi.
Mà lúc này, trên gương mặt người phụ nữ gốc Hoa kia tràn ngập vẻ kinh ngạc, cô ấy vội vàng nói:
- Cháu nhận nhầm người rồi à, cô không phải là mẹ cháu, có phải cháu bị lạc đường không?
- Xin lỗi cô cháu nhận nhầm người, cháu chào cô.
Cậu bé lễ phép xin lỗi.
Cậu xoay người nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Đình Sâm, không hiểu sao bóng lưng của người đàn ông này trông có vẻ vô cùng thê lương, khiến cậu thấy lòng mình cũng đau xót.
Đột nhiên… cậu rất muốn bước đến an ủi hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại trong túi cậu nhóc reo lên, cậu vội nghe điện thoại.
- Mommy.
Cậu nhóc gọi một tiếng vô cùng thân mật bằng tiếng Trung.
- Vãn Vãn, con đang ở đâu? Sao mẹ không thấy con ở bến xe bus? Có phải con lên nhầm xe rồi không?
Giọng cằn nhằn của một người phụ nữ truyền tới.
- Con đến ngay đây, vẫn còn mười phút nữa.
Chỉ còn một trạm dừng nữa nên đi một chút là đến, cậu nhóc không cúp điện thoại, trên đường đi cậu kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm nay, trong đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười.
Người phụ nữ cũng đi về hướng của cậu nhóc, nhìn thấy đứa con bảo bối của mình, cô bất đắc dĩ nhướng mày lên:
- Váy công chúa mà mẹ mua cho con đâu? Sao con lại ăn mặc thế này?
Rõ ràng là một cô bé mà cứ thích ăn mặc như con trai, giống hệt một thằng nhóc vậy.
Cô cúp máy rồi đi lên trước đỡ lấy đồ trong tay cô bé, cô hỏi:
- Dám một mình chạy đi xem triển lãm ảnh, gan của con to quá rồi đấy, nhỡ đâu lạc đường thì làm thế nào?
Buổi sáng cô vừa ngủ dậy thì đã không thấy Vãn Vãn đâu nữa, con bé chỉ dể lại một tờ giấy nói muốn đến triển lãm ảnh của cô, hại cô lo sốt vó, vội chạy tới đây ngay.
Trong một trạm xe bus trên đường phố London có một cậu bé đeo một cái ba lô to đùng trên lưng, hình như cậu nhóc vừa mới tan học, đang đứng đợi xe bus.
Mà đối diện với cậu bé là một cột đèn giao thông, có một chiếc Phantom màu đen đang đỗ lại chờ đèn xanh.
Dạ Đình Sâm khép tài liệu lại, xoa mi tâm, đột nhiên nhìn thấy đứa bé trai đứng ở trạm xe bus, cơ thể của hắn run lên…
Cậu nhóc bé nhỏ đó đứng giữa đám đông, trong tay cầm một cái ô gần cao bằng cơ thể mình, đeo một chiếc cặp sách to màu lam, cậu bé mặc một chiếc áo trắng tinh sạch sẽ và một chiếc quần đen.
Hai mắt của cậu bé đó sáng trong, cậu nhìn thẳng phía trước, yên lặng đợi xe bus tới.
Đúng vào lúc này, đen xanh sáng lên, Trần Lạc vừa định lái xe đi thì bị Dạ Đình Sâm cản lại.
- Dừng lại.
- Chủ tịch…
Cậu ta thấy hơi ngạc nhiên, giờ bọn họ đang phải về công ty gấp để ký một hợp đồng, sắp không còn kịp nữa rồi.
- Đỗ xe vào lề đường đi.
Dạ Đình Sâm ra lệnh.
Tuy Trần Lạc thấy rất khó hiểu nhưng cậu ta không nói nhiều mà dừng xe lại bên lề đường.
Dạ Đình Sâm xuống khỏi xe đi tới điểm dừng xe bus, Trần Lạc không khỏi tò mò mà nhìn sang, ngay sau đó cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đứa bé đó rất thanh tú, gương mặt chỉ to bằng bàn tay vẫn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng từ gương mặt đó có thể nhìn ra phong thái của chủ tịch nhà cậu ta năm xưa, tuy nhiên cậu bé này không lạnh lùng như Dạ Đình Sâm mà ngược lại mặt mày ôn hòa, khí chất tao nhã, nhìn có vẻ vô cùng ấm áp.
Ở đâu ra đứa bé trai giống chủ tịch nhà cậu ta thế này?
Ông trời ơi, chủ tịch nhà cậu ta đã làm gì rồi, chẳng lẽ hắn còn từng có nợ phong lưu gì à?
Mà lúc này Dạ Đình Sâm đã đi đến bến xe bus, một chiếc xe bus đỗ lại, cậu bé đó cầm chiếc dù bước lên xe, mà ma xui quỷ khiến thế nào Dạ Đình Sâm cũng lên theo.
Sau khi lên xe, cậu bé đó ngồi vào chiếc ghế phía dưới cùng bên cửa sổ, quay ra ngắm cảnh vật bên đường.
Ánh mắt của cậu bé lạnh lùng quật cường, giống như một con thú nhỏ tràn ngập sự đề phòng, hai tay nắm thật chặt chiếc ô, ngồi im một chỗ không cử động.
Dạ Đình Sâm không dằn lòng nổi muốn lại gần cậu, bởi vì trên người đứa bé này có hơi thở mà hắn quen thuộc.
- Cháu tên là gì thế?
Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà lên tiếng.
Cậu bé kia nghe thế thì mới chú ý đến người ngồi cạnh mình, vào lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm, cậu nhóc hơi kinh ngạc vì hai người khá giống nhau.
Nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, sự bình tĩnh của cậu nhóc là thứ mà những đứa trẻ cùng tuổi không thể nào có được.
Cậu nhóc hờ hừng liếc hắn một cái rồi thu ánh nhìn lại, trong đôi mắt cậu viết rõ ràng rằng ‘Chú là ai? Chú quen với tôi à? Chú bảo tôi nói là tôi phải nói à?
Tràn ngập sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
Dạ Đình Sâm thấy thế thì không hề tức giận, ngược lại hắn còn còn nhếch môi cười.
Lúc nhếch môi lên, hắn bỗng thấy kinh ngạc.
Bởi vì… đã rất lâu rồi hắn không cười, từ sau khi cô rời đi, hắn đã không còn cười nữa, bao nhiêu năm nay chính hắn cũng không biết làm thế nào mà mình chống chọi được, hắn chỉ như là một cái xác biết mà thôi.
Nhưng thật không ngờ, bây giờ hắn đang cười ư?
Hắn không khỏi cảm thấy tò mò, đứa bé này là ai, tại sao lại giống hắn đến thế.
Cả cuộc đời này trừ Nhạc Yên Nhi ra hắn không có người phụ nữ nào khác, đây không thể là con của hắn, chẳng lẽ là con của Anjoye ư?
Hắn và Anjoye khá giống nhau, hơn nữa đứa bé này mặt mũi ôn hòa, gương mặt thanh tú, không quá cứng rắn cương nghị.
Càng nghĩ càng thấy đúng.
Từ sau năm đó, Anjoye liền rời đi, không dễ gì cậu ta mới thoát khỏi cái gia tộc này nên không muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận ‘Nhị thiếu gia’ nữa.
- Cha của cháu tên là Anjoye à?
Hắn hỏi.
Cậu bé không thèm nhìn hắn lấy một cái, im lặng không đáp.
Anjoye thực sự có thể dạy dỗ ra một đứa bé lạnh lùng như thế này sao?
Tự nhiên hắn cảm thấy hơi nghi ngờ.
Không biết tại sao, trái tim cô đơn đã lâu của hắn lại thức tỉnh vì đứa trẻ này.
Nếu như con gái của hắn vẫn còn sống chắc bây giờ cũng lớn như đứa bé này rồi.
Con bé sẽ mặc đồng phục, đeo cặp sách màu hồng, tóc thắt bím thật dài. Hắn sẽ cầm tay con bé qua đường rồi đón con bé từ nhà trẻ về.
Những cảnh tượng này… đều đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Mấy năm qua hắn thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Nhạc Yên Nhi vẫn còn sống, cô và con của họ cùng nô đùa ở phòng khách, mà hắn thì ở trong bếp, vừa quay đầu cười vừa chuẩn bị bữa ăn cho ba người nhà họ, nhưng đợi hắn nấu xong và bưng thức ăn ra ngoài thì hai người liền biến mất.
Chỉ như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Hắn cũng tỉnh lại từ cơn mơ.
Vì thế, khi nhìn thấy đôi mắt vô cùng hờ hững sáng trong của đứa bé này, hắn không nhịn được mà nhớ tới vợ mình, cô ấy cũng có đôi mắt như thế.
Hiếm khi hắn nhẫn nại nói nhiều như thế, tuy nhiên cậu bé này hoàn toàn không quan tâm.
Xe vừa dừng thì cậu nhóc đã đứng dậy, hắn cũng đứng dậy đi theo.
Cậu nhóc chạy đến trước cửa một khu dân cư, ở cửa khu dân cư có một người phụ nữ gốc Hoa đang đẩy xe em bé, dường như họ đang tản bộ.
Cậu nhóc tung tăng chạy qua đó rồi níu lấy tay người phụ nữ kia, nói một câu bằng tiếng Pháp vô cùng trôi chảy:
- Mẹ ơi!
Dạ Đình Sâm đứng yên tại chỗ không bước lên.
Hóa ra cậu nhóc không biết nói tiếng Trung, thảo nào trên đường đi nó không thèm trả lời hắn.
Xem ra đó cũng không phải là con của Anjoye, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Chỉ là vì hắn quá nhớ Nhạc Yên Nhi thôi.
Dạ Đình Sâm quay đầu nhìn con đường vừa này mình đi, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện một nụ cười đầy cay đắng.
Không ngờ… hắn đã đi theo cậu nhóc lâu thế, bây giờ cũng nên trở về hiện thực rồi.
Hắn nhìn cậu bé thật kỹ rồi quay người bỏ đi.
Mà lúc này, trên gương mặt người phụ nữ gốc Hoa kia tràn ngập vẻ kinh ngạc, cô ấy vội vàng nói:
- Cháu nhận nhầm người rồi à, cô không phải là mẹ cháu, có phải cháu bị lạc đường không?
- Xin lỗi cô cháu nhận nhầm người, cháu chào cô.
Cậu bé lễ phép xin lỗi.
Cậu xoay người nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Đình Sâm, không hiểu sao bóng lưng của người đàn ông này trông có vẻ vô cùng thê lương, khiến cậu thấy lòng mình cũng đau xót.
Đột nhiên… cậu rất muốn bước đến an ủi hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại trong túi cậu nhóc reo lên, cậu vội nghe điện thoại.
- Mommy.
Cậu nhóc gọi một tiếng vô cùng thân mật bằng tiếng Trung.
- Vãn Vãn, con đang ở đâu? Sao mẹ không thấy con ở bến xe bus? Có phải con lên nhầm xe rồi không?
Giọng cằn nhằn của một người phụ nữ truyền tới.
- Con đến ngay đây, vẫn còn mười phút nữa.
Chỉ còn một trạm dừng nữa nên đi một chút là đến, cậu nhóc không cúp điện thoại, trên đường đi cậu kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm nay, trong đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười.
Người phụ nữ cũng đi về hướng của cậu nhóc, nhìn thấy đứa con bảo bối của mình, cô bất đắc dĩ nhướng mày lên:
- Váy công chúa mà mẹ mua cho con đâu? Sao con lại ăn mặc thế này?
Rõ ràng là một cô bé mà cứ thích ăn mặc như con trai, giống hệt một thằng nhóc vậy.
Cô cúp máy rồi đi lên trước đỡ lấy đồ trong tay cô bé, cô hỏi:
- Dám một mình chạy đi xem triển lãm ảnh, gan của con to quá rồi đấy, nhỡ đâu lạc đường thì làm thế nào?
Buổi sáng cô vừa ngủ dậy thì đã không thấy Vãn Vãn đâu nữa, con bé chỉ dể lại một tờ giấy nói muốn đến triển lãm ảnh của cô, hại cô lo sốt vó, vội chạy tới đây ngay.
/1084
|