Sự phẫn nộ của anh giống như núi lửa phun trào đốt cháy linh hồn cô.
Dư San San cố nhếch môi nở nụ cười động lòng người.
Nụ cười đó là tấm lá chắn bảo vệ chưa từng gỡ xuống của cô.
Dù có khóc cũng phải khóc sao cho đẹp nhất, kiêu hãnh nhất.
Cô giương mắt lên nhìn anh ta, hỏi:
- Sao anh có thể nói như thế? Từ khi bắt đầu ở bên nhau chúng ta đã nói rồi, cả hai đều vì nhu cầu thôi. Em đã nhắc nhở anh rất nhiều lần là đừng động lòng với em, nếu không… anh sẽ bị tổn thương. Là anh không nghe mà cứ yêu em, bây giờ anh còn quay lại trách em à?
Lời nói của cô khiến cả cơ thể Bạch Kính Thần run lên.
Bàn tay mạnh mẽ của anh nắm chặt lấy bả vai của cô lắc thật mạnh, sức mạnh đó dường như muốn xé rách cô ra.
- Dư San San! Chẳng lẽ em không yêu anh sao?
- Yêu.. rất rất yêu.
Cô dịu giọng nói.
- Vậy sao em…
Anh kinh hãi nhìn cô.
Cô nói quá nhẹ nhàng khiến anh hoài nghi đây không phải là sự thật
Không ngờ, cô vẫn còn nửa câu nữa.
- Nhưng em cầm lên được cũng hạ xuống được, em yêu anh, nhưng em có thể rút lui an toàn.
Em yêu anh…
Nhưng có thể rút lui an toàn…
Có lẽ đây chính là những lời tổn thương nhất mà Bạch Kính Thần nghe thấy từ cô!
Cô nói xong câu này thì ngước đôi mắt xinh đẹp của mình lên nhìn anh chăm chú, Bạch Kính Thần chưa bao giờ cảm thấy cô xa lạ đến thế.
Cô gái này xinh đẹp như vậy nhưng trái tim lại vô cùng tàn nhẫn.
Đôi môi kiều diễm kia luôn nói ra những lời thật độc ác.
Khóe môi của anh cong lên đầy trào phúng, nụ cười ấy vừa đẹp lại vừa bi thương.
- Dư San San, anh thật sự nghi ngờ rốt cuộc em có tim hay không! Anh ở bên em năm năm, tròn năm năm trời, thế mà em vứt bỏ anh dứt khoát hơn vứt bỏ một con mèo con chó! Anh là người, anh có máu có thịt, anh cũng biết đau! Lúc vứt bỏ anh chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của anh sao?
Anh ta phẫn nộ gào thét, giọng nói khàn cả đi.
Đối mặt với lửa giận của anh, Dư San San chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nhưng anh không thể cứ ở bên em như thế cả đời được. Từ lâu em đã nói với anh rồi, em sẽ không kết hôn với anh đâu, là anh tự cho mình thông minh, tưởng rằng có thể lay động được em. Nhưng trên thực tế, anh chỉ đang mơ mộng hão huyền mà thôi.
- Anh… anh mơ mộng hão huyền ư?
Nghe thế Bạch Kính Thần liền nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt. Nụ cười của anh bi thương đến thế, tráo phúng đến thế.
Không ngờ chân tình anh bỏ ra suốt năm năm trời chỉ đổi lại được một câu ‘mơ mộng hão huyền’ của cô, sao cô có thể nhẹ nhàng thốt ra những lời đó được?
- Dư San San, em quả thật khiến cho anh quá thất vọng! Vốn anh tưởng rằng trái tim em là băng đá, bất luận nó lạnh giá đến đâu, chỉ cần anh kiên trì thì sớm muộn cũng có một ngày có thể làm nó tan chảy. Nhưng bây giờ anh mới hiểu, trái tim của em là sắt, không thể tan chảy được, vĩnh viễn không bao giờ tan chảy! Em muốn anh về nhà lấy vợ sinh con đúng không? Vậy được! Anh sẽ chiều theo ý em!
Bạch Kính Thần hét lên từng tiếng giận dữ đầy thê lương.
Nghe thấy những lời anh nói, trái tim của Dư San San đau thắt lại, nhưng cô chỉ gật đầu đáp:
- Anh đồng ý thì em yên tâm rồi, vậy sau này em sẽ không đến đây nữa. Khi trở về anh nhớ cẩn thận một chút, mấy hôm nay em có việc bận, chắc là không có thời gian đến tiễn anh. Chúng ta… tạm biệt tại đây thôi.
Cô hờ hững nói rồi xoay người bỏ đi.
Bạch Kính Thần nhìn theo bóng lưng bỏ đi của cô, dù rất muốn xông lên trước giữ cô lại, nhưng chút ít tự tôn còn sót lại không cho phép anh làm như thế.
Cô gái này vốn chính là thuốc độc, dù bạn có đối tốt với cô ấy đến đâu thì cô cũng không biến thành thuốc bổ được.
Anh trơ mắt ra nhìn bóng hình của cô hoàn toàn biến mất, ngay sau đó tiếng đóng cửa vang lên, cả căn nhà rơi vào sự tĩnh mịch thê lương.
Bạch Kính Thần không chống đỡ nổi mà từ từ ngã xuống, đau đớn ôm lấy mặt mình.
Sao cô ấy có thể nhẫn tâm như thế?
Dư San San mặc áo khoác màu đen trắng, dưới chân đi giày cao gót khiến cơ thể của cô trong càng hấp dẫn hơn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một mình cô cô đơn bước đi, từng bước từng bước, đau khổ như giẫm lên lưỡi dao.
Cuối cùng, không nhịn nổi đau đớn nữa, cô ngửa đầu lên trời ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Cô không khóc…
Những người kiên cường trước nay chưa từng khóc!
…
Mà lúc này, ba người bên Dạ Đình Sâm đã về đến nhà.
Nhạc Yên Nhi đứng ở trước cửa, đẩy người nào đó đang muốn đi vào ra, đôi mắt xinh đep của cô nhướng lên:
- Hình như anh hơi quá tự nhiên rồi đấy? Bây giờ anh và em không có bất cứ quan hệ gì, anh không vào được đâu.
- Sáng mai anh mời bố mẹ của Đinh Đang tới chơi, nếu họ nhìn thấy trong nhà này không có bất cứ một món đồ nào của anh, em thử nghĩ xem người ngoài sẽ nói thế nào?
- Mời bố mẹ của Đinh Đang ư? Chuyện này lúc nào vậy, sao em không biết?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, nhìn lại hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Lúc nãy trên đường đi anh nhắn tin cho ba Đinh Đang, gia đình họ vui vẻ đồng ý rồi. Trưa mai bọn trẻ vừa tan học bọn họ sẽ tới đây, tối nay chúng ta phải chuẩn bị rồi, bé yêu ạ.
Hắn tươi tỉnh đáp lại, đôi mắt đen láy cong lên, bên trong chứa đầy ý cười ranh mãnh.
Nhân lúc Nhạc Yên Nhi thất thần, Dạ Đình Sâm liền lách qua cô đi vào trong, còn rất tự nhiên đi tới tủ giày dép, lấy ra một đôi dép lê mới tinh dành cho nam.
Hả? Sao hắn biết nhà cô có chuẩn bị một đôi dép lê cho nam chứ?
Khoan đã… sao hắn đã vào nhà rồi
- Này! Chúng ta vẫn chưa có quan hệ gì, anh vào thế này không được tốt đâu! Nếu như để hàng xóm nhìn thấy thì sẽ bàn ra tán vào đấy!
- Anh với Vãn Vãn giống nhau như thế, nói con bé không phải là con gái của anh thì ai mà tin được? Thế nên, em chỉ đang lo hão thôi.
Hắn đi thẳng vào trong bếp, rót một ly nước cho cô:
- Thức ăn tối nay hơi mặn, em ăn nhiều thế chắc giờ cũng khát rồi.
Nhạc Yên Nhi nhìn chiếc cốc trước mặt mình như nhìn thấy ma.
Sao hắn biết cốc của cô được đặt ở đâu?
Nếu như cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Dạ Đình Sâm đến nhà cô đúng không?
Cô nhìn Dạ Đình Sâm đi tới ban công, tự nhiên cầm bình nước tưới hoa giúp cô, sau đó lấy túi thức ăn trên giá xuống cho cá ăn.
Sau khi xong việc, hắn vươn người một cái:
- Tối nay anh ở lại đây nhưng không có quần áo để thay, vừa hay em có một bộ quần áo ngủ cho nam, anh mặc tạm trước, sáng sớm ngày mai anh bảo Trần Lạc mang quần áo sang.
- Đợi… đợi đã! Sao anh biết nhà em có đồ ngủ của nam? Sao anh biết em nuôi cá trồng hoa? Sao anh biết cốc của em đặt ở đâu? Sao anh biết trong tủ có dép cho nam?
Trên gương mặt Nhạc Yên Nhi tràn đầy vẻ kinh hãi, chẳng lẽ hắn là thần tiên ư? Sao có thể nắm rõ nhà cô như trong lòng bàn tay như thế.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì chỉ nhếch môi lên mỉm cười, ra vẻ cao sâu khó lường.
- Anh đã từng nằm mơ thấy nơi này, anh nghĩ chắc là do vợ chồng chúng ta tâm linh tương thông đấy.
- Gì thế hả? Em và anh không có tâm linh tương thông gì hết, rốt cuộc làm sao anh lại biết?
- Anh đoán.
Dạ Đình Sâm trả lời.
- Thật hả?
Cả gương mặt Nhạc Yên Nhi bị bao phủ bởi sự ngờ vực, nhưng vẻ mặt của Dạ Đình Sâm quả thật quá chân thành khiến cô cảm thấy có lẽ những gì hắn nói là thật.
Tuy rằng thấy rất kỳ lạ nhưng Dạ Đình Sâm hiểu cô như thế, có khi hắn đoán được thật cũng nên.
Dư San San cố nhếch môi nở nụ cười động lòng người.
Nụ cười đó là tấm lá chắn bảo vệ chưa từng gỡ xuống của cô.
Dù có khóc cũng phải khóc sao cho đẹp nhất, kiêu hãnh nhất.
Cô giương mắt lên nhìn anh ta, hỏi:
- Sao anh có thể nói như thế? Từ khi bắt đầu ở bên nhau chúng ta đã nói rồi, cả hai đều vì nhu cầu thôi. Em đã nhắc nhở anh rất nhiều lần là đừng động lòng với em, nếu không… anh sẽ bị tổn thương. Là anh không nghe mà cứ yêu em, bây giờ anh còn quay lại trách em à?
Lời nói của cô khiến cả cơ thể Bạch Kính Thần run lên.
Bàn tay mạnh mẽ của anh nắm chặt lấy bả vai của cô lắc thật mạnh, sức mạnh đó dường như muốn xé rách cô ra.
- Dư San San! Chẳng lẽ em không yêu anh sao?
- Yêu.. rất rất yêu.
Cô dịu giọng nói.
- Vậy sao em…
Anh kinh hãi nhìn cô.
Cô nói quá nhẹ nhàng khiến anh hoài nghi đây không phải là sự thật
Không ngờ, cô vẫn còn nửa câu nữa.
- Nhưng em cầm lên được cũng hạ xuống được, em yêu anh, nhưng em có thể rút lui an toàn.
Em yêu anh…
Nhưng có thể rút lui an toàn…
Có lẽ đây chính là những lời tổn thương nhất mà Bạch Kính Thần nghe thấy từ cô!
Cô nói xong câu này thì ngước đôi mắt xinh đẹp của mình lên nhìn anh chăm chú, Bạch Kính Thần chưa bao giờ cảm thấy cô xa lạ đến thế.
Cô gái này xinh đẹp như vậy nhưng trái tim lại vô cùng tàn nhẫn.
Đôi môi kiều diễm kia luôn nói ra những lời thật độc ác.
Khóe môi của anh cong lên đầy trào phúng, nụ cười ấy vừa đẹp lại vừa bi thương.
- Dư San San, anh thật sự nghi ngờ rốt cuộc em có tim hay không! Anh ở bên em năm năm, tròn năm năm trời, thế mà em vứt bỏ anh dứt khoát hơn vứt bỏ một con mèo con chó! Anh là người, anh có máu có thịt, anh cũng biết đau! Lúc vứt bỏ anh chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của anh sao?
Anh ta phẫn nộ gào thét, giọng nói khàn cả đi.
Đối mặt với lửa giận của anh, Dư San San chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nhưng anh không thể cứ ở bên em như thế cả đời được. Từ lâu em đã nói với anh rồi, em sẽ không kết hôn với anh đâu, là anh tự cho mình thông minh, tưởng rằng có thể lay động được em. Nhưng trên thực tế, anh chỉ đang mơ mộng hão huyền mà thôi.
- Anh… anh mơ mộng hão huyền ư?
Nghe thế Bạch Kính Thần liền nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt. Nụ cười của anh bi thương đến thế, tráo phúng đến thế.
Không ngờ chân tình anh bỏ ra suốt năm năm trời chỉ đổi lại được một câu ‘mơ mộng hão huyền’ của cô, sao cô có thể nhẹ nhàng thốt ra những lời đó được?
- Dư San San, em quả thật khiến cho anh quá thất vọng! Vốn anh tưởng rằng trái tim em là băng đá, bất luận nó lạnh giá đến đâu, chỉ cần anh kiên trì thì sớm muộn cũng có một ngày có thể làm nó tan chảy. Nhưng bây giờ anh mới hiểu, trái tim của em là sắt, không thể tan chảy được, vĩnh viễn không bao giờ tan chảy! Em muốn anh về nhà lấy vợ sinh con đúng không? Vậy được! Anh sẽ chiều theo ý em!
Bạch Kính Thần hét lên từng tiếng giận dữ đầy thê lương.
Nghe thấy những lời anh nói, trái tim của Dư San San đau thắt lại, nhưng cô chỉ gật đầu đáp:
- Anh đồng ý thì em yên tâm rồi, vậy sau này em sẽ không đến đây nữa. Khi trở về anh nhớ cẩn thận một chút, mấy hôm nay em có việc bận, chắc là không có thời gian đến tiễn anh. Chúng ta… tạm biệt tại đây thôi.
Cô hờ hững nói rồi xoay người bỏ đi.
Bạch Kính Thần nhìn theo bóng lưng bỏ đi của cô, dù rất muốn xông lên trước giữ cô lại, nhưng chút ít tự tôn còn sót lại không cho phép anh làm như thế.
Cô gái này vốn chính là thuốc độc, dù bạn có đối tốt với cô ấy đến đâu thì cô cũng không biến thành thuốc bổ được.
Anh trơ mắt ra nhìn bóng hình của cô hoàn toàn biến mất, ngay sau đó tiếng đóng cửa vang lên, cả căn nhà rơi vào sự tĩnh mịch thê lương.
Bạch Kính Thần không chống đỡ nổi mà từ từ ngã xuống, đau đớn ôm lấy mặt mình.
Sao cô ấy có thể nhẫn tâm như thế?
Dư San San mặc áo khoác màu đen trắng, dưới chân đi giày cao gót khiến cơ thể của cô trong càng hấp dẫn hơn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một mình cô cô đơn bước đi, từng bước từng bước, đau khổ như giẫm lên lưỡi dao.
Cuối cùng, không nhịn nổi đau đớn nữa, cô ngửa đầu lên trời ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Cô không khóc…
Những người kiên cường trước nay chưa từng khóc!
…
Mà lúc này, ba người bên Dạ Đình Sâm đã về đến nhà.
Nhạc Yên Nhi đứng ở trước cửa, đẩy người nào đó đang muốn đi vào ra, đôi mắt xinh đep của cô nhướng lên:
- Hình như anh hơi quá tự nhiên rồi đấy? Bây giờ anh và em không có bất cứ quan hệ gì, anh không vào được đâu.
- Sáng mai anh mời bố mẹ của Đinh Đang tới chơi, nếu họ nhìn thấy trong nhà này không có bất cứ một món đồ nào của anh, em thử nghĩ xem người ngoài sẽ nói thế nào?
- Mời bố mẹ của Đinh Đang ư? Chuyện này lúc nào vậy, sao em không biết?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, nhìn lại hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Lúc nãy trên đường đi anh nhắn tin cho ba Đinh Đang, gia đình họ vui vẻ đồng ý rồi. Trưa mai bọn trẻ vừa tan học bọn họ sẽ tới đây, tối nay chúng ta phải chuẩn bị rồi, bé yêu ạ.
Hắn tươi tỉnh đáp lại, đôi mắt đen láy cong lên, bên trong chứa đầy ý cười ranh mãnh.
Nhân lúc Nhạc Yên Nhi thất thần, Dạ Đình Sâm liền lách qua cô đi vào trong, còn rất tự nhiên đi tới tủ giày dép, lấy ra một đôi dép lê mới tinh dành cho nam.
Hả? Sao hắn biết nhà cô có chuẩn bị một đôi dép lê cho nam chứ?
Khoan đã… sao hắn đã vào nhà rồi
- Này! Chúng ta vẫn chưa có quan hệ gì, anh vào thế này không được tốt đâu! Nếu như để hàng xóm nhìn thấy thì sẽ bàn ra tán vào đấy!
- Anh với Vãn Vãn giống nhau như thế, nói con bé không phải là con gái của anh thì ai mà tin được? Thế nên, em chỉ đang lo hão thôi.
Hắn đi thẳng vào trong bếp, rót một ly nước cho cô:
- Thức ăn tối nay hơi mặn, em ăn nhiều thế chắc giờ cũng khát rồi.
Nhạc Yên Nhi nhìn chiếc cốc trước mặt mình như nhìn thấy ma.
Sao hắn biết cốc của cô được đặt ở đâu?
Nếu như cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Dạ Đình Sâm đến nhà cô đúng không?
Cô nhìn Dạ Đình Sâm đi tới ban công, tự nhiên cầm bình nước tưới hoa giúp cô, sau đó lấy túi thức ăn trên giá xuống cho cá ăn.
Sau khi xong việc, hắn vươn người một cái:
- Tối nay anh ở lại đây nhưng không có quần áo để thay, vừa hay em có một bộ quần áo ngủ cho nam, anh mặc tạm trước, sáng sớm ngày mai anh bảo Trần Lạc mang quần áo sang.
- Đợi… đợi đã! Sao anh biết nhà em có đồ ngủ của nam? Sao anh biết em nuôi cá trồng hoa? Sao anh biết cốc của em đặt ở đâu? Sao anh biết trong tủ có dép cho nam?
Trên gương mặt Nhạc Yên Nhi tràn đầy vẻ kinh hãi, chẳng lẽ hắn là thần tiên ư? Sao có thể nắm rõ nhà cô như trong lòng bàn tay như thế.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì chỉ nhếch môi lên mỉm cười, ra vẻ cao sâu khó lường.
- Anh đã từng nằm mơ thấy nơi này, anh nghĩ chắc là do vợ chồng chúng ta tâm linh tương thông đấy.
- Gì thế hả? Em và anh không có tâm linh tương thông gì hết, rốt cuộc làm sao anh lại biết?
- Anh đoán.
Dạ Đình Sâm trả lời.
- Thật hả?
Cả gương mặt Nhạc Yên Nhi bị bao phủ bởi sự ngờ vực, nhưng vẻ mặt của Dạ Đình Sâm quả thật quá chân thành khiến cô cảm thấy có lẽ những gì hắn nói là thật.
Tuy rằng thấy rất kỳ lạ nhưng Dạ Đình Sâm hiểu cô như thế, có khi hắn đoán được thật cũng nên.
/1084
|