- Nhưng tối nay anh vẫn phải về!
- Quản gia Thẩm xin nghỉ phép rồi, cả biệt thự chỉ còn mình anh, anh còn đang là bệnh nhân, không có ai chăm sóc, em nhẫn tâm để anh một mình sao?
Dạ Đình Sâm chỉ vào băng gạc trên trán mình, trên đấy còn có cả vết máu.
Lời nói của hắn đâm ngay vào nơi mềm mại nhất trong tim cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Không biết là hắn cố ý làm ra vẻ yếu đuối đáng thương hay là do mắt cô có vấn đề, bất kể là nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải, trông Dạ Đình Sâm vẫn rất đáng thương.
Mình hắn cô đơn lẻ loi, bị thương cũng không ai chăm sóc, trong cả căn biệt thư lớn như thế chỉ có một mình.
Chỉ nghĩ thôi…
Đã cảm thấy đau lòng rồi!
Nhạc Yên Nhi mềm lòng, cô bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, vậy tối nay anh ngủ trên sofa một đêm đi, ngày mải rồi nói sau.
- Ừ.
Dạ Đình Sâm nghe thế liền mỉm cười.
Sâu trong nụ cười của hắn ẩn chứa sự giảo hoạt như hồ ly.
Nhạc Yên Nhi xoay ngươi đi thu dọn chăn chiếu, nhưng Nhạc Vãn Vãn trốn trong phòng lại nhìn thấy hết bản chất nụ cười của hắn.
Daddy hờ gian xảo quá!
Cô bé nheo mắt lại đi qua đó:
- Daddy chỉ lắp camera ở phòng khách, nhà bếp, nhà ăn, ban công thôi thì sao biết được trong phòng mommy có một bộ quần áo ngủ cho nam? Daddy đã làm những gì rồi hả?
- Lắp hết rồi.
Dạ Đình Sâm hơ hừng đáp.
Nhạc Vãn Vãn nhìn hắn với ánh mắt kinh hãi, đồ cáo già này dám vi phạm lời hứa!
- Daddy lắp camera ở phòng ngủ của mommy à? Đồ… đồ lưu manh, háo sắc, sao daddy có thể làm thế hả?
Nhạc Vãn Vãn tức giận vô cùng.
Dạ Đình Sâm nghe cô bé hỏi thì hạ mình gật đầu, dường như việc hắn gật đầu đã là nể mặt lắm rồi vậy.
Rũ bỏ dáng vẻ đáng thương lúc nãy, hắn nghiễm nhiên bày ra tư thế của hoàng đế, ánh mắt đầy tính xâm lược quét qua từng ngóc ngách của căn nhà, hắn phải quan sát thật kỹ nơi mà cô vợ yêu thương của hắn sống rồi sau đó… từ từ chiếm cứ!
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Nhạc Vãn Vãn không nhịn được nhíu chặt mày, cô bé hung dữ nói:
- Con cảnh cáo ba, ba đừng có ý nghĩ lươn lẹo gì, con có cách để ba vào nhà thì cũng có cách tống ba ra ngoài! Hơn nữa bây giờ ba là kẻ biến thái rình trộm nhà người khác, con có thể kiện ba đấy!
- Như thế thì mommy của con cũng sẽ biết là con cho ba vào đây lắp camera theo dõi.
- Ba…
Nhạc Vãn Vãn tức giận nói:
- Ba đang uy hiếp con à?
- Con mà ngoan ngoãn thì ba sẽ hiền lành thôi, thế nào?
Hắn híp mắt hỏi, tuy rằng đang cười nhưng sâu trong mắt hắn toàn là sự uy hiếp.
Trong nháy mắt Nhạc Vãn Vãn không thể cân bằng tâm trạng được.
Chắc điều này gọi là mất cả chì lẫn chài đây mà!
Cô bé tưởng rằng mình đã nhặt được một túi tiền di động, một lao công, tài xế miễn phí, không ngờ lại rước về một con sói xám!
Không những xâm chiếm nhà cô bé mà còn định độc chiếm mẹ của cô bé luôn, bây giờ cô bé không còn chút nhấn quyền nào, cuộc sống thật là bi thương mà!
Vừa nghĩ tới đây, cô bé liền không nhịn được mà nhỏ giọng khóc:
- Daddy, còn là con gái bảo bối của ba mà! Sao ba có thể nghiêm khắc với con như thế chứ? Mommy của con là tâm can của ba, chẳng lẽ con không phải à?
Cô bé nói khóc là khóc, đôi mắt to tròn phủ kín màn sương, cộng thêm gương mặt xinh đẹp như được khắc ra, trông cô bé không khác gì một thiên sứ.
Trong ánh mắt chờ mong của cô bé, daddy cô bé quả quyết đáp lại bằng hai chữ.
- Không phải.
Hả?
Cái quái gì thế!
Không ngờ Dạ Đình Sâm có thể phủ nhận quả quyết như thế, đây có phải là cha ruột không thế!
- …
Nhạc Vãn Vãn nghẹn họng không nói được gì, cô bé trợn to mắt ngơ ngác nhìn hắn.
- Ba là người làm ăn, hiểu cách phân phối lợi ích, mommy của con là sản phẩm chính, con là hàng tặng kèm, con nói xem ba nên đối xử với con như thế nào?
Hàng tặng kèm…
Làm gì có người làm cha nào nói con mình là hàng tặng kèm chứ, cô bé buồn quá đi thôi!
Nhưng từ này…dùng chuẩn quá!
- Thực ra daddy cũng đâu có tệ bạc với con, chỉ là ba đối tốt với mommy của con quá nên mới có cách biệt thế thôi.
Dạ Đình Sâm hờ hững nói.
- … Thật thế ạ? Ba có chắc là mình đối xử với con không tệ chứ? Con còn hoài nghi mình có phải là con ông hàng xóm không đấy!
Nhạc Vãn Vãn tức giận nói.
- Con cũng biết chú Tinh Tinh của con là chuyên gia đóng kịch rồi đấy, ba con đã miễn dịch rồi, thế nên chiêu này của con không có tác dụng gì đâu!
Dạ Đình Sâm giương mắt lên, nhìn cô bé với ánh mắt sắc bén.
Nhạc Vãn Vãn kinh ngạc, không ngờ chiêu lợi dụng tình cảm này đã bị Minh Tinh Tinh dùng nát cả rồi.
Đúng vào lúc này, Nhạc Yên Nhi đi ra:
- Hai cha con đang nói chuyện gì thế?
- Mommy, tối nay con với mẹ…
Nhạc Vãn Vãn còn chưa nói hết thì Dạ Đình Sâm đã mở miệng trước.
- Anh và con bé hứa với nhau ba chuyện, tối nay không ai được vào phòng em hết.
Hẳn mỉm cười giảo hoạt như hồ ly.
- Thì vốn là thế mà, không thì hai người định thế nào? Vãn Vãn con mau đi tắm đi, sau đó đến lượt anh, quần áo của con mẹ để ở đây rồi, chúc mọi người ngủ ngon, em phải về phòng sửa ảnh, hai người đừng có làm phiền em!
Nhạc Yên Nhi dặn đi dặn lại mấy lần liền rồi mới về phòng mình,bật máy tính lên bắt đầu công việc một cách thuần thục.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi khi cô xong việc lần nữa đã là mười một giờ, chắc lúc này Vãn Vãn đã ngủ rồi.
Cô vươn người một cái rồi mở cửa phòng ra, thấy đèn phòng khách đã được tắt hết, trước tiên cô vào phòng của Nhạc Vãn Vãn, sau khi chắc chắn cô bé đã ngủ cô lại quay ra phòng khách để xem Dạ Đình Sâm thế nào.
Dáng người Dạ Đình Sâm to lớn, không biết có nằm vừa trên ghế sofa không.
Quả nhiên ghế quá ngắn, hắn gối đầu lên tay vịn, cơ thể hơi co lại, trong bóng đêm gương mặt anh tuấn của hắn tỏa ra hơi thở mê người.
Hai tay của hắn đặt dưới đầu, cơ thể tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tuy trông biếng nhác nhưng không áp nổi khí chất tôn quý trời sinh của hắn.
Cho dù phải ngủ trên ghế sofa thì hắn vẫn cao quý hơn người.
Nhạc Yên Nhi dém lại chăn cho hắn rồi mới về phòng mình tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Cô gội đầu rồi quấn khăn trắng đi ra ngoài, vừa lau đầu vừa đóng cửa, hoàn toàn không phát giác ra bên cạnh mình có người, vì thế lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm cô giật nảy mình, suýt chút nữa là hét lên.
Đợi đến khi nhìn rõ đấy là ai cô vội vàng vỗ ngực.
- Không… không phải anh đã ngủ rồi à? Sao lại ở trong phòng em?
- Em làm ồn khiến anh tỉnh giấc, nên làm thế nào bây giờ?
Dạ Đình Sâm mang theo hơi thở quyến rũ của mình tiến lại gần cô, bờ môi gợi cảm của hắn hơi hé ra, thốt lên những lời đầy dụ hoặc.
Nhạc Yên Nhi đỏ bừng cả mặt, cô trợn mắt lên:
- Đừng đùa nữa, còn không mau đi ngủ đi.
- Bà xã ở ngay trước mặt anh, em nghĩ rằng anh sẽ chia phòng ngủ à?
Hắn thản nhiên cười nói, lại gần từng bước, ép cô vào góc tường không còn đường lùi.
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào làn da cũng nóng như lửa của cô, dường như chúng tạo ra phản ứng hóa học khiến cả hai đều nóng ran lên.
Sức nóng ấy… gần như đốt cháy cô.
- Quản gia Thẩm xin nghỉ phép rồi, cả biệt thự chỉ còn mình anh, anh còn đang là bệnh nhân, không có ai chăm sóc, em nhẫn tâm để anh một mình sao?
Dạ Đình Sâm chỉ vào băng gạc trên trán mình, trên đấy còn có cả vết máu.
Lời nói của hắn đâm ngay vào nơi mềm mại nhất trong tim cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Không biết là hắn cố ý làm ra vẻ yếu đuối đáng thương hay là do mắt cô có vấn đề, bất kể là nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải, trông Dạ Đình Sâm vẫn rất đáng thương.
Mình hắn cô đơn lẻ loi, bị thương cũng không ai chăm sóc, trong cả căn biệt thư lớn như thế chỉ có một mình.
Chỉ nghĩ thôi…
Đã cảm thấy đau lòng rồi!
Nhạc Yên Nhi mềm lòng, cô bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, vậy tối nay anh ngủ trên sofa một đêm đi, ngày mải rồi nói sau.
- Ừ.
Dạ Đình Sâm nghe thế liền mỉm cười.
Sâu trong nụ cười của hắn ẩn chứa sự giảo hoạt như hồ ly.
Nhạc Yên Nhi xoay ngươi đi thu dọn chăn chiếu, nhưng Nhạc Vãn Vãn trốn trong phòng lại nhìn thấy hết bản chất nụ cười của hắn.
Daddy hờ gian xảo quá!
Cô bé nheo mắt lại đi qua đó:
- Daddy chỉ lắp camera ở phòng khách, nhà bếp, nhà ăn, ban công thôi thì sao biết được trong phòng mommy có một bộ quần áo ngủ cho nam? Daddy đã làm những gì rồi hả?
- Lắp hết rồi.
Dạ Đình Sâm hơ hừng đáp.
Nhạc Vãn Vãn nhìn hắn với ánh mắt kinh hãi, đồ cáo già này dám vi phạm lời hứa!
- Daddy lắp camera ở phòng ngủ của mommy à? Đồ… đồ lưu manh, háo sắc, sao daddy có thể làm thế hả?
Nhạc Vãn Vãn tức giận vô cùng.
Dạ Đình Sâm nghe cô bé hỏi thì hạ mình gật đầu, dường như việc hắn gật đầu đã là nể mặt lắm rồi vậy.
Rũ bỏ dáng vẻ đáng thương lúc nãy, hắn nghiễm nhiên bày ra tư thế của hoàng đế, ánh mắt đầy tính xâm lược quét qua từng ngóc ngách của căn nhà, hắn phải quan sát thật kỹ nơi mà cô vợ yêu thương của hắn sống rồi sau đó… từ từ chiếm cứ!
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Nhạc Vãn Vãn không nhịn được nhíu chặt mày, cô bé hung dữ nói:
- Con cảnh cáo ba, ba đừng có ý nghĩ lươn lẹo gì, con có cách để ba vào nhà thì cũng có cách tống ba ra ngoài! Hơn nữa bây giờ ba là kẻ biến thái rình trộm nhà người khác, con có thể kiện ba đấy!
- Như thế thì mommy của con cũng sẽ biết là con cho ba vào đây lắp camera theo dõi.
- Ba…
Nhạc Vãn Vãn tức giận nói:
- Ba đang uy hiếp con à?
- Con mà ngoan ngoãn thì ba sẽ hiền lành thôi, thế nào?
Hắn híp mắt hỏi, tuy rằng đang cười nhưng sâu trong mắt hắn toàn là sự uy hiếp.
Trong nháy mắt Nhạc Vãn Vãn không thể cân bằng tâm trạng được.
Chắc điều này gọi là mất cả chì lẫn chài đây mà!
Cô bé tưởng rằng mình đã nhặt được một túi tiền di động, một lao công, tài xế miễn phí, không ngờ lại rước về một con sói xám!
Không những xâm chiếm nhà cô bé mà còn định độc chiếm mẹ của cô bé luôn, bây giờ cô bé không còn chút nhấn quyền nào, cuộc sống thật là bi thương mà!
Vừa nghĩ tới đây, cô bé liền không nhịn được mà nhỏ giọng khóc:
- Daddy, còn là con gái bảo bối của ba mà! Sao ba có thể nghiêm khắc với con như thế chứ? Mommy của con là tâm can của ba, chẳng lẽ con không phải à?
Cô bé nói khóc là khóc, đôi mắt to tròn phủ kín màn sương, cộng thêm gương mặt xinh đẹp như được khắc ra, trông cô bé không khác gì một thiên sứ.
Trong ánh mắt chờ mong của cô bé, daddy cô bé quả quyết đáp lại bằng hai chữ.
- Không phải.
Hả?
Cái quái gì thế!
Không ngờ Dạ Đình Sâm có thể phủ nhận quả quyết như thế, đây có phải là cha ruột không thế!
- …
Nhạc Vãn Vãn nghẹn họng không nói được gì, cô bé trợn to mắt ngơ ngác nhìn hắn.
- Ba là người làm ăn, hiểu cách phân phối lợi ích, mommy của con là sản phẩm chính, con là hàng tặng kèm, con nói xem ba nên đối xử với con như thế nào?
Hàng tặng kèm…
Làm gì có người làm cha nào nói con mình là hàng tặng kèm chứ, cô bé buồn quá đi thôi!
Nhưng từ này…dùng chuẩn quá!
- Thực ra daddy cũng đâu có tệ bạc với con, chỉ là ba đối tốt với mommy của con quá nên mới có cách biệt thế thôi.
Dạ Đình Sâm hờ hững nói.
- … Thật thế ạ? Ba có chắc là mình đối xử với con không tệ chứ? Con còn hoài nghi mình có phải là con ông hàng xóm không đấy!
Nhạc Vãn Vãn tức giận nói.
- Con cũng biết chú Tinh Tinh của con là chuyên gia đóng kịch rồi đấy, ba con đã miễn dịch rồi, thế nên chiêu này của con không có tác dụng gì đâu!
Dạ Đình Sâm giương mắt lên, nhìn cô bé với ánh mắt sắc bén.
Nhạc Vãn Vãn kinh ngạc, không ngờ chiêu lợi dụng tình cảm này đã bị Minh Tinh Tinh dùng nát cả rồi.
Đúng vào lúc này, Nhạc Yên Nhi đi ra:
- Hai cha con đang nói chuyện gì thế?
- Mommy, tối nay con với mẹ…
Nhạc Vãn Vãn còn chưa nói hết thì Dạ Đình Sâm đã mở miệng trước.
- Anh và con bé hứa với nhau ba chuyện, tối nay không ai được vào phòng em hết.
Hẳn mỉm cười giảo hoạt như hồ ly.
- Thì vốn là thế mà, không thì hai người định thế nào? Vãn Vãn con mau đi tắm đi, sau đó đến lượt anh, quần áo của con mẹ để ở đây rồi, chúc mọi người ngủ ngon, em phải về phòng sửa ảnh, hai người đừng có làm phiền em!
Nhạc Yên Nhi dặn đi dặn lại mấy lần liền rồi mới về phòng mình,bật máy tính lên bắt đầu công việc một cách thuần thục.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi khi cô xong việc lần nữa đã là mười một giờ, chắc lúc này Vãn Vãn đã ngủ rồi.
Cô vươn người một cái rồi mở cửa phòng ra, thấy đèn phòng khách đã được tắt hết, trước tiên cô vào phòng của Nhạc Vãn Vãn, sau khi chắc chắn cô bé đã ngủ cô lại quay ra phòng khách để xem Dạ Đình Sâm thế nào.
Dáng người Dạ Đình Sâm to lớn, không biết có nằm vừa trên ghế sofa không.
Quả nhiên ghế quá ngắn, hắn gối đầu lên tay vịn, cơ thể hơi co lại, trong bóng đêm gương mặt anh tuấn của hắn tỏa ra hơi thở mê người.
Hai tay của hắn đặt dưới đầu, cơ thể tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tuy trông biếng nhác nhưng không áp nổi khí chất tôn quý trời sinh của hắn.
Cho dù phải ngủ trên ghế sofa thì hắn vẫn cao quý hơn người.
Nhạc Yên Nhi dém lại chăn cho hắn rồi mới về phòng mình tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Cô gội đầu rồi quấn khăn trắng đi ra ngoài, vừa lau đầu vừa đóng cửa, hoàn toàn không phát giác ra bên cạnh mình có người, vì thế lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm cô giật nảy mình, suýt chút nữa là hét lên.
Đợi đến khi nhìn rõ đấy là ai cô vội vàng vỗ ngực.
- Không… không phải anh đã ngủ rồi à? Sao lại ở trong phòng em?
- Em làm ồn khiến anh tỉnh giấc, nên làm thế nào bây giờ?
Dạ Đình Sâm mang theo hơi thở quyến rũ của mình tiến lại gần cô, bờ môi gợi cảm của hắn hơi hé ra, thốt lên những lời đầy dụ hoặc.
Nhạc Yên Nhi đỏ bừng cả mặt, cô trợn mắt lên:
- Đừng đùa nữa, còn không mau đi ngủ đi.
- Bà xã ở ngay trước mặt anh, em nghĩ rằng anh sẽ chia phòng ngủ à?
Hắn thản nhiên cười nói, lại gần từng bước, ép cô vào góc tường không còn đường lùi.
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào làn da cũng nóng như lửa của cô, dường như chúng tạo ra phản ứng hóa học khiến cả hai đều nóng ran lên.
Sức nóng ấy… gần như đốt cháy cô.
/1084
|