Nhạc Yên Nhi đưa Vãn Vãn ra thăm mẹ mình. Đó là một ngôi mộ lâu năm nằm trong góc khuất.
Trước một có một bó bách hợp, cô không biết có phải ba mình đã tới không. Bây giờ cô không phải Nhạc Yên Nhi, không còn quan hệ gì với nhà họ Cố nữa.
Mẹ, con về rồi.
Cô nhủ thầm trong lòng. Cô nói về chuyện xảy ra trong năm năm nay, cũng nói với mẹ rằng cô đã quyết định quên đi tất cả, chấm dứt mọi ân oán đời trước, từ nay về sau sẽ chẳng còn ai oán hận ai.
Nếu mẹ còn sống, biết cô đã bỏ qua thù hận, hẳn sẽ rất vui mừng.
Vì trước đây, mẹ cô đã từng dặn dò rằng đừng bao giờ hận ai cả, con đường này là do bà tự chọn, dù kết quả ra sao, bà sẽ tự mình gánh chịu.
Sau nhiều năm như vậy, Nhạc Yên Nhi đã có thể bỏ qua tất cả.
Thăm mộ ông và mẹ xong, họ tới Anh quốc bằng máy bay riêng. Máy bay hạ cánh lúc hai giờ, chẳng ngờ họ gặp người quen ở phi trường, là Dạ Vị Ương.
Thấy họ đi ra, cô lập tức tới đón.
- Anh hai! Tự dưng anh lại vứt bỏ quyền thừa kế... Ơ... chị dâu? Chuyện gì thế này?
Dạ Vị Ương luôn cho rằng Nhạc Yên Nhi đã chết nên khi thấy cô đứng bên cạnh hắn thì rất giật mình.
Mình không hoa mắt chứ?
Bên cạnh anh mình là một người giống hệt Nhạc Yên Nhi, thậm chí cô gái kia còn dắt một đứa bé trai!
Nhạc Vãn Vãn đội mũ lưỡi trai nên Dạ Vị Ương không thấy khuôn mặt nó.
- Này...
Dạ Vị Ương nghẹn họng, vô cùng sửng sốt.
- Xin chào cô Dạ, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là nhiếp ảnh gia, tên Night, tên tiếng Trung là Sở Yên.
Nhạc Yên Nhi vươn tay rồi nhấn mạnh tên mình.
Dạ Vị Ương tròn mắt rồi lập tức kéo Dạ Đình Sâm sang một bên, lo lắng hỏi:
- Anh, em biết mấy năm nay anh luôn nhớ chị dâu, thường xuất hiện ảo giác. Nhưng mà anh không thể tìm người thay thế được, dù cô gái này rất giống chị dâu nhưng vẫn không phải là chị ấy! Nhiếp ảnh gia Night, cái tên này em nghe rồi, nổi tiếng lắm, cũng có vài lần triển lãm ở châu Âu, em còn xem rồi đấy. Anh tìm người thay thế mà nổi tiếng quá rồi! Khiêm tốn được không? Mà này, bé trai kia là ai?
- Con cô ấy.
Dạ Vị Ương nhìn Dạ Đình Sâm như nhìn một tên điên, tròng mắt cô sắp lồi cả ra:
- Anh nói gì cơ? Con cô ấy? Ôi trời ơi!
Cô cảm thấy hẳn là mình chưa tỉnh ngủ, lại thêm việc bị tra tấn bởi mấy lão già ở tập đoàn nên bị ảo giác.
Chứ không thì sao anh mình lại tìm người thay thế, lại còn có cả con!
Cô tự véo mình một cái, đau đến trợn cả mắt, cô đành phải thừa nhận tất cả là sự thật.
- Anh, anh đừng nghĩ quẩn, việc này anh làm thế là không được, sao anh lại phản bội chị dâu? Chị dâu vì sinh con cho anh mà qua đời, mới có mấy năm thôi mà anh đã tìm niềm vui mới, lại còn giống chị dâu nữa. Anh bảo làm sao chị dâu trên thiên đường có thể chịu được?
- Giống lắm à?
- Đâu chỉ có giống, giống như đúc luôn!
Dạ Vị Ương trợn ngược mắt.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại bình thản nói tiếp:
- Cho nên cô ấy chính là chị dâu em, Nhạc Yên Nhi.
- ?!
Dạ Vị Ương ngẩn ra:
- Chị dâu... chết rồi mà? Sao lại thế? Lừa đảo... Xác chết vùng dậy? Hay anh mời đạo sĩ để hoàn hồn...
Cô lại nhìn Nhạc Yên Nhi, ánh mắt e ngại như thấy quỷ.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì bật cười.
- Dạ Đình Sâm, anh đừng dọa Vị Ương nữa. Chị chưa chết, vẫn khỏe re đây, năm đó chị chỉ bỏ đi thôi. Norman giải quyết cho chị những việc tiếp theo, dùng thi thể khác để đánh lừa mọi người. Bây giờ chị đã trở về. Vãn Vãn, chào cô đi.
Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn bị kéo ra, khuôn mặt rất lạnh lùng.
Trên đường tới Anh quốc, cha mẹ cứ khoe ân ái suốt, con bé thực sự đã thành đứa trẻ không được yêu thương.
Sao bảo có ba sẽ có gấp đôi yêu thương cơ mà? Sao mình không được thêm mà còn bị bớt?
Vì đoán trước được tình hình như vậy nên nó không muốn tới Anh làm gì, nhưng Nhạc Yên Nhi không đồng ý, cô xin phép cho nó nghỉ một tuần để đi nhận họ hàng.
Con bé bất đắc dĩ bước lên, ngửa mặt nói:
- Cháu chào cô, cháu là Nhạc Vãn Vãn, năm nay năm tuổi. Cháu là con gái nhưng ăn mặc trung tính thôi.
- Con gái... Chị dâu sinh con gái thật. Vậy thì mọi chuyện là thật à? Mình được làm cô rồi?
Nhạc Vãn Vãn là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Dạ. Dạ Vị Ương trước giờ luôn là người nhỏ nhất, bây giờ thấy một đứa bé gọi mình là cô thì thấy rất kỳ lạ.
Hình như rất hạnh phúc!
- Trời ơi, bây giờ em vẫn choáng váng đây, chúng ta lên xe rồi từ từ nói. Vãn Vãn, để cô bế nào. Trời ạ, cháu giống hệt ba mẹ ấy, xinh thế này mặc đồ con trai làm gì? Lát nữa cô đưa cháu đi mua váy nhé?
- Váy?
Sắc mặt Nhạc Vãn Vãn thay đổi ngay lập tức, giống như nó vừa nghe thấy thứ đáng sợ nhất trên thế giới.
- Không cần...
Lời còn chưa hết, nó đã bị Dạ Vị Ương bế lên.
Dạ Vị Ương sung sướng đến phát rồ, cô gọi mọi người lên xe. Trên đường đi, Nhạc Yên Nhi tóm tắt mọi chuyện cho Dạ Vị Ương khiến cô thổn thức không thôi.
Dạ Vị Ương đưa bọn họ về nhà họ Dạ, cô muốn đưa Vãn Vãn đi mua quần áo nhưng đây là lần đầu cháu gái gặp bà nội nên cô đành phải hậm hực bỏ qua. Thế nhưng Dạ Vị Ương cũng không nỡ rời đi, cô kiên trì chờ họ nói chuyện xong để đưa Vãn Vãn đi.
Họ đặt hành lý xuống, chuẩn bị một lát rồi tới chỗ phu nhân Minh Tú. Chẳng ngờ chưa xuất phát thì bà đã nghe được tin nên lập tức tới.
- Mẹ, mẹ đến rồi.
Dạ Đình Sâm nhìn phó chủ tịch, hắn khẽ bĩu môi, chần chừ rồi mới nói một câu.
Nhạc Yên Nhi vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cô sững sờ khi nghe câu nói này.
Dạ Vị Ương đang chơi với Vãn Vãn cũng run lên, cô kinh ngạc nhìn sang.
Phu nhân Minh Tú lại càng ngạc nhiên hơn, đôi mắt đẹp của bà trở nên dịu dàng, sau đó là nước mắt chảy xuống, bà không biết nói gì cả, chỉ có thể gật đầu.
- Ừ.
Nhạc Yên Nhi bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, sau khi do dự, cô cũng nói:
- Mẹ, đừng đứng ngoài cửa, mau vào đi. Vãn Vãn, qua chào bà nội nào.
Nhạc Vãn Vãn đang vội vàng tìm cách thoát khỏi người cô quá nhiệt tình thì nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi, nó lập tức nhảy xuống ghế, chạy ra cửa, nói:
- Con chào bà nội, con là Nhạc Vãn Vãn.
- Bà nội...
Phu nhân Minh Tú nghe thấy xưng hô này thì giọng nói cũng trở nên run rẩy. Bà vui đến phát khóc.
Trước một có một bó bách hợp, cô không biết có phải ba mình đã tới không. Bây giờ cô không phải Nhạc Yên Nhi, không còn quan hệ gì với nhà họ Cố nữa.
Mẹ, con về rồi.
Cô nhủ thầm trong lòng. Cô nói về chuyện xảy ra trong năm năm nay, cũng nói với mẹ rằng cô đã quyết định quên đi tất cả, chấm dứt mọi ân oán đời trước, từ nay về sau sẽ chẳng còn ai oán hận ai.
Nếu mẹ còn sống, biết cô đã bỏ qua thù hận, hẳn sẽ rất vui mừng.
Vì trước đây, mẹ cô đã từng dặn dò rằng đừng bao giờ hận ai cả, con đường này là do bà tự chọn, dù kết quả ra sao, bà sẽ tự mình gánh chịu.
Sau nhiều năm như vậy, Nhạc Yên Nhi đã có thể bỏ qua tất cả.
Thăm mộ ông và mẹ xong, họ tới Anh quốc bằng máy bay riêng. Máy bay hạ cánh lúc hai giờ, chẳng ngờ họ gặp người quen ở phi trường, là Dạ Vị Ương.
Thấy họ đi ra, cô lập tức tới đón.
- Anh hai! Tự dưng anh lại vứt bỏ quyền thừa kế... Ơ... chị dâu? Chuyện gì thế này?
Dạ Vị Ương luôn cho rằng Nhạc Yên Nhi đã chết nên khi thấy cô đứng bên cạnh hắn thì rất giật mình.
Mình không hoa mắt chứ?
Bên cạnh anh mình là một người giống hệt Nhạc Yên Nhi, thậm chí cô gái kia còn dắt một đứa bé trai!
Nhạc Vãn Vãn đội mũ lưỡi trai nên Dạ Vị Ương không thấy khuôn mặt nó.
- Này...
Dạ Vị Ương nghẹn họng, vô cùng sửng sốt.
- Xin chào cô Dạ, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là nhiếp ảnh gia, tên Night, tên tiếng Trung là Sở Yên.
Nhạc Yên Nhi vươn tay rồi nhấn mạnh tên mình.
Dạ Vị Ương tròn mắt rồi lập tức kéo Dạ Đình Sâm sang một bên, lo lắng hỏi:
- Anh, em biết mấy năm nay anh luôn nhớ chị dâu, thường xuất hiện ảo giác. Nhưng mà anh không thể tìm người thay thế được, dù cô gái này rất giống chị dâu nhưng vẫn không phải là chị ấy! Nhiếp ảnh gia Night, cái tên này em nghe rồi, nổi tiếng lắm, cũng có vài lần triển lãm ở châu Âu, em còn xem rồi đấy. Anh tìm người thay thế mà nổi tiếng quá rồi! Khiêm tốn được không? Mà này, bé trai kia là ai?
- Con cô ấy.
Dạ Vị Ương nhìn Dạ Đình Sâm như nhìn một tên điên, tròng mắt cô sắp lồi cả ra:
- Anh nói gì cơ? Con cô ấy? Ôi trời ơi!
Cô cảm thấy hẳn là mình chưa tỉnh ngủ, lại thêm việc bị tra tấn bởi mấy lão già ở tập đoàn nên bị ảo giác.
Chứ không thì sao anh mình lại tìm người thay thế, lại còn có cả con!
Cô tự véo mình một cái, đau đến trợn cả mắt, cô đành phải thừa nhận tất cả là sự thật.
- Anh, anh đừng nghĩ quẩn, việc này anh làm thế là không được, sao anh lại phản bội chị dâu? Chị dâu vì sinh con cho anh mà qua đời, mới có mấy năm thôi mà anh đã tìm niềm vui mới, lại còn giống chị dâu nữa. Anh bảo làm sao chị dâu trên thiên đường có thể chịu được?
- Giống lắm à?
- Đâu chỉ có giống, giống như đúc luôn!
Dạ Vị Ương trợn ngược mắt.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại bình thản nói tiếp:
- Cho nên cô ấy chính là chị dâu em, Nhạc Yên Nhi.
- ?!
Dạ Vị Ương ngẩn ra:
- Chị dâu... chết rồi mà? Sao lại thế? Lừa đảo... Xác chết vùng dậy? Hay anh mời đạo sĩ để hoàn hồn...
Cô lại nhìn Nhạc Yên Nhi, ánh mắt e ngại như thấy quỷ.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì bật cười.
- Dạ Đình Sâm, anh đừng dọa Vị Ương nữa. Chị chưa chết, vẫn khỏe re đây, năm đó chị chỉ bỏ đi thôi. Norman giải quyết cho chị những việc tiếp theo, dùng thi thể khác để đánh lừa mọi người. Bây giờ chị đã trở về. Vãn Vãn, chào cô đi.
Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn bị kéo ra, khuôn mặt rất lạnh lùng.
Trên đường tới Anh quốc, cha mẹ cứ khoe ân ái suốt, con bé thực sự đã thành đứa trẻ không được yêu thương.
Sao bảo có ba sẽ có gấp đôi yêu thương cơ mà? Sao mình không được thêm mà còn bị bớt?
Vì đoán trước được tình hình như vậy nên nó không muốn tới Anh làm gì, nhưng Nhạc Yên Nhi không đồng ý, cô xin phép cho nó nghỉ một tuần để đi nhận họ hàng.
Con bé bất đắc dĩ bước lên, ngửa mặt nói:
- Cháu chào cô, cháu là Nhạc Vãn Vãn, năm nay năm tuổi. Cháu là con gái nhưng ăn mặc trung tính thôi.
- Con gái... Chị dâu sinh con gái thật. Vậy thì mọi chuyện là thật à? Mình được làm cô rồi?
Nhạc Vãn Vãn là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Dạ. Dạ Vị Ương trước giờ luôn là người nhỏ nhất, bây giờ thấy một đứa bé gọi mình là cô thì thấy rất kỳ lạ.
Hình như rất hạnh phúc!
- Trời ơi, bây giờ em vẫn choáng váng đây, chúng ta lên xe rồi từ từ nói. Vãn Vãn, để cô bế nào. Trời ạ, cháu giống hệt ba mẹ ấy, xinh thế này mặc đồ con trai làm gì? Lát nữa cô đưa cháu đi mua váy nhé?
- Váy?
Sắc mặt Nhạc Vãn Vãn thay đổi ngay lập tức, giống như nó vừa nghe thấy thứ đáng sợ nhất trên thế giới.
- Không cần...
Lời còn chưa hết, nó đã bị Dạ Vị Ương bế lên.
Dạ Vị Ương sung sướng đến phát rồ, cô gọi mọi người lên xe. Trên đường đi, Nhạc Yên Nhi tóm tắt mọi chuyện cho Dạ Vị Ương khiến cô thổn thức không thôi.
Dạ Vị Ương đưa bọn họ về nhà họ Dạ, cô muốn đưa Vãn Vãn đi mua quần áo nhưng đây là lần đầu cháu gái gặp bà nội nên cô đành phải hậm hực bỏ qua. Thế nhưng Dạ Vị Ương cũng không nỡ rời đi, cô kiên trì chờ họ nói chuyện xong để đưa Vãn Vãn đi.
Họ đặt hành lý xuống, chuẩn bị một lát rồi tới chỗ phu nhân Minh Tú. Chẳng ngờ chưa xuất phát thì bà đã nghe được tin nên lập tức tới.
- Mẹ, mẹ đến rồi.
Dạ Đình Sâm nhìn phó chủ tịch, hắn khẽ bĩu môi, chần chừ rồi mới nói một câu.
Nhạc Yên Nhi vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cô sững sờ khi nghe câu nói này.
Dạ Vị Ương đang chơi với Vãn Vãn cũng run lên, cô kinh ngạc nhìn sang.
Phu nhân Minh Tú lại càng ngạc nhiên hơn, đôi mắt đẹp của bà trở nên dịu dàng, sau đó là nước mắt chảy xuống, bà không biết nói gì cả, chỉ có thể gật đầu.
- Ừ.
Nhạc Yên Nhi bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, sau khi do dự, cô cũng nói:
- Mẹ, đừng đứng ngoài cửa, mau vào đi. Vãn Vãn, qua chào bà nội nào.
Nhạc Vãn Vãn đang vội vàng tìm cách thoát khỏi người cô quá nhiệt tình thì nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi, nó lập tức nhảy xuống ghế, chạy ra cửa, nói:
- Con chào bà nội, con là Nhạc Vãn Vãn.
- Bà nội...
Phu nhân Minh Tú nghe thấy xưng hô này thì giọng nói cũng trở nên run rẩy. Bà vui đến phát khóc.
/1084
|