Hôm nay bà thực sự vui, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi có thể gọi mình là mẹ, hơn nữa còn có đứa cháu gái đáng yêu gọi mình là bà nội.
Bà cho rằng cả đời này sẽ không thể bế cháu, ai ngờ ông trời yêu mến, cuối cùng bà cũng được như nguyện.
Bà ngồi xổm xuống, chiều cao ngang với Vãn Vãn.
Phu nhân Minh Tú xoa đầu Vãn Vãn, lúc này bà không còn là vị phó chủ tịch quyết đoán và mạnh mẽ nữa mà là một người bà hiền hòa. Bà dịu dàng nói:
- Vãn Vãn, tên hay lắm. Năm nay hẳn là cháu năm tuổi rồi, lớn lắm rồi. Bà không được gặp con lúc còn bé, chẳng ngờ đã lớn thế này.
Bà thổn thức nói, hai mắt đẫm lệ, ôm chặt Vãn Vãn.
- Cuối cùng cũng có mặt mũi gặp Dạ Tiêu rồi.
Bây giờ, bà đã biết chân tướng về cái chết của chồng mình. Khi ấy, LN và xã hội đen chưa triệt để đoạn tuyệt, họ cần một người hy sinh để vùi lấp chứng cứ, vậy nên người đó chính là Dạ Tiêu.
Bà không thể oán hận, dù sao chuyện xảy ra đã nhiều năm, bà phải kiên cường sống để chăm sóc con mình.
Bây giờ, bà đã có cháu, coi như có xuống suối vàng cũng có mặt mũi gặp chồng.
Dạ Đình Sâm nhìn cảnh này, hắn bỗng nhận ra phu nhân Minh Tú đã khác rất nhiều.
Người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp trong trí nhớ bây giờ lại yếu đuối như vậy, bà đã già, tóc đã điểm bạc.
Oán hận nhiều năm như vậy, dù hóa giải muộn nhưng cũng còn hơn không.
Không biết phu nhân Minh Tú đã ôm Vãn Vãn bao lâu, một lúc sau, bà mới nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.
Chần chừ một lúc, bà lên tiếng:
- Yên Nhi, chúng ta nói chuyện riêng được không?
Cô gật đầu.
Hai người ra ban công, phu nhân Minh Tú lên tiếng:
- Không ngờ con còn sống, Đình Sâm thật hạnh phúc, nó sẽ không còn cô đơn.
- Vâng, sau này con sẽ ở bên anh ấy.
Cô khẽ gật đầu, dù giọng nói nhỏ nhưng cực kỳ kiên định.
Phu nhân Minh Tú thở dài:
- Mẹ không ngờ con còn đồng ý quay về, dù sao năm đó...
- Chuyện năm xưa đã qua rồi, oan oan tương báo bao giờ mới hết, con không mong cừu hận kéo dài, mẹ với chú Lâm cũng có những khó xử của riêng mình.
Mắt phu nhân Minh Tú đỏ lên, bà không ngờ sau vài năm, Nhạc Yên Nhi lại trở nên thông tình đạt lý như vậy.
- Mẹ nợ mẹ con một lời xin lỗi, nếu mẹ biết chuyện năm xưa thành ra như thế, chắc chắn mẹ sẽ ngăn cản Lâm Viễn Đường. Xin lỗi con, giờ mẹ chỉ có thể nói thế.
Nhạc Yên Nhi yên lặng một lúc rồi trịnh trọng nói:
- Con thay mặt mẹ con tha thứ cho mẹ, hãy để mọi oán hận và trả thù kết thúc ở đây đi.
Bà kích động nắm tay cô, nói tiếp:
- Con là đứa trẻ tốt, cảm ơn con, cảm ơn con.
Nhạc Yên Nhi cười:
- Vãn Vãn chưa quen ở đây đâu, mẹ, mẹ là bà nội nó, mẹ phải giới thiệu bên này với nó nhé, con cũng chưa biết hết nữa này.
- Được, không ngờ mẹ còn có thể làm bà nội. Nếu con không về, hẳn là cả đời Đình Sâm sẽ không kết hôn. Trưa nay mẹ xuống bếp, đã nhiều năm rồi mẹ không vui thế này!
Bà mừng phát khóc, liên tục lau khóe mắt.
Lần này, phu nhân Minh Tú và Dạ Đình Sâm cùng nấu cơm. Bà làm chính, Dạ Đình Sâm phụ, hai người ai làm việc nấy, không ai nói câu gì nhưng ánh mắt họ đã không còn lạnh lùng, bầu không khí ấm áp khó tả dần dần lan tràn trong phòng bếp.
Dạ Vị Ương đã không chờ được, cô sai người đưa trang phục trẻ em mới nhất của Dior tới rồi bế Vãn Vãn vào phòng, ép nó thay đồ.
Vãn Vãn lớn thế này rồi nhưng chẳng mặc váy được mấy lần, bây giờ bị ép mặc váy công chúa màu trắng, tóc thì mang theo kẹp pha lê, dường như biến thành người khác.
Thấy mình trong gương, nó bật khóc.
- Mẹ ơi, sao lại ẻo lả thế này?
Dạ Vị Ương liếc mắt:
- Này cô nhóc, nói gì thế hả? Cháu là con của anh cô, sau này sẽ phải tiếp nhận lễ nghi quý tộc chính thống, về sau để cô dạy nhé? Đến lúc đó, cô sẽ cho cháu mặc đồ thật đẹp, đưa cháu tới trường học lễ nghi, chắc chắn họ sẽ phải choáng váng!
Vãn Vãn, sau này không cho cắt tóc, tóc dài rất đẹp. Đến lúc đó lại mặc váy, đội mũ rộng vành, cô đưa đi biển chơi! Trời ơi, đưa đứa bé xinh thế này ra ngoài thật là hãnh diện! Nào nào, chúng ta đổi bộ khác đi!
- Cô! Có phải lúc bé cô rất thích búp bê Barbie, ngày ngày thay quần áo cho nó không?
Vãn Vãn vịn tường, run chân.
- Hả? Sao cháu biết? Cô cháu chính là người chơi Barbie đấy, búp bê bản limited cô có nhiều lắm, về sẽ tặng hết cho cháu.
Bây giờ cô nhận ra thay quần áo cho Barbie không biết nói chuyện là việc quá tầm thường, có người thật chơi mới vui!
Vãn Vãn rất muốn khóc.
- Không cần đâu, cháu muốn tìm mẹ! Ba ơi, mẹ ơi, bà nội ơi, cứu với! Cô đáng sợ quá...
Nhưng có gọi khàn giọng cũng chẳng ai cứu nó cả.
Buổi trưa, mọi người vui vẻ ăn cơm rồi ngồi trên salon nói chuyện phiếm. Họ hỏi thăm Nhạc Yên Nhi những năm vừa qua đã đi đâu, nhà họ Dạ xảy ra chuyện gì, không khí rất hài hòa, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chạng vạng, Dạ Đình Sâm phải ra ngoài.
Địa điểm tới là quán cafe.
Lúc này không phải thời gian uống cafe nên trừ nhân viên thì không còn khách khác trong quán. Trong góc, có một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm đang uống cafe.
Thấy Dạ Đình Sâm, người này nở nụ cười trêu tức, nụ cười phong lưu động lòng người.
Người đó từ từ bỏ kính râm xuống, cặp mắt hồ ly lộ ra, anh cúi đầu, ánh mắt cất giấu ý cười.
Anh cười toét miệng, goi:
- Anh cả.
Dạ Đình Sâm gật đầu:
- Đến rồi.
- Anh dùng nhiều người để tìm em thế cơ mà, dù em không muốn đến cũng phải đến. Mà này, anh vội tìm em về là vì việc gì?
- Yên Nhi về rồi.
- Yên Nhi?
Anjoye kinh ngạc, tay cầm tách run lên, cafe nóng sánh ra ngoài, tay anh đỏ lên nhưng anh không hề hay biết.
Dạ Đình Sâm nhấn mạnh:
- Còn mang theo con gái tôi.
- Họ không chết? Vậy mấy năm nay cô ấy ở đâu? Làm sao giấu giếm được? Chẳng lẽ là nhà Capet à?
Anjoye không thể nén nổi ngạc nhiên và vui vẻ, anh vội vàng hỏi, hoàn toàn không chú ý tới giọng nói chua xót của Dạ Đình Sâm.
Bà cho rằng cả đời này sẽ không thể bế cháu, ai ngờ ông trời yêu mến, cuối cùng bà cũng được như nguyện.
Bà ngồi xổm xuống, chiều cao ngang với Vãn Vãn.
Phu nhân Minh Tú xoa đầu Vãn Vãn, lúc này bà không còn là vị phó chủ tịch quyết đoán và mạnh mẽ nữa mà là một người bà hiền hòa. Bà dịu dàng nói:
- Vãn Vãn, tên hay lắm. Năm nay hẳn là cháu năm tuổi rồi, lớn lắm rồi. Bà không được gặp con lúc còn bé, chẳng ngờ đã lớn thế này.
Bà thổn thức nói, hai mắt đẫm lệ, ôm chặt Vãn Vãn.
- Cuối cùng cũng có mặt mũi gặp Dạ Tiêu rồi.
Bây giờ, bà đã biết chân tướng về cái chết của chồng mình. Khi ấy, LN và xã hội đen chưa triệt để đoạn tuyệt, họ cần một người hy sinh để vùi lấp chứng cứ, vậy nên người đó chính là Dạ Tiêu.
Bà không thể oán hận, dù sao chuyện xảy ra đã nhiều năm, bà phải kiên cường sống để chăm sóc con mình.
Bây giờ, bà đã có cháu, coi như có xuống suối vàng cũng có mặt mũi gặp chồng.
Dạ Đình Sâm nhìn cảnh này, hắn bỗng nhận ra phu nhân Minh Tú đã khác rất nhiều.
Người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp trong trí nhớ bây giờ lại yếu đuối như vậy, bà đã già, tóc đã điểm bạc.
Oán hận nhiều năm như vậy, dù hóa giải muộn nhưng cũng còn hơn không.
Không biết phu nhân Minh Tú đã ôm Vãn Vãn bao lâu, một lúc sau, bà mới nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.
Chần chừ một lúc, bà lên tiếng:
- Yên Nhi, chúng ta nói chuyện riêng được không?
Cô gật đầu.
Hai người ra ban công, phu nhân Minh Tú lên tiếng:
- Không ngờ con còn sống, Đình Sâm thật hạnh phúc, nó sẽ không còn cô đơn.
- Vâng, sau này con sẽ ở bên anh ấy.
Cô khẽ gật đầu, dù giọng nói nhỏ nhưng cực kỳ kiên định.
Phu nhân Minh Tú thở dài:
- Mẹ không ngờ con còn đồng ý quay về, dù sao năm đó...
- Chuyện năm xưa đã qua rồi, oan oan tương báo bao giờ mới hết, con không mong cừu hận kéo dài, mẹ với chú Lâm cũng có những khó xử của riêng mình.
Mắt phu nhân Minh Tú đỏ lên, bà không ngờ sau vài năm, Nhạc Yên Nhi lại trở nên thông tình đạt lý như vậy.
- Mẹ nợ mẹ con một lời xin lỗi, nếu mẹ biết chuyện năm xưa thành ra như thế, chắc chắn mẹ sẽ ngăn cản Lâm Viễn Đường. Xin lỗi con, giờ mẹ chỉ có thể nói thế.
Nhạc Yên Nhi yên lặng một lúc rồi trịnh trọng nói:
- Con thay mặt mẹ con tha thứ cho mẹ, hãy để mọi oán hận và trả thù kết thúc ở đây đi.
Bà kích động nắm tay cô, nói tiếp:
- Con là đứa trẻ tốt, cảm ơn con, cảm ơn con.
Nhạc Yên Nhi cười:
- Vãn Vãn chưa quen ở đây đâu, mẹ, mẹ là bà nội nó, mẹ phải giới thiệu bên này với nó nhé, con cũng chưa biết hết nữa này.
- Được, không ngờ mẹ còn có thể làm bà nội. Nếu con không về, hẳn là cả đời Đình Sâm sẽ không kết hôn. Trưa nay mẹ xuống bếp, đã nhiều năm rồi mẹ không vui thế này!
Bà mừng phát khóc, liên tục lau khóe mắt.
Lần này, phu nhân Minh Tú và Dạ Đình Sâm cùng nấu cơm. Bà làm chính, Dạ Đình Sâm phụ, hai người ai làm việc nấy, không ai nói câu gì nhưng ánh mắt họ đã không còn lạnh lùng, bầu không khí ấm áp khó tả dần dần lan tràn trong phòng bếp.
Dạ Vị Ương đã không chờ được, cô sai người đưa trang phục trẻ em mới nhất của Dior tới rồi bế Vãn Vãn vào phòng, ép nó thay đồ.
Vãn Vãn lớn thế này rồi nhưng chẳng mặc váy được mấy lần, bây giờ bị ép mặc váy công chúa màu trắng, tóc thì mang theo kẹp pha lê, dường như biến thành người khác.
Thấy mình trong gương, nó bật khóc.
- Mẹ ơi, sao lại ẻo lả thế này?
Dạ Vị Ương liếc mắt:
- Này cô nhóc, nói gì thế hả? Cháu là con của anh cô, sau này sẽ phải tiếp nhận lễ nghi quý tộc chính thống, về sau để cô dạy nhé? Đến lúc đó, cô sẽ cho cháu mặc đồ thật đẹp, đưa cháu tới trường học lễ nghi, chắc chắn họ sẽ phải choáng váng!
Vãn Vãn, sau này không cho cắt tóc, tóc dài rất đẹp. Đến lúc đó lại mặc váy, đội mũ rộng vành, cô đưa đi biển chơi! Trời ơi, đưa đứa bé xinh thế này ra ngoài thật là hãnh diện! Nào nào, chúng ta đổi bộ khác đi!
- Cô! Có phải lúc bé cô rất thích búp bê Barbie, ngày ngày thay quần áo cho nó không?
Vãn Vãn vịn tường, run chân.
- Hả? Sao cháu biết? Cô cháu chính là người chơi Barbie đấy, búp bê bản limited cô có nhiều lắm, về sẽ tặng hết cho cháu.
Bây giờ cô nhận ra thay quần áo cho Barbie không biết nói chuyện là việc quá tầm thường, có người thật chơi mới vui!
Vãn Vãn rất muốn khóc.
- Không cần đâu, cháu muốn tìm mẹ! Ba ơi, mẹ ơi, bà nội ơi, cứu với! Cô đáng sợ quá...
Nhưng có gọi khàn giọng cũng chẳng ai cứu nó cả.
Buổi trưa, mọi người vui vẻ ăn cơm rồi ngồi trên salon nói chuyện phiếm. Họ hỏi thăm Nhạc Yên Nhi những năm vừa qua đã đi đâu, nhà họ Dạ xảy ra chuyện gì, không khí rất hài hòa, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chạng vạng, Dạ Đình Sâm phải ra ngoài.
Địa điểm tới là quán cafe.
Lúc này không phải thời gian uống cafe nên trừ nhân viên thì không còn khách khác trong quán. Trong góc, có một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm đang uống cafe.
Thấy Dạ Đình Sâm, người này nở nụ cười trêu tức, nụ cười phong lưu động lòng người.
Người đó từ từ bỏ kính râm xuống, cặp mắt hồ ly lộ ra, anh cúi đầu, ánh mắt cất giấu ý cười.
Anh cười toét miệng, goi:
- Anh cả.
Dạ Đình Sâm gật đầu:
- Đến rồi.
- Anh dùng nhiều người để tìm em thế cơ mà, dù em không muốn đến cũng phải đến. Mà này, anh vội tìm em về là vì việc gì?
- Yên Nhi về rồi.
- Yên Nhi?
Anjoye kinh ngạc, tay cầm tách run lên, cafe nóng sánh ra ngoài, tay anh đỏ lên nhưng anh không hề hay biết.
Dạ Đình Sâm nhấn mạnh:
- Còn mang theo con gái tôi.
- Họ không chết? Vậy mấy năm nay cô ấy ở đâu? Làm sao giấu giếm được? Chẳng lẽ là nhà Capet à?
Anjoye không thể nén nổi ngạc nhiên và vui vẻ, anh vội vàng hỏi, hoàn toàn không chú ý tới giọng nói chua xót của Dạ Đình Sâm.
/1084
|