Tay hắn cầm một cái khăn lông, trên tủ đầu giường có để một chậu nước ấm.
Vừa nãy hắn đi ra ngoài là để lấy khăn.
Hắn nhúng khăn vào nước nóng, vắt cho khô rồi tự lau sơ tay mình trước sau đó mới giúp cô lau người. Trên người cô có rất nhiều vết bầm, là do lúc trước bị Cố Tâm Nguyệt đánh đập tàn nhẫn gây ra. Nhất là ở phần bụng, nguyên cả một khoảng bầm tím rất lớn, nhìn mà rợn người.
Sau khi phẫu thuật, vết thương vẫn chưa khép lại nên không thể chạm vào nước, chỉ có thể cẩn thận lau sơ.
Động tác của hắn vừa cẩn thận tỉ mỉ, lại dịu dàng như nước... giống như đang lau chùi một món bảo vật quý giá.
Cô chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt.
- Yên Nhi, em đã hôn mê ba ngày rồi, khi nào em mới tỉnh lại? Anh rất sợ, sợ em ngủ rồi sẽ không dậy được nữa.
Ba ngày...
Cô cảm giác mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra thế mà đã qua ba ngày rồi?
Hoang mang đến tột độ, cô không biết trạng thái này có thể duy trì bao lâu. Chỉ sợ lần sau lúc mình xuất hiện đã là mười năm hay hai mươi năm sau rồi!
Cô phải nghĩ cách để trở về!
Nhưng Nhạc Yên Nhi đã thử đủ mọi biện pháp mà vẫn không thể về được. Lúc cô nghe thấy Dạ Đình Sâm gọi điện thoại an ủi Vãn Vãn bảo con gái đừng lo lắng, nước mắt cứ thi nhau rơi mãi không ngừng.
Cô rất nghi ngờ phải chăng mình đã chết thật rồi, người nằm ở kia chỉ là một cái xác không có linh hồn mà thôi, cô cũng không thể trở về thân thể mình được nữa, chỉ có thể tồn tại hư ảo mãi thế này.
Mỗi ngày đều được nhìn ngắm Dạ Đình Sâm nhưng lại chỉ có thể yên lặng làm một người đứng xem, không thể chạm vào hắn.
Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi giống như rơi vào bóng tối vô tận.
Mỗi lần cô có lại ý thức hầu như đều đang ở trong phòng bệnh, tóm lại là sẽ không ra khỏi bệnh viện.
Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, tính đến nay cô đã hôn mê một tháng rồi.
Băng gạc trên người đã được tháo ra, có thể thấy vết thương đáng sợ kia đã bắt đầu kéo da non.
Trên mặt cô...
Có một vết sẹo thật dài, trông cứ như có mấy con thân mềm đang bò trên đó.
Nhạc Yên Nhi vừa nhìn thấy đã sợ hết cả hồn.
Dường như cô trúng phải câu thần chú nào đó, chỉ có thể dừng lại ở lúc này.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Dạ Đình Sâm lại đến giúp cô lau người vào sáng sớm. Nhưng từ ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Adler.
- Thưa ngài, ông Mike dẫn người tới đây, giờ đã bao vây toàn bộ tầng VIP rồi.
Nghe thế Nhạc Yên Nhi cũng bị giật mình, theo bản năng nhìn về phía Dạ Đình Sâm.
Chỉ thấy hắn bình tĩnh ừ hữ một tiếng, sau đó vẫn tiếp tục lau kỹ từng ngón tay cho cô, lau xong hắn lại cẩn thận đặt tay cô vào trong chăn rồi dịu dàng nói:
- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng đối đáp của Adler và Mike.
- Ngài Mike, chủ tịch đang ở cùng phu nhân, không có lệnh của chủ tịch, bất cứ ai cũng không được vào trong.
Adler thông báo một cách cung kính, thái độ rất đúng mực.
Suy cho cùng anh cũng là người của Dạ Đình Sâm, mặc dù làm cho tập đoàn nhưng lại chỉ nghe theo lệnh của một mình chủ tịch.
Mike híp đôi mắt đục ngầu, trong con ngươi lóe lên tia sáng, ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh.
Nhưng ông ta chưa lên tiếng, Louis đã nóng nảy mở miệng mắng.
- Nhóc con chán sống rồi đúng không? Không nhìn xem mình là ai mà cũng dám cản đường chúng tôi? Muốn chết hả?
- Không dám.
Adler chỉ đáp lại hai chữ.
Louis đang muốn đẩy anh ta ra rồi xông vào nhưng lại bị Mike ngăn cản.
- Nếu chủ tịch có chuyện riêng phải xử lý vậy chúng ta cứ chờ một chút, vài người ở lại đây chờ chủ tịch đi.
Nói xong, ông ta xoay người đi tới phòng làm việc của bác sĩ mới bị trưng dụng.
Mà lúc này ở trong phòng bệnh, Dạ Đình Sâm yêu thương nhìn cô gái đang nằm trên giường, sau đó hắn nói:
- Chờ anh nhé, lát nữa anh lại tới thăm em.
Nói xong, hắn quyến luyến thu hồi tầm mắt rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi lo lắng đến đứng ngồi không yên, bỗng dưng cô phát hiện thân thể trên giường lại có động tĩnh.
Hình như là sắp mở mắt ra!
Cô không nén nổi kích động, cũng quên mất chuyện Dạ Đình Sâm không nghe được tiếng mình, vội vàng mở miệng gọi tên hắn.
Tất nhiên lần này vẫn không có gì bất ngờ xảy ra.
Hắn vẫn không nghe thấy.
Nhưng Nhạc Yên Nhi phát hiện hai người mang Dạ Đình Sâm rời đi thậm chí có cả súng!
Mike khí thế hùng hổ, hơn nữa còn dám ngang nhiên đến bệnh viện tìm người thế này, rõ ràng đã tính toán đâu vào đấy hết rồi.
Dạ Đình Sâm đang gặp nguy hiểm!
Làm sao bây giờ?
Giờ phút này Nhạc Yên Nhi sốt ruột như kiến bò chảo nóng, cứ đi qua đi lại nhưng vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Đột nhiên thấy thân thể đang nằm trên giường khẽ giật ngón tay, dường như thấy được ánh sáng hy vọng nên cô vội vàng nhào qua, lần này không xuyên qua mà bị ngăn ở bên mép giường.
Trên mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, lập tức nói:
- Mau mau tỉnh lại đi, còn ngủ nữa thì Dạ Đình Sâm sẽ mất mạng đó!
Thế nhưng...
Người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ hẹp vốn là nơi làm việc của bác sĩ đang có sáu người tụ tập. Mike và Louis mang theo hai tên tay sai, còn Dạ Đình Sâm thì chỉ có một mình Adler.
Hơn nữa ở cửa thang máy và lối thoát hiểm đều có người canh giữ, cho dù hắn có muốn tìm người ứng cứu cũng rất khó.
Bọn họ bị lục soát khắp người, toàn bộ súng ống và vật phẩm nguy hiểm đều bị tịch thu, hai tên tay sai kia dẫn Adler rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người.
Dạ Đình Sâm ngồi đối diện với Mike, cách nhau một cái bàn làm việc. Vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, không hề có chút hoảng loạn.
Trong con ngươi đen của hắn toát ra ý lạnh kinh người, môi mỏng mím lại, trông cực kỳ tàn nhẫn.
Mùi thuốc súng tràn ngập khắp phòng.
Louis tính tình nóng nảy là người mở miệng đầu tiên. Ông ta tức giận vỗ bàn rồi hét lên:
- Nhãi con, cánh cậu cứng rồi nên chán sống phải không? Còn dám làm suy yếu quyền lực của hội đồng quản trị! Nếu không nhờ mấy lão già này thì sao LN có được thành tựu lớn như ngày hôm nay chứ?
- Louis, phải lịch sự với chủ tịch một chút, chú ý thái độ nào.
Mike lên tiếng nhắc nhở.
Louis rất nghe lời Mike, lập tức ngừng lại, chỉ tức giận hừ mũi hai tiếng sau đó thì im miệng.
Mike nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cười nói:
- Dạ Đình Sâm, tôi thấy cậu hồ đồ rồi. Mặc dù cậu là chủ tịch của LN nhưng tập đoàn cũng không phải của riêng nhà họ Dạ. LN có được thành tựu huy hoàng như ngày hôm nay là nhờ tôi và ông nội cậu cùng nhau cố gắng vun đắp, nên mới có chỗ cho cậu ngồi đó mà hưởng, vậy mà cậu còn muốn qua cầu rút ván quay lại trả đũa, làm thế... không ổn đâu cậu nhóc.
Ông ta cười, nụ cười âm trầm đáng sợ.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì thản nhiên hỏi:
- Nếu LN là của chung thì tại sao năm đó lại chọn cha tôi gánh tội thay mà không phải là người của gia tộc các ông?
Lời này vừa nói ra, trong lòng ai cũng rõ.
Mấy năm nay, hội đồng quản trị chiếm quyền lực quá lớn, đã vượt qua cả chủ tịch, đâu ai ngu đến mức sẽ hy sinh người của mình.
Cho nên phe yếu nhất đương nhiên phải trở thành vật hy sinh thôi.
Mike nghe vậy thì chỉ cười nhạt.
- Xem ra chủ tịch vẫn không đổi ý phải không?
- Ông không ngăn được tôi đâu.
- Vậy sao? Thế cũng phải xem cậu còn mạng để ra khỏi đây không đã!
Vừa nãy hắn đi ra ngoài là để lấy khăn.
Hắn nhúng khăn vào nước nóng, vắt cho khô rồi tự lau sơ tay mình trước sau đó mới giúp cô lau người. Trên người cô có rất nhiều vết bầm, là do lúc trước bị Cố Tâm Nguyệt đánh đập tàn nhẫn gây ra. Nhất là ở phần bụng, nguyên cả một khoảng bầm tím rất lớn, nhìn mà rợn người.
Sau khi phẫu thuật, vết thương vẫn chưa khép lại nên không thể chạm vào nước, chỉ có thể cẩn thận lau sơ.
Động tác của hắn vừa cẩn thận tỉ mỉ, lại dịu dàng như nước... giống như đang lau chùi một món bảo vật quý giá.
Cô chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt.
- Yên Nhi, em đã hôn mê ba ngày rồi, khi nào em mới tỉnh lại? Anh rất sợ, sợ em ngủ rồi sẽ không dậy được nữa.
Ba ngày...
Cô cảm giác mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra thế mà đã qua ba ngày rồi?
Hoang mang đến tột độ, cô không biết trạng thái này có thể duy trì bao lâu. Chỉ sợ lần sau lúc mình xuất hiện đã là mười năm hay hai mươi năm sau rồi!
Cô phải nghĩ cách để trở về!
Nhưng Nhạc Yên Nhi đã thử đủ mọi biện pháp mà vẫn không thể về được. Lúc cô nghe thấy Dạ Đình Sâm gọi điện thoại an ủi Vãn Vãn bảo con gái đừng lo lắng, nước mắt cứ thi nhau rơi mãi không ngừng.
Cô rất nghi ngờ phải chăng mình đã chết thật rồi, người nằm ở kia chỉ là một cái xác không có linh hồn mà thôi, cô cũng không thể trở về thân thể mình được nữa, chỉ có thể tồn tại hư ảo mãi thế này.
Mỗi ngày đều được nhìn ngắm Dạ Đình Sâm nhưng lại chỉ có thể yên lặng làm một người đứng xem, không thể chạm vào hắn.
Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi giống như rơi vào bóng tối vô tận.
Mỗi lần cô có lại ý thức hầu như đều đang ở trong phòng bệnh, tóm lại là sẽ không ra khỏi bệnh viện.
Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, tính đến nay cô đã hôn mê một tháng rồi.
Băng gạc trên người đã được tháo ra, có thể thấy vết thương đáng sợ kia đã bắt đầu kéo da non.
Trên mặt cô...
Có một vết sẹo thật dài, trông cứ như có mấy con thân mềm đang bò trên đó.
Nhạc Yên Nhi vừa nhìn thấy đã sợ hết cả hồn.
Dường như cô trúng phải câu thần chú nào đó, chỉ có thể dừng lại ở lúc này.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Dạ Đình Sâm lại đến giúp cô lau người vào sáng sớm. Nhưng từ ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Adler.
- Thưa ngài, ông Mike dẫn người tới đây, giờ đã bao vây toàn bộ tầng VIP rồi.
Nghe thế Nhạc Yên Nhi cũng bị giật mình, theo bản năng nhìn về phía Dạ Đình Sâm.
Chỉ thấy hắn bình tĩnh ừ hữ một tiếng, sau đó vẫn tiếp tục lau kỹ từng ngón tay cho cô, lau xong hắn lại cẩn thận đặt tay cô vào trong chăn rồi dịu dàng nói:
- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng đối đáp của Adler và Mike.
- Ngài Mike, chủ tịch đang ở cùng phu nhân, không có lệnh của chủ tịch, bất cứ ai cũng không được vào trong.
Adler thông báo một cách cung kính, thái độ rất đúng mực.
Suy cho cùng anh cũng là người của Dạ Đình Sâm, mặc dù làm cho tập đoàn nhưng lại chỉ nghe theo lệnh của một mình chủ tịch.
Mike híp đôi mắt đục ngầu, trong con ngươi lóe lên tia sáng, ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh.
Nhưng ông ta chưa lên tiếng, Louis đã nóng nảy mở miệng mắng.
- Nhóc con chán sống rồi đúng không? Không nhìn xem mình là ai mà cũng dám cản đường chúng tôi? Muốn chết hả?
- Không dám.
Adler chỉ đáp lại hai chữ.
Louis đang muốn đẩy anh ta ra rồi xông vào nhưng lại bị Mike ngăn cản.
- Nếu chủ tịch có chuyện riêng phải xử lý vậy chúng ta cứ chờ một chút, vài người ở lại đây chờ chủ tịch đi.
Nói xong, ông ta xoay người đi tới phòng làm việc của bác sĩ mới bị trưng dụng.
Mà lúc này ở trong phòng bệnh, Dạ Đình Sâm yêu thương nhìn cô gái đang nằm trên giường, sau đó hắn nói:
- Chờ anh nhé, lát nữa anh lại tới thăm em.
Nói xong, hắn quyến luyến thu hồi tầm mắt rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi lo lắng đến đứng ngồi không yên, bỗng dưng cô phát hiện thân thể trên giường lại có động tĩnh.
Hình như là sắp mở mắt ra!
Cô không nén nổi kích động, cũng quên mất chuyện Dạ Đình Sâm không nghe được tiếng mình, vội vàng mở miệng gọi tên hắn.
Tất nhiên lần này vẫn không có gì bất ngờ xảy ra.
Hắn vẫn không nghe thấy.
Nhưng Nhạc Yên Nhi phát hiện hai người mang Dạ Đình Sâm rời đi thậm chí có cả súng!
Mike khí thế hùng hổ, hơn nữa còn dám ngang nhiên đến bệnh viện tìm người thế này, rõ ràng đã tính toán đâu vào đấy hết rồi.
Dạ Đình Sâm đang gặp nguy hiểm!
Làm sao bây giờ?
Giờ phút này Nhạc Yên Nhi sốt ruột như kiến bò chảo nóng, cứ đi qua đi lại nhưng vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Đột nhiên thấy thân thể đang nằm trên giường khẽ giật ngón tay, dường như thấy được ánh sáng hy vọng nên cô vội vàng nhào qua, lần này không xuyên qua mà bị ngăn ở bên mép giường.
Trên mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, lập tức nói:
- Mau mau tỉnh lại đi, còn ngủ nữa thì Dạ Đình Sâm sẽ mất mạng đó!
Thế nhưng...
Người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ hẹp vốn là nơi làm việc của bác sĩ đang có sáu người tụ tập. Mike và Louis mang theo hai tên tay sai, còn Dạ Đình Sâm thì chỉ có một mình Adler.
Hơn nữa ở cửa thang máy và lối thoát hiểm đều có người canh giữ, cho dù hắn có muốn tìm người ứng cứu cũng rất khó.
Bọn họ bị lục soát khắp người, toàn bộ súng ống và vật phẩm nguy hiểm đều bị tịch thu, hai tên tay sai kia dẫn Adler rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người.
Dạ Đình Sâm ngồi đối diện với Mike, cách nhau một cái bàn làm việc. Vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, không hề có chút hoảng loạn.
Trong con ngươi đen của hắn toát ra ý lạnh kinh người, môi mỏng mím lại, trông cực kỳ tàn nhẫn.
Mùi thuốc súng tràn ngập khắp phòng.
Louis tính tình nóng nảy là người mở miệng đầu tiên. Ông ta tức giận vỗ bàn rồi hét lên:
- Nhãi con, cánh cậu cứng rồi nên chán sống phải không? Còn dám làm suy yếu quyền lực của hội đồng quản trị! Nếu không nhờ mấy lão già này thì sao LN có được thành tựu lớn như ngày hôm nay chứ?
- Louis, phải lịch sự với chủ tịch một chút, chú ý thái độ nào.
Mike lên tiếng nhắc nhở.
Louis rất nghe lời Mike, lập tức ngừng lại, chỉ tức giận hừ mũi hai tiếng sau đó thì im miệng.
Mike nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cười nói:
- Dạ Đình Sâm, tôi thấy cậu hồ đồ rồi. Mặc dù cậu là chủ tịch của LN nhưng tập đoàn cũng không phải của riêng nhà họ Dạ. LN có được thành tựu huy hoàng như ngày hôm nay là nhờ tôi và ông nội cậu cùng nhau cố gắng vun đắp, nên mới có chỗ cho cậu ngồi đó mà hưởng, vậy mà cậu còn muốn qua cầu rút ván quay lại trả đũa, làm thế... không ổn đâu cậu nhóc.
Ông ta cười, nụ cười âm trầm đáng sợ.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì thản nhiên hỏi:
- Nếu LN là của chung thì tại sao năm đó lại chọn cha tôi gánh tội thay mà không phải là người của gia tộc các ông?
Lời này vừa nói ra, trong lòng ai cũng rõ.
Mấy năm nay, hội đồng quản trị chiếm quyền lực quá lớn, đã vượt qua cả chủ tịch, đâu ai ngu đến mức sẽ hy sinh người của mình.
Cho nên phe yếu nhất đương nhiên phải trở thành vật hy sinh thôi.
Mike nghe vậy thì chỉ cười nhạt.
- Xem ra chủ tịch vẫn không đổi ý phải không?
- Ông không ngăn được tôi đâu.
- Vậy sao? Thế cũng phải xem cậu còn mạng để ra khỏi đây không đã!
/1084
|