Vừa dứt lời, Louis liền lấy từ trong túi ra một ống tiêm, bên trong chứa chất lỏng.
Ông ta cười nói:
- Vậy phải làm cho cậu ngoan ngoãn nghe lời mới được! Chịu khổ một chút thử xem liệu miệng cậu cứng tới mức nào!
Nói xong, Louis đi về phía hắn.
Dạ Đình Sâm cau chặt mày lại, ông ta mới vừa tới gần, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh một tay khóa chặt cổ tay ông ta, còn một tay khác thì bóp ngay cổ họng.
Trong nháy mắt khuôn mặt Louis đỏ bừng lên, cổ ông ta bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.
Ấy thế mà Mike cũng không hề nóng nảy, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười khó hiểu, ông ta vừa gõ bàn vừa nói:
- Cậu đừng quên quanh đây đều là người của tôi, cậu có thể thoát khỏi đây, thế nhưng liệu cô vợ yêu quý của cậu có bình yên vô sự được không?
Dạ Đình Sâm nghe vậy, mắt phượng híp lại, trong nháy mắt hơi thở hung ác trên người hắn bỗng dâng cao, trông hắn cứ như là một con mãnh thú đang nổi điên khiến người ta phải sợ hãi.
Hắn bóp cổ Louis nhấc lên thật cao, sau đó ném mạnh xuống sàn.
Mike rất hài lòng với cách làm của hắn, ông ta vui vẻ vỗ tay tán thưởng, sau đó cười nói:
- Cậu thật giống Dạ Tiêu, đều là loại đàn ông si tình. Lúc trước tôi dùng phó chủ tịch để uy hiếp cái là cha cậu lập tức ngoan ngoãn vâng lời ngay, nếu không tôi cũng không biết phải làm thế nào để anh ta cam tâm tình nguyện đi chịu chết nữa!
- Ông!!!
Dạ Đình Sâm nghe thế thì giận điên người, tức đến nỗi không nói nên lời.
Hắn chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
Mike thấy bộ dạng rõ ràng đã tức giận đến đỉnh điểm nhưng vẫn cố gắng kìm nén của hắn, tâm trạng bỗng dưng thoải mái vô cùng:
- Nếu cậu đã không thích chúng tôi ra tay, vậy cứ tự mình làm đi.
Dạ Đình Sâm híp mắt lại, sau đó ngồi xổm xuống, cầm lấy ống tiêm trong tay Louis.
- Bên trong là thứ gì?
Hắn lạnh lùng hỏi.
- Hơi thở của quỷ.
Mike cười đáp.
Dạ Đình Sâm vừa nghe thấy bốn chữ này, con ngươi chợt co rút lại. Hắn nhìn ống tiêm trong tay, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Không ngờ ông ta lại có thứ này!
Có điều nếu mọi chuyện giống như hắn đã đoán trước thì Mike có thứ này cũng chẳng có gì là lạ!
- Xin mời.
Mike thu lại nụ cười, giọng nói âm trầm vang lên, mang theo uy nghiêm khó có thể khinh nhờn.
Ông ta nhìn Dạ Đình Sâm nhưng trong đầu lại hiện lên một gương mặt khác, đó là gương mặt của Dạ Chiến, ông nội của Dạ Đình Sâm.
Năm đó là bọn họ chung tay thúc đẩy LN lớn mạnh nhưng lúc tiến hành bầu chọn chủ tịch hội đồng quản trị thì ông ta lại thiếu một phiếu, dẫn đến việc bây giờ LN biến thành tài sản riêng của nhà họ Dạ! Nhưng không sao hết.
Ông ta có thể nhịn!
Hơn nữa còn có thể lui ra sau màn điều khiển tất cả, thu thập toàn bộ chứng cứ có liên quan đến xã hội đen, mục đích là đẩy nhà họ Dạ đến bước đường cùng.
Ông ta có dã tâm, lại còn rất lớn.
Hơn nữa ông ta có một lợi thế mà Dạ Chiến không có được, đó là ông ta sống rất lâu!
Không giống như lão già vắn số Dạ Chiến kia, mới hơn năm mươi tuổi đã qua đời. Mà con trai lão lại càng dễ đối phó, giống như khi bắt rắn vậy, chỉ cần nắm trúng bảy tấc của nó thì đối phương chẳng chống cự được nữa.
Lúc đầu Mike muốn chọn người trong gia tộc mình để gả cho Dạ Tiêu, nhưng trong một lần anh ta đi công tác từ thành phố A trở về, không ngờ lại mang về một người đàn bà, từ đó cục diện hoàn toàn thay đổi.
Cũng vừa hay để cho ông ta một cơ hội.
Thật ra hai người này cũng giống như con trai cháu trai của ông ta, là chính ông ta nhìn họ lớn lên, nhìn họ trở thành người đủ tư cách thừa kế, đào tạo họ thành người xuất sắc nhất, nhưng lần nào họ cũng thua ở chữ tình.
Nếu như họ không có bất kỳ điểm yếu nào giống lão già Dạ Chiến kia thì ông ta cũng không thắng dễ thế này!
Chỉ cần Dạ Đình Sâm chết là ông ta có thể nắm giữ toàn bộ quyền điều hành tập đoàn. Nhà họ Dạ chỉ còn lại phó chủ tịch, phu nhân Rose và Dạ Vị Ương, ba ả đàn bà mà thôi, liệu có thể làm được gì chứ?
Vừa nghĩ tới quyền lực mà mình mong mỏi bao lâu đang ở ngay trước mắt, ông ta không nhịn được nhếch môi cười sung sướng.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng liếc nhìn ông ta, hắn vừa cắm ống tiêm vào cánh tay vừa nói:
- Thành viên hội đồng lại dám cấu kết hại tôi thế này không sợ bị người ta điều tra ra sao?
Mike nghe xong chỉ mỉm cười, trông hệt như một ông lão hiền lành:
- Chủ tịch Dạ sử dụng chất kích thích có dược tính quá mạnh, nếu xét nghiệm tử thi thì đối tượng tình nghi đầu tiên phải là gia tộc William đang trốn tránh kia kìa, tôi làm sao có liên quan được chứ? Tôi chỉ là nghe chủ tịch xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới, nhưng tiếc là lại đến chậm một bước mà thôi.
Dạ Đình Sâm cười nhạt:
- Ông tính toán hay đấy! Xem ra tôi vẫn còn kém cỏi lắm, không đấu nổi ông rồi.
Sau khi tiêm xong, hắn rút xi lanh ra rồi ném thẳng xuống đất, chân mày không hề nhíu lấy một cái.
Thuốc mới vừa tiêm vào, cơ thể hắn đã lập tức có phản ứng, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, đủ biết liều lượng trong ống tiêm kia lớn đến mức nào.
Chỉ lát nữa thôi hắn sẽ hoàn toàn mất đi tri giác, biến thành một con rối mặc cho người ta định đoạt!
- Không, không phải cậu không đấu lại tôi, cậu còn ưu tú hơn cả ông nội và cha mình, nhưng cậu lại quá si tình. Nếu không bị người đàn bà kia trói buộc chắc chắn cậu còn làm tốt hơn nữa. Năm năm qua không phải cậu đã làm rất tốt sao? Một người thừa kế xuất sắc, một chủ tịch tập đoàn xuất sắc, một con cờ xuất sắc. Nhưng từ khi người đàn bà kia xuất hiện, cậu khiến tôi rất thất vọng. Nếu cậu đã muốn loại bỏ tôi thì tôi chỉ đành ra tay trước để giành thế chủ động mà thôi!
Mike nhìn Dạ Đình Sâm đã bắt đầu mất ý thức, khóe miệng không kìm được nụ cười đắc ý. Ông ta lấy từ trong túi hồ sơ ra một số giấy tờ, đây là đơn chuyển nhượng cổ phần và đơn xin từ chức chủ tịch LN.
Chỉ cần Dạ Đình Sâm ký tên đóng dấu vào là được!
- Ký đi.
Mike đẩy giấy tờ đến trước mặt Dạ Đình Sâm, hắn không chút do dự tiến lên. Ánh mắt vô hồn, trông hắn cứ như một pho tượng gỗ mất đi linh hồn, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
Sau khi hắn ký xong, Louis lại đưa con dấu sang, hắn tiếp tục ngoan ngoãn đóng dấu.
Mike nhìn hai văn bản trước mặt, rõ ràng chỉ có mấy tờ giấy nhưng cầm trên tay lại rất nặng, khiến ông ta hưng phấn không thôi.
- Anh hai, cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi! Giờ nên làm gì với thằng nhãi này đây?
- Để cho cậu ta viết một bản di chúc, sau đó từ chỗ này nhảy xuống. Cậu ta sử dụng ma túy, sau khi có kết quả xét nghiệm tử thi, Norman chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, chúng ta phải lo liệu tất cả những chuyện sau này.
Mike cẩn thận cất giấy tờ vào trong cặp, sau đó lại ra lệnh cho Dạ Đình Sâm viết một bản di chúc.
Ngay lúc Dạ Đình Sâm nhấc bút lên, cửa phòng đột nhiên bị người đạp mở, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt mọi người.
Mike híp mắt nhìn, sau đó gọi ra tên cô.
- Nhạc Yên Nhi?
Đúng vậy, người tới chính là Nhạc Yên Nhi!
Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là xông tới cứu người. Súng của cô nằm trong bộ quần áo cũ được đặt ở phòng bệnh nên không có ai động tới, bên trong còn đủ mười tám viên đạn.
Lúc trước Dạ Đình Sâm có đưa thêm cho cô một băng đạn, khi Cố Tâm Nguyệt ném khấu súng đã bị tháo hết đạn đi, cô đã cẩn thận dùng chân kéo nó lại gần.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó đã cứu mạng cô.
Một lần nữa cầm súng trên tay cô thấy rất nặng nề. Trên thân súng còn loang lổ vết máu, tuy đã khô nhưng vẫn tản ra mùi tanh nhàn nhạt.
Không rõ đây là máu của cô hay là của Cố Tâm Nguyệt nữa.
Nhưng giờ cô không có thời gian để nghĩ đến những chuyện này. Cô đá văng cửa, phát hiện Dạ Đình Sâm vẫn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, biết bao lo âu cũng dịu hẳn xuống.
Chú thích:
*Hơi thở của quỷ ( tên khoa học là scopolamine): Là một chất gây ảo giác được chiết xuất từ cây Borrachero có xuất xứ từ Colombia. Theo các tài liệu y khoa, khi hít trúng hoặc uống phải chất độc này, nạn nhân sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức, bị thôi miên và làm theo sự sai khiến của người khác.
Ông ta cười nói:
- Vậy phải làm cho cậu ngoan ngoãn nghe lời mới được! Chịu khổ một chút thử xem liệu miệng cậu cứng tới mức nào!
Nói xong, Louis đi về phía hắn.
Dạ Đình Sâm cau chặt mày lại, ông ta mới vừa tới gần, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh một tay khóa chặt cổ tay ông ta, còn một tay khác thì bóp ngay cổ họng.
Trong nháy mắt khuôn mặt Louis đỏ bừng lên, cổ ông ta bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.
Ấy thế mà Mike cũng không hề nóng nảy, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười khó hiểu, ông ta vừa gõ bàn vừa nói:
- Cậu đừng quên quanh đây đều là người của tôi, cậu có thể thoát khỏi đây, thế nhưng liệu cô vợ yêu quý của cậu có bình yên vô sự được không?
Dạ Đình Sâm nghe vậy, mắt phượng híp lại, trong nháy mắt hơi thở hung ác trên người hắn bỗng dâng cao, trông hắn cứ như là một con mãnh thú đang nổi điên khiến người ta phải sợ hãi.
Hắn bóp cổ Louis nhấc lên thật cao, sau đó ném mạnh xuống sàn.
Mike rất hài lòng với cách làm của hắn, ông ta vui vẻ vỗ tay tán thưởng, sau đó cười nói:
- Cậu thật giống Dạ Tiêu, đều là loại đàn ông si tình. Lúc trước tôi dùng phó chủ tịch để uy hiếp cái là cha cậu lập tức ngoan ngoãn vâng lời ngay, nếu không tôi cũng không biết phải làm thế nào để anh ta cam tâm tình nguyện đi chịu chết nữa!
- Ông!!!
Dạ Đình Sâm nghe thế thì giận điên người, tức đến nỗi không nói nên lời.
Hắn chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
Mike thấy bộ dạng rõ ràng đã tức giận đến đỉnh điểm nhưng vẫn cố gắng kìm nén của hắn, tâm trạng bỗng dưng thoải mái vô cùng:
- Nếu cậu đã không thích chúng tôi ra tay, vậy cứ tự mình làm đi.
Dạ Đình Sâm híp mắt lại, sau đó ngồi xổm xuống, cầm lấy ống tiêm trong tay Louis.
- Bên trong là thứ gì?
Hắn lạnh lùng hỏi.
- Hơi thở của quỷ.
Mike cười đáp.
Dạ Đình Sâm vừa nghe thấy bốn chữ này, con ngươi chợt co rút lại. Hắn nhìn ống tiêm trong tay, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Không ngờ ông ta lại có thứ này!
Có điều nếu mọi chuyện giống như hắn đã đoán trước thì Mike có thứ này cũng chẳng có gì là lạ!
- Xin mời.
Mike thu lại nụ cười, giọng nói âm trầm vang lên, mang theo uy nghiêm khó có thể khinh nhờn.
Ông ta nhìn Dạ Đình Sâm nhưng trong đầu lại hiện lên một gương mặt khác, đó là gương mặt của Dạ Chiến, ông nội của Dạ Đình Sâm.
Năm đó là bọn họ chung tay thúc đẩy LN lớn mạnh nhưng lúc tiến hành bầu chọn chủ tịch hội đồng quản trị thì ông ta lại thiếu một phiếu, dẫn đến việc bây giờ LN biến thành tài sản riêng của nhà họ Dạ! Nhưng không sao hết.
Ông ta có thể nhịn!
Hơn nữa còn có thể lui ra sau màn điều khiển tất cả, thu thập toàn bộ chứng cứ có liên quan đến xã hội đen, mục đích là đẩy nhà họ Dạ đến bước đường cùng.
Ông ta có dã tâm, lại còn rất lớn.
Hơn nữa ông ta có một lợi thế mà Dạ Chiến không có được, đó là ông ta sống rất lâu!
Không giống như lão già vắn số Dạ Chiến kia, mới hơn năm mươi tuổi đã qua đời. Mà con trai lão lại càng dễ đối phó, giống như khi bắt rắn vậy, chỉ cần nắm trúng bảy tấc của nó thì đối phương chẳng chống cự được nữa.
Lúc đầu Mike muốn chọn người trong gia tộc mình để gả cho Dạ Tiêu, nhưng trong một lần anh ta đi công tác từ thành phố A trở về, không ngờ lại mang về một người đàn bà, từ đó cục diện hoàn toàn thay đổi.
Cũng vừa hay để cho ông ta một cơ hội.
Thật ra hai người này cũng giống như con trai cháu trai của ông ta, là chính ông ta nhìn họ lớn lên, nhìn họ trở thành người đủ tư cách thừa kế, đào tạo họ thành người xuất sắc nhất, nhưng lần nào họ cũng thua ở chữ tình.
Nếu như họ không có bất kỳ điểm yếu nào giống lão già Dạ Chiến kia thì ông ta cũng không thắng dễ thế này!
Chỉ cần Dạ Đình Sâm chết là ông ta có thể nắm giữ toàn bộ quyền điều hành tập đoàn. Nhà họ Dạ chỉ còn lại phó chủ tịch, phu nhân Rose và Dạ Vị Ương, ba ả đàn bà mà thôi, liệu có thể làm được gì chứ?
Vừa nghĩ tới quyền lực mà mình mong mỏi bao lâu đang ở ngay trước mắt, ông ta không nhịn được nhếch môi cười sung sướng.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng liếc nhìn ông ta, hắn vừa cắm ống tiêm vào cánh tay vừa nói:
- Thành viên hội đồng lại dám cấu kết hại tôi thế này không sợ bị người ta điều tra ra sao?
Mike nghe xong chỉ mỉm cười, trông hệt như một ông lão hiền lành:
- Chủ tịch Dạ sử dụng chất kích thích có dược tính quá mạnh, nếu xét nghiệm tử thi thì đối tượng tình nghi đầu tiên phải là gia tộc William đang trốn tránh kia kìa, tôi làm sao có liên quan được chứ? Tôi chỉ là nghe chủ tịch xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới, nhưng tiếc là lại đến chậm một bước mà thôi.
Dạ Đình Sâm cười nhạt:
- Ông tính toán hay đấy! Xem ra tôi vẫn còn kém cỏi lắm, không đấu nổi ông rồi.
Sau khi tiêm xong, hắn rút xi lanh ra rồi ném thẳng xuống đất, chân mày không hề nhíu lấy một cái.
Thuốc mới vừa tiêm vào, cơ thể hắn đã lập tức có phản ứng, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, đủ biết liều lượng trong ống tiêm kia lớn đến mức nào.
Chỉ lát nữa thôi hắn sẽ hoàn toàn mất đi tri giác, biến thành một con rối mặc cho người ta định đoạt!
- Không, không phải cậu không đấu lại tôi, cậu còn ưu tú hơn cả ông nội và cha mình, nhưng cậu lại quá si tình. Nếu không bị người đàn bà kia trói buộc chắc chắn cậu còn làm tốt hơn nữa. Năm năm qua không phải cậu đã làm rất tốt sao? Một người thừa kế xuất sắc, một chủ tịch tập đoàn xuất sắc, một con cờ xuất sắc. Nhưng từ khi người đàn bà kia xuất hiện, cậu khiến tôi rất thất vọng. Nếu cậu đã muốn loại bỏ tôi thì tôi chỉ đành ra tay trước để giành thế chủ động mà thôi!
Mike nhìn Dạ Đình Sâm đã bắt đầu mất ý thức, khóe miệng không kìm được nụ cười đắc ý. Ông ta lấy từ trong túi hồ sơ ra một số giấy tờ, đây là đơn chuyển nhượng cổ phần và đơn xin từ chức chủ tịch LN.
Chỉ cần Dạ Đình Sâm ký tên đóng dấu vào là được!
- Ký đi.
Mike đẩy giấy tờ đến trước mặt Dạ Đình Sâm, hắn không chút do dự tiến lên. Ánh mắt vô hồn, trông hắn cứ như một pho tượng gỗ mất đi linh hồn, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
Sau khi hắn ký xong, Louis lại đưa con dấu sang, hắn tiếp tục ngoan ngoãn đóng dấu.
Mike nhìn hai văn bản trước mặt, rõ ràng chỉ có mấy tờ giấy nhưng cầm trên tay lại rất nặng, khiến ông ta hưng phấn không thôi.
- Anh hai, cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi! Giờ nên làm gì với thằng nhãi này đây?
- Để cho cậu ta viết một bản di chúc, sau đó từ chỗ này nhảy xuống. Cậu ta sử dụng ma túy, sau khi có kết quả xét nghiệm tử thi, Norman chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, chúng ta phải lo liệu tất cả những chuyện sau này.
Mike cẩn thận cất giấy tờ vào trong cặp, sau đó lại ra lệnh cho Dạ Đình Sâm viết một bản di chúc.
Ngay lúc Dạ Đình Sâm nhấc bút lên, cửa phòng đột nhiên bị người đạp mở, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt mọi người.
Mike híp mắt nhìn, sau đó gọi ra tên cô.
- Nhạc Yên Nhi?
Đúng vậy, người tới chính là Nhạc Yên Nhi!
Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là xông tới cứu người. Súng của cô nằm trong bộ quần áo cũ được đặt ở phòng bệnh nên không có ai động tới, bên trong còn đủ mười tám viên đạn.
Lúc trước Dạ Đình Sâm có đưa thêm cho cô một băng đạn, khi Cố Tâm Nguyệt ném khấu súng đã bị tháo hết đạn đi, cô đã cẩn thận dùng chân kéo nó lại gần.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó đã cứu mạng cô.
Một lần nữa cầm súng trên tay cô thấy rất nặng nề. Trên thân súng còn loang lổ vết máu, tuy đã khô nhưng vẫn tản ra mùi tanh nhàn nhạt.
Không rõ đây là máu của cô hay là của Cố Tâm Nguyệt nữa.
Nhưng giờ cô không có thời gian để nghĩ đến những chuyện này. Cô đá văng cửa, phát hiện Dạ Đình Sâm vẫn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, biết bao lo âu cũng dịu hẳn xuống.
Chú thích:
*Hơi thở của quỷ ( tên khoa học là scopolamine): Là một chất gây ảo giác được chiết xuất từ cây Borrachero có xuất xứ từ Colombia. Theo các tài liệu y khoa, khi hít trúng hoặc uống phải chất độc này, nạn nhân sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức, bị thôi miên và làm theo sự sai khiến của người khác.
/1084
|