XIN LỖI MỌI NGƯỜI NHA! Chương 35 này có chút sự cố nên bản chưa chỉnh sửa của mình đã bị đăng mong mọi người thông cảm!!Mình sẽ cố gắng không để những sự cố như vậy xảy ra nữa! Xin lỗi!
"Ly gián gì chứ rõ ràng cậu mới là người đến trước tình cảm cậu dành cho anh mình nhiều bao nhiêu chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy"
Tâm Dao bĩu môi bất bình
"yên tâm đi nhất định sẽ có ngày anh ấy chấp nhận tình cảm của mình" CÁT Như cười chua chát,lời nói chứa đựng sự kiên quyết, đôi mắt đen sâu thẳm phủ làn sương che đi những toan tính.
Chỉ cần loại bỏ được vật cản là nó sớm ngày nào cô ta sẽ ngủ ngon giấc ngày ấy. Tại sao ư? Tại vì cô ta nhìn thấy được trong ánh mắt vốn vô tình và lạnh lẽo của hắn luôn đặc biệt quan tâm đến nó. Loại quan tâm ấy là thứ cô ta luôn khát khao và mong đợi nhưng giờ đó lại là thứ khiến cô ta sợ nhất. Sự sợ hãi ấy như một lưỡi dao ngấm ngầm từng chút một từng chút một đâm vào trái tim cô ta rất đau, nhắc nhở cô ta rằng nếu không mau loại trừ nó cô ta sẽ mãi là kẻ thua cuộc. Cô ta sẽ mất tất cả!
Cô ta nhất định không thể là kẻ thua cuộc, cô ta nhất định phải có được hắn. Đằng nào thì từ lúc cô ta đem lòng yêu hắn cô ta đã chọn bước vào cánh cửa địa ngục vậy thì hãy để cô ta làm kẻ ác một lần!
Cô ta còn nhớ rõ Hôm lễ cưới cô ta đứng ở một góc khuất bên ngoài nhìn vào qua cánh cửa, nhìn hai người họ sánh bước bên nhau, cùng nhau bước vào lễ đường cùng nhau đi về ngôi nhà riêng của mình cô ta đã đau khổ thế nào. Lúc đó cảm xúc duy nhất cô ta có chính là ghen ghét đố kị thậm chí là mù quáng. Móng tay gì chặt vào da thịt nhưng cô ta chẳng hề cảm nhận được sự đau đớn trái lại cái thật sự khiến cô ta đau đớn chính là những thứ đang diễn ra trước mắt.
Không biết bao nhiêu lần cô ta nằm mơ và nghĩ về cảnh cùng hắn bước vào lễ đường, cùng hắn có một đàn con có một cuộc sống hạnh phúc.CHỉ vậy thôi cô ta đã hạnh phúc thế nào rồi. Nó lấy tư cách gì chứ, tại sao cô ta nỗ lực dùng mọi cách thì nó chẳng cần làm bất cứ điều gì cũng có được tất cả?!!!
Hình ảnh hắn cùng nó nắm tay nhau bước vào lễ đường gần như ám ảnh cô ta. Nó như gợi nhắc về kết quả của sự kết thúc và kết cục cuối cùng của cô ta vậy!
Cô ta không thể ngây thơ với suy nghĩ kia nữa cô ta phải bất chấp giành lấy hắn có như thế cô ta mới không còn phải sống trong những suy nghĩ sợ hãi hay lo âu nữa!
Cát Như bất giác cuộn lòng bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.
Tâm Dao lay lay tay Cát Như, liên tục gọi tên. Cô để ý Cát Như từ nãy đến giờ cảm xúc trên gương mặt biến hóa luân phiên lúc vui lúc tối sầm.
Cát Như trở về với thực tại, cười nhẹ "sao thế?"
"không có thấy cậu ngây người nên mình mới gọi thôi. Đang nghĩ gì nhập tâm vậy?
"nghĩ linh tinh chút thôi. Cũng đến giờ rồi đi ăn thôi"
Cát Như vội che dấu cảm xúc của mình, nở nụ cười nhẹ, đáp qua loa.
"à" Tâm Dao kêu lên một tiếng, cười tươi cùng Cát Như đi về đại sảnh
Điện thoại reo, nó bắt máy "con chào ông"
"ừ đang làm việc hả?" Cụ Lý hỏi
"vâng. Có chuyện gì thế ạ?"
"không có gì ta chỉ muốn hỏi con tối nay có rảnh không lâu rồi cả nhà chưa ăn cơm cùng nhau" Cụ Lý trả lời
"con thì không vấn đề còn anh ấy thì con không rõ"
"ta đã bảo nó rồi. Vậy tối gặp "cụ LÝ sảng khoái nói
"vâng. Con chào ông" nó tạm biệt ông nội rồi tắt máy
Tan làm, nó ghé qua một cửa hàng bán các loại cây ở một góc đường.
Thấy có khách, chủ tiệm vội đứng dậy, niềm nở tiếp đón "chào quý khách. Cho hỏi quý khách muốn mua gì?"Chủ tiệm cười hiền hòa, nhìn nó
"chị cho em hỏi tặng một người cũng đã trung tuổi thì nên tặng cây gì cho có ý nghĩa một chút?" Nó ngó nghiêng, nhìn các loại chậu cây được bố trí ngăn lắp trên các giá hàng, tìm loại ưng ý
Chủ tiệm vỗ tay một phát, cười hiểu ý, chỉ vào cây tùng nhỏ bằng một hai bàn tay chụm lại trong chậu phía trước nó, giọng ngọt sớt giới thiệu vô cùng chuyên nghiệp " nếu thế thì cây tùng là hợp lý nhất rồi. Cây tùng chính là loại cây biểu tượng cho sự "trường thọ bất lão" đại diện cho người chính nhân quân tử mà còn tượng trưng cho sự may mắn đấy. Cây ở trong chậu kia có tên là Tùng Bồng Lai màu sắc và mẫu mã thuộc loại đẹp nhất hơn nữa giá cả cũng phải chăng"
Nó bê chậu cây tùng nhỏ lên, ngắm nghía, xoay xoay một hồi quyết định chọn "vậy em lấy cây này"
"quyết định sáng suốt" Chủ quán lấy một túi đen đặt cây tùng vào, hưng phấn cười với nó đặc biệt lúc nó trả tiền hai mắt còn sáng rực như đèn pha ô tô. Khi nó ra khỏi quán còn tích cực chào mời "lần sau lại đến nhé "
Nó bắt xe về nhà, thay một bộ đồ đơn giản nhưng phù hợp, vừa hay đúng lúc hắn về.
Hắn bước xuống xe, nhìn nó đang đứng đợi ở sân, lạnh lùng lên tiếng "đi thôi"
Nó "xì" một tiếng trong lòng nhưng vẫn làm theo lời hắn mở cửa xe, đặt túi đựng cây vào một góc xe cẩn thận và nhẹ nhàng, sau đó thắt dây an toàn.
Hắn lái xe rời đi, tảng băng trên mặt vẫn duy trì nhiệt độ vốn có, đột ngột lên tiếng " mua gì vậy?"
"mua quà tặng ông"nó hí hửng trả lời nhưng chỉ nhận được cái nhìn "đáng tin sao?" của hắn mà tụt cả cảm xúc đã thế một chút phản ứng của hắn cũng chẳng có đúng là tư bản tiết kiệm đủ đường nhỉ! Thế bảo sao không giàu cho được!
"không cần nhìn tôi bằng ánh mắt ấy không có mua bom đâu mà sợ! Tôi làm việc hơi bị đạt đấy chờ mà xem đảm bảo ông sẽ thích"
Mặc dù nó có hơi phá hoại chỉ một tí tị tì ti thôi nhưng đấy chỉ áp dụng với bếp núc còn việc khác nó hơi bị giỏi đấy
Rất nhanh xe đã đến nhà ông nội. Người làm trong nhà kính cẩn mở cửa, cúi đầu chào tụi nó.Riêng nó thì thấy mấy người ở đây rất thích cúi chào lúc nào thấy người khác cũng chỉ có cúi chào và làm việc theo sai bảo cứ y như máy lập trình sẵn vậy.
"đến rồi hả"
Ông nội đi ra, cùng Gia Viễn đi bên cạnh cười với tụi nó riêng có một người đứng bên cạnh cửa dùng ánh mắt khinh ghét về phía nó
"Chị dâu" Gia Viễn gọi lớn
Nó vừa bước xuống xe đã có một bóng trắng lao đến không ai khác chính là Gia Viễn anh chàng giang hai tay chuẩn bị ôm nó thì đã bị tay của nó chặn lại "dừng! tôi không ôm cậu đâu nha"
"chị dâu sao chị phũ với em thế gần tuần không gặp em nhớ chị thôi mà thế mà chị lại cho em cả hũ mắm hũ muối" Gia Viễn ai oán nhìn nó
" hũ mắm hũ muối còn ít" Nó bĩu môi trực tiếp bỏ qua Gia Viễn nhìn về phía ông nội
"Ông nội con chào ông"
"Ông nội" Hắn lạnh lùng chào
"ừ ngoan "Cụ Lý gật đầu với hắn, quay sang cười hiền nhưng vẫn rất nghiêm nghị với nó
"con có đem quà cho ông nội nhé" Nó cúi người vào trong xe, lấy chậu cây tùng mình đã mua ra, đi về hướng ông nội
"tùng Bồng Lai"Cụ Lý vui mừng "con bé này hiếu thảo quá" cụ Lý xoa đầu nó. Cụ Lý nhận lấy, tâm trạng cực kì vui hiển nhiên càng thêm quý mến nó.
Nó nháy mắt với hắn ra hiệu "thấy chưa tôi nói có sai đâu"
"chị dâu quà của em đâu" Gia Viễn chìa tay ra đòi quà như thiếu nhi
"tôi đã cho cậu quà rồi mà là hũ mắm hũ muối ấy. Cái đấy rất tốt vừa bổ sức khỏe lại không lo phải mua gia vị"
"chị dâu vui tính thật đó!!!Hahaha" Gia Viễn phá lên cười, đùa với nó vui ra trò
"Ông nội à người đừng bị vài người giở chút chiêu trò mà mắc mưu có những kẻ bề ngoài thánh thiện bên trong chẳng biết đang âm mưu gì đâu"
TÂM Dao đi đến, hai tay khoanh trước ngực, nói bóng gió, chẳng thèm liếc nhìn nó bầu không khí vui vẻ bỗng chốc bị phá tan.
"con bé này nói linh tinh gì đấy" Cụ Lý hiển nhiên không vui vì những lời ấy, nhìn nó ôn tồn "con bé này bị chiều hư nên vậy con đừng để ý chúng ta cùng vào nhà"
Hắn chỉ liếc Tâm Dao một cái nhưng khiến cô ta sợ hãi im bặt.
Đợi khi mọi người vào trong hết, nó nhỏ giọng khiêu khích "chó sủa thì vẫn là chó sủa người không thể hiểu được tiếng chó" nó hiên ngang đi vào trong
"cô..." Tâm Dao dậm chân bực tức, mặt cũng đen đi mấy phần.
"Ly gián gì chứ rõ ràng cậu mới là người đến trước tình cảm cậu dành cho anh mình nhiều bao nhiêu chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy"
Tâm Dao bĩu môi bất bình
"yên tâm đi nhất định sẽ có ngày anh ấy chấp nhận tình cảm của mình" CÁT Như cười chua chát,lời nói chứa đựng sự kiên quyết, đôi mắt đen sâu thẳm phủ làn sương che đi những toan tính.
Chỉ cần loại bỏ được vật cản là nó sớm ngày nào cô ta sẽ ngủ ngon giấc ngày ấy. Tại sao ư? Tại vì cô ta nhìn thấy được trong ánh mắt vốn vô tình và lạnh lẽo của hắn luôn đặc biệt quan tâm đến nó. Loại quan tâm ấy là thứ cô ta luôn khát khao và mong đợi nhưng giờ đó lại là thứ khiến cô ta sợ nhất. Sự sợ hãi ấy như một lưỡi dao ngấm ngầm từng chút một từng chút một đâm vào trái tim cô ta rất đau, nhắc nhở cô ta rằng nếu không mau loại trừ nó cô ta sẽ mãi là kẻ thua cuộc. Cô ta sẽ mất tất cả!
Cô ta nhất định không thể là kẻ thua cuộc, cô ta nhất định phải có được hắn. Đằng nào thì từ lúc cô ta đem lòng yêu hắn cô ta đã chọn bước vào cánh cửa địa ngục vậy thì hãy để cô ta làm kẻ ác một lần!
Cô ta còn nhớ rõ Hôm lễ cưới cô ta đứng ở một góc khuất bên ngoài nhìn vào qua cánh cửa, nhìn hai người họ sánh bước bên nhau, cùng nhau bước vào lễ đường cùng nhau đi về ngôi nhà riêng của mình cô ta đã đau khổ thế nào. Lúc đó cảm xúc duy nhất cô ta có chính là ghen ghét đố kị thậm chí là mù quáng. Móng tay gì chặt vào da thịt nhưng cô ta chẳng hề cảm nhận được sự đau đớn trái lại cái thật sự khiến cô ta đau đớn chính là những thứ đang diễn ra trước mắt.
Không biết bao nhiêu lần cô ta nằm mơ và nghĩ về cảnh cùng hắn bước vào lễ đường, cùng hắn có một đàn con có một cuộc sống hạnh phúc.CHỉ vậy thôi cô ta đã hạnh phúc thế nào rồi. Nó lấy tư cách gì chứ, tại sao cô ta nỗ lực dùng mọi cách thì nó chẳng cần làm bất cứ điều gì cũng có được tất cả?!!!
Hình ảnh hắn cùng nó nắm tay nhau bước vào lễ đường gần như ám ảnh cô ta. Nó như gợi nhắc về kết quả của sự kết thúc và kết cục cuối cùng của cô ta vậy!
Cô ta không thể ngây thơ với suy nghĩ kia nữa cô ta phải bất chấp giành lấy hắn có như thế cô ta mới không còn phải sống trong những suy nghĩ sợ hãi hay lo âu nữa!
Cát Như bất giác cuộn lòng bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.
Tâm Dao lay lay tay Cát Như, liên tục gọi tên. Cô để ý Cát Như từ nãy đến giờ cảm xúc trên gương mặt biến hóa luân phiên lúc vui lúc tối sầm.
Cát Như trở về với thực tại, cười nhẹ "sao thế?"
"không có thấy cậu ngây người nên mình mới gọi thôi. Đang nghĩ gì nhập tâm vậy?
"nghĩ linh tinh chút thôi. Cũng đến giờ rồi đi ăn thôi"
Cát Như vội che dấu cảm xúc của mình, nở nụ cười nhẹ, đáp qua loa.
"à" Tâm Dao kêu lên một tiếng, cười tươi cùng Cát Như đi về đại sảnh
Điện thoại reo, nó bắt máy "con chào ông"
"ừ đang làm việc hả?" Cụ Lý hỏi
"vâng. Có chuyện gì thế ạ?"
"không có gì ta chỉ muốn hỏi con tối nay có rảnh không lâu rồi cả nhà chưa ăn cơm cùng nhau" Cụ Lý trả lời
"con thì không vấn đề còn anh ấy thì con không rõ"
"ta đã bảo nó rồi. Vậy tối gặp "cụ LÝ sảng khoái nói
"vâng. Con chào ông" nó tạm biệt ông nội rồi tắt máy
Tan làm, nó ghé qua một cửa hàng bán các loại cây ở một góc đường.
Thấy có khách, chủ tiệm vội đứng dậy, niềm nở tiếp đón "chào quý khách. Cho hỏi quý khách muốn mua gì?"Chủ tiệm cười hiền hòa, nhìn nó
"chị cho em hỏi tặng một người cũng đã trung tuổi thì nên tặng cây gì cho có ý nghĩa một chút?" Nó ngó nghiêng, nhìn các loại chậu cây được bố trí ngăn lắp trên các giá hàng, tìm loại ưng ý
Chủ tiệm vỗ tay một phát, cười hiểu ý, chỉ vào cây tùng nhỏ bằng một hai bàn tay chụm lại trong chậu phía trước nó, giọng ngọt sớt giới thiệu vô cùng chuyên nghiệp " nếu thế thì cây tùng là hợp lý nhất rồi. Cây tùng chính là loại cây biểu tượng cho sự "trường thọ bất lão" đại diện cho người chính nhân quân tử mà còn tượng trưng cho sự may mắn đấy. Cây ở trong chậu kia có tên là Tùng Bồng Lai màu sắc và mẫu mã thuộc loại đẹp nhất hơn nữa giá cả cũng phải chăng"
Nó bê chậu cây tùng nhỏ lên, ngắm nghía, xoay xoay một hồi quyết định chọn "vậy em lấy cây này"
"quyết định sáng suốt" Chủ quán lấy một túi đen đặt cây tùng vào, hưng phấn cười với nó đặc biệt lúc nó trả tiền hai mắt còn sáng rực như đèn pha ô tô. Khi nó ra khỏi quán còn tích cực chào mời "lần sau lại đến nhé "
Nó bắt xe về nhà, thay một bộ đồ đơn giản nhưng phù hợp, vừa hay đúng lúc hắn về.
Hắn bước xuống xe, nhìn nó đang đứng đợi ở sân, lạnh lùng lên tiếng "đi thôi"
Nó "xì" một tiếng trong lòng nhưng vẫn làm theo lời hắn mở cửa xe, đặt túi đựng cây vào một góc xe cẩn thận và nhẹ nhàng, sau đó thắt dây an toàn.
Hắn lái xe rời đi, tảng băng trên mặt vẫn duy trì nhiệt độ vốn có, đột ngột lên tiếng " mua gì vậy?"
"mua quà tặng ông"nó hí hửng trả lời nhưng chỉ nhận được cái nhìn "đáng tin sao?" của hắn mà tụt cả cảm xúc đã thế một chút phản ứng của hắn cũng chẳng có đúng là tư bản tiết kiệm đủ đường nhỉ! Thế bảo sao không giàu cho được!
"không cần nhìn tôi bằng ánh mắt ấy không có mua bom đâu mà sợ! Tôi làm việc hơi bị đạt đấy chờ mà xem đảm bảo ông sẽ thích"
Mặc dù nó có hơi phá hoại chỉ một tí tị tì ti thôi nhưng đấy chỉ áp dụng với bếp núc còn việc khác nó hơi bị giỏi đấy
Rất nhanh xe đã đến nhà ông nội. Người làm trong nhà kính cẩn mở cửa, cúi đầu chào tụi nó.Riêng nó thì thấy mấy người ở đây rất thích cúi chào lúc nào thấy người khác cũng chỉ có cúi chào và làm việc theo sai bảo cứ y như máy lập trình sẵn vậy.
"đến rồi hả"
Ông nội đi ra, cùng Gia Viễn đi bên cạnh cười với tụi nó riêng có một người đứng bên cạnh cửa dùng ánh mắt khinh ghét về phía nó
"Chị dâu" Gia Viễn gọi lớn
Nó vừa bước xuống xe đã có một bóng trắng lao đến không ai khác chính là Gia Viễn anh chàng giang hai tay chuẩn bị ôm nó thì đã bị tay của nó chặn lại "dừng! tôi không ôm cậu đâu nha"
"chị dâu sao chị phũ với em thế gần tuần không gặp em nhớ chị thôi mà thế mà chị lại cho em cả hũ mắm hũ muối" Gia Viễn ai oán nhìn nó
" hũ mắm hũ muối còn ít" Nó bĩu môi trực tiếp bỏ qua Gia Viễn nhìn về phía ông nội
"Ông nội con chào ông"
"Ông nội" Hắn lạnh lùng chào
"ừ ngoan "Cụ Lý gật đầu với hắn, quay sang cười hiền nhưng vẫn rất nghiêm nghị với nó
"con có đem quà cho ông nội nhé" Nó cúi người vào trong xe, lấy chậu cây tùng mình đã mua ra, đi về hướng ông nội
"tùng Bồng Lai"Cụ Lý vui mừng "con bé này hiếu thảo quá" cụ Lý xoa đầu nó. Cụ Lý nhận lấy, tâm trạng cực kì vui hiển nhiên càng thêm quý mến nó.
Nó nháy mắt với hắn ra hiệu "thấy chưa tôi nói có sai đâu"
"chị dâu quà của em đâu" Gia Viễn chìa tay ra đòi quà như thiếu nhi
"tôi đã cho cậu quà rồi mà là hũ mắm hũ muối ấy. Cái đấy rất tốt vừa bổ sức khỏe lại không lo phải mua gia vị"
"chị dâu vui tính thật đó!!!Hahaha" Gia Viễn phá lên cười, đùa với nó vui ra trò
"Ông nội à người đừng bị vài người giở chút chiêu trò mà mắc mưu có những kẻ bề ngoài thánh thiện bên trong chẳng biết đang âm mưu gì đâu"
TÂM Dao đi đến, hai tay khoanh trước ngực, nói bóng gió, chẳng thèm liếc nhìn nó bầu không khí vui vẻ bỗng chốc bị phá tan.
"con bé này nói linh tinh gì đấy" Cụ Lý hiển nhiên không vui vì những lời ấy, nhìn nó ôn tồn "con bé này bị chiều hư nên vậy con đừng để ý chúng ta cùng vào nhà"
Hắn chỉ liếc Tâm Dao một cái nhưng khiến cô ta sợ hãi im bặt.
Đợi khi mọi người vào trong hết, nó nhỏ giọng khiêu khích "chó sủa thì vẫn là chó sủa người không thể hiểu được tiếng chó" nó hiên ngang đi vào trong
"cô..." Tâm Dao dậm chân bực tức, mặt cũng đen đi mấy phần.
/72
|