Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện

Chương 36 - Chương 36

/40


Tác giả: Hoa Lan Nhỏ

Hoa Lan Nhỏ nói: Đây là một chương mà ta thích nhất trong bộ truyện này, khuyến khích các nàng/các em mở nhạc Tinh Nguyệt trong lúc đọc sẽ được tăng thêm cảm xúc xD

***

Ngọc Lan ngồi trên giường tạm, miệng nhóp nhép nhai bánh tráng, thì thấy cửa lều vén mở sau đó có một bóng dáng tóc bạc nghênh ngang đi vào. Nàng vừa nhìn liền biết đây là Tả lão nhân nàng luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp. Lần trước khi Nguyên Triệt đồng ý cho nàng gặp Tả Bảo Thương nàng liền hồi hộp chờ đợi, ngày qua ngày cuối cùng cũng chờ đến lúc gặp được lão.

Tả lão nhân cũng giống y như trong phim người nhỏ thó điệu bộ luôn hoạt bát, nhưng nhìn qua cũng có chút cảm giác thần bí. Nhưng mà lời lão nói ra cũng không biết có thể có bao nhiêu phần trăm đáng tin cậy.

Hắn vừa vào nhìn thấy Ngọc Lan liền cười ha ha nói: “Chu choa, để ta xem xem cái tiểu nha đầu thần thánh phương nào mà có thể để Vũ Văn Nguyệt và Tương Vương, à là thái tử lo lắng như vậy”.

Nàng cũng liền cười híp mắt nói: “Tả lão nhân coi trọng ta quá rồi, ta là người phương nào cũng đâu bằng Sở Kiều trong lòng của lão”.

Tả Bảo Thương nghe qua liền sửng sốt sau đó cười càng lớn, người biết tương lai, đúng thật thú vị. Lão không khách sáo ngồi xuống bàn, lấy túi da đeo bên hông uống một ngụm rượu, sau đó rất tự nhiên nói: “Tiểu nha đầu muốn hỏi gì cứ hỏi”.

Ngọc Lan liền thẳng thắn hỏi: “Tả lão nhân, có thật là khi ta làm theo lời lão thì có thể trở lại nơi này, không bị mắc kẹt ở bên kia hay không?”

“Tất nhiên rồi, ngươi ta coi là người nào, lời ta nói dĩ nhiên là thật”

“Làm sao lão biết chắc như vậy, bộ nơi này đã có người xuyên không hay sao?”

“Nếu ngươi không nghe theo ta, ngươi còn sự lựa chọn khác sao?”

Lão còn rất chuyên nghiệp nói lại một lần cách để nàng trở về, giống y như lời của Nguyên Triệt, một chữ cũng không sai. Sau đó còn nói chủ nhân của lão đã từng thấy qua chuyện tương tự, mà người đó chính là Lạc Hà, người thống lĩnh gián điệp giang hồ, mẹ ruột của Sở Kiều. Bà ấy có gián điệp trải khắp lục địa, nếu nói từng gặp qua người xuyên không, cũng không phải là không có lý.

Tả Bảo Thương nói một hồi cũng thấy thấm mệt. Cái tiểu nha đầu cũng thật khó đối phó. Cô nương ngày nay đều là như vậy hay sao. Cứ một đứa lại một đứa làm lão đau cả đầu. Nếu không phải lão đồng ý với thái tử Đại Nguỵ, hắn lại hứa bảo vệ cho lão bình an gặp lại Sở Kiều, lão cũng không muốn dây dưa cùng nha đầu rắc rối đa nghi này.

Ngọc Lan yên lặng một hồi, mới gật đầu với lão, sau lại tiếp tục dùng răng cắn bánh tráng, rồi nhai nhai. Tả Bảo Thương thấy nàng ăn cái gì kì lạ, liền không tự chủ nuốt nước bọt, còn cười hì hì hỏi nàng đây là cái gì hắn chưa từng thấy bao giờ. Nàng thấy lão như vậy trông thật buồn cười, nói đi nói lại lão cùng nàng đều có sở thích ăn uống giống nhau. Nàng liền rất phóng khoáng tặng lão một ít bánh tráng đã tẩm qua muối tôm nàng mang theo, để lão trên đường đi có cái để nhắm rượu. Tả lão nhân thấy nàng rộng lượng, lại cho lão đồ ngon liền rất vui vẻ xem nàng là đồng bọn.

Một tháng đi đường này, bởi vì có Tả Bảo Thương ở một bên làm trò, nên trên đường cũng không quá buồn chán. Nhưng đó là chuyện sau này, hiện nay cũng chỉ là mới bắt đầu hành quân mà thôi.

***********************

Hiên tại, cả đại doanh chỉ mới lên đường ngày thứ hai mà thôi, còn chưa đi được bao xa. Bởi vì có đến hai mươi vạn người cho nên di chuyển có chút chậm. Ví như nói đoàn quân đầu tiên do Thái tử làm chủ đã đi đến nơi đóng quân để nghỉ ngơi. Mà đoàn quân cuối cùng vẫn là còn ở mãi phía sau, chắc phải chờ khoảng nửa canh giờ nữa mọi người mới có thể tập hợp đầy đủ. Trong lúc chờ đợi, bọn người đến trước đã bắt đầu dựng trại rồi.

Trời chiều lại là mùa đông, nên không khí cũng mang theo hơi lạnh. Ngọc Lan bước xuống xe ngựa hơi rùng mình vài cái, đã thấy Nguyên Triệt một thân chiến giáp oai phong lẫm liệt đi đến. Hắn thấy nàng ăn mặc phong phanh, mày kiếm hơi nhíu lại, nhưng lại rất dịu dàng hỏi: “Lạnh không? Chúng ta đang tiến về phía Bắc trời sẽ càng lúc càng lạnh, nàng nên mặc ấm áp một chút”.

Ngọc Lan liền ôm cánh tay hắn nho nhỏ nói: “Không phải có chàng làm lò sưởi di động bên cạnh hay sao, ta không phải sợ lạnh nữa”.

“Sau này nếu không có ta nàng phải biết chăm sóc bản thân thật tốt biết không?”

“Sao lại không có, chàng muốn thay lòng đổi dạ rồi hả?”

Nguyên Triệt trầm mặc, sau một lúc nàng mới nghe hắn nói: “Ta là tướng quân phải thường xuyên ra chiến trường, không thể lúc nào cũng dẫn theo nàng được”.

Ngọc Lan nghe hắn nói trong lòng liền lo lắng, nhưng mà nàng cũng không tỏ ra ngoài, chỉ hàm hồ nói: “Đến lúc đó lại tính”.

Gió lạnh lại thổi qua một trận, làm nàng thật sự rùng mình liền nép sát vào trong người của hắn. Nguyên Triệt cười khẽ một tiếng sau đó mở rộng áo choàng ôm nàng vào lòng, để cho nàng cũng được áo choàng của hắn bao bọc lấy. Hai người cũng không nói gì nữa, chỉ dõi theo binh lính phía xa đang từ từ hành quân tiến đến nơi đóng quân đêm nay.

Sau khi dùng qua loa cơm chiều, Thái tử Đại Nguỵ liền rất có nhã hứng bồi tiểu nương tử của hắn đi dạo tiêu thực. Ở nơi này tuy là nơi hoang dã, nhưng phong cảnh cũng có cái hữu tình riêng của nó. Nơi đóng quân là vùng đồng bằng bằng phẳng, ở xung quanh lại có núi non xanh thẳm bao bọc, tuy nói là mùa đông nhưng nơi đây không có tuyết rơi nên cây lá vẫn rất xanh tươi. Ngọc Lan đi dạo một lúc đã có thể nhặt được rất nhiều trái thông rồi.

Nàng nhìn thấy dãy rừng thông trên núi, liền không tự chủ xoay qua nói với Nguyên Triệt: “Tướng công à, nếu lúc chúng ta trở về còn trong tháng chạp, chàng có thể cho




/40

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status