Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện

Chương 37 - Chương 37

/40


Hoa Lan Nhỏ nói: Còn một chương nữa là HOÀN rồi các bấy-bì à, tuy vậy đó là chương dài hơi tới hơn 12 trang word lận. Ta nghĩ nếu mọi người ủng hộ ta lại cố gắng suy nghĩ viết thêm 2 ngoại truyện nữa.

Cảm ơn các nàng luôn ủng hộ ta, I LOVE YOU!!!

***

Trên đường di chuyển cùng Kiêu Kị Doanh đến Bắc Cương, mỗi một ngày Ngọc Lan đều thấy những điều thú vị khác nhau, có thể nói là mở rộng tầm mắt. Giống như người xưa thường nói “đi một ngày đàng học một sàn khôn” là vậy.

Ví như, trời không chiều lòng người, có khi bất chợt mưa to có khi lại nắng gắt, thời tiết thất thường như vậy cũng không ngăn cản được quân đội hùng mạnh nhất Đại Ngụy hành quân. Những binh lính trong hàng ngũ mặc kệ mưa to gió lớn gì, cũng đều quy củ đi theo đội hình, chiến giáp ướt sũng rồi lại khô nhưng cũng không ngăn được họ tiến về phía trước.

Lại ví như, một người bị bệnh ngã xuống, liền được hai người lính khác khiêng ra cho quân y, sau đó hàng ngũ phía sau nhanh chóng lấp vào khoảng trống, lại tiếp tục theo khẩu lệnh của đội trưởng mà đi tiếp, nhìn không ra trong đội đã vắng một người rồi. Ngọc Lan lúc trông thấy cũng rất tò mò, tiến đến trực tiếp phỏng vấn đối phương. Hắn lắc đầu sảng khoái nói không lo, chế độ trong quân rất tốt, có bệnh thì chữa hết lại đánh giặc tiếp. Như vậy mới không uổng là trai tráng Đại Ngụy. Ngọc Lan nghe hắn nói liền mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, xong lại vỗ vai khích lệ, trong lòng cũng âm thầm nói, huynh đài ngươi cũng quá cường hãn rồi.

Sau đó lại ví như, bọn họ đóng quân gần một dòng sông. Binh lính thấy nước giống như thấy vàng. Sau khi hạ trại và làm xong nhiệm vụ được giao, liền từng tốp từng tốp hăng hái chạy ra sông tắm rửa. Ngọc Lan ngồi ở trên đồi bên này nhai bánh tráng muối tôm cùng Như Ý Cát Tường, thấy từng đám thanh niên trai tráng cao to lực lưỡng chỉ đóng mỗi tiết khố cười đùa quẫy nước dưới sông, ba nàng liền trợn tròn sáu con mắt. Như Ý Cát Tường mặt muốn nhỏ ra máu lấy hai tay che mắt lại.

Hử, gạt người sao? Ngọc Lan thấy rõ ràng hai nàng ấy tuy là che mắt, nhưng có ai che rồi mà còn hở ngón tay ra như vậy hay không. Rõ ràng rất muốn xem, còn làm bộ làm tịch cái gì. Cứ như nàng đây cứ mở to hai con mắt quang minh chính đại mà nhìn, còn không khách khí liên tục hít hà lại nuốt nuốt nước bọt, cũng không biết là vì ăn muối ớt quá cay hay là vì được ngắm cảnh tượng nóng bỏng như thế.

Ngắm trai thôi mà, không cần phải xấu hổ.

Nhưng nàng ngắm chưa đủ, đã bị người nào đó bịt mắt lôi đi rồi.

Cái đó, nãy giờ chỉ là nói về binh lính trong doanh. Còn tướng quân thì sao? Mấy người này mới đúng là ác liệt, có thể nói trong Kiêu Kị Doanh chủ nào tớ nấy. Ở trong doanh có khoảng năm vị tướng quân chức vị rất cao. Đại khái cũng không biết là chức vụ gì, nhưng Ngọc Lan luôn thấy năm huynh đài này giống như tiểu hành tinh luôn xoay quanh mặt trời là tướng công của nàng. Ngoài Mạc Thanh ra, bốn người còn lại mới đi được chưa đến nửa đường, đã bắt đầu liên tục tấn công hai tiểu nha hoàn đáng thương của nàng rồi. Là hai kèm một. Đúng vậy, không biết bọn họ phân chia đồng đều như vậy từ lúc nào đây. Không lẽ lại muốn chơi np, theo nàng nhận xét thì Như Ý Cát Tường cũng không có khẩu vị nặng như thế.

Nàng rất tò mò bèn hỏi thăm Thái tử điện hạ, thì thấy hắn hít sâu một hơi trừng mắt nhìn nàng sau đó run run giọng nói: “Nàng… suy nghĩ quá nhiều rồi”.

Sau một lúc hắn lại nói cũng như là ra lệnh: “Sau này nàng không được xem sách cấm và đông cung đồ nữa”.

Nàng liền đỏ mặt nhào đến nhéo cánh tay của hắn, miệng còn la lớn: “Ta xem khi nào? Ngược lại trong thư phòng của chàng thật không thiếu bản gốc cùng ngoại bản. Lại còn lấy cắp cái chặn giấy của bổn cô nương để vào đó nữa”.

Đừng tưởng trốn vào đó xem thì ta không biết, hừ!

Nguyên Triệt vẻ mặt tự nhiên, giống như người trộm đồ không phải là hắn, còn nhướng mi nói: “Ồ, nàng không xem làm sao biết có cái chặn giấy ở trong đó”.

Lại còn rất nồng nặc mùi dấm âm dương quá khí nói: “Không ngờ A Lan của ta lại thần thông quảng đại như vậy, nhưng có điều bổn Thái tử thắc mắc, Thái tử phi của ta là đề thơ tặng người nào đây?”

Ngọc Lan liền ngơ ngẩn trong một chốc cũng không biết trả lời thế nào, sau đó trong đầu nàng giống như xẹt qua tia sáng. Nàng vừa nhìn hắn vừa cười gian xảo lại vỗ đùi đeng đét nói: “Ta cũng không ngờ chàng đường đường là Thái tử lại ghen tuông như vậy. Bài thơ đó, à là lời bài hát đó là do ta nghe được, thấy rất hay nên ghi xuống giấy, không phải viết cho ai cả”.

Thái tử Đại Ngụy liền bán tín bán nghi hừ lớn, rồi tiếp tục ngồi xuống thư án xem sách, cũng không thèm nói chuyện với nàng nữa.

Tuy là Nguyên Triệt nói nàng nghĩ nhiều, nhưng thực tế lại cho thấy, bao giờ hai tiểu nha hoàn xuất hiện, Ngọc Lan đều thấy bóng dáng của bốn vị huynh đài này theo sát đến không một khe hở. Khi thì tặng hoa khi lại tặng vật nhỏ đáng yêu, làm cho hai nàng ấy luôn ở trong trạng thái được sủng ái mà lo sợ. Còn không ngừng đỏ mặt luýnh quýnh đến mức cả nước trà cũng làm đổ lên người chủ tử là nàng. Sau đó tướng công nàng biết được liền không khách khí ra lệnh cho bọn họ tránh xa Thái tử phi chu vi mười dặm. Mà Như Ý Cát Tường luôn theo bên nàng như hình với bóng, cho nên bọn họ cũng phải đành ngậm ngùi cách trở hai nàng rồi. Cái dãy ngân hà do Thái tử Đại Ngụy dựng nên, cũng không có con chim ô thước nào dám đến bắc cầu đưa lối, thật làm người ta tương tư đau khổ quá mà.

Tả Bảo Thương cũng rất đáng đánh đòn không kém. Lão bởi vì được Thái tử bảo hộ, liền rất không khách khí trêu chọc sư huynh Đông Phương Kị của hắn. Mỗi ngày lão đều lượn lờ trước mặt Đông Phương tiên sinh làm trò,




/40

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status