Đến tận khi ngồi vào trong xe, cô mới nhận ra mình vẫn còn cầm chiếc điện thoại đó,Tần Mộc Ngữ nhíu mày, định đặt điện thoại lên ghế để anh phải ngồi lên ghế trên, anh đột nhiên lạnh giọng nói: “Cầm lên.”
Cô giật mình, không ngờ người đàn ông lãnh khốc này luôn không cho phép người khác kháng cự như vậy.
Thượng Quan Hạo khởi động xe, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đội thi công đằng sau qua gương chiếu hậu, nói nhỏ: “Anh nói em giữ lấy, là để bất cứ lúc nào anh cũng liên lạc được với em, ít nhất là nửa tháng này nên như vậy.”
Tần Mộc Ngữ nhíu mày càng chặt, chỉ cảm thấy anh ngang ngượng đến mức hết thuốc chữa: “Anh bị điên à? Tôi đã nói là tôi không muốn!”
Tay của anh hạ xuống nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, thản nhiên nói: “Nửa tháng, nếu như lúc ấy em vẫn không cần thì cứ ném đi, anh sẽ không ép buộc em nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nhăn lại, chán nản muốn chết đi, cô vươn tay lay chốt cửa, mới phát hiện ra là đã bị khoá, xe đang từ từ di chuyển đi về phía bệnh viện.
Rốt cuộc người đàn ông này bị sao vậy? Nói với anh nhiều lần như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu sao?
“Anh buông ra... Đừng kéo tay tôi.” Cô xấu hổ ra lệnh.
Thượng Quan Hạo chẳng thèm nghe, ngược lại càng giữ chặt hơn.
Tần Mộc Ngữ đành phải tự mình đấu tranh, muốn tránh khỏi nhiệt độ nóng như bàn là đó, lại bị anh lạnh lùng nhìn, quát lớn: “Đừng lộn xộn! Anh đang lái xe.”
“Anh...” đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh chằm chằm, lại bắt đầu buồn bực.
Người đàn ông này, tại sao lúc dịu dàng thì giống như cô có làm gì cũng có thể dung túng, nhưng lúc lạnh lùng phũ phàng lại vểnh râu trừng mắt, giống như ai cũng không thể động vào anh vậy?
Rốt cuộc đâu mới thật sự là Thượng Quan Hạo?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động trong túi anh rung lên.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo tản ra sát khí, thản nhiên nói: “Giúp anh lấy ra đi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ bùng lên ngọn lửa giận nho nhỏ, cô không muốn giúp, nhưng điện thoại trong túi anh cứ rung lên không ngừng, cô đành phải vươn tay ra giúp anh lấy, trong túi trái và túi phải đều không có, cô tức giận lườm anh, ngước mắt lên thấy ngay trên khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười, đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Ở bên trái, tận sâu bên trong.”
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể sờ soạng khắp nửa người trên của anh để tìm di động.
Độ nóng và sự mềm mại lướt qua bộ ngực của anh, thoạt nhìn dường như cô đang ở trong vòng tay anh, Thượng Quan Hạo cảm thấy bất thường, nhưng ngay lập tức sự chú ý của anh dồn vào cái tên hiện trên màn hình điện thoại. Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lạnh lùng, sau khi bấm phím nhận cuộc gọi liền áp vào tai anh, động tác và tư thế rất cứng ngắc.
“Anh đã nhận được giấy mời tham dự bữa tiệc gia tộc vào đêm nay chưa?” Giọng nói mơ hồ của Mạc Dĩ Thành truyền đến, “Hãy bớt chút thời gian tối nay để đến đó, đứng nói với tôi anh không rảnh. Còn nữa, chuyện liên quan đến vợ chưa cưới của anh đang bị giới truyền thông điều tra, nếu anh muốn che chở cô ấy thì phải bảo vệ cho cẩn thận, chuyện anh đã có con lớn như vậy không thể che dấu được.”
“Tôi biết rồi,” Thượng Quan Hạo từ tốn nói, “Trước mắt tôi sẽ không để họ điều tra ra bệnh viện, Tiểu Mặc sắp làm phẫu thuật, tôi sẽ không để bất cứ người nào đến quấy rầy hai mẹ con cô ấy.”
Mạc Dĩ Thành hít sâu một hơi, tức giận nói: “Tôi biết, vợ và con anh lớn hơn trời. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chút, mặc dù hiện tại Rolls đã xuống vị trí dự bị trong ban giám đốc, nhưng dù sao thì hắn ta vẫn là thanh tra ban tài chính của Megnific Coper, thậm trí còn kiêm luôn vị trí tài vụ, cho nên không phải hắn ta không có cơ hội trở mình, anh vẫn phải cảnh giác như trước.”
“Cậu chắc là hắn ta chỉ muốn trở mình?” Giọng nói của Thượng Quan Hạo càng trở nên trầm thấp băng lãnh, “Nếu là như vậy, thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.”
Mạc Dĩ Thành đột nhiên cứng đờ, nhíu mày: “Hôm nay? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Tự cậu tìm hiểu đi, đừng có chuyện gì cũng hỏi tôi.” Giọng nói của Thượng Quan lãnh đạm đến tận cùng.
Nói xong anh hơi nghiêng đầu đi, trầm giọng ra lệnh cho cô gái ở bên cạnh: “Cúp máy.”
Cô giật mình, không ngờ người đàn ông lãnh khốc này luôn không cho phép người khác kháng cự như vậy.
Thượng Quan Hạo khởi động xe, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đội thi công đằng sau qua gương chiếu hậu, nói nhỏ: “Anh nói em giữ lấy, là để bất cứ lúc nào anh cũng liên lạc được với em, ít nhất là nửa tháng này nên như vậy.”
Tần Mộc Ngữ nhíu mày càng chặt, chỉ cảm thấy anh ngang ngượng đến mức hết thuốc chữa: “Anh bị điên à? Tôi đã nói là tôi không muốn!”
Tay của anh hạ xuống nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, thản nhiên nói: “Nửa tháng, nếu như lúc ấy em vẫn không cần thì cứ ném đi, anh sẽ không ép buộc em nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nhăn lại, chán nản muốn chết đi, cô vươn tay lay chốt cửa, mới phát hiện ra là đã bị khoá, xe đang từ từ di chuyển đi về phía bệnh viện.
Rốt cuộc người đàn ông này bị sao vậy? Nói với anh nhiều lần như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu sao?
“Anh buông ra... Đừng kéo tay tôi.” Cô xấu hổ ra lệnh.
Thượng Quan Hạo chẳng thèm nghe, ngược lại càng giữ chặt hơn.
Tần Mộc Ngữ đành phải tự mình đấu tranh, muốn tránh khỏi nhiệt độ nóng như bàn là đó, lại bị anh lạnh lùng nhìn, quát lớn: “Đừng lộn xộn! Anh đang lái xe.”
“Anh...” đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh chằm chằm, lại bắt đầu buồn bực.
Người đàn ông này, tại sao lúc dịu dàng thì giống như cô có làm gì cũng có thể dung túng, nhưng lúc lạnh lùng phũ phàng lại vểnh râu trừng mắt, giống như ai cũng không thể động vào anh vậy?
Rốt cuộc đâu mới thật sự là Thượng Quan Hạo?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động trong túi anh rung lên.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo tản ra sát khí, thản nhiên nói: “Giúp anh lấy ra đi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ bùng lên ngọn lửa giận nho nhỏ, cô không muốn giúp, nhưng điện thoại trong túi anh cứ rung lên không ngừng, cô đành phải vươn tay ra giúp anh lấy, trong túi trái và túi phải đều không có, cô tức giận lườm anh, ngước mắt lên thấy ngay trên khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười, đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Ở bên trái, tận sâu bên trong.”
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể sờ soạng khắp nửa người trên của anh để tìm di động.
Độ nóng và sự mềm mại lướt qua bộ ngực của anh, thoạt nhìn dường như cô đang ở trong vòng tay anh, Thượng Quan Hạo cảm thấy bất thường, nhưng ngay lập tức sự chú ý của anh dồn vào cái tên hiện trên màn hình điện thoại. Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lạnh lùng, sau khi bấm phím nhận cuộc gọi liền áp vào tai anh, động tác và tư thế rất cứng ngắc.
“Anh đã nhận được giấy mời tham dự bữa tiệc gia tộc vào đêm nay chưa?” Giọng nói mơ hồ của Mạc Dĩ Thành truyền đến, “Hãy bớt chút thời gian tối nay để đến đó, đứng nói với tôi anh không rảnh. Còn nữa, chuyện liên quan đến vợ chưa cưới của anh đang bị giới truyền thông điều tra, nếu anh muốn che chở cô ấy thì phải bảo vệ cho cẩn thận, chuyện anh đã có con lớn như vậy không thể che dấu được.”
“Tôi biết rồi,” Thượng Quan Hạo từ tốn nói, “Trước mắt tôi sẽ không để họ điều tra ra bệnh viện, Tiểu Mặc sắp làm phẫu thuật, tôi sẽ không để bất cứ người nào đến quấy rầy hai mẹ con cô ấy.”
Mạc Dĩ Thành hít sâu một hơi, tức giận nói: “Tôi biết, vợ và con anh lớn hơn trời. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chút, mặc dù hiện tại Rolls đã xuống vị trí dự bị trong ban giám đốc, nhưng dù sao thì hắn ta vẫn là thanh tra ban tài chính của Megnific Coper, thậm trí còn kiêm luôn vị trí tài vụ, cho nên không phải hắn ta không có cơ hội trở mình, anh vẫn phải cảnh giác như trước.”
“Cậu chắc là hắn ta chỉ muốn trở mình?” Giọng nói của Thượng Quan Hạo càng trở nên trầm thấp băng lãnh, “Nếu là như vậy, thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.”
Mạc Dĩ Thành đột nhiên cứng đờ, nhíu mày: “Hôm nay? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Tự cậu tìm hiểu đi, đừng có chuyện gì cũng hỏi tôi.” Giọng nói của Thượng Quan lãnh đạm đến tận cùng.
Nói xong anh hơi nghiêng đầu đi, trầm giọng ra lệnh cho cô gái ở bên cạnh: “Cúp máy.”
/553
|