Tư thế đó khiến Tần Mộc Ngữ tiêu hao sức lực, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe thấy anh lạnh lùng giao việc cho cấp dưới, hơi thở lạnh lùng rất doạ người, cơn giận của cô ban nãy còn không dám phát tiết, ngoan ngoãn giúp anh cúp máy.
Cúp máy xong, đôi mắt trong suốt của cô nhìn chăm chú cái tên trên màn hình, lại ngước lên nhìn anh một cách kỳ quái.
Thượng Quan Hạo cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi cúi đầu xuống, hơi thở mạnh mẽ nam tính quen thuộc, gần trong gang tấc.
Đột nhiên hàng lông mi thật dài của cô run lên, cố gắng xóa bỏ dấu vết của sự nghi ngờ và hiếu kỳ trong mắt, nhưng không ngờ rằng Thượng Quan Hạo lại bị chút tình cảm ngẫu nhiên xuất hiện trong mắt cô làm cho sợ hãi, ngay lập tức tay chân trở nên luống cuống, đột nhiên xe trượt trên mặt đường, ở chỗ cua anh không để ý suýt nữa đâm vào hang rào, lúc này anh mới bừng tỉnh, cánh tay nhanh chóng đánh tay lái!
Tiếng “Kít---!” vang lên sắc bén, xe trượt ra xa nửa mét!
Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, đột nhiên cả người lao vào người anh với xung lực rất mạnh!
Thượng Quan Hạo bị doạ đến hãi hùng khiếp vía, một cánh tay đột nhiên giữ chặt lưng cô, vì quá sợ hãi mà trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng bánh xe cũng rời khỏi đống tuyết đọng, trở về đúng quỹ đạo.
Vừa rồi tình thế quá cấp bách, nên tay cô đột ngột chống trên đùi anh, hơn nửa người đều nghiêng đi.
“...” Thượng Quan Hạo cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch như trống đánh, khuôn mặt tuấn tú hơi tái đi, nhíu mày cúi đầu nhìn cô, “Không sao chứ?”
Cô va vào anh có chút đau đớn, cắn môi: “Thượng Quan Hạo... Rốt cuộc anh đã thi bằng lái xe chưa?!”
Thượng Quan Hạo sững sờ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Em bỏ tay ra đi, nếu em tiến vào sâu thêm, có khả năng chúng ta sẽ không biết bằng lái là cái gì luôn.”
“...?!” Biểu cảm xấu hổ của cô còn chưa phai mờ, lúc này mới để ý tới tay của mình, vậy mà lại đặt trên... đặt trên… Mặt cô đột nhiên đỏ ửng, giống như bị điện giật rút tay khỏi người anh, đè ép ngọn lửa.
Trời ơi...
Cái lạnh bên ngoài vẫn doạ người như cũ, không khí trong xe lại nóng chết người. Trái tim đang căng thẳng được buông lỏng, anh cố gắng hết sức để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy ở bụng dưới, đôi mắt đen giống như bị tuyết nhuộm màu. (Đọc nhanh hơn tại gacsach.com)
Tần Mộc Ngữ càng im lặng hơn, xe to như vậy, nhưng mà tay của cô lại không biết nên đặt ở đâu, chỉ có thể siết nhẹ hai bên ghế, càng siết càng chặt, hận không thể lột bỏ lớp da trên ghế.
Đã đến bệnh viện.
“Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, tôi đi xem Tiểu Mặc, anh cũng đi thăm bạn gái của anh đi,” cô vội vàng xuống xe, nhìn anh với anh mắt băn khoăn, “Tóm lại, anh không cần đi theo tôi nữa.”
Thượng Quan Hạo cũng xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững: “Anh nói lại lần nữa, cô ta không phải bạn gái của anh, em còn dám nói một lần nữa anh sẽ trực tiếp kéo em vào trong xe để cường bạo.”
“...” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trở nên trắng bệch, không thể nói dù là một câu.
Cô biết rõ, đây là lời đe doạ, cũng là lời nói đùa, thế nhưng cô không thể cười nổi.
—— Cường bạo, chẳng lẽ anh chưa từng cường bạo cô sao?
Thượng Quan Hạo cũng nhận thức được lời mình vừa nói, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trở nên ảm đạm, kéo tay cô, thì thầm nói: “Anh lỡ lời rồi... Anh đến đây để thăm Tiểu Mặc, chúng ta vào cùng nhau.”
Một nỗi buồn từ đâu ập đến, Tần Mộc Ngữ vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát ra nên cũng đành thôi, đành phải cùng anh đi vào.
Cúp máy xong, đôi mắt trong suốt của cô nhìn chăm chú cái tên trên màn hình, lại ngước lên nhìn anh một cách kỳ quái.
Thượng Quan Hạo cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi cúi đầu xuống, hơi thở mạnh mẽ nam tính quen thuộc, gần trong gang tấc.
Đột nhiên hàng lông mi thật dài của cô run lên, cố gắng xóa bỏ dấu vết của sự nghi ngờ và hiếu kỳ trong mắt, nhưng không ngờ rằng Thượng Quan Hạo lại bị chút tình cảm ngẫu nhiên xuất hiện trong mắt cô làm cho sợ hãi, ngay lập tức tay chân trở nên luống cuống, đột nhiên xe trượt trên mặt đường, ở chỗ cua anh không để ý suýt nữa đâm vào hang rào, lúc này anh mới bừng tỉnh, cánh tay nhanh chóng đánh tay lái!
Tiếng “Kít---!” vang lên sắc bén, xe trượt ra xa nửa mét!
Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, đột nhiên cả người lao vào người anh với xung lực rất mạnh!
Thượng Quan Hạo bị doạ đến hãi hùng khiếp vía, một cánh tay đột nhiên giữ chặt lưng cô, vì quá sợ hãi mà trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng bánh xe cũng rời khỏi đống tuyết đọng, trở về đúng quỹ đạo.
Vừa rồi tình thế quá cấp bách, nên tay cô đột ngột chống trên đùi anh, hơn nửa người đều nghiêng đi.
“...” Thượng Quan Hạo cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch như trống đánh, khuôn mặt tuấn tú hơi tái đi, nhíu mày cúi đầu nhìn cô, “Không sao chứ?”
Cô va vào anh có chút đau đớn, cắn môi: “Thượng Quan Hạo... Rốt cuộc anh đã thi bằng lái xe chưa?!”
Thượng Quan Hạo sững sờ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Em bỏ tay ra đi, nếu em tiến vào sâu thêm, có khả năng chúng ta sẽ không biết bằng lái là cái gì luôn.”
“...?!” Biểu cảm xấu hổ của cô còn chưa phai mờ, lúc này mới để ý tới tay của mình, vậy mà lại đặt trên... đặt trên… Mặt cô đột nhiên đỏ ửng, giống như bị điện giật rút tay khỏi người anh, đè ép ngọn lửa.
Trời ơi...
Cái lạnh bên ngoài vẫn doạ người như cũ, không khí trong xe lại nóng chết người. Trái tim đang căng thẳng được buông lỏng, anh cố gắng hết sức để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy ở bụng dưới, đôi mắt đen giống như bị tuyết nhuộm màu. (Đọc nhanh hơn tại gacsach.com)
Tần Mộc Ngữ càng im lặng hơn, xe to như vậy, nhưng mà tay của cô lại không biết nên đặt ở đâu, chỉ có thể siết nhẹ hai bên ghế, càng siết càng chặt, hận không thể lột bỏ lớp da trên ghế.
Đã đến bệnh viện.
“Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, tôi đi xem Tiểu Mặc, anh cũng đi thăm bạn gái của anh đi,” cô vội vàng xuống xe, nhìn anh với anh mắt băn khoăn, “Tóm lại, anh không cần đi theo tôi nữa.”
Thượng Quan Hạo cũng xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững: “Anh nói lại lần nữa, cô ta không phải bạn gái của anh, em còn dám nói một lần nữa anh sẽ trực tiếp kéo em vào trong xe để cường bạo.”
“...” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trở nên trắng bệch, không thể nói dù là một câu.
Cô biết rõ, đây là lời đe doạ, cũng là lời nói đùa, thế nhưng cô không thể cười nổi.
—— Cường bạo, chẳng lẽ anh chưa từng cường bạo cô sao?
Thượng Quan Hạo cũng nhận thức được lời mình vừa nói, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trở nên ảm đạm, kéo tay cô, thì thầm nói: “Anh lỡ lời rồi... Anh đến đây để thăm Tiểu Mặc, chúng ta vào cùng nhau.”
Một nỗi buồn từ đâu ập đến, Tần Mộc Ngữ vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát ra nên cũng đành thôi, đành phải cùng anh đi vào.
/553
|