Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Ngôn tiểu thư, tối nay có rảnh không? Tôi là Mộ Trừng. Giọng nói có pha chút ý cười.
- Mộ Trừng? Ai là Mộ Trừng? Ngôn Hinh mờ mịt lặp đi lặp lại, xác định chắc chắn là mình không quen người nào tên Mộ Trừng, vì thế lập tức nói rõ: “Tiên sinh nhầm người người rồi”.
Đang chuẩn bị tắt điện thoại thì đối phương đã nhanh nhẹn lên tiếng: “Cô tuổi còn trẻ mà trí nhớ thật là kém, tối qua tôi còn lái xe đưa cô về tận nhà!”
Lập tức nhớ ra người đang nói chuyện là ai, Ngôn Hinh thấy nao nao, không nghĩ hắn lại gọi điện thoại cho cô, vốn nghĩ loại hoa hoa công tử này sẽ không lưu tâm đến một người như cô. Nghĩ lại sáng nay Tịch Anh Ngạn mới ứng trước lương cho cô, không dám đắc tội với bằng hữu của sếp vì thế mới nhẫn nại nói:
- Xin chào! Mộ tiên sinh, anh có việc gì sao?
Mộ Trừng thở dài: “Tôi không phải họ Mộ. Nhưng nếu cô thích gọi thì cứ thế mà gọi”
Hắn thở dài mang theo một chút đa sầu đa cảm, Ngôn Hinh thấy mắc cười, tối hôm qua cô nghe rõ ràng mọi người gọi hắn là “Mộ thiếu”, bạn gái của những người đó đều gọi hắn là “Mộ thiếu gia”, chả lẽ những điều đó còn không chứng minh là hắn họ Mộ.
- Ngôn tiểu thư, cô còn chưa nói cho tôi biết có cho tôi vinh hạnh được cùng cô ăn bữa cơm? Trong điện thoại, thanh âm của Mộ Trừng lại khôi phục vẻ bất cần đời thường ngày.
- Buổi tối tôi không rảnh. Tan tầm phải về nhà ăn cơm. Đây xem như là cái cớ để từ chối, mà cũng là nói thật.
- Ha ha…đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười: “Đây là thể loại lí do gì vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi? Cô đừng nói với tôi là bây giờ gia đình cô nghiêm khắc, mỗi ngày về nhà đều phải đúng giờ đó nha!”
- Thật là như thế mà… mẹ tôi quản giáo cực kì nghiêm. Giọng nói của Ngôn Hinh rất vô tội lại chân thành, trong lòng thì thầm cười trộm, chưa bao giờ biết quy định của mẹ hôm nay lại phát huy công dụng như vậy, có thể giúp cô chặn điện thoại của chàng lãng tử này.
Điện thoại lập tức im lặng rồi truyền đến từng tiếng cười nhẹ: “Vậy thì thôi. Anh đây rất nhiều thời gian, hẹn lần sau vậy”. Tiếp đó trong điện thoại nghe tiếng đối phương nói thầm: “Hồi còn ở nhà không tưởng tượng được đâu, tôi còn trốn nhà đi, ba tôi ở Bắc kinh không quản nổi. Tôi mà không chạy trốn chết đi sống lại, thì giờ đã bị nhốt lại rồi.”
Ngôn Hinh nghe thấy liền nhớ kĩ những lời này, ngẫm lại thì thấy con người Mộ Trừng này thật thú vị, cô tự hiểu rằng cô chỉ là một người bình thường, còn hắn là loại công tử nhiều tiền muốn cùng mình ăn cơm chẳng qua là tìm thứ mới mẻ giải buồn. Không nên lưu tâm con người này. Còn nữa, không thể trêu vào hắn, hắn là loại người không đơn giản, có thể tránh được thì tránh.
Giờ nghỉ trưa vừa hết thì bên tiếp tân lại có điện thoại đến, hôm qua với hôm nay giống nhau, lại có một bó hồng lớn tặng cô nhưng vẫn không có đề danh thiếp. Trong lòng cô thấy khó chịu định vứt luôn vào thùng rác. Cuối cùng lại chia cho mỗi người trong văn phòng một bông, bọn họ rạng rỡ nhận hoa, con gái mà nói không có người nào là không thích hoa.
Lúc tan tầm, cô đi qua bên bộ phận kế toán lấy tiền, rồi phân ra từng khoản, có cả khoản sinh hoạt phí của Đường nhi. Từ công ty đi ra, cô thở dài từng hơi, về đến nhà thì đưa toàn bộ tiền cho mẹ.
Bà Ngữ phá lệ, cao hứng ôm chặt cô rồi hôn mấy cái: “Con gái ngoan của mẹ, con cuối cùng cũng trưởng thành rồi, mẹ khó nhọc gánh vác bao nhiêu năm như vậy, đợi đến ngày này quả không dễ.”
Nhìn khuôn mặt kích động của mẹ, Ngôn Hinh cũng thấy xúc động, thấy cảm kích sếp Tịch Anh Ngạn, riêng việc hắn cho cô ứng trước tiền lương là đã chiếu cố rồi, bởi vậy cô sẽ đặc biệt có gắng làm việc hơn nữa.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Ngôn tiểu thư, tối nay có rảnh không? Tôi là Mộ Trừng. Giọng nói có pha chút ý cười.
- Mộ Trừng? Ai là Mộ Trừng? Ngôn Hinh mờ mịt lặp đi lặp lại, xác định chắc chắn là mình không quen người nào tên Mộ Trừng, vì thế lập tức nói rõ: “Tiên sinh nhầm người người rồi”.
Đang chuẩn bị tắt điện thoại thì đối phương đã nhanh nhẹn lên tiếng: “Cô tuổi còn trẻ mà trí nhớ thật là kém, tối qua tôi còn lái xe đưa cô về tận nhà!”
Lập tức nhớ ra người đang nói chuyện là ai, Ngôn Hinh thấy nao nao, không nghĩ hắn lại gọi điện thoại cho cô, vốn nghĩ loại hoa hoa công tử này sẽ không lưu tâm đến một người như cô. Nghĩ lại sáng nay Tịch Anh Ngạn mới ứng trước lương cho cô, không dám đắc tội với bằng hữu của sếp vì thế mới nhẫn nại nói:
- Xin chào! Mộ tiên sinh, anh có việc gì sao?
Mộ Trừng thở dài: “Tôi không phải họ Mộ. Nhưng nếu cô thích gọi thì cứ thế mà gọi”
Hắn thở dài mang theo một chút đa sầu đa cảm, Ngôn Hinh thấy mắc cười, tối hôm qua cô nghe rõ ràng mọi người gọi hắn là “Mộ thiếu”, bạn gái của những người đó đều gọi hắn là “Mộ thiếu gia”, chả lẽ những điều đó còn không chứng minh là hắn họ Mộ.
- Ngôn tiểu thư, cô còn chưa nói cho tôi biết có cho tôi vinh hạnh được cùng cô ăn bữa cơm? Trong điện thoại, thanh âm của Mộ Trừng lại khôi phục vẻ bất cần đời thường ngày.
- Buổi tối tôi không rảnh. Tan tầm phải về nhà ăn cơm. Đây xem như là cái cớ để từ chối, mà cũng là nói thật.
- Ha ha…đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười: “Đây là thể loại lí do gì vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi? Cô đừng nói với tôi là bây giờ gia đình cô nghiêm khắc, mỗi ngày về nhà đều phải đúng giờ đó nha!”
- Thật là như thế mà… mẹ tôi quản giáo cực kì nghiêm. Giọng nói của Ngôn Hinh rất vô tội lại chân thành, trong lòng thì thầm cười trộm, chưa bao giờ biết quy định của mẹ hôm nay lại phát huy công dụng như vậy, có thể giúp cô chặn điện thoại của chàng lãng tử này.
Điện thoại lập tức im lặng rồi truyền đến từng tiếng cười nhẹ: “Vậy thì thôi. Anh đây rất nhiều thời gian, hẹn lần sau vậy”. Tiếp đó trong điện thoại nghe tiếng đối phương nói thầm: “Hồi còn ở nhà không tưởng tượng được đâu, tôi còn trốn nhà đi, ba tôi ở Bắc kinh không quản nổi. Tôi mà không chạy trốn chết đi sống lại, thì giờ đã bị nhốt lại rồi.”
Ngôn Hinh nghe thấy liền nhớ kĩ những lời này, ngẫm lại thì thấy con người Mộ Trừng này thật thú vị, cô tự hiểu rằng cô chỉ là một người bình thường, còn hắn là loại công tử nhiều tiền muốn cùng mình ăn cơm chẳng qua là tìm thứ mới mẻ giải buồn. Không nên lưu tâm con người này. Còn nữa, không thể trêu vào hắn, hắn là loại người không đơn giản, có thể tránh được thì tránh.
Giờ nghỉ trưa vừa hết thì bên tiếp tân lại có điện thoại đến, hôm qua với hôm nay giống nhau, lại có một bó hồng lớn tặng cô nhưng vẫn không có đề danh thiếp. Trong lòng cô thấy khó chịu định vứt luôn vào thùng rác. Cuối cùng lại chia cho mỗi người trong văn phòng một bông, bọn họ rạng rỡ nhận hoa, con gái mà nói không có người nào là không thích hoa.
Lúc tan tầm, cô đi qua bên bộ phận kế toán lấy tiền, rồi phân ra từng khoản, có cả khoản sinh hoạt phí của Đường nhi. Từ công ty đi ra, cô thở dài từng hơi, về đến nhà thì đưa toàn bộ tiền cho mẹ.
Bà Ngữ phá lệ, cao hứng ôm chặt cô rồi hôn mấy cái: “Con gái ngoan của mẹ, con cuối cùng cũng trưởng thành rồi, mẹ khó nhọc gánh vác bao nhiêu năm như vậy, đợi đến ngày này quả không dễ.”
Nhìn khuôn mặt kích động của mẹ, Ngôn Hinh cũng thấy xúc động, thấy cảm kích sếp Tịch Anh Ngạn, riêng việc hắn cho cô ứng trước tiền lương là đã chiếu cố rồi, bởi vậy cô sẽ đặc biệt có gắng làm việc hơn nữa.
/67
|