Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Vừa đến công ty liền bị triệu ngay tới phòng họp, hội nghị do sếp lớn chủ trì. Ngôn Hinh bất an đi vào phòng họp, lúc đến nơi thấy mọi người đã đến đầy đủ.
Tối hôm qua là một con người bất cần đời, ăn chơi, hôm nay Tịch Anh Ngạn đã quay lại vẻ mặt thật sự, nghiêm túc ngồi nghe những tổ trưởng báo cáo, ánh mắt sâu xa, ngôn ngữ sắc bén, đi thẳng vào vấn đề trọng tâm, khiến những vị tổ trưởng không ngừng toát mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp khi nói chuyện.
Ngôn Hinh bội phục sát đất, Tịch Anh Ngạn trước mắt và Tịch Anh Ngạn trên bàn cơm tối qua quả là hai con người hoàn toàn khác nhau. Lưng cô đột nhiên thấy lạnh, cảm giác hắn đang nhìn mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, vẫn đang có cảm giác hắn nhìn khắp lượt trên mặt mình, mãi không thấy dừng lại.
Hội nghị kết thúc đã giữa trưa, hôm nay Hoa Uyển Thanh xin nghỉ không đến, Ngôn Hinh lại nghĩ đến vẻ mặt than thở của mẹ khi trở về, quyết định đến gặp trực tiếp Tịch Anh Ngạn trình bày. Đợi cho mọi người đi vãng hết rồi cô mới bước qua chỗ của Tịch Anh Ngạn cúi đầu nói nhỏ:
- Tịch tổng, tôi có chuyện muốn bàn với anh.
Tịch Anh Ngạn lạnh nhạt, chỉ vào văn phòng của mình, vì thế dưới con mắt đầy nghi hoặc của trần bí thư cô đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Ngôn Hinh thở ra một tiếng để ổn định tinh thần, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tịch tổng, anh có thể ứng trước cho tôi nửa tháng tiền lương được không… Chỉ cần nửa tháng…
Tịch Anh Ngạn châm một điếu thuốc, cười nhạt hỏi:
- Chỉ vì chuyện này?
Ngôn Hinh không nghĩ là sếp sẽ nói như vậy, tối hôm qua cùng sáng nay cô thấy rõ hắn chính là người hai mặt, trong lòng chợt thấy chùn bước, cũng không dám đối diện nữa liền gục đầu xuống thấp giọng nói:
- Thật xin lỗi, tôi biết là không thể nào chấp nhận chuyện này được, nhưng nhà tôi thực đang rất khó khăn, tôi bất đắc dĩ….
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng Tịch Anh Ngạn nói chuyện điện thoại: “Họ Bàn này, lập tức cấp cho Ngôn tiểu thư một tháng tiền lương!”
Ngôn Hinh kinh ngạc ngẩng mặt lên, không nghĩ Tịch Anh Ngạn lại tốt như vậy liền cảm kích nói:
- Cảm ơn.
Không biết tự nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kì quái, không biết có phải hôm qua hắn thấy cô đi cùng cái người gọi là Mộ thiếu, hiểu lầm cho nên mới đặc biệt đồng ý.
Tịch Anh Ngạn lười biếng dựa vào cái ghế xoay, nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, cười với ý tứ sâu xa:
- Chuyện này về công hay về tư tôi đều đồng ý, công ty này chính là coi trọng năng lực của nhân viên, các cô còn làm bên ngành phiên dịch, trong đó cô là người làm ít có chỗ sai nhất, Hoa Uyển Thanh cũng đã nhiều lần khen ngợi cô trước mặt tôi, cho nên tôi thấy cô là nhân viên rất tốt, hoàn cảnh nhà cô khó khăn đương nhiên công ty sẽ giúp cô.
Nghe xong, Ngôn Hinh kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng thấy khó hiểu, không đợi đến câu trả lời chậm chạp của cô, lại nghe hắn nói:
- Nếu không có gì nữa thì ra ngoài làm việc đi.
- Cảm ơn Tịch tổng. Ngôn Hinh lập tức đi ra ngoài, đồng thời cảm thấy vô cùng kì quái, cảm thấy khuôn mặt tươi cười của Tịch Anh Ngạn đang cất giấu cái gì.
Mang theo nỗi nghi hoặc như vậy, khi ăn cơm trưa đang còn nghĩ lại chuyện này, đột nhiên nhận được điện thoại, cô liền nghĩ ngay là Tông Nguyên. Ngà đó cô mới vào làm ở công ty, vì không muốn quấy rầy công việc của cô, nên giữa trưa Tông Nguyên mới gọi điện đến.
Nhưng bây giờ cô cùng hắn không còn gì nữa, chịu đựng sự chua xót đang dâng lên trong lòng nhìn vào màn hình thấy một dãy số lạ, không phải điện thoại của Tông Nguyên, cô ấn nút nghe, hoang mang hỏi:
- Xin hỏi ai vậy?
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Vừa đến công ty liền bị triệu ngay tới phòng họp, hội nghị do sếp lớn chủ trì. Ngôn Hinh bất an đi vào phòng họp, lúc đến nơi thấy mọi người đã đến đầy đủ.
Tối hôm qua là một con người bất cần đời, ăn chơi, hôm nay Tịch Anh Ngạn đã quay lại vẻ mặt thật sự, nghiêm túc ngồi nghe những tổ trưởng báo cáo, ánh mắt sâu xa, ngôn ngữ sắc bén, đi thẳng vào vấn đề trọng tâm, khiến những vị tổ trưởng không ngừng toát mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp khi nói chuyện.
Ngôn Hinh bội phục sát đất, Tịch Anh Ngạn trước mắt và Tịch Anh Ngạn trên bàn cơm tối qua quả là hai con người hoàn toàn khác nhau. Lưng cô đột nhiên thấy lạnh, cảm giác hắn đang nhìn mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, vẫn đang có cảm giác hắn nhìn khắp lượt trên mặt mình, mãi không thấy dừng lại.
Hội nghị kết thúc đã giữa trưa, hôm nay Hoa Uyển Thanh xin nghỉ không đến, Ngôn Hinh lại nghĩ đến vẻ mặt than thở của mẹ khi trở về, quyết định đến gặp trực tiếp Tịch Anh Ngạn trình bày. Đợi cho mọi người đi vãng hết rồi cô mới bước qua chỗ của Tịch Anh Ngạn cúi đầu nói nhỏ:
- Tịch tổng, tôi có chuyện muốn bàn với anh.
Tịch Anh Ngạn lạnh nhạt, chỉ vào văn phòng của mình, vì thế dưới con mắt đầy nghi hoặc của trần bí thư cô đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Ngôn Hinh thở ra một tiếng để ổn định tinh thần, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tịch tổng, anh có thể ứng trước cho tôi nửa tháng tiền lương được không… Chỉ cần nửa tháng…
Tịch Anh Ngạn châm một điếu thuốc, cười nhạt hỏi:
- Chỉ vì chuyện này?
Ngôn Hinh không nghĩ là sếp sẽ nói như vậy, tối hôm qua cùng sáng nay cô thấy rõ hắn chính là người hai mặt, trong lòng chợt thấy chùn bước, cũng không dám đối diện nữa liền gục đầu xuống thấp giọng nói:
- Thật xin lỗi, tôi biết là không thể nào chấp nhận chuyện này được, nhưng nhà tôi thực đang rất khó khăn, tôi bất đắc dĩ….
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng Tịch Anh Ngạn nói chuyện điện thoại: “Họ Bàn này, lập tức cấp cho Ngôn tiểu thư một tháng tiền lương!”
Ngôn Hinh kinh ngạc ngẩng mặt lên, không nghĩ Tịch Anh Ngạn lại tốt như vậy liền cảm kích nói:
- Cảm ơn.
Không biết tự nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kì quái, không biết có phải hôm qua hắn thấy cô đi cùng cái người gọi là Mộ thiếu, hiểu lầm cho nên mới đặc biệt đồng ý.
Tịch Anh Ngạn lười biếng dựa vào cái ghế xoay, nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, cười với ý tứ sâu xa:
- Chuyện này về công hay về tư tôi đều đồng ý, công ty này chính là coi trọng năng lực của nhân viên, các cô còn làm bên ngành phiên dịch, trong đó cô là người làm ít có chỗ sai nhất, Hoa Uyển Thanh cũng đã nhiều lần khen ngợi cô trước mặt tôi, cho nên tôi thấy cô là nhân viên rất tốt, hoàn cảnh nhà cô khó khăn đương nhiên công ty sẽ giúp cô.
Nghe xong, Ngôn Hinh kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng thấy khó hiểu, không đợi đến câu trả lời chậm chạp của cô, lại nghe hắn nói:
- Nếu không có gì nữa thì ra ngoài làm việc đi.
- Cảm ơn Tịch tổng. Ngôn Hinh lập tức đi ra ngoài, đồng thời cảm thấy vô cùng kì quái, cảm thấy khuôn mặt tươi cười của Tịch Anh Ngạn đang cất giấu cái gì.
Mang theo nỗi nghi hoặc như vậy, khi ăn cơm trưa đang còn nghĩ lại chuyện này, đột nhiên nhận được điện thoại, cô liền nghĩ ngay là Tông Nguyên. Ngà đó cô mới vào làm ở công ty, vì không muốn quấy rầy công việc của cô, nên giữa trưa Tông Nguyên mới gọi điện đến.
Nhưng bây giờ cô cùng hắn không còn gì nữa, chịu đựng sự chua xót đang dâng lên trong lòng nhìn vào màn hình thấy một dãy số lạ, không phải điện thoại của Tông Nguyên, cô ấn nút nghe, hoang mang hỏi:
- Xin hỏi ai vậy?
/67
|