Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Nghĩ là không nên biết quá nhiều về đời tư của người khác nên Ngôn Hinh không hứng thú gì, lắc lắc đầu: “Không phải anh nói muốn tôi phiên dịch giúp cái gì sao? Tại sao lại chạy đến đây ăn? Giờ này cũng đâu phải giờ dùng cơm”
Vừa dứt lời, bồi bàn liền mang hai phần kem đến, cốc có đế cao thì có hai tầng kem, mặt trên có rải mấy quả hạnh, màu hồng nhuận như quả anh đào, mới nhìn qua đã thấy thèm nhỏ dãi rồi.
- Berthillon từ Pháp đến cố ý làm món kem này cho cô đó! Tạ Mộ Trừng cười hi hi cứ nhìn cô: “Nếm thử đi, để giảm nhiệt”
Cái tên công tử này thật hiểu người khác, biết cô đang nóng, Ngôn Hinh cũng không khách khí, Kéo cốc lên về phía mình, đút một thìa vào miệng: “Nếu muốn làm cho tôi hạ hỏa thì đưa tôi về công ty đi”
Tạ Mộ Trừng vuốt vuốt cằm: “Cô thực sự lạnh nhạt tâm ý của tôi sao?”
Kem thật là ngon, tâm tình Ngôn Hinh dần dần tốt lên: “Đây chính là do anh tự nói, tôi chưa nói gì cả”
- Dù gì sếp cũng đã phái cô đi rồi. Tạ Mộ Trừng khoát tay, khóe môi ánh lên một nét cười giảo hoạt xấu xa: “Ăn xong, tôi mang cô đi làm chuyện chính sự”
Nói xong hắn nháy mắt một cái nhìn ngả ngớn cùng 1 chút mờ ám, Ngôn Hinh như bị nghẹn, ho khan mấy tiếng đứng lên.
Tạ Mộ Trừng chậc chậc lưỡi hai tiếng nhân tiện sán đến ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô: “Anh nói em ăn chậm chậm thôi, không ai tranh với em đâu!”
- Anh… Là anh cố ý! Ngôn Hinh cố nén ho một tay chỉ vào tên đầu sỏ gây ra chuyện này, một tay vỗ ngực, nhìn thấy hắn đã thay đổi chỗ ngồi.
- Anh có làm gì đâu! Tạ Mộ Trừng khoát khoát hai tay nhìn có vẻ rất vô tội: “Trừ việc anh mời em ăn kem, nhìn em ho anh đã giúp vỗ lưng để lưu thông khí huyết, ngoài ra chả làm gì hết, ngay cả bàn tay em anh cũng chưa sờ vào”
Người này làm đủ đường để người ta tin mình, xem ra Tịch Anh Ngạn đã hiểu rõ bản tính của hắn, Ngôn Hinh bất nhã trợn ngược mắt lên với hắn: “Nói đi! Rốt cuộc anh muốn tôi phiên dịch cái gì?”
Ngôn Hinh tưởng là sẽ giúp hắn phiên dịch văn kiện, ai biết là hắn lại đưa cô đến chốn xa xỉ tên Quảng Mậu này. Vừa thấy đến cái tên Quảng Mậu, trong đầu cô lập xuất hiện những hình ảnh liên tiếp nhau như một đoạn tư liệu: Quảng Mậu là một tập đoàn cung cấp những thiết bị điện, có hậu cần vững chắc, các xí nghiệp luôn được hiện đại hóa, có bốn tổng công ty lớn trong đó sản nghiệp lớn nhất được đặt tại Trung Quốc là tiền đề phát triển ra những chi nhánh, tập đoàn khác.
Sở dĩ cô nhớ được như vậy vì nghe nhiều thấy nhiều nên thuộc, nếu có chú ý đến Quảng Mậu thì tất cả đều vì Hạ Tông Nguyên. Hồi hắn sắp tốt nghiệp đại học, hắn rất thích làm nhân viên công vụ, hơn nữa lại thấy hứng thú với thuế vụ công thương, tập đoàn lừng lẫy khắp cả nước mà hắn từng mơ ước đó là Quảng Mậu.
Xe dừng trước một cái sân lớn, dưới đại sảnh xa hoa có một loạt mỹ nữ xếp thành hai hàng nhất loạt cúi đầu, đồng thanh nói: “Tạ tổng”
Hôm nay xem như Ngôn Hinh được mở mang tầm mắt, thoạt nhìn đã thấy hắn có một chức vụ không nhỏ ở Quảng Mậu, đợi cho thang máy đi lên, cô để ý, quả nhiên hắn tiến vào văn phòng tổng giám đốc.
Tạ Mộ Trừng bước tới chiếc ghế xô pha, lập tức có một người thư kí bưng đến hai cốc cà phê còn một người đặt chồng hồ sơ trước mặt Ngôn Hinh rồi nhanh chóng lui ra.
Tạ Mộ Trừng chỉ vào tập văn kiện: “Nhìn đi, em vừa ngủ vừa dịch cũng được, nhưng tốt nhất là phải làm xong trước giờ tan tầm”
Ngôn Hinh ôm chồng hồ sơ lên, lật lật vài trang, nắm bắt những điểm chính rồi nhìn đồng hồ, nhất thời thấy khó xử: “cho dù tôi là thiên tài đi nữa thì thời gian ngắn như vậy e là không làm kịp.”
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Nghĩ là không nên biết quá nhiều về đời tư của người khác nên Ngôn Hinh không hứng thú gì, lắc lắc đầu: “Không phải anh nói muốn tôi phiên dịch giúp cái gì sao? Tại sao lại chạy đến đây ăn? Giờ này cũng đâu phải giờ dùng cơm”
Vừa dứt lời, bồi bàn liền mang hai phần kem đến, cốc có đế cao thì có hai tầng kem, mặt trên có rải mấy quả hạnh, màu hồng nhuận như quả anh đào, mới nhìn qua đã thấy thèm nhỏ dãi rồi.
- Berthillon từ Pháp đến cố ý làm món kem này cho cô đó! Tạ Mộ Trừng cười hi hi cứ nhìn cô: “Nếm thử đi, để giảm nhiệt”
Cái tên công tử này thật hiểu người khác, biết cô đang nóng, Ngôn Hinh cũng không khách khí, Kéo cốc lên về phía mình, đút một thìa vào miệng: “Nếu muốn làm cho tôi hạ hỏa thì đưa tôi về công ty đi”
Tạ Mộ Trừng vuốt vuốt cằm: “Cô thực sự lạnh nhạt tâm ý của tôi sao?”
Kem thật là ngon, tâm tình Ngôn Hinh dần dần tốt lên: “Đây chính là do anh tự nói, tôi chưa nói gì cả”
- Dù gì sếp cũng đã phái cô đi rồi. Tạ Mộ Trừng khoát tay, khóe môi ánh lên một nét cười giảo hoạt xấu xa: “Ăn xong, tôi mang cô đi làm chuyện chính sự”
Nói xong hắn nháy mắt một cái nhìn ngả ngớn cùng 1 chút mờ ám, Ngôn Hinh như bị nghẹn, ho khan mấy tiếng đứng lên.
Tạ Mộ Trừng chậc chậc lưỡi hai tiếng nhân tiện sán đến ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô: “Anh nói em ăn chậm chậm thôi, không ai tranh với em đâu!”
- Anh… Là anh cố ý! Ngôn Hinh cố nén ho một tay chỉ vào tên đầu sỏ gây ra chuyện này, một tay vỗ ngực, nhìn thấy hắn đã thay đổi chỗ ngồi.
- Anh có làm gì đâu! Tạ Mộ Trừng khoát khoát hai tay nhìn có vẻ rất vô tội: “Trừ việc anh mời em ăn kem, nhìn em ho anh đã giúp vỗ lưng để lưu thông khí huyết, ngoài ra chả làm gì hết, ngay cả bàn tay em anh cũng chưa sờ vào”
Người này làm đủ đường để người ta tin mình, xem ra Tịch Anh Ngạn đã hiểu rõ bản tính của hắn, Ngôn Hinh bất nhã trợn ngược mắt lên với hắn: “Nói đi! Rốt cuộc anh muốn tôi phiên dịch cái gì?”
Ngôn Hinh tưởng là sẽ giúp hắn phiên dịch văn kiện, ai biết là hắn lại đưa cô đến chốn xa xỉ tên Quảng Mậu này. Vừa thấy đến cái tên Quảng Mậu, trong đầu cô lập xuất hiện những hình ảnh liên tiếp nhau như một đoạn tư liệu: Quảng Mậu là một tập đoàn cung cấp những thiết bị điện, có hậu cần vững chắc, các xí nghiệp luôn được hiện đại hóa, có bốn tổng công ty lớn trong đó sản nghiệp lớn nhất được đặt tại Trung Quốc là tiền đề phát triển ra những chi nhánh, tập đoàn khác.
Sở dĩ cô nhớ được như vậy vì nghe nhiều thấy nhiều nên thuộc, nếu có chú ý đến Quảng Mậu thì tất cả đều vì Hạ Tông Nguyên. Hồi hắn sắp tốt nghiệp đại học, hắn rất thích làm nhân viên công vụ, hơn nữa lại thấy hứng thú với thuế vụ công thương, tập đoàn lừng lẫy khắp cả nước mà hắn từng mơ ước đó là Quảng Mậu.
Xe dừng trước một cái sân lớn, dưới đại sảnh xa hoa có một loạt mỹ nữ xếp thành hai hàng nhất loạt cúi đầu, đồng thanh nói: “Tạ tổng”
Hôm nay xem như Ngôn Hinh được mở mang tầm mắt, thoạt nhìn đã thấy hắn có một chức vụ không nhỏ ở Quảng Mậu, đợi cho thang máy đi lên, cô để ý, quả nhiên hắn tiến vào văn phòng tổng giám đốc.
Tạ Mộ Trừng bước tới chiếc ghế xô pha, lập tức có một người thư kí bưng đến hai cốc cà phê còn một người đặt chồng hồ sơ trước mặt Ngôn Hinh rồi nhanh chóng lui ra.
Tạ Mộ Trừng chỉ vào tập văn kiện: “Nhìn đi, em vừa ngủ vừa dịch cũng được, nhưng tốt nhất là phải làm xong trước giờ tan tầm”
Ngôn Hinh ôm chồng hồ sơ lên, lật lật vài trang, nắm bắt những điểm chính rồi nhìn đồng hồ, nhất thời thấy khó xử: “cho dù tôi là thiên tài đi nữa thì thời gian ngắn như vậy e là không làm kịp.”
/67
|