Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Việc mà em cần phải làm đó là…Tạ Mộ Trừng bắt chéo chân, chỉ chỉ cái bàn làm việc: “Ngồi ở đó”
Nếu là do sếp tự mình phái cô đi làm việc thì Ngôn Hinh tự khắc sẽ dốc toàn tâm toàn sức. Cô bê chồng hồ sơ đến ngồi ở cái bàn đó, ghế da dễ chịu. Sau lưng là cửa sổ lớn sát đất có thể nhìn được toàn cảnh phố xá bên dưới. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao các sếp đều thích loại ghế da dựa này, rất thoải mái, về phương diện khác thì nó có thể kích thích tâm trí, làm cho người ngồi hào hứng, sảng khoái, hừng hực tuôn trào.
Tạ Mộ Trừng nhìn cô nhanh chóng ngồi vào bàn vùi đầu vào tài liệu, tùy ý chọn một quyển tạp chí ô tô ở bộ xô pha lật xem, nhưng ánh mắt không nhìn vào quyện tạp chí đang cầm ở trên tay mà chăm chú như đang nghiên cứu gì đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một dáng hình xinh đẹp đang thực sự làm việc.
Tạ Mộ Trừng đưa cho cô một đống thế này thì không khó, Ngôn Hinh rất nhanh đã phiên dịch được hai phần văn kiện, không khỏi tin tưởng là với tốc độ này thì tan tầm xong việc không phải chuyện khó.Cứ như vậy, cô với tay lấy tập tiếp theo, nhất thời sủng sốt, đây là một văn bản đấu thầu, đại khái có rất nhiều đất đai, bên trong có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành.
Nhìn lên bàn làm việc bên kia có một cái máy tính màu bạc, lại cảm giác có người đang nhìn mình thì quay sang xem Mộ Trừng, thấy hắn đang cúi đầu xem tạp chí.
- Tôi có thể dùng máy tính của anh không?
Tạ Mộ Trừng đầu không ngẩng lên: “Cứ tự nhiên!”
Ngôn Hinh vào tra một số thuật ngữ khó hiểu, cô vất vả lắm mới phiên dịch được xong hai trang, đưa cho hắn xem, kết quả lại bị hắn sửa đổi, thay đổi hoàn toàn hết, cho đến khi hắn gật đầu vừa lòng mới xong.
- Anh giỏi như vậy thì tại sao bắt tôi phải phiên dịch? Ngôn Hinh chán nản ngồi trở về bàn, mắt vô tình lướt qua màn hình máy tính. Trời ạ! Đã 6 giờ rồi, cô luống cuống cầm điện thoại gọi về cho mẹ.
Điện thoại vừa được kết nối cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói hớn hở của bà Ngữ: “Hinh nhi à, sếp của con đã đích thân gọi điện đến nói con phải tăng ca, làm tốt lắm, đói bụng thì đừng tiếc tiền, mua cái gì mà ăn nhé. Cơm mẹ vẫn còn trong nồi, trở về nếu còn đói thì lấy mà ăn.”
Xem ra đã được hắn sắp xếp chu đáo, Ngôn Hinh nhìn sang cái tên Mộ Trừng đang ngồi nhàn nhã ở xô pha, đáp lời: “Con biết rồi mẹ, con sẽ làm như vậy”
Cô vừa tắt điện thoại, Tạ Mộ Trừng khép tờ tạp chí lại, nâng đồng hồ lên nhìn, cười khẽ: “Đói bụng rồi, đi ăn cơm đi”
Ngôn Hinh chỉ vào tập văn kiện mới chỉ phiên dịch hơn một nửa: “Không phải anh đang rất cần sao?”
- Vội vàng cũng không thể để đói bụng được, em cứ làm việc bán mạng như vậy, anh là chủ ngay cả một bữa cơm cũng keo kiệt không cho? Tạ Mộ Trừng nháy mắt mấy cái, đem tập văn kiện kéo qua một bên rồi kéo cô chạy ra ngoài.
Người này cũng thật là, Ngôn Hinh bất đắc dĩ phải đi theo hắn, Ngôn Hinh không nghĩ là sẽ lại ăn cơm cùng đám người hôm trước. Cũng khung cảnh giống lần trước, họ vui chơi tùy ý, thoải mái vui đùa, có một chút tự do tự tại.
Bây giờ Ngôn Hinh nhìn lại các cô gái được đưa theo đều là những khuôn mặt mới, nữ nhân trong lòng Tịch Anh ngạn cũng được thay đổi thành một người tên là Thanh Thanh.
Mấy người đó uống rượu nói chuyện phiếm, tán gẫu về tình hình chính trị đang xảy ra, bàn về tái chính, giá thị trường trong nước và nước ngoài, bạn gái họ ở bên cạnh như làm bình hoa, thức ăn trên bàn cơ hồ không người nào đụng đến. Nhiều món ngon như vậy không ăn cũng tiếc, Ngôn Hinh đang ngồi phía bên tay phải Mộ Trừng nghĩ thế, không thèm quan tâm đến hắn nữa, chậm rãi thưởng thức đồ ăn.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Việc mà em cần phải làm đó là…Tạ Mộ Trừng bắt chéo chân, chỉ chỉ cái bàn làm việc: “Ngồi ở đó”
Nếu là do sếp tự mình phái cô đi làm việc thì Ngôn Hinh tự khắc sẽ dốc toàn tâm toàn sức. Cô bê chồng hồ sơ đến ngồi ở cái bàn đó, ghế da dễ chịu. Sau lưng là cửa sổ lớn sát đất có thể nhìn được toàn cảnh phố xá bên dưới. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao các sếp đều thích loại ghế da dựa này, rất thoải mái, về phương diện khác thì nó có thể kích thích tâm trí, làm cho người ngồi hào hứng, sảng khoái, hừng hực tuôn trào.
Tạ Mộ Trừng nhìn cô nhanh chóng ngồi vào bàn vùi đầu vào tài liệu, tùy ý chọn một quyển tạp chí ô tô ở bộ xô pha lật xem, nhưng ánh mắt không nhìn vào quyện tạp chí đang cầm ở trên tay mà chăm chú như đang nghiên cứu gì đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một dáng hình xinh đẹp đang thực sự làm việc.
Tạ Mộ Trừng đưa cho cô một đống thế này thì không khó, Ngôn Hinh rất nhanh đã phiên dịch được hai phần văn kiện, không khỏi tin tưởng là với tốc độ này thì tan tầm xong việc không phải chuyện khó.Cứ như vậy, cô với tay lấy tập tiếp theo, nhất thời sủng sốt, đây là một văn bản đấu thầu, đại khái có rất nhiều đất đai, bên trong có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành.
Nhìn lên bàn làm việc bên kia có một cái máy tính màu bạc, lại cảm giác có người đang nhìn mình thì quay sang xem Mộ Trừng, thấy hắn đang cúi đầu xem tạp chí.
- Tôi có thể dùng máy tính của anh không?
Tạ Mộ Trừng đầu không ngẩng lên: “Cứ tự nhiên!”
Ngôn Hinh vào tra một số thuật ngữ khó hiểu, cô vất vả lắm mới phiên dịch được xong hai trang, đưa cho hắn xem, kết quả lại bị hắn sửa đổi, thay đổi hoàn toàn hết, cho đến khi hắn gật đầu vừa lòng mới xong.
- Anh giỏi như vậy thì tại sao bắt tôi phải phiên dịch? Ngôn Hinh chán nản ngồi trở về bàn, mắt vô tình lướt qua màn hình máy tính. Trời ạ! Đã 6 giờ rồi, cô luống cuống cầm điện thoại gọi về cho mẹ.
Điện thoại vừa được kết nối cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói hớn hở của bà Ngữ: “Hinh nhi à, sếp của con đã đích thân gọi điện đến nói con phải tăng ca, làm tốt lắm, đói bụng thì đừng tiếc tiền, mua cái gì mà ăn nhé. Cơm mẹ vẫn còn trong nồi, trở về nếu còn đói thì lấy mà ăn.”
Xem ra đã được hắn sắp xếp chu đáo, Ngôn Hinh nhìn sang cái tên Mộ Trừng đang ngồi nhàn nhã ở xô pha, đáp lời: “Con biết rồi mẹ, con sẽ làm như vậy”
Cô vừa tắt điện thoại, Tạ Mộ Trừng khép tờ tạp chí lại, nâng đồng hồ lên nhìn, cười khẽ: “Đói bụng rồi, đi ăn cơm đi”
Ngôn Hinh chỉ vào tập văn kiện mới chỉ phiên dịch hơn một nửa: “Không phải anh đang rất cần sao?”
- Vội vàng cũng không thể để đói bụng được, em cứ làm việc bán mạng như vậy, anh là chủ ngay cả một bữa cơm cũng keo kiệt không cho? Tạ Mộ Trừng nháy mắt mấy cái, đem tập văn kiện kéo qua một bên rồi kéo cô chạy ra ngoài.
Người này cũng thật là, Ngôn Hinh bất đắc dĩ phải đi theo hắn, Ngôn Hinh không nghĩ là sẽ lại ăn cơm cùng đám người hôm trước. Cũng khung cảnh giống lần trước, họ vui chơi tùy ý, thoải mái vui đùa, có một chút tự do tự tại.
Bây giờ Ngôn Hinh nhìn lại các cô gái được đưa theo đều là những khuôn mặt mới, nữ nhân trong lòng Tịch Anh ngạn cũng được thay đổi thành một người tên là Thanh Thanh.
Mấy người đó uống rượu nói chuyện phiếm, tán gẫu về tình hình chính trị đang xảy ra, bàn về tái chính, giá thị trường trong nước và nước ngoài, bạn gái họ ở bên cạnh như làm bình hoa, thức ăn trên bàn cơ hồ không người nào đụng đến. Nhiều món ngon như vậy không ăn cũng tiếc, Ngôn Hinh đang ngồi phía bên tay phải Mộ Trừng nghĩ thế, không thèm quan tâm đến hắn nữa, chậm rãi thưởng thức đồ ăn.
/67
|